Nghe tiếng chân, Hà Doanh nhanh chân ra mở cửa. Thấy Phong, cô nói như reo:
-Mẹ thấy chưa? Anh Phong về…
-Ừ….Mẹ biết hai mẹ con của con hay rồi- Bà mỉm cười vui vẻ.
-Thưa mẹ mới qua! Ba con vẫn khỏe chứ mẹ?
-Ừ. Ba con đang nói chuyện với ba mẹ con…Để mẹ xuống dưới.
-Dạ…
Bà vừa đi khỏi, Hà Doanh đã hớn hở khoe:
- An Vĩnh biết ngồi rồi…Em để con ngồi một mình trong nôi…Ngồi ngoan lắm anh!
-Ừ.
Nụ cười thiên thần lại nở khi Lãnh Phong ôm lấy con trai.
Mùi da thịt thơm mát, mịn màng, ngửi hoài không biết chán.
An Vĩnh đưa bàn tay bé xíu lên đầu, nghịch những sợi tóc anh.
-Mẹ nói trẻ 3 tháng tuổi hơn là làm được nhiều lắm.Mai mốt con mình biết bò, biết lật rồi biết nói nữa…
-Ừ!
Lãnh Phong thường thức rất khuya. Có khi Hà Doanh và con ngủ một giấc rồi mà anh vẫn còn thức. Bây giờ Doanh mới hiểu, tại sao người ta khuyên không nên lấy chồng quá sớm. Cô cũng biết mình vẫn còn nhiều nét trẻ con. Dỗ con xong là ngủ cùng con, không biết thức đậy đêm pha sữa đề phòng con giật mình đói khóc.
Lãnh Phong làm mọi việc đó…Trong lặng thầm.
Có hôm cô thức giấc thấy anh đang tỉ mẩn thay tã cho con, đắp lại cho Doanh chiếc mền…Lặng lẽ và âm thầm như một cái bóng…Song Hà Doanh lại cảm thấy an bình bên cạnh cái bóng ấy. Đôi lúc cô tự hỏi mình có phải là một người quá dễ mềm lòng và hay thay đổi khi nhớ đến Thiên Bảo, trong lòng cô bây giờ chỉ còn cảm giác ác ngại, có lỗi với anh thôi?
-Khi con được 1 tuổi, anh sẽ viết đơn ly hôn. Bây giờ con còn nhỏ quá
Hà Doanh chùn lại:
-Dạ…
Im lặng một cách lạ lùng.
Lãnh Phong khẽ khàng:
-Anh xuống dưới chào ba đã…
Hà Doanh lẳng lặng ru con. Lòng cô, cô cũng không hiểu nổi.
Số phận.
-Nếu không gặp ba thường xuyên nữa, con có buồn không?
Hỏi con, nhưng là tự hỏi chính mình.
Người ta hay nói, khi nghĩ về ai nhiề, trong thời gian có thai, đứa con ra đời sẽ giống như người đó.
Con giống Lãnh Phong, y hệt một bản sao.
Chỉ là trẻ con thì hay cười, còn Lãnh Phong cũng cười, nhưng chỉ là những nụ cười thoáng qua, Doanh Doanh lại thấy nó buồn còn hơn tiếng khóc.
Những ngày còn lại, cô và Lãnh Phong sẽ đối xử tốt với nhau. Lãnh Phong đã là một người chồng tuyệt vời, sao Hà Doanh không thể là một người vợ tốt?
————————–
Đêm…
Lãnh Phong vẫn còn thức.
Hà Doanh quyết định vùng dậy:
-Anh Phong ơi! Đi ngủ sớm đi anh…
Lãnh Phong có vẻ mệt mỏi.
-Ừ…Em đi ngủ đi! Anh ngủ liền!
Buổi tối ngỡ được nghỉ ngơi thì có một vị khách từ Đài Loan sang, Lãnh Phong phải đi cùng Hàn Dương đi tiếp khách.
Đối tác là một khách hàng trong thời gian Phương Đạt còn làm việc đã đưa phong bì khá nhiều lần để ông ta làm ngơ việc cung cấp vật liệu kém. Đến khi Hàn Dương lên thay, kiên quyết bắt công ty đó phải bồi thường hợp đồng lên tới hàng triệu tệ. Giám đốc cũng khá ma mãnh, mang theo cô gái yêu của mình, ý muốn dùng một đêm xuân mà đánh đổi.
Thương trường….
Ly rượu có chứa thuốc kích thích. Hàn Dươngcòn quá ngây thơ với những thủ đoạn kiểu này.
Lãnh Phong uống.
Đáy lòng của anh từ lâu đã biến thành tượng đá. Không có gì không khống chế được, trừ khi là không muốn mà thôi.
Nước không xối được cái đầu đang bốc hỏa thì đau…Tay Hàn Lãnh Phong lại thêm những vết cắt mới. Anh phải tỉnh táo để đưa Hàn Dương về nhà…
-Mặt anh xanh lắm…Có sao không?
-Không sao…Em lấy giùm anh một ly nước…
Loại thuốc này là loại cực mạnh…Đối tượng trong phòng chỉ có Doanh Doanh…Một lần nữa, có lẽ cô sẽ không thể nào chịu nổi.
-Nước đây anh!
Trên tay Lãnh Phong là hai viên thuốc. Anh cầm lấy ly nước, một lần nuốt trọn cả hai viên:
-Anh…anh uống thuốc gì vậy?
-Thuốc an thần…Anh sẽ ngủ hơi lâu…Sáng 7 giờ mà anh chưa dậy thì em gọi anh nhé, Doanh Doanh!
Vất vả lắm, Hà Doanh mới đưa được Lãnh Phong vào giường ngủ.
Mồ hôi đang rịn trên trán, mày nhíu lại…Lãnh Phong ngủ, nhưng là giấc ngủ không yên bình.
Cô định cở bớt mấy cái cúc áo sơ mi cho anh dễ chịu hơn.
Dưới ống tay áo dài, Hà Doanh hoảng hốt nhận ra, nó cộm lên những vết thương vẫn còn đang rỉ máu, được băng bó lại bằng lớp vải gạc trắng.
Hà Doanh cuống cuồng mở lớp vải, đến tủ thuốc gia đình, tìm dụng cụ để cầm máu cho Phong.
Băng bó xong…Cô cởi 2 chiếc cúc trên áo sơ mi…
Và…
Hà Doanh không tin vào mắt mình.
Trên ngực Lãnh Phong dày đặc sẹo.
Những vết sẹo kín miệng, không dài không ngắn…Đa số đều là những vết giống nhau.
Cô run run chạm tay lên nó.
Một giọt nước mắt rơi xuống. Lặng lẽ…
Chỉ một lần đạp xe té ngã, cô đã khóc ngon lành vì nó rất đau…Hàng chục vết dày đặc thế, Lãnh Phong từng trải qua những chuyện gì?
Hà Doanh đau lòng….
Không khí trong phòng chợt trở nên tĩnh lặng. Chỉ còn lại một người đàn ông đang khó nhọc ru giấc ngủ và một người phụ nữ đang khóc vì anh.
Chợt tiếng trẻ con khóc…
Hà Doanh lau vội nước mắt, chạy vội đến bên nôi:
-Nín đi con!!!
Con thèm sữa…
Ba con đã từng trải qua những chuyện gì…
—————————–
Mới tờ mờ sáng, Hà Doanh đã nghe tiếng gõ cửa:
-Anh hai!
Hàn Dương gật đầu lách vào trong, gương mặt còn có vẻ rất mệt mỏi:
-Lãnh Phong sao rồi em?
-Anh ấy còn ngủ ạ!
-Đêm qua…anh say quá…Sáng ra mới nhớ…
-Anh Phong…uống thuốc an thần để ngủ ạ! Chuyện đêm qua….Đêm qua có xảy ra chuyện gì không anh?
Đêm qua…
Hàn Dương cũng bị mời nhiều rượu nhưng những ly do giám đốc Tạ mời, đều là do Lãnh Phong uống đỡ cho anh.
Ban đầu Hàn Dương cũng thấy ngại, sợ mình thất thố.
Nhưng khi tỉnh táo lại, sau đó nghe ba mình nói về những thủ đoạn giám đốc Tạ từng làm, Hàn Dương mới giật mình, mơ hồ hiểu.
Lãnh Phong muốn gánh cho anh.
-Đêm qua…đêm qua Phong…Phong có làm gì em không Doanh?
-Dạ…?
Hà Doanh lắc đầu.
Cô nhớ tới những vết cắt:
-Anh hai ơi! Anh Phong…Hình như anh Phong bị thương…Sau đó anh ấy uống thuốc an thần đến 2 viên. Là sao vậy anh?
Lãnh Phong đến sống ở Hàn gia từ khi hơn 10 tuổi…
Đa số người trong Hàn gia đều không thích hai mẹ con họ. Nhưng không ai đối xử tệ với họ, vì Vũ Lâm là người phụ nữ Hàn Gia Thiết đã yêu…Tính ông lại rộng lượng, ôn hòa.Dĩ nhiên, ông cũng đối xử với Lãnh Phong không tệ…Tuy 10 tuổi mới được đi học nhưng anh cũng là người tiếp thu khá tốt. Thi đại học 1 lần là đậu…Ra trường sau Hàn Dương 2 năm…
Những vết sẹo đó…
Hà Doanh cứ bần thần…Có lẽ nó có trước khi anh bước vào Hàn gia…
-Mẹ ơi!
-Gì đấy Doanh Doanh?
-Con…con muốn hỏi mẹ…- Hà Doanh quyết định hỏi thẳng Vũ Lâm- Hồi nhỏ, anh Phong có từng trải qua tai nạn gì không ạ?
-Sao con hỏi vậy?
-Tại vì….người anh Phong có rất nhiều sẹo- Hà Doanh nhớ lại, trong ký ức mịt mờ đêm đó, khi anh đi vào cô, cơn đau khiến tay Doanh bấu chặt lưng Phong…Hình như sau lưng anh cũng có những vết hằn…
-Sẹo à?
Vũ Lâm đi vội qua phòng của Lãnh Phong…Bà cũng không biết lý do…Mười mấy năm nay, đây là lần đầu bà nghe điều đó:
Lãnh Phong đang ngồi trên giường, dáng điệu có vẻ mệt mỏi…
-Phong…Để mẹ xem!
Hai chiếc cúc áo của Lãnh Phong vẫn chưa cài…Những vết sẹo hiện rõ hơn dưới ánh mặt trời…
-Tại sao…Tại sao lại như vậy? – Còn có những vết phỏng tròn tròn khiến bà Vũ Lâm càng lớn giọng hơn- Ai…ai đã làm cho con đến nông nổi này hả Phong?
-Rồi mẹ sẽ làm gì người đó sao? -Lãnh Phong nhẹ nhàng gỡ tay bà- Chuyện qua cũng lâu rồi…Không cần phải quan tâm đâu mẹ…
-Tại sao lại không quan tâm chứ- Vũ Lâm cũng thấy mình vô lý khi cơn giận dâng trào trong lòng mình không có chỗ thoát ra. Bà quát Hà Doanh đang đứng đó- Còn con…Là vợ…tại sao chồng say rượu đến thế mà không lau nổi người và thay quần áo cho nó? Mẹ nhớ đêm qua khi đi Phong cũng mặc áo này.
-Thưa mẹ…con…
Lãnh Phong nhìn đôi mắt sưng húp của Hà Doanh. Cô khóc sao? Khóc vì anh…Như thế đã là quá đủ…
-Không sao đâu mẹ…Con bảo Doanh Doanh để con yên mà.
-Mẹ về phòng đây.
Bà đi như chạy.
Tim nhói đau…
Nhất định là những ngày tháng mờ mịt đó…Khi bà triền miên trong nỗi tuyệt vọng, thậm chí không nhớ mình từng có một đứa con.
Lãnh Phong hồi bé rất ngoan…Cái ký ức mờ mịt của bà hiện lên gương mặt của nó, giọng nói dịu dàng:
-Mẹ ăn cơm đi! -Nước nè mẹ!
Bà thích uống rượu, không có rượu sẽ nôn mửa, không uống rượu sẽ không ăn được cơm.
Lãnh Phong…hình như nó cũng là người mang rượu về cho bà…
Bao lâu bà không nhớ…
Chỉ không quên được một buổi chiều, Lãnh Phong quay về với chiếc xe đồ chơi và một giỏ quần áo cũ…Nó lau mặt, chải tóc cho bà, mặc quần áo mới cho bà.
-Mẹ đẹp quá!
-Những thứ này ở…ở đâu ra?
-Của một cô tốt bụng lắm đưa cho con mang về cho mẹ…Cô nói đây không phải là đồ cũ đâu. Là cô nghe con nói về mẹ nên mua cho…
Lúc đó thực sự bà đã cảm kích họ lắm…Còn bảo Lãnh Phong nhân khi mẹ đang tỉnh táo, dẫn mẹ đến cám ơn ngườita…Cám ơn…
Và…
Người đó là người đã đưa bà vào tận cùng địa ngục…
Đêm đó…nhìn thấy người đàn bà đó từ xa…trong ngôi nhà ấm áp…Vũ Lâm đã bỏ chạy…Chạy như điên…Để rồi trước một tấm gương, bà hoảng hốt nhận ra mình…Mình tàn tạ như thế này sao? Mình đã làm gì trong ngần ấy thời gian? Sao mình lại trở thành một kẻ điên tình…để giờ đây thân tàn ma dại…
Sau đó…lại là một cơn say nữa…
Khi tỉnh lại, quyết tâm phải làm lại từ đầu.
Thù hận..Nợ tình quyết tâm đòi lại…
Số quần áo kia là của cô ta bố thí cho bà…Vũ Lâm sẽ dùng nó…Nỗ lực thoát khỏi tăm tối, lấy lại vẻ thanh xuân của cái tuổi mới hơn 30, với nhan sắc từ lâu bị bỏ quên…
Con trai bà…đã không còn cười với bà nữa.
Không quan trọng…Dù sao bà cũng vốn không cần…
Hôm nay, những vết sẹo ngang dọc trên người nó. Chắc chắn là do những ngày tháng xa xưa…
Tất cả đều do anh ban cho đó Lâm Vỹ Tường…Tôi hận anh…Trả bao nhiêu vẫn còn chưa đủ… Vỹ Tường!!!
-Mẹ thấy chưa? Anh Phong về…
-Ừ….Mẹ biết hai mẹ con của con hay rồi- Bà mỉm cười vui vẻ.
-Thưa mẹ mới qua! Ba con vẫn khỏe chứ mẹ?
-Ừ. Ba con đang nói chuyện với ba mẹ con…Để mẹ xuống dưới.
-Dạ…
Bà vừa đi khỏi, Hà Doanh đã hớn hở khoe:
- An Vĩnh biết ngồi rồi…Em để con ngồi một mình trong nôi…Ngồi ngoan lắm anh!
-Ừ.
Nụ cười thiên thần lại nở khi Lãnh Phong ôm lấy con trai.
Mùi da thịt thơm mát, mịn màng, ngửi hoài không biết chán.
An Vĩnh đưa bàn tay bé xíu lên đầu, nghịch những sợi tóc anh.
-Mẹ nói trẻ 3 tháng tuổi hơn là làm được nhiều lắm.Mai mốt con mình biết bò, biết lật rồi biết nói nữa…
-Ừ!
Lãnh Phong thường thức rất khuya. Có khi Hà Doanh và con ngủ một giấc rồi mà anh vẫn còn thức. Bây giờ Doanh mới hiểu, tại sao người ta khuyên không nên lấy chồng quá sớm. Cô cũng biết mình vẫn còn nhiều nét trẻ con. Dỗ con xong là ngủ cùng con, không biết thức đậy đêm pha sữa đề phòng con giật mình đói khóc.
Lãnh Phong làm mọi việc đó…Trong lặng thầm.
Có hôm cô thức giấc thấy anh đang tỉ mẩn thay tã cho con, đắp lại cho Doanh chiếc mền…Lặng lẽ và âm thầm như một cái bóng…Song Hà Doanh lại cảm thấy an bình bên cạnh cái bóng ấy. Đôi lúc cô tự hỏi mình có phải là một người quá dễ mềm lòng và hay thay đổi khi nhớ đến Thiên Bảo, trong lòng cô bây giờ chỉ còn cảm giác ác ngại, có lỗi với anh thôi?
-Khi con được 1 tuổi, anh sẽ viết đơn ly hôn. Bây giờ con còn nhỏ quá
Hà Doanh chùn lại:
-Dạ…
Im lặng một cách lạ lùng.
Lãnh Phong khẽ khàng:
-Anh xuống dưới chào ba đã…
Hà Doanh lẳng lặng ru con. Lòng cô, cô cũng không hiểu nổi.
Số phận.
-Nếu không gặp ba thường xuyên nữa, con có buồn không?
Hỏi con, nhưng là tự hỏi chính mình.
Người ta hay nói, khi nghĩ về ai nhiề, trong thời gian có thai, đứa con ra đời sẽ giống như người đó.
Con giống Lãnh Phong, y hệt một bản sao.
Chỉ là trẻ con thì hay cười, còn Lãnh Phong cũng cười, nhưng chỉ là những nụ cười thoáng qua, Doanh Doanh lại thấy nó buồn còn hơn tiếng khóc.
Những ngày còn lại, cô và Lãnh Phong sẽ đối xử tốt với nhau. Lãnh Phong đã là một người chồng tuyệt vời, sao Hà Doanh không thể là một người vợ tốt?
————————–
Đêm…
Lãnh Phong vẫn còn thức.
Hà Doanh quyết định vùng dậy:
-Anh Phong ơi! Đi ngủ sớm đi anh…
Lãnh Phong có vẻ mệt mỏi.
-Ừ…Em đi ngủ đi! Anh ngủ liền!
Buổi tối ngỡ được nghỉ ngơi thì có một vị khách từ Đài Loan sang, Lãnh Phong phải đi cùng Hàn Dương đi tiếp khách.
Đối tác là một khách hàng trong thời gian Phương Đạt còn làm việc đã đưa phong bì khá nhiều lần để ông ta làm ngơ việc cung cấp vật liệu kém. Đến khi Hàn Dương lên thay, kiên quyết bắt công ty đó phải bồi thường hợp đồng lên tới hàng triệu tệ. Giám đốc cũng khá ma mãnh, mang theo cô gái yêu của mình, ý muốn dùng một đêm xuân mà đánh đổi.
Thương trường….
Ly rượu có chứa thuốc kích thích. Hàn Dươngcòn quá ngây thơ với những thủ đoạn kiểu này.
Lãnh Phong uống.
Đáy lòng của anh từ lâu đã biến thành tượng đá. Không có gì không khống chế được, trừ khi là không muốn mà thôi.
Nước không xối được cái đầu đang bốc hỏa thì đau…Tay Hàn Lãnh Phong lại thêm những vết cắt mới. Anh phải tỉnh táo để đưa Hàn Dương về nhà…
-Mặt anh xanh lắm…Có sao không?
-Không sao…Em lấy giùm anh một ly nước…
Loại thuốc này là loại cực mạnh…Đối tượng trong phòng chỉ có Doanh Doanh…Một lần nữa, có lẽ cô sẽ không thể nào chịu nổi.
-Nước đây anh!
Trên tay Lãnh Phong là hai viên thuốc. Anh cầm lấy ly nước, một lần nuốt trọn cả hai viên:
-Anh…anh uống thuốc gì vậy?
-Thuốc an thần…Anh sẽ ngủ hơi lâu…Sáng 7 giờ mà anh chưa dậy thì em gọi anh nhé, Doanh Doanh!
Vất vả lắm, Hà Doanh mới đưa được Lãnh Phong vào giường ngủ.
Mồ hôi đang rịn trên trán, mày nhíu lại…Lãnh Phong ngủ, nhưng là giấc ngủ không yên bình.
Cô định cở bớt mấy cái cúc áo sơ mi cho anh dễ chịu hơn.
Dưới ống tay áo dài, Hà Doanh hoảng hốt nhận ra, nó cộm lên những vết thương vẫn còn đang rỉ máu, được băng bó lại bằng lớp vải gạc trắng.
Hà Doanh cuống cuồng mở lớp vải, đến tủ thuốc gia đình, tìm dụng cụ để cầm máu cho Phong.
Băng bó xong…Cô cởi 2 chiếc cúc trên áo sơ mi…
Và…
Hà Doanh không tin vào mắt mình.
Trên ngực Lãnh Phong dày đặc sẹo.
Những vết sẹo kín miệng, không dài không ngắn…Đa số đều là những vết giống nhau.
Cô run run chạm tay lên nó.
Một giọt nước mắt rơi xuống. Lặng lẽ…
Chỉ một lần đạp xe té ngã, cô đã khóc ngon lành vì nó rất đau…Hàng chục vết dày đặc thế, Lãnh Phong từng trải qua những chuyện gì?
Hà Doanh đau lòng….
Không khí trong phòng chợt trở nên tĩnh lặng. Chỉ còn lại một người đàn ông đang khó nhọc ru giấc ngủ và một người phụ nữ đang khóc vì anh.
Chợt tiếng trẻ con khóc…
Hà Doanh lau vội nước mắt, chạy vội đến bên nôi:
-Nín đi con!!!
Con thèm sữa…
Ba con đã từng trải qua những chuyện gì…
—————————–
Mới tờ mờ sáng, Hà Doanh đã nghe tiếng gõ cửa:
-Anh hai!
Hàn Dương gật đầu lách vào trong, gương mặt còn có vẻ rất mệt mỏi:
-Lãnh Phong sao rồi em?
-Anh ấy còn ngủ ạ!
-Đêm qua…anh say quá…Sáng ra mới nhớ…
-Anh Phong…uống thuốc an thần để ngủ ạ! Chuyện đêm qua….Đêm qua có xảy ra chuyện gì không anh?
Đêm qua…
Hàn Dương cũng bị mời nhiều rượu nhưng những ly do giám đốc Tạ mời, đều là do Lãnh Phong uống đỡ cho anh.
Ban đầu Hàn Dương cũng thấy ngại, sợ mình thất thố.
Nhưng khi tỉnh táo lại, sau đó nghe ba mình nói về những thủ đoạn giám đốc Tạ từng làm, Hàn Dương mới giật mình, mơ hồ hiểu.
Lãnh Phong muốn gánh cho anh.
-Đêm qua…đêm qua Phong…Phong có làm gì em không Doanh?
-Dạ…?
Hà Doanh lắc đầu.
Cô nhớ tới những vết cắt:
-Anh hai ơi! Anh Phong…Hình như anh Phong bị thương…Sau đó anh ấy uống thuốc an thần đến 2 viên. Là sao vậy anh?
Lãnh Phong đến sống ở Hàn gia từ khi hơn 10 tuổi…
Đa số người trong Hàn gia đều không thích hai mẹ con họ. Nhưng không ai đối xử tệ với họ, vì Vũ Lâm là người phụ nữ Hàn Gia Thiết đã yêu…Tính ông lại rộng lượng, ôn hòa.Dĩ nhiên, ông cũng đối xử với Lãnh Phong không tệ…Tuy 10 tuổi mới được đi học nhưng anh cũng là người tiếp thu khá tốt. Thi đại học 1 lần là đậu…Ra trường sau Hàn Dương 2 năm…
Những vết sẹo đó…
Hà Doanh cứ bần thần…Có lẽ nó có trước khi anh bước vào Hàn gia…
-Mẹ ơi!
-Gì đấy Doanh Doanh?
-Con…con muốn hỏi mẹ…- Hà Doanh quyết định hỏi thẳng Vũ Lâm- Hồi nhỏ, anh Phong có từng trải qua tai nạn gì không ạ?
-Sao con hỏi vậy?
-Tại vì….người anh Phong có rất nhiều sẹo- Hà Doanh nhớ lại, trong ký ức mịt mờ đêm đó, khi anh đi vào cô, cơn đau khiến tay Doanh bấu chặt lưng Phong…Hình như sau lưng anh cũng có những vết hằn…
-Sẹo à?
Vũ Lâm đi vội qua phòng của Lãnh Phong…Bà cũng không biết lý do…Mười mấy năm nay, đây là lần đầu bà nghe điều đó:
Lãnh Phong đang ngồi trên giường, dáng điệu có vẻ mệt mỏi…
-Phong…Để mẹ xem!
Hai chiếc cúc áo của Lãnh Phong vẫn chưa cài…Những vết sẹo hiện rõ hơn dưới ánh mặt trời…
-Tại sao…Tại sao lại như vậy? – Còn có những vết phỏng tròn tròn khiến bà Vũ Lâm càng lớn giọng hơn- Ai…ai đã làm cho con đến nông nổi này hả Phong?
-Rồi mẹ sẽ làm gì người đó sao? -Lãnh Phong nhẹ nhàng gỡ tay bà- Chuyện qua cũng lâu rồi…Không cần phải quan tâm đâu mẹ…
-Tại sao lại không quan tâm chứ- Vũ Lâm cũng thấy mình vô lý khi cơn giận dâng trào trong lòng mình không có chỗ thoát ra. Bà quát Hà Doanh đang đứng đó- Còn con…Là vợ…tại sao chồng say rượu đến thế mà không lau nổi người và thay quần áo cho nó? Mẹ nhớ đêm qua khi đi Phong cũng mặc áo này.
-Thưa mẹ…con…
Lãnh Phong nhìn đôi mắt sưng húp của Hà Doanh. Cô khóc sao? Khóc vì anh…Như thế đã là quá đủ…
-Không sao đâu mẹ…Con bảo Doanh Doanh để con yên mà.
-Mẹ về phòng đây.
Bà đi như chạy.
Tim nhói đau…
Nhất định là những ngày tháng mờ mịt đó…Khi bà triền miên trong nỗi tuyệt vọng, thậm chí không nhớ mình từng có một đứa con.
Lãnh Phong hồi bé rất ngoan…Cái ký ức mờ mịt của bà hiện lên gương mặt của nó, giọng nói dịu dàng:
-Mẹ ăn cơm đi! -Nước nè mẹ!
Bà thích uống rượu, không có rượu sẽ nôn mửa, không uống rượu sẽ không ăn được cơm.
Lãnh Phong…hình như nó cũng là người mang rượu về cho bà…
Bao lâu bà không nhớ…
Chỉ không quên được một buổi chiều, Lãnh Phong quay về với chiếc xe đồ chơi và một giỏ quần áo cũ…Nó lau mặt, chải tóc cho bà, mặc quần áo mới cho bà.
-Mẹ đẹp quá!
-Những thứ này ở…ở đâu ra?
-Của một cô tốt bụng lắm đưa cho con mang về cho mẹ…Cô nói đây không phải là đồ cũ đâu. Là cô nghe con nói về mẹ nên mua cho…
Lúc đó thực sự bà đã cảm kích họ lắm…Còn bảo Lãnh Phong nhân khi mẹ đang tỉnh táo, dẫn mẹ đến cám ơn ngườita…Cám ơn…
Và…
Người đó là người đã đưa bà vào tận cùng địa ngục…
Đêm đó…nhìn thấy người đàn bà đó từ xa…trong ngôi nhà ấm áp…Vũ Lâm đã bỏ chạy…Chạy như điên…Để rồi trước một tấm gương, bà hoảng hốt nhận ra mình…Mình tàn tạ như thế này sao? Mình đã làm gì trong ngần ấy thời gian? Sao mình lại trở thành một kẻ điên tình…để giờ đây thân tàn ma dại…
Sau đó…lại là một cơn say nữa…
Khi tỉnh lại, quyết tâm phải làm lại từ đầu.
Thù hận..Nợ tình quyết tâm đòi lại…
Số quần áo kia là của cô ta bố thí cho bà…Vũ Lâm sẽ dùng nó…Nỗ lực thoát khỏi tăm tối, lấy lại vẻ thanh xuân của cái tuổi mới hơn 30, với nhan sắc từ lâu bị bỏ quên…
Con trai bà…đã không còn cười với bà nữa.
Không quan trọng…Dù sao bà cũng vốn không cần…
Hôm nay, những vết sẹo ngang dọc trên người nó. Chắc chắn là do những ngày tháng xa xưa…
Tất cả đều do anh ban cho đó Lâm Vỹ Tường…Tôi hận anh…Trả bao nhiêu vẫn còn chưa đủ… Vỹ Tường!!!
/21
|