“Cha! Mẹ!” Thiếu nữ 14 tuổi dùng sức đẩy cánh cửa nhà mình, cũng thành công cắt đứt luôn một màn “ân ái” của cha mẹ trong phòng khách.
Một đôi nam nữ đang thân mật ôm lấy nhau, vừa nhìn thấy nàng, nam nhân phục hồi lại tinh thần trước, giơ tay phải lên cười ha hả: “U, hôm nay con về tương đối trễ a!”
“Đã đói bụng chưa, ăn cơm trước hay là nghỉ ngơi trước?” Nữ nhân cũng hỏi. Bất quá nói tới nói lui, tay của nữ nhân vẫn còn dán trên lưng nam nhân, không nỡ dời đi.
Uy! Uy! Tha cho nàng đi, cho dù bọn họ muốn ân ái, cũng đừng có quang minh chính đại như vậy trước mặt nàng chứ. Thiếu nữ ở trong lòng thầm nói. Phải biết rằng, nàng vẫn còn vị thành niên a!
Một giây… Hai giây… Ba giây… Bốn giây… Năm giây… Cho đến ba mươi giây sau…
Thiếu nữ rốt cục không nhịn được nữa bắt đầu gầm thét: “Các ngươi rốt cuộc ôm đã đủ hay chưa!” Phóng ra ánh mắt tức giận, nàng bắt đầu vì mình mà ai oán. Có lẽ, trên đời này xui xẻo nhất là nàng, thậm chí có cả một đôi cha mẹ ân ái một cách quá đáng.
“Ha hả, đủ rồi, đủ rồi.” Cười khan hai tiếng, nam nhân và nữ nhân rốt cục lưu luyến tách ra, sửa sang lại quần áo của mình.
“Đúng rồi, trên người ngươi làm sao lại bẩn như vậy, không phải lại vừa đánh nhau với người ta đấy chứ” Nam nhân nói, đi tới bên cạnh thiếu nữ, cẩn thận xem xét vết thương trên người nàng.
Đánh nhau, đúng là không sai, bất quá trọng điểm của đánh nhau là ở…”Cha, con muốn đổi tên!” Thiếu nữ rất trịnh trọng nói.
“Sao lại đổi tên, tên của ngươi không phải là rất tốt sao?” Nam nhân vẻ mặt không quan tâm nhiều lắm.
Rất tốt?! Thiếu nữ khóe miệng không nhịn được co quắp một chút, “Tốt ở chỗ nào chứ?” Từ nhỏ đến lớn, bởi vì chuyện tên gọi, nàng đã gặp phải bao nhiêu cười nhạo a, ai, những chuyện cũ này, nghĩ lại mà thấy trong lòng chua xót!
“Chỗ nào không tốt? Cát Tường, Cát Tường, vừa nghe đã thấy đại phú đại quý a!” Nữ nhân ở một bên chen lời.
Trong nháy mắt, trên trán thiếu nữ hiện đầy hắc tuyến. Cát Tường… Không sai, tên của nàng là Cát Tường, nhưng là… Nàng tuyệt đối không cảm thấy Cát Tường a!
Cái tên này ở cổ đại, có lẽ là tên rất hay, nhưng là ở hiện đại, sẽ chỉ làm người cảm thấy… quê mùa!
“Cùng tuổi con, làm gì có cô bé nào gọi Cát Tường a!”
“Ngươi không phải là Cát Tường sao.” Nam nhân cùng nữ nhân trăm miệng một lời.
Nàng giận a! “Con không biết, con mãnh liệt yêu cầu đổi tên!” Nàng không cần đại phú đại quý, nàng chỉ cần thường thường bậc trung là OK.
“Ai, cái này làm sao có thể!”
“Chính là, tên gọi này chúng ta suy nghĩ ba ngày ba đêm mới quyết định được, là minh chứng tình yêu của chúng ta với ngươi a.”
“Cát Tường a, nếu ngươi muốn đổi tên, sẽ làm mụ mụ đau lòng.”
“Đúng, ba ba cũng sẽ khổ sở.”
Một nam một nữ, bắt đầu làm ra vẻ ai oán.
“…” Đối mặt với điệu bộ này, thiếu nữ không nhịn được muốn sùi bọt mép mà chết. Từ trước đến giờ nàng thích mềm không thích cứng, khó đỡ nhất chính là những việc như thế này, “Các ngươi…” Ngoan, tuyệt đối ngoan độc, không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng liền chọt trúng tử huyệt của nàng.
“Cho nên Cát Tường, ngươi sẽ không muốn làm ba ba mụ mụ đau lòng đi.” Một nam một nữ “vô liêm sỉ” mở miệng nói.
“Sẽ không!” Hai chữ, cơ hồ từ thiếu nữ trong miệng nhảy ra.
Hiển nhiên, lần yêu cầu đổi tên thứ 1035—— thất bại!
Nàng —— một nữ nhân 23 tuổi, họ Nhan, tên Cát Tường, bất quá nàng cảm thấy những điều cát tường trong cuộc sống của nàng có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi lần nói ra tên của mình trước mặt người khác, luôn làm cho nàng có cảm giác sẽ gặp nhiều trở ngại.
Buổi sáng cuối tuần, Nhan Cát Tường nhàm chán làm ổ ở trong nhà, xem ti vi đang phát phim hoạt hình “Tom và Jerry”. Không phải tâm hồn nàng còn quá nhỏ, mà là buổi sáng 8 giờ, căn bản không có dư thừa chương trình cho nàng lựa chọn… Dĩ nhiên, nếu đột nhiên muốn coi tin tức là ngoại lệ.
“Cát Tường a.” Nhan mẫu đem bữa ăn sáng đặt lên bàn ăn, thuận tiện kêu nữ nhi.
“Oa, cuối cùng cũng có cái ăn.” Nhảy hai ba bước, Nhan Cát Tường cơ hồ chạy vội tới trước bàn ăn, cầm lên một cái bánh quẩy nhét vào trong miệng. Bụng sôi ùng ục, bánh quẩy xuống bụng xong mới có chút giảm cảm giác đói bụng.
“Cát Tường a!” Nhan mẫu gọi nữ nhi một tiếng.
“Vâng?” Trong miệng bận rộn nhét đồ ăn, Nhan Cát Tường hàm hồ đáp.
“Ngươi năm nay đã 23, là lúc nên tìm đối tượng.” Nhan mẫu thoải mái nói, giống như đang nói một chuyện hết sức bình thường.
Phốc!
Thức ăn trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống đã toàn bộ phun ra ngoài, Nhan Cát Tường mở to mắt nhìn mẹ mình, hoài nghi mới vừa rồi có nghe lầm hay không, “Mẹ, mẹ nói gì?” Nàng không xác định được hỏi lại lần nữa.
“Ta nói, ngươi có suy nghĩ nên tìm đối tượng hay chưa?” Không nhìn đống hỗn độn trên bàn nữ nhi vừa phun ra, nhan mẫu “mỉm cười” nói.
Xem ra, lỗ tai của nàng tựa hồ không có vấn đề gì, “Tìm đối tượng?!” Cả người té từ trên ghế xuống, Nhan Cát Tường chỉ tay vào mình lớn tiếng hỏi.
“Đúng vậy!” Nhan phụ ở một bên chen lời, “Mẹ ngươi gần đây vì chuyện này mà bạc mất vài cọng tóc.” Thấy vậy hắn cũng đau lòng a!
“Nhưng là… Con mới 23 tuổi a.” Tốt nghiệp đại học mới có ba tháng, đâu cần phải quan tâm tới việc tìm đối tượng chứ.
“23 tuổi không nhỏ nữa, năm đó ta 18 tuổi đã gả cho ba ngươi.” Nhan mẫu vừa nói, vẻ mặt ngọt ngào nhìn lão công. Mà nhan phụ, cũng đáp lại bằn ánh mắt hàm tình.
Một đôi nam nữ đã hơn 40 tuổi đưa mắt nhìn nhau, nữ nhi của bọn họ thấy vậy lại cả người nổi đầy da gà.
“Khụ, khụ!” Nhan Cát Tường nặng nề ho khan hai tiếng, “Tóm lại, chuyện tìm đối tượng, tìm bạn trai tự con có cách xử lý, ba mẹ không cần phải…”
“Cái gì tự xử lý, nếu ngươi có thể xử lý, làm sao 23 năm qua cũng không có nổi một mống bạn trai?” (Ách, Nhan phụ Nhan mẫu à, 2 bác phũ phàng quá đi)
Tha cho nàng đi! Nàng chuyên chú cho bài vở có cái gì không tốt? Nhan Cát Tường không nhịn được khóe miệng co giật một chút.
“Đúng vậy a, Cát Tường, ba mẹ đây cũng là lo lắng ngươi.”
Bọn họ có thể đừng có lo lắng một việc phiền phức như vậy hay không! Nhan Cát Tường khóe miệng có chút co quắp. Không được, nàng phải rời cái nơi thị phi này ngay lập tức, nếu không, sợ rằng lại càng rước thêm kết quả thê thảm.
Tiện tay cầm lấy mấy cái bánh bao, Nhan Cát Tường xoay người tính toán chạy về phòng mình.
“Còn nữa, Cát Tường, đây là mẹ vì ngươi chuẩn bị danh sách xem mặt, ngươi nhìn một cái.” Một quyển sách xem mặt hướng nàng “Phi”.
Lại còn… Xem mặt?!
Nhan Cát Tường thân thể chấn động, bánh bao trong tay rơi lộp bộp trên mặt đất, “Con… Con xem mặt?” Lão Thiên, có lầm hay không!
“Đúng vậy, nếu không còn ai vào đây?” Nhan phụ Nhan mẫu trăm miệng một lời.
Có lầm hay không a! “Cái này… Có thể hay sao.” Nàng vừa nói, cảm giác giọng nói của mình đã bắt đầu lạc đi.
“Có thể.” Bọn họ giọng nói không có chút thương lượng, “Ngươi nhìn những hình này, thích người nào thì lựa hình bọn họ ra, mẹ giúp ngươi hẹn thời gian gặp mặt.” Nhan mẫu vạn phần tích cực nói.
Cười ngất!
Rưng rưng nhìn danh sách xem mặt trong tay, Nhan Cát Tường rốt cục cảm nhận được tuổi 23 mà không có bạn trai… Bất đắc dĩ!
Xí nghiệp Phí thị, một công ty phần mềm máy tính và trò chơi lớn trong nước. Bình thường, những sinh viên mới tốt nghiệp đều muốn hướng đến cửa công ty này mà chui. Mà Nhan Cát Tường, một người vừa mới tốt nghiệp đại học, tập tễnh bước vào xã hội thử của ngon vật lạ, tự nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Bất quá, Nhan Cát Tường không phải hưởng ứng lệnh triệu tập của Phí thị về những thứ trò chơi khai phá nổi tiếng kia, ngành lập trình, mà là —— nghành an ninh. (Hắc hắc)
Cao 1m68, cùng với đai Quyền đạo, Khí Đạo, Nhu đạo, võ thuật Trung Quốc toàn những thứ tạp thất tạp bát mà chẳng có cái nà tinh thông, nàng cuối cùng trở thành một trong hai đóa hoa duy nhất của bộ phận an ninh.
Mà một đóa còn lại là…
“Ai~~~, thật muốn biết tổng giám đốc chúng ta hình dáng ra sao.” Âm thanh như niệm kinh, không ngừng xuyên tới lỗ tai Nhan Cát Tường.
“Trời ạ! Ti Ti, ngươi nói còn chưa đủ sao?” Vô lực gục trên bàn, nàng lại một lần nữa bội phục công lực càm ràm của bạn tốt.
“Không đủ.” Quăng đối phương một cái, Mạnh Ti Ti tiếp tục nhắc đi nhắc lại, “Là ngươi không biết, tổng giám đốc của công ty chúng ta có rất nhiều thần bí, truyền thuyết là hắn chưa bao giờ lộ diện ở bên ngoài, hơn nữa không thích đem hình của mình chưng ra ngoài. Ngay cả trong công ty, cũng chỉ có số ít nhân vật quan trọng có thể tiếp xúc vị tổng giám đốc này. Oa, có cơ hội, ta cũng muốn trông thấy nha.”
Lại còn truyền thuyết! Không nhịn được rùng mình một cái, Nhan Cát Tường không khách khí giội một gáo nước lạnh, “Vậy đoán chừng ngươi không có cơ hội rồi.”
“Cát Tường, đừng nói như vậy chứ, phải biết rằng, con người luôn phải ôm trong lòng những mơ ước tốt đẹp, như vậy mới có thể vui vẻ sống qua ngày.” Mạnh Ti Ti bắt đầu ân cần giảng dạy.
“Được rồi.” Nàng hai tay gối sau ót, câu được câu không liếc Mạnh Ti Ti, “Ngươi không phải được xưng là tai mắt của công ty sao, làm sao đối với chuyện của tổng giám đốc “mơ ước” của ngươi lại không biết gì cả?”
“Đó là bởi vì công phu giữ bí mật của hắn quá hoàn hảo. Ngươi biết không? Có một lần, ta mạo hiểm chạy lên phòng tổng giám đốc trên tầng 87, nghĩ len lén nhìn xem tổng giám đốc của chúng ta bộ dáng thế nào, có cơ hội thì thuận tiện chụp một tấm hình, nghe nói bây giờ không ít tòa soạn báo cũng trả giá cao để có hình của vị tổng giám đốc này…” Liên tục nói nhảm, rất có khả năng lâm vào thao thao bất tuyệt.
Không nhịn được nhíu mày, Nhan Cát Tường ngẩng đầu lên vuốt vuốt thái dương bắt đầu thấy đau, “Ngươi nói thẳng trọng điểm đi.” Trong những khuyết điểm của Ti Ti, rõ ràng nhất chính là —— nói nhảm quá nhiều.
“Trọng điểm?” Mạnh Ti Ti ngẩn ra, lập tức nói, “Trọng điểm chính là… Ta còn chưa nhìn thấy tổng giám đốc, đã bị lão Đại phát hiện.” Lão Đại trong miệng nàng ám chỉ quản lý bộ phận an ninh Vương Khải.
“Thì ra là như vậy.”
“Chuyện này, làm ta tiếc nuối suốt một tuần lễ.” Bóp cổ tay! Cơ hội tốt như vậy, cứ nhiên bị lão Đại phá hư, “Bất quá, lão Đại như vậy là đã nhìn thấy bộ dạng tổng giám đốc.”
Nhan Cát Tường suy nghĩ một chút nói: “Hẳn là vậy.”
“Vậy ngươi nói thử coi, nếu ta trực tiếp đi hỏi lão Đại, lão Đại có nói hay không?”
“Sẽ không!” Âm thanh từ phía sau hai người truyền đến. Một nam nhân cao gần 1m80, tầm 30 tuổi đáp.
“Cho ta xin đi! Lão Đại, ta còn chưa nói là chuyện gì đâu.” Mạnh Ti Ti bất mãn reo lên.
“Chuyện ngươi hỏi, tuyệt đối sẽ không phải chuyện tốt gì.” Liếc Mạnh Ti Ti một cái, Vương Khải nói.
Kì thị nghiêm trọng a! Mạnh Ti Ti nghiến nghiến quai hàm, Nhan Cát Tường gật đầu đồng ý.
“Được rồi, bây giờ đến phiên các ngươi nhận ca, lên tinh thần đi!” Ở Phí thị, bộ phận an ninh chọn lựa chế độ luân phiên, 4 tiếng đổi ca 1 lần, một người mỗi ngày đổi ca 2 lần.
“Vâng.” Hai người đáp. Thấy Vương Khải rời đi, Mạnh Ti Ti lén lút hất cái đầu, vẻ mặt mơ mộng nói, “Ngươi nói thử coi, tổng giám đốc chúng ta là dạng gì? Nghe nói hắn mới 28 tuổi, vậy hắn là ôn nhu ưu nhã mỹ nam, hay là lạnh lùng cao ngạo khốc ca, hay là thành thục chững chạc nam nhân… Ngô, bất kể là loại nào, cũng khiến người động tâm a!”
“…” Ngẩng đầu không nói gì, Nhan Cát Tường nhìn lên trần nhà sáng bóng. Nữ nhân này —— hết thuốc chữa!
Mười ngón tay thon dài ở trên bàn phím laptop di động cực kỳ nhanh. Mà một khay lớn trên bàn làm việc, thì đổ đầy các loại điểm tâm.
Ba!
Nhấn một nút cuối cùng, ngón tay nam nhân rốt cục rời ra khỏi bàn phím, cầm lên điểm tâm màu trắng trong đĩa bỏ vào miệng.
Gạo nếp mềm mại trắng như tuyết, phối hợp với hương vị ngọt ngào của bơ Anh Đào màu đỏ, chỉ nhìn thôi cũng đủ làm cho người ta chảy nước miếng.
Đôi môi khẽ mở ra, hắn nhẹ nhàng cắn một miếng.
“Dịch Mai.” Âm thanh âm nhu, mang theo một tia khàn khàn, nam nhân không vui nhíu mày, gọi thư ký của mình.
“Chuyện gì ạ?” Một phụ nữ hơn 30 tuổi đứng bên ứng tiếng nói.
“Bơ ngấy quá, ta không thích.” Nam nhân tiện tay đem điểm tâm trong tay vứt vào thùng rác cách đó mấy bước.
Ai… Thật là lãng phí! Thân là thư ký Dịch Mai không nhịn được tâm đau nhói. Điểm tâm cao cấp mà người khác muốn không được đến trong miệng cấp trên cơ hồ hơn phân nửa sẽ thành đồ bỏ đi.
Thế mới nói, quá xoi mói cũng không tốt, nhất là loại cấp trên loại đối với thức ăn ngon có thái độ xoi mói nghiêm trọng.
“Điểm tâm lần này là loại điểm tâm đặc biệt của nhà hàng Hoa Lệ, ta cố ý dặn bếp trưởng của bọn họ tự tay chế biến…”
“Ta không thích.” Nam nhân lạnh lùng ngắt lời đối phương, phun ra ba chữa như cũ.(đồ khó nuôi, ít nữa ăn cơm tỷ tỷ nấu thì đừng có mà nhớ tới đống điểm tâm bị ca vứt trong xọt rác a)
Dịch Mai thở dài một tiếng, “Đây đã là đầu bếp thứ 18 của tháng này, nếu tiếp tục như vậy, sợ rằng không ai dám tới nộp đơn trở thành đầu bếp chuyên trách của ngươi nữa.” “Tiếng xấu” của cấp trên ở giới đầu bếp đã loan truyền rộng rãi rồi.
“Vậy thì thế nào?” Nam nhân miễn cưỡng nâng tầm mắt, ánh mắt có như không, liếc về phía người phụ nữ, “Dịch Mai, lời của ngươi, ta không phải thích nghe đâu.” Ngữ điệu cực kì mềm nhẹ, ở trong phòng làm việc lớn như thế, nhưng chỉ làm người ta cảm thấy u ám, giống như một trận gió lạnh thổi qua.
Chợt run run, Dịch Mai lật ra quyển sổ ghi việc, vừa ghi lại sự việc vừa này vừa nói: “Vậy ta sẽ sớm tìm một đầu bếp mới.”
Có một bốc đồng cấp trên, ở một trình độ nào đó mà nói, cũng là một loại bi ai.
“Ừ.” Nam nhân hài lòng gật đầu.
“Còn chuyện…” Ung dung thế này trong lúc người người đang cực lực làm việc, đoán chừng cũng chỉ có cấp trên của mình.
“Ta —— hơi mệt một chút.” Nam nhân đứng lên đến gần cửa sổ sát đất, ngón tay thon dài xờ qua lớp rèm dày bên cửa sổ.
“Cần nghỉ ngơi sao?” Nàng suy đoán hàm nghĩa trong lời nói của nam nhân.
“Đúng.” Bởi vì hắn luôn luôn không thích cảm giác khi hắn mệt mỏi, một trong những chuyện hắn không thích. (Sao lại thấy tính anh khó chiều thế này?)
“Nhưng lát nữa tổng giám đốc Hoàn Khởi công ty sẽ đến để thương lượng hạng mục hợp tác lần trước còn chưa có kết quả.” Dịch Mai nhắc nhở.
“Hoàn Khởi.” Nam nhân hơi trầm ngâm, nhưng ngay sau đó mặt nhăn nhíu, “Tìm quản lý cùng hắn nói đi.”
“Ai?” Nàng sửng sốt, cái này… Cũng không tránh khỏi…”Nhưng là…”
“Ta nói rồi, ta mệt mỏi.” Không nhịn được cắt lời thư ký, nam nhân xoay người lại, cầm lên laptop trên bàn, liền hướng bên ngoài phòng làm việc đi tới.
“Ai…” Nhìn bóng lưng của cấp trên, Dịch Mai bất đắc dĩ thở ra một hơi, nhấn điện thoại nội tuyến, “Này, Cao quản lý sao? Lát nữa phiền toái ngươi…”
Cát Tường hôm nay rất suy sụp, cho nên cô đã liên tục tức giận thở dài 184 lần. Nếu lại cảm thán nữa, chỉ sợ chỉ có khí ra, không có khí vào.
“Meo meo… Meo meo!” Thật là phí sức khoa học nhân loại để nghiên cứu tiếng mèo kêu, Nhan Cát Tường đảo mắt mọi nhìn quanh.
Cô rõ ràng là người, không phải là mèo, tại sao hết lần này tới lần khác lại phải kêu tiếng mèo? Chuyện phải ngược dòng đến nửa giờ trước —— một vị nghe nói là tổng giám đốc công ty khác tới bàn hiệp ước. Hết lần này tới lần khác chẳng qua vẫn bàn hiệp ước đấy thôi, vị này tổng giám đốc còn yêu mèo thành tánh, ôm mèo cưng tới bàn hiệp ước. Điều này cũng tốt, mèo biến mất, mệt mỏi bộ an ninh ai ai cũng phải hỗ trợ tìm mèo. Mà Nhan Cát Tường cũng là một trong số đó.
“Meo meo! Meo meo! Meo meo!” Gọi mấy tiếng, không nghe được bất kỳ hồi âm nào, Nhan Cát Tường tùy tiện tìm bậc thang ngồi xuống nghỉ.
Đã tìm một lúc lâu, thang đi bộ cũng không biết đã bò mấy tầng, nếu một lúc nữa không nghe thấy tiếng mèo đáp lại, cô tính toán trực tiếp trở về phòng an ninh ngồi điều hòa.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Ti Ti bây giờ hẳn là đang vây bắt ở phòng họp kia, dù sao cũng cùng tổng giám đốc nhà người ta bàn hiệp ước, tổng giám đốc nhà mình tất cũng sẽ đó. Để thấy được phong thái tổng giám đốc nhà mình, Ti Ti kia đoán chừng chuyện gì cũng làm ra được.
“Meo meo! Meo meo meo meo!” Nhan Cát Tường vừa lấy lau lau mồ hôi trên trán, vừa kêu loạn mấy tiếng mèo kêu không có tiết tấu. Thật ra thì toàn bộ tòa nhà đều bật điều hòa, chỉ bất quá nhiệt độ không lạnh lắm, hơn nữa cô mới vừa rồi vận động quá độ, cho nên một chốc liền cảm thấy nóng.
“Meo meo…” Một tiếng tiếng mèo kêu rất nhẹ, mơ hồ từ chỗ sâu trong tầng này truyền đến.
Không phải chứ! Tinh thần đột nhiên chấn động, Nhan Cát Tường dừng động tác trên tay, hết sức chăm chú dựng lỗ tai lắng nghe.
“Meo meo ngô… Meo meo…” Tiếng mèo kêu chính tông, hiển nhiên so sánh với tiếng mòm mẫn mới nãy của cô mới dễ nghe hơn rất nhiều.
Thân thể run lẩy bẩy, Nhan Cát Tường nhón nhón bước chân hướng chỗ phát ra tiếng mèo kêu đi tới.
Hành lang yên tĩnh, tầng này thế nhưng ít người một cách kì lạ. Nhắc tới cũng kỳ quái, rõ ràng là cả một tầng lầu, nhưng từ khi Nhan Cát Tường đi lên đến bây giờ, ngoại trừ ngoài, không có một bóng người đi lại trên hành lang.
Bất quá, theo như trình độ thần kinh khủng khiếp của Nhan Cát Tường, loại chi tiết này, cư nhiên bị cô lãng quên.
Gần, gần… Tựa hồ càng ngày càng nhích tới gần thanh nguyên kia…
Đột nhiên, tiếng mèo kêu thảm thiết, mà Nhan Cát Tường thì đang đứng trước một cái cửa gỗ màu đen.
Không suy nghĩ nhiều, thậm chí ngay cả thời gian nuốt nước miếng cũng không có, Nhan Cát Tường “Rắc” một tiếng, đẩy ra cánh cửa gỗ màu đen. (Nguyên văn tiếng “rắc”, sao nghe giống như tỷ phá cửa nhà người ta vậy?)
Mà cô… Nếu như có cơ hội, nếu như cẩn thận hơn một chút… Như vậy hẳn là sẽ thấy, ở phía trên cửa gỗ, dán mấy chữ màu hồng—— “Không phải nhân viên quan trọng, cấm vào”.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là một phòng làm việc cùng với cả tầng lầu chẳng hợp nhau chút nào.
Một chiếc giường giống như trong cung điện Anh quốc cổ, trên giường còn có một đống gối mềm mại mà rườm ra như trong cửa hàng chăn ga, làm cho người ta muốn nằm trên đó mà chết. (Ách, tỷ liên tưởng gì mà kì thế?) Thảm trắng noãn, phủ kín cả cái gian phòng. Có bàn trà, có ghế sa lon, trên vách tường còn treo mấy bức tranh nghệ thuật… Một gian phòng như vậy, nếu như là xuất hiện ở trong biệt thự, bất quá còn thấy tự nhiên. Nhưng là bây giờ… Nhưng là xuất hiện ở một phòng làm việc trong một tòa cao ốc.
Kỳ quái! Tuyệt đối kỳ quái!
Cô không khỏi chặt lưỡi hít hà, sau khi đảo mắt nhìn chung quanh một vòng, đột nhiên dừng lại ở bên bệ cửa sổ.
Chính xác mà nói, tầm mắt của cô dừng lại ở thiếu niên ngồi trên bệ cửa sổ.
Vài sợi tóc màu đen mềm mại bị gió hất tung lên, khuôn mặt trắng nõn, giống như là rất ít được nhìn thấy ánh mặt trời, trong suốt trắng sáp, một đôi lông mày lá liễu, lộ ra tiễn nước ô mâu, mũi cao rất đẹp, cánh môi thật mỏng, cho dù là thần, cũng khiến người ta phải sáng mắt với sắc thái này, nhợt nhạt màu hồng phấn, ướt át mà mỹ lệ.
Ngũ quan như vậy, Nhan Cát Tường vẫn cho là nên phú cho nữ nhân, nhưng đặt trên người thiếu niên trước mắt, cũng không làm cho người ta cảm thấy mâu thuẫn, cho dù quá mức âm nhu, cho dù quá mức hồn nhiên, nhưng thật kỳ dị là khiến cho người ta không nỡ dời ánh.
Vô cùng… Xinh đẹp? Khả ái? Hay là… Há miệng, Nhan Cát Tường đột nhiên phát hiện mình nhất thời không tìm được từ nào để hình dung thiếu niên trước mắt.
Đối với sự xông vào tùy tiện của cô, thiếu niên tựa hồ cũng không để ý, chẳng qua là như cũ đắm chìm trong thế giới của mình, hưởng thụ gió nhè nhẹ.
Ai, mỹ nhân chính là mỹ nhân. Nhan Cát Tường trong lòng cảm thán, cho dù thiếu niên chẳng qua chỉ ngồi ở trên bệ cửa, lại làm cho người ta cảm giác giống như đang xem cận cảnh trong rạp chiếu bóng.
Phút chốc, một suy nghĩ xẹt qua đầu Nhan Cát Tường, giống như nhớ ra cái gì đó, cô thoáng chốc không vui nhìn mỹ nhân, một bước tiến đến, bắt được cánh tay và eo của thiếu niên.
“Nguy hiểm!” Cô kêu lên, muốn đem thiếu niên từ trên bệ cửa sổ ôm xuống.
Mặc dù tư thế hắn ngồi trên bệ cửa sổ rất đẹp, nhưng nơi này là cao ốc văn phòng a! Cho dù tầng này không phải là tầng 70, cũng là tầng 60, mà hắn lại to gan ngồi ở chỗ này như vậy, không phải là không muốn sống nữa sao.
Cử động của cô khiến cho thiếu niên hơi kinh ngạc.
Sau đó một giây, hai người liền giống như hai cái bánh mật (sao lại là bánh mật nhỉ?), “Phanh” té lăn quay trên mặt thảm màu trắng.
Thiếu niên ở trên, Nhan Cát Tường ở dưới.
Thật… nặng a! Bị đè ở bên dưới, Nhan Cát Tường cảm giác không khí trong phổi nhanh chóng bị đẩy hết ra ngoài. Cô thề, cô chỉ muốn ôm thiếu niên từ trên bệ cửa sổ xuống, nhưng khi thật sự ôm mới phát hiện, thân hình thiếu niên cao hơn nhiều so với dự đoán của cô, bởi vậy cũng đưa đến suy đoán sai lầm về thể trọng của hắn. (đã nói ca là nam, là nam mà)
Nhìn đến cánh tay hắn đặt ngang hông, có thể cảm giác được thiếu niên tuy mảnh mai, nhưng chiều cao của hắn rõ ràng phải hơn 1m80.
“Nguy hiểm?” Thiếu niên nhẹ nhàng mở miệng, tiếng nói nhẵn nhụi mà hoa lệ, có vẻ hơi âm nhu giống giọng nữ. Cúi đầu, hắn nhìn thân thể nữ nhân xa la bị hắn áp bên dưới.
Một nữ nhân trước giờ chưa từng thấy qua, nhìn đồng phục của cô, là nhân viên công ty viên sao. Tự nhiên xông vào phòng của hắn, lại tự nhiên cắt đứt giờ nghỉ ngơi của hắn.
Uy! Tha cho ta đi! Ít nhất hắn cũng nên đem thân thể dời đi một chút chứ. Nhan Cát Tường trong lòng lẩm bẩm. Hai thân thể từ bộ ngực trở xuống dán chặt vào nhau bất ngờ như thế nhưng không khiến cho Nhan Cát Tường nảy ra bất cứ mộng đẹp nào.
Bởi vì cái cô chú ý lúc này là mình sắp thở không nổi đến nơi rồi.
“Khụ…” Sắc mặt của cô từ trắng sang hồng, từ hồng sang tím. Nếu là… nếu là cứ tiếp tục bị đè như vậy, khó nói trước cô sẽ không trở thành người đầu tiên ở công ty bị đè chết, sau đó không chừng còn có thể lên trang nhất về các tin tức kì quái.
Lúc này… Cô đến tột cùng đang nghĩ gì a!
Giống như nhìn ra cô không thoải mái, thiếu niên nhẹ nhàng tung mình đứng lên.
Cuối cùng cũng có thể thở một cái! Hít sâu một hơi, Nhan Cát Tường chẳng thèm để ý hình tượng từ mặt đất bò dậy, điều chỉnh hô hấp của mình, “Khụ! Khụ! Ngươi ——” cô vừa sặc mấy tiếng, một tay vỗ lồng ngực mình, một tay chỉ vào thiếu niên, “Ngươi có biết ngồi trên cửa sổ không có bất kì phương pháp phòng hộ nào như vậy là nguy hiểm lắm hay không?” Cô bắt đầu đối hắn tiến hành giảng dạy về an toàn.
Thiếu niên hai tay khoanh trước ngực ngó chừng cô, sau đó khẽ nghiêng đầu nói: “Không biết.”
“…” Khí kiệt! Chưa từng thấy đứa trẻ nào không hiểu chuyện như vậy, cô hảo tâm dạy hắn làm người phải hiểu được an toàn của mình, hắn lại còn… “Ngươi nói lại lần nữa coi.” Cô phát giác ngón tay của mình đã bắt đầu khẽ run rẩy —— giận đến run rẩy.
“Không biết.” Mặt hắn không chút thay đổi lặp lại lần nữa.
Hắn thật sự dám nói! Cố nén ý nghĩ muốn xông lên đạp đối phương một cước chết tươi (Ách! Ta nhận, ta nhận đây là ngôn ngữ của ta, nhưng ý tỷ ấy thì đúng là như vậy a), Nhan Cát Tường kéo thiếu niên một mạch hướng bệ cửa sổ đi tới.
Gió nơi cửa sổ hướng mặt hai người mà đánh tới.
“Ngươi nhìn đi, nơi này cao bao nhiêu! 60 tầng, hay là 70 tầng…”
“Là 85 tầng.” Thiếu niên nhẹ nhàng mở miệng cải chính.
“Tốt, vậy thì 85 tầng.” Nhan Cát Tường hít một hơi thật sâu, sau đó chỉ vào đám người chi chít trên mặt đất, “Từ nơi này nhìn xuống đi, ngươi có thể trông thấy cái gì? Thấy không rõ mặt người, thấy không rõ vẻ mặt, chỉ có thể lần lượt đếm! Ngươi rốt cuộc có biết hay không, nếu như ngươi không cẩn thận từ trên này té xuống, kết quả sẽ như thế nào? May mắn một chút thì chỉ có một mình ngươi xương vỡ vụn ngã chết; nếu như bất hạnh một chút, ngươi ngã lên người khác, như vậy là hai mạng người!” Thanh âm của cô cơ hồ là từ trong cổ họng rống ra. Loại an toàn căn bản này lại phải để cô tới dạy.
Ánh mắt thiếu niên phát ra một tia kỳ quái, hắn nhìn tay trái của mình bị cô cầm, sau đó lại đưa ánh mắt đặt trên mặt cô.
Một khuôn mặt không được tính là sáng rỡ động lòng người, nhưng mới vừa rồi lúc nói chuyện lại có thể hấp dẫn ánh mắt của hắn.
“Ngươi là muốn quan tâm ta sao?” Môi chậm rãi toát ra một độ cong, thiếu niên đón gió, yên lặng nhìn đối phương.
Muốn? Quan tâm? Những lời này của hắn, cô làm sao lại nghe không được tự nhiên a! Nhan Cát Tường nhíu mày, nhất thời nửa khắc cũng không biết nên trả lời thiếu nhiên như thế nào.
“Là nghĩ hay là không nghĩ?” Lẳng lặng, thiếu niên thanh âm xen lẫn tiếng gió, lại một lần nữa truyền vào tai Nhan Cát Tường.
“Được rồi, thật sự là ta nghĩ quan tâm ngươi.” Thở dài một hơi, Nhan Cát Tường gật đầu thừa nhận. Mặc dù lời của hắn nghe không được tự nhiên, nhưng cẩn thận nghĩ đến ý tứ trong lời nói của hắn. Cô mới vừa rồi đem hắn từ trên bệ cửa sổ tha xuống, lại còn mới thuyết giáo hắn một phen, đúng là cũng coi như quan tâm hắn.
Lời của cô khiến cho thiếu niên trầm tư chốc lát, một hồi lâu sau, hắn một lần nữa nhìn cô, “Ngươi có vẻ rất thú vị.” Mà hắn, chưa từng đụng qua một người như cô.
“A… A…” Cô ngoài cười nhưng trong không cười hừ hai tiếng, coi như là tiếp nhận cách nói chuyện cổ quái của hắn.
“Chỗ này của ta không phải là bất cứ ai cũng có thể đi vào, bất quá bởi vì ngươi quan tâm ta, cho nên ta sẽ tha thứ ngươi.” Thiếu niên tiếp tục nói.
A! Nhan Cát Tường cố nén ngửa mặt lên than trời. Lời trong miệng của hắn, giống như loại người phi thường bao dung tha thứ. Hắn cho rằng hắn là ai, hoàng đế thời cổ đại sao?! (thì anh có khác gì hoàng đế đâu tỷ?)
Xoay người, cô tính rời đi. Nếu tiếp tục nói với loại kỳ quái này, cô rất có thể điên theo mất.
“Đợi chút.” Bóng người chợt lóe, hắn chẳng biết lúc nào đã ngăn ở trước mặt cô, “Tên của ngươi.” Hắn hỏi.
“Nhan.” Cô thuận miệng quăng cho hắn một cái họ.
“Là họ, hay là tên?”
“Họ.”
“Như vậy tên đâu?” Hắn hiển nhiên không có ý định bỏ qua cho cô.
Cô có thể cự tuyệt không nói a! Trừng hai mắt, Nhan Cát Tường giơ tay hướng thiếu niên phất lên, tính đẩy thiếu niên ra, xông ra khỏi phòng.
Ba!
Phất tay không thành công, cổ tay cũng bị thiếu niên bắt được.
Năm ngón tay như móng đại bàng nắm chặt cổ tay của cô.
“Buông tay!” Cô lại trừng hắn một cái, cố gắng phát huy khí thế “bén nhọn” trong ánh mắt.
“Tên.” Thiếu niên trên mặt giương lên mỉm cười thuần khiết, nhưng năm ngón tay nắm chặt cổ tay cô, càng giãy càng chặt.
Đau đau đau đau đau a!
Nhe răng trợn mắt một phen, Nhan Cát Tường cố gắng ở trong lòng tìm lý do hồi lâu, được, người khôn không vì cái lợi trước mắt, không phải chỉ là tên thôi sao, nói cũng không có gì tổn thất, “Cát Tường.” Cô vạn phần không tình nguyện khai ra cái tên rất muốn được bỏ đi của mình.
“Nhan Cát Tường…” Hắn lẩm bẩm nhớ tới tên cô, sau đó cúi xuống, sát vào tai phải của cô, “Ta tên là ‘Đình’.”
Gặp quỷ! Cô một chút cũng không có hứng thú muốn biết hắn tên gì, “Có thể buông tay ra.” Cô thúc giục.
“Ừ.” Hắn lần này cũng rất hợp tác mà đem tay cô thả ra.
Cong môi, Nhan Cát Tường xoa xoa cổ tay bị nắm đau. Xem ra ngày hôm nay cô tuyệt đối không phải xui xẻo bình thường, nhất là đụng phải cái tên thiếu niên thần kinh này.
“Đúng rồi, ngươi tại sao lại chạy lên tầng 85?” Hắn đột ngột hỏi. Dù sao chỉ cần là người của công ty, cũng phải biết, chỉ cần là tầng 85 trở lên, không phải nhân viên quan trọng, không được đi vào.
Bất quá, hắn hiển nhiên quên mất trình độ Nhan Cát Tường chỉ là tay mơ.
Trời ạ! Nếu là hắn không nhắc đến cô thiếu chút nữa đã quên mất mục đích chính, “Ngươi có thấy một con mèo không? Toàn thân trắng như tuyết.” Cô có chút vội vàng hỏi. Tiếng mèo kêu lúc trước hẳn là từ trong phòng này truyền đến a, nhưng sau khi vào đây vẫn chưa nghe thấy mèo kêu.
“Mèo?” Lông mi thật dài, theo tiếng nói của hắn mà khẽ động. Xoay người lại, thiếu niên đến trước thùng rác, dùng chân mở nắp thùng rác ra, sau đó từ bên trong lôi ra một cuộn tuyết trắng, “Là cái này?” Hắn hỏi.
Một đám lông nhung nhung trắng như tuyết, nếu như không nhìn kỹ, thật đúng là không nhìn ra chính chủ mà cô muốn tìm. Hiển nhiên, con mèo trắng này không biết bị cái gì làm kinh sợ, đã cuộn thành một cuộn tròn. (còn bị cái gì làm cho sợ nữa, bị ca vứt vào sọt rác còn không sợ chết đi)
“Đúng.” Cô gật đầu lia lịa, muốn nhận lấy con mèo từ trong tay hắn, con mèo đáng thương, nếu lúc nãy cô không may quên mất chuyện này, không biết cái đồ thiếu niên thần kinh trước mắt kia có phải thật sự muốn coi con mèo này là đồ vật mà vứt đi hay không.
“Như vậy… Ngươi ngày mai có thể tới nơi này?” Hắn rụt tay lại, như không có ý định nhanh như vậy đem mèo trả lại cho cô.
“Ngày mai?” Cô sửng sốt. Gặp cái loại này, một lần cô còn chịu được.
“Đúng, ngày mai.” Hắn vuốt cằm, đang đợi câu trả lời của cô.
Mèo trắng đáng thương ở trong tay của hắn dường như khẽ run, cặp mắt mèo màu xanh đáng thương đang ngó chừng cô, như muốn cầu xin cô cứu nó thoát khỏi ma trảo.
Ai… Tại sao… Hết lần này tới lần khác đều là cô?
Bất đắc dĩ gật đầu, cô không tình nguyện phun ra một chữ “Được”. Một con mèo, lợi dụng lòng thương hại ít ỏi của cô, mà một người, thì lợi dụng lòng thương hại của cô đối với một con mèo.
“Thời gian như hôm nay, hẹn gặp vào trưa mai.” Như thần chú của ác ma từ trong miệng thiếu niên bay ra.
Nhan Cát Tường chỉ có một cảm giác duy nhất, thời điểm cha mẹ đặt tên cho cô, thật ra thì nên đặt là —— Nhan Xui Xẻo.
Một đôi nam nữ đang thân mật ôm lấy nhau, vừa nhìn thấy nàng, nam nhân phục hồi lại tinh thần trước, giơ tay phải lên cười ha hả: “U, hôm nay con về tương đối trễ a!”
“Đã đói bụng chưa, ăn cơm trước hay là nghỉ ngơi trước?” Nữ nhân cũng hỏi. Bất quá nói tới nói lui, tay của nữ nhân vẫn còn dán trên lưng nam nhân, không nỡ dời đi.
Uy! Uy! Tha cho nàng đi, cho dù bọn họ muốn ân ái, cũng đừng có quang minh chính đại như vậy trước mặt nàng chứ. Thiếu nữ ở trong lòng thầm nói. Phải biết rằng, nàng vẫn còn vị thành niên a!
Một giây… Hai giây… Ba giây… Bốn giây… Năm giây… Cho đến ba mươi giây sau…
Thiếu nữ rốt cục không nhịn được nữa bắt đầu gầm thét: “Các ngươi rốt cuộc ôm đã đủ hay chưa!” Phóng ra ánh mắt tức giận, nàng bắt đầu vì mình mà ai oán. Có lẽ, trên đời này xui xẻo nhất là nàng, thậm chí có cả một đôi cha mẹ ân ái một cách quá đáng.
“Ha hả, đủ rồi, đủ rồi.” Cười khan hai tiếng, nam nhân và nữ nhân rốt cục lưu luyến tách ra, sửa sang lại quần áo của mình.
“Đúng rồi, trên người ngươi làm sao lại bẩn như vậy, không phải lại vừa đánh nhau với người ta đấy chứ” Nam nhân nói, đi tới bên cạnh thiếu nữ, cẩn thận xem xét vết thương trên người nàng.
Đánh nhau, đúng là không sai, bất quá trọng điểm của đánh nhau là ở…”Cha, con muốn đổi tên!” Thiếu nữ rất trịnh trọng nói.
“Sao lại đổi tên, tên của ngươi không phải là rất tốt sao?” Nam nhân vẻ mặt không quan tâm nhiều lắm.
Rất tốt?! Thiếu nữ khóe miệng không nhịn được co quắp một chút, “Tốt ở chỗ nào chứ?” Từ nhỏ đến lớn, bởi vì chuyện tên gọi, nàng đã gặp phải bao nhiêu cười nhạo a, ai, những chuyện cũ này, nghĩ lại mà thấy trong lòng chua xót!
“Chỗ nào không tốt? Cát Tường, Cát Tường, vừa nghe đã thấy đại phú đại quý a!” Nữ nhân ở một bên chen lời.
Trong nháy mắt, trên trán thiếu nữ hiện đầy hắc tuyến. Cát Tường… Không sai, tên của nàng là Cát Tường, nhưng là… Nàng tuyệt đối không cảm thấy Cát Tường a!
Cái tên này ở cổ đại, có lẽ là tên rất hay, nhưng là ở hiện đại, sẽ chỉ làm người cảm thấy… quê mùa!
“Cùng tuổi con, làm gì có cô bé nào gọi Cát Tường a!”
“Ngươi không phải là Cát Tường sao.” Nam nhân cùng nữ nhân trăm miệng một lời.
Nàng giận a! “Con không biết, con mãnh liệt yêu cầu đổi tên!” Nàng không cần đại phú đại quý, nàng chỉ cần thường thường bậc trung là OK.
“Ai, cái này làm sao có thể!”
“Chính là, tên gọi này chúng ta suy nghĩ ba ngày ba đêm mới quyết định được, là minh chứng tình yêu của chúng ta với ngươi a.”
“Cát Tường a, nếu ngươi muốn đổi tên, sẽ làm mụ mụ đau lòng.”
“Đúng, ba ba cũng sẽ khổ sở.”
Một nam một nữ, bắt đầu làm ra vẻ ai oán.
“…” Đối mặt với điệu bộ này, thiếu nữ không nhịn được muốn sùi bọt mép mà chết. Từ trước đến giờ nàng thích mềm không thích cứng, khó đỡ nhất chính là những việc như thế này, “Các ngươi…” Ngoan, tuyệt đối ngoan độc, không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng liền chọt trúng tử huyệt của nàng.
“Cho nên Cát Tường, ngươi sẽ không muốn làm ba ba mụ mụ đau lòng đi.” Một nam một nữ “vô liêm sỉ” mở miệng nói.
“Sẽ không!” Hai chữ, cơ hồ từ thiếu nữ trong miệng nhảy ra.
Hiển nhiên, lần yêu cầu đổi tên thứ 1035—— thất bại!
Nàng —— một nữ nhân 23 tuổi, họ Nhan, tên Cát Tường, bất quá nàng cảm thấy những điều cát tường trong cuộc sống của nàng có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi lần nói ra tên của mình trước mặt người khác, luôn làm cho nàng có cảm giác sẽ gặp nhiều trở ngại.
Buổi sáng cuối tuần, Nhan Cát Tường nhàm chán làm ổ ở trong nhà, xem ti vi đang phát phim hoạt hình “Tom và Jerry”. Không phải tâm hồn nàng còn quá nhỏ, mà là buổi sáng 8 giờ, căn bản không có dư thừa chương trình cho nàng lựa chọn… Dĩ nhiên, nếu đột nhiên muốn coi tin tức là ngoại lệ.
“Cát Tường a.” Nhan mẫu đem bữa ăn sáng đặt lên bàn ăn, thuận tiện kêu nữ nhi.
“Oa, cuối cùng cũng có cái ăn.” Nhảy hai ba bước, Nhan Cát Tường cơ hồ chạy vội tới trước bàn ăn, cầm lên một cái bánh quẩy nhét vào trong miệng. Bụng sôi ùng ục, bánh quẩy xuống bụng xong mới có chút giảm cảm giác đói bụng.
“Cát Tường a!” Nhan mẫu gọi nữ nhi một tiếng.
“Vâng?” Trong miệng bận rộn nhét đồ ăn, Nhan Cát Tường hàm hồ đáp.
“Ngươi năm nay đã 23, là lúc nên tìm đối tượng.” Nhan mẫu thoải mái nói, giống như đang nói một chuyện hết sức bình thường.
Phốc!
Thức ăn trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống đã toàn bộ phun ra ngoài, Nhan Cát Tường mở to mắt nhìn mẹ mình, hoài nghi mới vừa rồi có nghe lầm hay không, “Mẹ, mẹ nói gì?” Nàng không xác định được hỏi lại lần nữa.
“Ta nói, ngươi có suy nghĩ nên tìm đối tượng hay chưa?” Không nhìn đống hỗn độn trên bàn nữ nhi vừa phun ra, nhan mẫu “mỉm cười” nói.
Xem ra, lỗ tai của nàng tựa hồ không có vấn đề gì, “Tìm đối tượng?!” Cả người té từ trên ghế xuống, Nhan Cát Tường chỉ tay vào mình lớn tiếng hỏi.
“Đúng vậy!” Nhan phụ ở một bên chen lời, “Mẹ ngươi gần đây vì chuyện này mà bạc mất vài cọng tóc.” Thấy vậy hắn cũng đau lòng a!
“Nhưng là… Con mới 23 tuổi a.” Tốt nghiệp đại học mới có ba tháng, đâu cần phải quan tâm tới việc tìm đối tượng chứ.
“23 tuổi không nhỏ nữa, năm đó ta 18 tuổi đã gả cho ba ngươi.” Nhan mẫu vừa nói, vẻ mặt ngọt ngào nhìn lão công. Mà nhan phụ, cũng đáp lại bằn ánh mắt hàm tình.
Một đôi nam nữ đã hơn 40 tuổi đưa mắt nhìn nhau, nữ nhi của bọn họ thấy vậy lại cả người nổi đầy da gà.
“Khụ, khụ!” Nhan Cát Tường nặng nề ho khan hai tiếng, “Tóm lại, chuyện tìm đối tượng, tìm bạn trai tự con có cách xử lý, ba mẹ không cần phải…”
“Cái gì tự xử lý, nếu ngươi có thể xử lý, làm sao 23 năm qua cũng không có nổi một mống bạn trai?” (Ách, Nhan phụ Nhan mẫu à, 2 bác phũ phàng quá đi)
Tha cho nàng đi! Nàng chuyên chú cho bài vở có cái gì không tốt? Nhan Cát Tường không nhịn được khóe miệng co giật một chút.
“Đúng vậy a, Cát Tường, ba mẹ đây cũng là lo lắng ngươi.”
Bọn họ có thể đừng có lo lắng một việc phiền phức như vậy hay không! Nhan Cát Tường khóe miệng có chút co quắp. Không được, nàng phải rời cái nơi thị phi này ngay lập tức, nếu không, sợ rằng lại càng rước thêm kết quả thê thảm.
Tiện tay cầm lấy mấy cái bánh bao, Nhan Cát Tường xoay người tính toán chạy về phòng mình.
“Còn nữa, Cát Tường, đây là mẹ vì ngươi chuẩn bị danh sách xem mặt, ngươi nhìn một cái.” Một quyển sách xem mặt hướng nàng “Phi”.
Lại còn… Xem mặt?!
Nhan Cát Tường thân thể chấn động, bánh bao trong tay rơi lộp bộp trên mặt đất, “Con… Con xem mặt?” Lão Thiên, có lầm hay không!
“Đúng vậy, nếu không còn ai vào đây?” Nhan phụ Nhan mẫu trăm miệng một lời.
Có lầm hay không a! “Cái này… Có thể hay sao.” Nàng vừa nói, cảm giác giọng nói của mình đã bắt đầu lạc đi.
“Có thể.” Bọn họ giọng nói không có chút thương lượng, “Ngươi nhìn những hình này, thích người nào thì lựa hình bọn họ ra, mẹ giúp ngươi hẹn thời gian gặp mặt.” Nhan mẫu vạn phần tích cực nói.
Cười ngất!
Rưng rưng nhìn danh sách xem mặt trong tay, Nhan Cát Tường rốt cục cảm nhận được tuổi 23 mà không có bạn trai… Bất đắc dĩ!
Xí nghiệp Phí thị, một công ty phần mềm máy tính và trò chơi lớn trong nước. Bình thường, những sinh viên mới tốt nghiệp đều muốn hướng đến cửa công ty này mà chui. Mà Nhan Cát Tường, một người vừa mới tốt nghiệp đại học, tập tễnh bước vào xã hội thử của ngon vật lạ, tự nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Bất quá, Nhan Cát Tường không phải hưởng ứng lệnh triệu tập của Phí thị về những thứ trò chơi khai phá nổi tiếng kia, ngành lập trình, mà là —— nghành an ninh. (Hắc hắc)
Cao 1m68, cùng với đai Quyền đạo, Khí Đạo, Nhu đạo, võ thuật Trung Quốc toàn những thứ tạp thất tạp bát mà chẳng có cái nà tinh thông, nàng cuối cùng trở thành một trong hai đóa hoa duy nhất của bộ phận an ninh.
Mà một đóa còn lại là…
“Ai~~~, thật muốn biết tổng giám đốc chúng ta hình dáng ra sao.” Âm thanh như niệm kinh, không ngừng xuyên tới lỗ tai Nhan Cát Tường.
“Trời ạ! Ti Ti, ngươi nói còn chưa đủ sao?” Vô lực gục trên bàn, nàng lại một lần nữa bội phục công lực càm ràm của bạn tốt.
“Không đủ.” Quăng đối phương một cái, Mạnh Ti Ti tiếp tục nhắc đi nhắc lại, “Là ngươi không biết, tổng giám đốc của công ty chúng ta có rất nhiều thần bí, truyền thuyết là hắn chưa bao giờ lộ diện ở bên ngoài, hơn nữa không thích đem hình của mình chưng ra ngoài. Ngay cả trong công ty, cũng chỉ có số ít nhân vật quan trọng có thể tiếp xúc vị tổng giám đốc này. Oa, có cơ hội, ta cũng muốn trông thấy nha.”
Lại còn truyền thuyết! Không nhịn được rùng mình một cái, Nhan Cát Tường không khách khí giội một gáo nước lạnh, “Vậy đoán chừng ngươi không có cơ hội rồi.”
“Cát Tường, đừng nói như vậy chứ, phải biết rằng, con người luôn phải ôm trong lòng những mơ ước tốt đẹp, như vậy mới có thể vui vẻ sống qua ngày.” Mạnh Ti Ti bắt đầu ân cần giảng dạy.
“Được rồi.” Nàng hai tay gối sau ót, câu được câu không liếc Mạnh Ti Ti, “Ngươi không phải được xưng là tai mắt của công ty sao, làm sao đối với chuyện của tổng giám đốc “mơ ước” của ngươi lại không biết gì cả?”
“Đó là bởi vì công phu giữ bí mật của hắn quá hoàn hảo. Ngươi biết không? Có một lần, ta mạo hiểm chạy lên phòng tổng giám đốc trên tầng 87, nghĩ len lén nhìn xem tổng giám đốc của chúng ta bộ dáng thế nào, có cơ hội thì thuận tiện chụp một tấm hình, nghe nói bây giờ không ít tòa soạn báo cũng trả giá cao để có hình của vị tổng giám đốc này…” Liên tục nói nhảm, rất có khả năng lâm vào thao thao bất tuyệt.
Không nhịn được nhíu mày, Nhan Cát Tường ngẩng đầu lên vuốt vuốt thái dương bắt đầu thấy đau, “Ngươi nói thẳng trọng điểm đi.” Trong những khuyết điểm của Ti Ti, rõ ràng nhất chính là —— nói nhảm quá nhiều.
“Trọng điểm?” Mạnh Ti Ti ngẩn ra, lập tức nói, “Trọng điểm chính là… Ta còn chưa nhìn thấy tổng giám đốc, đã bị lão Đại phát hiện.” Lão Đại trong miệng nàng ám chỉ quản lý bộ phận an ninh Vương Khải.
“Thì ra là như vậy.”
“Chuyện này, làm ta tiếc nuối suốt một tuần lễ.” Bóp cổ tay! Cơ hội tốt như vậy, cứ nhiên bị lão Đại phá hư, “Bất quá, lão Đại như vậy là đã nhìn thấy bộ dạng tổng giám đốc.”
Nhan Cát Tường suy nghĩ một chút nói: “Hẳn là vậy.”
“Vậy ngươi nói thử coi, nếu ta trực tiếp đi hỏi lão Đại, lão Đại có nói hay không?”
“Sẽ không!” Âm thanh từ phía sau hai người truyền đến. Một nam nhân cao gần 1m80, tầm 30 tuổi đáp.
“Cho ta xin đi! Lão Đại, ta còn chưa nói là chuyện gì đâu.” Mạnh Ti Ti bất mãn reo lên.
“Chuyện ngươi hỏi, tuyệt đối sẽ không phải chuyện tốt gì.” Liếc Mạnh Ti Ti một cái, Vương Khải nói.
Kì thị nghiêm trọng a! Mạnh Ti Ti nghiến nghiến quai hàm, Nhan Cát Tường gật đầu đồng ý.
“Được rồi, bây giờ đến phiên các ngươi nhận ca, lên tinh thần đi!” Ở Phí thị, bộ phận an ninh chọn lựa chế độ luân phiên, 4 tiếng đổi ca 1 lần, một người mỗi ngày đổi ca 2 lần.
“Vâng.” Hai người đáp. Thấy Vương Khải rời đi, Mạnh Ti Ti lén lút hất cái đầu, vẻ mặt mơ mộng nói, “Ngươi nói thử coi, tổng giám đốc chúng ta là dạng gì? Nghe nói hắn mới 28 tuổi, vậy hắn là ôn nhu ưu nhã mỹ nam, hay là lạnh lùng cao ngạo khốc ca, hay là thành thục chững chạc nam nhân… Ngô, bất kể là loại nào, cũng khiến người động tâm a!”
“…” Ngẩng đầu không nói gì, Nhan Cát Tường nhìn lên trần nhà sáng bóng. Nữ nhân này —— hết thuốc chữa!
Mười ngón tay thon dài ở trên bàn phím laptop di động cực kỳ nhanh. Mà một khay lớn trên bàn làm việc, thì đổ đầy các loại điểm tâm.
Ba!
Nhấn một nút cuối cùng, ngón tay nam nhân rốt cục rời ra khỏi bàn phím, cầm lên điểm tâm màu trắng trong đĩa bỏ vào miệng.
Gạo nếp mềm mại trắng như tuyết, phối hợp với hương vị ngọt ngào của bơ Anh Đào màu đỏ, chỉ nhìn thôi cũng đủ làm cho người ta chảy nước miếng.
Đôi môi khẽ mở ra, hắn nhẹ nhàng cắn một miếng.
“Dịch Mai.” Âm thanh âm nhu, mang theo một tia khàn khàn, nam nhân không vui nhíu mày, gọi thư ký của mình.
“Chuyện gì ạ?” Một phụ nữ hơn 30 tuổi đứng bên ứng tiếng nói.
“Bơ ngấy quá, ta không thích.” Nam nhân tiện tay đem điểm tâm trong tay vứt vào thùng rác cách đó mấy bước.
Ai… Thật là lãng phí! Thân là thư ký Dịch Mai không nhịn được tâm đau nhói. Điểm tâm cao cấp mà người khác muốn không được đến trong miệng cấp trên cơ hồ hơn phân nửa sẽ thành đồ bỏ đi.
Thế mới nói, quá xoi mói cũng không tốt, nhất là loại cấp trên loại đối với thức ăn ngon có thái độ xoi mói nghiêm trọng.
“Điểm tâm lần này là loại điểm tâm đặc biệt của nhà hàng Hoa Lệ, ta cố ý dặn bếp trưởng của bọn họ tự tay chế biến…”
“Ta không thích.” Nam nhân lạnh lùng ngắt lời đối phương, phun ra ba chữa như cũ.(đồ khó nuôi, ít nữa ăn cơm tỷ tỷ nấu thì đừng có mà nhớ tới đống điểm tâm bị ca vứt trong xọt rác a)
Dịch Mai thở dài một tiếng, “Đây đã là đầu bếp thứ 18 của tháng này, nếu tiếp tục như vậy, sợ rằng không ai dám tới nộp đơn trở thành đầu bếp chuyên trách của ngươi nữa.” “Tiếng xấu” của cấp trên ở giới đầu bếp đã loan truyền rộng rãi rồi.
“Vậy thì thế nào?” Nam nhân miễn cưỡng nâng tầm mắt, ánh mắt có như không, liếc về phía người phụ nữ, “Dịch Mai, lời của ngươi, ta không phải thích nghe đâu.” Ngữ điệu cực kì mềm nhẹ, ở trong phòng làm việc lớn như thế, nhưng chỉ làm người ta cảm thấy u ám, giống như một trận gió lạnh thổi qua.
Chợt run run, Dịch Mai lật ra quyển sổ ghi việc, vừa ghi lại sự việc vừa này vừa nói: “Vậy ta sẽ sớm tìm một đầu bếp mới.”
Có một bốc đồng cấp trên, ở một trình độ nào đó mà nói, cũng là một loại bi ai.
“Ừ.” Nam nhân hài lòng gật đầu.
“Còn chuyện…” Ung dung thế này trong lúc người người đang cực lực làm việc, đoán chừng cũng chỉ có cấp trên của mình.
“Ta —— hơi mệt một chút.” Nam nhân đứng lên đến gần cửa sổ sát đất, ngón tay thon dài xờ qua lớp rèm dày bên cửa sổ.
“Cần nghỉ ngơi sao?” Nàng suy đoán hàm nghĩa trong lời nói của nam nhân.
“Đúng.” Bởi vì hắn luôn luôn không thích cảm giác khi hắn mệt mỏi, một trong những chuyện hắn không thích. (Sao lại thấy tính anh khó chiều thế này?)
“Nhưng lát nữa tổng giám đốc Hoàn Khởi công ty sẽ đến để thương lượng hạng mục hợp tác lần trước còn chưa có kết quả.” Dịch Mai nhắc nhở.
“Hoàn Khởi.” Nam nhân hơi trầm ngâm, nhưng ngay sau đó mặt nhăn nhíu, “Tìm quản lý cùng hắn nói đi.”
“Ai?” Nàng sửng sốt, cái này… Cũng không tránh khỏi…”Nhưng là…”
“Ta nói rồi, ta mệt mỏi.” Không nhịn được cắt lời thư ký, nam nhân xoay người lại, cầm lên laptop trên bàn, liền hướng bên ngoài phòng làm việc đi tới.
“Ai…” Nhìn bóng lưng của cấp trên, Dịch Mai bất đắc dĩ thở ra một hơi, nhấn điện thoại nội tuyến, “Này, Cao quản lý sao? Lát nữa phiền toái ngươi…”
Cát Tường hôm nay rất suy sụp, cho nên cô đã liên tục tức giận thở dài 184 lần. Nếu lại cảm thán nữa, chỉ sợ chỉ có khí ra, không có khí vào.
“Meo meo… Meo meo!” Thật là phí sức khoa học nhân loại để nghiên cứu tiếng mèo kêu, Nhan Cát Tường đảo mắt mọi nhìn quanh.
Cô rõ ràng là người, không phải là mèo, tại sao hết lần này tới lần khác lại phải kêu tiếng mèo? Chuyện phải ngược dòng đến nửa giờ trước —— một vị nghe nói là tổng giám đốc công ty khác tới bàn hiệp ước. Hết lần này tới lần khác chẳng qua vẫn bàn hiệp ước đấy thôi, vị này tổng giám đốc còn yêu mèo thành tánh, ôm mèo cưng tới bàn hiệp ước. Điều này cũng tốt, mèo biến mất, mệt mỏi bộ an ninh ai ai cũng phải hỗ trợ tìm mèo. Mà Nhan Cát Tường cũng là một trong số đó.
“Meo meo! Meo meo! Meo meo!” Gọi mấy tiếng, không nghe được bất kỳ hồi âm nào, Nhan Cát Tường tùy tiện tìm bậc thang ngồi xuống nghỉ.
Đã tìm một lúc lâu, thang đi bộ cũng không biết đã bò mấy tầng, nếu một lúc nữa không nghe thấy tiếng mèo đáp lại, cô tính toán trực tiếp trở về phòng an ninh ngồi điều hòa.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Ti Ti bây giờ hẳn là đang vây bắt ở phòng họp kia, dù sao cũng cùng tổng giám đốc nhà người ta bàn hiệp ước, tổng giám đốc nhà mình tất cũng sẽ đó. Để thấy được phong thái tổng giám đốc nhà mình, Ti Ti kia đoán chừng chuyện gì cũng làm ra được.
“Meo meo! Meo meo meo meo!” Nhan Cát Tường vừa lấy lau lau mồ hôi trên trán, vừa kêu loạn mấy tiếng mèo kêu không có tiết tấu. Thật ra thì toàn bộ tòa nhà đều bật điều hòa, chỉ bất quá nhiệt độ không lạnh lắm, hơn nữa cô mới vừa rồi vận động quá độ, cho nên một chốc liền cảm thấy nóng.
“Meo meo…” Một tiếng tiếng mèo kêu rất nhẹ, mơ hồ từ chỗ sâu trong tầng này truyền đến.
Không phải chứ! Tinh thần đột nhiên chấn động, Nhan Cát Tường dừng động tác trên tay, hết sức chăm chú dựng lỗ tai lắng nghe.
“Meo meo ngô… Meo meo…” Tiếng mèo kêu chính tông, hiển nhiên so sánh với tiếng mòm mẫn mới nãy của cô mới dễ nghe hơn rất nhiều.
Thân thể run lẩy bẩy, Nhan Cát Tường nhón nhón bước chân hướng chỗ phát ra tiếng mèo kêu đi tới.
Hành lang yên tĩnh, tầng này thế nhưng ít người một cách kì lạ. Nhắc tới cũng kỳ quái, rõ ràng là cả một tầng lầu, nhưng từ khi Nhan Cát Tường đi lên đến bây giờ, ngoại trừ ngoài, không có một bóng người đi lại trên hành lang.
Bất quá, theo như trình độ thần kinh khủng khiếp của Nhan Cát Tường, loại chi tiết này, cư nhiên bị cô lãng quên.
Gần, gần… Tựa hồ càng ngày càng nhích tới gần thanh nguyên kia…
Đột nhiên, tiếng mèo kêu thảm thiết, mà Nhan Cát Tường thì đang đứng trước một cái cửa gỗ màu đen.
Không suy nghĩ nhiều, thậm chí ngay cả thời gian nuốt nước miếng cũng không có, Nhan Cát Tường “Rắc” một tiếng, đẩy ra cánh cửa gỗ màu đen. (Nguyên văn tiếng “rắc”, sao nghe giống như tỷ phá cửa nhà người ta vậy?)
Mà cô… Nếu như có cơ hội, nếu như cẩn thận hơn một chút… Như vậy hẳn là sẽ thấy, ở phía trên cửa gỗ, dán mấy chữ màu hồng—— “Không phải nhân viên quan trọng, cấm vào”.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là một phòng làm việc cùng với cả tầng lầu chẳng hợp nhau chút nào.
Một chiếc giường giống như trong cung điện Anh quốc cổ, trên giường còn có một đống gối mềm mại mà rườm ra như trong cửa hàng chăn ga, làm cho người ta muốn nằm trên đó mà chết. (Ách, tỷ liên tưởng gì mà kì thế?) Thảm trắng noãn, phủ kín cả cái gian phòng. Có bàn trà, có ghế sa lon, trên vách tường còn treo mấy bức tranh nghệ thuật… Một gian phòng như vậy, nếu như là xuất hiện ở trong biệt thự, bất quá còn thấy tự nhiên. Nhưng là bây giờ… Nhưng là xuất hiện ở một phòng làm việc trong một tòa cao ốc.
Kỳ quái! Tuyệt đối kỳ quái!
Cô không khỏi chặt lưỡi hít hà, sau khi đảo mắt nhìn chung quanh một vòng, đột nhiên dừng lại ở bên bệ cửa sổ.
Chính xác mà nói, tầm mắt của cô dừng lại ở thiếu niên ngồi trên bệ cửa sổ.
Vài sợi tóc màu đen mềm mại bị gió hất tung lên, khuôn mặt trắng nõn, giống như là rất ít được nhìn thấy ánh mặt trời, trong suốt trắng sáp, một đôi lông mày lá liễu, lộ ra tiễn nước ô mâu, mũi cao rất đẹp, cánh môi thật mỏng, cho dù là thần, cũng khiến người ta phải sáng mắt với sắc thái này, nhợt nhạt màu hồng phấn, ướt át mà mỹ lệ.
Ngũ quan như vậy, Nhan Cát Tường vẫn cho là nên phú cho nữ nhân, nhưng đặt trên người thiếu niên trước mắt, cũng không làm cho người ta cảm thấy mâu thuẫn, cho dù quá mức âm nhu, cho dù quá mức hồn nhiên, nhưng thật kỳ dị là khiến cho người ta không nỡ dời ánh.
Vô cùng… Xinh đẹp? Khả ái? Hay là… Há miệng, Nhan Cát Tường đột nhiên phát hiện mình nhất thời không tìm được từ nào để hình dung thiếu niên trước mắt.
Đối với sự xông vào tùy tiện của cô, thiếu niên tựa hồ cũng không để ý, chẳng qua là như cũ đắm chìm trong thế giới của mình, hưởng thụ gió nhè nhẹ.
Ai, mỹ nhân chính là mỹ nhân. Nhan Cát Tường trong lòng cảm thán, cho dù thiếu niên chẳng qua chỉ ngồi ở trên bệ cửa, lại làm cho người ta cảm giác giống như đang xem cận cảnh trong rạp chiếu bóng.
Phút chốc, một suy nghĩ xẹt qua đầu Nhan Cát Tường, giống như nhớ ra cái gì đó, cô thoáng chốc không vui nhìn mỹ nhân, một bước tiến đến, bắt được cánh tay và eo của thiếu niên.
“Nguy hiểm!” Cô kêu lên, muốn đem thiếu niên từ trên bệ cửa sổ ôm xuống.
Mặc dù tư thế hắn ngồi trên bệ cửa sổ rất đẹp, nhưng nơi này là cao ốc văn phòng a! Cho dù tầng này không phải là tầng 70, cũng là tầng 60, mà hắn lại to gan ngồi ở chỗ này như vậy, không phải là không muốn sống nữa sao.
Cử động của cô khiến cho thiếu niên hơi kinh ngạc.
Sau đó một giây, hai người liền giống như hai cái bánh mật (sao lại là bánh mật nhỉ?), “Phanh” té lăn quay trên mặt thảm màu trắng.
Thiếu niên ở trên, Nhan Cát Tường ở dưới.
Thật… nặng a! Bị đè ở bên dưới, Nhan Cát Tường cảm giác không khí trong phổi nhanh chóng bị đẩy hết ra ngoài. Cô thề, cô chỉ muốn ôm thiếu niên từ trên bệ cửa sổ xuống, nhưng khi thật sự ôm mới phát hiện, thân hình thiếu niên cao hơn nhiều so với dự đoán của cô, bởi vậy cũng đưa đến suy đoán sai lầm về thể trọng của hắn. (đã nói ca là nam, là nam mà)
Nhìn đến cánh tay hắn đặt ngang hông, có thể cảm giác được thiếu niên tuy mảnh mai, nhưng chiều cao của hắn rõ ràng phải hơn 1m80.
“Nguy hiểm?” Thiếu niên nhẹ nhàng mở miệng, tiếng nói nhẵn nhụi mà hoa lệ, có vẻ hơi âm nhu giống giọng nữ. Cúi đầu, hắn nhìn thân thể nữ nhân xa la bị hắn áp bên dưới.
Một nữ nhân trước giờ chưa từng thấy qua, nhìn đồng phục của cô, là nhân viên công ty viên sao. Tự nhiên xông vào phòng của hắn, lại tự nhiên cắt đứt giờ nghỉ ngơi của hắn.
Uy! Tha cho ta đi! Ít nhất hắn cũng nên đem thân thể dời đi một chút chứ. Nhan Cát Tường trong lòng lẩm bẩm. Hai thân thể từ bộ ngực trở xuống dán chặt vào nhau bất ngờ như thế nhưng không khiến cho Nhan Cát Tường nảy ra bất cứ mộng đẹp nào.
Bởi vì cái cô chú ý lúc này là mình sắp thở không nổi đến nơi rồi.
“Khụ…” Sắc mặt của cô từ trắng sang hồng, từ hồng sang tím. Nếu là… nếu là cứ tiếp tục bị đè như vậy, khó nói trước cô sẽ không trở thành người đầu tiên ở công ty bị đè chết, sau đó không chừng còn có thể lên trang nhất về các tin tức kì quái.
Lúc này… Cô đến tột cùng đang nghĩ gì a!
Giống như nhìn ra cô không thoải mái, thiếu niên nhẹ nhàng tung mình đứng lên.
Cuối cùng cũng có thể thở một cái! Hít sâu một hơi, Nhan Cát Tường chẳng thèm để ý hình tượng từ mặt đất bò dậy, điều chỉnh hô hấp của mình, “Khụ! Khụ! Ngươi ——” cô vừa sặc mấy tiếng, một tay vỗ lồng ngực mình, một tay chỉ vào thiếu niên, “Ngươi có biết ngồi trên cửa sổ không có bất kì phương pháp phòng hộ nào như vậy là nguy hiểm lắm hay không?” Cô bắt đầu đối hắn tiến hành giảng dạy về an toàn.
Thiếu niên hai tay khoanh trước ngực ngó chừng cô, sau đó khẽ nghiêng đầu nói: “Không biết.”
“…” Khí kiệt! Chưa từng thấy đứa trẻ nào không hiểu chuyện như vậy, cô hảo tâm dạy hắn làm người phải hiểu được an toàn của mình, hắn lại còn… “Ngươi nói lại lần nữa coi.” Cô phát giác ngón tay của mình đã bắt đầu khẽ run rẩy —— giận đến run rẩy.
“Không biết.” Mặt hắn không chút thay đổi lặp lại lần nữa.
Hắn thật sự dám nói! Cố nén ý nghĩ muốn xông lên đạp đối phương một cước chết tươi (Ách! Ta nhận, ta nhận đây là ngôn ngữ của ta, nhưng ý tỷ ấy thì đúng là như vậy a), Nhan Cát Tường kéo thiếu niên một mạch hướng bệ cửa sổ đi tới.
Gió nơi cửa sổ hướng mặt hai người mà đánh tới.
“Ngươi nhìn đi, nơi này cao bao nhiêu! 60 tầng, hay là 70 tầng…”
“Là 85 tầng.” Thiếu niên nhẹ nhàng mở miệng cải chính.
“Tốt, vậy thì 85 tầng.” Nhan Cát Tường hít một hơi thật sâu, sau đó chỉ vào đám người chi chít trên mặt đất, “Từ nơi này nhìn xuống đi, ngươi có thể trông thấy cái gì? Thấy không rõ mặt người, thấy không rõ vẻ mặt, chỉ có thể lần lượt đếm! Ngươi rốt cuộc có biết hay không, nếu như ngươi không cẩn thận từ trên này té xuống, kết quả sẽ như thế nào? May mắn một chút thì chỉ có một mình ngươi xương vỡ vụn ngã chết; nếu như bất hạnh một chút, ngươi ngã lên người khác, như vậy là hai mạng người!” Thanh âm của cô cơ hồ là từ trong cổ họng rống ra. Loại an toàn căn bản này lại phải để cô tới dạy.
Ánh mắt thiếu niên phát ra một tia kỳ quái, hắn nhìn tay trái của mình bị cô cầm, sau đó lại đưa ánh mắt đặt trên mặt cô.
Một khuôn mặt không được tính là sáng rỡ động lòng người, nhưng mới vừa rồi lúc nói chuyện lại có thể hấp dẫn ánh mắt của hắn.
“Ngươi là muốn quan tâm ta sao?” Môi chậm rãi toát ra một độ cong, thiếu niên đón gió, yên lặng nhìn đối phương.
Muốn? Quan tâm? Những lời này của hắn, cô làm sao lại nghe không được tự nhiên a! Nhan Cát Tường nhíu mày, nhất thời nửa khắc cũng không biết nên trả lời thiếu nhiên như thế nào.
“Là nghĩ hay là không nghĩ?” Lẳng lặng, thiếu niên thanh âm xen lẫn tiếng gió, lại một lần nữa truyền vào tai Nhan Cát Tường.
“Được rồi, thật sự là ta nghĩ quan tâm ngươi.” Thở dài một hơi, Nhan Cát Tường gật đầu thừa nhận. Mặc dù lời của hắn nghe không được tự nhiên, nhưng cẩn thận nghĩ đến ý tứ trong lời nói của hắn. Cô mới vừa rồi đem hắn từ trên bệ cửa sổ tha xuống, lại còn mới thuyết giáo hắn một phen, đúng là cũng coi như quan tâm hắn.
Lời của cô khiến cho thiếu niên trầm tư chốc lát, một hồi lâu sau, hắn một lần nữa nhìn cô, “Ngươi có vẻ rất thú vị.” Mà hắn, chưa từng đụng qua một người như cô.
“A… A…” Cô ngoài cười nhưng trong không cười hừ hai tiếng, coi như là tiếp nhận cách nói chuyện cổ quái của hắn.
“Chỗ này của ta không phải là bất cứ ai cũng có thể đi vào, bất quá bởi vì ngươi quan tâm ta, cho nên ta sẽ tha thứ ngươi.” Thiếu niên tiếp tục nói.
A! Nhan Cát Tường cố nén ngửa mặt lên than trời. Lời trong miệng của hắn, giống như loại người phi thường bao dung tha thứ. Hắn cho rằng hắn là ai, hoàng đế thời cổ đại sao?! (thì anh có khác gì hoàng đế đâu tỷ?)
Xoay người, cô tính rời đi. Nếu tiếp tục nói với loại kỳ quái này, cô rất có thể điên theo mất.
“Đợi chút.” Bóng người chợt lóe, hắn chẳng biết lúc nào đã ngăn ở trước mặt cô, “Tên của ngươi.” Hắn hỏi.
“Nhan.” Cô thuận miệng quăng cho hắn một cái họ.
“Là họ, hay là tên?”
“Họ.”
“Như vậy tên đâu?” Hắn hiển nhiên không có ý định bỏ qua cho cô.
Cô có thể cự tuyệt không nói a! Trừng hai mắt, Nhan Cát Tường giơ tay hướng thiếu niên phất lên, tính đẩy thiếu niên ra, xông ra khỏi phòng.
Ba!
Phất tay không thành công, cổ tay cũng bị thiếu niên bắt được.
Năm ngón tay như móng đại bàng nắm chặt cổ tay của cô.
“Buông tay!” Cô lại trừng hắn một cái, cố gắng phát huy khí thế “bén nhọn” trong ánh mắt.
“Tên.” Thiếu niên trên mặt giương lên mỉm cười thuần khiết, nhưng năm ngón tay nắm chặt cổ tay cô, càng giãy càng chặt.
Đau đau đau đau đau a!
Nhe răng trợn mắt một phen, Nhan Cát Tường cố gắng ở trong lòng tìm lý do hồi lâu, được, người khôn không vì cái lợi trước mắt, không phải chỉ là tên thôi sao, nói cũng không có gì tổn thất, “Cát Tường.” Cô vạn phần không tình nguyện khai ra cái tên rất muốn được bỏ đi của mình.
“Nhan Cát Tường…” Hắn lẩm bẩm nhớ tới tên cô, sau đó cúi xuống, sát vào tai phải của cô, “Ta tên là ‘Đình’.”
Gặp quỷ! Cô một chút cũng không có hứng thú muốn biết hắn tên gì, “Có thể buông tay ra.” Cô thúc giục.
“Ừ.” Hắn lần này cũng rất hợp tác mà đem tay cô thả ra.
Cong môi, Nhan Cát Tường xoa xoa cổ tay bị nắm đau. Xem ra ngày hôm nay cô tuyệt đối không phải xui xẻo bình thường, nhất là đụng phải cái tên thiếu niên thần kinh này.
“Đúng rồi, ngươi tại sao lại chạy lên tầng 85?” Hắn đột ngột hỏi. Dù sao chỉ cần là người của công ty, cũng phải biết, chỉ cần là tầng 85 trở lên, không phải nhân viên quan trọng, không được đi vào.
Bất quá, hắn hiển nhiên quên mất trình độ Nhan Cát Tường chỉ là tay mơ.
Trời ạ! Nếu là hắn không nhắc đến cô thiếu chút nữa đã quên mất mục đích chính, “Ngươi có thấy một con mèo không? Toàn thân trắng như tuyết.” Cô có chút vội vàng hỏi. Tiếng mèo kêu lúc trước hẳn là từ trong phòng này truyền đến a, nhưng sau khi vào đây vẫn chưa nghe thấy mèo kêu.
“Mèo?” Lông mi thật dài, theo tiếng nói của hắn mà khẽ động. Xoay người lại, thiếu niên đến trước thùng rác, dùng chân mở nắp thùng rác ra, sau đó từ bên trong lôi ra một cuộn tuyết trắng, “Là cái này?” Hắn hỏi.
Một đám lông nhung nhung trắng như tuyết, nếu như không nhìn kỹ, thật đúng là không nhìn ra chính chủ mà cô muốn tìm. Hiển nhiên, con mèo trắng này không biết bị cái gì làm kinh sợ, đã cuộn thành một cuộn tròn. (còn bị cái gì làm cho sợ nữa, bị ca vứt vào sọt rác còn không sợ chết đi)
“Đúng.” Cô gật đầu lia lịa, muốn nhận lấy con mèo từ trong tay hắn, con mèo đáng thương, nếu lúc nãy cô không may quên mất chuyện này, không biết cái đồ thiếu niên thần kinh trước mắt kia có phải thật sự muốn coi con mèo này là đồ vật mà vứt đi hay không.
“Như vậy… Ngươi ngày mai có thể tới nơi này?” Hắn rụt tay lại, như không có ý định nhanh như vậy đem mèo trả lại cho cô.
“Ngày mai?” Cô sửng sốt. Gặp cái loại này, một lần cô còn chịu được.
“Đúng, ngày mai.” Hắn vuốt cằm, đang đợi câu trả lời của cô.
Mèo trắng đáng thương ở trong tay của hắn dường như khẽ run, cặp mắt mèo màu xanh đáng thương đang ngó chừng cô, như muốn cầu xin cô cứu nó thoát khỏi ma trảo.
Ai… Tại sao… Hết lần này tới lần khác đều là cô?
Bất đắc dĩ gật đầu, cô không tình nguyện phun ra một chữ “Được”. Một con mèo, lợi dụng lòng thương hại ít ỏi của cô, mà một người, thì lợi dụng lòng thương hại của cô đối với một con mèo.
“Thời gian như hôm nay, hẹn gặp vào trưa mai.” Như thần chú của ác ma từ trong miệng thiếu niên bay ra.
Nhan Cát Tường chỉ có một cảm giác duy nhất, thời điểm cha mẹ đặt tên cho cô, thật ra thì nên đặt là —— Nhan Xui Xẻo.
/10
|