Mộ Dung Nhuệ Việt gần đây rất không hài lòng, thế lực của phe phái phản đối hắn trong triều dần lộ mặt.
Bắt đầu từ khi hắn bắt được Hoàng Linh Vũ, những đại thần vốn giữ vị trí trung lập quan sát trong triều lại đột nhiên tỏ thái độ cứng rắn, tuy không lập tức nghiêng về phía nhị điện hạ, nhưng phàm là những đề án do phe phái của Mộ Dung Nhuệ Việt nói ra, đều sẽ gặp phải sự phản đối của đại thần.
Mới bắt đầu Mộ Dung Nhuệ Việt còn có thể tìm một vài cái cớ đối với những đại thần này, để thầm xúi giục phụ hoàng cho bọn họ ‘cáo lão hồi hương’, hoặc bảo Mộ Dung Sí Diệm đi xử lý phức những kẻ không biết nghe lời. Nhưng hơn nửa tháng gần đây, không chỉ những đại thần ở vị trí trung lập, mà ngay cả những nô tài vốn nằm dưới cánh của hắn và lão tứ, cũng dần có ý phản nghịch.
Trên triều đường cũng đang biến hóa, các đại thần đối với Mộ Dung Nhuệ Việt đã không còn là đối kháng minh đao minh thương, mà áp dụng thái độ cực kỳ không phù hợp. Mỗi khi đại thần tâm phúc trong phe phái của Mộ Dung Nhuệ Việt đưa ra phương án nào đó, chẳng hạn như để ai ai ai phụ trách hưng tu thủy đê, để ai ai ai dẫn binh đến biên quan đóng giữ, hoặc phải diệt trừ chính địch (*kẻ thù chính trị) nào, phải trưng thu cống nạp ở đâu, trong triều luôn lặng yên đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, ai nấy vẻ mặt giấu giếm, không ai đứng ra tán thành, cũng không ai đứng ra phản đối.
Mà sau khi hạ triều Mộ Dung Nhuệ Việt tìm đến một vài người có quan hệ khá mật thiết với hắn, nói bóng nói gió thăm dò bọn họ tại sao lại thay đổi thái độ, đều nhận được những lời ấp a ấp úng, không đầu không đuôi.
Hắn phái thủ hạ cốt cán của mình đi tra việc này, cũng không tìm được gì. Trước đây đều là dựa vào thủ hạ Côn Tổ của Mộ Dung Bạc Nhai phụ trách dọ thám tin tức cơ mật, hiện tại sau khi đã xóa bỏ Côn Tổ, thế lực thay thế vẫn chưa thể hoàn thiện hết. Trong thời điểm này, hoàng thất giống như đã mù một con mắt, nhìn cái gì cũng mơ hồ mông lung.
Mùa đông đang trôi qua, mà hiện tại hàn lạnh lại ập đến với Mộ Dung Nhuệ Việt. Người nào nhạy bén cũng sẽ liên tưởng được, trong bóng tối đang có một thế lực, từ từ ăn mòn triều đình, trong lúc tiếp xúc bí mật với những thần tử bất luận thuộc phe phái nào, đã đạt được sự ủng hộ của họ.
Nhưng thế lực này thật sâu không thể dò, không ai có thể nhìn được toàn bộ diện mạo của nó.
Sắp thay đổi rồi.
Sắc mặt Mộ Dung Nhuệ Việt dần âm trầm, trong địa lao cũng đang trải qua thời khắc hàn lạnh nhất.
Trình Bình cũng nghe nói phải cho Hoàng Linh Vũ khảo nghiệm trọng đại nhất, hắn vốn không nghĩ tới, khảo nghiệm này thế nhưng lại đến từ Mạc Xán.
Lúc này, Mạc Xán đang ở trong ngục giam, vẻ mặt bất thiện. Trình Bình đi theo sau cũng có thể cảm thấy được lãnh khí âm u.
Hoàng Linh Vũ nằm trong đám rơm khô, cả mùa đông, y chỉ có thể dựa vào đám rơm này xua hàn. Thức ăn cũng bị Mộ Dung Nhuệ Việt hạn chế, chỉ cung cấp cho y được một phần tư của những tù phạm khác. Nước uống không bị chiết khấu, lương khô thì chỉ có thể được nửa cái màn thầu.
Trình Bình từng cảm thấy, chút ít lương thực này sẽ hủy diệt ý chí thậm chí là thần trí của Hoàng Linh Vũ. Cho dù y vốn thật sự không phải là Hoàng Linh Vũ, đối mặt với đói khát cuối cùng cũng phải thừa nhận. Cái gọi là bức cung, chính là đạt đến hiệu quả này.
Nhưng hắn sai rồi, hắn thậm chí thấy được Hoàng Linh Vũ đói đến mức ăn chuột sống, cũng không nghe y nói bản thân đích thật chính là Hoàng Linh Vũ, sẽ cung cấp cách phiên dịch mật văn.
Con chuột đói khát bị mùi máu tanh của tù phạm thu hút, ra khỏi ổ cắn vết thương của tù phạm. Tù phạm bị nhốt ở nơi này đa phần là văn nhân, cũng đa phần bị dày vò chỉ còn thoi thóp, tựa hồ không có thể lực để đấu tranh với chúng nó. Rất ít người hung thần ác sát đến mức trở ngược lại bắt lấy con chuột đang cắn mình, nhưng Hoàng Linh Vũ lại làm được. Càng ít người sẽ bị bức đến mức không còn lối thoát, đến mức phải cắn con chuột đó, Hoàng Linh Vũ cũng đã làm được.
Đêm đó, kỳ thật Trình Bình đang đứng trong hành lang ở chỗ thủ vệ nhìn thấy được. Thị lực của Hoàng Linh Vũ trong bóng tối không được tốt, không chú ý bên ngoài có người, chỉ là ngay khi cảm giác được mình bị cắn, thì liền theo tính phản xạ tóm ngay lấy. Con chuột đó đại khái là ăn đồ tự do nhiều mà lại không bị ai đuổi đánh, nên phản ứng chậm chạp, thật sự bị y bắt được.
Thế là Trình Bình nhìn thấy y từ từ ngồi dậy, lật tới lật lui chơi đùa con chuột đang kêu loạn, đấu tranh tư tưởng rất lâu, sau đó lại quan sát tình trạng khỏe mạnh của con chuột rất lâu.
Cuối cùng, há miệng, cắn!
Ngày thứ hai, trong thùng rác mà thủ vệ dọn ra Trình Bình tìm được lông da và nội tạng của con chuột.
Phải có ý chí cầu sinh lớn đến mức nào mới có thể ăn được thế này?
Tuy Trình Bình từng bị trọng thương vô số lần trong chiến đấu, cũng từng đạt đến mức ranh giới sinh tử, nhưng chưa từng đối mặt với khảo nghiệm đói khát.
Chiến trường của hắn ở triều đình, trong dân cư, trong phố chợ, nơi hoang dã, bất luận trọng thương thế nào, đều có thể tìm được thức ăn, đều có thể nhóm lửa để nướng. Cho nên hắn không biết, rốt cuộc phải có dũng khí lớn thế nào để đối diện với thứ thịt sống tanh hôi mùi nội tạng đó.
Hiện tại Trình Bình thậm chí không còn tiếp tục bẩm cáo nhất cử nhất động của Hoàng Linh Vũ cho cấp trên nữa. Mộ Dung Nhuệ Việt mỗi ngày đều hỏi Trình Bình theo thông lệ, hắn đều đơn giản trả lời: “Y vẫn kiên quyết không thừa nhận mình là Hoàng Linh Vũ.” Trừ điều đó ra không nói gì hơn.
Mới ngắn ngủi hơn một tháng, người này đã trở nên gầy trơ xương. Trong mái tóc đen bóng mượt trước kia giờ đã bắt đầu xen tạp những sợi bạc. Nhưng chung quy y vẫn còn sống, ti tiện nhưng lại kiên trì tiếp tục sống.
……..
Kiếp trước, Hoàng Linh Vũ từng nhìn thấy một bức hình thế này, nữ hài gầy như que củi vô lực nằm dưới đất, cách đó không xa là đám kền kền như hổ rình mồi, chỉ đợi cô bé không còn sức phản kháng, sẽ bổ nhào xuống mổ xẻ. Phóng viên chụp bức hình này tuy đạt được giải thưởng Pulitzer về ảnh chụp, nhưng vì áp lực do dư luận hoài nghi tại sao hắn không lập tức cứu giúp, cuối cùng tự sát mà chết.
Kỳ thật loại ảnh thế này không hề ít, người phải nhịn đói nhịn khát cho đến lúc hấp hối cũng rất nhiều.
Trên đời này, không biết lại có bao nhiêu người chịu đựng được trong cảnh nước lửa như thế? Trong lịch sử không thiếu những ghi chép về việc ăn thịt người, hoặc để chứng minh hoàng đế là hôn quân, hoặc phải thuật rõ sự nghiêm trọng của thiên tai. Nhưng không có bao nhiêu người viết sách biết rằng, loại đói khát đến mức dùng bùn đất vỏ cây chống đói, đói đến mức đem hài nhi mới sinh hầm canh đầy tuyệt vọng và đau đớn.
Khi yêu cầu sinh tồn cơ bản nhất cũng không thể đảm bảo được, đấu chí đã bị dìm nén rất lâu của Hoàng Linh Vũ cũng bắt đầu bị kích khởi. Thời gian gần đây, Mộ Dung huynh đệ đều không tới, Trình Bình thì lại thả lỏng thẩm vấn với y. Chỉ cần có thể tìm được công cụ thuận tiện, có lẽ qua không lâu nữa, sẽ có thể tìm được cơ hội chạy thoát khỏi chỗ này.
Nhưng mọi chuyện luôn không tiến triển theo những gì mà con người dự liệu, khi Trình Bình càng lúc càng buông lỏng quản thúc đối với y, Mạc Xán mang theo băng lạnh của ngày cửu hàn, còn có nộ ý nổi lửa ba trượng, xuất hiện trước mặt Hoàng Linh Vũ.
Khi Mộ Dung Sí Diệm vào tù thất, thấy được là một màn thế này. Xán di của hắn nộ khí bừng bừng kéo tóc Hoàng Linh Vũ, tha y đứng lên.
Người đó đã không còn là Hoàng Linh Vũ mà hắn từng quen biết nữa, hay Ngọc Linh Hoàng, hay Lâm Tục Phong. Tóm lại đã không còn là bộ dáng mà hắn từng quen biết nữa.
Vì ứng phó với thủy triều đột nhiên bùng khởi phản đối đại hoàng tử trên triều, gần đây Mộ Dung Sí Diệm đều bị phái làm nhiệm vụ. Chưa tới một tháng, y đã trở thành da bọc xương, sắc mặt tái nhợt, không còn là người trẻ tuổi hài hước linh động như trong ấn tượng của Mộ Dung Sí Diệm.
Thoáng chốc đó, Mộ Dung Sí Diệm cảm nhận được bản thân trở nên rất kỳ quái, trong lồng ngực đau đến thở không nổi, thậm chí sản sinh ra xung động muốn đá Xán di ra. Hắn biết hiện tượng này không bình thường, cho nên khống chế mình đứng yên. Vào lúc này, Mộ Dung Nhuệ Việt cũng đi theo vào, hắn cũng không trách mắng Mạc Xán không thi lễ với hắn, chỉ thản nhiên ngồi lên ghế quan sát.
Từ khi Mạc Xán tiến vào, Hoàng Linh Vũ đã biết cửa ải này không dễ qua. Trước đó, Mộ Dung Nhuệ Việt tuy muốn phiên dịch mật văn, nhưng không mang theo tình cảm cá nhân, thẩm vấn hình phạm có thể coi là công chính. Mà cái bà điên này lại mang theo oán thù riêng tư của mình. Trong mắt nàng ta lộ ra oán độc đối với thù địch và sự cuồng hỉ vì được thoát tội, Hoàng Linh Vũ làm sao quên được. Y biết, Mạc Xán đã điên cuồng, nàng ta không chịu thừa nhận bản thân đã giết Diêm Phi Hoàng, cho nên muốn tìm một người thế tội để giày vò.
Người thế này, sao có thể dung thứ cho con vịt đã dâng tới miệng chạy mất?
Quả nhiên thấy Mạc Xán nghiến răng, âm trầm chấp vấn: “Ngươi nói ngươi không phải Hoàng Linh Vũ?”
“Thầy của ta đã chết rồi.”
Mạc Xán nhìn y rất lâu, cũng không thấy được dấu hiệu chột dạ nào trong mắt y, quay sang hỏi Trình Bình đứng sau: “Bất luận thế nào y cũng chỉ nói khẩu cung này?”
“Vâng.”
Mạc Xán lại hỏi: “Tất cả thủ đoạn đều đã dùng qua rồi?”
“Vâng.”
Quả nhiên, Mạc Xán lại hỏi: “Nhục hình thì sao? Dùng chưa?”
Trình Bình trầm mặt một lúc, đáp: “Thuộc hạ vô năng, chưa dùng.”
Bắt đầu từ khi hắn bắt được Hoàng Linh Vũ, những đại thần vốn giữ vị trí trung lập quan sát trong triều lại đột nhiên tỏ thái độ cứng rắn, tuy không lập tức nghiêng về phía nhị điện hạ, nhưng phàm là những đề án do phe phái của Mộ Dung Nhuệ Việt nói ra, đều sẽ gặp phải sự phản đối của đại thần.
Mới bắt đầu Mộ Dung Nhuệ Việt còn có thể tìm một vài cái cớ đối với những đại thần này, để thầm xúi giục phụ hoàng cho bọn họ ‘cáo lão hồi hương’, hoặc bảo Mộ Dung Sí Diệm đi xử lý phức những kẻ không biết nghe lời. Nhưng hơn nửa tháng gần đây, không chỉ những đại thần ở vị trí trung lập, mà ngay cả những nô tài vốn nằm dưới cánh của hắn và lão tứ, cũng dần có ý phản nghịch.
Trên triều đường cũng đang biến hóa, các đại thần đối với Mộ Dung Nhuệ Việt đã không còn là đối kháng minh đao minh thương, mà áp dụng thái độ cực kỳ không phù hợp. Mỗi khi đại thần tâm phúc trong phe phái của Mộ Dung Nhuệ Việt đưa ra phương án nào đó, chẳng hạn như để ai ai ai phụ trách hưng tu thủy đê, để ai ai ai dẫn binh đến biên quan đóng giữ, hoặc phải diệt trừ chính địch (*kẻ thù chính trị) nào, phải trưng thu cống nạp ở đâu, trong triều luôn lặng yên đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, ai nấy vẻ mặt giấu giếm, không ai đứng ra tán thành, cũng không ai đứng ra phản đối.
Mà sau khi hạ triều Mộ Dung Nhuệ Việt tìm đến một vài người có quan hệ khá mật thiết với hắn, nói bóng nói gió thăm dò bọn họ tại sao lại thay đổi thái độ, đều nhận được những lời ấp a ấp úng, không đầu không đuôi.
Hắn phái thủ hạ cốt cán của mình đi tra việc này, cũng không tìm được gì. Trước đây đều là dựa vào thủ hạ Côn Tổ của Mộ Dung Bạc Nhai phụ trách dọ thám tin tức cơ mật, hiện tại sau khi đã xóa bỏ Côn Tổ, thế lực thay thế vẫn chưa thể hoàn thiện hết. Trong thời điểm này, hoàng thất giống như đã mù một con mắt, nhìn cái gì cũng mơ hồ mông lung.
Mùa đông đang trôi qua, mà hiện tại hàn lạnh lại ập đến với Mộ Dung Nhuệ Việt. Người nào nhạy bén cũng sẽ liên tưởng được, trong bóng tối đang có một thế lực, từ từ ăn mòn triều đình, trong lúc tiếp xúc bí mật với những thần tử bất luận thuộc phe phái nào, đã đạt được sự ủng hộ của họ.
Nhưng thế lực này thật sâu không thể dò, không ai có thể nhìn được toàn bộ diện mạo của nó.
Sắp thay đổi rồi.
Sắc mặt Mộ Dung Nhuệ Việt dần âm trầm, trong địa lao cũng đang trải qua thời khắc hàn lạnh nhất.
Trình Bình cũng nghe nói phải cho Hoàng Linh Vũ khảo nghiệm trọng đại nhất, hắn vốn không nghĩ tới, khảo nghiệm này thế nhưng lại đến từ Mạc Xán.
Lúc này, Mạc Xán đang ở trong ngục giam, vẻ mặt bất thiện. Trình Bình đi theo sau cũng có thể cảm thấy được lãnh khí âm u.
Hoàng Linh Vũ nằm trong đám rơm khô, cả mùa đông, y chỉ có thể dựa vào đám rơm này xua hàn. Thức ăn cũng bị Mộ Dung Nhuệ Việt hạn chế, chỉ cung cấp cho y được một phần tư của những tù phạm khác. Nước uống không bị chiết khấu, lương khô thì chỉ có thể được nửa cái màn thầu.
Trình Bình từng cảm thấy, chút ít lương thực này sẽ hủy diệt ý chí thậm chí là thần trí của Hoàng Linh Vũ. Cho dù y vốn thật sự không phải là Hoàng Linh Vũ, đối mặt với đói khát cuối cùng cũng phải thừa nhận. Cái gọi là bức cung, chính là đạt đến hiệu quả này.
Nhưng hắn sai rồi, hắn thậm chí thấy được Hoàng Linh Vũ đói đến mức ăn chuột sống, cũng không nghe y nói bản thân đích thật chính là Hoàng Linh Vũ, sẽ cung cấp cách phiên dịch mật văn.
Con chuột đói khát bị mùi máu tanh của tù phạm thu hút, ra khỏi ổ cắn vết thương của tù phạm. Tù phạm bị nhốt ở nơi này đa phần là văn nhân, cũng đa phần bị dày vò chỉ còn thoi thóp, tựa hồ không có thể lực để đấu tranh với chúng nó. Rất ít người hung thần ác sát đến mức trở ngược lại bắt lấy con chuột đang cắn mình, nhưng Hoàng Linh Vũ lại làm được. Càng ít người sẽ bị bức đến mức không còn lối thoát, đến mức phải cắn con chuột đó, Hoàng Linh Vũ cũng đã làm được.
Đêm đó, kỳ thật Trình Bình đang đứng trong hành lang ở chỗ thủ vệ nhìn thấy được. Thị lực của Hoàng Linh Vũ trong bóng tối không được tốt, không chú ý bên ngoài có người, chỉ là ngay khi cảm giác được mình bị cắn, thì liền theo tính phản xạ tóm ngay lấy. Con chuột đó đại khái là ăn đồ tự do nhiều mà lại không bị ai đuổi đánh, nên phản ứng chậm chạp, thật sự bị y bắt được.
Thế là Trình Bình nhìn thấy y từ từ ngồi dậy, lật tới lật lui chơi đùa con chuột đang kêu loạn, đấu tranh tư tưởng rất lâu, sau đó lại quan sát tình trạng khỏe mạnh của con chuột rất lâu.
Cuối cùng, há miệng, cắn!
Ngày thứ hai, trong thùng rác mà thủ vệ dọn ra Trình Bình tìm được lông da và nội tạng của con chuột.
Phải có ý chí cầu sinh lớn đến mức nào mới có thể ăn được thế này?
Tuy Trình Bình từng bị trọng thương vô số lần trong chiến đấu, cũng từng đạt đến mức ranh giới sinh tử, nhưng chưa từng đối mặt với khảo nghiệm đói khát.
Chiến trường của hắn ở triều đình, trong dân cư, trong phố chợ, nơi hoang dã, bất luận trọng thương thế nào, đều có thể tìm được thức ăn, đều có thể nhóm lửa để nướng. Cho nên hắn không biết, rốt cuộc phải có dũng khí lớn thế nào để đối diện với thứ thịt sống tanh hôi mùi nội tạng đó.
Hiện tại Trình Bình thậm chí không còn tiếp tục bẩm cáo nhất cử nhất động của Hoàng Linh Vũ cho cấp trên nữa. Mộ Dung Nhuệ Việt mỗi ngày đều hỏi Trình Bình theo thông lệ, hắn đều đơn giản trả lời: “Y vẫn kiên quyết không thừa nhận mình là Hoàng Linh Vũ.” Trừ điều đó ra không nói gì hơn.
Mới ngắn ngủi hơn một tháng, người này đã trở nên gầy trơ xương. Trong mái tóc đen bóng mượt trước kia giờ đã bắt đầu xen tạp những sợi bạc. Nhưng chung quy y vẫn còn sống, ti tiện nhưng lại kiên trì tiếp tục sống.
……..
Kiếp trước, Hoàng Linh Vũ từng nhìn thấy một bức hình thế này, nữ hài gầy như que củi vô lực nằm dưới đất, cách đó không xa là đám kền kền như hổ rình mồi, chỉ đợi cô bé không còn sức phản kháng, sẽ bổ nhào xuống mổ xẻ. Phóng viên chụp bức hình này tuy đạt được giải thưởng Pulitzer về ảnh chụp, nhưng vì áp lực do dư luận hoài nghi tại sao hắn không lập tức cứu giúp, cuối cùng tự sát mà chết.
Kỳ thật loại ảnh thế này không hề ít, người phải nhịn đói nhịn khát cho đến lúc hấp hối cũng rất nhiều.
Trên đời này, không biết lại có bao nhiêu người chịu đựng được trong cảnh nước lửa như thế? Trong lịch sử không thiếu những ghi chép về việc ăn thịt người, hoặc để chứng minh hoàng đế là hôn quân, hoặc phải thuật rõ sự nghiêm trọng của thiên tai. Nhưng không có bao nhiêu người viết sách biết rằng, loại đói khát đến mức dùng bùn đất vỏ cây chống đói, đói đến mức đem hài nhi mới sinh hầm canh đầy tuyệt vọng và đau đớn.
Khi yêu cầu sinh tồn cơ bản nhất cũng không thể đảm bảo được, đấu chí đã bị dìm nén rất lâu của Hoàng Linh Vũ cũng bắt đầu bị kích khởi. Thời gian gần đây, Mộ Dung huynh đệ đều không tới, Trình Bình thì lại thả lỏng thẩm vấn với y. Chỉ cần có thể tìm được công cụ thuận tiện, có lẽ qua không lâu nữa, sẽ có thể tìm được cơ hội chạy thoát khỏi chỗ này.
Nhưng mọi chuyện luôn không tiến triển theo những gì mà con người dự liệu, khi Trình Bình càng lúc càng buông lỏng quản thúc đối với y, Mạc Xán mang theo băng lạnh của ngày cửu hàn, còn có nộ ý nổi lửa ba trượng, xuất hiện trước mặt Hoàng Linh Vũ.
Khi Mộ Dung Sí Diệm vào tù thất, thấy được là một màn thế này. Xán di của hắn nộ khí bừng bừng kéo tóc Hoàng Linh Vũ, tha y đứng lên.
Người đó đã không còn là Hoàng Linh Vũ mà hắn từng quen biết nữa, hay Ngọc Linh Hoàng, hay Lâm Tục Phong. Tóm lại đã không còn là bộ dáng mà hắn từng quen biết nữa.
Vì ứng phó với thủy triều đột nhiên bùng khởi phản đối đại hoàng tử trên triều, gần đây Mộ Dung Sí Diệm đều bị phái làm nhiệm vụ. Chưa tới một tháng, y đã trở thành da bọc xương, sắc mặt tái nhợt, không còn là người trẻ tuổi hài hước linh động như trong ấn tượng của Mộ Dung Sí Diệm.
Thoáng chốc đó, Mộ Dung Sí Diệm cảm nhận được bản thân trở nên rất kỳ quái, trong lồng ngực đau đến thở không nổi, thậm chí sản sinh ra xung động muốn đá Xán di ra. Hắn biết hiện tượng này không bình thường, cho nên khống chế mình đứng yên. Vào lúc này, Mộ Dung Nhuệ Việt cũng đi theo vào, hắn cũng không trách mắng Mạc Xán không thi lễ với hắn, chỉ thản nhiên ngồi lên ghế quan sát.
Từ khi Mạc Xán tiến vào, Hoàng Linh Vũ đã biết cửa ải này không dễ qua. Trước đó, Mộ Dung Nhuệ Việt tuy muốn phiên dịch mật văn, nhưng không mang theo tình cảm cá nhân, thẩm vấn hình phạm có thể coi là công chính. Mà cái bà điên này lại mang theo oán thù riêng tư của mình. Trong mắt nàng ta lộ ra oán độc đối với thù địch và sự cuồng hỉ vì được thoát tội, Hoàng Linh Vũ làm sao quên được. Y biết, Mạc Xán đã điên cuồng, nàng ta không chịu thừa nhận bản thân đã giết Diêm Phi Hoàng, cho nên muốn tìm một người thế tội để giày vò.
Người thế này, sao có thể dung thứ cho con vịt đã dâng tới miệng chạy mất?
Quả nhiên thấy Mạc Xán nghiến răng, âm trầm chấp vấn: “Ngươi nói ngươi không phải Hoàng Linh Vũ?”
“Thầy của ta đã chết rồi.”
Mạc Xán nhìn y rất lâu, cũng không thấy được dấu hiệu chột dạ nào trong mắt y, quay sang hỏi Trình Bình đứng sau: “Bất luận thế nào y cũng chỉ nói khẩu cung này?”
“Vâng.”
Mạc Xán lại hỏi: “Tất cả thủ đoạn đều đã dùng qua rồi?”
“Vâng.”
Quả nhiên, Mạc Xán lại hỏi: “Nhục hình thì sao? Dùng chưa?”
Trình Bình trầm mặt một lúc, đáp: “Thuộc hạ vô năng, chưa dùng.”
/210
|