"A! Cuối cùng Tư Luật cũng nghĩ thông rồi."
Nghe anh trai thuật lại xong, Nhứ Tiệp bật cười.
Ba người ngồi trên xe, xe nhẹ nhàng đi về phía trước, dọc đường đi tâm tình của ba người rất vui vẻ, vừa nói vừa cười toàn nói chuyện trên trời dưới đất.
"Liêu có thể thoải mái rồi, chính mình khi còn ở Thiên Môn, mỗi ngày đều nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Vi." Nhứ Tiệp hồi tưởng lại ít chuyện cô ở Canada.
"Ah, tổng bộ Thiên Môn thế nào? Lớn bằng phân bộ ở Đài Loan không?" Tích Vĩ tò mò hỏi.
"Không." Cô trợn to mắt nói. "Kém hơn nhiều, tổng bộ ở Canada lớn đến thái quá, cùng phân bộ ở Đài Loan so sánh, phân bộ ở Đài Loan thật là nhỏ đến đáng thương."
"Oa!" Tích Vĩ không khỏi chắc lưỡi hít hà. "18000m2 mà còn nhỏ à? Chậc chậc, đúng là tài lực của bang phái lớn."
"Hơn nữa đồ vật bên trong đều là đồ công nghệ cao, tùy tiện lấy một vật, thì vật đó cũng mua không có, thật là làm cho người ta bội phục." Trong mắt Nhứ Tiệp tràn đầy sùng bái.
"Hơn nữa, người ở bên trong đều là ngọa hổ tàng long*, thân thủ bất phàm, chỉ là nghe nói chỉ có Liêu mới có bản lĩnh đối kháng cùng Tư Luật"
(*) Ngọa hổ tàng long: có nhiều nhân tài nhưng không lộ diện chỉ ẩn dật
"Hít." Đường Tuấn Bác hít sâu nheo mắt nhìn cô. "Nói nửa ngày, em cũng chỉ nghĩ tới Tư Luật."
"Nào có!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên phản bác.
"Không có? Vậy cậu đỏ mặt làm chi?" Tích Vĩ ngồi phía sau trêu chọc nói.
"Áh!" Đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhứ Tiệp tái đi. "Em lại quên nói với Tư Luật. . . . . ."
Hai người hồ nghi nhìn cô đột nhiên tái mặt.
"Em lúc nào thì rãnh để nói với anh ấy nhỉ? Thứ hai phải đi học, còn phải đợi đến lúc chúng em ở chung một chỗ mới có thể nói. . . . . ." Nhứ Tiệp khổ não cúi đầu. "Gọi điện thoại cho anh ấy thì lại không có thành ý, Tư Luật nhất định sẽ tức giận, làm thế nào đây?"
"Đợi chút, Nhứ Tiệp, cậu gấp cái gì vậy?" Tích Vĩ nhìn cô giống như con ruồi không đầu (ý nói là làm gì mà loạn lên vậy), không khỏi kỳ quái hỏi.
Nhứ Tiệp chưa từng lo lắng như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?
"Ừm. . . . . ." Cô nên nói sao? Nhứ Tiệp không khỏi hỏi mình, chuyện này có thể nói cho bọn họ sao?
"Nói ra, bọn anh sẽ cho em ý kiến." Đường Tuấn Bác tựa như thường ngày khích lệ cô.
"Bọn anh sẽ cho em ý kiến sao?" Hai mắt cô sáng lên. Đây là điều cô cần nhất, dạy cô nói thế nào cho Tư Luật, để anh không tức giận.
"Nói nghe thử một chút." Tích Vĩ gợi mở để cô nói chuyện. "Bọn mình sẽ cho cậu ý kiến."
"Cậu nói nha." Nhứ Tiệp vui vẻ cười một tiếng. "Thật sẽ cho mình ý kiến? Sẽ không mắng mình chứ?"
"Ai dám mắng em?" Đường Tuấn Bác buồn cười hỏi. "Bọn anh còn chưa làm đã bị Tư luật làm thịt rồi."
"Vậy thì tốt." Nhứ Tiệp thoả mãn mà gật gật đầu, cười công bố đáp án, "Giúp em tìm cách, nói thế nào đó để Tư Luật không tức giận —— liên quan đến việc em mang thai."
"Kít ——" tiếng phanh xe chói tai truyền đến, tin tức bất thình lình này giống như ném một quả bom, làm cho Đường Tuấn Bác và Tích Vĩ hai người mất hồn, Đường Tuấn Bác thiếu chút nữa lái xe lên vỉa hè.
"Chờ một chút." Anh lái xe xuống đường, nuốt nước miếng một cái mới mở miệng hỏi:
"Em nói em. . . . . . Ừ, anh trước tiên đọc lại một lần nữa đã, ý của em là, anh sẽ làm cậu rồi hả? Ba anh sẽ làm ông ngoại rồi hả? Mẹ của chúng ta sẽ làm bà ngoại trẻ tuổi rồi hả?"
"Đúng vậy." Nhứ Tiệp gật đầu một cái. "Anh nói đúng rồi."
"Àh, cái đó Phùng Tư Luật sẽ làm ba?" Tích Vĩ nuốt nước miếng. "Mình cũng vậy sẽ làm dì rồi hả?"
Đây là mơ, cái này nhất định là mơ!
"Nhứ Tiệp, hôm nay không phải là ngày Cá tháng tư." Đường Tuấn Bác cười ha hả nói.
"Em nói chuyện cười mà không buồn cười chút nào."
"Đây là sự thật." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhứ Tiệp tràn đầy nghiêm túc. "Em cũng chưa xét nghiệm qua, hơn nữa kinh nguyệt vẫn không có tới, cho nên em nghĩ là có, nhưng mà em lại không dám nói cho Tư Luật nghe. Làm thế nào đây, anh Bác? Anh ấy sẽ rất tức giận!"
"Tại sao anh ta sẽ tức giận? Anh ta phải vui mừng mới đúng." Tích Vĩ cau mày, khi làm ba đều không phải như vậy sao? Cô nghe mẹ nói, lúc cha cô vừa nghe mẹ mang thai cô, vui mừng được thiếu chút nữa làm cho phòng lộn tùng phèo lên.
"Ah, cậu hỏi đúng trọng điểm rồi, Tiểu Vĩ." Nhứ Tiệp le lưỡi. "Trước khi mình tới Thiên Môn đã phát hiện, trong một tháng này, mình thật sự không dám nói."
Đường Tuấn Bác thiếu chút nữa té xỉu. "Cái gì? Ngày đó em đã biết?"
Anh còn cầm giấy thỏa thuận ly hôn mà Nhứ Tiệp đã ký tên cùng giấy tạm nghỉ học đưa cho Tư Luật, trời ạ!
Phùng Tư Luật sẽ làm thịt anh mất!
"Oa. . . . . . Chuyện này quá mạnh mẽ rồi." Tích Vĩ dùng ánh mắt kính nể nhìn Nhứ Tiệp.
Có dũng khí mới làm mẹ được!
Còn nữa, từ đó tới nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, bảo bảo không có mất rõ là. . . . . .
Làm cho người ta sợ đến phát run.
"Em siêu âm chưa? Tìm bác sĩ chưa?" Đường Tuấn Bác vội vàng hỏi.
"Không có." Nhứ Tiệp xấu hổ cúi đầu xuống.
Đường Tuấn Bác nhức đầu kêu rên. "Xong rồi. . . . . ."
Tư Luật sẽ tìm mình, nuốt sống mình, mới làm cậu ta hết tức giận.
"Đi. . . . . . Đi. . . . . ." Giọng nói Tích Vĩ một lần nữa không yên. "Đi bệnh viện trước? Mình nghĩ, hay là kiểm tra trước một chút, nói không chừng là Nhứ Tiệp lầm, cũng không nhất định cậu mang thai." Tích Vĩ ảo tưởng.
Cô thật sự không dám tưởng tượng vẻ mặt của Phùng Tư Luật sẽ như thế nào! Tại sao vợ có thai, lại không phải là người biết đầu tiên?
"Nếu như có, thuận tiện kiểm tra một chút cũng tốt, tránh cho Tư Luật biết lại giậm chân, đến lúc đó sẽ không biết lại sử dụng thủ đoạn gì để đối phó với người biết chuyện mà không báo là chúng ta đây." Đường Tuấn Bác nghĩ đến cũng không tự giác phát run.
"Dạ." Nhứ Tiệp ngoan ngoãn gật đầu. "Vậy em nên nói thế nào với Tư Luật đây?"
Cô thật sự hỏi bọn họ rồi.
"Mình không có cách, không nên hỏi mình." Tích Vĩ vội vàng phất tay phủi sạch quan hệ.
"Anh cũng không muốn bị Tư Luật đè bẹp đâu, không nên hỏi anh." Đường Tuấn Bác cũng không dám ra chủ ý cùi bắp gì.
"Vậy làm sao bây giờ?" Nhứ Tiệp khổ não cau mày. "Em không dám mở miệng mà!"
Đột nhiên, Đường Tuấn Bác nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt rất không được tự nhiên.
"Tại sao em lại mang thai?" Giọng điệu rất chi là không tốt, làm cho người ta vừa nghe cũng biết anh đang khó chịu.
"Hả, chúng em cũng kết hôn rồi, cho nên. . . . . ." Đối mặt với vấn đề riêng tư này, Nhứ Tiệp không khỏi đỏ mặt, cúi đầu, không dám nói hơn một câu.
"Cậu ta đã đồng ý anh và mẹ, trước khi em hai mươi lăm tuổi sẽ không để em có con mà!" Đường Tuấn Bác rống giận. "Làm cái gì vậy?! Như vậy thì sao em có thể học đại học?"
"Anh Bác, anh cũng đừng hỏi, dù sao cũng đã có, anh cũng là đàn ông mà, cũng biết có thời điểm lau súng cướp cò mà, hơn nữa," Tích Vĩ nhún nhún vai."Trên thế giới không có phương pháp ngừa thai nào đều chắc chắn 100% cả, huống chi thể chất của Nhứ Tiệp không thích hợp uống thuốc tránh thai, cho nên."
"Tiểu Vĩ!" Nhứ Tiệp nũng nịu. "Cậu thật nhiều chuyện!"
Đường Tuấn Bác không vui hơi nhếch môi, tức giận bạn tốt không cẩn thận.
"Đừng nói nhiều như vậy, tóm lại, xem bác sĩ nói thế nào đã." Anh quay xe chuyển hướng, tới bệnh viện tổng hợp Liên thị lớn nhất Đài Loan.
Cuối cùng, bác sĩ trẻ cũng đập tan hi vọng nhỏ nhoi của anh, Nhứ Tiệp thật sự mang thai, thai nhi được bảy tuần! Đứa bé rất khỏe mạnh, nhưng cơ thể bà mẹ trẻ cần điều dưỡng, dinh dưỡng cũng bị đứa bé hấp thu sạch, xuất hiện hiện tượng cơ thể bị suy nhược.
Nghe lời của bác sĩ xong, phản ứng của ba người khác nhau.
Nhứ Tiệp vui vẻ nói cảm ơn bác sĩ; Tích Vĩ kêu rên, nhưng vẫn mở to mắt nhìn chằm chằm vùng bụng bằng phẳng của Nhứ Tiệp, không tin bên trong có một tiểu sinh mệnh đang trưởng thành; Đường Tuấn Bác vẫn như cũ mân môi, không nói một câu nhìn Nhứ Tiệp.
Mặc dù anh rất vui mừng khi được làm cậu, nhưng mà, đối với sự sơ ý của bạn tốt anh vẫn cảm thấy không vui, anh quyết định cho bạn tốt một chút giáo huấn.
Nghe anh trai thuật lại xong, Nhứ Tiệp bật cười.
Ba người ngồi trên xe, xe nhẹ nhàng đi về phía trước, dọc đường đi tâm tình của ba người rất vui vẻ, vừa nói vừa cười toàn nói chuyện trên trời dưới đất.
"Liêu có thể thoải mái rồi, chính mình khi còn ở Thiên Môn, mỗi ngày đều nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Vi." Nhứ Tiệp hồi tưởng lại ít chuyện cô ở Canada.
"Ah, tổng bộ Thiên Môn thế nào? Lớn bằng phân bộ ở Đài Loan không?" Tích Vĩ tò mò hỏi.
"Không." Cô trợn to mắt nói. "Kém hơn nhiều, tổng bộ ở Canada lớn đến thái quá, cùng phân bộ ở Đài Loan so sánh, phân bộ ở Đài Loan thật là nhỏ đến đáng thương."
"Oa!" Tích Vĩ không khỏi chắc lưỡi hít hà. "18000m2 mà còn nhỏ à? Chậc chậc, đúng là tài lực của bang phái lớn."
"Hơn nữa đồ vật bên trong đều là đồ công nghệ cao, tùy tiện lấy một vật, thì vật đó cũng mua không có, thật là làm cho người ta bội phục." Trong mắt Nhứ Tiệp tràn đầy sùng bái.
"Hơn nữa, người ở bên trong đều là ngọa hổ tàng long*, thân thủ bất phàm, chỉ là nghe nói chỉ có Liêu mới có bản lĩnh đối kháng cùng Tư Luật"
(*) Ngọa hổ tàng long: có nhiều nhân tài nhưng không lộ diện chỉ ẩn dật
"Hít." Đường Tuấn Bác hít sâu nheo mắt nhìn cô. "Nói nửa ngày, em cũng chỉ nghĩ tới Tư Luật."
"Nào có!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên phản bác.
"Không có? Vậy cậu đỏ mặt làm chi?" Tích Vĩ ngồi phía sau trêu chọc nói.
"Áh!" Đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhứ Tiệp tái đi. "Em lại quên nói với Tư Luật. . . . . ."
Hai người hồ nghi nhìn cô đột nhiên tái mặt.
"Em lúc nào thì rãnh để nói với anh ấy nhỉ? Thứ hai phải đi học, còn phải đợi đến lúc chúng em ở chung một chỗ mới có thể nói. . . . . ." Nhứ Tiệp khổ não cúi đầu. "Gọi điện thoại cho anh ấy thì lại không có thành ý, Tư Luật nhất định sẽ tức giận, làm thế nào đây?"
"Đợi chút, Nhứ Tiệp, cậu gấp cái gì vậy?" Tích Vĩ nhìn cô giống như con ruồi không đầu (ý nói là làm gì mà loạn lên vậy), không khỏi kỳ quái hỏi.
Nhứ Tiệp chưa từng lo lắng như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?
"Ừm. . . . . ." Cô nên nói sao? Nhứ Tiệp không khỏi hỏi mình, chuyện này có thể nói cho bọn họ sao?
"Nói ra, bọn anh sẽ cho em ý kiến." Đường Tuấn Bác tựa như thường ngày khích lệ cô.
"Bọn anh sẽ cho em ý kiến sao?" Hai mắt cô sáng lên. Đây là điều cô cần nhất, dạy cô nói thế nào cho Tư Luật, để anh không tức giận.
"Nói nghe thử một chút." Tích Vĩ gợi mở để cô nói chuyện. "Bọn mình sẽ cho cậu ý kiến."
"Cậu nói nha." Nhứ Tiệp vui vẻ cười một tiếng. "Thật sẽ cho mình ý kiến? Sẽ không mắng mình chứ?"
"Ai dám mắng em?" Đường Tuấn Bác buồn cười hỏi. "Bọn anh còn chưa làm đã bị Tư luật làm thịt rồi."
"Vậy thì tốt." Nhứ Tiệp thoả mãn mà gật gật đầu, cười công bố đáp án, "Giúp em tìm cách, nói thế nào đó để Tư Luật không tức giận —— liên quan đến việc em mang thai."
"Kít ——" tiếng phanh xe chói tai truyền đến, tin tức bất thình lình này giống như ném một quả bom, làm cho Đường Tuấn Bác và Tích Vĩ hai người mất hồn, Đường Tuấn Bác thiếu chút nữa lái xe lên vỉa hè.
"Chờ một chút." Anh lái xe xuống đường, nuốt nước miếng một cái mới mở miệng hỏi:
"Em nói em. . . . . . Ừ, anh trước tiên đọc lại một lần nữa đã, ý của em là, anh sẽ làm cậu rồi hả? Ba anh sẽ làm ông ngoại rồi hả? Mẹ của chúng ta sẽ làm bà ngoại trẻ tuổi rồi hả?"
"Đúng vậy." Nhứ Tiệp gật đầu một cái. "Anh nói đúng rồi."
"Àh, cái đó Phùng Tư Luật sẽ làm ba?" Tích Vĩ nuốt nước miếng. "Mình cũng vậy sẽ làm dì rồi hả?"
Đây là mơ, cái này nhất định là mơ!
"Nhứ Tiệp, hôm nay không phải là ngày Cá tháng tư." Đường Tuấn Bác cười ha hả nói.
"Em nói chuyện cười mà không buồn cười chút nào."
"Đây là sự thật." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhứ Tiệp tràn đầy nghiêm túc. "Em cũng chưa xét nghiệm qua, hơn nữa kinh nguyệt vẫn không có tới, cho nên em nghĩ là có, nhưng mà em lại không dám nói cho Tư Luật nghe. Làm thế nào đây, anh Bác? Anh ấy sẽ rất tức giận!"
"Tại sao anh ta sẽ tức giận? Anh ta phải vui mừng mới đúng." Tích Vĩ cau mày, khi làm ba đều không phải như vậy sao? Cô nghe mẹ nói, lúc cha cô vừa nghe mẹ mang thai cô, vui mừng được thiếu chút nữa làm cho phòng lộn tùng phèo lên.
"Ah, cậu hỏi đúng trọng điểm rồi, Tiểu Vĩ." Nhứ Tiệp le lưỡi. "Trước khi mình tới Thiên Môn đã phát hiện, trong một tháng này, mình thật sự không dám nói."
Đường Tuấn Bác thiếu chút nữa té xỉu. "Cái gì? Ngày đó em đã biết?"
Anh còn cầm giấy thỏa thuận ly hôn mà Nhứ Tiệp đã ký tên cùng giấy tạm nghỉ học đưa cho Tư Luật, trời ạ!
Phùng Tư Luật sẽ làm thịt anh mất!
"Oa. . . . . . Chuyện này quá mạnh mẽ rồi." Tích Vĩ dùng ánh mắt kính nể nhìn Nhứ Tiệp.
Có dũng khí mới làm mẹ được!
Còn nữa, từ đó tới nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, bảo bảo không có mất rõ là. . . . . .
Làm cho người ta sợ đến phát run.
"Em siêu âm chưa? Tìm bác sĩ chưa?" Đường Tuấn Bác vội vàng hỏi.
"Không có." Nhứ Tiệp xấu hổ cúi đầu xuống.
Đường Tuấn Bác nhức đầu kêu rên. "Xong rồi. . . . . ."
Tư Luật sẽ tìm mình, nuốt sống mình, mới làm cậu ta hết tức giận.
"Đi. . . . . . Đi. . . . . ." Giọng nói Tích Vĩ một lần nữa không yên. "Đi bệnh viện trước? Mình nghĩ, hay là kiểm tra trước một chút, nói không chừng là Nhứ Tiệp lầm, cũng không nhất định cậu mang thai." Tích Vĩ ảo tưởng.
Cô thật sự không dám tưởng tượng vẻ mặt của Phùng Tư Luật sẽ như thế nào! Tại sao vợ có thai, lại không phải là người biết đầu tiên?
"Nếu như có, thuận tiện kiểm tra một chút cũng tốt, tránh cho Tư Luật biết lại giậm chân, đến lúc đó sẽ không biết lại sử dụng thủ đoạn gì để đối phó với người biết chuyện mà không báo là chúng ta đây." Đường Tuấn Bác nghĩ đến cũng không tự giác phát run.
"Dạ." Nhứ Tiệp ngoan ngoãn gật đầu. "Vậy em nên nói thế nào với Tư Luật đây?"
Cô thật sự hỏi bọn họ rồi.
"Mình không có cách, không nên hỏi mình." Tích Vĩ vội vàng phất tay phủi sạch quan hệ.
"Anh cũng không muốn bị Tư Luật đè bẹp đâu, không nên hỏi anh." Đường Tuấn Bác cũng không dám ra chủ ý cùi bắp gì.
"Vậy làm sao bây giờ?" Nhứ Tiệp khổ não cau mày. "Em không dám mở miệng mà!"
Đột nhiên, Đường Tuấn Bác nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt rất không được tự nhiên.
"Tại sao em lại mang thai?" Giọng điệu rất chi là không tốt, làm cho người ta vừa nghe cũng biết anh đang khó chịu.
"Hả, chúng em cũng kết hôn rồi, cho nên. . . . . ." Đối mặt với vấn đề riêng tư này, Nhứ Tiệp không khỏi đỏ mặt, cúi đầu, không dám nói hơn một câu.
"Cậu ta đã đồng ý anh và mẹ, trước khi em hai mươi lăm tuổi sẽ không để em có con mà!" Đường Tuấn Bác rống giận. "Làm cái gì vậy?! Như vậy thì sao em có thể học đại học?"
"Anh Bác, anh cũng đừng hỏi, dù sao cũng đã có, anh cũng là đàn ông mà, cũng biết có thời điểm lau súng cướp cò mà, hơn nữa," Tích Vĩ nhún nhún vai."Trên thế giới không có phương pháp ngừa thai nào đều chắc chắn 100% cả, huống chi thể chất của Nhứ Tiệp không thích hợp uống thuốc tránh thai, cho nên."
"Tiểu Vĩ!" Nhứ Tiệp nũng nịu. "Cậu thật nhiều chuyện!"
Đường Tuấn Bác không vui hơi nhếch môi, tức giận bạn tốt không cẩn thận.
"Đừng nói nhiều như vậy, tóm lại, xem bác sĩ nói thế nào đã." Anh quay xe chuyển hướng, tới bệnh viện tổng hợp Liên thị lớn nhất Đài Loan.
Cuối cùng, bác sĩ trẻ cũng đập tan hi vọng nhỏ nhoi của anh, Nhứ Tiệp thật sự mang thai, thai nhi được bảy tuần! Đứa bé rất khỏe mạnh, nhưng cơ thể bà mẹ trẻ cần điều dưỡng, dinh dưỡng cũng bị đứa bé hấp thu sạch, xuất hiện hiện tượng cơ thể bị suy nhược.
Nghe lời của bác sĩ xong, phản ứng của ba người khác nhau.
Nhứ Tiệp vui vẻ nói cảm ơn bác sĩ; Tích Vĩ kêu rên, nhưng vẫn mở to mắt nhìn chằm chằm vùng bụng bằng phẳng của Nhứ Tiệp, không tin bên trong có một tiểu sinh mệnh đang trưởng thành; Đường Tuấn Bác vẫn như cũ mân môi, không nói một câu nhìn Nhứ Tiệp.
Mặc dù anh rất vui mừng khi được làm cậu, nhưng mà, đối với sự sơ ý của bạn tốt anh vẫn cảm thấy không vui, anh quyết định cho bạn tốt một chút giáo huấn.
/29
|