Có người gõ cửa, hai vị trưởng giả ngừng cuộc nói chuyện để người vào. Trước cửa là một trang đinh bưng nồi cháo và chén nhỏ cùng muỗng đi vào, đặt lên bàn xong lại vội vã lui ra, hóa ra cháo nấu cho Hoàng Linh Vũ đã chín rồi.
Tư Đồ Ngạo có từ tâm của y giả, đối với bệnh nhân càng thêm dịu dàng, cho nên theo bản năng muốn bưng cháo qua. Nào ngờ Mộ Dung Bạc Nhai động tác còn nhanh hơn hắn, bất giác sờ râu thầm nghĩ__ người trẻ tuổi a…
Nhưng Mộ Dung Bạc Nhai thì cũng không tính là gì, phản ứng của Hoàng Linh Vũ càng khiến hắn muốn phun máu.
Hoàng Linh Vũ đang nghe hai vị trưởng giả này nói chuyện chìm vào nhập thần, chợt thấy Mộ Dung Bạc Nhai tay bưng cái chén đựng thứ gì đen kịt ngồi trước giường, cũng không nghĩ tới là muốn đến đút thức ăn, bộc phát chống người dậy, động tác trôi chảy chụp lấy, nhưng cũng không ăn, ngược lại hỏi trước: “Hiện tại đã là canh giờ này rồi, các ngươi không ăn cơm tối?”
Nhiếp Vô Nương thấy thần sắc trên mặt Mộ Dung Bạc Nhai cứ như vừa ăn phải hồng xanh, thầm cười đến nội thương, nghiêm chỉnh nói với Hoàng Linh Vũ: “Đây là đơn thuốc khai riêng cho ngươi, bên ngoài chúng ta đã chuẩn bị một bàn cơm, chốc nữa sẽ làm xong.” Nàng lại thầm nghĩ: “Hoàng Linh Vũ thật ra cũng khá giống tính cách của đại ca Tư Đồ Ngạo khi còn trẻ. Nếu vũ hóa, không biết có thể kế thừa được mấy phần phong thái năm đó?”
Đang nghĩ xa dần, lại nghe Tư Đồ Ngạo trở lại vấn đề vừa rồi.
Hắn nói với Nhiếp Vô Nương: “Mấy loại đánh đánh giết giết ta vẫn chỉ có thể đạt được một hai phần, minh đao ám tiễn trong triều ta nếu tránh được liền tránh. Ngươi xem đi, ngươi chuẩn bị tính sao? Nếu bị điều ra khỏi kinh, hoạt động trong giáo không thể ngang nhiên trắng trợn như hiện tại nữa. Huống hồ đã hở phong thanh, Tiểu Hoàng cũng phải chuyển nơi khác tịnh dưỡng.”
Nhiếp Vô Nương nói: “Trên chiến trường đánh đánh giết giết là sở trường của ta, đối sách trong triều ta cũng đều nghe theo cặp sư đồ vô lương này.” Nói rồi còn liếc mắt nhìn Mộ Dung Bạc Nhai. “Hiện tại lão hồ ly không ở đây, tiểu hồ ly hãy cho chủ ý đi. Còn nếu không Tiểu Hoàng của*… ân, Tiểu Hoàng này sẽ phải dọn nhà rồi. Ngươi thấy y hiện tại như thế, dọn đông dọn tây cũng rất cực khổ đó.” (*Ở đây hàm ý là ‘Tiểu Hoàng của ngươi’)
Đẩy tới đẩy lui, chén cháo của Hoàng Linh Vũ vẫn chưa vào bụng, Mộ Dung Bạc Nhai tức giận trừng mắt nhìn hai người, nói một tràng: “Tùy tiện tìm một người hành thích ngươi sau đó giả bị thương, giá họa cho tên Mộ Dung Nhuệ Việt. Cứ nói hắn sợ ngươi ra ngoài nắm được quân quyền, cho nên hạ thủ trước muốn tiêu trừ ngươi.”
“… Thật đơn giản.” Nhiếp Vô Nương thè lưỡi nói. Thật ra nàng cũng tự có đối sách, nhưng lại phức tạp hơn. Chính là tập trung các công thần cùng phản đối nàng xuất chinh phòng thủ.
Tư Đồ Ngạo thì lại mang thần sắc hí kịch. Thậm chí hắn còn nghĩ tới phải để lão hoàng đế dưới ‘cơ duyên xảo hợp’ lấy được một phong mật tính vốn gửi cho nữ tướng ‘Võ Lượng’. Mật tín này là tỷ tỷ thất lạc nhiều năm của Võ Lượng viết, trong thư tỷ tỷ này xưng mình đã gả đến Nam triều, phu gia là hào cường ở Nam triều, hai bên phu thê ân ái vô cùng, đã sinh được một nam ba nữ, còn bảo muội muội đến đây sống cùng nàng__ thư viết rất sống động, tạo dựng đầy đủ hồi ức ấu thơ của tỷ tỷ này và ‘Võ Lượng’, phải hồi ức đến mức như thật__ Lão hoàng đế sau khi xem xong, nếu còn yên tâm để Nhiếp Vô Nương phòng thủ Nam triều, làm vậy thì lão gia hỏa đó nếu không phải lão hồ đồ thì cũng là bệnh hồ đồ.
Còn về phương pháp của Mộ Dung Bạc Nhai, không những không chút tổn hại đến danh tiếng của Nhiếp Vô Nương, ngược lại còn ảnh hưởng xấu cho Mộ Dung Nhuệ Việt. Cách làm âm hiểm vừa có thể để Nhiếp Vô Nương giả bệnh không đi, lại vừa ‘chọc trước thọt sau’ với đại hoàng tử.
Còn về Đại Yến quốc cuối cùng có bị rơi vào trong tay Nam triều hay không, mấy người này chẳng quan tâm gì, vì giáo nghĩa trong Bạch Y giáo và quan niệm của nhân thế hoàn toàn bất đồng. Bạch Y giáo không chấp nhất chuyện phân chia biên cảnh quốc thổ này nọ, chỉ truy cầu sự phồn vinh của nhân sinh, phàm có thể có chỗ tốt cho bách tính bình dân, có thể hóa giải khống chế đối với Tây Thương tộc, bất luận là Đại Yến thống trị hay là Nam triều thống trị, thật ra đều không khác biệt gì.
Hai vị trưởng giả sớm đã phát giác Mộ Dung Bạc Nhai có ý muốn đuổi người đi, nhưng cứ ở lỳ không chịu đi, đợi hắn cuối cùng chịu không nổi, không còn giả vờ văn nhã nữa bắt đầu gãi đầu gãi tai, hai người cũng không nói toẹt ra, khóe miệng co giật đứng lên ra ngoài.
Mấy ngày sau, tin tức đệ nhất nữ tướng Võ Lượng của Đại Yến bị thích sát không truyền mà lan. Trong trà quán hí viện của Đại Yến Lạc Bình thành, sạp rượu hàng trà ở ngoại ô, đầy rẫy người nói về đại sự này.
Nói ra thì, sỡ dĩ truyền đi nhanh như thế, cũng nên trách quan cao quý tộc trong Đại Yến, bình thường áp bức bách tính bình dân quá nhiều, những vị tam cô lục bà thất đại thúc bát đại gia đó, trừ kiếm sống kiếm cơm cũng không còn tiền dư nào để giải trí, vì thế toàn bộ tinh lực sau khi xong cơm xong trà đều góp vào trong sự nghiệp thế giới bát quái.
Người dân thường tâm địa thuần lương, càng dễ dàng tin tưởng lời đồn, vì thế trong bất tri bất giác, Mộ Dung Nhuệ Việt thường xuyên dùng bộ mặt bình phàm đáng dựa xuất hiện trước mặt nhân thế, dần chuyển thành bộ dạng âm hiểm lang độc bụng đầy gian kế trong ngoài bất nhất.
Trong cung thành Đại Yến Lạc Bình, trên điện Vinh Tường, những quan viên trên tam phẩm trong kinh thành đang tiến hành triều nghị.
Vinh Tường điện vẫn là chính điện cung đình, lễ nghi so với những nơi triều nghị bình thường thì càng nghiêm cẩn trang nghiêm. Toàn triều văn võ đều ngồi xổm hai bên thảm tịch, hai mắt nhìn gối, không ai dám ngẩng mắt lên nhìn lén Đại Yến hoàng đế đang ở xa xa trên thềm hoàng.
Theo như sử sách Đại Yến ghi lại, ngàn năm trước khi Vinh Tường nữ vương đương vị, cũng đa phần bày một thảm tịch hoặc một bàn rộng, quân thần ngồi sát nghị luận. Điển lễ tôn quý như vậy bắt đầu từ đời Đại Yến Lệ Vương ba trăm năm trước. Mà mấy chục năm nay, tư thái của Yến hoàng càng lúc càng tôn quý.
Những vị nhất phẩm trở lên trong kinh, mới có vinh hạnh ngồi chỗ gần được chiêm ngưỡng chân nhan thiên tử. Những phẩm cấp quan khác thì phải cách một bệ vàng thềm hoàng xa xa mà nhìn, phủ phục quỳ lạy.
Mộ Dung Nam Cẩn ngồi ở trắc tịch (ghế hông) ở phần giữa thềm hoàng, ở trên khoảng chừng hai trượng là phụ hoàng của hắn, đối diện là trưởng huynh Mộ Dung Nhuệ Việt và yêu đệ Sí Diệm (*yêu đệ: em út), ở dưới cách chừng ba bốn trượng là nơi các đại thần tấu sự.
Vì Mộ Dung Bạc Nhai đã bị đuổi lưu vong, Mộ Dung Sí Diệm hiện tại nhất định phải kế thừa gánh vác nhiệm vụ của cả Côn Tổ, vì bị hoàng đế phái đi làm rất nhiều nhiệm vụ, chỉ có ở chính điện triều nghị mỗi tháng một lần mới có mặt. Hiện tại hắn giống như con rối vô thần, ngồi ở vị trí cuối của hàng ghế hoàng tử ở thềm trung, hai mắt hư không trôi nổi. Nhưng Mộ Dung Nam Cẩn biết, hắn tuy một chút cũng không có vẻ như đang nghe triều nghị, nhưng khẳng định tất cả đều nghe hết vào tai, chỉ là vì cảm thấy vô cùng nhàm chán, cho nên khinh thường bày ra phản ứng gì.
So với Mộ Dung Bạc Nhai mà nói, tướng mạo Nam Cẩn hơi văn nhã, chẳng qua một khi mở miệng, thì sẽ lập tức thể hiện bản tính hào sảng. Hắn từ nhỏ từng theo Diêm Phi Hoàng học văn học võ, Diêm Phi Hoàng cũng có thể tính là ‘bảo mẫu’ của Mộ Dung Bạc Nhai, nhưng lại sư phụ danh chính của Mộ Dung Nam Cẩn__ tuy chuyện bái sư học nghệ không có mấy ai biết, nhưng nhất cử nhất động của Diêm Phi Hoàng năm đó, cho đến nay vẫn ảnh hưởng đến cách thức hành sự của hắn__ từ tính hướng ra.
Khi Nam Cẩn còn nhỏ, Diêm Phi Hoàng mang người của Bạch Y Giáo trừng trị một tham quan tại địa phương, sau khi về kinh ở trước mặt hắn đã bùng phát cơn tức giận rất lớn.
Lúc đó Diêm Phi Hoàng vừa uống rượu, vừa chửi mắng tên tham quan đó, nói tên thiết công kê đó cả ngày ôm ngàn vạn thân gia nhưng không tiêu cũng không dùng. Từ cổ chí kim đến tương lai, cho dù gián bọ ngựa cũng tuyệt diệt rồi, nhưng tham quan ô sử thì không thể tuyệt chủng. Nói là cái lũ đó sao lại ngốc như thế, muốn nhiều tiền như thế lại dùng không hết, còn không bằng cầm kiếm thiên nhai thỏa sức, nhân sinh như vậy mới khoái lạc. Mà đến cuối cùng, hắn lại phả ra tửu khí, miệng liên tục lẩm nhẩm cái tên mà Nam Cẩn không quen biết. Ngữ khí đó thần tình đó, phản phất như thật sự có một người cực kỳ thân cận đang ngồi bên cạnh hắn, bá vai bá cổ, cùng hắn uống rượu chửi mắng.
[… Sao ta lại vì cái chuyện diệt cũng diệt không hết này mà tranh cãi cùng y chứ?] Thanh âm say xỉn mà khổ não, dường như dâng đầy trong tai Mộ Dung Nam Cẩn.
Sự tồn tại của triều đình này chính là một trò cười. Lão hoàng đế ở trên bậc thềm hoàng cao nhất đó, khư khư cố chấp muốn cải tạo thiên hạ này trở thành quốc độ hoàn mỹ trong lý tưởng, mà đám tướng ngốc hủ nho, bè lũ xu nịnh đó chỉ nghĩ tới chuyện làm sao giữ vững mũ ô sa trên đầu.
Quả đúng như sử sách đã nói, thiên hạ này chỉ là một bàn cờ mà thôi. Hoàng gia thích hạ cờ thế nào, thì sẽ hạ cờ thế ấy, một bàn kết rồi, bàn khác sẽ lại bắt đầu, lặp đi lặp lại, nào cho các quân cờ đó cơ hội nói không.
Tư Đồ Ngạo có từ tâm của y giả, đối với bệnh nhân càng thêm dịu dàng, cho nên theo bản năng muốn bưng cháo qua. Nào ngờ Mộ Dung Bạc Nhai động tác còn nhanh hơn hắn, bất giác sờ râu thầm nghĩ__ người trẻ tuổi a…
Nhưng Mộ Dung Bạc Nhai thì cũng không tính là gì, phản ứng của Hoàng Linh Vũ càng khiến hắn muốn phun máu.
Hoàng Linh Vũ đang nghe hai vị trưởng giả này nói chuyện chìm vào nhập thần, chợt thấy Mộ Dung Bạc Nhai tay bưng cái chén đựng thứ gì đen kịt ngồi trước giường, cũng không nghĩ tới là muốn đến đút thức ăn, bộc phát chống người dậy, động tác trôi chảy chụp lấy, nhưng cũng không ăn, ngược lại hỏi trước: “Hiện tại đã là canh giờ này rồi, các ngươi không ăn cơm tối?”
Nhiếp Vô Nương thấy thần sắc trên mặt Mộ Dung Bạc Nhai cứ như vừa ăn phải hồng xanh, thầm cười đến nội thương, nghiêm chỉnh nói với Hoàng Linh Vũ: “Đây là đơn thuốc khai riêng cho ngươi, bên ngoài chúng ta đã chuẩn bị một bàn cơm, chốc nữa sẽ làm xong.” Nàng lại thầm nghĩ: “Hoàng Linh Vũ thật ra cũng khá giống tính cách của đại ca Tư Đồ Ngạo khi còn trẻ. Nếu vũ hóa, không biết có thể kế thừa được mấy phần phong thái năm đó?”
Đang nghĩ xa dần, lại nghe Tư Đồ Ngạo trở lại vấn đề vừa rồi.
Hắn nói với Nhiếp Vô Nương: “Mấy loại đánh đánh giết giết ta vẫn chỉ có thể đạt được một hai phần, minh đao ám tiễn trong triều ta nếu tránh được liền tránh. Ngươi xem đi, ngươi chuẩn bị tính sao? Nếu bị điều ra khỏi kinh, hoạt động trong giáo không thể ngang nhiên trắng trợn như hiện tại nữa. Huống hồ đã hở phong thanh, Tiểu Hoàng cũng phải chuyển nơi khác tịnh dưỡng.”
Nhiếp Vô Nương nói: “Trên chiến trường đánh đánh giết giết là sở trường của ta, đối sách trong triều ta cũng đều nghe theo cặp sư đồ vô lương này.” Nói rồi còn liếc mắt nhìn Mộ Dung Bạc Nhai. “Hiện tại lão hồ ly không ở đây, tiểu hồ ly hãy cho chủ ý đi. Còn nếu không Tiểu Hoàng của*… ân, Tiểu Hoàng này sẽ phải dọn nhà rồi. Ngươi thấy y hiện tại như thế, dọn đông dọn tây cũng rất cực khổ đó.” (*Ở đây hàm ý là ‘Tiểu Hoàng của ngươi’)
Đẩy tới đẩy lui, chén cháo của Hoàng Linh Vũ vẫn chưa vào bụng, Mộ Dung Bạc Nhai tức giận trừng mắt nhìn hai người, nói một tràng: “Tùy tiện tìm một người hành thích ngươi sau đó giả bị thương, giá họa cho tên Mộ Dung Nhuệ Việt. Cứ nói hắn sợ ngươi ra ngoài nắm được quân quyền, cho nên hạ thủ trước muốn tiêu trừ ngươi.”
“… Thật đơn giản.” Nhiếp Vô Nương thè lưỡi nói. Thật ra nàng cũng tự có đối sách, nhưng lại phức tạp hơn. Chính là tập trung các công thần cùng phản đối nàng xuất chinh phòng thủ.
Tư Đồ Ngạo thì lại mang thần sắc hí kịch. Thậm chí hắn còn nghĩ tới phải để lão hoàng đế dưới ‘cơ duyên xảo hợp’ lấy được một phong mật tính vốn gửi cho nữ tướng ‘Võ Lượng’. Mật tín này là tỷ tỷ thất lạc nhiều năm của Võ Lượng viết, trong thư tỷ tỷ này xưng mình đã gả đến Nam triều, phu gia là hào cường ở Nam triều, hai bên phu thê ân ái vô cùng, đã sinh được một nam ba nữ, còn bảo muội muội đến đây sống cùng nàng__ thư viết rất sống động, tạo dựng đầy đủ hồi ức ấu thơ của tỷ tỷ này và ‘Võ Lượng’, phải hồi ức đến mức như thật__ Lão hoàng đế sau khi xem xong, nếu còn yên tâm để Nhiếp Vô Nương phòng thủ Nam triều, làm vậy thì lão gia hỏa đó nếu không phải lão hồ đồ thì cũng là bệnh hồ đồ.
Còn về phương pháp của Mộ Dung Bạc Nhai, không những không chút tổn hại đến danh tiếng của Nhiếp Vô Nương, ngược lại còn ảnh hưởng xấu cho Mộ Dung Nhuệ Việt. Cách làm âm hiểm vừa có thể để Nhiếp Vô Nương giả bệnh không đi, lại vừa ‘chọc trước thọt sau’ với đại hoàng tử.
Còn về Đại Yến quốc cuối cùng có bị rơi vào trong tay Nam triều hay không, mấy người này chẳng quan tâm gì, vì giáo nghĩa trong Bạch Y giáo và quan niệm của nhân thế hoàn toàn bất đồng. Bạch Y giáo không chấp nhất chuyện phân chia biên cảnh quốc thổ này nọ, chỉ truy cầu sự phồn vinh của nhân sinh, phàm có thể có chỗ tốt cho bách tính bình dân, có thể hóa giải khống chế đối với Tây Thương tộc, bất luận là Đại Yến thống trị hay là Nam triều thống trị, thật ra đều không khác biệt gì.
Hai vị trưởng giả sớm đã phát giác Mộ Dung Bạc Nhai có ý muốn đuổi người đi, nhưng cứ ở lỳ không chịu đi, đợi hắn cuối cùng chịu không nổi, không còn giả vờ văn nhã nữa bắt đầu gãi đầu gãi tai, hai người cũng không nói toẹt ra, khóe miệng co giật đứng lên ra ngoài.
Mấy ngày sau, tin tức đệ nhất nữ tướng Võ Lượng của Đại Yến bị thích sát không truyền mà lan. Trong trà quán hí viện của Đại Yến Lạc Bình thành, sạp rượu hàng trà ở ngoại ô, đầy rẫy người nói về đại sự này.
Nói ra thì, sỡ dĩ truyền đi nhanh như thế, cũng nên trách quan cao quý tộc trong Đại Yến, bình thường áp bức bách tính bình dân quá nhiều, những vị tam cô lục bà thất đại thúc bát đại gia đó, trừ kiếm sống kiếm cơm cũng không còn tiền dư nào để giải trí, vì thế toàn bộ tinh lực sau khi xong cơm xong trà đều góp vào trong sự nghiệp thế giới bát quái.
Người dân thường tâm địa thuần lương, càng dễ dàng tin tưởng lời đồn, vì thế trong bất tri bất giác, Mộ Dung Nhuệ Việt thường xuyên dùng bộ mặt bình phàm đáng dựa xuất hiện trước mặt nhân thế, dần chuyển thành bộ dạng âm hiểm lang độc bụng đầy gian kế trong ngoài bất nhất.
Trong cung thành Đại Yến Lạc Bình, trên điện Vinh Tường, những quan viên trên tam phẩm trong kinh thành đang tiến hành triều nghị.
Vinh Tường điện vẫn là chính điện cung đình, lễ nghi so với những nơi triều nghị bình thường thì càng nghiêm cẩn trang nghiêm. Toàn triều văn võ đều ngồi xổm hai bên thảm tịch, hai mắt nhìn gối, không ai dám ngẩng mắt lên nhìn lén Đại Yến hoàng đế đang ở xa xa trên thềm hoàng.
Theo như sử sách Đại Yến ghi lại, ngàn năm trước khi Vinh Tường nữ vương đương vị, cũng đa phần bày một thảm tịch hoặc một bàn rộng, quân thần ngồi sát nghị luận. Điển lễ tôn quý như vậy bắt đầu từ đời Đại Yến Lệ Vương ba trăm năm trước. Mà mấy chục năm nay, tư thái của Yến hoàng càng lúc càng tôn quý.
Những vị nhất phẩm trở lên trong kinh, mới có vinh hạnh ngồi chỗ gần được chiêm ngưỡng chân nhan thiên tử. Những phẩm cấp quan khác thì phải cách một bệ vàng thềm hoàng xa xa mà nhìn, phủ phục quỳ lạy.
Mộ Dung Nam Cẩn ngồi ở trắc tịch (ghế hông) ở phần giữa thềm hoàng, ở trên khoảng chừng hai trượng là phụ hoàng của hắn, đối diện là trưởng huynh Mộ Dung Nhuệ Việt và yêu đệ Sí Diệm (*yêu đệ: em út), ở dưới cách chừng ba bốn trượng là nơi các đại thần tấu sự.
Vì Mộ Dung Bạc Nhai đã bị đuổi lưu vong, Mộ Dung Sí Diệm hiện tại nhất định phải kế thừa gánh vác nhiệm vụ của cả Côn Tổ, vì bị hoàng đế phái đi làm rất nhiều nhiệm vụ, chỉ có ở chính điện triều nghị mỗi tháng một lần mới có mặt. Hiện tại hắn giống như con rối vô thần, ngồi ở vị trí cuối của hàng ghế hoàng tử ở thềm trung, hai mắt hư không trôi nổi. Nhưng Mộ Dung Nam Cẩn biết, hắn tuy một chút cũng không có vẻ như đang nghe triều nghị, nhưng khẳng định tất cả đều nghe hết vào tai, chỉ là vì cảm thấy vô cùng nhàm chán, cho nên khinh thường bày ra phản ứng gì.
So với Mộ Dung Bạc Nhai mà nói, tướng mạo Nam Cẩn hơi văn nhã, chẳng qua một khi mở miệng, thì sẽ lập tức thể hiện bản tính hào sảng. Hắn từ nhỏ từng theo Diêm Phi Hoàng học văn học võ, Diêm Phi Hoàng cũng có thể tính là ‘bảo mẫu’ của Mộ Dung Bạc Nhai, nhưng lại sư phụ danh chính của Mộ Dung Nam Cẩn__ tuy chuyện bái sư học nghệ không có mấy ai biết, nhưng nhất cử nhất động của Diêm Phi Hoàng năm đó, cho đến nay vẫn ảnh hưởng đến cách thức hành sự của hắn__ từ tính hướng ra.
Khi Nam Cẩn còn nhỏ, Diêm Phi Hoàng mang người của Bạch Y Giáo trừng trị một tham quan tại địa phương, sau khi về kinh ở trước mặt hắn đã bùng phát cơn tức giận rất lớn.
Lúc đó Diêm Phi Hoàng vừa uống rượu, vừa chửi mắng tên tham quan đó, nói tên thiết công kê đó cả ngày ôm ngàn vạn thân gia nhưng không tiêu cũng không dùng. Từ cổ chí kim đến tương lai, cho dù gián bọ ngựa cũng tuyệt diệt rồi, nhưng tham quan ô sử thì không thể tuyệt chủng. Nói là cái lũ đó sao lại ngốc như thế, muốn nhiều tiền như thế lại dùng không hết, còn không bằng cầm kiếm thiên nhai thỏa sức, nhân sinh như vậy mới khoái lạc. Mà đến cuối cùng, hắn lại phả ra tửu khí, miệng liên tục lẩm nhẩm cái tên mà Nam Cẩn không quen biết. Ngữ khí đó thần tình đó, phản phất như thật sự có một người cực kỳ thân cận đang ngồi bên cạnh hắn, bá vai bá cổ, cùng hắn uống rượu chửi mắng.
[… Sao ta lại vì cái chuyện diệt cũng diệt không hết này mà tranh cãi cùng y chứ?] Thanh âm say xỉn mà khổ não, dường như dâng đầy trong tai Mộ Dung Nam Cẩn.
Sự tồn tại của triều đình này chính là một trò cười. Lão hoàng đế ở trên bậc thềm hoàng cao nhất đó, khư khư cố chấp muốn cải tạo thiên hạ này trở thành quốc độ hoàn mỹ trong lý tưởng, mà đám tướng ngốc hủ nho, bè lũ xu nịnh đó chỉ nghĩ tới chuyện làm sao giữ vững mũ ô sa trên đầu.
Quả đúng như sử sách đã nói, thiên hạ này chỉ là một bàn cờ mà thôi. Hoàng gia thích hạ cờ thế nào, thì sẽ hạ cờ thế ấy, một bàn kết rồi, bàn khác sẽ lại bắt đầu, lặp đi lặp lại, nào cho các quân cờ đó cơ hội nói không.
/210
|