“Khoan đã, bình tĩnh!” Diêu Tư trong lòng lo lắng, muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp rồi, Lận Lung không quan tâm vọt lại đây, cùng Mộ Huyền đánh thành một khối. Trong lúc nhất thời chỉ thấy trước mắt nơi nơi đều là ánh sáng trắng, cảnh tượng phải gọi là khí thế ngất trời.
Trước kia cho rằng Lận Lung là thế hệ một, nhưng hiện tại biết hắn là Thuỷ tổ, cô không nhịn được có chút lo lắng cho Mộ Huyền, hơn nữa Lận Lung đang nổi nóng, nếu là không cẩn thận……
Oanh!
Đột nhiên người nào đó hóa thành sao băng, bị Mộ Huyền hung hăng một chân đạp đi ra ngoài……
Diêu Tư: “……”
Yên lặng đem trái tim nhét trở về bụng.
Được rồi! Sự thật chứng minh, ba ba chung quy vẫn là ba ba của bạn.
╮(╯▽╰)╭
Dáng vẻ này của Mộ Huyền nào giống như là muốn thua, rõ ràng chính là chiếm hết ưu thế, không đến năm phút đồng hồ cơ bản là đè người nào đó ra đánh. Thay vì nói đây là một trận thế lực ngang nhau – Thuỷ tổ chiến, không bằng nói là Mộ Huyền đơn phương ẩu đả.
Quá…… Quá hung tàn! Diêu Tư yên lặng che mắt, trong nháy mắt muốn thắp cho người nào đó ngọn nến.
“Chuyện này không có khả năng, lão tử sao có thể bại bởi cậu?!”
“Đệch! Cậu cmn là biến thái sao? Vì sao lại có năng lượng cường đại như vậy.”
“Ngao…… Giết giết giết! Khi dễ cẩu độc thân đúng không, xem thường lão tử đúng không?”
“Khoan khoan! Đừng vả mặt…… Ngao! Ta giết…… Lão tử thiêu chết đôi khác phái luyến các người!”
“Ngao ngao ngao ngao ngao…… Đau đau đau đau đau……”
Hiện trường trong lúc nhất thời tất cả đều là âm thanh tức như điên mang theo khó có thể tin, lại kèm theo tiếng nghiến răng nghiến lợi, ngoài ra còn thêm quỷ khóc sói gào của người nào đó.
- _-|||
Mười phút sau……
Hai người rốt cuộc ngừng lại, mỗi người đứng một bên, ở giữa phảng phất như cách cả vũ trụ.
“Cậu…… Các người!” Lận Lung một bên ai ai hút khí, một bên toàn thân run rẩy, không biết là đau hay là tức, lực tự lành cường đại cũng cứu vớt không được khuôn mặt mặt mũi bầm dập. Gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Huyền, rồi lại quay đầu lại trừng mắt nhìn cô một cái, “Coi như lão tử xui xẻo tột cùng!”
Sau đó thân hình chợt lóe, trực tiếp biến mất.
Mộ Huyền không có tiếp tục đuổi theo, ngược lại thân hình chợt lóe tới trước mặt cô, trêи mặt mang theo tức giận còn chưa có trút hết, duỗi tay liền đem cô kéo đến trong lòng ngực, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, như an ủi mà sờ sờ đầu cô, “Ngoan, không có việc gì.”
“……” Kỳ thật cô vốn dĩ cũng không có chuyện gì.
“Chúng ta về nhà.”
“Không đuổi theo sao?” Cô theo bản năng hỏi, cái này không giống phong cách của Mộ Huyền a.
Sắc mặt anh trầm trầm, dường như đã nhận ra cái gì, khẳng định nói, “Anh ta khác với chúng ta, anh…… Giết không được hắn.”
“……”
Nói xong cũng không giải thích, trực tiếp mở ra không gian truyền tống, liền trở về Hồng Tinh.
————————
Diêu Tư sau khi về nhà, liền đem chuyện trước đó, cùng với suy đoán của mình nói hết cho Mộ Huyền. Cô cứ cảm thấy Lận Lung làm nhiều chuyện như vậy, cũng không giống như là nhằm vào Huyết Tộc, càng không phải muốn làm chuyện xấu gì.
Đặc biệt là về thân phận của hắn……
Hắn ngay từ đầu nói Huyết Tộc bây giờ là từ ‘lão nhân’ biến đổi mà ra, hơn nữa lúc ấy lão nhân dường như còn biến đổi rất nhiều Huyết Tộc. Còn nói toàn bộ tinh tế không chỉ có một Thuỷ tổ là hắn.
Phía sau lại nhiều lần nhắc tới nhất tộc bọn họ, có thể xưng là nhất tộc, không có khả năng chỉ có một hai người. Nhưng hắn nói cũng tuyệt đối không phải Huyết Tộc bây giờ. Như vậy vấn đề tới, những người khác ở đâu?
Còn có cái nhìn của hắn với Mộ Huyền, ngay từ đầu hắn ghét bỏ cùng bài xích Huyết Tộc như vậy. Cho rằng bọn họ chỉ là Thuỷ tổ bằng hữu của hắn sáng tạo ra hỗn huyết Lam Tinh, thậm chí không thừa nhận thân phận Huyết Tộc của bọn họ. Lại kiên trì nói Mộ Huyền là chủng thuần huyết! Cho dù anh ấy thức tỉnh huyết mạch Thủy tổ, nhưng bản chất cũng như cũ đã từng là người Lam Tinh.
Hơn nữa hắn nhiều lần nhắc tới mấy chữ “thế giới này”, ngay từ đầu cô theo bản năng cho là cách gọi chung đối với tinh tế, nhưng từ trong lời nói của hắn, lại hoàn toàn không phải như vậy. Hắn giống như hoàn toàn đem bản thân bài trừ ra ngoài phạm vi này, nếu nói hắn không thuộc về thế giới này…… Vậy hắn lại là từ đâu ra?
Nếu hết thảy những lời này đều là thật, đáy lòng mơ hồ có một phỏng đoán lớn mật, nếu xác nhận, có lẽ có thể biết được mục đích chân chính của hắn rốt cuộc là cái gì?
“Huyết thống của hắn rất kỳ quái.” Mộ Huyền nhớ tới cái gì, mở miệng nói, “Anh cảm thụ không được bất luận sự kiềm chế nào từ hắn.” Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao không giết được hắn, rõ ràng là công kϊƈɦ đến từ cùng tộc, hắn thế nhưng có thể tự lành, “Có lẽ hắn nói chính mình là Thuỷ tổ, là thật!”
Diêu Tư nháy mắt nghĩ tới hai cái tên gọi đau trứng của Thủy tổ, khóe miệng khẽ co rút.
“Những việc này, chỉ sợ chỉ có hắn mới rõ ràng.” Mộ Huyền nhíu chặt mày, “Chỉ dựa vào chúng ta rất khó điều tra rõ.”
“Vậy nếu không…… Chúng ta đi hỏi hắn một chút.” Diêu Tư đề nghị.
Mộ Huyền: “……”
Ý tưởng của Diêu Tư rất đơn giản, Lận Lung tuy rằng thần bí, nhưng trung tâm Hồng Tinh không phải có sẵn thông đạo đi thông đến hang ổ của hắn sao? Lúc trước những Huyết Tộc khác không vào được, không đại biểu Mộ Huyền cũng vào không được. Hơn nữa lúc này đã qua ba ngày, đánh cũng đánh, thú vương đó cũng giết rồi, Lam Tinh cũng cắt, Lận Lung lại tức giận đi nữa hẳn là cũng bình tĩnh lại…… Có lẽ?
Về chuyện trước đó, tuy rằng biết rõ Mộ Huyền là bởi vì lo lắng cô, cho nên mới giết thú vương kia, thuận tay hủy cả Lam Tinh. Nhưng không biết vì sao? Diêu Tư cứ cảm thấy đáy lòng mơ hồ có loại cảm giác áy náy, việc này là các cô làm không được đúng lắm.
Cố tình trước đó hai người một lời không hợp liền động thủ, còn đều là dạng tử chiến, một con gà bệnh dị năng cấp không như cô, căn bản không có cơ hội ngăn cản.
Đối với loại hành vi tự mình đưa tới cửa này, Mộ Huyền ngay từ đầu là phản đối, ở sau khi cô nhiều lần bảo đảm sẽ không có việc gì, hơn nữa Lận Lung đối với thân phận khế ước giả này, có độ dung nhẫn vượt quá tưởng tượng, anh mới đồng ý cùng nhau thông qua thông đạo đó thử xem.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của cô, màn sương máu mà những người khác đều không thể đến gần, đối với Mộ Huyền hoàn toàn không có hiệu quả. Các cô rất thuận lợi liền thông qua, sau một lát đã tới căn phòng mà cô đã ở ba bốn ngày.
Ban đầu cô còn tưởng rằng cần tốn chút thời gian tìm người, lại không nghĩ rằng Lận Lung căn bản không có ý muốn đổi chỗ. Cơ hồ là trong nháy mắt các cô tới, vừa nhấc mắt liền thấy được, bạn học Nhị Cẩu tử vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, giống như con cá chết nằm liệt trêи sô pha.
“Các người còn muốn sao nữa?” Nhị Cẩu quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, vẫn là giống như miếng bánh nướng áp chảo nằm trườn trêи sô pha, nửa điểm muốn đứng lên cũng không có, “Như thế nào, đánh ta một trận còn khó chịu, chạy đến nhà ta tới cay đôi mắt à?”
Mộ Huyền một đường cảnh giác, tùy thời chuẩn bị đấu võ: “……”
Tên Thuỷ tổ này cùng trong tưởng tượng không giống nhau.
“Các người là tới cười nhạo ta sao?” Lận Lung nói tiếp, “Hiện tại lão tử không trở về được nữa, các người vui vẻ?”
“Trở về?” Diêu Tư cả kinh, “Anh phải về đâu?”
“Các người không biết?!” Lận Lung quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, đột nhiên ngồi dậy, “Vậy các người rảnh rỗi đến đau trứng, giết thú vương của ta làm gì?”
Ách……
“Cậu bắt cóc con non của ta.” Mộ Huyền lạnh giọng đáp.
“Cậu cho rằng ta cmn thích nuôi khế ước giả của cậu à!” Lận Lung một lời không hợp liền bắt đầu xù lông, chỉ vào cô chính là một trận phỉ nhổ, “Vừa kiêu ngạo tự mãn lại kén ăn, còn cmn mỗi ngày bắt ta tải tiểu thuyết xuống cho cổ, một hai phải hỏi ta cái nào đẹp mắt hơn. Lão tử một thẳng nam thẳng thẳng tắp, biết cái rắm á? Cậu mang đi mang đi, lão tử về sau đều không muốn nhìn thấy cổ nữa!”
Ách……
**********************
Đến chương 168 rồi, tạm biệt các nàng tại đây (⊃。•́‿•̀。)⊃
Hết chương 168.
Trước kia cho rằng Lận Lung là thế hệ một, nhưng hiện tại biết hắn là Thuỷ tổ, cô không nhịn được có chút lo lắng cho Mộ Huyền, hơn nữa Lận Lung đang nổi nóng, nếu là không cẩn thận……
Oanh!
Đột nhiên người nào đó hóa thành sao băng, bị Mộ Huyền hung hăng một chân đạp đi ra ngoài……
Diêu Tư: “……”
Yên lặng đem trái tim nhét trở về bụng.
Được rồi! Sự thật chứng minh, ba ba chung quy vẫn là ba ba của bạn.
╮(╯▽╰)╭
Dáng vẻ này của Mộ Huyền nào giống như là muốn thua, rõ ràng chính là chiếm hết ưu thế, không đến năm phút đồng hồ cơ bản là đè người nào đó ra đánh. Thay vì nói đây là một trận thế lực ngang nhau – Thuỷ tổ chiến, không bằng nói là Mộ Huyền đơn phương ẩu đả.
Quá…… Quá hung tàn! Diêu Tư yên lặng che mắt, trong nháy mắt muốn thắp cho người nào đó ngọn nến.
“Chuyện này không có khả năng, lão tử sao có thể bại bởi cậu?!”
“Đệch! Cậu cmn là biến thái sao? Vì sao lại có năng lượng cường đại như vậy.”
“Ngao…… Giết giết giết! Khi dễ cẩu độc thân đúng không, xem thường lão tử đúng không?”
“Khoan khoan! Đừng vả mặt…… Ngao! Ta giết…… Lão tử thiêu chết đôi khác phái luyến các người!”
“Ngao ngao ngao ngao ngao…… Đau đau đau đau đau……”
Hiện trường trong lúc nhất thời tất cả đều là âm thanh tức như điên mang theo khó có thể tin, lại kèm theo tiếng nghiến răng nghiến lợi, ngoài ra còn thêm quỷ khóc sói gào của người nào đó.
- _-|||
Mười phút sau……
Hai người rốt cuộc ngừng lại, mỗi người đứng một bên, ở giữa phảng phất như cách cả vũ trụ.
“Cậu…… Các người!” Lận Lung một bên ai ai hút khí, một bên toàn thân run rẩy, không biết là đau hay là tức, lực tự lành cường đại cũng cứu vớt không được khuôn mặt mặt mũi bầm dập. Gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Huyền, rồi lại quay đầu lại trừng mắt nhìn cô một cái, “Coi như lão tử xui xẻo tột cùng!”
Sau đó thân hình chợt lóe, trực tiếp biến mất.
Mộ Huyền không có tiếp tục đuổi theo, ngược lại thân hình chợt lóe tới trước mặt cô, trêи mặt mang theo tức giận còn chưa có trút hết, duỗi tay liền đem cô kéo đến trong lòng ngực, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, như an ủi mà sờ sờ đầu cô, “Ngoan, không có việc gì.”
“……” Kỳ thật cô vốn dĩ cũng không có chuyện gì.
“Chúng ta về nhà.”
“Không đuổi theo sao?” Cô theo bản năng hỏi, cái này không giống phong cách của Mộ Huyền a.
Sắc mặt anh trầm trầm, dường như đã nhận ra cái gì, khẳng định nói, “Anh ta khác với chúng ta, anh…… Giết không được hắn.”
“……”
Nói xong cũng không giải thích, trực tiếp mở ra không gian truyền tống, liền trở về Hồng Tinh.
————————
Diêu Tư sau khi về nhà, liền đem chuyện trước đó, cùng với suy đoán của mình nói hết cho Mộ Huyền. Cô cứ cảm thấy Lận Lung làm nhiều chuyện như vậy, cũng không giống như là nhằm vào Huyết Tộc, càng không phải muốn làm chuyện xấu gì.
Đặc biệt là về thân phận của hắn……
Hắn ngay từ đầu nói Huyết Tộc bây giờ là từ ‘lão nhân’ biến đổi mà ra, hơn nữa lúc ấy lão nhân dường như còn biến đổi rất nhiều Huyết Tộc. Còn nói toàn bộ tinh tế không chỉ có một Thuỷ tổ là hắn.
Phía sau lại nhiều lần nhắc tới nhất tộc bọn họ, có thể xưng là nhất tộc, không có khả năng chỉ có một hai người. Nhưng hắn nói cũng tuyệt đối không phải Huyết Tộc bây giờ. Như vậy vấn đề tới, những người khác ở đâu?
Còn có cái nhìn của hắn với Mộ Huyền, ngay từ đầu hắn ghét bỏ cùng bài xích Huyết Tộc như vậy. Cho rằng bọn họ chỉ là Thuỷ tổ bằng hữu của hắn sáng tạo ra hỗn huyết Lam Tinh, thậm chí không thừa nhận thân phận Huyết Tộc của bọn họ. Lại kiên trì nói Mộ Huyền là chủng thuần huyết! Cho dù anh ấy thức tỉnh huyết mạch Thủy tổ, nhưng bản chất cũng như cũ đã từng là người Lam Tinh.
Hơn nữa hắn nhiều lần nhắc tới mấy chữ “thế giới này”, ngay từ đầu cô theo bản năng cho là cách gọi chung đối với tinh tế, nhưng từ trong lời nói của hắn, lại hoàn toàn không phải như vậy. Hắn giống như hoàn toàn đem bản thân bài trừ ra ngoài phạm vi này, nếu nói hắn không thuộc về thế giới này…… Vậy hắn lại là từ đâu ra?
Nếu hết thảy những lời này đều là thật, đáy lòng mơ hồ có một phỏng đoán lớn mật, nếu xác nhận, có lẽ có thể biết được mục đích chân chính của hắn rốt cuộc là cái gì?
“Huyết thống của hắn rất kỳ quái.” Mộ Huyền nhớ tới cái gì, mở miệng nói, “Anh cảm thụ không được bất luận sự kiềm chế nào từ hắn.” Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao không giết được hắn, rõ ràng là công kϊƈɦ đến từ cùng tộc, hắn thế nhưng có thể tự lành, “Có lẽ hắn nói chính mình là Thuỷ tổ, là thật!”
Diêu Tư nháy mắt nghĩ tới hai cái tên gọi đau trứng của Thủy tổ, khóe miệng khẽ co rút.
“Những việc này, chỉ sợ chỉ có hắn mới rõ ràng.” Mộ Huyền nhíu chặt mày, “Chỉ dựa vào chúng ta rất khó điều tra rõ.”
“Vậy nếu không…… Chúng ta đi hỏi hắn một chút.” Diêu Tư đề nghị.
Mộ Huyền: “……”
Ý tưởng của Diêu Tư rất đơn giản, Lận Lung tuy rằng thần bí, nhưng trung tâm Hồng Tinh không phải có sẵn thông đạo đi thông đến hang ổ của hắn sao? Lúc trước những Huyết Tộc khác không vào được, không đại biểu Mộ Huyền cũng vào không được. Hơn nữa lúc này đã qua ba ngày, đánh cũng đánh, thú vương đó cũng giết rồi, Lam Tinh cũng cắt, Lận Lung lại tức giận đi nữa hẳn là cũng bình tĩnh lại…… Có lẽ?
Về chuyện trước đó, tuy rằng biết rõ Mộ Huyền là bởi vì lo lắng cô, cho nên mới giết thú vương kia, thuận tay hủy cả Lam Tinh. Nhưng không biết vì sao? Diêu Tư cứ cảm thấy đáy lòng mơ hồ có loại cảm giác áy náy, việc này là các cô làm không được đúng lắm.
Cố tình trước đó hai người một lời không hợp liền động thủ, còn đều là dạng tử chiến, một con gà bệnh dị năng cấp không như cô, căn bản không có cơ hội ngăn cản.
Đối với loại hành vi tự mình đưa tới cửa này, Mộ Huyền ngay từ đầu là phản đối, ở sau khi cô nhiều lần bảo đảm sẽ không có việc gì, hơn nữa Lận Lung đối với thân phận khế ước giả này, có độ dung nhẫn vượt quá tưởng tượng, anh mới đồng ý cùng nhau thông qua thông đạo đó thử xem.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của cô, màn sương máu mà những người khác đều không thể đến gần, đối với Mộ Huyền hoàn toàn không có hiệu quả. Các cô rất thuận lợi liền thông qua, sau một lát đã tới căn phòng mà cô đã ở ba bốn ngày.
Ban đầu cô còn tưởng rằng cần tốn chút thời gian tìm người, lại không nghĩ rằng Lận Lung căn bản không có ý muốn đổi chỗ. Cơ hồ là trong nháy mắt các cô tới, vừa nhấc mắt liền thấy được, bạn học Nhị Cẩu tử vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, giống như con cá chết nằm liệt trêи sô pha.
“Các người còn muốn sao nữa?” Nhị Cẩu quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, vẫn là giống như miếng bánh nướng áp chảo nằm trườn trêи sô pha, nửa điểm muốn đứng lên cũng không có, “Như thế nào, đánh ta một trận còn khó chịu, chạy đến nhà ta tới cay đôi mắt à?”
Mộ Huyền một đường cảnh giác, tùy thời chuẩn bị đấu võ: “……”
Tên Thuỷ tổ này cùng trong tưởng tượng không giống nhau.
“Các người là tới cười nhạo ta sao?” Lận Lung nói tiếp, “Hiện tại lão tử không trở về được nữa, các người vui vẻ?”
“Trở về?” Diêu Tư cả kinh, “Anh phải về đâu?”
“Các người không biết?!” Lận Lung quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, đột nhiên ngồi dậy, “Vậy các người rảnh rỗi đến đau trứng, giết thú vương của ta làm gì?”
Ách……
“Cậu bắt cóc con non của ta.” Mộ Huyền lạnh giọng đáp.
“Cậu cho rằng ta cmn thích nuôi khế ước giả của cậu à!” Lận Lung một lời không hợp liền bắt đầu xù lông, chỉ vào cô chính là một trận phỉ nhổ, “Vừa kiêu ngạo tự mãn lại kén ăn, còn cmn mỗi ngày bắt ta tải tiểu thuyết xuống cho cổ, một hai phải hỏi ta cái nào đẹp mắt hơn. Lão tử một thẳng nam thẳng thẳng tắp, biết cái rắm á? Cậu mang đi mang đi, lão tử về sau đều không muốn nhìn thấy cổ nữa!”
Ách……
**********************
Đến chương 168 rồi, tạm biệt các nàng tại đây (⊃。•́‿•̀。)⊃
Hết chương 168.
/198
|