Hai người cũng không nói ai thua ai thắng, trực tiếp tiến vào vòng câu đối.
Đầu tiên là do Phượng Tĩnh Xu ra đề: Khí chính sơn hà tráng.
Hoa Ngọc Dung lập tức đối lại: Xuân minh vũ lộ nồng.
Xuân phong phương thảo địa. Phượng Tĩnh Xu lập tức nói tiếp.
Sơ vũ hạnh hoa thiên. Vẻ mặt Hoa Ngọc Dung tươi cười, trong lòng đã có dự tính.
Quỳnh vũ cao hàn phủng xuất nhất luân nguyệt ảnh. Phượng Tĩnh Xu lại ra một đề.
Băng hồ lãng triệt bình phân ngũ dạ thiên hương. Hoa Ngọc Dung bình tĩnh đối ra.
Phỉ thúy bình khai hòe ảnh mậu. Hai mắt Phượng Tĩnh Xu càng sáng.
Uyên ương trì bạn ngẫu hoa hương. Hoa Ngọc Dung cũng càng ngày càng hứng khởi.
Tinh ám diêu thiên ngọc lâu đãi ký!
Vân mê thương hải kim mân tu văn!
Ha ha ha! Hoa công tử, kẻ hèn này bội phục, bội phục! Phượng Tĩnh Xu cười lớn tiếng nói.
Đâu có đâu có, tiểu công tử cũng là tài hoa hơn người! Hoa Ngọc Dung cũng rất kích động nói.
Kế tiếp nên để Hoa công tử ra đề! Phượng Tĩnh Xu dùng tay ra dấu mời.
Ha ha, tiểu công tử, ngươi nên nghe cho kỹ! Hoa Ngọc Dung cười nói, ngay sau đó liên tục ra năm vế:
Cảnh lệ tam xuân thiên thai đào thục;
Nhàn nhân miễn tiến hiền nhân tiến;
Điều cầm điều tân điều điều điều điều lai điều điều diệu;
Giai kỳ trị giai tiết hỉ khán giai tiền giai nhi giai phụ thành giai phối;
Bạch điểu vong cơ, nhậm lâm gian vân khứ vân lai, vân lai vân khứ!
Hoa Ngọc Dung vừa ra đề, toàn trường xôn xao! Trong mấy câu đối này đều có hình thức phức tạp, còn chưa từng nghe thấy bao giờ, đừng nói tới năm câu, ngay cả một đề cũng làm khó rất nhiều người, càng đừng nói tới việc đối lại năm câu này! Vì thế mọi người ở dưới đài đều cho rằng ván này Phượng Tĩnh Xu thua chắc, rối rít đánh cược tiền vào Hoa Ngọc Dung.
Phượng Tĩnh Xu vừa nghe thấy Hoa Ngọc Dung ra đề mục, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, trong năm câu đối này, đã có vế đối thông thường, lại có một loạt vế đối vần, và vế đối với các từ có âm lạ, biện pháp tu từ, những câu đối này đều có kỹ xảo rất cao, nên đối thế nào cho đúng đây . . . . . .
Ha ha, tiểu công tử này không phải là không có câu trả lời chứ? Tĩnh Phong lười biếng dựa vào cây cột, nhỏ giọng cười nói.
. . . . . . Nam tử không nói lời nào, nhìn thiếu niên đang cúi đầu suy nghĩ ở dưới lầu, đột nhiên nói: Cũng không nhất định. Vừa dứt lời, chỉ thấy Phượng Tĩnh Xu a một tiếng rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào Hoa Ngọc Dung, trong lúc nhất thời gương mặt thanh tú lại vô cùng sáng chói vô cùng, làm lóa mắt Hoa Ngọc Dung.
Hoa công tử quả nhiên lợi hại, kẻ hèn này bất tài, thử một phen, không đúng vẫn kính xin công tử chỉ giáo nhiều hơn! Phượng Tĩnh Xu dứt lời, nghĩ tới vế nào thì nói ra vế đó:
Tường thiên bách đại kim cốc hoa kiều;
Đạo giả mạc lai đạo giả lai;
Chủng hoa chủng hảo chủng chủng chủng chủng thành chủng chủng hương;
Xuân đình khai xuân diên kính giáo tọa thượng xuân nhật xuân nhân túy xuân phong;
Thanh sơn vô ngữ, khán thế thượng hoa khai hoa lạc, hoa lạc hoa khai!
(mấy vế đối mình xin để hán việt mới thấy chỗ đối, chỗ có vần, thế thì hay hơn)
Phượng Tĩnh Xu dứt lời, thật lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng vang, tò mò nhìn Hoa Ngọc Dung, chỉ thấy hắn kinh ngạc nhìn mình, liền chau mày, lên tiếng nói: Hoa công tử, Hoa công tử?
Hoa Ngọc Dung bị tiếng gọi của Phượng Tĩnh Xu làm cho thức tỉnh, trong ánh mắt nhìn về phía Phượng Tĩnh Xu còn có thêm một phần vui sướng khi nhìn thấy đối thủ, vui mừng vỗ tay cười to: Ha ha ha! Quả thật là hậu sinh khả úy! Tiểu công tử, Hoa mỗ xem như phục ngươi rồi, ván này Hoa mỗ thua!
Mọi người ở dưới đài vừa nghe thấy Hoa Ngọc Dung nhận thua, đều giật mình không thôi, thiên hạ đệ nhất tài tử lại nhận thua! Điều này thật không thể tưởng tượng được! dinendian.lơqid]on Phải biết rằng kể từ nhiều năm trước Hoa Ngọc Dung khiêu chiến bao nhiêu kẻ tài hoa khắp thiên hạ, đoạt giải nhất cuộc so tài, từ đó lại chưa từng nhận thua ai, hôm nay lại ở chỗ này nhận thua! Đây chính là một khoảnh khắc lịch sử!
A, thế mà lại nhận thua! Tĩnh Phong mím môi cười khẽ, ánh mắt nhìn thiếu niên ở dưới lầu nhất thời đã thay đổi ba phần.
Điều này nói rõ hắn là một nhân tài, không phải sao? Nam tử hài lòng cười nói.
Ừ, vậy cũng được. Tĩnh Phong
Đầu tiên là do Phượng Tĩnh Xu ra đề: Khí chính sơn hà tráng.
Hoa Ngọc Dung lập tức đối lại: Xuân minh vũ lộ nồng.
Xuân phong phương thảo địa. Phượng Tĩnh Xu lập tức nói tiếp.
Sơ vũ hạnh hoa thiên. Vẻ mặt Hoa Ngọc Dung tươi cười, trong lòng đã có dự tính.
Quỳnh vũ cao hàn phủng xuất nhất luân nguyệt ảnh. Phượng Tĩnh Xu lại ra một đề.
Băng hồ lãng triệt bình phân ngũ dạ thiên hương. Hoa Ngọc Dung bình tĩnh đối ra.
Phỉ thúy bình khai hòe ảnh mậu. Hai mắt Phượng Tĩnh Xu càng sáng.
Uyên ương trì bạn ngẫu hoa hương. Hoa Ngọc Dung cũng càng ngày càng hứng khởi.
Tinh ám diêu thiên ngọc lâu đãi ký!
Vân mê thương hải kim mân tu văn!
Ha ha ha! Hoa công tử, kẻ hèn này bội phục, bội phục! Phượng Tĩnh Xu cười lớn tiếng nói.
Đâu có đâu có, tiểu công tử cũng là tài hoa hơn người! Hoa Ngọc Dung cũng rất kích động nói.
Kế tiếp nên để Hoa công tử ra đề! Phượng Tĩnh Xu dùng tay ra dấu mời.
Ha ha, tiểu công tử, ngươi nên nghe cho kỹ! Hoa Ngọc Dung cười nói, ngay sau đó liên tục ra năm vế:
Cảnh lệ tam xuân thiên thai đào thục;
Nhàn nhân miễn tiến hiền nhân tiến;
Điều cầm điều tân điều điều điều điều lai điều điều diệu;
Giai kỳ trị giai tiết hỉ khán giai tiền giai nhi giai phụ thành giai phối;
Bạch điểu vong cơ, nhậm lâm gian vân khứ vân lai, vân lai vân khứ!
Hoa Ngọc Dung vừa ra đề, toàn trường xôn xao! Trong mấy câu đối này đều có hình thức phức tạp, còn chưa từng nghe thấy bao giờ, đừng nói tới năm câu, ngay cả một đề cũng làm khó rất nhiều người, càng đừng nói tới việc đối lại năm câu này! Vì thế mọi người ở dưới đài đều cho rằng ván này Phượng Tĩnh Xu thua chắc, rối rít đánh cược tiền vào Hoa Ngọc Dung.
Phượng Tĩnh Xu vừa nghe thấy Hoa Ngọc Dung ra đề mục, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, trong năm câu đối này, đã có vế đối thông thường, lại có một loạt vế đối vần, và vế đối với các từ có âm lạ, biện pháp tu từ, những câu đối này đều có kỹ xảo rất cao, nên đối thế nào cho đúng đây . . . . . .
Ha ha, tiểu công tử này không phải là không có câu trả lời chứ? Tĩnh Phong lười biếng dựa vào cây cột, nhỏ giọng cười nói.
. . . . . . Nam tử không nói lời nào, nhìn thiếu niên đang cúi đầu suy nghĩ ở dưới lầu, đột nhiên nói: Cũng không nhất định. Vừa dứt lời, chỉ thấy Phượng Tĩnh Xu a một tiếng rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào Hoa Ngọc Dung, trong lúc nhất thời gương mặt thanh tú lại vô cùng sáng chói vô cùng, làm lóa mắt Hoa Ngọc Dung.
Hoa công tử quả nhiên lợi hại, kẻ hèn này bất tài, thử một phen, không đúng vẫn kính xin công tử chỉ giáo nhiều hơn! Phượng Tĩnh Xu dứt lời, nghĩ tới vế nào thì nói ra vế đó:
Tường thiên bách đại kim cốc hoa kiều;
Đạo giả mạc lai đạo giả lai;
Chủng hoa chủng hảo chủng chủng chủng chủng thành chủng chủng hương;
Xuân đình khai xuân diên kính giáo tọa thượng xuân nhật xuân nhân túy xuân phong;
Thanh sơn vô ngữ, khán thế thượng hoa khai hoa lạc, hoa lạc hoa khai!
(mấy vế đối mình xin để hán việt mới thấy chỗ đối, chỗ có vần, thế thì hay hơn)
Phượng Tĩnh Xu dứt lời, thật lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng vang, tò mò nhìn Hoa Ngọc Dung, chỉ thấy hắn kinh ngạc nhìn mình, liền chau mày, lên tiếng nói: Hoa công tử, Hoa công tử?
Hoa Ngọc Dung bị tiếng gọi của Phượng Tĩnh Xu làm cho thức tỉnh, trong ánh mắt nhìn về phía Phượng Tĩnh Xu còn có thêm một phần vui sướng khi nhìn thấy đối thủ, vui mừng vỗ tay cười to: Ha ha ha! Quả thật là hậu sinh khả úy! Tiểu công tử, Hoa mỗ xem như phục ngươi rồi, ván này Hoa mỗ thua!
Mọi người ở dưới đài vừa nghe thấy Hoa Ngọc Dung nhận thua, đều giật mình không thôi, thiên hạ đệ nhất tài tử lại nhận thua! Điều này thật không thể tưởng tượng được! dinendian.lơqid]on Phải biết rằng kể từ nhiều năm trước Hoa Ngọc Dung khiêu chiến bao nhiêu kẻ tài hoa khắp thiên hạ, đoạt giải nhất cuộc so tài, từ đó lại chưa từng nhận thua ai, hôm nay lại ở chỗ này nhận thua! Đây chính là một khoảnh khắc lịch sử!
A, thế mà lại nhận thua! Tĩnh Phong mím môi cười khẽ, ánh mắt nhìn thiếu niên ở dưới lầu nhất thời đã thay đổi ba phần.
Điều này nói rõ hắn là một nhân tài, không phải sao? Nam tử hài lòng cười nói.
Ừ, vậy cũng được. Tĩnh Phong
/222
|