Chương 128: Nơi này, có bao nhiêu nam nhân đi vào?
Chớp mắt, Tiếu Dao rút về tay nhỏ ở trong tay nam nhân thành công.
Một bàn tay đặt ở phía sau, chống đùi Quân Dạ Huyền, thân thể hơi hơi lui về phía sau, muốn đem toàn bộ của mình đều hiện ra ở trong tầm mắt nam nhân.
Ngước mắt vẻ mặt vô tội mà đối diện với tầm mắt hắn, một cái tay khác đi xuống, sau khi lướt qua ƈôи ȶɦϊ.t đang bành trướng của hắn, ngón tay lại đi vào hoa huyệt một lần nữa.
Khi lòng bàn tay lướt qua âm đế, toàn thân Tiếu Dao co rút lại.
“Ưm…” Nữ hài hưởng thụ mà nhắm lại hai tròng mắt, rêи rỉ.
Cô cắn cắn môi, lại lần nữa mở mắt ra, tầm mắt vẫn như cũ nhìn thẳng ánh mắt của nam nhân.
Tay dài tiếp tục đi xuống, căn bản không cần đẩy ra môi âᘻ ɦộ, đã sờ đến ɖâʍ thủy chảy ra.
Quả nhiên, cô thật sự ướt, còn ướt đến rối tinh rối mù.
“A… Tiểu huyệt thật là khó chịu!” Nữ hài nhẹ nhấp môi, tựa như đang hướng nam nhân cầu cứu.
Quân Dạ Huyền, tạm thời mà nói, sau khi ra tay với hắn sẽ không lưu lại phiền toái.
Hắn không giống Nam Cung Tịch ngây thơ thiên chân như vậy, cũng không phải dạng cao lãnh cấm ɖu͙ƈ như Quân Mạc Bắc.
Tuy rằng không gặp hắn có bạn gái, nhưng, nam nhân sống phóng khoáng giống Quân Dạ Huyền, tình một đêm chắc cũng không phải là thứ lạ.
Chỉ tiếc, có thể ước lượng được hắn hay không, tạm thời trong lòng Tiếu Dao vẫn đang thắc mắc.
Tiếu Dao dùng ngón trỏ cùng ngón giữa bên tay phải của mình, nhẹ nhàng đẩy ra môi âᘻ ɦộ, hướng bên trong mà moi.
“Ân… Thật sự ướt!”
Nữ nhân đang đắm chìm trong tình ɖu͙ƈ, đem ngón tay dính đầy ɖâʍ thủy của mình đưa lên, đặt ở giữa hai người.
Hai sợi chỉ nhẹ nhàng kéo ra, một cổ nước trong suốt thanh triệt bị kéo thành từng sợi, ngón tay mang đầy sự kϊƈɦ thích quơ quơ ở giữa hai người.
Lúc Quân Dạ Huyền đang tập trung hết sức, Tiếu Dao đem ngón tay bị dính ướt đặt ở trong miệng.
“Ân…”
Nhắm lại hai tròng mắt, hai ngón tay trong cái miệng nhỏ nhẹ nhàng thọc vào rút ra lên, trong miệng còn phát ra âm thanh ᘻút̼ vào thực mỹ vị.
Thân thể Tiếu Dao lại lần nữa co rút, hai иɦũ ɦσα cũng không tự giác cọ xát ở trêи hai chân của nam nhân.
“A…”
“Lộc cộc” một tiếng, sau khi đem ɖâʍ thủy của chính mình nuốt vào bụng, Tiếu Dao mới mở hai tròng mắt.
“Quân tứ thiếu, tiểu huyệt tôi thực ngứa… Ân… Rất cần côn thịt lớn của anh… Ân a…”
Hai иɦũ ɦσα cọ cọ về phía trước, cố ý ma sát ở trêи côn thịt đang phồng lên của nam nhân.
“Có thể hay không… Đem công việc bỏ qua một bên, đợi lát nữa lại làm tiếp?”
Trần trụi khẩn cầu trước mặt, Quân Dạ Huyền lại đạm mạc, thần sắc cũng thay đổi chút.
Gợi cảm hầu kết của hắn lăn lộn lên xuống, đột nhiên vươn tay dài, không chút do dự xỏ xuyên qua tiểu huyệt Tiếu Dao.
“A…” Tiếu Dao ngồi thẳng sống lưng, ngẩng lên đầu than nhẹ.
Cặp nộn nhũ no đủ, giống như hai con thỏ bị kinh hách, nương theo tiếng rêи rỉ của nữ hài, không ngừng nhộn nhạo ở trong tầm mắt nam nhân.
Cảnh xuân trước mắt một mảnh tốt đẹp, Quân Dạ Huyền nửa mị mị mắt, bắt đầu hoạt động ngón tay bị huyệt thịt gắt gao cắn chặt.
“Nơi này, có bao nhiêu nam nhân đi vào?” Một lát sau, âm thanh của nam nhân vang lên.
Thanh âm kia, trầm thấp mang theo khàn khàn, tựa hồ có thêm một chút tình cảm trong đấy.
Khó trách cậu nhỏ nguyện ý chạm vào nữ nhân này, A Tịch cam nguyện vì cô mà điên cuồng.
Vưu vật trời sinh này, thật sự không thấy nhiều lắm.
Dáng người Tiếu Dao, Quân Dạ Huyền đã sớm gặp qua.
Thân thể trắng nõn như tuyết, trong suốt đến tựa như có thể nhìn thấy được mạch máu đan xen ở dưới lớp da, non nớt đến nỗi tùy ý véo một cái đều có thể ra nước.
Tiểu huyệt không có tì vết, liền một cọng lông đều không có, môi âᘻ ɦộ phấn nộn, làm người cơ hồ nhìn không thấy miệng huyệt.
Hơn nữa dung nhan lại hơn người, có thể nói là hoàn mỹ!
Điều làm Quân Dạ Huyền không thể tưởng tượng được chính là, hoa huyệt này rõ ràng đã bị khai phá, cư nhiên ngay cả việc dung nhập một ngón tay của hắn đều khó khăn như vậy.
Ngón tay chỉ mới vừa tiến vào, tựa như đang bị vô số cái miệng nhỏ chặt chẽ ᘻút̼ vào.
Cái cảm giác non nớt rồi lại bôi trơn như thế này, làm người nảy ra khát vọng, đem côn thịt của mình móc ra tới, hung hăng đem nó xỏ xuyên qua!
Chớp mắt, Tiếu Dao rút về tay nhỏ ở trong tay nam nhân thành công.
Một bàn tay đặt ở phía sau, chống đùi Quân Dạ Huyền, thân thể hơi hơi lui về phía sau, muốn đem toàn bộ của mình đều hiện ra ở trong tầm mắt nam nhân.
Ngước mắt vẻ mặt vô tội mà đối diện với tầm mắt hắn, một cái tay khác đi xuống, sau khi lướt qua ƈôи ȶɦϊ.t đang bành trướng của hắn, ngón tay lại đi vào hoa huyệt một lần nữa.
Khi lòng bàn tay lướt qua âm đế, toàn thân Tiếu Dao co rút lại.
“Ưm…” Nữ hài hưởng thụ mà nhắm lại hai tròng mắt, rêи rỉ.
Cô cắn cắn môi, lại lần nữa mở mắt ra, tầm mắt vẫn như cũ nhìn thẳng ánh mắt của nam nhân.
Tay dài tiếp tục đi xuống, căn bản không cần đẩy ra môi âᘻ ɦộ, đã sờ đến ɖâʍ thủy chảy ra.
Quả nhiên, cô thật sự ướt, còn ướt đến rối tinh rối mù.
“A… Tiểu huyệt thật là khó chịu!” Nữ hài nhẹ nhấp môi, tựa như đang hướng nam nhân cầu cứu.
Quân Dạ Huyền, tạm thời mà nói, sau khi ra tay với hắn sẽ không lưu lại phiền toái.
Hắn không giống Nam Cung Tịch ngây thơ thiên chân như vậy, cũng không phải dạng cao lãnh cấm ɖu͙ƈ như Quân Mạc Bắc.
Tuy rằng không gặp hắn có bạn gái, nhưng, nam nhân sống phóng khoáng giống Quân Dạ Huyền, tình một đêm chắc cũng không phải là thứ lạ.
Chỉ tiếc, có thể ước lượng được hắn hay không, tạm thời trong lòng Tiếu Dao vẫn đang thắc mắc.
Tiếu Dao dùng ngón trỏ cùng ngón giữa bên tay phải của mình, nhẹ nhàng đẩy ra môi âᘻ ɦộ, hướng bên trong mà moi.
“Ân… Thật sự ướt!”
Nữ nhân đang đắm chìm trong tình ɖu͙ƈ, đem ngón tay dính đầy ɖâʍ thủy của mình đưa lên, đặt ở giữa hai người.
Hai sợi chỉ nhẹ nhàng kéo ra, một cổ nước trong suốt thanh triệt bị kéo thành từng sợi, ngón tay mang đầy sự kϊƈɦ thích quơ quơ ở giữa hai người.
Lúc Quân Dạ Huyền đang tập trung hết sức, Tiếu Dao đem ngón tay bị dính ướt đặt ở trong miệng.
“Ân…”
Nhắm lại hai tròng mắt, hai ngón tay trong cái miệng nhỏ nhẹ nhàng thọc vào rút ra lên, trong miệng còn phát ra âm thanh ᘻút̼ vào thực mỹ vị.
Thân thể Tiếu Dao lại lần nữa co rút, hai иɦũ ɦσα cũng không tự giác cọ xát ở trêи hai chân của nam nhân.
“A…”
“Lộc cộc” một tiếng, sau khi đem ɖâʍ thủy của chính mình nuốt vào bụng, Tiếu Dao mới mở hai tròng mắt.
“Quân tứ thiếu, tiểu huyệt tôi thực ngứa… Ân… Rất cần côn thịt lớn của anh… Ân a…”
Hai иɦũ ɦσα cọ cọ về phía trước, cố ý ma sát ở trêи côn thịt đang phồng lên của nam nhân.
“Có thể hay không… Đem công việc bỏ qua một bên, đợi lát nữa lại làm tiếp?”
Trần trụi khẩn cầu trước mặt, Quân Dạ Huyền lại đạm mạc, thần sắc cũng thay đổi chút.
Gợi cảm hầu kết của hắn lăn lộn lên xuống, đột nhiên vươn tay dài, không chút do dự xỏ xuyên qua tiểu huyệt Tiếu Dao.
“A…” Tiếu Dao ngồi thẳng sống lưng, ngẩng lên đầu than nhẹ.
Cặp nộn nhũ no đủ, giống như hai con thỏ bị kinh hách, nương theo tiếng rêи rỉ của nữ hài, không ngừng nhộn nhạo ở trong tầm mắt nam nhân.
Cảnh xuân trước mắt một mảnh tốt đẹp, Quân Dạ Huyền nửa mị mị mắt, bắt đầu hoạt động ngón tay bị huyệt thịt gắt gao cắn chặt.
“Nơi này, có bao nhiêu nam nhân đi vào?” Một lát sau, âm thanh của nam nhân vang lên.
Thanh âm kia, trầm thấp mang theo khàn khàn, tựa hồ có thêm một chút tình cảm trong đấy.
Khó trách cậu nhỏ nguyện ý chạm vào nữ nhân này, A Tịch cam nguyện vì cô mà điên cuồng.
Vưu vật trời sinh này, thật sự không thấy nhiều lắm.
Dáng người Tiếu Dao, Quân Dạ Huyền đã sớm gặp qua.
Thân thể trắng nõn như tuyết, trong suốt đến tựa như có thể nhìn thấy được mạch máu đan xen ở dưới lớp da, non nớt đến nỗi tùy ý véo một cái đều có thể ra nước.
Tiểu huyệt không có tì vết, liền một cọng lông đều không có, môi âᘻ ɦộ phấn nộn, làm người cơ hồ nhìn không thấy miệng huyệt.
Hơn nữa dung nhan lại hơn người, có thể nói là hoàn mỹ!
Điều làm Quân Dạ Huyền không thể tưởng tượng được chính là, hoa huyệt này rõ ràng đã bị khai phá, cư nhiên ngay cả việc dung nhập một ngón tay của hắn đều khó khăn như vậy.
Ngón tay chỉ mới vừa tiến vào, tựa như đang bị vô số cái miệng nhỏ chặt chẽ ᘻút̼ vào.
Cái cảm giác non nớt rồi lại bôi trơn như thế này, làm người nảy ra khát vọng, đem côn thịt của mình móc ra tới, hung hăng đem nó xỏ xuyên qua!
/189
|