Ánh mắt nữ hài bất lực, vô thức khóa ở trên người Nam Cung Tịch.
Tầm mắt Nam Cung Tịch bất quá là đảo qua trên mặt đất, mày rậm hơi chau, hắn một câu cũng chưa nói, lại nện bước đi rồi.
Cái này làm cho Thanh Chi vốn dĩ muốn xem náo nhiệt, cũng chỉ có thể theo hắn rời đi.
Lại nhìn bóng dáng nam nhân lạnh nhạt liếc mắt một cái, Tiếu Dao lập tức thu hồi ý thức, cân nhắc nên như thế nào tự cứu mình.
Ngay cả cô cũng chưa nghĩ đến, ở ngay lúc này, chính mình cư nhiên sẽ có ý tưởng xin Nam Cung Tịch giúp đỡ, cô có phải hay không đã quên, chính mình đã yêu hắn sâu đậm như thế nào?
"Các cậu đừng tới đây! Tôi muốn báo nguy!" Tiếu Dao căm tức nhìn người đang tới gần, thấp giọng cảnh cáo.
Nếu không phải mỗi ngày bị giam cầm, Tiếu Dao cũng sẽ mang theo vật phòng thân.
Nghiêng đầu nhìn sách vở rơi loạn xạ trên mặt đất, Tiếu Dao hít sâu một hơi, đem mảnh giấy trong tay bỏ vào túi, bắt lấy sách vở liền vội vàng đi về phía trước.
Đột nhiên "A" một tiếng, ở thời điểm Tiếu Dao nắm lên sách vở, cô nhìn đến một mạt thân ảnh cao lớn đứng trước mặt.
Có điểm ảo giác, tưởng nam nhân kia đã trở lại, bất quá lại nhìn, cũng không phải.
"A! Quân tứ thiếu, thả, thả, buông tay, tay sắp đứt rồi!" Một nam sinh muốn tới gần Tiếu Dao, bị Quân Dạ Huyền bắt được cánh tay.
"Quân tứ thiếu, xin anh... Buông tay! Thật sự... Muốn đứt rồi"
Nghe thanh âm cũng có thể đoán được, tên nam sinh kia hiện tại thật sự rất đau.
Quân Dạ Huyền tùy ý vung, nam sinh hung hăng mà ngã trên mặt đất.
"A!" Lại là một tiếng thét chói tai.
Nhìn tay của hắn vẫn còn bình thường, bất quá mông hoặc là phần eo có trật khớp hay không, ai cũng không biết.
Rốt cuộc, sức lực của Quân tứ thiếu thật đúng là không nhỏ, người ngã trên mặt đất còn chưa đứng dậy được.
"Quân tứ thiếu, nữ nhân này cắm sừng Tịch thiếu gia, anh vì cái gì còn giúp cô ta?" Nghĩa hiệp
vì Nam Cung Tịch ra tay, mỗ nữ gan to, nói thầm.
"Chính là, Quân tứ thiếu, chúng em đều là vì Tịch thiếu gia bênh vực kẻ yếu"
"Đúng vậy! Ai bảo nữ nhân này ngoại tình, Tịch thiếu gia là nam nhân tốt như vậy, cô ta dựa vào cái gì?"
"..."
Một người bắt đầu nói, những người khác cũng liền không sợ hãi như vậy.
Bất quá nói về lý lẽ, Quân tứ thiếu hẳn là không đến mức đối với các nữ sinh này ra tay đi?
Tận dụng lúc ầm ĩ, Tiếu Dao cầm sách vở, từ trên mặt đất bò lên.
Ở thời điểm cô sắp đứng lên, mới phát hiện chân trái của mình tựa hồ bị thương.
Không nghĩ nhiều, cô bắt lấy góc áo Quân Dạ Huyền mà đứng lên.
Quân Dạ Huyền quay đầu lại nhìn người phía sau liếc mắt một cái, hơi chau nhíu mày.
Nha đầu này, cứu cô, cư nhiên còn kéo quần áo hắn? Hắn như thế nào không biết bọn họ có mối quan hệ tốt như vậy.
Tựa hồ minh bạch ý tứ Quân Dạ Huyền, Tiếu Dao nhướng mày, chẳng những chưa nói lời cảm tạ, thậm chí cũng không quá để ý ánh mắt hắn.
Đứng vững bước chân, thu hồi tay, vỗ vỗ tro bụi trên người, dưới tiếng nghị luận không ngừng, Tiếu Dao ai cũng không thèm nhìn mà đi rồi.
Cô thật sự vòng qua mọi người, đi rồi.
Nhìn nữ nhân đang đi tập tễnh phía trước, Quân Dạ Huyền cũng không tức giận, bước đi đuổi kịp được bước chân cô.
Tiếu Dao rời đi, Quân tứ thiếu cũng đi theo rồi, tất cả mọi người ở đây thật sự là nhìn không rõ cái này đến tột cùng là tình huống như thế nào, chỉ có thể im miệng.
Muốn đuổi kịp sao? Có Quân tứ thiếu ở đây, không ai dám làm như thế.
Đám người rời đi, dưới chân Quân Dạ Huyền nện bước nhanh hơn.
"Như thế nào? Bị thương?"
"Này không liên quan đến chuyện của anh" Tiếu Dao tùy ý bỏ xuống một câu.
Cô biết chính mình đang làm nhiệm vụ, nhưng, ở dưới tình huống không rõ ràng, Tiếu Dao cũng không tính toán cùng ai nói chuyện.
Quân Dạ Huyền đi bên cạnh Tiếu Dao, bắt được tay cô.
Tay bị giam cầm, Tiếu Dao không có biện pháp phải dừng lại.
"Anh muốn thế nào?"
Chân rất đau, Tiếu Dao muốn trước hết tìm chỗ thích hợp nhìn xem tình hình, cũng không biết bị thương có nghiêm trọng hay không.
Cho nên, Tiếu Dao đều không rên một tiếng mà đi rồi.
"Em không cảm thấy, chính mình đang cần tôi?" Quân Dạ Huyền nhăn nhăn mày, ánh mắt mang theo chút thần sắc ái muội.
Tiếu Dao thật sự là nhìn không rõ, hắn đến tột cùng là có ý tứ gì.
Bọn họ không phải đều biết cô là mang theo mục đích tiếp cận bọn họ sao? Hiện tại là cố ý tìm phiền toái?
Cũng mặc kệ bọn họ muốn làm gì, Tiếu Dao tạm thời cũng không nghĩ để ý tới.
Chân rất đau, thật sự rất đau! Hơn nữa Tiếu Dao cũng rất muốn biết nội dung nhiệm vụ.
Tầm mắt Nam Cung Tịch bất quá là đảo qua trên mặt đất, mày rậm hơi chau, hắn một câu cũng chưa nói, lại nện bước đi rồi.
Cái này làm cho Thanh Chi vốn dĩ muốn xem náo nhiệt, cũng chỉ có thể theo hắn rời đi.
Lại nhìn bóng dáng nam nhân lạnh nhạt liếc mắt một cái, Tiếu Dao lập tức thu hồi ý thức, cân nhắc nên như thế nào tự cứu mình.
Ngay cả cô cũng chưa nghĩ đến, ở ngay lúc này, chính mình cư nhiên sẽ có ý tưởng xin Nam Cung Tịch giúp đỡ, cô có phải hay không đã quên, chính mình đã yêu hắn sâu đậm như thế nào?
"Các cậu đừng tới đây! Tôi muốn báo nguy!" Tiếu Dao căm tức nhìn người đang tới gần, thấp giọng cảnh cáo.
Nếu không phải mỗi ngày bị giam cầm, Tiếu Dao cũng sẽ mang theo vật phòng thân.
Nghiêng đầu nhìn sách vở rơi loạn xạ trên mặt đất, Tiếu Dao hít sâu một hơi, đem mảnh giấy trong tay bỏ vào túi, bắt lấy sách vở liền vội vàng đi về phía trước.
Đột nhiên "A" một tiếng, ở thời điểm Tiếu Dao nắm lên sách vở, cô nhìn đến một mạt thân ảnh cao lớn đứng trước mặt.
Có điểm ảo giác, tưởng nam nhân kia đã trở lại, bất quá lại nhìn, cũng không phải.
"A! Quân tứ thiếu, thả, thả, buông tay, tay sắp đứt rồi!" Một nam sinh muốn tới gần Tiếu Dao, bị Quân Dạ Huyền bắt được cánh tay.
"Quân tứ thiếu, xin anh... Buông tay! Thật sự... Muốn đứt rồi"
Nghe thanh âm cũng có thể đoán được, tên nam sinh kia hiện tại thật sự rất đau.
Quân Dạ Huyền tùy ý vung, nam sinh hung hăng mà ngã trên mặt đất.
"A!" Lại là một tiếng thét chói tai.
Nhìn tay của hắn vẫn còn bình thường, bất quá mông hoặc là phần eo có trật khớp hay không, ai cũng không biết.
Rốt cuộc, sức lực của Quân tứ thiếu thật đúng là không nhỏ, người ngã trên mặt đất còn chưa đứng dậy được.
"Quân tứ thiếu, nữ nhân này cắm sừng Tịch thiếu gia, anh vì cái gì còn giúp cô ta?" Nghĩa hiệp
vì Nam Cung Tịch ra tay, mỗ nữ gan to, nói thầm.
"Chính là, Quân tứ thiếu, chúng em đều là vì Tịch thiếu gia bênh vực kẻ yếu"
"Đúng vậy! Ai bảo nữ nhân này ngoại tình, Tịch thiếu gia là nam nhân tốt như vậy, cô ta dựa vào cái gì?"
"..."
Một người bắt đầu nói, những người khác cũng liền không sợ hãi như vậy.
Bất quá nói về lý lẽ, Quân tứ thiếu hẳn là không đến mức đối với các nữ sinh này ra tay đi?
Tận dụng lúc ầm ĩ, Tiếu Dao cầm sách vở, từ trên mặt đất bò lên.
Ở thời điểm cô sắp đứng lên, mới phát hiện chân trái của mình tựa hồ bị thương.
Không nghĩ nhiều, cô bắt lấy góc áo Quân Dạ Huyền mà đứng lên.
Quân Dạ Huyền quay đầu lại nhìn người phía sau liếc mắt một cái, hơi chau nhíu mày.
Nha đầu này, cứu cô, cư nhiên còn kéo quần áo hắn? Hắn như thế nào không biết bọn họ có mối quan hệ tốt như vậy.
Tựa hồ minh bạch ý tứ Quân Dạ Huyền, Tiếu Dao nhướng mày, chẳng những chưa nói lời cảm tạ, thậm chí cũng không quá để ý ánh mắt hắn.
Đứng vững bước chân, thu hồi tay, vỗ vỗ tro bụi trên người, dưới tiếng nghị luận không ngừng, Tiếu Dao ai cũng không thèm nhìn mà đi rồi.
Cô thật sự vòng qua mọi người, đi rồi.
Nhìn nữ nhân đang đi tập tễnh phía trước, Quân Dạ Huyền cũng không tức giận, bước đi đuổi kịp được bước chân cô.
Tiếu Dao rời đi, Quân tứ thiếu cũng đi theo rồi, tất cả mọi người ở đây thật sự là nhìn không rõ cái này đến tột cùng là tình huống như thế nào, chỉ có thể im miệng.
Muốn đuổi kịp sao? Có Quân tứ thiếu ở đây, không ai dám làm như thế.
Đám người rời đi, dưới chân Quân Dạ Huyền nện bước nhanh hơn.
"Như thế nào? Bị thương?"
"Này không liên quan đến chuyện của anh" Tiếu Dao tùy ý bỏ xuống một câu.
Cô biết chính mình đang làm nhiệm vụ, nhưng, ở dưới tình huống không rõ ràng, Tiếu Dao cũng không tính toán cùng ai nói chuyện.
Quân Dạ Huyền đi bên cạnh Tiếu Dao, bắt được tay cô.
Tay bị giam cầm, Tiếu Dao không có biện pháp phải dừng lại.
"Anh muốn thế nào?"
Chân rất đau, Tiếu Dao muốn trước hết tìm chỗ thích hợp nhìn xem tình hình, cũng không biết bị thương có nghiêm trọng hay không.
Cho nên, Tiếu Dao đều không rên một tiếng mà đi rồi.
"Em không cảm thấy, chính mình đang cần tôi?" Quân Dạ Huyền nhăn nhăn mày, ánh mắt mang theo chút thần sắc ái muội.
Tiếu Dao thật sự là nhìn không rõ, hắn đến tột cùng là có ý tứ gì.
Bọn họ không phải đều biết cô là mang theo mục đích tiếp cận bọn họ sao? Hiện tại là cố ý tìm phiền toái?
Cũng mặc kệ bọn họ muốn làm gì, Tiếu Dao tạm thời cũng không nghĩ để ý tới.
Chân rất đau, thật sự rất đau! Hơn nữa Tiếu Dao cũng rất muốn biết nội dung nhiệm vụ.
/189
|