Tĩnh Nữ Truyền

Chương 80 - Chương 45

/222


Lôi Chấn Tử đưa tay, ác độc đưa về phía Đệ Ngũ Long Quỳ, đột nhiên, một tia sáng chợt lóe, đâm về phía tay Lôi Chấn Tử!

Tia sáng kia mang theo sấm chớp hung hăng đâm thủng bàn tay Lôi Chấn Tử, cạch!” một tiếng, vững vàng cắm vào trong tảng đá cẩm thạch bóng loáng!

A —— Lôi Chấn Tử bị ăn đau rút lại bàn tay đầm đìa máu, kinh hãi quay đầu lại liếc mắt nhìn vật đâm thủng bàn tay hắn, hóa ra lại là một cây trâm cài tóc của nữ tử! Trâm cài tóc này vẫn còn rung động vang lên tiếng leng keng, trên cây trâm từng giọt từng giọt máu tươi theo cây trâm rung động mà văng tung tóe.

Ai!? Lôi Chấn Tử bị cây trâm ẩn chứa nội lực đâm thủng từ phía sau làm cho sợ hãi, cũng không kịp đau đớn, lập tức một cước giẫm Đệ Ngũ Long Quỳ ở dưới chân, nắm chặt tay bị thương, lớn tiếng quát, Là ai dùng ám khí đánh lén bổn chưởng môn!

Hừ! Đánh lén? Một giọng nói êm tai vang lên, giọng điệu có thêm chút lạnh lùng và khinh miệt, Dùng cây trâm ngăn cản ngươi giết người là đánh lén, vậy hạ độc làm hại đồng đạo chính là cao thượng rồi!?

Lôi Chấn Tử bỗng nhiên xoay người, khắc sâu vào bên trong đôi mắt hổ chính là một bóng dáng màu vàng nhạt, đợi nhìn kỹ, là vị công chúa Lộng Phong quốc!

Hừ! Một tên đàn bà thì biết cái gì! Lôi Chấn Tử ngạo nghễ, trong giọng nói tràn đầy miệt thị, Kẻ thành chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết!

Ha ha, ta không biết? Ta đúng là không biết, nhưng lại biết ‘ vô độc bất trượng phu ’ (không độc sao thành trượng phu)! Phượng Tĩnh Xu khẽ cười một tiếng, chỉ là, ý cười trong đó lại hoàn toàn không có. Đôi mắt tím của nàng khẽ chuyển, nhìn về phía Đệ Ngũ Long Quỳ bị Lôi Chấn Tử giẫm lên, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, nói: Hôm nay nếu Duy nhi đoạt được bảo vật này cho ta, thì ngươi không thể lấy được!

Ha ha ha! Lôi Chấn Tử cuồng vọng, nói: Không thể lấy được? Hiện giờ lão phu liền lấy cho ngươi xem! Dứt lời, một cước đá cho văng Đệ Ngũ Long Quỳ ra, sải bước một bước, đưa một cái tay khác về phía ngọc trụy Tỳ Hưu.

Cạch! Vừa một vệt sáng thoáng qua, nhất thời trên đất có thêm một cây cây trâm dính máu!

Lần này, không đợi Lôi Chấn Tử phản ứng kịp, Phượng Tĩnh Xu quỷ mị lắc mình tới sau lưng Lôi Chấn Tử, một cái tay đã khoác lên trên cổ Lôi Chấn Tử.

Lôi Chấn Tử chỉ cảm thấy trên cổ chợt lạnh, toàn thân nhất thời không thể động đậy, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy khó khăn.

Vật của bổn cung, ngươi cũng dám mơ ước sao!? Phượng Tĩnh Xu vừa hiện sát khí, lập tức gia tăng sức lực trong tay, bóp chặt cổ họng Lôi Chấn Tử.

Lôi Chấn Tử chỉ cảm thấy hô hấp căng thẳng, càng ngày càng khó khăn, trên mặt dần dần tím bầm một mảnh.

Thả chưởng môn ra! Người Phích Lịch đường ở bên cạnh nhìn thấy chưởng môn của mình bị Phượng Tĩnh Xu nắm ở trong tay, từng người một cầm đao tiến lên lớn tiếng quát.

Đồ chó đẻ! Mau thả chưởng môn ra! Vị đại hán lật bàn giận đến mặt đỏ bừng, nhảy lên tới liền lớn tiếng nói tục.

Sát khí của Phượng Tĩnh Xu càng đậm, một tay kia mạnh mẽ vung lên, một chưởng cách không, đánh bay đại hán ra ngoài, mất mạng tại chỗ!

Dám cả gan nói xấu mẫu thân của bổn cung, chán sống rồi! Trên mặt Phượng Tĩnh Xu là một mảnh mưa gió sắp tới, cánh tay bóp chặt cổ họng Lôi Chấn Tử cũng gia tăng sức lực.

Dừng tay! Người Phích Lịch đường rối rít vội kêu lên, Nếu như ngươi giết chết chưởng môn, không có thuốc giải, hôm nay người nơi này không một kẻ nào có thể sống sót!

Phượng Tĩnh Xu cười lạnh một tiếng, nói: Thuốc giải? Là thuốc giải hay là độc dược, trong lòng mọi người biết rất rõ! Thay vì về sau bị lão thất phu này khống chế, làm chuyện thương thiên hại lý, còn không bằng hiện tại liền giết hắn, giệt trừ hậu hoạn!

Phượng Tĩnh Xu vừa dứt lời, dưới sân lập tức vang lên tiếng kêu rên chửi rủa.

Không cần! Không thể giết, không thể giết!

Ta còn muốn sống nữa, ta không muốn chết, ta muốn thuốc giải!

Yêu nữ ngươi! Dựa vào cái gì mà muốn phá hủy thuốc giải của chúng ta! Không cho phép ngươi giết hắn!

Chúng ta tình nguyện bị khống chế cũng không muốn bị độc chết, đây là chuyện của chúng ta, không tới phiên ngươi quản!

Đúng! Đúng! Mau thả Lôi chưởng môn, cút đi!

Thả Lôi chưởng môn ra, cút đi!

Những người này, thường ngày tự cho mình là danh môn chính phái, một khi đến thời điểm sống còn, một đám đều trở nên rất sợ chết, vì vậy cũng liền quên mất thân phận của Phượng Tĩnh Xu, nói chuyện với nàng cũng không cung kính như ngày hôm qua, giọng điệu oán độc này, tựa như ước gì nàng đi tìm chết vậy!

Phượng Tĩnh Xu híp mắt lại, lớn tiếng nói: Ý các ngươi nói là, các ngươi tình nguyện gia nhập Phích Lịch đường, làm một đồ đệ của tà giáo cũng không nguyện ý làm người chính phái thà chết chứ không chịu khuất phục?

Hừ! Đường chủ Phích Lịch đường võ công cái thế, là người phúc hậu, sao Phích Lịch đường lại là tà giáo! Bọn ta đều ngưỡng mộ Lôi chưởng môn, đã sớm sinh lòng đầu nhập vào mà thôi, yêu nữ đừng vội miệng nói bậy! Những người đó vì sống sót, giờ phút này đã sớm khúm núm, đổi trắng thay đen. Rõ ràng là Phích Lịch đường hạ độc mọi




/222

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status