Tinh Võ Môn

Chương 142: Tỷ muội tình thâm

/190


"Bây giờ còn cần phải ta tự đến phá hư hay sao?' Vương Chí Đạo có chút cười cười, đột nhiên tiến lên một tay cướp lấy cái chăn mỏng đang che trên người Sơn Khẩu Ngọc Tử, ném đỉ ra phía sau lưng hắn.

Sơn Khẩu Ngọc Tử kinh hãi, theo bản năng một tay che đậy ngực, một tay bưng kín hạ thể, vừa sợ vừa giận nói: "Vương Chí Đạo, ngươi muốn làm gì?"

"Ta muốn nhìn ngươi một chút, xem hôm nay ý định như thế nào để cùng Ngũ sư huynh của ta thành thân!" Vương Chí Đạo quơ quơ "Kim tiễn" trong tay, nói: "Bây giờ ta ngồi canh ở chỗ này, ngươi nếu có dũng khí chạy ra ngoài thì ta sẽ cho ngươi một phát súng. Chúng ta chậm rãi ở chỗ này thưởng thức nhau hả, nếu như có người chạy tới tìm ngươi, ta sẽ để cho hắn xem một chút, Sơn Khẩu Ngọc Tử sắp thành thân lại để lộ cặp mông trần theo ta ngồi yên ở chỗ này này! Ngươi nói xem, loại chuyện này nếu truyền đi ra ngoài, sẽ có cái hậu quả gì?"

Sơn Khẩu Ngọc Tử trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo một lúc, đột nhiên "khúc khích" cười nói: "Để cho bọn họ chứng kiến thì đã có sao? Bọn họ như thế nào lại biết được ta là Sơn Khẩu Ngọc Tử, nói không chừng bọn họ lại cho ta là tỷ tỷ Sơn Khẩu Tuyết Tử đó! Nếu là như vậy, Vương Chí Đạo ngươi coi như là hãm tỷ tỷ của ta vào tình cảnh tình ngay lý gian, vô phương giải thích rồi!"

"Vậy sao? Vậy ngươi nếu như hôm nay không có xuất hiện trong hôn lễ thì sẽ như thế nào? Cho tỷ tỷ của ngươi thay thế ngươi cùng Ngũ sư huynh của ta thành thân chăng? Hôn lễ của các ngươi đã tuyên truyền ồn ào náo nhiệt, lại còn đã mời đến nhiều tân khách như vậy, không có khả năng muốn hủy bỏ mà chỉ nói một câu hủy bỏ là xong hả!" Vương Chí Đạo mỉm cười nói: "Ta đây muốn nhìn xem, đến lúc đó ngươi là một tân nương tử lại không xuất hiện, phụ thân ngươi Sơn Khẩu Dụ Nhân sẽ có kết cục như thế nào!"

Sơn Khẩu Ngọc Tử sắc mặt rốt cục thay đổi, nàng nói: "Vương Chí Đạo, ngươi cho rằng uy hiếp ta như vậy là hữu dụng sao? Đừng quên sư tỷ của ngươi vẫn đang ở bên ngoài chờ ngươi đó. Ta không thể nào chỉ đi có một mình tới đây, nếu như sư tỷ của ngươi bị người của ta giam giữ, ta xem ngươi sẽ làm như thế nào để uy hiếp ta?"

Thật không ngờ, Vương Chí Đạo mặt không đổi sắc nói: "Đầu tiên, ta không tin ngươi rằng có dẫn theo người khác đến đây, ngươi lấy sắc dụ ta như vậy, vậy thì làm sao có thể để cho người của chính mình biết được? Thứ hai, Ô sư tỷ của ta không phải là dạng không chịu nổi một kích như trong tưởng tượng của ngươi vậy, thực lực của nàng so với ta cũng không thua kém bao nhiêu. Cho dù ngươi có thật sự dẫn thêm người tới, cũng không nhất định là có thể bắt được nàng. Thứ ba, ta ghét nhất là bị có người dùng sư tỷ của ta hoặc là dùng những người khác đến uy hiếp ta, cho nên ngươi còn dám nói ra những thứ như vậy, ta lập tức sẽ một phát bắn chết ngươi!"

Nói đến những lời cuối cùng, ngữ khí của Vương Chí Đạo trở nên lạnh như băng, làm cho Sơn Khẩu Ngọc Tử không tự chủ được mà rùng mình một cái.

Lại trải qua thêm một lúc nữa, Sơn Khẩu Ngọc Tử lại tức giận hỏi: "Vương Chí Đạo, ngươi cứ dây dưa theo ta như vậy làm gì chứ? Tại sao không dứt khoát một phát súng giết ta đi?"

Vương Chí Đạo nhưng lại cười nói: "Bởi vì ta cảm giác được như vậy rất thú vị hả, giết ngươi sẽ không còn có ý tứ nữa!"

Sơn Khẩu Ngọc Tử nghe vậy, tức đến thiếu chút nữa bị ngất đi. Sau một lúc lâu trợn trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo, nàng đột nhiên làm ra một hành động thật ngoài suy nghĩ của Vương Chí Đạo, đem hai tay đang che ở trước ngực cùng dưới hạ thể đều buông ra. Lập tức, hai bầu vú căng tròn nhô cao vút đang phập phồng cùng hạ thể mê hồn dụ người phạm tội lại một lần nữa hiện ra ngay trước mắt Vương Chí Đạo .

Vương Chí Đạo giật mình kinh ngạc, chỉ có điều tầm mắt lại không hề có né tránh đi, ngược lại còn lộ ra bộ dáng hưng phấn bừng bừng nhìn trừng trừng suốt từ trên xuống dưới thân thể mềm mại trần truồng của Sơn Khẩu Ngọc Tử, không chút do dự mà thưởng thức hai bầu vú căng đầy trên đỉnh đang nổi lên hai hạt châu mềm mại màu hồng phấn cùng với nơi bí ẩn đang nửa kín nửa hở giữa hai chân nàng, lại cười nói: "Lại muốn lấy sắc dụ ta sao? Thế nhưng một chiêu này là vô ích rồi. Ta coi như là đang xem AV mà thôi, chỉ nhìn không động là được, dù sao ta cũng không phải là chưa từng thấy qua. Chỉ có điều ta cũng phải nói thật, vóc người của ngươi có thể còn hơn cả những nữ minh tinh AV nổi tiếng đó, ít nhất thì so ra cũng không phân cao thấp đâu!"

"AV là cái gì, ai là nữ minh tinh AV?" Sơn Khẩu Ngọc Tử hiển nhiên là nghe nhưng không hiểu được những danh từ ở đời sau này, liền cau đôi mi thanh tú hỏi lại.

Vương Chí Đạo cũng biết chính mình đang nói bậy rồi, cũng chỉ cười cười, không trả lời, lại đột nhiên hỏi:

"Sơn Khẩu Ngọc Tử, ngươi căn bản là không yêu Ngũ sư huynh của ta phải không?"

Sơn Khẩu Ngọc Tử nghe vậy ngẩn ra, hỏi: "Tại sao lại nói như vậy? Ta đương nhiên là có yêu Trần Chân!"

"Ngươi nếu thật sự yêui Ngũ sư huynh của ta, vậy thì tại sao lại đứng ngay trước mặt nam nhân khác mà tùy ý lõa lồ khoe thân? Ngươi rốt cuộc là bản tính dâm đãng hay là nữ nhân Nhật Bản các ngươi đều là như vậy?" Vương Chí Đạo nhíu nhíu mày đầu, lại nói: "Nhưng việc này cũng không đúng hả. Ngươi rõ ràng còn là một xử nữ, như thế nào lại có thể dâm đãng như vậy? Chẳng lẽ là khi sư môn của ngươi dậy các ngươi thuật giết địch, để có thể xuất kỳ bất ý giết chết cường địch, liền không tiếc bán đứng thân thể của bản thân mình? Đáng tiếc ngươi vẫn còn là một xử nữ, giả bộ giống đến đâu đi nữa thì cũng sẽ lộ ra chân tướng, nếu không quả thật là cũng sẽ trúng kế của ngươi rồi!"

Sơn Khẩu Ngọc Tử vốn nghe được đang tức giận không thôi, lại nghe được Vương Chí Đạo nói câu kế tiếp, liền không nhịn được mà nghi hoặc hỏi thăm: "Ngươi căn cứ vào cái gì mà biết ta còn là xử nữ?"

Vương Chí Đạo mỉm cười nói: "Nếu như ngươi không phải còn là một xử nữ, thì tại sao lúc ta vuốt ve ngươi, ngươi lại trở nên run rẩy? Đây chính là phản ứng của xử nữ. Nếu như ngươi thật sự trúng phải xuân dược, thì không có khả năng phát sinh được phản ứng như vậy. Huống chi, thân thể của xử nữ cùng với nữ nhân không còn là xử nữ, luôn luôn có những chỗ bất đồng, ta vừa nhìn là đã có thể nhận ra được. Ngươi thật sự cho rằng ta chỉ là một tay mơ chưa từng nếm mùi nữ sắc hay sao?"

Sơn Khẩu Ngọc Tử rất ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Vương Chí Đạo một lúc lâu, đột nhiên thản nhiên cười nói: "Thật là nhìn không ra được, tuổi ngươi còn nhỏ, vậy mà lại là một tay lão luyện gió trăng hả! Kinh nghiệm của ngươi là từ đâu mà có được hả, là từ sư tỷ của ngươi cùng nữ nhân gọi là Chu Điệp kia sao?"

"Đừng có coi thường sư tỷ của ta cùng Chu Điệp. Các nàng không có vô sỉ như ngươi vậy!" Vương Chí Đạo lạnh lùng nói.

Sơn Khẩu Ngọc Tử mặt ngọc lần nữa biến sắc, chỉ có điều nhìn cây súng lục hoàng kim trong tay Vương Chí Đạo, cũng không dám phát tác.

Lúc này, thanh âm Ô Tâm Lan ở bên ngoài vang lên: "Vương Chí Đạo, Sơn Khẩu Tuyết Tử tiểu thư, các ngươi ở bên trong hay sao? Nếu có xin mời trả lời với ta một tiếng!"

Vương Chí Đạo lớn tiếng hồi đáp: "Ổ sư tỷ, ta ở chỗ này, ngươi vào đi!"

Sơn Khẩu Ngọc Tử ngơ ngác ngẩn ngơ, nói: "Nguyên lai ngươi cùng ta dây dưa lâu như vậy, chính là để chờ nàng tìm đến sao? Ngươi muốn cho nàng xem được cái bộ dạng này của chúng ta hay sao?"

Vương Chí Đạo không đáp mà hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ngươi lại còn có thể sợ bị Ô sư tỷ của ta nhìn thấy hay sao?"

Tiếng bước chân đã vang lên, chính là Ô Tâm Lan nghe được thanh âm hỏi đáp liền đi vào. Nàng vừa vào đến cửa đã lập tức nhìn thấy Sơn Khẩu Ngọc Tử thân thể để trần truồng, đang giả bộ làm ra vẻ mặt đau đớn đáng thương, cùng với Vương Chí Đạo đang lăm lăm súng lục "Kim tiễn" đứng ở đầu giường, lập tức không khỏi ngây người ra như phỗng. Một lúc lâu sau, nàng mới vừa giận vừa sợ nói:

"Vương Chí Đạo, ngươi đây là đang làm cái gì? Sơn Khẩu Tuyết Tử tiểu thư là nữ nhân của Ngũ sư huynh, ngươi có thể nào đối đãi nàng như vậy... "

Nếu không chứng kiến Vương Chí Đạo tay cầm súng đối đầu với Sơn Khẩu Ngọc Tử, tình huống có chút không thích hợp, không giống như loại chuyện kia trong trí tưởng tượng của nàng, Ô Tâm Lan chỉ sợ đã ầm ĩ náo loạn lên rồi.

"Nàng không phải là Sơn Khẩu Tuyết Tử, mà là Sơn Khẩu Ngọc Tử!" Vương Chí Đạo cắt ngang lời Ô Tâm Lan, lại nói: "Ô sư tỷ, Sơn Khẩu Tuyết Tử nằm ở dưới gầm giường ấy, ngươi đi mang nàng ra đi!"

Ô Tâm Lan nghe vậy ngẩn người, sau khi nhìn lại thân thể trần truồng của Sơn Khẩu Ngọc Tửmột lúc, mới tỉnh ngộ lại được, vội vàng bò đến dưới gầm giường nhìn vào. Quả nhiên bên trong có một người, đúng là Sơn Khẩu Tuyết Tử vẫn đang mặc y phục nữ tu sĩ, đã hôn mê bất tỉnh rồi.

Chứng kiến Ô Tâm Lan đem Sơn Khẩu Tuyết Tử từ dưới gầm giường kéo ra ngoài, Sơn Khẩu Ngọc Tử không nhịn được hỏi Vương Chí Đạo: "Ngươi là như thế nào lại biết được tỷ tỷ bị ta giấu ở dưới gầm giường?"

Vương Chí Đạo hồi đáp: "Việc này đoán ra rất dễ dàng, ngươi là tới có một mình, hơn nữa thời gian rất ngắn, không có khả năng có sức lực để đem tỷ tỷ của ngươi mang đi. Cho nên ta đoán chắc ngươi nhất định sẽ đem nàng tạm dấu đi. Chỗ có thể giấu được người trong gian phòng này cũng không nhiều, chỗ duy nhất có thể giấu người chính là ở dưới gầm giường. Khi ta với ngươi tán dóc, đã luôn luôn dùng lỗ tai lắng nghe dò xét. Tiếng hít thở của tỷ tỷ ngươi mặc dù rất thấp nhưng vẫn để cho ta nghe thấy được!"

"Cho nên ngươi vẫn theo ta dây dưa, chính là để Ô sư tỷ cho ngươi tìm lại đây cứu tỷ tỷ của ta ra? Ngươi thật đúng là quá cẩn thận, biết rõ tỷ tỷ của ta ở dưới gầm giường nhưng vẫn nại mà bất động, phải đợi tới khi Ô sư tỷ của ngươi vào đây?" Sơn Khẩu Ngọc Tử nói.

Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Đối phó với loại nữ nhân như ngươi này, không cẩn thận một chút thì sẽ chịu thiệt thòi lớn!"

Ô Tâm Lan lúc này mở miệng hỏi: "Vương Chí Đạo, Sơn Khẩu Tuyết Tử tiểu thư hôn mê bất tỉnh rồi, làm sao bây giờ?"

"Cứu tỉnh nàng!"

"Làm như thế nào để cứu tỉnh. Ta không biết đâu!""

"Nàng hẳn là đã bị muội muội của nàng một chưởng bổ lên cần cổ mà hôn mê, ngươi xoa bóp vùng cổ cho nàng một chút, thông khí hoạt huyết. Sau đó lại ấn nhân trung cua nàng, nàng sẽ tỉnh lại!"

Ô Tâm Lan nghe vậy, vội vàng làm theo hướng dẫn, không tới mười phút đã nghe thấy Sơn Khẩu Tuyết Tử rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.

Chứng kiến Ô Tâm Lan đang ngồi xổm ngay trước mặt mình, Sơn Khẩu Tuyết Tử vuốt vuốt đầu nàng vẫn đang mê muội, hỏi: "Ô cô nương, đã xảy ra chuyện gì, tại sao ta lại cảm thấy đầu óc choáng váng thế này?"

Ô Tâm Lan hồi đáp: "Là muội muội của ngươi đánh hôn mê ngươi. Sơn Khẩu Tuyết Tử tiểu thư, ngươi không nhớ rõ trước lúc hôn mê đã xảy ra chuyện gì hay sao?"

"Muội muội của ta?" ánh mắt Sơn Khẩu Tuyết Tử theo lời Ô Tâm Lan chuyển nhìn qua, vừa lúc thấy được Sơn Khẩu Ngọc Tử thân thể mềm mại trắng như tuyết vẫn đang hoàn toàn lõa thể, cùng Vương Chí Đạo đang cầm súng, không khỏi kinh hô lênmột tiếng, vội vàng giãy dụa bò đứng lên, vội vàng hỏi: "Thế này là đã xảy ra chuyện gì, Vương Chí Đạo, ngươi tại sao lại muốn đối đãi muội muội của ta như vậy?"

Vừa nói, Sơn Khẩu Tuyết Tử vừa nhặt lên cái chăn mỏng đã bị Vương Chí Đạo vứt ra phía sau, đi đến đem thân thể mềm mại lõa lồ của Sơn Khẩu Ngọc Tử che lại, sau đó lại nói: "Ngọc Tử, quần áo của em đâu, mau lấy ra mặc vào đi!"

Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Quần áo của nàng hẳn là cũng đã ném vào trong gầm giường cùng với ngươi đó. Có lẽ là sợ ta có thể nhìn ra được sơ hở trên quần áo của nàng!"

Sơn Khẩu Tuyết Tử nghe vậy, vội vàng ngồi xổm xuống nhìn vào trong gầm giường, quả nhiên, kiện kimono màu trắng luôn được Sơn Khẩu Ngọc Tử yêu nhất đang ở trong gầm giường. Sơn Khẩu Tuyết Tử không chút nghĩ ngợi, lập tức bò vào lấy bộ kimono trắng ra ngoài, đưa cho Sơn Khẩu Ngọc Tử, thúc giục nàng mặc lên trên người.

Vương Chí Đạo cau mày nói: "Sơn Khẩu Tuyết Tử tiểu thư, ngươi rốt cuộc có hiểu đã xảy ra chuyện gì hay không? Muội muội của ngươi đem ngươi đánh hôn mê, cũng đem ngươi cất giấu dưới gầm giường, sau đó cởi sạch quần áo để giả bộ là ngươi để dụ dỗ ta, nghĩ muốn nhân cơ hội để đoạt súng của ta. Nếu như mà nàng thành công được, phỏng chừng là ta đã chết rồi. Cho dù về phần ngươi có thể được nàng xem là thân tình tỷ muội mà không giết ngươi, nhưng cũng sẽ không để cho ngươi gặp lại được Ngũ sư huynh của ta nữa. Ngươi hiểu chưa?"

Sơn Khẩu Tuyết Tử yên lặng giúp Sơn Khẩu Ngọc Tử mặc kimono, sau đó mới sâu kín thở dài nói: "Ta đã rõ ràng, nhưng là ta có thể làm thế nào đây, trách mắng nàng sao? Để cho ngươi giết nàng sao? Ta sao có thể làm như vậy, nàng thủy chung vẫn là muội muội của ta, mặc kệ là nàng đã làm sai điều gì, nàng vẫn cứ là muội muội của ta, ta không hề trách cứ nàng!"

Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan nghe được ngẩn người. Ô Tâm Lan không nhịn được nói: "Cái loại nàng ta là một muội muội liên tục tính kế với tỷ tỷ của mình như vậy, vậy thì còn chịu quan hệ với nàng làm cái gì? Vương Chí Đạo, tại sao không trực tiếp một phát bắn chết cô ta đi, như vậy không phải là xong hết mọi chuyện hay sao?"

"Không, không nên!" Sơn Khẩu Tuyết Tử kinh hoảng vội che ở trước mặt Sơn Khẩu Ngọc Tử, lắp bắp nói với Vương Chí Đạo: "Vương Chí Đạo, ngươi không thể giết nàng, nàng là muội muội của ta mà, nếu ngươi muốn giết nàng thì trước hết giết ta đi!"

Vương Chí Đạo nhíu nhíu đầu mày, nói: "Ngươi che chở nàng như vậy, nàng chưa chắc đã cảm kích ngươi!"

Sơn Khẩu Tuyết Tử lắc đầu nói: "Ta không cần nàng cảm kích, ta chỉ nghĩ muốn để nàng còn sống thật tốt. Nàng chính là muội muội duy nhất của ta, mẫu thân của ta đã sớm qua đời, phụ thân lại đối với ta không tốt lắm, trên cơ bản đã không còn coi ta như là con gái của ông ấy nữa rồi. Khi ta còn bé, duy nhất có thể chơi thân với ta cũng chỉ có Ngọc Tử, không có nàng làm bạn, ta sống sẽ rất cô độc. Có thể nói, Ngọc Tử chính là thân nhân duy nhất của ta còn trên đời này, nàng nếu chết đi, ta sống ở trên đời này còn có cái ý tứ gì nữa đây?"

Sơn Khẩu Tuyết Tử vừa nói xong lại xoay người lại, nói với Sơn Khẩu Ngọc Tử: "Ngọc Tử, em nghe tỷ tỷ khuyên một câu, buông tha cho Trần Chân đi! Nếu như em thật sự thích anh ấy, tỷ tỷ có thể rời đi, chỉ cần em có thể để cho anh ấy thanh tỉnh lại. Em đem anh ấy làm thành giống như con rối bị thao túng, cho dù có thành thân với anh ấy, anh ấy cũng phải là Trần Chân trước kia nữa rồi. Như vậy em theo anh ấy sống cùng một chỗ có thể cảm thấy hạnh phúc được hay sao? Em nếu như còn nghe tỷ tỷ, tỷ tỷ thề sẽ nghĩ biện pháp để Trần Chân tiếp nhận em, sống cùng với em một chỗ. Nói cho tỷ tỷ biết, em hy vọng muốn được một Trần Chân bình thường, hay chỉ là một Trần Chân con rối?"

Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan nghe thấy lời Sơn Khẩu Tuyết Tử cùng sợ run. Ô Tâm Lan thở dài nói: "Sơn Khẩu Ngọc Tử tiểu thư, ta thực sự hâm mộ ngươi có được một tỷ tỷ yêu thương ngươi đến như vậy. Nói thật đi, ngươi không hề có cảm thấy một chút áy náy nào hay sao? Tỷ tỷ của ngươi đối với ngươi tốt như vậy, nhưng ngươi vẫn luôn luôn thương tổn nàng?"

Sơn Khẩu Ngọc Tử vẫn cúi đầu, im lặng không nói gì, chỉ có điều Vương Chí Đạo lại có thể kịp chứng kiến, đôi bàn tay ngọc của nàng đã run rẩy rất nhỏ, hiển nhiên đối với lời nói của Sơn Khẩu Tuyết Tử cũng không phải là không có chút động lòng nào.

Vương Chí Đạo thở dài, nói: "Sơn Khẩu Tuyết Tử, ngươi không cần khuyên nàng nữa, trên thực tế có thể ta đã đoán sai lầm rồi, muội muội của ngươi căn bản là không hề yêu thương Ngũ sư huynh của ta. Nàng cũng không muốn thành thân cùng với Ngũ sư huynh của ta. Nàng làm như vậy mục đích chính chỉ là muốn khống chế được Ngũ sư huynh của ta, trở thành con rối của nàng, hoặc con rối của phụ thân ngươi Sơn Khẩu Dụ Nhân.

Sơn Khẩu Ngọc Tử, ta đoán chắc, việc này trên thực tế cũng không phải là chủ ý của ngươi, mà là chủ ý của phụ thân ngươi Sơn Khẩu Dụ Nhân, hắn bức bách ngươi phải làm như vậy, đúng không? Phụ thân của ngươi là dạng người không từ thủ đoạn, vì muốn khống chế Ngũ sư huynh của ta, coi như là hạnh phúc của con gái của mình cũng sẽ không chút do dự mà hy sinh luôn, tỷ tỷ của ngươi đối với hắn không có giới trị lợi dụng, lập tức bị hắn một cước đá văng ra. Đúng không? Nói cho ta biết, Sơn Khẩu Ngọc Tử, lời ta đoán có phải là sự thật hay không?"

Sơn Khẩu Tuyết Tử nghe được ngây ngốc ngẩn ngơ, nhìn lại Sơn Khẩu Ngọc Tử đang cúi đầu im lặng, lại hỏi: "Ngọc Tử, Vương Chí Đạo nói chính là sự thật hay sao? Em thật sự không hề yêu thương Trần Chân, chỉ là nghĩ muốn thao túng anh ấy hay sao?"

Sơn Khẩu Ngọc Tử rốt cục nâng đầu ngẩng mặt lên, hồi đáp: "Tất nhiên, em không yêu Trần Chân, em làm như vậy, là bởi vì theo mệnh lệnh của phụ thân. Em không thể cãi lại mệnh lệnh của phụ thân. Tỷ tỷ, em xin lỗi!"

Sơn Khẩu Tuyết Tử đôi mắt đẹp nhắm chặt lại, vẻ mặt lộ rõ biểu tình thống khổ, lẩm bẩm: "Phụ thân, ông ấy tại sao nhất định phải như vậy, tại sao muốn đối đãi con gái của ông ấy như vậy chứ?"

"Bởi vì phụ thân ngươi chính là theo chủ nghĩa trung thành đến cực đoan với Nhật Bản phong kiến chuyên chế, ngươi như vậy thì không có thuốc nào cứu được!"

Vương Chí Đạo lắc lắc đầu, nhìn cả hai tỷ muội kia, lại nói: "Sơn Khẩu Ngọc Tử, thôi đừng ngồi trên giường làm gì nữa, xuống đi theo chúng ta thôi! Cảnh cáo ngươi, tốt nhất đừng giở thêm trò gì ra nữa, nếu không cho dù tỷ tỷ của ngươi có cầu tình, ta cũng sẽ không do dự xử bắn ngươi ngay! Sơn Khẩu Tuyết Tử tiểu thư, chúng ta hay là rời đi khỏi chỗ này đã, mặc kệ là thế nào, trước hết cần giải cứu được Ngũ sư huynh của ta rồi mới nói tiếp!"

Sơn Khẩu Tuyết Tử mờ mịt gật đầu, Ô Tâm Lan thấy bộ dáng nàng đau khổ, cảm giác được trong lòng không đành lòng, đang nghĩ đi tới dìu đỡ nàng. Nhưng đúng vào một nháy mắt này, Vương Chí Đạo đột nhiên cảm ứng được một loại cảm giác nguy hiểm vô cùng quen thuộc nhưng đã rất lâu rồi không gặp, vội vàng quát lên cảnh cáo: "Cẩn thận, có Phong tỏa thủ (1), nằm xuống mau!"

Vừa nói, Vương Chí Đạo đã cấp tốc bổ nhào tới, đem Ô Tâm Lan đẩy ngã xuống trên mặt đất.

"Đoàng" một tiếng súng vang lên, nhưng lại là Sơn Khẩu Tuyết Tử! Trên ngực nàng đã nở bừng một bông hoa máu! Chỉ thấy trên mặt nàng lộ rõ thần sắc kinh ngạc không thể tin nổi, sau đó chậm rãi ngã xuống đất.

"Tỷ tỷ!" Sơn Khẩu Ngọc Tử thấy thế, không tự chủ được phát ra một tiếng thét kinh hãi, theo bản năng hướng Sơn Khẩu Tuyết Tử lao tới.

Mục tiêu của Phong tỏa thủ là Sơn Khẩu Tuyết Tử? Vương Chí Đạo cảm thấy rất bất ngờ, còn đang nghĩ nhằm phương hướng Phong tỏa thủ mà bắn trả một phát súng, đột nhiên lại cảm thấy tầm ngắm lần này đã rơi xuống trên người mình, rõ ràng chính mình đã bị Phong tỏa thủ ngắm trúng, lập tức ôm choàng lấy Ô Tâm Lan lăn tròn một vòng. Một tiếng súng đồng thời vang lên, vừa vặn bắn trúng vào vị trí mới vừa rồi của hắn, chuẩn xác đến độ kinh người.

Vương Chí Đạo trong lòng cả kinh, biết một Phong tỏa thủ này cũng giống như chính mình, chính là một tay súng cao thủ.

Lập tức không dám chậm trễ, ôm Ô Tâm Lan tiếp tục lăn tròn đến chỗ góc phòng tránh được tầm ngắm của Phong tỏa thủ, mới ngừng lại được.

Lúc này, chỉ nghe thanh âm của Thuyền Việt Hoành Sơn ở bên ngoài vang lên nói: "Nhị tiểu thư, cô ở bên trong hay sao? Mời cô ra đi, Sơn Khẩu tiên sinh muốn cô lập tức quay về đi tham gia hôn lễ! Cô yên tâm, Vương Chí Đạo giao cho chúng ta xử lý, ta cam đoan hắn hôm nay đừng mơ tưởng có thể còn sống!"

Sơn Khẩu Ngọc Tử cả giận nói: "Thuyền Việt Hoành Sơn, ngươi tên hỗn đản này, người của ngươi làm sao dám nổ súng bắn tỷ tỷ của ta? Ngươi có tin ta sẽ giết các ngươi hay không!"

Thuyền Việt Hoành Sơn thanh âm lờ mờ nói: "Xin lỗi, Nhị tiểu thư, đây là Sơn Khẩu tiên sinh đã hạ nghiêm lệnh, ông ấy không hy vọng Đại tiểu thư sẽ phá hư hôn lễ của cô cùng Trần Chân!"

"Nói bậy, ngươi nói bậy!" Sơn Khẩu Ngọc Tử không tin nói: "Phụ thân như thế nào lại có thể hạ lệnh giết chết tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng là con gái của ông ấy mà!"

"Việc này chính cô trở về hỏi lại Sơn Khẩu tiên sinh đi!" Chỉ nghe bên ngoài Thuyền Việt Hoành Sơn nói tiếp: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com

"Nhị tiểu thư, Sơn Khẩu tiên sinh nói, nếu như mà cô không lập tức theo ta trở về, ông ấy sẽ hủy bỏ ước định ban đầu của hai người. Ông ấy nói Nhị tiểu thư cô nên suy nghĩ cho rõ ràng!"

Sơn Khẩu Ngọc Tử nghe vậy sắc mặt không ngừng biến đổi, sau khi đưa mắt nhìn Sơn Khẩu Tuyết Tử đang nằm trong lòng một lúc lâu, mới hồi đáp: "Thuyền Việt thúc thúc, ta với ngươi trở về!"

Sau đó, nàng lại nhìn đến góc phòng chỗ Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan đang nấp, đôi mắt đẹp lộ ra ánh nhìn cầu khẩn, lấy giọng thấp nhất không để cho bên ngoài nghe thấy, thì thào nói: "Vương Chí Đạo, Ô cô nương, ta van xin các người, hãy cứu lấy tỷ tỷ của ta. Chỉ cần tỷ tỷ của ta có thể sống sót, ta nhất định sẽ báo đáp các ngươi thật tốt!"

Nói xong, Sơn Khẩu Ngọc Tử nhẹ nhàng đỡ Sơn Khẩu Tuyết Tử trong vòng tay nằm xuống đất, không quay đầu nhìn lại mà chạy vụt đi ra ngoài.

Vương Chí Đạo thấy thế trong lòng quýnh lên, đang muốn đoạt đi ra ngoài, nhưng là thân thể của hắn vừa động, một viên đạn đã bắn chặn ngay lại, làm cho hắn không thể không tiếp tục trốn ở trong góc khuất.

Ô Tâm Lan rất kinh hãi nhìn bông hoa máu trước ngực Sơn Khẩu Tuyết Tử càng lúc càng nở lớn hơn, lại hỏi Vương Chí Đạo:

"Vương Chí Đạo, làm sao bây giờ, chúng ta phải làm như thế nào để cứu nàng đây, nàng sắp chết mất rồi!"

Vương Chí Đạo tỉnh táo nói: "Một Phong tỏa thủ này đúng là một cao thủ, chúng ta trước hết cần giải quyết hắn, nếu không vừa thò đầu ra là đã xong đời!"

---------------------

Chú thích:

(1) -Phong tỏa thủ: chỉ người lính chuyên làm nhiệm vụ bắn chặn quân địch để cho đồng đội xung phong hoặc rút lui. Phong tỏa thủ cũng thường sử dụng súng có kính ngắm để tăng độ chính xác khi bắn, nhưng cũng không nhất thiết là lính bắn tỉa chuyên nghiệp.


/190

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status