Type: Fox
Tình yêu khiến con người ta đau khổ, là vì chúng ta không ngờ được rằng sẽ có một ngày nó chợt ra đi không một lời từ biệt.
“Tổng giám đốc Cố.” Ninh Nhiễm Thanh vẫn không hề sợ sệt mà đứng trước mặt Cố Đông Minh, vì mới khóc nên mắt cô cũng vừa đỏ vừa sưng y như mắt Đồng Đồng, giọng nói còn hơi nức nở, nhưng nét mặt lại mỉa mai, trong mắt chứa đầy sự trào phúng: “Tổng giám đốc Cố, anh làm vậy không sợ bị báo ứng à?”
“Tránh ra.” Cố Đông Minh lạnh lùng nhìn cô, sắc mặt cực kì u ám, hai người đàn ông đi sau anh ta đã bước tới trước mặt Ninh Nhiễm Thanh, hiển nhiên là có ý: Nếu cô còn không mau biến đi thì sẽ bị lôi ra ngoài bất cứ lúc nào.
Đúng lúc ấy một bóng dáng lịch lãm đi xuống từ quán Starbucks trên tầng hai, người đàn ông đẹp trai cao lớn ấy sững người tại cửa thang máy, sau đó vội vàng đi về phía Ninh Nhiễm Thanh.
Giang Hành Chi cảm thấy hôm nay mình thật xui xẻo, anh ta vừa tiễn Tần Hữu Sinh lên máy bay thì đã gặp ngay một phụ nữ nói rằng cô ta là bạn học tiểu học của anh ta, người phụ nữ này trang điểm cầu kì lại mặc toàn hàng hiệu, anh ta thực sự không nhớ ra trong quá khứ mình từng có một cô bạn tiểu học như vậy.
Thế nhưng người phụ nữ tên Trương Nghiên Nghiên này lại tỏ vẻ hào hứng khi gặp bạn cũ, kéo anh lên quán Starbuck trên tầng hai nói muốn ôn lại kỷ niệm xưa, trong thời gian uống một ly cà phê, người phụ nữ này lải nhải liên tục, nói rằng ngày xưa cô ta ngồi trước Giang Hành Chi, cô ta còn là tổ trưởng tổ thảo luận số 4 của lớp Hai, còn từng mượn vở chép bài tập của Giang Hành Chi…
Tuy nhiên Giang Hành Chi chẳng nhớ gì hết.
“À phải rồi, ngày xưa tôi còn viết thư tình cho cậu đấy.” Trương Nghiên Nghiên cười tươi tắn, “Nhưng tôi đã kết hôn rồi, bây giờ cũng sống rất hạnh phúc, chồng tôi vừa giỏi kiếm tiền vừa thương yêu tôi, cậu thì sao, có ở bên cô bé mà cậu thích ngày xưa không?”
Cuối cùng Giang Hành Chi cũng nhớ ra một chút, hình như ngày trước có một nữ sinh đầu to ngồi trước mặt anh ta, nữ sinh kia nói siêu nhiều, quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
“Tôi nhớ ra rồi, cô bé ấy là Ninh gì đó đúng không… Tôi vẫn nhớ ngày xưa cậu từng viết tên cô ấy lên giấy nháp…”
Giang Hành Chi quá bội phục, trí nhớ của cô bạn học cũ này thực sự siêu việt.
Trương Nghiên Nghiên rõ ràng là muốn ôn chuyện với bạn cũ, song Giang Hành Chi không hề muốn nhắc lại những chuyện này, mà anh ta từng viết tên của người ấy lên giấy nháp thật à? Giang Hành Chi hoài nghi câu nói này. Có những ký ức đã quá xưa cũ, xưa cũ y như mấy bộ phim hoạt hình anh ta từng xem hồi còn nhỏ, có lẽ bây giờ nhớ lại thì vẫn nhận ra nhân vật trong các bộ phim ấy, chỉ là đã quên bẵng tình tiết cụ thể ra sao mất rồi.
Giang Hành Chi tìm bừa một lý do để ra về, sau khi từ biệt Trương Nghiên Nghiên liền đi xuống từ quán Starbucks trên tầng hai, anh ta thoáng liếc xuống phía dưới, nhìn thấy Ninh Nhiễm Thanh đang đứng đối diện với Cố Đông Minh.
Giang Hành Minh mím môi đi về phía Ninh Nhiễm Thanh.
“Tổng giám đốc Cố.” Giang Hành Chi chào Cố Đông Minh.
“Luật sư Giang, với hành vi khi nãy của Ninh tiểu thư tôi có thể kiện cô ta vì tội cố tình gây rối đúng không.” Đôi mắt Cố Đông Minh tỏa ra ý lạnh, “Ninh Tiểu Thư, tôi khuyên cô đừng cố ý vi phạm pháp luật, nếu cô còn xen vào chuyện không liên quan đến mình, cho dù có luật sư Tần, cô cùng đừng mong…”
Vẻ giận dữ của Cố Đông Minh quá đáng sợ, Đồng Đồng được bế trong ngực anh ta lại sợ hãi khóc òa, giãy giụa muốn thoát khỏi anh ta, nhưng vẫn bị Cố Đông Minh ôm chặt, dù Đồng Đồng khóc lóc vùng vẫy thế nào thì anh ta vẫn không bị lay chuyển.
“Tổng giám đốc Cố, tuy Ninh tiểu thư hay lo chuyện bao đồng khiến người ta bực bội, có điều vẫn chưa thể tính là vi phạm pháp luật.” Dứt lời Giang Hành Chi kéo Ninh Nhiễm Thanh sang một bên, để Cố Đông Minh đi.
Ninh Nhiễm Thanh bị Giang Hành Chi giữ chặt, Cố Đông Minh bế Đồng Đồng đang khóc nức nở đi về phía lối ra sân bay, Đồng Đồng nằm nhoài trên vai Cố Đông Minh cắn mạnh một cái, anh ta cũng chỉ sững người một thoáng rồi lại bế Đông đi tiếp.
Khi Cố Đông Minh đã hoàn toàn đi khỏi tầm mắt, Ninh Nhiễm Thanh hất tay Giang Hành Chi ra, “Anh mới là người lo chuyện bao đồng ấy.”
“Đúng rồi…” Giang Hành Chi kéo dài giọng, hờ hững nói: “Đúng là tôi đang lo lắng chuyện bao đồng.”
Khóe mắt Ninh Nhiễm Thanh vốn đã ửng đỏ, trong một thoáng ấy, sự buồn bã đau khổ cay đắng lại bao phủ lấy cô, mắt đau nhức mũi cay cay, nhưng vẫn cố ném mấy tiếng nức nở, xin lỗi Giang Hành Chi: “Xin lỗi…”
Một câu “Xin lỗi” như sắp khóc, Giang Hành Chi có bực bội tới đâu cũng không thể phát giận được, ngược lại lúc ấy anh ta lại thấy hơi bối rối hơi thương xót, lại như mình vừa làm việc xấu.
“Sao cô không tới đây sớm hơn chút, Hữu Sinh bay từ nửa tiếng trước rồi.” Giang Hành Chi lạnh lùng nói, song giọng đã dịu đi rất nhiều, thậm chí còn mang theo cả sự bất đắc dĩ xoa dịu tình thế.
Ninh Nhiễm Thanh quay đầu đi, cố nén giọt nước mắt sắp chảy ra: “Tôi chỉ tới xem thử…”
Cô không muốn tới tiễn anh, cô chỉ tới xem thử thôi.
“Ồ.” Giang Hành Chi cố ý quay đi vờ như không thấy dáng vẻ sắp khóc của Ninh Nhiễm Thanh, “Thế đã xem xong chưa? Tiện xe tôi đưa cô đi một quãng.”
Trên xe Giang Hành Chi hỏi Ninh Nhiễm Thanh đi đâu, cô nhất thời không trả lời được, anh ta lại nói: “Hữu Sinh đã đưa sơ yếu lý lịch của cô cho tôi, qua đợt này là cô có thể đi làm rồi.”
Ninh Nhiễm Thanh vẫn không đáp lại, quay đầu ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lát sau mới nhận ra Giang Hành Chi đang nói chuyện với mình, bèn nhìn anh ta, “Anh vừa nói gì cơ…”
Giang Hành Chi hít vào một hơi, cố gắng để giọng nói của mình nghe hòa nhã một chút: “Tôi nói cô có thể tới Dịch Hòa làm việc rồi.”
“À.” Ninh Nhiễm Thanh nói, “Nhưng tôi không muốn tới Dịch Hòa.”
Ninh Nhiễm Thanh nghĩ đến chuyện của Hứa Trừng, Hứa Trừng và Lâm Dật qua đời trên cùng một chiếc xe, hôm ấy Hứa Trừng làm ca đêm, Lâm Dật đi đón cô ta, trên đường về xảy ra tai nạn giao thông, người lái xe gây tai nạn đã tự thú…
Cô không tin đây chỉ đơn giản là một vụ tai nạn giao thông, “Chắc chắn Cố Đông Minh là chủ mưu.”
Giang Hành Chi biết Ninh Nhiễm Thanh đang nói tới chuyện gì, mắt nhìn thẳng về phía trước: “Ninh Nhiễm Thanh, một người làm ngành tư pháp như cô không nên nói ra những điều như vậy, cô có bằng chứng không, để bắt giữ một người thì cảnh sát cần thu thập bằng chứng, không có bằng chứng thì không thể bắt giữ anh ta, không có bằng chứng thì Tòa án không thể phán anh ta có tội, cô không có quyền buộc tội người khác một cách tùy tiện như thế.”
Ninh Nhiễm Thanh nghẹn lời.
Giang Hành Chi nhìn biển báo giao thông yêu cầu giảm tốc độ, nói tiếp: “Chuyện này không liên quan tới Cố Đông Minh.”
Khi nãy Ninh Nhiễm Thanh đúng là tức đến mờ mắt, giờ nghĩ kỹ lại, nếu Cố Đông Minh thực sự là chủ mưu thì dù có ngốc đến mấy anh ta cũng chẳng ra tay vào giai đoạn mẫn cảm này.
“Tại sao không muốn vào Dịch Hòa?” Giang Hành Chi chuyển đề tài.
Lý do Ninh Nhiễm Thanh không muốn vào Dịch Hòa rất đơn giản, Tần Hữu Sinh đi rồi thì cô vào Dịch Hòa làm gì nữa, nghĩ vậy cô lại lau một giọng nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
Giang Hành Chi đành mở hộp đựng đồ dùng trong xe, rút mấy tờ giấy đưa cho cô, “Nếu không chịu được xa cách thì sao không cùng ra nước ngoài.”
“Cảm ơn.” Cô nhận lấy giấy sụt sịt nước mũi, “Nhưng người thân của tôi đều ở đây mà…”
Giang Hành Chi không chỉ trích cô, anh ta biết quan hệ giữa Ninh Nhiễm Thanh, bác Ninh và Ninh Bối Bối không tốt, dù là vậy, sự ỷ lại của cô với người thân vẫn vô cùng mạnh mẽ.
“Có phải không quay về đâu.” Giang Hành Chi đã ra khỏi đường vào sân bay, sau khi giảm tốc độ anh ta đề nghị, “Hay là đưa cô về nhà chị gái nhé?”
Ninh Nhiễm Thanh lắc đầu, “Cứ về nhà thầy Tần trước.”
Tần Hữu Sinh để lại một bộ chìa khóa nhà, một tấm thẻ tín dụng, và một lần thanh toán phí sinh hoạt trong khu chung cư trong vòng ba năm.
Ninh Nhiễm Thanh quay lại nhà của anh, vì không có việc gì để làm nên cô lại bò lên giường ngủ, ôm chăn ngủ một lát lại thấy khó chịu trong người, vì cô ngửi được mùi hương mà anh lưu lại trong chăn, mùi hương trong trẻo lãng đãng như trà xanh.
Ninh Nhiễm Thanh lại leo ra khỏi giường đi vào nhà vệ sinh, mở tất cả sữa tắm, dầu gội đầu, kem đánh răng…. của anh, cuối cùng cũng tìm được mùi hương như thế từ một chau nước cạo râu.
Cô đặt chai nước cạo râu mới mở nắp chưa lâu về giá thủy tinh, ra khỏi nhà vệ sinh.
Nhớ nhung như liều thuốc đắng, không biết trốn tránh vào đâu, mới chia xa chưa đầy hai mươi tư tiếng mà cô đã bắt đầu nhớ anh, ba năm tiếp theo cô phải sống thế nào đây?
Vương Trân gọi điện thoại tới hẹn cô cùng đi ăn tối, Ninh Nhiễm Thanh cầm thẻ tín dụng Tần Hữu Sinh cho cô đi ra khỏi nhà.
Cô muốn mời Vương Trân ăn ở nhà hàng kiểu Pháp đắt nhất thành phố A, Vương Trân ôm vai cô cười tít mắt, “Thầy Tần không ở đây, cậu tự do rồi.”
“Đúng thế, thật tuyệt vì không bị ai quản lý nữa.” Ninh Nhiễm Thanh quay ra cười với Vương Trân, giơ tấm thẻ trên tay lên, “Cậu nghĩ nếu tớ tiêu hết tiền trong thẻ của anh ấy, liệu anh ấy có tức điên mà quay về đây không?”
Vương Trân: “Chuyện này…”
Ninh Nhiễm Thanh nhún vai: “Tớ đùa thôi, hôm nay tớ cũng định ăn ngon một chút.”
Tại nhà hàng xoay ở tầng năm mươi, khi Ninh Nhiễm Thanh gọi món xong thì Tần Hữu Sinh gọi điện về.
Cô do dự một chút rồi ấn nút nghe điện, giọng nói hờ hửng, mệt mỏi.
“Vẫn còn giận à?” Tần Hữu Sinh hỏi.
Ninh Nhiễm Thanh: “Đúng, đang quẹt thẻ của anh để nguôi giận đây.”
Tần Hữu Sin bật cười, đi theo hai người đàn ông gốc Hoa tới đón anh ra khỏi sân bay, nhìn lên bầu trời tối đen như sắp sửa sụp xuống, cảnh vật bên ngoài bị bao trùm trong màu xám đen u ám khiến người ta thấy mờ mịt mông lung, anh hỏi cô: “Chỗ anh sắp mưa rồi, chỗ em thì sao?”
Ninh Nhiễm Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tí tách, cô nói dối: “Trời đầy sao.”
“Ừm, thế thì chắc là dự báo thời tiết lừa anh rồi.” Tần Hữu Sinh nói, “Anh vừa xem dự báo thời tiết thành phố A, ban đêm có mưa, em nhớ đắp chăn cẩn thận.”
Trước khi anh đi, Ninh Nhiễm Thanh từng đề nghị chia tay, cô không chấp nhận yêu xa, song Tần Hữu Sinh không đồng ý mà bảo là sẽ cho cô thời gian để suy nghĩ lại.
Khi Ninh Nhiễm Thanh cúp máy, cô khẽ mỉm cười nói với Vương Trân: “Cậu còn muốn ăn gì nữa không?”
“Tớ thấy đủ rồi.” Vương Trân chống cằm nhìn cô, “Nhiễm Thanh, chắc chắn luật sư Tần có lý do bất khả kháng, đừng giận anh ấy nữa, nếu anh ấy bỏ đi thật thì sao.”
“Mọi người ai cũng nói giúp anh ấy.” Ninh Nhiễm Thanh dùng dao xắt bò bít tết, “Nếu tớ giận thật thì đã không nghe điện thoại của anh ấy rồi, tớ chỉ giận bản thân mình quá vô dụng… Cậu không biết đâu, lúc mới biết anh ấy phải về San Francisco, tớ thấy cả bầu trời như sụp đổ…”
Vương Trân nắm lấy tay cô, “Cậu thử nghĩ đến ngưu lan chức nữ xem sao.”
Ninh Nhiễm Thanh bật cười, đúng lúc ấy có người vỗ vỗ vào vai cô, Ninh Nhiễm Thanh quay đầu, hóa ra là Cố Đông Minh.
Trái ngược với hình tượng áo vest chỉn chu vào buổi sáng, lúc này Cố Đông Minh ăn mặc giản dị hơn nhiều, vẻ mặt vẫn lạnh lùng vô cảm ánh mắt lại có sự cầu xin.
“Ninh tiểu thư, Đồng Đồng ngồi ở đó, cô khuyên Đồng Đồng ăn chút gì đó được không?” Cố Đông Minh nói với giọng thỉnh cầu, im lặng một lúc rồi nói tiếp, “Tôi sẽ hậu tạ một số tiền lớn.”
“Được thôi, năm triệu.” Ninh Nhiễm Thanh lạnh nhạt đáp.
“Được…” Cố Đông Minh đồng ý.
Vương Trân kinh hãi đánh rơi cả dĩa trong tay, sau đó vội vã nhặt lên quay đi, cô nàng muốn tiến cử bản thân quá đi mất.
Tình yêu khiến con người ta đau khổ, là vì chúng ta không ngờ được rằng sẽ có một ngày nó chợt ra đi không một lời từ biệt.
“Tổng giám đốc Cố.” Ninh Nhiễm Thanh vẫn không hề sợ sệt mà đứng trước mặt Cố Đông Minh, vì mới khóc nên mắt cô cũng vừa đỏ vừa sưng y như mắt Đồng Đồng, giọng nói còn hơi nức nở, nhưng nét mặt lại mỉa mai, trong mắt chứa đầy sự trào phúng: “Tổng giám đốc Cố, anh làm vậy không sợ bị báo ứng à?”
“Tránh ra.” Cố Đông Minh lạnh lùng nhìn cô, sắc mặt cực kì u ám, hai người đàn ông đi sau anh ta đã bước tới trước mặt Ninh Nhiễm Thanh, hiển nhiên là có ý: Nếu cô còn không mau biến đi thì sẽ bị lôi ra ngoài bất cứ lúc nào.
Đúng lúc ấy một bóng dáng lịch lãm đi xuống từ quán Starbucks trên tầng hai, người đàn ông đẹp trai cao lớn ấy sững người tại cửa thang máy, sau đó vội vàng đi về phía Ninh Nhiễm Thanh.
Giang Hành Chi cảm thấy hôm nay mình thật xui xẻo, anh ta vừa tiễn Tần Hữu Sinh lên máy bay thì đã gặp ngay một phụ nữ nói rằng cô ta là bạn học tiểu học của anh ta, người phụ nữ này trang điểm cầu kì lại mặc toàn hàng hiệu, anh ta thực sự không nhớ ra trong quá khứ mình từng có một cô bạn tiểu học như vậy.
Thế nhưng người phụ nữ tên Trương Nghiên Nghiên này lại tỏ vẻ hào hứng khi gặp bạn cũ, kéo anh lên quán Starbuck trên tầng hai nói muốn ôn lại kỷ niệm xưa, trong thời gian uống một ly cà phê, người phụ nữ này lải nhải liên tục, nói rằng ngày xưa cô ta ngồi trước Giang Hành Chi, cô ta còn là tổ trưởng tổ thảo luận số 4 của lớp Hai, còn từng mượn vở chép bài tập của Giang Hành Chi…
Tuy nhiên Giang Hành Chi chẳng nhớ gì hết.
“À phải rồi, ngày xưa tôi còn viết thư tình cho cậu đấy.” Trương Nghiên Nghiên cười tươi tắn, “Nhưng tôi đã kết hôn rồi, bây giờ cũng sống rất hạnh phúc, chồng tôi vừa giỏi kiếm tiền vừa thương yêu tôi, cậu thì sao, có ở bên cô bé mà cậu thích ngày xưa không?”
Cuối cùng Giang Hành Chi cũng nhớ ra một chút, hình như ngày trước có một nữ sinh đầu to ngồi trước mặt anh ta, nữ sinh kia nói siêu nhiều, quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
“Tôi nhớ ra rồi, cô bé ấy là Ninh gì đó đúng không… Tôi vẫn nhớ ngày xưa cậu từng viết tên cô ấy lên giấy nháp…”
Giang Hành Chi quá bội phục, trí nhớ của cô bạn học cũ này thực sự siêu việt.
Trương Nghiên Nghiên rõ ràng là muốn ôn chuyện với bạn cũ, song Giang Hành Chi không hề muốn nhắc lại những chuyện này, mà anh ta từng viết tên của người ấy lên giấy nháp thật à? Giang Hành Chi hoài nghi câu nói này. Có những ký ức đã quá xưa cũ, xưa cũ y như mấy bộ phim hoạt hình anh ta từng xem hồi còn nhỏ, có lẽ bây giờ nhớ lại thì vẫn nhận ra nhân vật trong các bộ phim ấy, chỉ là đã quên bẵng tình tiết cụ thể ra sao mất rồi.
Giang Hành Chi tìm bừa một lý do để ra về, sau khi từ biệt Trương Nghiên Nghiên liền đi xuống từ quán Starbucks trên tầng hai, anh ta thoáng liếc xuống phía dưới, nhìn thấy Ninh Nhiễm Thanh đang đứng đối diện với Cố Đông Minh.
Giang Hành Minh mím môi đi về phía Ninh Nhiễm Thanh.
“Tổng giám đốc Cố.” Giang Hành Chi chào Cố Đông Minh.
“Luật sư Giang, với hành vi khi nãy của Ninh tiểu thư tôi có thể kiện cô ta vì tội cố tình gây rối đúng không.” Đôi mắt Cố Đông Minh tỏa ra ý lạnh, “Ninh Tiểu Thư, tôi khuyên cô đừng cố ý vi phạm pháp luật, nếu cô còn xen vào chuyện không liên quan đến mình, cho dù có luật sư Tần, cô cùng đừng mong…”
Vẻ giận dữ của Cố Đông Minh quá đáng sợ, Đồng Đồng được bế trong ngực anh ta lại sợ hãi khóc òa, giãy giụa muốn thoát khỏi anh ta, nhưng vẫn bị Cố Đông Minh ôm chặt, dù Đồng Đồng khóc lóc vùng vẫy thế nào thì anh ta vẫn không bị lay chuyển.
“Tổng giám đốc Cố, tuy Ninh tiểu thư hay lo chuyện bao đồng khiến người ta bực bội, có điều vẫn chưa thể tính là vi phạm pháp luật.” Dứt lời Giang Hành Chi kéo Ninh Nhiễm Thanh sang một bên, để Cố Đông Minh đi.
Ninh Nhiễm Thanh bị Giang Hành Chi giữ chặt, Cố Đông Minh bế Đồng Đồng đang khóc nức nở đi về phía lối ra sân bay, Đồng Đồng nằm nhoài trên vai Cố Đông Minh cắn mạnh một cái, anh ta cũng chỉ sững người một thoáng rồi lại bế Đông đi tiếp.
Khi Cố Đông Minh đã hoàn toàn đi khỏi tầm mắt, Ninh Nhiễm Thanh hất tay Giang Hành Chi ra, “Anh mới là người lo chuyện bao đồng ấy.”
“Đúng rồi…” Giang Hành Chi kéo dài giọng, hờ hững nói: “Đúng là tôi đang lo lắng chuyện bao đồng.”
Khóe mắt Ninh Nhiễm Thanh vốn đã ửng đỏ, trong một thoáng ấy, sự buồn bã đau khổ cay đắng lại bao phủ lấy cô, mắt đau nhức mũi cay cay, nhưng vẫn cố ném mấy tiếng nức nở, xin lỗi Giang Hành Chi: “Xin lỗi…”
Một câu “Xin lỗi” như sắp khóc, Giang Hành Chi có bực bội tới đâu cũng không thể phát giận được, ngược lại lúc ấy anh ta lại thấy hơi bối rối hơi thương xót, lại như mình vừa làm việc xấu.
“Sao cô không tới đây sớm hơn chút, Hữu Sinh bay từ nửa tiếng trước rồi.” Giang Hành Chi lạnh lùng nói, song giọng đã dịu đi rất nhiều, thậm chí còn mang theo cả sự bất đắc dĩ xoa dịu tình thế.
Ninh Nhiễm Thanh quay đầu đi, cố nén giọt nước mắt sắp chảy ra: “Tôi chỉ tới xem thử…”
Cô không muốn tới tiễn anh, cô chỉ tới xem thử thôi.
“Ồ.” Giang Hành Chi cố ý quay đi vờ như không thấy dáng vẻ sắp khóc của Ninh Nhiễm Thanh, “Thế đã xem xong chưa? Tiện xe tôi đưa cô đi một quãng.”
Trên xe Giang Hành Chi hỏi Ninh Nhiễm Thanh đi đâu, cô nhất thời không trả lời được, anh ta lại nói: “Hữu Sinh đã đưa sơ yếu lý lịch của cô cho tôi, qua đợt này là cô có thể đi làm rồi.”
Ninh Nhiễm Thanh vẫn không đáp lại, quay đầu ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lát sau mới nhận ra Giang Hành Chi đang nói chuyện với mình, bèn nhìn anh ta, “Anh vừa nói gì cơ…”
Giang Hành Chi hít vào một hơi, cố gắng để giọng nói của mình nghe hòa nhã một chút: “Tôi nói cô có thể tới Dịch Hòa làm việc rồi.”
“À.” Ninh Nhiễm Thanh nói, “Nhưng tôi không muốn tới Dịch Hòa.”
Ninh Nhiễm Thanh nghĩ đến chuyện của Hứa Trừng, Hứa Trừng và Lâm Dật qua đời trên cùng một chiếc xe, hôm ấy Hứa Trừng làm ca đêm, Lâm Dật đi đón cô ta, trên đường về xảy ra tai nạn giao thông, người lái xe gây tai nạn đã tự thú…
Cô không tin đây chỉ đơn giản là một vụ tai nạn giao thông, “Chắc chắn Cố Đông Minh là chủ mưu.”
Giang Hành Chi biết Ninh Nhiễm Thanh đang nói tới chuyện gì, mắt nhìn thẳng về phía trước: “Ninh Nhiễm Thanh, một người làm ngành tư pháp như cô không nên nói ra những điều như vậy, cô có bằng chứng không, để bắt giữ một người thì cảnh sát cần thu thập bằng chứng, không có bằng chứng thì không thể bắt giữ anh ta, không có bằng chứng thì Tòa án không thể phán anh ta có tội, cô không có quyền buộc tội người khác một cách tùy tiện như thế.”
Ninh Nhiễm Thanh nghẹn lời.
Giang Hành Chi nhìn biển báo giao thông yêu cầu giảm tốc độ, nói tiếp: “Chuyện này không liên quan tới Cố Đông Minh.”
Khi nãy Ninh Nhiễm Thanh đúng là tức đến mờ mắt, giờ nghĩ kỹ lại, nếu Cố Đông Minh thực sự là chủ mưu thì dù có ngốc đến mấy anh ta cũng chẳng ra tay vào giai đoạn mẫn cảm này.
“Tại sao không muốn vào Dịch Hòa?” Giang Hành Chi chuyển đề tài.
Lý do Ninh Nhiễm Thanh không muốn vào Dịch Hòa rất đơn giản, Tần Hữu Sinh đi rồi thì cô vào Dịch Hòa làm gì nữa, nghĩ vậy cô lại lau một giọng nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
Giang Hành Chi đành mở hộp đựng đồ dùng trong xe, rút mấy tờ giấy đưa cho cô, “Nếu không chịu được xa cách thì sao không cùng ra nước ngoài.”
“Cảm ơn.” Cô nhận lấy giấy sụt sịt nước mũi, “Nhưng người thân của tôi đều ở đây mà…”
Giang Hành Chi không chỉ trích cô, anh ta biết quan hệ giữa Ninh Nhiễm Thanh, bác Ninh và Ninh Bối Bối không tốt, dù là vậy, sự ỷ lại của cô với người thân vẫn vô cùng mạnh mẽ.
“Có phải không quay về đâu.” Giang Hành Chi đã ra khỏi đường vào sân bay, sau khi giảm tốc độ anh ta đề nghị, “Hay là đưa cô về nhà chị gái nhé?”
Ninh Nhiễm Thanh lắc đầu, “Cứ về nhà thầy Tần trước.”
Tần Hữu Sinh để lại một bộ chìa khóa nhà, một tấm thẻ tín dụng, và một lần thanh toán phí sinh hoạt trong khu chung cư trong vòng ba năm.
Ninh Nhiễm Thanh quay lại nhà của anh, vì không có việc gì để làm nên cô lại bò lên giường ngủ, ôm chăn ngủ một lát lại thấy khó chịu trong người, vì cô ngửi được mùi hương mà anh lưu lại trong chăn, mùi hương trong trẻo lãng đãng như trà xanh.
Ninh Nhiễm Thanh lại leo ra khỏi giường đi vào nhà vệ sinh, mở tất cả sữa tắm, dầu gội đầu, kem đánh răng…. của anh, cuối cùng cũng tìm được mùi hương như thế từ một chau nước cạo râu.
Cô đặt chai nước cạo râu mới mở nắp chưa lâu về giá thủy tinh, ra khỏi nhà vệ sinh.
Nhớ nhung như liều thuốc đắng, không biết trốn tránh vào đâu, mới chia xa chưa đầy hai mươi tư tiếng mà cô đã bắt đầu nhớ anh, ba năm tiếp theo cô phải sống thế nào đây?
Vương Trân gọi điện thoại tới hẹn cô cùng đi ăn tối, Ninh Nhiễm Thanh cầm thẻ tín dụng Tần Hữu Sinh cho cô đi ra khỏi nhà.
Cô muốn mời Vương Trân ăn ở nhà hàng kiểu Pháp đắt nhất thành phố A, Vương Trân ôm vai cô cười tít mắt, “Thầy Tần không ở đây, cậu tự do rồi.”
“Đúng thế, thật tuyệt vì không bị ai quản lý nữa.” Ninh Nhiễm Thanh quay ra cười với Vương Trân, giơ tấm thẻ trên tay lên, “Cậu nghĩ nếu tớ tiêu hết tiền trong thẻ của anh ấy, liệu anh ấy có tức điên mà quay về đây không?”
Vương Trân: “Chuyện này…”
Ninh Nhiễm Thanh nhún vai: “Tớ đùa thôi, hôm nay tớ cũng định ăn ngon một chút.”
Tại nhà hàng xoay ở tầng năm mươi, khi Ninh Nhiễm Thanh gọi món xong thì Tần Hữu Sinh gọi điện về.
Cô do dự một chút rồi ấn nút nghe điện, giọng nói hờ hửng, mệt mỏi.
“Vẫn còn giận à?” Tần Hữu Sinh hỏi.
Ninh Nhiễm Thanh: “Đúng, đang quẹt thẻ của anh để nguôi giận đây.”
Tần Hữu Sin bật cười, đi theo hai người đàn ông gốc Hoa tới đón anh ra khỏi sân bay, nhìn lên bầu trời tối đen như sắp sửa sụp xuống, cảnh vật bên ngoài bị bao trùm trong màu xám đen u ám khiến người ta thấy mờ mịt mông lung, anh hỏi cô: “Chỗ anh sắp mưa rồi, chỗ em thì sao?”
Ninh Nhiễm Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tí tách, cô nói dối: “Trời đầy sao.”
“Ừm, thế thì chắc là dự báo thời tiết lừa anh rồi.” Tần Hữu Sinh nói, “Anh vừa xem dự báo thời tiết thành phố A, ban đêm có mưa, em nhớ đắp chăn cẩn thận.”
Trước khi anh đi, Ninh Nhiễm Thanh từng đề nghị chia tay, cô không chấp nhận yêu xa, song Tần Hữu Sinh không đồng ý mà bảo là sẽ cho cô thời gian để suy nghĩ lại.
Khi Ninh Nhiễm Thanh cúp máy, cô khẽ mỉm cười nói với Vương Trân: “Cậu còn muốn ăn gì nữa không?”
“Tớ thấy đủ rồi.” Vương Trân chống cằm nhìn cô, “Nhiễm Thanh, chắc chắn luật sư Tần có lý do bất khả kháng, đừng giận anh ấy nữa, nếu anh ấy bỏ đi thật thì sao.”
“Mọi người ai cũng nói giúp anh ấy.” Ninh Nhiễm Thanh dùng dao xắt bò bít tết, “Nếu tớ giận thật thì đã không nghe điện thoại của anh ấy rồi, tớ chỉ giận bản thân mình quá vô dụng… Cậu không biết đâu, lúc mới biết anh ấy phải về San Francisco, tớ thấy cả bầu trời như sụp đổ…”
Vương Trân nắm lấy tay cô, “Cậu thử nghĩ đến ngưu lan chức nữ xem sao.”
Ninh Nhiễm Thanh bật cười, đúng lúc ấy có người vỗ vỗ vào vai cô, Ninh Nhiễm Thanh quay đầu, hóa ra là Cố Đông Minh.
Trái ngược với hình tượng áo vest chỉn chu vào buổi sáng, lúc này Cố Đông Minh ăn mặc giản dị hơn nhiều, vẻ mặt vẫn lạnh lùng vô cảm ánh mắt lại có sự cầu xin.
“Ninh tiểu thư, Đồng Đồng ngồi ở đó, cô khuyên Đồng Đồng ăn chút gì đó được không?” Cố Đông Minh nói với giọng thỉnh cầu, im lặng một lúc rồi nói tiếp, “Tôi sẽ hậu tạ một số tiền lớn.”
“Được thôi, năm triệu.” Ninh Nhiễm Thanh lạnh nhạt đáp.
“Được…” Cố Đông Minh đồng ý.
Vương Trân kinh hãi đánh rơi cả dĩa trong tay, sau đó vội vã nhặt lên quay đi, cô nàng muốn tiến cử bản thân quá đi mất.
/77
|