Type: Thùy Miên
Ngày cá tháng tư đã tới rồi, đúng vào ngày thứ bảy, Ninh Nhiễm Thanh còn nằm trên giường ngủ nướng, Tiểu Tiểu Ninh đã theo cha chạy bộ ba vòng rồi quay về nhà.
Quay về phòng mẹ vẫn còn ngủ trên giường, Tiểu Tiểu Ninh sờ vào mặt mẹ: “Mẹ ơi, dậy thôi!”
Ninh Nhiễm Thanh không đáp, cũng không động đậy.
Tiểu Tiểu Ninh lại sang một bên khác, kéo kéo tay mẹ: “Mẹ, ông mặt trời đã lên cao rồi.”
Ninh Nhiễm Thanh vẫn nằm yên.
Tiểu Tiểu Ninh bỗng thấy lo lắng, cẩn thận đưa tay lên mũi mẹ.
Ninh Nhiễm Thanh vội ngừng thở.
Tiểu Tiểu Ninh bỗng òa khóc: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng chết…”
Tần Hữu Sinh đang đọc báo ngoài phòng khách và bảo mẫu đang làm bữa sáng vội vã chạy vào, anh cảm thấy trái tim mình như vọt lên tận cổ.
…
Buổi tối, cô nàng nọ bị thầy Tần giáo dục nghiêm khắc một trận, lẳng lặng nằm sấp: “Hu hu hu… Thầy Tần… Em biết lỗi rồi… hu hu hu.”
Ngày cá tháng tư đã tới rồi, đúng vào ngày thứ bảy, Ninh Nhiễm Thanh còn nằm trên giường ngủ nướng, Tiểu Tiểu Ninh đã theo cha chạy bộ ba vòng rồi quay về nhà.
Quay về phòng mẹ vẫn còn ngủ trên giường, Tiểu Tiểu Ninh sờ vào mặt mẹ: “Mẹ ơi, dậy thôi!”
Ninh Nhiễm Thanh không đáp, cũng không động đậy.
Tiểu Tiểu Ninh lại sang một bên khác, kéo kéo tay mẹ: “Mẹ, ông mặt trời đã lên cao rồi.”
Ninh Nhiễm Thanh vẫn nằm yên.
Tiểu Tiểu Ninh bỗng thấy lo lắng, cẩn thận đưa tay lên mũi mẹ.
Ninh Nhiễm Thanh vội ngừng thở.
Tiểu Tiểu Ninh bỗng òa khóc: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng chết…”
Tần Hữu Sinh đang đọc báo ngoài phòng khách và bảo mẫu đang làm bữa sáng vội vã chạy vào, anh cảm thấy trái tim mình như vọt lên tận cổ.
…
Buổi tối, cô nàng nọ bị thầy Tần giáo dục nghiêm khắc một trận, lẳng lặng nằm sấp: “Hu hu hu… Thầy Tần… Em biết lỗi rồi… hu hu hu.”
/77
|