Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam
Chương 15: [Lễ Giáng Sinh] Từ khi Mạc Hàm xuất hiện, trong mắt Lạc Phi không còn chứa được ai khác
/82
|
Những ngày kế tiếp Lạc Phi vẫn theo anh họ Ai Mễ Nhĩ dạo chơi khắp chòm sao Thiên Cầm, có được một kì nghỉ nhàn nhã thoải mái hiếm có.
Chỉ có một điều đáng tiếc là cậu không gặp thêm Mạc Hàm lần nào nữa.
Lạc Phi cũng không rõ chính mình vì sao lại cảm thấy nuối tiếc, kì thật cậu rất thích phối hợp với Trọng Minh diễn trò trước mặt Mạc Hàm.
Không thấy được Mạc Hàm, tựa hồ thiếu chút hứng thú?
…
Đảo mắt một cái đã là ngày hai mươi lăm tháng mười hai.
Lễ giáng sinh là một ngày lễ được dân chúng đế quốc khá coi trọng, phần lớn các công ty đều cho nghỉ phép, các cửa hàng trên mạng cũng tổ chức không ít hoạt động, công chúa Tây Nhã thực thích thú đặt mua một cây thông giáng sinh thật to.
Cây thông cao tới ba mét, lúc nó được người máy vận chuyển đưa tới cửa, Lạc Phi nhìn mà sợ ngây người.
Cũng may mà phòng khách biệt thự cao hơn ba mét, nếu không cây thông này căn bản không thể nhét vào được.
Công chúa Tây Nhã cười tủm tỉm bảo người hầu chuyển cây thông vào trong biệt thự, nàng ngồi bên cạnh lôi ra một đống vớ đỏ, không ngừng nhét quà vào trong vớ: “Hàng năm vào dịp này cô luôn mua cây thông đặt trong nhà rồi treo quà lên, xin chút may mắn cộng thêm tăng không khí lễ hội trong nhà.”
Lạc Phi cùng Ai Mễ Nhĩ nhận mệnh cùng bà treo quà— là chocolate, kẹo bánh linh tinh, còn có vài tờ giấy chúc mừng.
Quả thật có chút ngây thơ.
Thế nhưng công chúa Tây Nhã ‘vẫn chưa mất đi tính trẻ con’, thân là bậc con cháu Ai Mễ Nhĩ cùng Lạc Phi chỉ đành phối hợp.
Tầm năm giờ cây thông noen cuối cùng cũng trang trí xong, Ai Mễ Nhĩ lái xe huyền phù tới trạm không gian đón cha, Lạc Phi ở lại nhà hỗ trợ.
Công chúa Tây Nhã tự vào bếp chuẩn bị cơm tối, Lạc Phi cũng thực chủ động đi theo hỗ trợ.
Tây Nhã kinh nhạc quay qua nhìn Lạc Phi: “Con là hoàng tử mà lại chui vào bếp nấu cơm à?”
Lạc Phi cười nói: “Hoàng tử thì không được vào bếp sao? Phụ vương cũng không đặt ra quy củ này a. Hơn nữa cơm người máy làm tuy không khó ăn nhưng dù sao cũng không ngon như mình tự làm. Tay nghề của cô tốt như vậy, con muốn học a.”
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của đứa cháu, Tây Nhã không khỏi cười khẽ: “Tính cách của con ôn nhu hơn phụ vương con rất nhiều, so với vị ba ba omega kia của con thì lại càng khỏi bàn cãi.”
Lạc Phi nhịn không được bật cười: “Ba ba con căn bản không dính líu gì tới từ ‘ôn nhu’ đi? Ông ấy không đánh người đã là may lắm rồi.”
Nhớ tới tiểu quái thú Lâm Viễn khi trẻ tuổi từng đập bẹp nhóm alpha ở học viện, Tây Nhã cũng buồn cười.
Bị ba ba bạo lực đánh từ nhỏ đến lớn, cũng khó trách tính tình Lạc Phi tốt như vậy.
Một lát sau, bà quan tâm hỏi: “Đúng rồi, vương thất có quy chế hoàng tử phải đính hôn vào lễ thành nhân mười tám tuổi, phụ vương có nói gì về hôn sự của con không?”
“Phụ vương đã đáp ứng con sẽ hủy bỏ quy chế này. Kỳ thật năm đó lúc thành nhân phụ vương cũng không đính hôn, quy chế truyền thừa mấy trăm năm kia sớm chỉ còn là danh nghĩa. Hiện giờ là thời đại hôn nhân tự do, quy chế chọn lựa gien xứng đôi để kết hôn cũng không còn thích hợp. Vương tử phi của con, con muốn tự mình tìm kiếm.”
Tây Nhã tò mò: “Kia con thích dạng omega thế nào?”
Lạc Phi cẩn thận suy nghĩ: “Cũng không nhất định phải là omega. Con cảm thấy hai người ở cùng một chỗ, mấu chốt nhất là tâm ý phải tương thông, những nhân tố gien hay gia thế này nọ căn bản không nằm trong phạm vi lo lắng của con. Con chọn vương tử phi chỉ có một điều kiện thôi— con thích người đó, mà người đó cũng thích con.”
Mình thích đối phương, đối phương cũng thích mình?
Điều kiện kén vợ của đại hoàng tử đơn giản tới mức làm người ta không thể tin được. Thế nhưng người có thể đáp ứng điều kiện này lại không dễ tìm như vậy.
Tây Nhã tán thưởng gật đầu: “Có thể gặp được bầu bạn như vậy rất khó, ngàn vàng khó mua được chân tâm.”
“Con cũng hiểu được, tình cảm quan trọng hơn bất kì thứ gì. Chỉ cần là người con thích, mặc kệ đối phương là ai, con cũng sẽ cố gắng theo đuổi. Hơn nữa suy nghĩ của phụ vương vốn rất thoáng, con nghĩ người sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của con.”
Hai người vừa trò chuyện vừa nấu cơm, trước kia Lạc Phi chưa từng làm bếp, có thể nói là dốt đặc cán mai, thế nhưng năng lực học tập của cậu rất mạnh, Tây Nhã chỉ mới làm mẫu hai lần, Lạc Phi đã biết cách xào thức ăn, hương vị cũng không tệ lắm.
Tây Nhã khen ngợi: “Alpha đảm đang như con, tương lai mặc kệ là ai gả cho con cũng rất có phúc a.”
Lạc Phi cười: “Cũng không thể nói vậy, chăm sóc người mình thích là việc nên làm mà, về sau có cơ hội, con cũng muốn tự tay nấu cơm cho người mình thích ăn. Lúc ở hoàng cung, tuy không phải tự tay xuống bếp nhưng phụ vương rất tôn trọng ba ba, đặc biệt chiều ba ba. Những ý kiến ba ba đưa ra, phụ vương cơ bản sẽ không cự tuyệt.”
Tây Nhã: “… …”
Lạc Phi tuổi còn nhỏ nhưng đã hiểu được đạo lý mà rất nhiều alpha tốn cả đời cũng không lĩnh ngộ được, hốc mắt Tây Nhã nhịn không được có chút ướt át.
Xem ra gia giáo tốt thật sự có sức ảnh hưởng rất lớn đối với đứa nhỏ.
Bệ hạ Tây Trạch là một người cha tốt, ông để Lạc Phi lớn lên trong một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, từ nhỏ đã thấy cha mình kính trọng yêu thương ba ba nên mới hình thành quan niệm phải tôn trọng vợ, chăm sóc vợ trong đầu. Có thể nói, cha chính là người thầy tốt nhất của đứa con.
Lạc Phi thân là đại hoàng tử, thân phận tôn quý như vậy, có ai ngờ được Lạc Phi lại nguyện ý chủ động học tập trù nghệ, tương lai sẽ nấu cơm cho người mình thích cơ chứ?
Nếu Tây Trạch biết con mình thấu tình đạt lý như vậy hẳn sẽ rất vui mừng đi.
***
Chạng vạng sáu giờ, Ai Mễ Nhĩ đón cha Đới Duy từ trạm không gian về.
Người một nhà tề tụ đầy đủ, ngồi quanh cây thông noen ăn bữa cơm đoàn viên.
Đới Duy tiên sinh là một alpha có phong độ thân sĩ, trên bàn cơm rất chăm sóc công chúa Tây Nhã, thậm chí còn tự lột vỏ tôm bỏ vào chén bà. Công chúa Tây Nhã cũng chủ động gắp thịt bò vào chén ông, ôn nhu hỏi: “Sao hôm nay anh về muộn hơn dự định nửa giờ vậy?”
Đới Duy giải thích: “Sau khi cất cánh phi thuyền đột nhiên mất điện nên thuyền trưởng phải để phi thuyền tạm thời đáp xuống trạm không gian tiến hành sửa chữa, vì thế mới về muộn.”
Nghe vậy, Ai Mễ Nhĩ không khỏi nói: “Lần trước Lạc Phi ngồi phi thuyền từ đế đô tới Thiên Cầm cũng bị mất điện, tình huống của cha cũng giống vậy à?”
Đới Duy nhíu mày: “Đúng vậy. Gần nhất tin tức có đưa tin sự cố phi thuyền mất điện, tất cả đều là phi thuyền chuyên chở hành khách của hãng hàng không KM. Bởi vì thường xuyên xuất hiện sự cố nên vé KM đang đình trệ nghiêm trọng. Trước kia chuyến bay từ Tuyết Gia về Thiên Cầm luôn đầy người, lần này cha phát hiện hơn hai phần ba khoang thuyền trống rỗng.”
Ai Mễ Nhĩ cảm thán: “Hai phần ba vé tàu không thể bán ra, chuyến này hãng KM lỗ khá nghiêm trọng đi!”
Lạc Phi nghe đến đây liền mở Trọng Minh, bảo nó kiểm tra tin tức trên mạng internet gần đây…
Phi thuyền chuyên chở hành khách của hãng KM thường xuyên mất điện gây ra bất mãn rất lớn, không ít hành khách yêu cầu hãng hàng không bồi thường!
Vé KM đình trệ nghiêm trọng, cổ phiếu sụt giá, tồn vong của hãng hàng không đang nằm trong vòng nguy hiểm!
…
Tin tức nổi trội gần nhất đều liên quan tới sự cố phi thuyền của hãng KM, khó trách ngay cả ba ba cũng bị kinh động, còn chủ động gọi cho cậu.
Lạc Phi nhìn qua Đới Duy tiên sinh, hỏi: “Sự tình huyên náo lớn như vậy, bên hãng KM có tỏ thái độ không?”
“Bọn họ có lên tiếng thanh minh, nói sẽ bồi thường cho hành khách, còn phương hướng thế nào thì còn đang xem xét. Bên quan hệ xã hội làm thực kém, không hề giống phong cách bình thường của Mạc Khải Minh.”
Nghe thấy tên Mạc Khải Minh, tinh thần Lạc Phi lập tức tỉnh táo: “Hãng hàng không KM có liên hệ với Mạc gia à?”
Ai Mễ Nhĩ chen vào nói: “Năm nay Mạc tổng vừa tham gia đầu tư vào KM, trở thành cổ đông lớn nhất, trong tay Mạc Hàm hình như cũng có mười phần trăm cổ phần.”
Khó trách lúc ở trên phi thuyền vũ trụ, Mạc Hàm chỉ nói một câu mà vị hạm trưởng kia liền cung kính như vậy. Hiển nhiên Mạc Hàm đã nói ra thân phận của mình— con trai của ông chủ lớn đích thân tới hiện trường, hạm trưởng tự nhiên ngoan ngoãn mời vào khoang điều khiển rồi.
Nghi hoặc trong lòng được giải đáp, Lạc Phi hỏi tiếp: “Tập đoàn Phong Dương nổi tiếng về thiết kế hệ thống trí năng, lần này đầu tư hãng hàng không, chẳng lẽ bọn họ định thiết kế phi thuyền trí năng thế hệ mới à?”
Đới Duy nhìn đại hoàng tử, ánh mắt tràn đầy tán thưởng: “Con nói đúng, tập đoàn Phong Dương muốn nghiên cứu chế tạo phi thuyền trí năng mới, tiến trình nghiên cứu tạm thời vẫn đang được giữ bí mật. Lần này gặp chuyện không may, bên hãng vẫn chưa tuyên bố phương án bồi thường, dư luận lại đang không tốt, tình cảnh của KM hiện giờ khá bị động. Trước mắt bên quan hệ xã hội vẫn chưa ra mặt nên dượng đoán kể tiếp bọn họ nhất định sẽ có hành động lớn.”
Lạc Phi nghiêm túc lắng nghe.
Thật kì quái, trước kia cậu hoàn toàn không có hứng thú với chuyện kinh doanh, thế nhưng từ khi quen biết Mạc Hàm, mỗi lần nghe thấy tin tức liên quan tới tập đoàn Phong Dương, Lạc Phi luôn rất hào hứng.
…
Đúng lúc này, Ai Mễ Nhĩ đột nhiên nói: “Vừa nãy con có xem tin tức, hãng hàng không KM vừa thông báo họp cổ đông!”
Nói xong anh mở màn hình lớn trong phòng khách, chỉnh qua bênh tài chính kinh tế. Tám giờ ba mươi tối giáng sinh chính là giờ vàng, có thể giành quyền họp báo trực tuyến, Mạc Khải Minh khẳng định đã chi không ít tiền cho đài truyền hình.
Hình ảnh chân thật giống như Lạc Minh có mặt ở đó.
Hội trường có một loạt bàn dài kim loại màu bạc, vừa đơn giản lại có cảm giác công nghệ, trên bàn đặt một vài mô hình phi thuyền, ngồi sau bàn là vài nhân viên quản lý của hãng hàng không KM, Lạc Phi không nhận thức, bất quá ngay sau đó cậu bị hình ảnh của Mạc Hàm trên màn hình hấp dẫn.
Hôm nay Mạc Hàm mặc tây trang màu trắng, bên trong là áo sơ mi trắng phối hợp với cà vạt xanh biển có hoa văn thanh lịch, hai tông màu sáng trắng xanh phối hợp lại càng làm Mạc Hàm trông có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái hơn.
Tóc chải chuốt gọn gàng, kiểu tóc nghiêm nghị này làm Mạc Hàm thành thục hơn rất nhiều, bất quá vẫn không quá cứng nhắc, soái đến mức dưới ánh sáng từ đèn chiếu cả người Mạc Hàm tựa hồ đang tỏa sáng. Mạc Hàm rõ ràng chỉ mưới hai mươi, thế nhưng ngồi cạnh những ông lớn trong thương giới lại không hề ngây ngô, biểu tình bình tĩnh lại tự nhiên… làm người ta hoàn toàn không thể nào dời tầm mắt.
Lạc Phi vẫn luôn nhìn Mạc Hàm, nhóm phóng viên hỏi gì cũng không để ý.
— Mạc Hàm thật sự rất đẹp.
Không phải kiểu đẹp yếu ớt tuyệt trần của omega, nét đẹp của Mạc Hàm rất thản nhiên, rất tự tin, nó là suất khí phát ra từ bản thân anh.
Có câu khí chất của mỗi người quyết định bởi hàm dưỡng của chính bản thân người đó.
Mạc Hàm chính là thiên tài thật sự, chính vì thế trong bất kì trường hợp nào anh cũng không hề lo sợ, mà cũng chính sự tự tin cùng thong dong này làm Mạc Hàm hoàn toàn nổi trội hơn nhóm bạn đồng tuổi. Ngồi cạnh các bậc cha chú, Mạc Hàm vẫn bình thản như thường, không hề thua kém ai.
Mặc kệ sau lưng anh em Mạc gia có bí mật gì, cũng không quản Mạc Lâm có bị tâm thần hay không, ít nhất Mạc Hàm là người rất xuất sắc, chẳng những có năng lực mã hóa siêu cao còn có thể thản nhiên ngồi ở hiện trường họp báo, bình tĩnh đối diện với công kích của phóng viên.
Alpha này làm Lạc Phi thật sự rất thưởng thức.
Thấy Lạc Phi nãy giờ vẫn không nói gì, Ai Mễ Nhĩ nghi hoặc quay đầu nhìn qua… anh ngoài ý muốn phát hiện Lạc Phi cư nhiên nhìn chằm chằm Mạc Hàm, trong ánh mắt đứa em họ có thưởng thức, có kinh diễm, tựa hồ còn chút… si mê?
Không lầm đi?!
Đường đường đại hoàng tử chẳng lẽ lại nảy sinh loại ‘hứng thú kia’ với alpha?
Khẩu vị này cũng quá nặng đi…
Ai Mễ Nhĩ bị ý tưởng này dọa hoảng, sống lưng run rẩy lập tức quay đầu đi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không dám nhìn Lạc Phi nữa.
Lạc Phi không nhận ra hành động dị thường của Ai Mễ Nhĩ, bởi vì từ khi nhìn thấy Mạc Hàm xuất hiện trên màn hình, trong mắt cậu không còn chứa được ai khác.
Chỉ có một điều đáng tiếc là cậu không gặp thêm Mạc Hàm lần nào nữa.
Lạc Phi cũng không rõ chính mình vì sao lại cảm thấy nuối tiếc, kì thật cậu rất thích phối hợp với Trọng Minh diễn trò trước mặt Mạc Hàm.
Không thấy được Mạc Hàm, tựa hồ thiếu chút hứng thú?
…
Đảo mắt một cái đã là ngày hai mươi lăm tháng mười hai.
Lễ giáng sinh là một ngày lễ được dân chúng đế quốc khá coi trọng, phần lớn các công ty đều cho nghỉ phép, các cửa hàng trên mạng cũng tổ chức không ít hoạt động, công chúa Tây Nhã thực thích thú đặt mua một cây thông giáng sinh thật to.
Cây thông cao tới ba mét, lúc nó được người máy vận chuyển đưa tới cửa, Lạc Phi nhìn mà sợ ngây người.
Cũng may mà phòng khách biệt thự cao hơn ba mét, nếu không cây thông này căn bản không thể nhét vào được.
Công chúa Tây Nhã cười tủm tỉm bảo người hầu chuyển cây thông vào trong biệt thự, nàng ngồi bên cạnh lôi ra một đống vớ đỏ, không ngừng nhét quà vào trong vớ: “Hàng năm vào dịp này cô luôn mua cây thông đặt trong nhà rồi treo quà lên, xin chút may mắn cộng thêm tăng không khí lễ hội trong nhà.”
Lạc Phi cùng Ai Mễ Nhĩ nhận mệnh cùng bà treo quà— là chocolate, kẹo bánh linh tinh, còn có vài tờ giấy chúc mừng.
Quả thật có chút ngây thơ.
Thế nhưng công chúa Tây Nhã ‘vẫn chưa mất đi tính trẻ con’, thân là bậc con cháu Ai Mễ Nhĩ cùng Lạc Phi chỉ đành phối hợp.
Tầm năm giờ cây thông noen cuối cùng cũng trang trí xong, Ai Mễ Nhĩ lái xe huyền phù tới trạm không gian đón cha, Lạc Phi ở lại nhà hỗ trợ.
Công chúa Tây Nhã tự vào bếp chuẩn bị cơm tối, Lạc Phi cũng thực chủ động đi theo hỗ trợ.
Tây Nhã kinh nhạc quay qua nhìn Lạc Phi: “Con là hoàng tử mà lại chui vào bếp nấu cơm à?”
Lạc Phi cười nói: “Hoàng tử thì không được vào bếp sao? Phụ vương cũng không đặt ra quy củ này a. Hơn nữa cơm người máy làm tuy không khó ăn nhưng dù sao cũng không ngon như mình tự làm. Tay nghề của cô tốt như vậy, con muốn học a.”
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của đứa cháu, Tây Nhã không khỏi cười khẽ: “Tính cách của con ôn nhu hơn phụ vương con rất nhiều, so với vị ba ba omega kia của con thì lại càng khỏi bàn cãi.”
Lạc Phi nhịn không được bật cười: “Ba ba con căn bản không dính líu gì tới từ ‘ôn nhu’ đi? Ông ấy không đánh người đã là may lắm rồi.”
Nhớ tới tiểu quái thú Lâm Viễn khi trẻ tuổi từng đập bẹp nhóm alpha ở học viện, Tây Nhã cũng buồn cười.
Bị ba ba bạo lực đánh từ nhỏ đến lớn, cũng khó trách tính tình Lạc Phi tốt như vậy.
Một lát sau, bà quan tâm hỏi: “Đúng rồi, vương thất có quy chế hoàng tử phải đính hôn vào lễ thành nhân mười tám tuổi, phụ vương có nói gì về hôn sự của con không?”
“Phụ vương đã đáp ứng con sẽ hủy bỏ quy chế này. Kỳ thật năm đó lúc thành nhân phụ vương cũng không đính hôn, quy chế truyền thừa mấy trăm năm kia sớm chỉ còn là danh nghĩa. Hiện giờ là thời đại hôn nhân tự do, quy chế chọn lựa gien xứng đôi để kết hôn cũng không còn thích hợp. Vương tử phi của con, con muốn tự mình tìm kiếm.”
Tây Nhã tò mò: “Kia con thích dạng omega thế nào?”
Lạc Phi cẩn thận suy nghĩ: “Cũng không nhất định phải là omega. Con cảm thấy hai người ở cùng một chỗ, mấu chốt nhất là tâm ý phải tương thông, những nhân tố gien hay gia thế này nọ căn bản không nằm trong phạm vi lo lắng của con. Con chọn vương tử phi chỉ có một điều kiện thôi— con thích người đó, mà người đó cũng thích con.”
Mình thích đối phương, đối phương cũng thích mình?
Điều kiện kén vợ của đại hoàng tử đơn giản tới mức làm người ta không thể tin được. Thế nhưng người có thể đáp ứng điều kiện này lại không dễ tìm như vậy.
Tây Nhã tán thưởng gật đầu: “Có thể gặp được bầu bạn như vậy rất khó, ngàn vàng khó mua được chân tâm.”
“Con cũng hiểu được, tình cảm quan trọng hơn bất kì thứ gì. Chỉ cần là người con thích, mặc kệ đối phương là ai, con cũng sẽ cố gắng theo đuổi. Hơn nữa suy nghĩ của phụ vương vốn rất thoáng, con nghĩ người sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của con.”
Hai người vừa trò chuyện vừa nấu cơm, trước kia Lạc Phi chưa từng làm bếp, có thể nói là dốt đặc cán mai, thế nhưng năng lực học tập của cậu rất mạnh, Tây Nhã chỉ mới làm mẫu hai lần, Lạc Phi đã biết cách xào thức ăn, hương vị cũng không tệ lắm.
Tây Nhã khen ngợi: “Alpha đảm đang như con, tương lai mặc kệ là ai gả cho con cũng rất có phúc a.”
Lạc Phi cười: “Cũng không thể nói vậy, chăm sóc người mình thích là việc nên làm mà, về sau có cơ hội, con cũng muốn tự tay nấu cơm cho người mình thích ăn. Lúc ở hoàng cung, tuy không phải tự tay xuống bếp nhưng phụ vương rất tôn trọng ba ba, đặc biệt chiều ba ba. Những ý kiến ba ba đưa ra, phụ vương cơ bản sẽ không cự tuyệt.”
Tây Nhã: “… …”
Lạc Phi tuổi còn nhỏ nhưng đã hiểu được đạo lý mà rất nhiều alpha tốn cả đời cũng không lĩnh ngộ được, hốc mắt Tây Nhã nhịn không được có chút ướt át.
Xem ra gia giáo tốt thật sự có sức ảnh hưởng rất lớn đối với đứa nhỏ.
Bệ hạ Tây Trạch là một người cha tốt, ông để Lạc Phi lớn lên trong một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, từ nhỏ đã thấy cha mình kính trọng yêu thương ba ba nên mới hình thành quan niệm phải tôn trọng vợ, chăm sóc vợ trong đầu. Có thể nói, cha chính là người thầy tốt nhất của đứa con.
Lạc Phi thân là đại hoàng tử, thân phận tôn quý như vậy, có ai ngờ được Lạc Phi lại nguyện ý chủ động học tập trù nghệ, tương lai sẽ nấu cơm cho người mình thích cơ chứ?
Nếu Tây Trạch biết con mình thấu tình đạt lý như vậy hẳn sẽ rất vui mừng đi.
***
Chạng vạng sáu giờ, Ai Mễ Nhĩ đón cha Đới Duy từ trạm không gian về.
Người một nhà tề tụ đầy đủ, ngồi quanh cây thông noen ăn bữa cơm đoàn viên.
Đới Duy tiên sinh là một alpha có phong độ thân sĩ, trên bàn cơm rất chăm sóc công chúa Tây Nhã, thậm chí còn tự lột vỏ tôm bỏ vào chén bà. Công chúa Tây Nhã cũng chủ động gắp thịt bò vào chén ông, ôn nhu hỏi: “Sao hôm nay anh về muộn hơn dự định nửa giờ vậy?”
Đới Duy giải thích: “Sau khi cất cánh phi thuyền đột nhiên mất điện nên thuyền trưởng phải để phi thuyền tạm thời đáp xuống trạm không gian tiến hành sửa chữa, vì thế mới về muộn.”
Nghe vậy, Ai Mễ Nhĩ không khỏi nói: “Lần trước Lạc Phi ngồi phi thuyền từ đế đô tới Thiên Cầm cũng bị mất điện, tình huống của cha cũng giống vậy à?”
Đới Duy nhíu mày: “Đúng vậy. Gần nhất tin tức có đưa tin sự cố phi thuyền mất điện, tất cả đều là phi thuyền chuyên chở hành khách của hãng hàng không KM. Bởi vì thường xuyên xuất hiện sự cố nên vé KM đang đình trệ nghiêm trọng. Trước kia chuyến bay từ Tuyết Gia về Thiên Cầm luôn đầy người, lần này cha phát hiện hơn hai phần ba khoang thuyền trống rỗng.”
Ai Mễ Nhĩ cảm thán: “Hai phần ba vé tàu không thể bán ra, chuyến này hãng KM lỗ khá nghiêm trọng đi!”
Lạc Phi nghe đến đây liền mở Trọng Minh, bảo nó kiểm tra tin tức trên mạng internet gần đây…
Phi thuyền chuyên chở hành khách của hãng KM thường xuyên mất điện gây ra bất mãn rất lớn, không ít hành khách yêu cầu hãng hàng không bồi thường!
Vé KM đình trệ nghiêm trọng, cổ phiếu sụt giá, tồn vong của hãng hàng không đang nằm trong vòng nguy hiểm!
…
Tin tức nổi trội gần nhất đều liên quan tới sự cố phi thuyền của hãng KM, khó trách ngay cả ba ba cũng bị kinh động, còn chủ động gọi cho cậu.
Lạc Phi nhìn qua Đới Duy tiên sinh, hỏi: “Sự tình huyên náo lớn như vậy, bên hãng KM có tỏ thái độ không?”
“Bọn họ có lên tiếng thanh minh, nói sẽ bồi thường cho hành khách, còn phương hướng thế nào thì còn đang xem xét. Bên quan hệ xã hội làm thực kém, không hề giống phong cách bình thường của Mạc Khải Minh.”
Nghe thấy tên Mạc Khải Minh, tinh thần Lạc Phi lập tức tỉnh táo: “Hãng hàng không KM có liên hệ với Mạc gia à?”
Ai Mễ Nhĩ chen vào nói: “Năm nay Mạc tổng vừa tham gia đầu tư vào KM, trở thành cổ đông lớn nhất, trong tay Mạc Hàm hình như cũng có mười phần trăm cổ phần.”
Khó trách lúc ở trên phi thuyền vũ trụ, Mạc Hàm chỉ nói một câu mà vị hạm trưởng kia liền cung kính như vậy. Hiển nhiên Mạc Hàm đã nói ra thân phận của mình— con trai của ông chủ lớn đích thân tới hiện trường, hạm trưởng tự nhiên ngoan ngoãn mời vào khoang điều khiển rồi.
Nghi hoặc trong lòng được giải đáp, Lạc Phi hỏi tiếp: “Tập đoàn Phong Dương nổi tiếng về thiết kế hệ thống trí năng, lần này đầu tư hãng hàng không, chẳng lẽ bọn họ định thiết kế phi thuyền trí năng thế hệ mới à?”
Đới Duy nhìn đại hoàng tử, ánh mắt tràn đầy tán thưởng: “Con nói đúng, tập đoàn Phong Dương muốn nghiên cứu chế tạo phi thuyền trí năng mới, tiến trình nghiên cứu tạm thời vẫn đang được giữ bí mật. Lần này gặp chuyện không may, bên hãng vẫn chưa tuyên bố phương án bồi thường, dư luận lại đang không tốt, tình cảnh của KM hiện giờ khá bị động. Trước mắt bên quan hệ xã hội vẫn chưa ra mặt nên dượng đoán kể tiếp bọn họ nhất định sẽ có hành động lớn.”
Lạc Phi nghiêm túc lắng nghe.
Thật kì quái, trước kia cậu hoàn toàn không có hứng thú với chuyện kinh doanh, thế nhưng từ khi quen biết Mạc Hàm, mỗi lần nghe thấy tin tức liên quan tới tập đoàn Phong Dương, Lạc Phi luôn rất hào hứng.
…
Đúng lúc này, Ai Mễ Nhĩ đột nhiên nói: “Vừa nãy con có xem tin tức, hãng hàng không KM vừa thông báo họp cổ đông!”
Nói xong anh mở màn hình lớn trong phòng khách, chỉnh qua bênh tài chính kinh tế. Tám giờ ba mươi tối giáng sinh chính là giờ vàng, có thể giành quyền họp báo trực tuyến, Mạc Khải Minh khẳng định đã chi không ít tiền cho đài truyền hình.
Hình ảnh chân thật giống như Lạc Minh có mặt ở đó.
Hội trường có một loạt bàn dài kim loại màu bạc, vừa đơn giản lại có cảm giác công nghệ, trên bàn đặt một vài mô hình phi thuyền, ngồi sau bàn là vài nhân viên quản lý của hãng hàng không KM, Lạc Phi không nhận thức, bất quá ngay sau đó cậu bị hình ảnh của Mạc Hàm trên màn hình hấp dẫn.
Hôm nay Mạc Hàm mặc tây trang màu trắng, bên trong là áo sơ mi trắng phối hợp với cà vạt xanh biển có hoa văn thanh lịch, hai tông màu sáng trắng xanh phối hợp lại càng làm Mạc Hàm trông có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái hơn.
Tóc chải chuốt gọn gàng, kiểu tóc nghiêm nghị này làm Mạc Hàm thành thục hơn rất nhiều, bất quá vẫn không quá cứng nhắc, soái đến mức dưới ánh sáng từ đèn chiếu cả người Mạc Hàm tựa hồ đang tỏa sáng. Mạc Hàm rõ ràng chỉ mưới hai mươi, thế nhưng ngồi cạnh những ông lớn trong thương giới lại không hề ngây ngô, biểu tình bình tĩnh lại tự nhiên… làm người ta hoàn toàn không thể nào dời tầm mắt.
Lạc Phi vẫn luôn nhìn Mạc Hàm, nhóm phóng viên hỏi gì cũng không để ý.
— Mạc Hàm thật sự rất đẹp.
Không phải kiểu đẹp yếu ớt tuyệt trần của omega, nét đẹp của Mạc Hàm rất thản nhiên, rất tự tin, nó là suất khí phát ra từ bản thân anh.
Có câu khí chất của mỗi người quyết định bởi hàm dưỡng của chính bản thân người đó.
Mạc Hàm chính là thiên tài thật sự, chính vì thế trong bất kì trường hợp nào anh cũng không hề lo sợ, mà cũng chính sự tự tin cùng thong dong này làm Mạc Hàm hoàn toàn nổi trội hơn nhóm bạn đồng tuổi. Ngồi cạnh các bậc cha chú, Mạc Hàm vẫn bình thản như thường, không hề thua kém ai.
Mặc kệ sau lưng anh em Mạc gia có bí mật gì, cũng không quản Mạc Lâm có bị tâm thần hay không, ít nhất Mạc Hàm là người rất xuất sắc, chẳng những có năng lực mã hóa siêu cao còn có thể thản nhiên ngồi ở hiện trường họp báo, bình tĩnh đối diện với công kích của phóng viên.
Alpha này làm Lạc Phi thật sự rất thưởng thức.
Thấy Lạc Phi nãy giờ vẫn không nói gì, Ai Mễ Nhĩ nghi hoặc quay đầu nhìn qua… anh ngoài ý muốn phát hiện Lạc Phi cư nhiên nhìn chằm chằm Mạc Hàm, trong ánh mắt đứa em họ có thưởng thức, có kinh diễm, tựa hồ còn chút… si mê?
Không lầm đi?!
Đường đường đại hoàng tử chẳng lẽ lại nảy sinh loại ‘hứng thú kia’ với alpha?
Khẩu vị này cũng quá nặng đi…
Ai Mễ Nhĩ bị ý tưởng này dọa hoảng, sống lưng run rẩy lập tức quay đầu đi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không dám nhìn Lạc Phi nữa.
Lạc Phi không nhận ra hành động dị thường của Ai Mễ Nhĩ, bởi vì từ khi nhìn thấy Mạc Hàm xuất hiện trên màn hình, trong mắt cậu không còn chứa được ai khác.
/82
|