Hoàng Linh Vũ nghiêm túc nhìn bóng lưng những thiếu niên đó, nghiêm túc nói: “Con người phải ích kỷ một chút mới tốt.”
Trình Bình nhất thời không hiểu, chưa từng nghe nguyện vọng kỳ quặc thế này, khó hiểu đợi y nói tiếp.
“Ngươi cảm thấy ích kỷ là chuyện không tốt sao?”
“Đích thật… không thể tính là chuyện tốt.” Trình Bình nói.
Hoàng Linh Vũ cười như không cười, trong mắt có chút chế giễu. Y rất ít khi lộ ra thần sắc chế nhạo, khiến Trình Bình có chút sợ hãi.
“Thật ra mỗi người đều muốn bản thân ích kỷ, nhưng lại không thể nào chịu được sự ích kỷ của người khác. Dựa vào cái gì mà đám hoàng đế quan lại có thể ‘hình bất thượng sĩ đại phu’? Nếu các bách tính có thể dũng cảm ích kỷ tự lợi, thì gia hỏa Mộ Dung Nhuệ Việt đó còn dám dẫm lên đầu các lão bách tính tác oai tác phúc sao?” (*Hình bất thượng sĩ đại phu: sĩ đại phu: chỉ quan lại. Ý nghĩa: Quan lại phạm pháp thì không nên dễ dàng áp dụng nhục hình.)
Trình Bình á họng không nói được gì, nghĩ lại quả thật đúng vậy. Triều đình xác thực hy vọng người thiên hạ đều không ích kỷ, để có thể đem lại càng nhiều lợi ích cho hoàng triều hưởng dụng mà thôi.
“Ta rất cao hứng khi học sinh của Lục Mang Lâu đủ dũng cảm, bọn họ có thể dũng cảm ích kỷ, hơn nữa chỗ bọn họ chấp nhất cũng đáng để bọn họ ích kỷ.”
“Chỗ nào?” Trình Bình hỏi.
“Tự do cùng người giao lưu không sợ bênh chê bè cánh, tự do phát biểu kiến giải mà không phải gánh tội, bản thân nghiên cứu chuyện bản thân muốn làm mà sẽ không có ai lấy luân lý đạo đức ra làm núi cao đè ép__ Nhìn chung từ xưa tới nay, đây đều là tự do mà hoàng đế chưa từng hưởng qua. Những hoàn thân quốc thích phải giả thần giả quỷ, khiến người thiên hạ cho rằng bọn họ là con của thiên thần. Các quan viên cẩn ngôn thận trọng, chỉ sợ một lời lỡ miệng mà hại toàn gia. Bách tính run rẩy lo sợ, tức không dám nói chỉ có thể thấy lấy mắt ngó.” Trình Bình nghĩ kỹ, bừng tỉnh đại ngộ.
Những đãi ngộ mà hoàng thân quốc thích này đều chưa từng hưởng thụ, chỉ cần vào phạm vi Lục Mang Lâu, thì đó là chuyện rất đương nhiên, không cần phải yêu cầu, trời sinh đã được hưởng. Cảm giác này thật tốt, một khi đạt được thì sẽ không muốn mất đi nữa. Nếu không cho dù có mặc hoàng bào, nhưng lại biến thành chim trong lồng, cho dù có được phú quý vinh hoa, nhưng lại biến thành chó dưới bệ người khác, vậy còn gì lạc thú nữa?
Người dù sao cũng là người, không phải bọ chó. Bọ chó cầu no ấm, người thì trên no ấm còn có khát vọng với tự do.
Kỳ quái là, Mộ Dung Sí Diệm rõ ràng biết võ công, cho dù độc thương vẫn chưa khỏi hẳn, cũng sẽ không ngồi ngây ra ngẩn ngơ. Nhưng hắn lại ngồi ngốc ở đó, còn mở mắt nhìn Hoàng Linh Vũ rồi ngốc nghếch đụng phải.
Vì thế trong căn phòng hắc ám nhất thời vang lên tiếng tượng thanh__ Cằm của Hoàng Linh Vũ đụng mạnh lên trán Mộ Dung Sí Diệm.
Hoàng Linh Vũ kêu đau một tiếng, che cằm ngã vào lòng Mộ Dung Sí Diệm. Thì ra bị tấn công riết thành quen, lúc nào cũng có chính khí hộ thể, hắn bị đụng lên trán thì không có phản ứng gì, chỉ có Hoàng Linh Vũ khổ.
Tiếng kêu đau này vang lên, trong lòng nhất thời hỗn loạn, Thu Nhược Thủy nhảy xuống khỏi xà ngang, Lương Tiểu Tiểu mặc nữ trang, Lý Sảng và Nhạc Huy mặc nam trang cũng không biết từ xó nào chui ra.
Vẫn là Trình Bình lão luyện, ngay lập tức thắp đèn lên, liền thấy Hoàng Linh Vũ như tê liệt nằm trong lòng Mộ Dung Sí Diệm, mà Mộ Dung Sí Diệm thì nghiêng mặt vô tội không biết nên làm sao.
Mang theo y sinh luôn rất thuận tiện, Nhạc Huy mang ác danh Độc Lang Trung trong học khu sờ tới sờ lui cho ra kết quả chính là__ Hoàng đồng chí anh dũng kiên cường, dưới tình huống chân khí của Mộ Dung Sí Diệm phản kích, xương cốt vẫn không nứt không vỡ, vạn sự đại cát.
Theo như lý luận của Nhạc Huy, chỉ cần không chết thì không phải là chuyện lớn gì, đau đến nửa chết căn bản cũng chả là gì. Đây là bệnh chung của các đại phu xem chẩn quá nhiều, cổ kim đều vậy, vì thấy qua qua nhiều nghi nan tạp chứng, nên khi gặp người gãy vài cái xương thổ vài ngụm huyết căn bản là chuyện nhỏ.
Nhưng dưới sự khinh bỉ cường liệt của những học sinh khác, Nhạc Huy ho khan hai tiếng, đổi lời, nói__ Tuy không tới mức vỡ xương, nhưng vẫn nên tu dưỡng một thời gian, dùng dược cao xoa xương do Độc Lang Trung ta chuyên phối, thì sẽ không lưu lại hậu di chứng gì.
Lý Sảng nhìn hắn móc ra một bình ngọc, mở nắp, bên trong là dược cao gần như trong suốt, tỏa ra hương thơm nhạt. Nhưng sắc mặt Nhạc Huy khó coi, chỉ dừng đó không động.
Lý Sảng phi Nhạc Huy một cái: “Trước nay ngươi đều phí lời, sao không đi thượng dược?” Giật lấy bình ngọc, cong lưng cúi tới gần mặt Hoàng Linh Vũ, vươn móng vuốt ra kéo diện cụ của y xuống. Sau đó đợi khi kéo xuống sạch rồi, tay liền run rẩy, bình ngọc đựng dược cao cũng rớt xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Hoàng đại.” Lý Sảng khóc không ra nước mắt, “Tại sao, tại sao ngươi phải để gương mặt như vậy a!”
Nói xong gần như lảo đảo chạy ra khỏi phòng. Thấp thoáng còn có thể nghe thấy mấy câu nghẹn ngào kiểu như ‘Đại ca đáng thương của ta’, hay ‘Ủy khuất ngươi phải mang gương mặt như vậy’, và cả ‘ô ô…’.
Hoàng Linh Vũ không hiểu gì hỏi: “Đại ca của hắn không phải đang ở chỗ Nam Vương quân làm quân sư sao, đáng thương chỗ nào?”
Người quen hai bên rên rỉ không nói, cuối cùng đều ngáp một cái rồi đi về vị trí của mình, miệng còn làu bàu “Tối rồi, tối rồi. Ngủ sớm dậy sớm.” hoặc là “Ánh trăng đêm nay thật đẹp a, có thể thấy bổn công tử ngủ trên nóc nhà là quyết định anh minh.”
Ngày hôm sau, thời tiết rất tốt, gió thổi vào qua khe cửa mang theo hương vị thái dương.
Mộ Dung Sí Diệm vẫn chưa mở mắt, đã nghe thấy từ xa vang lên tiếng cười nói huyên náo. Cuộc sống thế này so với trước kia của hắn thì rất khác biệt.
Trong cung rất yên tĩnh, phó tì hoạn thị đi đường đều mang giày đế mềm, sợ phát ra tiếng vang. Khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, luôn trú ngoài trời, thời thời khắc khắc phòng bị hổ lang độc xà gì đó bức gần, lỗ tai toàn là tiếng cỏ cây lạt xạt.
Mộ Dung Sí Diệm mở mắt ra, trên người vẫn còn mệt, nhưng trong lòng trống rỗng, không còn tràn đầy chuyện nặng trình trịch không thể diễn tả nữa.
Trong phòng rất đơn giản, trên mặt đất chỉ có mấy đệm cói chứ không có ghế, ngủ thì ngủ trên cỏ khô, nhưng khô ráo và ấm áp, dường như còn lưu lại vị đạo của người đó, tươi mới làm người an tâm.
Hắn đột nhiên nghĩ, được thôi, cứ bắt đầu như vậy.
Những người đó không cần ta nữa, ta cũng không cần bọn họ nữa.
Nhưng hắn vẫn có chút hoang mang.
Như vậy, hắn có thể cần ai? Ai sẽ cần tới hắn?
Trình Bình nhất thời không hiểu, chưa từng nghe nguyện vọng kỳ quặc thế này, khó hiểu đợi y nói tiếp.
“Ngươi cảm thấy ích kỷ là chuyện không tốt sao?”
“Đích thật… không thể tính là chuyện tốt.” Trình Bình nói.
Hoàng Linh Vũ cười như không cười, trong mắt có chút chế giễu. Y rất ít khi lộ ra thần sắc chế nhạo, khiến Trình Bình có chút sợ hãi.
“Thật ra mỗi người đều muốn bản thân ích kỷ, nhưng lại không thể nào chịu được sự ích kỷ của người khác. Dựa vào cái gì mà đám hoàng đế quan lại có thể ‘hình bất thượng sĩ đại phu’? Nếu các bách tính có thể dũng cảm ích kỷ tự lợi, thì gia hỏa Mộ Dung Nhuệ Việt đó còn dám dẫm lên đầu các lão bách tính tác oai tác phúc sao?” (*Hình bất thượng sĩ đại phu: sĩ đại phu: chỉ quan lại. Ý nghĩa: Quan lại phạm pháp thì không nên dễ dàng áp dụng nhục hình.)
Trình Bình á họng không nói được gì, nghĩ lại quả thật đúng vậy. Triều đình xác thực hy vọng người thiên hạ đều không ích kỷ, để có thể đem lại càng nhiều lợi ích cho hoàng triều hưởng dụng mà thôi.
“Ta rất cao hứng khi học sinh của Lục Mang Lâu đủ dũng cảm, bọn họ có thể dũng cảm ích kỷ, hơn nữa chỗ bọn họ chấp nhất cũng đáng để bọn họ ích kỷ.”
“Chỗ nào?” Trình Bình hỏi.
“Tự do cùng người giao lưu không sợ bênh chê bè cánh, tự do phát biểu kiến giải mà không phải gánh tội, bản thân nghiên cứu chuyện bản thân muốn làm mà sẽ không có ai lấy luân lý đạo đức ra làm núi cao đè ép__ Nhìn chung từ xưa tới nay, đây đều là tự do mà hoàng đế chưa từng hưởng qua. Những hoàn thân quốc thích phải giả thần giả quỷ, khiến người thiên hạ cho rằng bọn họ là con của thiên thần. Các quan viên cẩn ngôn thận trọng, chỉ sợ một lời lỡ miệng mà hại toàn gia. Bách tính run rẩy lo sợ, tức không dám nói chỉ có thể thấy lấy mắt ngó.” Trình Bình nghĩ kỹ, bừng tỉnh đại ngộ.
Những đãi ngộ mà hoàng thân quốc thích này đều chưa từng hưởng thụ, chỉ cần vào phạm vi Lục Mang Lâu, thì đó là chuyện rất đương nhiên, không cần phải yêu cầu, trời sinh đã được hưởng. Cảm giác này thật tốt, một khi đạt được thì sẽ không muốn mất đi nữa. Nếu không cho dù có mặc hoàng bào, nhưng lại biến thành chim trong lồng, cho dù có được phú quý vinh hoa, nhưng lại biến thành chó dưới bệ người khác, vậy còn gì lạc thú nữa?
Người dù sao cũng là người, không phải bọ chó. Bọ chó cầu no ấm, người thì trên no ấm còn có khát vọng với tự do.
Kỳ quái là, Mộ Dung Sí Diệm rõ ràng biết võ công, cho dù độc thương vẫn chưa khỏi hẳn, cũng sẽ không ngồi ngây ra ngẩn ngơ. Nhưng hắn lại ngồi ngốc ở đó, còn mở mắt nhìn Hoàng Linh Vũ rồi ngốc nghếch đụng phải.
Vì thế trong căn phòng hắc ám nhất thời vang lên tiếng tượng thanh__ Cằm của Hoàng Linh Vũ đụng mạnh lên trán Mộ Dung Sí Diệm.
Hoàng Linh Vũ kêu đau một tiếng, che cằm ngã vào lòng Mộ Dung Sí Diệm. Thì ra bị tấn công riết thành quen, lúc nào cũng có chính khí hộ thể, hắn bị đụng lên trán thì không có phản ứng gì, chỉ có Hoàng Linh Vũ khổ.
Tiếng kêu đau này vang lên, trong lòng nhất thời hỗn loạn, Thu Nhược Thủy nhảy xuống khỏi xà ngang, Lương Tiểu Tiểu mặc nữ trang, Lý Sảng và Nhạc Huy mặc nam trang cũng không biết từ xó nào chui ra.
Vẫn là Trình Bình lão luyện, ngay lập tức thắp đèn lên, liền thấy Hoàng Linh Vũ như tê liệt nằm trong lòng Mộ Dung Sí Diệm, mà Mộ Dung Sí Diệm thì nghiêng mặt vô tội không biết nên làm sao.
Mang theo y sinh luôn rất thuận tiện, Nhạc Huy mang ác danh Độc Lang Trung trong học khu sờ tới sờ lui cho ra kết quả chính là__ Hoàng đồng chí anh dũng kiên cường, dưới tình huống chân khí của Mộ Dung Sí Diệm phản kích, xương cốt vẫn không nứt không vỡ, vạn sự đại cát.
Theo như lý luận của Nhạc Huy, chỉ cần không chết thì không phải là chuyện lớn gì, đau đến nửa chết căn bản cũng chả là gì. Đây là bệnh chung của các đại phu xem chẩn quá nhiều, cổ kim đều vậy, vì thấy qua qua nhiều nghi nan tạp chứng, nên khi gặp người gãy vài cái xương thổ vài ngụm huyết căn bản là chuyện nhỏ.
Nhưng dưới sự khinh bỉ cường liệt của những học sinh khác, Nhạc Huy ho khan hai tiếng, đổi lời, nói__ Tuy không tới mức vỡ xương, nhưng vẫn nên tu dưỡng một thời gian, dùng dược cao xoa xương do Độc Lang Trung ta chuyên phối, thì sẽ không lưu lại hậu di chứng gì.
Lý Sảng nhìn hắn móc ra một bình ngọc, mở nắp, bên trong là dược cao gần như trong suốt, tỏa ra hương thơm nhạt. Nhưng sắc mặt Nhạc Huy khó coi, chỉ dừng đó không động.
Lý Sảng phi Nhạc Huy một cái: “Trước nay ngươi đều phí lời, sao không đi thượng dược?” Giật lấy bình ngọc, cong lưng cúi tới gần mặt Hoàng Linh Vũ, vươn móng vuốt ra kéo diện cụ của y xuống. Sau đó đợi khi kéo xuống sạch rồi, tay liền run rẩy, bình ngọc đựng dược cao cũng rớt xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Hoàng đại.” Lý Sảng khóc không ra nước mắt, “Tại sao, tại sao ngươi phải để gương mặt như vậy a!”
Nói xong gần như lảo đảo chạy ra khỏi phòng. Thấp thoáng còn có thể nghe thấy mấy câu nghẹn ngào kiểu như ‘Đại ca đáng thương của ta’, hay ‘Ủy khuất ngươi phải mang gương mặt như vậy’, và cả ‘ô ô…’.
Hoàng Linh Vũ không hiểu gì hỏi: “Đại ca của hắn không phải đang ở chỗ Nam Vương quân làm quân sư sao, đáng thương chỗ nào?”
Người quen hai bên rên rỉ không nói, cuối cùng đều ngáp một cái rồi đi về vị trí của mình, miệng còn làu bàu “Tối rồi, tối rồi. Ngủ sớm dậy sớm.” hoặc là “Ánh trăng đêm nay thật đẹp a, có thể thấy bổn công tử ngủ trên nóc nhà là quyết định anh minh.”
Ngày hôm sau, thời tiết rất tốt, gió thổi vào qua khe cửa mang theo hương vị thái dương.
Mộ Dung Sí Diệm vẫn chưa mở mắt, đã nghe thấy từ xa vang lên tiếng cười nói huyên náo. Cuộc sống thế này so với trước kia của hắn thì rất khác biệt.
Trong cung rất yên tĩnh, phó tì hoạn thị đi đường đều mang giày đế mềm, sợ phát ra tiếng vang. Khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, luôn trú ngoài trời, thời thời khắc khắc phòng bị hổ lang độc xà gì đó bức gần, lỗ tai toàn là tiếng cỏ cây lạt xạt.
Mộ Dung Sí Diệm mở mắt ra, trên người vẫn còn mệt, nhưng trong lòng trống rỗng, không còn tràn đầy chuyện nặng trình trịch không thể diễn tả nữa.
Trong phòng rất đơn giản, trên mặt đất chỉ có mấy đệm cói chứ không có ghế, ngủ thì ngủ trên cỏ khô, nhưng khô ráo và ấm áp, dường như còn lưu lại vị đạo của người đó, tươi mới làm người an tâm.
Hắn đột nhiên nghĩ, được thôi, cứ bắt đầu như vậy.
Những người đó không cần ta nữa, ta cũng không cần bọn họ nữa.
Nhưng hắn vẫn có chút hoang mang.
Như vậy, hắn có thể cần ai? Ai sẽ cần tới hắn?
/210
|