Chúng nhân Nam Hàn nghe người này sỉ nhục mẫu quốc của mình như vậy, nộ hỏa thăng cao ba trượng, phải biết bím tóc kim tiền này là tập tục từ lúc khai mở thánh tổ hoàng đế, quốc dân đều cho rằng thần thánh đoan trang vô cùng, nào dung được sự bôi nhọ của người ngoài, nhất thời bầu không khí trở nên rất khẩn trương.
“Phác.” Kim Văn Quảng nhấc tay ngăn cản Phác Vệ Bình đang muốn lao tới chiến đấu, “Chúng ta đã thua lần này.”
Phác Vệ Bình nghi hoặc không hiểu, Trình Bình thì đã vác Mộ Dung Sí Diệm lên vai, trong tiếng cười âm trầm triển khai thân thủ, phi thân nhảy lên vách tường. Trường bào màu xám phất phới vài lần rồi chìm vào bóng đêm.
“Không thể thả hổ về rừng!” Phác Vệ Bình vội vã la lớn: “[Tự Liên Tập] còn ở trong tay hắn…”
Kim Văn Quảng quát lên: “Không được tự tiện vọng động!”
Tiếng quát này có hiệu quả hơn bất cứ lực khí nào, chúng nhân Nam Hàn rục rịch muốn động đều đứng nghiêm tại chỗ.
Hoàng Linh Vũ nghiêng đầu, minh ly trên đầu cũng hé ra góc độ khả ái. Chẳng qua người hắc y kỵ mã hành tung như ma quỷ làm ra động tác này, chỉ có thể cảm thấy càng thêm quái dị.
“Nhanh như vậy đã phát giác ra rồi.” Y bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ, sau đó cao giọng nói: “Còn không ra cả đi, hành tung bị người phát hiện cả rồi.”
Trong chớp mắt, trên dưới bờ tường, trong ngoài dân trạch, thò ra không biết bao nhiêu cung thủ mặc y phục dạ hành.
Đám người này được huấn luyện kỹ càng, bao vây tầng tầng dồn người Nam Hàn vào giữa. Mà khoảng chừng mười trượng bên ngoài, thấp thoáng truyền tới tiếng vang khi binh khí được rút khỏi vỏ, không biết trong tiểu Phồn thành này rốt cuộc ẩn núp bao nhiêu kẻ thị sát. Trong vòng trăm trượng, chắc là thành viên nồng cốt của Hoàng Linh Vũ, mà những người bình thường khó thể che giấu hành tung ở ngoài trăm trượng đó, đại khái là phủ binh mới điều ra từ chỗ quan phủ.
“Thật không ngờ, quan nha cũng ra mặt thay các ngươi.” Kim Văn Quảng nói rất chậm, không hề lo lắng vì thế cục trước mắt.
“Đừng trách bọn họ.” Hoàng Linh Vũ cười. “Bọn họ đối với chuyện quy thuộc quý quốc thật ra rất chân tâm thành ý. Chỉ đáng tiếc, ta chỉ cần hơi uy hiếp một chút__ đại loại như __nếu không phục tùng thì lập tức phát tán loại ôn dịch mới, đám lão gia đó cũng chỉ có thể ủy khuất nghe lệnh.”
“Hoàng Linh Vũ.” Kim Văn Quảng nói. “Ngươi giơ tay nhấc chân, hở ra là giết hại hơn ngàn người vạn người, sao ngươi có thể làm ra tội nghiệp cùng hung cực ác như vậy.”
“Còn ngươi thì sao? Quỷ lôi thần đại pháo đó, tạo ra thứ đó sẽ không gây chết người à?” Hoàng Linh Vũ hỏi.
“Ngàn năm sau…” Hoàng Linh Vũ tựa hồ còn muốn nói gì, nhưng chưa nói xong, đã ngừng ở đó không tiếp tục. Y nghiêng đầu, không lên tiếng nhìn hắn. Một lúc sau, chuyển vấn đề. “Thật ra người trên tường trong mười thì có một hai người quen biết ngươi, thậm chí còn là do ngươi dẫn dắt nên. Kim gì đó huynh, từ bỏ danh tính là chuyện vui vẻ vậy sao?”
Phác Vệ Bình vô cùng nghi hoặc, nhìn bên này lại nhìn bên kia, cảm thấy hai người bọn họ tựa hồ đã từng quen biết. Vừa nghĩ, vừa đợi động tĩnh xung quanh. Không sai, trước mắt bọn họ quả thật trúng mai phục của Đại Yến, nhân vật mục tiêu cũng bị cướp mất. Nhưng điều này không thể ảnh hưởng đến lòng tin của Hàn nhân đối với Kim Văn Quảng.
Quả nhiên chưa qua bao lâu, đã truyền tới âm thanh binh đao tương kích. Ở ngoại vi Phồn thành, Kim Văn Quảng đã bố trí nhân mã tiếp ứng trước một bước, lúc này đương nhiên phát hiện dị thường, vì thế bắt đầu tiêu trừ trở ngại.
Phác Vệ Bình tin tưởng đồng bạn canh giữ ngoài thành. Vì dưới sự huấn luyện của Kim Văn Quảng, mỗi một chiến sĩ của Hắc Vũ Kỳ đều được huấn luyện kỹ càng, cho dù khi giao đấu với địch nhân như Mộ Dung Sí Diệm không thể đơn đả độc đấu, nhưng một khi kết hợp làm một thể, nhất định sẽ tạo nên kỳ binh kiên cường không bị đẩy ngã.
Nhưng Phác Vệ Bình cũng không phải không lo âu phát hiện, tia sáng lạnh buốt trên tường, hàn quang của cung tiễn không chút dao động, căn bản không bị xao động bên ngoài quấy nhiễu. Rất rõ ràng, kẻ địch lần này của bọn họ cũng là kẻ mạnh được thao luyện kỹ lưỡng.
Phác Vệ Bình chăm chú nhìn Kim Văn Quảng, chỉ đợi hắn hạ lệnh một tiếng.
Hoàng Linh Vũ nói: “Các ngươi không có đường thắng, đến đây không phải có có mình ta, mà còn có chi viện của Mộ Dung Nhuệ Việt và Mộ Dung Nam Cẩn. Phải biết là, dù sao các ngươi cũng đang động đến huyết thân của bọn họ. Đám hoàng thân tử đệ này, nếu vào niên đại hòa bình thì sẽ tranh đến ngươi chết ta sống, nhưng hiện tại chỉ biết cùng chung chống địch.”
Phác Vệ Bình không biết sau khi Kim Văn Quảng nghe thấy sẽ nghĩ thế nào, nhưng hắn thì đã biết chuyện không còn tốt đẹp nữa. Có lẽ thái độ mới đầu không nghe không hỏi của Mộ Dung Nhuệ Việt thật ra là làm bộ làm tịch, muốn dụ đám người Kim Văn Quảng ra để thả lưới tóm gọn. Sau khi suy nghĩ như vậy, trên trán hắn đổ ra tầng mồ hôi lạnh, nói thế nào cũng không thể để Kim Văn Quảng rơi vào tay kẻ địch.
Tiếng vang xung quanh càng lúc càng kịch liệt, nhưng vẫn không ngừng lui dần ra xa. Thế mạnh yếu không tận mắt nhìn cũng có thể phán đoán, đội ngũ chi viện bên ngoài của Nam Hàn rõ ràng đã thất thế.
Kim Văn Quảng cuối cùng cũng động, hắn rút một vật hình trứng to bằng nắm tay ở thắt lưng ra.
Không những như vậy, dưới sự dẫn dắt của Kim Văn Quảng, tùy tùng sau lưng cũng đều rút ra thứ giống vậy.
Hoàng Linh Vũ tựa hồ cũng ngay lập tức hít một hơi, nếu không đoán sai, vật đó chắc là lựu đạn. Loại đồ này xuất hiện ở cổ đại quá mức đột ngột, nhưng Hoàng Linh Vũ lại tin rằng nếu là người trước mặt, tuyệt đối có thể chế tạo thành công.
Trước đây thực hành phá núi, có loại bom mìn nào mà Diêm Phi Hoàng chưa dùng qua. Vì để thuận tiện, còn tự chế tạo ngòi nổ, còn về dạng thuốc nổ tính năng cao như TNT, thì trong thời trung học đã được học phương pháp phối.
Thật là trò chơi hài hòa…
Hoàng Linh Vũ và Kim Văn Quảng lặng lẽ nhìn nhau. Cuối cùng Hoàng Linh Vũ thoái nhượng trước. Cũng như lúc đến, lặng lẽ lùi vào trong bóng tối. Cung tiễn bao vây chúng nhân Nam Hàn cũng lặn xuống như thủy triều, từ gần đến xa biến mất khỏi đầu tường.
Phác Vệ Bình nhét vật màu đen đó vào thắt lưng, rất lâu mới hỏi: “Tôn tọa, tại sao chúng ta vừa lấy hộp dược ra, bọn họ đã không chiến mà lui?”
Thì ra phía nam nhiều uế khí, triều khí lại nặng, tướng sĩ xuất chinh đa số đều tùy thân mang theo một hộp dược. Hộp gỗ đội viên đội đặc công Hắc Vũ Kỳ kiêm quân đội phân phát rất dễ hỏng, liền bỏ tiền ra đặc biệt chế tạo hộp dược bằng thanh đồng cho đội viên, để tránh bị gỉ đã sơn đen ở bên ngoài. Loại hộp dược dạng trứng này không những dung tích rất lớn, hơn nữa dễ thanh tẩy, rất được các đội viên đặc công tôn sùng.
Kim Văn Quảng tự lầm bầm: “Y đã đủ thông minh rồi, thì ra vẫn sẽ bị mắc lừa. Thật may là y đối với ta có một lòng tin không thể hiểu nổi.”
Bất tri bất giác. Hai tay hắn giao nhau, cảm thụ sự run rẩy không ngừng của những ngón tay.
Trong bóng tối không ai thấy được, nhưng cảm giác này đối với hắn mà nói, lại vô cùng rõ ràng.
Nói khía cạnh khác.
Ngoại vi Phồn thành căn bản không có ‘đại quân của Mộ Dung Nhuệ Việt’, ‘chi viện của Mộ Dung Nam Cẩn’ gì đó, có chăng chỉ là Côn Tổ mà Mộ Dung Bạc Nhai mang tới và Lục Mang Lâu do Hoàng Linh Vũ mang tới.
Người Nam Hàn bên ngoài không phải tinh anh trong quân, căn bản không phải đối thủ của hai bên phối hợp, thuần thục nhanh chóng, phá mở mấy con đường.
Trình Bình đứng đợi ở khu vực chưa bị trận loạn đấu ảnh hưởng, khi Hoàng Linh Vũ tới sau lưng hắn, thì thấy Mộ Dung Bạc Nhai cũng đang đứng tại đó chỉ huy chiến đấu. Tư Đồ Ngạo đang ngồi xổm dưới đất tiến hành giải độc bước đầu cho Mộ Dung Sí Diệm. Tuy Trình Bình rất tự giác giơ đèn dầu chiếu sáng cho Tư Đồ Ngạo__ tạo thành cái bia rất rõ ràng trong bóng tối thế này__ Nhưng tất cả cung tiễn ám khí tấn công tới đây đều bị phòng vệ chặn bên ngoài phạm vi chiếu sáng.
Mộ Dung Bạc Nhai từ xa nghe thấy tiếng vó ngựa, quay đầu lại nhìn. Hoàng Linh Vũ cưỡi hắc mã, nhàn nhã đi tới cạnh hắn.
Tư Đồ Ngạo ngẩng đầu nhìn y, rồi cúi đầu tiếp tục trị liệu. Miệng thì nói: “Đầu gối của ngươi hiện tại cảm thấy thế nào? Đợi lát nữa ta sẽ xem cho ngươi.”
Hoàng Linh Vũ cúi đầu cười nói với hắn: “Ngươi xem cho ta? Ngươi không sợ trở về bị bang người lười đánh chết?”
Hóa ra từ khi bang người lười tuyên bố lui khỏi Bạch Y giáo, Bạch Y giáo chúng đã có xu hướng không mấy yêu thích Hoàng Linh Vũ và Hồ Tôn. Từ sau khi ôn dịch Nam Hàn náo lớn, thì càng muốn vạch rõ quan hệ với y.
“Phác.” Kim Văn Quảng nhấc tay ngăn cản Phác Vệ Bình đang muốn lao tới chiến đấu, “Chúng ta đã thua lần này.”
Phác Vệ Bình nghi hoặc không hiểu, Trình Bình thì đã vác Mộ Dung Sí Diệm lên vai, trong tiếng cười âm trầm triển khai thân thủ, phi thân nhảy lên vách tường. Trường bào màu xám phất phới vài lần rồi chìm vào bóng đêm.
“Không thể thả hổ về rừng!” Phác Vệ Bình vội vã la lớn: “[Tự Liên Tập] còn ở trong tay hắn…”
Kim Văn Quảng quát lên: “Không được tự tiện vọng động!”
Tiếng quát này có hiệu quả hơn bất cứ lực khí nào, chúng nhân Nam Hàn rục rịch muốn động đều đứng nghiêm tại chỗ.
Hoàng Linh Vũ nghiêng đầu, minh ly trên đầu cũng hé ra góc độ khả ái. Chẳng qua người hắc y kỵ mã hành tung như ma quỷ làm ra động tác này, chỉ có thể cảm thấy càng thêm quái dị.
“Nhanh như vậy đã phát giác ra rồi.” Y bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ, sau đó cao giọng nói: “Còn không ra cả đi, hành tung bị người phát hiện cả rồi.”
Trong chớp mắt, trên dưới bờ tường, trong ngoài dân trạch, thò ra không biết bao nhiêu cung thủ mặc y phục dạ hành.
Đám người này được huấn luyện kỹ càng, bao vây tầng tầng dồn người Nam Hàn vào giữa. Mà khoảng chừng mười trượng bên ngoài, thấp thoáng truyền tới tiếng vang khi binh khí được rút khỏi vỏ, không biết trong tiểu Phồn thành này rốt cuộc ẩn núp bao nhiêu kẻ thị sát. Trong vòng trăm trượng, chắc là thành viên nồng cốt của Hoàng Linh Vũ, mà những người bình thường khó thể che giấu hành tung ở ngoài trăm trượng đó, đại khái là phủ binh mới điều ra từ chỗ quan phủ.
“Thật không ngờ, quan nha cũng ra mặt thay các ngươi.” Kim Văn Quảng nói rất chậm, không hề lo lắng vì thế cục trước mắt.
“Đừng trách bọn họ.” Hoàng Linh Vũ cười. “Bọn họ đối với chuyện quy thuộc quý quốc thật ra rất chân tâm thành ý. Chỉ đáng tiếc, ta chỉ cần hơi uy hiếp một chút__ đại loại như __nếu không phục tùng thì lập tức phát tán loại ôn dịch mới, đám lão gia đó cũng chỉ có thể ủy khuất nghe lệnh.”
“Hoàng Linh Vũ.” Kim Văn Quảng nói. “Ngươi giơ tay nhấc chân, hở ra là giết hại hơn ngàn người vạn người, sao ngươi có thể làm ra tội nghiệp cùng hung cực ác như vậy.”
“Còn ngươi thì sao? Quỷ lôi thần đại pháo đó, tạo ra thứ đó sẽ không gây chết người à?” Hoàng Linh Vũ hỏi.
“Ngàn năm sau…” Hoàng Linh Vũ tựa hồ còn muốn nói gì, nhưng chưa nói xong, đã ngừng ở đó không tiếp tục. Y nghiêng đầu, không lên tiếng nhìn hắn. Một lúc sau, chuyển vấn đề. “Thật ra người trên tường trong mười thì có một hai người quen biết ngươi, thậm chí còn là do ngươi dẫn dắt nên. Kim gì đó huynh, từ bỏ danh tính là chuyện vui vẻ vậy sao?”
Phác Vệ Bình vô cùng nghi hoặc, nhìn bên này lại nhìn bên kia, cảm thấy hai người bọn họ tựa hồ đã từng quen biết. Vừa nghĩ, vừa đợi động tĩnh xung quanh. Không sai, trước mắt bọn họ quả thật trúng mai phục của Đại Yến, nhân vật mục tiêu cũng bị cướp mất. Nhưng điều này không thể ảnh hưởng đến lòng tin của Hàn nhân đối với Kim Văn Quảng.
Quả nhiên chưa qua bao lâu, đã truyền tới âm thanh binh đao tương kích. Ở ngoại vi Phồn thành, Kim Văn Quảng đã bố trí nhân mã tiếp ứng trước một bước, lúc này đương nhiên phát hiện dị thường, vì thế bắt đầu tiêu trừ trở ngại.
Phác Vệ Bình tin tưởng đồng bạn canh giữ ngoài thành. Vì dưới sự huấn luyện của Kim Văn Quảng, mỗi một chiến sĩ của Hắc Vũ Kỳ đều được huấn luyện kỹ càng, cho dù khi giao đấu với địch nhân như Mộ Dung Sí Diệm không thể đơn đả độc đấu, nhưng một khi kết hợp làm một thể, nhất định sẽ tạo nên kỳ binh kiên cường không bị đẩy ngã.
Nhưng Phác Vệ Bình cũng không phải không lo âu phát hiện, tia sáng lạnh buốt trên tường, hàn quang của cung tiễn không chút dao động, căn bản không bị xao động bên ngoài quấy nhiễu. Rất rõ ràng, kẻ địch lần này của bọn họ cũng là kẻ mạnh được thao luyện kỹ lưỡng.
Phác Vệ Bình chăm chú nhìn Kim Văn Quảng, chỉ đợi hắn hạ lệnh một tiếng.
Hoàng Linh Vũ nói: “Các ngươi không có đường thắng, đến đây không phải có có mình ta, mà còn có chi viện của Mộ Dung Nhuệ Việt và Mộ Dung Nam Cẩn. Phải biết là, dù sao các ngươi cũng đang động đến huyết thân của bọn họ. Đám hoàng thân tử đệ này, nếu vào niên đại hòa bình thì sẽ tranh đến ngươi chết ta sống, nhưng hiện tại chỉ biết cùng chung chống địch.”
Phác Vệ Bình không biết sau khi Kim Văn Quảng nghe thấy sẽ nghĩ thế nào, nhưng hắn thì đã biết chuyện không còn tốt đẹp nữa. Có lẽ thái độ mới đầu không nghe không hỏi của Mộ Dung Nhuệ Việt thật ra là làm bộ làm tịch, muốn dụ đám người Kim Văn Quảng ra để thả lưới tóm gọn. Sau khi suy nghĩ như vậy, trên trán hắn đổ ra tầng mồ hôi lạnh, nói thế nào cũng không thể để Kim Văn Quảng rơi vào tay kẻ địch.
Tiếng vang xung quanh càng lúc càng kịch liệt, nhưng vẫn không ngừng lui dần ra xa. Thế mạnh yếu không tận mắt nhìn cũng có thể phán đoán, đội ngũ chi viện bên ngoài của Nam Hàn rõ ràng đã thất thế.
Kim Văn Quảng cuối cùng cũng động, hắn rút một vật hình trứng to bằng nắm tay ở thắt lưng ra.
Không những như vậy, dưới sự dẫn dắt của Kim Văn Quảng, tùy tùng sau lưng cũng đều rút ra thứ giống vậy.
Hoàng Linh Vũ tựa hồ cũng ngay lập tức hít một hơi, nếu không đoán sai, vật đó chắc là lựu đạn. Loại đồ này xuất hiện ở cổ đại quá mức đột ngột, nhưng Hoàng Linh Vũ lại tin rằng nếu là người trước mặt, tuyệt đối có thể chế tạo thành công.
Trước đây thực hành phá núi, có loại bom mìn nào mà Diêm Phi Hoàng chưa dùng qua. Vì để thuận tiện, còn tự chế tạo ngòi nổ, còn về dạng thuốc nổ tính năng cao như TNT, thì trong thời trung học đã được học phương pháp phối.
Thật là trò chơi hài hòa…
Hoàng Linh Vũ và Kim Văn Quảng lặng lẽ nhìn nhau. Cuối cùng Hoàng Linh Vũ thoái nhượng trước. Cũng như lúc đến, lặng lẽ lùi vào trong bóng tối. Cung tiễn bao vây chúng nhân Nam Hàn cũng lặn xuống như thủy triều, từ gần đến xa biến mất khỏi đầu tường.
Phác Vệ Bình nhét vật màu đen đó vào thắt lưng, rất lâu mới hỏi: “Tôn tọa, tại sao chúng ta vừa lấy hộp dược ra, bọn họ đã không chiến mà lui?”
Thì ra phía nam nhiều uế khí, triều khí lại nặng, tướng sĩ xuất chinh đa số đều tùy thân mang theo một hộp dược. Hộp gỗ đội viên đội đặc công Hắc Vũ Kỳ kiêm quân đội phân phát rất dễ hỏng, liền bỏ tiền ra đặc biệt chế tạo hộp dược bằng thanh đồng cho đội viên, để tránh bị gỉ đã sơn đen ở bên ngoài. Loại hộp dược dạng trứng này không những dung tích rất lớn, hơn nữa dễ thanh tẩy, rất được các đội viên đặc công tôn sùng.
Kim Văn Quảng tự lầm bầm: “Y đã đủ thông minh rồi, thì ra vẫn sẽ bị mắc lừa. Thật may là y đối với ta có một lòng tin không thể hiểu nổi.”
Bất tri bất giác. Hai tay hắn giao nhau, cảm thụ sự run rẩy không ngừng của những ngón tay.
Trong bóng tối không ai thấy được, nhưng cảm giác này đối với hắn mà nói, lại vô cùng rõ ràng.
Nói khía cạnh khác.
Ngoại vi Phồn thành căn bản không có ‘đại quân của Mộ Dung Nhuệ Việt’, ‘chi viện của Mộ Dung Nam Cẩn’ gì đó, có chăng chỉ là Côn Tổ mà Mộ Dung Bạc Nhai mang tới và Lục Mang Lâu do Hoàng Linh Vũ mang tới.
Người Nam Hàn bên ngoài không phải tinh anh trong quân, căn bản không phải đối thủ của hai bên phối hợp, thuần thục nhanh chóng, phá mở mấy con đường.
Trình Bình đứng đợi ở khu vực chưa bị trận loạn đấu ảnh hưởng, khi Hoàng Linh Vũ tới sau lưng hắn, thì thấy Mộ Dung Bạc Nhai cũng đang đứng tại đó chỉ huy chiến đấu. Tư Đồ Ngạo đang ngồi xổm dưới đất tiến hành giải độc bước đầu cho Mộ Dung Sí Diệm. Tuy Trình Bình rất tự giác giơ đèn dầu chiếu sáng cho Tư Đồ Ngạo__ tạo thành cái bia rất rõ ràng trong bóng tối thế này__ Nhưng tất cả cung tiễn ám khí tấn công tới đây đều bị phòng vệ chặn bên ngoài phạm vi chiếu sáng.
Mộ Dung Bạc Nhai từ xa nghe thấy tiếng vó ngựa, quay đầu lại nhìn. Hoàng Linh Vũ cưỡi hắc mã, nhàn nhã đi tới cạnh hắn.
Tư Đồ Ngạo ngẩng đầu nhìn y, rồi cúi đầu tiếp tục trị liệu. Miệng thì nói: “Đầu gối của ngươi hiện tại cảm thấy thế nào? Đợi lát nữa ta sẽ xem cho ngươi.”
Hoàng Linh Vũ cúi đầu cười nói với hắn: “Ngươi xem cho ta? Ngươi không sợ trở về bị bang người lười đánh chết?”
Hóa ra từ khi bang người lười tuyên bố lui khỏi Bạch Y giáo, Bạch Y giáo chúng đã có xu hướng không mấy yêu thích Hoàng Linh Vũ và Hồ Tôn. Từ sau khi ôn dịch Nam Hàn náo lớn, thì càng muốn vạch rõ quan hệ với y.
/210
|