"Là Dược sư thúc…" Mấy vị đệ tử đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều ngạc nhiên. Theo lí thuyết thì Dược Thiên Sầu bị phạt đến khu mỏ làm nhân công, kết cục sẽ không sai biệt lắm so với đám thợ mỏ này. Nhưng xem ra, Dược Thiên Sầu quần áo chỉnh tề ngăn nắp, ngoài miệng dầu mỡ lóng lánh, trên người nồng nặc mùi rượu, vành tai còn cắm mấy bông hoa tươi. Cái bộ dạng này đúng là vừa mới tỉnh ngủ, hiển nhiên cuộc sống trải qua rất thoải mái.
"Lục sư bá!" Dược Thiên Sầu trông thấy Lục Vạn Thiên, mà không phải là Ngô Bảo Như, thì hắn niềm nở bước qua hành lễ. Mấy bông hoa tươi cài trên tóc cũng tiêu sái lay động trông thực buồn cười. Cao Sĩ Bình đúng bên cạnh than thở: "Sư đệ, ngươi bỏ mấy bông hoa cài trên tóc xuống được không?"
"Nga!" Dược Thiên Sầu vươn tay sờ đầu, xấu hổ đem mấy bông hoa tháo xuống. Lập tức bước tới trước mặt Lục Vạn Thiên, buôn rười rượi nói: "Lục sư bá, ngài giúp ta hỏi một chút đi! Khi nào ta mới quay về núi được đây, nơi này không phải dành cho người ở, ta sắp chịu không nổi nữa rồi."
Lục Vạn Thiên hừ lạnh: "Chịu không nổi? Tưa hồ ở trên Thanh Quang sơn cũng không thấy ngươi ăn no ngủ kĩ giông như ở đây à?"
Nói xong, Lục Vạn Thiên quẳng ném ánh mắt băng lạnh về phía Cao Sĩ Bình hỏi: "Hắn không cần phải làm việc sao? Chăng nhẽ Chấp Pháp đệ tử đưa hắn tới đây, đều không nói cho ngươi biết ư?"
"Đệ tử không dám!" Cao Sĩ Bình ở trong lòng thầm ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Dược Thiên Sầu, theo sau mới cuống quít đáp: "Dược sư đệ cũng nhận phần việc như các thợ mỏ khác, bất quá mỗi ngày đều hoàn thành vượt mức sản lượng. Lục sư bá không tin có thể hỏi giám công trông nom sổ sách."
Lục Vạn Thiên tư nhiên không tin, hẳn ở trong ThanhQuang Tông bao nhiên năm qua, đối với chuyện tình ở mỏ quáng tự nhiên cũng am hiểu. Lục Vạn Thiên chưa thấy qua người nào, mỗi ngày đều hoàn thành vượt mức nhiệm vụ. Hắn gọi tên giám công quản lí sổ sách tới, xem qua. San đó cũng không phàn nàn thêm gì nữa.
Lúc này, Thạch Tiểu Thiên vốn đang ngủ, nghe thấy động tĩnh liền chạy ra ngoài xem. Bất tri giác hắn cũng đứng như trời trồng ở nơi đó.
Dược Thiên Sầu không quản nhiều như vậy, bởi vì hắn đã phát hiện ra Khúc Bình Nhi, nhịn không được đang tưởng nhớ tới lúc nàng cởi quên áo bên hồ, hai mắt đảo qua trên người nàng mấy lần
Lúc này Dược Thiên Sẩu đã trờ thành tiêu điểm, Khúc Bình Nhi tự nhiên cũng đang nhìn hắn, thấy hắn không kiêng nể gì xem ở địa phương này nọ trên người mình, bỗng dưng hai má nàng ửng hồng, trong lòng buồn bực nói: "Người này rõ ràng là một tuyệt đại tài tử, thế nhưng vì sao lại dùng bản sắc lưu manh để che giấu đi con người thật của chính mình. Chẳng nhẽ ngươi tưởng rằng ta không biết hay sao?" Kể từ khi Khúc Bình Nhi biết hai bài hát kia là do Dược Thiên Sầu sáng tác, nàng luôn tin rằng, hắn đang cố tình bày ra bộ dạng phóng đãng với đời.
"Hì hì!" Một nữ đệ tử xinh đẹp đứng ngay bên cạnh Khúc Bình Nhi, bỗng dưng nở nụ cười. Tiếng cười trong vắt như chuông bạc, không khỏi hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Dược Thiên Sầu thầm khen một tiếng, tuy rằng nữ nhân này không đẹp bằng thần tiên tỷ tỷ, nhưng cũng là rất không tồi.., rất không tồi!
Lục Vạn Thiên nhíu mày khẽ quát: "Hà Nhi!"
Nhưng nữ đệ tử kia dường như không sợ hắn, bĩu môi nói: "Gia gia! Ta thấy Khúc Bình Nhi sư tý bị Dược sư thúc làm cho đỏ mặt, nhịn không được mới bật cười thôi ah!" Nguyện lai nữ nhân này là cháu gái của Lục Vạn Thiện, tên là Hà Nhi.
Thấy Hà Nhi mờ miệng giáỈ thích, ánh mắt của mọi người đều quẳng ném về phía này. Khiến cho Khúc Bình Nhi càng đó mặt hơn, nhẹ nhàng cấu véo Hà Nhi một cái.
"Hiểu lầm, hiểu lầm thôi!" Dược Thiên Sầu cười khan, bỗng nhiên ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào Khúc Bình Nhi nói: "Cô nương chính là Khúc Bình Nhi sao?"
Khúc Bình Nhi nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Hà Nhi cười hì hì nói: "Như thế nào? Chưa nghe nói qua đại danh của Khúc sư tỷ sao! Hai bài hát đo Khúc sư tỷ sáng tác, đang được ưa chuộng nhất Thanh Quang Tông ah!"
"Hai bài hát?" Dược Thiên Sầu khó hiểu nhìn Khúc Bình Nhi.
Lục Hà Nhi chắp tay sau hông, trợn mắt nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, tưa hồ như đang trông thấy quái vật. Nàng lắc đầu nói: "Xem ra Dược sư thúc đúng là cô văn quả lậu, ngài chưa từng nghe qua bài hát Ngàn Năm Tuyệt Luyến sao? Bài hát này đang lưu truyền khắp Thanh Quang Tông ah!"
"Ngàn Năm Tuyệt Luyến?" Dược Thiên Sầu lẩm bẩm theo sau lắc đầu, tỏ vẻ chưa từng nghe nói qua.
Lúc này, Khúc Bình Nhi cũng xấu hổ đỏ mặt, chỉ hận không thể tìm được cái lỗ nào mà chui vào.
Vốn Khúc Bình Nhi muốn ngăn căn không cho Lục Hà Nhi nói, nhưng nàng ta vẫn ngưu bức hò hét: "Uy! Ngay cà bài này đều chưa nghe, vậy người đã từng nghe qua Uyện Ương Hồ Điệp Mộng chưa?"
"Ngươi nói cái gì?" Dược Thiên Sầu nhất thời quái dị hú lên.
"Uyện Ương Hồ Điệp Mộng chưa từng nghe qua sao?" Lục Hà Nhi quệt miệng nói lại một lần nửa. Xem ra, lúc này nàng đang rất khinh bỉ phầm chất đạo đức của Dược Thiên Sầu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hiện giờ, Dược Thiện Sầu đã xác định, trăm phần trăm là chính mình đang bị người ta đạo văn. Coi như bây giờ hắn nói là ca khúc do mình sáng tác, chỉ sợ mọi người ở đây đánh chết cũng không tin tưởng!
Dược Thiên Sầu liếc mắt thê lương nhìn Khúc Bình Nhi, phòng chủng nàng cũng không biết là ta sáng tác ah! Hắn lắc đầu cười khổ nói: "Xem ra, ta đã trở thành kẻ cô
văn quả lâu thật rồi."
"Hừ! Thì đúng là vậy mà." Lục Hà Nhi lườm nguýt bồi thêm một câu.
Ta kháo! Dược Thiên Sầu thiếu chút nữa đã hộc máu ngay tại đương trường
"Mọi người hãy nghe ta giải thích." Đúng lúc này Khúc Bình Nhi kêu lên một tiếng, nàng đứng ra phía trước, đỏ mặt nói: "Ta đã bào nhiều lần rồi, hai bài hát này cũng không phải do ta sáng tác, nhưng mọi người đều không tin. Kì thật...Kì thật hai bài hát này là của Dược sư thúc....."
"Cái gì"?"
"Là hắn sao?"
"Không phải chứ'?"
Mọi người ở đây đều chấn kinh, chẳng biết chính mình có phải đang nghe lầm rồi hay không?
"Khúc sư tỷ, ngươi mới nói hai bài hát kia là Dược sư thúc sáng tác! Ta không nghe lầm đó chứ'?" Lục Hà Nhi trợn mắt không dám tin nhìn về phía Dược Thiên Sầu.
Từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình, phảng phất như muốn ăn tươi nuốt sống chính mình. Bỗng nhiên Dược Thiên Sầu cảm thấy tình huống bất hảo, nên quyết định. Đánh chết hắn cũng không thừa nhận, liền cuống quít khoát tay nói: "Làm sao có thể! Khúc sư điệt đang giỡn mọi người đó thôi, ta không hiểu âm luật, như thê nào có thể sáng tác nổi ca khúc đây?"
Mọi người cảm thấy hắn nói rất có đạo lí, nên không khỏi đưa mắt nhìn về phía Khúc Bình Nhi, chẳng ai hiểu nổi hành động của nàng.
"Ài! Thạch động trong cấm địa, sư thúc mười bước sáng tác xong một ca khúc tuyệt thế. Khúc Bình Nhi tận mắt chúng kiện, sao dám điệu ngoa đây! Chẳng lẽ sư thúc còn muốn giấu giếm nữa ư?" Khúc Bình Nhi thản nhiên giải thích nói.
"A!" Dược Thiên Sầu ngạc nhiên: "Ngươi cũng trông thấy ta hát ở trong cấm địa ư? Điều này không có khả năng, lúc ta dạy Bạch Hồ, rõ ràng xung quanh chi có một mình nàng ta...." Nói đến đây, hắn chợt tỉnh ngộ, đã biết mình lỡ miệng rồi.
"A!" Mọi người sợ hãi than, không dám tin đồng loạt nhìn về phía Dược Thiên Sầu. Hiện giờ nếu còn ai không hiểu, thì kẻ đó chính là đầu đất rồi.
Khúc Bình Nhi thản nhiên cười nói: "Sư thúc xin đừng trách ta nghe lén, ta cũng chỉ là vô tình nghe được thôi. Nhưng bài hát của sư thúc khiến cho ta lưu luyến không muốn rời đi. Lúc sau quay về tự mình chiêm nghiệm, thì các tỷ muội đồng môn cũng truyền miệng nhau, mong rằng sư thúc tha tội!"
"Hóa ra là như vậy, khó trách...." Dược Thiên Sầu lẩm bẩm bỗng dưng nói thêm: "Nhưng ta không biết bài nào là Ngàn Năm Tuyệt Luyến cả!"
"Thiếp là một con yêu hồ tu hành ngàn năm...Sư thúc không nhớ rõ sao? Ta nghe bài hát này từ miệng nữ nhân ở trong thạch đình, cũng không biết tên gọi của nó là gì. Cái tên này chẳng qua mấy tỷ muội quen miệng kêu như thế thôi. Hiện giờ còn đang muốn thỉnh cầu sư thúc báo tên bài hát, Bình Nhi sẽ vô cùng cảm kích." Khúc Bình Nhi uyển chuyển thi lễ nói.
Hành động này của Khúc Bình Nhi, làm cho Dược Thiên Sầu tim gan nhảy loạn, không khỏi nhớ tới cảnh tượng ngày đó, nàng thoát y ờ bên hồ nước! Theo sau, hắn nhẹ nhàng khoát hai tay ở sau lưng, xoay người nhìn về phía chân trời, thở dài một tiếng, dùng thanh âm khàn khàn chậm rãi nói: "Nguyên nhân sâu xa chính là, ngày đó ta nghe Hắc sư phụ kể về mối tình ngang trái của nữ nhân trong thạch động, nên trong lúc cảm khái mà làm tặng nàng ấy một ca khúc, tên ca khúc kêu là Hồ Ly Trắng. Về phần ca khúc thứ hai, ta bởi vì thấy nàng suốt ngày buồn bực không vui, muốn khuyên giải nàng ta, nên đã sáng tác ra Uyên Ương Hồ Điệp mộng tặng cho nàng. Khúc sư điệt, ngươi còn có vấn đề gì muốn hỏi nữa không?"
Ngôn ngữ cùng hành vi của hắn bỗng dưng thay đổi một trăm tám mươi độ. Chuyển biến này thật khiến cho người ta khó lòng có thể tiếp nhận
Khúc Bình Nhi lắc đầu, ôn như nói: "Hồ Ly Trắng, nguyên lai tên ca khúc là Hồ Ly Trắng. Cái tên này không chỉ thanh nhã, mà còn có tác dung như điểm mắt vẽ rồng cho chỉnh thể ca khúc, quả nhiên hơn gắp mấy lần cái tên Ngàn Năm Tuyệt Luyến dung tụng kia!"
Dược thiên sầu không phản bác lời nói của nàng chỉ đưa lưng về phía nàng, ung dung khoát tay áo.
Trên phương diện nghệ thuật, những người ở đây đều không am hiểu gì mấy. Nghe Khúc Bình Nhi đánh giá như vậy, thì ánh mắt nhìn Dược Thiên Sầu đã tràn ngập vẻ kính trọng.
Má ơi! Lão đại quả nhiên lợi hại ah! Thạch Tiểu Thiên sùng bái nhìn Dược Thiên Sầu, Cao Sĩ Bình cũng vậy, mà ngay cả Lục Vạn Thiên thật lâu sau mới tỉnh hồn nói: "Nữ nhân sông ở phía sau núi, phải chăng chính là Bạch Hồ tinh bị giam cầm ở trong thạch đình?"
Khúc Bình Nhi gật đầu.
Nơi này ngoại trừ Khúc Bình Nhi, Dược Thiên Sầu cùng Lục Vạn Thiên, thì không ai biết được lai lịch của Bạch Hô tinh.
Lúc này, Lục Hà Nhi đã quấn lấy Khúc Bình Nhi hỏi thăm về Bạch Hồ. Khúc Bình Nhi cũng chậm rãi giảng thuật cho nàng nghe về mối tình cảm động năm xưa. Mấy nữ đệ tử nghe xong câu chuyện, thì không khỏi nước mắt lưng tròng thút tha thút thít
Lục Vạn Thiên thấy cháu gái mình hai mắt đỏ hoe, thì lúc này hắn mới nhớ tới nhiệm vụ chính đến đây, nhất thời sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng quát: "Dược thiên Sầu, ngươi đi theo ta, ta có vài lời muốn hỏi ngươi."
"Lục sư bá!" Dược Thiên Sầu trông thấy Lục Vạn Thiên, mà không phải là Ngô Bảo Như, thì hắn niềm nở bước qua hành lễ. Mấy bông hoa tươi cài trên tóc cũng tiêu sái lay động trông thực buồn cười. Cao Sĩ Bình đúng bên cạnh than thở: "Sư đệ, ngươi bỏ mấy bông hoa cài trên tóc xuống được không?"
"Nga!" Dược Thiên Sầu vươn tay sờ đầu, xấu hổ đem mấy bông hoa tháo xuống. Lập tức bước tới trước mặt Lục Vạn Thiên, buôn rười rượi nói: "Lục sư bá, ngài giúp ta hỏi một chút đi! Khi nào ta mới quay về núi được đây, nơi này không phải dành cho người ở, ta sắp chịu không nổi nữa rồi."
Lục Vạn Thiên hừ lạnh: "Chịu không nổi? Tưa hồ ở trên Thanh Quang sơn cũng không thấy ngươi ăn no ngủ kĩ giông như ở đây à?"
Nói xong, Lục Vạn Thiên quẳng ném ánh mắt băng lạnh về phía Cao Sĩ Bình hỏi: "Hắn không cần phải làm việc sao? Chăng nhẽ Chấp Pháp đệ tử đưa hắn tới đây, đều không nói cho ngươi biết ư?"
"Đệ tử không dám!" Cao Sĩ Bình ở trong lòng thầm ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Dược Thiên Sầu, theo sau mới cuống quít đáp: "Dược sư đệ cũng nhận phần việc như các thợ mỏ khác, bất quá mỗi ngày đều hoàn thành vượt mức sản lượng. Lục sư bá không tin có thể hỏi giám công trông nom sổ sách."
Lục Vạn Thiên tư nhiên không tin, hẳn ở trong ThanhQuang Tông bao nhiên năm qua, đối với chuyện tình ở mỏ quáng tự nhiên cũng am hiểu. Lục Vạn Thiên chưa thấy qua người nào, mỗi ngày đều hoàn thành vượt mức nhiệm vụ. Hắn gọi tên giám công quản lí sổ sách tới, xem qua. San đó cũng không phàn nàn thêm gì nữa.
Lúc này, Thạch Tiểu Thiên vốn đang ngủ, nghe thấy động tĩnh liền chạy ra ngoài xem. Bất tri giác hắn cũng đứng như trời trồng ở nơi đó.
Dược Thiên Sầu không quản nhiều như vậy, bởi vì hắn đã phát hiện ra Khúc Bình Nhi, nhịn không được đang tưởng nhớ tới lúc nàng cởi quên áo bên hồ, hai mắt đảo qua trên người nàng mấy lần
Lúc này Dược Thiên Sẩu đã trờ thành tiêu điểm, Khúc Bình Nhi tự nhiên cũng đang nhìn hắn, thấy hắn không kiêng nể gì xem ở địa phương này nọ trên người mình, bỗng dưng hai má nàng ửng hồng, trong lòng buồn bực nói: "Người này rõ ràng là một tuyệt đại tài tử, thế nhưng vì sao lại dùng bản sắc lưu manh để che giấu đi con người thật của chính mình. Chẳng nhẽ ngươi tưởng rằng ta không biết hay sao?" Kể từ khi Khúc Bình Nhi biết hai bài hát kia là do Dược Thiên Sầu sáng tác, nàng luôn tin rằng, hắn đang cố tình bày ra bộ dạng phóng đãng với đời.
"Hì hì!" Một nữ đệ tử xinh đẹp đứng ngay bên cạnh Khúc Bình Nhi, bỗng dưng nở nụ cười. Tiếng cười trong vắt như chuông bạc, không khỏi hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Dược Thiên Sầu thầm khen một tiếng, tuy rằng nữ nhân này không đẹp bằng thần tiên tỷ tỷ, nhưng cũng là rất không tồi.., rất không tồi!
Lục Vạn Thiên nhíu mày khẽ quát: "Hà Nhi!"
Nhưng nữ đệ tử kia dường như không sợ hắn, bĩu môi nói: "Gia gia! Ta thấy Khúc Bình Nhi sư tý bị Dược sư thúc làm cho đỏ mặt, nhịn không được mới bật cười thôi ah!" Nguyện lai nữ nhân này là cháu gái của Lục Vạn Thiện, tên là Hà Nhi.
Thấy Hà Nhi mờ miệng giáỈ thích, ánh mắt của mọi người đều quẳng ném về phía này. Khiến cho Khúc Bình Nhi càng đó mặt hơn, nhẹ nhàng cấu véo Hà Nhi một cái.
"Hiểu lầm, hiểu lầm thôi!" Dược Thiên Sầu cười khan, bỗng nhiên ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào Khúc Bình Nhi nói: "Cô nương chính là Khúc Bình Nhi sao?"
Khúc Bình Nhi nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Hà Nhi cười hì hì nói: "Như thế nào? Chưa nghe nói qua đại danh của Khúc sư tỷ sao! Hai bài hát đo Khúc sư tỷ sáng tác, đang được ưa chuộng nhất Thanh Quang Tông ah!"
"Hai bài hát?" Dược Thiên Sầu khó hiểu nhìn Khúc Bình Nhi.
Lục Hà Nhi chắp tay sau hông, trợn mắt nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, tưa hồ như đang trông thấy quái vật. Nàng lắc đầu nói: "Xem ra Dược sư thúc đúng là cô văn quả lậu, ngài chưa từng nghe qua bài hát Ngàn Năm Tuyệt Luyến sao? Bài hát này đang lưu truyền khắp Thanh Quang Tông ah!"
"Ngàn Năm Tuyệt Luyến?" Dược Thiên Sầu lẩm bẩm theo sau lắc đầu, tỏ vẻ chưa từng nghe nói qua.
Lúc này, Khúc Bình Nhi cũng xấu hổ đỏ mặt, chỉ hận không thể tìm được cái lỗ nào mà chui vào.
Vốn Khúc Bình Nhi muốn ngăn căn không cho Lục Hà Nhi nói, nhưng nàng ta vẫn ngưu bức hò hét: "Uy! Ngay cà bài này đều chưa nghe, vậy người đã từng nghe qua Uyện Ương Hồ Điệp Mộng chưa?"
"Ngươi nói cái gì?" Dược Thiên Sầu nhất thời quái dị hú lên.
"Uyện Ương Hồ Điệp Mộng chưa từng nghe qua sao?" Lục Hà Nhi quệt miệng nói lại một lần nửa. Xem ra, lúc này nàng đang rất khinh bỉ phầm chất đạo đức của Dược Thiên Sầu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hiện giờ, Dược Thiện Sầu đã xác định, trăm phần trăm là chính mình đang bị người ta đạo văn. Coi như bây giờ hắn nói là ca khúc do mình sáng tác, chỉ sợ mọi người ở đây đánh chết cũng không tin tưởng!
Dược Thiên Sầu liếc mắt thê lương nhìn Khúc Bình Nhi, phòng chủng nàng cũng không biết là ta sáng tác ah! Hắn lắc đầu cười khổ nói: "Xem ra, ta đã trở thành kẻ cô
văn quả lâu thật rồi."
"Hừ! Thì đúng là vậy mà." Lục Hà Nhi lườm nguýt bồi thêm một câu.
Ta kháo! Dược Thiên Sầu thiếu chút nữa đã hộc máu ngay tại đương trường
"Mọi người hãy nghe ta giải thích." Đúng lúc này Khúc Bình Nhi kêu lên một tiếng, nàng đứng ra phía trước, đỏ mặt nói: "Ta đã bào nhiều lần rồi, hai bài hát này cũng không phải do ta sáng tác, nhưng mọi người đều không tin. Kì thật...Kì thật hai bài hát này là của Dược sư thúc....."
"Cái gì"?"
"Là hắn sao?"
"Không phải chứ'?"
Mọi người ở đây đều chấn kinh, chẳng biết chính mình có phải đang nghe lầm rồi hay không?
"Khúc sư tỷ, ngươi mới nói hai bài hát kia là Dược sư thúc sáng tác! Ta không nghe lầm đó chứ'?" Lục Hà Nhi trợn mắt không dám tin nhìn về phía Dược Thiên Sầu.
Từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình, phảng phất như muốn ăn tươi nuốt sống chính mình. Bỗng nhiên Dược Thiên Sầu cảm thấy tình huống bất hảo, nên quyết định. Đánh chết hắn cũng không thừa nhận, liền cuống quít khoát tay nói: "Làm sao có thể! Khúc sư điệt đang giỡn mọi người đó thôi, ta không hiểu âm luật, như thê nào có thể sáng tác nổi ca khúc đây?"
Mọi người cảm thấy hắn nói rất có đạo lí, nên không khỏi đưa mắt nhìn về phía Khúc Bình Nhi, chẳng ai hiểu nổi hành động của nàng.
"Ài! Thạch động trong cấm địa, sư thúc mười bước sáng tác xong một ca khúc tuyệt thế. Khúc Bình Nhi tận mắt chúng kiện, sao dám điệu ngoa đây! Chẳng lẽ sư thúc còn muốn giấu giếm nữa ư?" Khúc Bình Nhi thản nhiên giải thích nói.
"A!" Dược Thiên Sầu ngạc nhiên: "Ngươi cũng trông thấy ta hát ở trong cấm địa ư? Điều này không có khả năng, lúc ta dạy Bạch Hồ, rõ ràng xung quanh chi có một mình nàng ta...." Nói đến đây, hắn chợt tỉnh ngộ, đã biết mình lỡ miệng rồi.
"A!" Mọi người sợ hãi than, không dám tin đồng loạt nhìn về phía Dược Thiên Sầu. Hiện giờ nếu còn ai không hiểu, thì kẻ đó chính là đầu đất rồi.
Khúc Bình Nhi thản nhiên cười nói: "Sư thúc xin đừng trách ta nghe lén, ta cũng chỉ là vô tình nghe được thôi. Nhưng bài hát của sư thúc khiến cho ta lưu luyến không muốn rời đi. Lúc sau quay về tự mình chiêm nghiệm, thì các tỷ muội đồng môn cũng truyền miệng nhau, mong rằng sư thúc tha tội!"
"Hóa ra là như vậy, khó trách...." Dược Thiên Sầu lẩm bẩm bỗng dưng nói thêm: "Nhưng ta không biết bài nào là Ngàn Năm Tuyệt Luyến cả!"
"Thiếp là một con yêu hồ tu hành ngàn năm...Sư thúc không nhớ rõ sao? Ta nghe bài hát này từ miệng nữ nhân ở trong thạch đình, cũng không biết tên gọi của nó là gì. Cái tên này chẳng qua mấy tỷ muội quen miệng kêu như thế thôi. Hiện giờ còn đang muốn thỉnh cầu sư thúc báo tên bài hát, Bình Nhi sẽ vô cùng cảm kích." Khúc Bình Nhi uyển chuyển thi lễ nói.
Hành động này của Khúc Bình Nhi, làm cho Dược Thiên Sầu tim gan nhảy loạn, không khỏi nhớ tới cảnh tượng ngày đó, nàng thoát y ờ bên hồ nước! Theo sau, hắn nhẹ nhàng khoát hai tay ở sau lưng, xoay người nhìn về phía chân trời, thở dài một tiếng, dùng thanh âm khàn khàn chậm rãi nói: "Nguyên nhân sâu xa chính là, ngày đó ta nghe Hắc sư phụ kể về mối tình ngang trái của nữ nhân trong thạch động, nên trong lúc cảm khái mà làm tặng nàng ấy một ca khúc, tên ca khúc kêu là Hồ Ly Trắng. Về phần ca khúc thứ hai, ta bởi vì thấy nàng suốt ngày buồn bực không vui, muốn khuyên giải nàng ta, nên đã sáng tác ra Uyên Ương Hồ Điệp mộng tặng cho nàng. Khúc sư điệt, ngươi còn có vấn đề gì muốn hỏi nữa không?"
Ngôn ngữ cùng hành vi của hắn bỗng dưng thay đổi một trăm tám mươi độ. Chuyển biến này thật khiến cho người ta khó lòng có thể tiếp nhận
Khúc Bình Nhi lắc đầu, ôn như nói: "Hồ Ly Trắng, nguyên lai tên ca khúc là Hồ Ly Trắng. Cái tên này không chỉ thanh nhã, mà còn có tác dung như điểm mắt vẽ rồng cho chỉnh thể ca khúc, quả nhiên hơn gắp mấy lần cái tên Ngàn Năm Tuyệt Luyến dung tụng kia!"
Dược thiên sầu không phản bác lời nói của nàng chỉ đưa lưng về phía nàng, ung dung khoát tay áo.
Trên phương diện nghệ thuật, những người ở đây đều không am hiểu gì mấy. Nghe Khúc Bình Nhi đánh giá như vậy, thì ánh mắt nhìn Dược Thiên Sầu đã tràn ngập vẻ kính trọng.
Má ơi! Lão đại quả nhiên lợi hại ah! Thạch Tiểu Thiên sùng bái nhìn Dược Thiên Sầu, Cao Sĩ Bình cũng vậy, mà ngay cả Lục Vạn Thiên thật lâu sau mới tỉnh hồn nói: "Nữ nhân sông ở phía sau núi, phải chăng chính là Bạch Hồ tinh bị giam cầm ở trong thạch đình?"
Khúc Bình Nhi gật đầu.
Nơi này ngoại trừ Khúc Bình Nhi, Dược Thiên Sầu cùng Lục Vạn Thiên, thì không ai biết được lai lịch của Bạch Hô tinh.
Lúc này, Lục Hà Nhi đã quấn lấy Khúc Bình Nhi hỏi thăm về Bạch Hồ. Khúc Bình Nhi cũng chậm rãi giảng thuật cho nàng nghe về mối tình cảm động năm xưa. Mấy nữ đệ tử nghe xong câu chuyện, thì không khỏi nước mắt lưng tròng thút tha thút thít
Lục Vạn Thiên thấy cháu gái mình hai mắt đỏ hoe, thì lúc này hắn mới nhớ tới nhiệm vụ chính đến đây, nhất thời sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng quát: "Dược thiên Sầu, ngươi đi theo ta, ta có vài lời muốn hỏi ngươi."
/1255
|