Mộ Dung Sí Diệm ngủ không an ổn, lăn lộn phát nhiệt còn cuộn thảm lông thật chặt, cảm giác mông lung không ngừng điên đảo bổ ngữa, khiến người ta cực kỳ khó chịu. Cuối cùng, hắn không chịu nổi nữa, muốn nhìn thử xem rốt cuộc là hoàn cảnh ác liệt cỡ nào khiến cả hắn cũng không thể chịu nổi thế này.
Nhưng toàn thân trên dưới một chút khí lực cũng không có, so với đại bệnh lúc mười hai tuổi còn nặng hơn nhiều. Cố hết sức lực mở mắt ra, chỉ thấy mây đen đầy trời.
Một thanh âm trong trẻo nói: “Thế nào? Ngủ không ngon?”
Thanh âm đó có phần xa lạ, giọng điệu lại có chút quen thuộc, Mộ Dung Sí Diệm nỗ lực quay đầu nhìn hướng phát ra âm thanh.
Trước mắt vẫn còn chút mơ hồ, một trận gió mạnh thổi qua, sau đó hắn tựa hồ nhìn thấy dưới mặt nước đen kịt đang trôi nổi một gương mặt trắng bệch thảm thiết (Thật ra đó là hắc sa của Hoàng Linh Vũ, vì rất kín, nếu không vén ra thì chỉ có thể thấy được sắc mặt tái nhợt bên trong, nhưng không thấy rõ được tướng mạo người này thế nào), mắt mũi đều tụ lại thành một cục, uốn éo không thành hình người.
Đây là… bánh bao màn thầu lên men thất bại.
__ Yêu, nghiệt.
Mộ Dung Sí Diệm trừng mắt nhìn gương mặt đó rất lâu, sau đó lại ngất đi.
“Hoàng đại.” Thanh niên cưỡi la bên cạnh nhẹ giọng nói, “Hắn lại ngất rồi sao?”
“Ha ha, Hoàng đại thật biết dọa ngất người.” Một kẻ vui sướng trên tai họa của người khác nói: “Quả nhiên là ‘tướng mạo tú mỹ’ trong truyền thuyết__ nhìn một cái là đủ no mắt!”
“…” Hoàng Linh Vũ thở dài.
Tuy vì thuận tiện giao lưu, y đã dạy họ giải thích một vài danh từ của chủ nghĩa hậu hiện đại, nhưng khi nghe từ miệng những người này phát ra, thì vẫn cảm thấy rất bất thường.
Mùa xuân ở Hoàng Lương tiểu trấn. Cây xanh mơn mởn, vô cùng náo nhiệt.
Nơi này là tiểu trấn ở giữa các đại thành trì nên người đến rất nhiều, thương khách nam đến bắc đi liên miên không dứt, là một nơi rất tốt để làm ăn, chỉ cần vào một chút sẽ biết người ở đây có rất nhiều khẩu âm. Đáng tiếc vì địa thế khu núi, quanh núi là mặt sông, địa thế không thể phát triển, vì thế tiểu trấn vẫn luôn là tiểu trấn, làm sao cũng không thể phát triển thành đại thành trì.
Lương Tiểu Tiểu và vài điểu con Lục Mang Lâu trước mắt đang ở trong tiệm ăn Tiểu Đạo Điềm làm hầu bàn, lấy chút tiền vặt bổ sung gia dụng. Lương Tiểu Tiểu ghi nhớ thức ăn rất tốt, mang đồ thành thục, vẻ mặt thân thiện mỉm cười khiến khách đến như đang ở nhà, trước mắt có thể coi là tiểu nhị đắc sô. Chỉ đáng tiếc hiện tại hắn cười không nổi, vì lão nương của hắn tìm tới tận cửa.
Tiệm ăn Tiểu Đạo Điềm là cửa tiệm rất có tiếng tại Hoàng Lương tiểu trấn. Chỉ nghe cái tên, đã khiến người ta cảm thấy cho dù đơn thuần chỉ là một bát cơm trắng, cũng đều là bát cơm dẻo ngọt bốc khói trắng ngon miệng.
Trong đó bố trí thoáng mát không xa hoa nhưng rất sạch sẽ, so với những tiểu sạp bên đường dính dầu đầy tường, lộ xương lộ cốt mà nói, làm ăn không tốt cũng không được.
Chẳng qua lúc này canh giờ vẫn còn sớm, cánh cửa đại thính lầu một vẫn còn đóng chặt, ghế bên trong vẫn đang chồng lên bàn, hai hỏa kế nhờ ánh sáng chiếu vào thông qua giếng trời ở hậu đường mà lau sàn. Bọn họ làm như không có chuyện gì, kỳ thật là đang dỏng tai thật cao.
Tiểu nhị đắc sô Lương Tiểu Tiểu rầu rĩ ủ rũ nghe lão nương than phiền, lão nương của hắn trèo non vượt suối hạ mình hết mức đều là vì một phong thư nhà của hắn. Trên thư viết__ Cha, mẹ, Tiểu Tiểu ngày suy đêm nghĩ, cảm thấy vẫn thích nam nhân, giúp ta thoái thác thân sự kia đi.
Một phong thư nhà vô cùng kinh thế hãi tục a!
Lão nương hắn không nói hai lời, cầm chổi lông gà tức giận bừng bừng đuổi tới đây.
Lương Tiểu Tiểu như kẻ câm ăn hoàng liên có khổ không thể nói, thật ra hắn thích là nữ nhân, hơn nữa thích nữ nhân có một bộ ngực to đến mức có thể vùi mặt vào đó hạnh phúc nghẹn chết, nhưng ai bảo hắn không may mắn như vậy, tiểu trắc nghiệm lần này lại rút trúng đề mục giày vò người như thế.
Tiên sinh của lớp bọn hắn gần đây đang dạy thuật đàm phán, vì thế mỗi người đều rút thăm, chiếu theo những gì viết trên thăm mà hành sự, sau đó lại đi khuyên giải thuyết phục đối tượng.
Chẳng hạn Lỗ Hắc Hồ rút trúng thăm__ đến trấn phía đông đập vỡ gánh đậu phụ của Vương lão hán, mắng chửi toàn gia hắn, trù ẻo hậu đại hắn sinh ra không có mông bị trĩ sang, sau đó nghĩ biện pháp hòa giải với hắn, trở thành hổ bằng cẩu hữu không đánh không quen biết. Lỗ Hắc Hồ vui mừng, lần khảo thí này trôi qua dễ dàng.
Khi Lương Tiểu Tiểu rút thăm này, mặt của lão tiên sinh đã có xu hướng vặn vẹo, Lương Tiểu Tiểu tuyệt đối không nhìn lầm, đó là vui sướng trên tai họa của người khác, biểu tình đợi xem kịch. Muốn biết từ đâu ra thứ đề mục biến thái này, còn cần phải hỏi sao? Tự nhiên chính là Lục Mang Lâu gần xa đều biết xú danh rõ rệt không ai không biết nhưng không ai tận mắt thấy.
“Mẹ, ta thật sự đối, đối với thân thể nữ nhân không dậy nổi hứng thú.” Lương Tiểu Tiểu gian nan nói, khó khăn tới mức muốn cắn phải lưỡi. Liếc nhìn một cái, lão tiên sinh đang ở sau quầy còn đang tính khoản dầu gạo đã nghẹn tới mắt mặt phím hồng__ thật hiếm khi lão đầu tử đã gần bảy tám mươi mà còn nhiệt huyết như vậy.
“Trời ơi, tôi tạo nghiệt gì a, sớm biết như vậy thì đừng cho ngươi ra ngoài kiếm tiền.”
“Mẹ, dù sao vẫn còn đại ca nhị ca, để bọn họ nối dõi tông đường còn chưa đủ hay sao?”
“Ta thật không còn mặt mũi nào!” Lão nương khóc lóc thảm thương. “Trời ơi, sau này bảo ta làm sao dám đối mặt với các hương lý hương thân a!”
“Mẹ, ngươi đến đây nói chuyện này, không lo lắng vấn đề nhi tử làm sao nhìn mọi người à?”
“Không thể nhìn càng tốt! Ngươi đồ không cần mặt mũi, ngươi càng lăn lộn càng thụt lùi hay sao? Ngay cả nam nhân cũng không muốn làm, lão nương dứt khoát trực tiếp bẻ gẫy nơi đó của ngươi, coi như xong!”
Lương Tiểu Tiểu xém chút quỳ xuống lạy mẹ hắn, lúc này, phiến cửa đại môn bị người mở ra từ bên ngoài, sau đó một người áo xám tiến vào, hắn thành thục mở rộng đại môn, tiếp theo một con ngựa cao to dáng vẻ bất thiện bước vào.
Trình Bình chỉ nhàn nhạt đảo mắt nhìn tình huống xung quanh, cảm thấy không có gì nguy hiểm, mới ôm Mộ Dung Sí Diệm khỏi ngựa, gọi một tiểu hỏa kế nói: “Giúp ta tẩy rửa cho hắn, rồi an trí vào phòng.”
Nói xong quay lại giúp Hoàng Linh Vũ cởi đùi khỏi đồ gác chân, ôm người xuống đặt lên ghế.
“Dô, Tiểu Tiểu, hôm nay có khách a?” Hoàng Linh Vũ vừa vào đã thấy một trận náo nhiệt, có chút hiếu kỳ.
Lương Tiểu Tiểu vẻ mặt khổ sở: “Đây là mẹ ta.”
“Chào đại nương.”
Thanh âm Hoàng Linh Vũ rất trong, thái độ lễ phép, hắc sa tuy dày, nhưng cũng có thể ẩn ẩn thấy được làn da rất trắng của người giấu bên trong, tạo ra hảo cảm mười phần, ngay cả hai mẹ con nhà Tiểu Tiểu cũng bất giác mỉm cười.
Nghĩ tới dung mạo dáng vẻ của Hoàng Linh Vũ, Lương Tiểu Tiểu nảy ra ý hay, chỉ vào Hoàng Linh Vũ nói: “Mẹ, ta không lừa ngài, y chính là nhân trung long phượng, đã gặp qua y thì còn có nữ nhân nào có thể lọt vào mắt nữa? Ngài cứ ở gần y sẽ hiểu được nỗi khổ của hài nhi thôi!”
__Ách?
Hoàng Linh Vũ ngừng động tác uống trà, nắm ly trà không tay, không hiểu gì hết nhìn hai mẫu tử nhà này. Ngay cả Trình Bình bũng ngừng động tác đi vào hậu đường.
Hai tên nhóc cùng lớp trốn sau bàn đều cong lưng giơ nắm đấm ra. Dựng ngón cái cổ vũ__ Có bản lĩnh! Huynh đệ, chúng ta phục ngươi!
Hỏa kế chạy đi lo liệu vừa rồi đã chạy về, tranh thủ lúc Hoàng Linh Vũ nhấp trà thấp giọng nói: “Gia hỏa đó đang thực hiện đề mục thuyết khách đó, rút phải thăm xui xẻo.”
__Nga! Hoàng Linh Vũ đồng tình gật đầu, quyết định tạm thời án binh bất động, ôm thái độ đồng tình ngồi quan sát.
Chẳng qua xem ra phải ngồi khá lâu rồi, mũ trúc rèm sa trên đầu đội mãi cũng rất nóng.
Lương lão nương khóc lóc thút thít: “Người thiên hạ đều biết hiếu thuận, ngươi không thuận theo cha mẹ thì thôi đi, sao lại bất hiếu như thế! Lại không phải không biết ‘bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại’, nhất định bị y cường…” Bà liếc mắc nhìn Hoàng Linh Vũ, lại lần nữa chú ý thấy người này vừa ốm vừa yếu vừa phế, căn bản không thể cưỡng bách người ta, vì thế lại thay đổi, “Ngươi nhất định là bị y dụ…”
Vừa hay màn sa và minh ly trên đầu Hoàng Linh Vũ đều được bỏ xuống, gương mặt mập mạp tái trắng quái lạ khiến Lương Điền Thị tìm không ra từ nào trách cứ nữa, thật sự không mắng được cái gì.
Lương Tiểu Tiểu thuận theo mục quang đăm đăm của lão nương quay đầu nhìn, nhất thời, hít ngược một hơi!
Thật là cảnh tượng khiến người ta căm phẫn.
“Không, phải, chứ!” Hắn nói từng chữ, “Ngươi lại…”
“Ta cũng không phải cố ý mà.” Hoàng Linh Vũ vô cùng hối tiếc, chỉ đáng tiếc trên gương mặt màn thầu lên men thất bại đó nhìn ra không biểu tình tiếc nuối.
Lương Tiểu Tiểu chỉ đành từ bỏ hy vọng cầu viện trợ, liều mạng giãy dụa liều mạng giãy dụa, trăm bề giải thích trăm bề giải thích, cuối cùng vạn lần thuyết phục cũng hoàn toàn không hiệu quả đối với lão nương nhà mình. Rất đáng tiếc, môn thuyết khách này, phải học lại rồi.
Chuyện này trở thành chuyện đáng hận cả đời của vị học sinh ưu tú Lương Tiểu Tiểu, đồng thời cũng điền thêm vào sự tích truyền thế của lão đại Hoàng Linh Vũ của Lục Mang Lâu một nét truyền kỳ đặc sắc.
Sử học cuồng nhân Ô Nha Điểu xuất thân từ Lục Mang Lâu đã biên soạn trong ký lục [Lục Mang Lâu 囧 sử] rằng: “Hoàng đại giả, lão đại dã, họ Hoàng dã, kỳ nhân dã! Diện mạo thân hình đều là hàng phi phàm, nhưng người tận mắt nhìn thấy, chỉ có thể cứng miệng nghẹn tai!”
Lại viết: “Sinh mẫu Điền Thị của Lương Tiểu Tiểu đệ tử lớp đặc công đệ nhị kỳ Lục Mang Lâu nói: ‘Người này__ khiến, người, căm, phẫn!’ Tiếp theo là nghẹn ngào không thôi… tướng mạo của Hoàng đại không ai có thể vượt qua, vì thế chỉ cần liếc sơ cũng nhận ra!”
Nhưng toàn thân trên dưới một chút khí lực cũng không có, so với đại bệnh lúc mười hai tuổi còn nặng hơn nhiều. Cố hết sức lực mở mắt ra, chỉ thấy mây đen đầy trời.
Một thanh âm trong trẻo nói: “Thế nào? Ngủ không ngon?”
Thanh âm đó có phần xa lạ, giọng điệu lại có chút quen thuộc, Mộ Dung Sí Diệm nỗ lực quay đầu nhìn hướng phát ra âm thanh.
Trước mắt vẫn còn chút mơ hồ, một trận gió mạnh thổi qua, sau đó hắn tựa hồ nhìn thấy dưới mặt nước đen kịt đang trôi nổi một gương mặt trắng bệch thảm thiết (Thật ra đó là hắc sa của Hoàng Linh Vũ, vì rất kín, nếu không vén ra thì chỉ có thể thấy được sắc mặt tái nhợt bên trong, nhưng không thấy rõ được tướng mạo người này thế nào), mắt mũi đều tụ lại thành một cục, uốn éo không thành hình người.
Đây là… bánh bao màn thầu lên men thất bại.
__ Yêu, nghiệt.
Mộ Dung Sí Diệm trừng mắt nhìn gương mặt đó rất lâu, sau đó lại ngất đi.
“Hoàng đại.” Thanh niên cưỡi la bên cạnh nhẹ giọng nói, “Hắn lại ngất rồi sao?”
“Ha ha, Hoàng đại thật biết dọa ngất người.” Một kẻ vui sướng trên tai họa của người khác nói: “Quả nhiên là ‘tướng mạo tú mỹ’ trong truyền thuyết__ nhìn một cái là đủ no mắt!”
“…” Hoàng Linh Vũ thở dài.
Tuy vì thuận tiện giao lưu, y đã dạy họ giải thích một vài danh từ của chủ nghĩa hậu hiện đại, nhưng khi nghe từ miệng những người này phát ra, thì vẫn cảm thấy rất bất thường.
Mùa xuân ở Hoàng Lương tiểu trấn. Cây xanh mơn mởn, vô cùng náo nhiệt.
Nơi này là tiểu trấn ở giữa các đại thành trì nên người đến rất nhiều, thương khách nam đến bắc đi liên miên không dứt, là một nơi rất tốt để làm ăn, chỉ cần vào một chút sẽ biết người ở đây có rất nhiều khẩu âm. Đáng tiếc vì địa thế khu núi, quanh núi là mặt sông, địa thế không thể phát triển, vì thế tiểu trấn vẫn luôn là tiểu trấn, làm sao cũng không thể phát triển thành đại thành trì.
Lương Tiểu Tiểu và vài điểu con Lục Mang Lâu trước mắt đang ở trong tiệm ăn Tiểu Đạo Điềm làm hầu bàn, lấy chút tiền vặt bổ sung gia dụng. Lương Tiểu Tiểu ghi nhớ thức ăn rất tốt, mang đồ thành thục, vẻ mặt thân thiện mỉm cười khiến khách đến như đang ở nhà, trước mắt có thể coi là tiểu nhị đắc sô. Chỉ đáng tiếc hiện tại hắn cười không nổi, vì lão nương của hắn tìm tới tận cửa.
Tiệm ăn Tiểu Đạo Điềm là cửa tiệm rất có tiếng tại Hoàng Lương tiểu trấn. Chỉ nghe cái tên, đã khiến người ta cảm thấy cho dù đơn thuần chỉ là một bát cơm trắng, cũng đều là bát cơm dẻo ngọt bốc khói trắng ngon miệng.
Trong đó bố trí thoáng mát không xa hoa nhưng rất sạch sẽ, so với những tiểu sạp bên đường dính dầu đầy tường, lộ xương lộ cốt mà nói, làm ăn không tốt cũng không được.
Chẳng qua lúc này canh giờ vẫn còn sớm, cánh cửa đại thính lầu một vẫn còn đóng chặt, ghế bên trong vẫn đang chồng lên bàn, hai hỏa kế nhờ ánh sáng chiếu vào thông qua giếng trời ở hậu đường mà lau sàn. Bọn họ làm như không có chuyện gì, kỳ thật là đang dỏng tai thật cao.
Tiểu nhị đắc sô Lương Tiểu Tiểu rầu rĩ ủ rũ nghe lão nương than phiền, lão nương của hắn trèo non vượt suối hạ mình hết mức đều là vì một phong thư nhà của hắn. Trên thư viết__ Cha, mẹ, Tiểu Tiểu ngày suy đêm nghĩ, cảm thấy vẫn thích nam nhân, giúp ta thoái thác thân sự kia đi.
Một phong thư nhà vô cùng kinh thế hãi tục a!
Lão nương hắn không nói hai lời, cầm chổi lông gà tức giận bừng bừng đuổi tới đây.
Lương Tiểu Tiểu như kẻ câm ăn hoàng liên có khổ không thể nói, thật ra hắn thích là nữ nhân, hơn nữa thích nữ nhân có một bộ ngực to đến mức có thể vùi mặt vào đó hạnh phúc nghẹn chết, nhưng ai bảo hắn không may mắn như vậy, tiểu trắc nghiệm lần này lại rút trúng đề mục giày vò người như thế.
Tiên sinh của lớp bọn hắn gần đây đang dạy thuật đàm phán, vì thế mỗi người đều rút thăm, chiếu theo những gì viết trên thăm mà hành sự, sau đó lại đi khuyên giải thuyết phục đối tượng.
Chẳng hạn Lỗ Hắc Hồ rút trúng thăm__ đến trấn phía đông đập vỡ gánh đậu phụ của Vương lão hán, mắng chửi toàn gia hắn, trù ẻo hậu đại hắn sinh ra không có mông bị trĩ sang, sau đó nghĩ biện pháp hòa giải với hắn, trở thành hổ bằng cẩu hữu không đánh không quen biết. Lỗ Hắc Hồ vui mừng, lần khảo thí này trôi qua dễ dàng.
Khi Lương Tiểu Tiểu rút thăm này, mặt của lão tiên sinh đã có xu hướng vặn vẹo, Lương Tiểu Tiểu tuyệt đối không nhìn lầm, đó là vui sướng trên tai họa của người khác, biểu tình đợi xem kịch. Muốn biết từ đâu ra thứ đề mục biến thái này, còn cần phải hỏi sao? Tự nhiên chính là Lục Mang Lâu gần xa đều biết xú danh rõ rệt không ai không biết nhưng không ai tận mắt thấy.
“Mẹ, ta thật sự đối, đối với thân thể nữ nhân không dậy nổi hứng thú.” Lương Tiểu Tiểu gian nan nói, khó khăn tới mức muốn cắn phải lưỡi. Liếc nhìn một cái, lão tiên sinh đang ở sau quầy còn đang tính khoản dầu gạo đã nghẹn tới mắt mặt phím hồng__ thật hiếm khi lão đầu tử đã gần bảy tám mươi mà còn nhiệt huyết như vậy.
“Trời ơi, tôi tạo nghiệt gì a, sớm biết như vậy thì đừng cho ngươi ra ngoài kiếm tiền.”
“Mẹ, dù sao vẫn còn đại ca nhị ca, để bọn họ nối dõi tông đường còn chưa đủ hay sao?”
“Ta thật không còn mặt mũi nào!” Lão nương khóc lóc thảm thương. “Trời ơi, sau này bảo ta làm sao dám đối mặt với các hương lý hương thân a!”
“Mẹ, ngươi đến đây nói chuyện này, không lo lắng vấn đề nhi tử làm sao nhìn mọi người à?”
“Không thể nhìn càng tốt! Ngươi đồ không cần mặt mũi, ngươi càng lăn lộn càng thụt lùi hay sao? Ngay cả nam nhân cũng không muốn làm, lão nương dứt khoát trực tiếp bẻ gẫy nơi đó của ngươi, coi như xong!”
Lương Tiểu Tiểu xém chút quỳ xuống lạy mẹ hắn, lúc này, phiến cửa đại môn bị người mở ra từ bên ngoài, sau đó một người áo xám tiến vào, hắn thành thục mở rộng đại môn, tiếp theo một con ngựa cao to dáng vẻ bất thiện bước vào.
Trình Bình chỉ nhàn nhạt đảo mắt nhìn tình huống xung quanh, cảm thấy không có gì nguy hiểm, mới ôm Mộ Dung Sí Diệm khỏi ngựa, gọi một tiểu hỏa kế nói: “Giúp ta tẩy rửa cho hắn, rồi an trí vào phòng.”
Nói xong quay lại giúp Hoàng Linh Vũ cởi đùi khỏi đồ gác chân, ôm người xuống đặt lên ghế.
“Dô, Tiểu Tiểu, hôm nay có khách a?” Hoàng Linh Vũ vừa vào đã thấy một trận náo nhiệt, có chút hiếu kỳ.
Lương Tiểu Tiểu vẻ mặt khổ sở: “Đây là mẹ ta.”
“Chào đại nương.”
Thanh âm Hoàng Linh Vũ rất trong, thái độ lễ phép, hắc sa tuy dày, nhưng cũng có thể ẩn ẩn thấy được làn da rất trắng của người giấu bên trong, tạo ra hảo cảm mười phần, ngay cả hai mẹ con nhà Tiểu Tiểu cũng bất giác mỉm cười.
Nghĩ tới dung mạo dáng vẻ của Hoàng Linh Vũ, Lương Tiểu Tiểu nảy ra ý hay, chỉ vào Hoàng Linh Vũ nói: “Mẹ, ta không lừa ngài, y chính là nhân trung long phượng, đã gặp qua y thì còn có nữ nhân nào có thể lọt vào mắt nữa? Ngài cứ ở gần y sẽ hiểu được nỗi khổ của hài nhi thôi!”
__Ách?
Hoàng Linh Vũ ngừng động tác uống trà, nắm ly trà không tay, không hiểu gì hết nhìn hai mẫu tử nhà này. Ngay cả Trình Bình bũng ngừng động tác đi vào hậu đường.
Hai tên nhóc cùng lớp trốn sau bàn đều cong lưng giơ nắm đấm ra. Dựng ngón cái cổ vũ__ Có bản lĩnh! Huynh đệ, chúng ta phục ngươi!
Hỏa kế chạy đi lo liệu vừa rồi đã chạy về, tranh thủ lúc Hoàng Linh Vũ nhấp trà thấp giọng nói: “Gia hỏa đó đang thực hiện đề mục thuyết khách đó, rút phải thăm xui xẻo.”
__Nga! Hoàng Linh Vũ đồng tình gật đầu, quyết định tạm thời án binh bất động, ôm thái độ đồng tình ngồi quan sát.
Chẳng qua xem ra phải ngồi khá lâu rồi, mũ trúc rèm sa trên đầu đội mãi cũng rất nóng.
Lương lão nương khóc lóc thút thít: “Người thiên hạ đều biết hiếu thuận, ngươi không thuận theo cha mẹ thì thôi đi, sao lại bất hiếu như thế! Lại không phải không biết ‘bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại’, nhất định bị y cường…” Bà liếc mắc nhìn Hoàng Linh Vũ, lại lần nữa chú ý thấy người này vừa ốm vừa yếu vừa phế, căn bản không thể cưỡng bách người ta, vì thế lại thay đổi, “Ngươi nhất định là bị y dụ…”
Vừa hay màn sa và minh ly trên đầu Hoàng Linh Vũ đều được bỏ xuống, gương mặt mập mạp tái trắng quái lạ khiến Lương Điền Thị tìm không ra từ nào trách cứ nữa, thật sự không mắng được cái gì.
Lương Tiểu Tiểu thuận theo mục quang đăm đăm của lão nương quay đầu nhìn, nhất thời, hít ngược một hơi!
Thật là cảnh tượng khiến người ta căm phẫn.
“Không, phải, chứ!” Hắn nói từng chữ, “Ngươi lại…”
“Ta cũng không phải cố ý mà.” Hoàng Linh Vũ vô cùng hối tiếc, chỉ đáng tiếc trên gương mặt màn thầu lên men thất bại đó nhìn ra không biểu tình tiếc nuối.
Lương Tiểu Tiểu chỉ đành từ bỏ hy vọng cầu viện trợ, liều mạng giãy dụa liều mạng giãy dụa, trăm bề giải thích trăm bề giải thích, cuối cùng vạn lần thuyết phục cũng hoàn toàn không hiệu quả đối với lão nương nhà mình. Rất đáng tiếc, môn thuyết khách này, phải học lại rồi.
Chuyện này trở thành chuyện đáng hận cả đời của vị học sinh ưu tú Lương Tiểu Tiểu, đồng thời cũng điền thêm vào sự tích truyền thế của lão đại Hoàng Linh Vũ của Lục Mang Lâu một nét truyền kỳ đặc sắc.
Sử học cuồng nhân Ô Nha Điểu xuất thân từ Lục Mang Lâu đã biên soạn trong ký lục [Lục Mang Lâu 囧 sử] rằng: “Hoàng đại giả, lão đại dã, họ Hoàng dã, kỳ nhân dã! Diện mạo thân hình đều là hàng phi phàm, nhưng người tận mắt nhìn thấy, chỉ có thể cứng miệng nghẹn tai!”
Lại viết: “Sinh mẫu Điền Thị của Lương Tiểu Tiểu đệ tử lớp đặc công đệ nhị kỳ Lục Mang Lâu nói: ‘Người này__ khiến, người, căm, phẫn!’ Tiếp theo là nghẹn ngào không thôi… tướng mạo của Hoàng đại không ai có thể vượt qua, vì thế chỉ cần liếc sơ cũng nhận ra!”
/210
|