Dốc tình nhân trên Lao Sơn.
“Mạc Ngôn, em hãy cho anh một lý do để anh từ bỏ mối tình này đi!” Một người con trai khôi ngô tuấn tú nói với một cô gái kiều diễm quyến rũ.
Cô gái tên là Mạc Ngôn cười nhạt. Nụ cười này còn hơn cả hoa hồng khiến Kỳ Hiên say đắm. Tiếng nói thanh thoát vang lên: “Kỳ Hiên, anh biết rằng với ai tôi cũngnhư vậy. Hợp thì đến với nhau, không hợp thì chiatay. Không có bất kỳ lý do gì cả. Lúc ban đầu khi anh và tôi ở chung, tôi đã nói với anh sẽ không yêu anh. Hôm nay anh lại chất vấn tôi, không cảm thấy nực cười sao?” Đôi lông mày cô nhíu lại lại càng thêm quyến rũ, mê người.
“Không phải.Không phải như thế đâu Mạc Ngôn.Em yêu anh. Nếu không sao em có thể lên giường với anh?”Chàng trai tên Kỳ Hiên hiển nhiên còn chưa ý thức được mình đã phạm sai lầm.
Mạc Ngôn che miệng, cười nhẹ: “Kỳ Hiên, sao anh có thể ngây thơ như vậy? Bây giờ là thời đại nào rồi?Là thế kỷ hai mươi mốt, không phải ở cổ đại.Đừng nói đến chuyện trinh tiết nhàm chán này.” Nhưng trong trái tim cô lại đầy bi thương: Kỳ Hiên, Kỳ Hiên, thật xin lỗi. Em không thể không tổn thương anh. Em không thể nhìn những đứa bé kia chết đi được. Chúng rất đáng yêu, hồn nhiên.
Cô nhớ lại một tháng trước.
“Cô là Mạc Ngôn? Tôi là ba của Kỳ Hiên, thường nghe nó nhắc đến cô.”Ca Kỳ Hiền vẻ mặt hiền lành, nói.
Mạc Ngôn khẽ mỉm cười đầy trang nhã, nói: “Xin chào bác. Cháu là Mạc Ngôn ạ.”Tại sao ba của Kỳ Hiên lại tìm mình?Chẳng lẽ anh đã nói chuyện kết hôn với ông?
Nhìn thái độ không hề sợ hãi của Mạc Ngôn, Kỳ Thiên Dương khẽ khen thầm: quả nhiên là cô gái khiến người khác yêu thích. Nếu như xuất thân của nó tốt hơn thì sẽ rất xứng đôi với Kỳ Hiên. Mặc dù trong lòng suy nghĩ nặng nề, nhưng trên mặt Kỳ Thiên Dương vẫn nở nụ cười ôn hòa: “Mạc tiểu thư, chúng ta là người quang minh không nói lời ám muội. Tôi tìm cô là muốn nói chuyện của cô và Kỳ Hiên.Nhà họ Kỳ là thế gia, cũng có tiếng tăm ở thành phố biển này.Tôi thấy xuất thân và kinh nghiệm của Mạc tiểu thư không thích hợp làm con dâu Kỳ gia.”
Mạc Ngôn hơi ngẩn ra nhưng rất nhanh đã điều chỉnh tâm tình thật tốt, không tự hạ thấp mình mà nói: “Đây là chuyện của cháu và Kỳ Hiên, không dám làm bác bận tâm đâu ạ.”
Kỳ Thiên Dương cũng không quan tâm đến sự vô lý của cô, “Mạc tiểu thư, tập đoàn Thiên Dương gần đây có một kế hoạch xây dựng, vị trí là đường ven biển. Nghe nói ở đó có cô nhi viện. Thật không may là cô nhi viện này lại nằm trong khu quy hoạch.”
Mạc Ngôn nắm chặt nắm tay để móng tay đâm sâu vào da thịt, nhắc nhở mình không thể kích động. Cô ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười, mang theo sự chấp nhận cho số phận của mình: “Kỳ tổng giám đốc, xin hãy hủy bỏ kế hoạch này. Đừng làm cho những cô nhi không có nhà để về. Nếu ngài làm được điều này thì tôi sẽ biến mất trong thế giới của Kỳ Hiên.”
Kỳ Thiên Dương gật gật đầu đầy thỏa mãn: “Mạc tiểu thư quả nhiên là người có tâm địa thiện lương. Ở đây có hợp đồng, cô hãy ký vào.Tôi cho cô thời gian một tháng.Hy vọng cô có thể xử lý tốt việc này.”
Tay cầm bút của Mạc Ngôn khẽ run lên, ký tên. Trái tim như đang nhỏ máu.
Kỳ Hiên kêu lên: “Không. Em không phải người như vậy.Đó không phải là những gì em nghĩ.Anh biết mà.”
Khóe môi Mạc Ngôn khẽ nhếch lên, nhìn Kỳ Hiên như cười như không: “Kỳ Hiên, anh quá ngây thơ. Người như anh làm cho người ta thấy rất nhàm chán.”
Kỳ Hiên bị lời nói tàn nhẫn và vẻ mặt giễu cợt của Mạc Ngôn kích thích, mất đi lý trí: “Anh khiến em thấy nhàm chán? Không. Mạc Ngôn, em nhất định là đang nói đùa. Không phải khi ở chung với nhau em rất vui vẻ hay sao?”
“Đó là trước kia chứ không phải bây giờ.”Mạc Ngôn trả lời hờ hững.
Kỳ Hiên tiến lên mấy bước muốn ôm Mạc Ngôn.
Cô khẽ lắc mình tránh nhưng chân lại đạp phải khoảng không, rơi xuống vách núi.
“Mạc Ngôn, Mạc Ngôn, Mạc Ngôn.”Kỳ Hiên gọi to.
Ba ngày sau, trong nghĩa trang.
Kỳ Hiên sắc mặt tái nhợt nhìn Mạc Ngôn tươi cười như hoa trên bia mộ, lẩm bẩm: “Mạc Ngôn, tại sao em phải lừa anh? Tại sao em không nói cho anh biết mọi chuyện?Chẳng lẽ anh không thể khiến em tin tưởng để có thể dựa vào sao?Em thật tàn nhẫn, thật độc ác, luôn tự cho mình là đúng.Em tìm đường lui cho người khác nhưng lại không hỏi ý kiến của người ta.Anh hận em. Mạc Ngôn, em có nghe không? Anh hận em!! Anh hận em! Anh hận em!!”Khóe mắt chàng trai rơi xuống những giọt nước mắt thâm tình.
Mạc Ngôn đưa đôi tay trong suốt hứng lấy những giọt nước mắt thâm tình của Kỳ Hiên. Nước mắt trượt vào trong tay, linh hồn của cô cũng biến mất. Chẳng biết cô đi về đâu.
Từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, có một không gian khác bị chúng thần quên lãng.
Đại lục Viêm Hoa! Nơi linh khí dồi dào như Tiên giới. Ở đây tuổi thọ của con người cũng rất dài. Dung mạo khi trưởng thành sẽ được giữ nguyên vẹn cho đến khi chết.
Hương hoa sen thanh tịnh và đẹp đẽ.Liễu rủ xuống bên bờ. Một nam nhân mặc áo gấm màu trắng, dáng người cao ngất, tuấn mỹ như ngọc, bình tĩnh nhìn cô gái trong lòng, dịu dàng nói: “Mẫn Nhi, không phải muội muốn nhìn hoa sen nở sao? Ta dẫn muội đến rồi đây.”
Cô gái tên là Mẫn Nhi nâng cái đầu nhỏ từ trong lòng nam nhân lên. Tóc nàng đen mượt phất phơ quanh cổ.Khuôn mặt xinh đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông lộ ra.Nhưng mặt nàng lại tái nhợt.Vẻ đẹp của nàng lại vì có thêm vẻ tái nhợt này mà càng thêm nhu nhược khiến người ta trìu mến. Khẽ mở đôi môi anh đào, Mẫn Nhi ho nhẹ mấy tiếng, yếu ớt mở miệng: “Vũ ca ca, hoa sen thật đẹp. Đẹp như lúc Mẫn Nhi mới quen Vũ ca ca vậy. Nhưng sau này Mẫn Nhi không thể đến xem được nữa rồi.”Nàng cười đầy buồn bã.Trong mắt cũng rơi xuống những giọt nước ấm áp.
Nam nhân tên Vũ nhẹ nhàng cúi người, hôn lên những giọt nước mắt trên khóe mắt nàng, vẻ mặt cưng chiều, nói: “Mẫn Nhi ngốc. Muội nhất định có thể thấy được.Đừng quên Vũ ca ca của muội là thần y.”Tuy nói như thế nhưng trong mắt nam nhân lại hiện ra ý bất đắc dĩ.
Mẫn nhi cười một tiếng, đôi mắt chứa đầy thâm tình nhìn nam nhân phía trên: “Thương Thiên Vũ, Vũ ca ca của ta, Mẫn Nhi thật không cam lòng. Sao Vũ ca ca lại không thương Mẫn nhi?”
Thương Thiên Vũ hơi ngẩn ra, ngay sau đó liền khôi phục vẻ mặt dịu dàng, nhẹ nhéo mũi thon của nàng: “Mẫn Nhi lại nói bậy rồi. Sao lại không muội nàng được?Không thương muội ta sẽ không thành thân với muội và sẽ không phát sinh quan hệ với muội. Mẫn Nhi ngoan, đừng suy nghĩ lung tung.”
Mẫn Nhi cười khổ, đôi môi khẽ run lên, nói: “Vũ ca ca, Mẫn Nhi đã là một người sắp chết rồi. Ngươi đừng lừa Mẫn Nhi nữa. Ngay từ đầu ta đã biết Vũ ca ca không thương ta mà chỉ thích ta thôi.Giống như tình cảm huynh mội vậy. Nếu không phải Mẫn Nhi uy hiếp sợ rằng Vũ ca ca sẽ không cưới Mẫn Nhi đâu.” Thấy Thương Thiên Vũ muốn giải thích, nàng khẽ nâng bàn tay nhỏ bé trắng nõn như ngọc lên che lại bờ môi hắn: “Vũ ca ca, huynh hãy nghe muội nói hết đã. Nếu Mẫn Nhi không nói sợ rằng sau này cũng sẽ không thể có cơ hội nữa.” Nàng chịu đựng cảm giác đau đến khó thở từ trái tim. Hô hấp của nàng yếu ớt dần: “Mẫn nhi biết Vũ ca ca đối tốt với mình là bởi vì ý thức trách nhiệm. Cho dù chỉ là như vậy Mẫn Nhi cũng rất thỏa mãn. Mẫn Nhi không hối hận đã yêu Vũ ca ca.”Nàng còn muốn nói thêm gì đó nhưng ý thức đã dần dần trôi xa. Đôi tay nàng vô lực, rũ xuống, hương tiêu ngọc vẫn.
Mạch đập của người trong lòng đã không còn nữa.Thương Thiên Vũ lẩm bẩm: “Mẫn Nhi, muội vẫn thông minh như thế. Nhưng ta không thể yêu muội.Thật xin lỗi.Kiếp sau muội hãy tìm nam nhân yêu mình.” Nói xong liền ôm lấy Mẫn Nhi linh hồn đã tới nơi cực lạc bên ao sen lên.
Hắn bước đi ưu nhã như cũ, trên mặt an tĩnh như ngày thường. Trong đáy mắt có tia không đành lòng.
Mùng mười tháng ba Viêm Hoa lịch, Hiền vương phi Ngạch Mẫn tao nhã chính trực mắc bệnh qua đời, để lại một trai một gái.
Hiền vương phi vốn tên là Ngạch Mẫn, là hòn ngọc quý trên tay Trưởng lão của Hội Đại trưởng lão Ngạch Phi Dương. Từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, tinh thông thi từ ca phú và cầm kỳ thư họa. Nàng là kỳ nhân lại thêm sắc đẹp khuynh thành, là mỹ nhân đứng đầu của Viêm Hoa đại lục. Nàng đã ban không ít ân huệ và trợ giúp người đời, hôm nay lại hương tiêu ngọc vẫn. Nghe được tin này mọi người đều cảm thấy ảm đạm, hao tổn tinh thần.
Ba ngày sau, Hiền vương phi được táng ở Hoàng lăng. Sau ba ngày nữa, tất cả trở lại bình thường.
Bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động lần nữa.
Phồn hoa tuôn rơi, hồn này trở về.
“Mạc Ngôn, em hãy cho anh một lý do để anh từ bỏ mối tình này đi!” Một người con trai khôi ngô tuấn tú nói với một cô gái kiều diễm quyến rũ.
Cô gái tên là Mạc Ngôn cười nhạt. Nụ cười này còn hơn cả hoa hồng khiến Kỳ Hiên say đắm. Tiếng nói thanh thoát vang lên: “Kỳ Hiên, anh biết rằng với ai tôi cũngnhư vậy. Hợp thì đến với nhau, không hợp thì chiatay. Không có bất kỳ lý do gì cả. Lúc ban đầu khi anh và tôi ở chung, tôi đã nói với anh sẽ không yêu anh. Hôm nay anh lại chất vấn tôi, không cảm thấy nực cười sao?” Đôi lông mày cô nhíu lại lại càng thêm quyến rũ, mê người.
“Không phải.Không phải như thế đâu Mạc Ngôn.Em yêu anh. Nếu không sao em có thể lên giường với anh?”Chàng trai tên Kỳ Hiên hiển nhiên còn chưa ý thức được mình đã phạm sai lầm.
Mạc Ngôn che miệng, cười nhẹ: “Kỳ Hiên, sao anh có thể ngây thơ như vậy? Bây giờ là thời đại nào rồi?Là thế kỷ hai mươi mốt, không phải ở cổ đại.Đừng nói đến chuyện trinh tiết nhàm chán này.” Nhưng trong trái tim cô lại đầy bi thương: Kỳ Hiên, Kỳ Hiên, thật xin lỗi. Em không thể không tổn thương anh. Em không thể nhìn những đứa bé kia chết đi được. Chúng rất đáng yêu, hồn nhiên.
Cô nhớ lại một tháng trước.
“Cô là Mạc Ngôn? Tôi là ba của Kỳ Hiên, thường nghe nó nhắc đến cô.”Ca Kỳ Hiền vẻ mặt hiền lành, nói.
Mạc Ngôn khẽ mỉm cười đầy trang nhã, nói: “Xin chào bác. Cháu là Mạc Ngôn ạ.”Tại sao ba của Kỳ Hiên lại tìm mình?Chẳng lẽ anh đã nói chuyện kết hôn với ông?
Nhìn thái độ không hề sợ hãi của Mạc Ngôn, Kỳ Thiên Dương khẽ khen thầm: quả nhiên là cô gái khiến người khác yêu thích. Nếu như xuất thân của nó tốt hơn thì sẽ rất xứng đôi với Kỳ Hiên. Mặc dù trong lòng suy nghĩ nặng nề, nhưng trên mặt Kỳ Thiên Dương vẫn nở nụ cười ôn hòa: “Mạc tiểu thư, chúng ta là người quang minh không nói lời ám muội. Tôi tìm cô là muốn nói chuyện của cô và Kỳ Hiên.Nhà họ Kỳ là thế gia, cũng có tiếng tăm ở thành phố biển này.Tôi thấy xuất thân và kinh nghiệm của Mạc tiểu thư không thích hợp làm con dâu Kỳ gia.”
Mạc Ngôn hơi ngẩn ra nhưng rất nhanh đã điều chỉnh tâm tình thật tốt, không tự hạ thấp mình mà nói: “Đây là chuyện của cháu và Kỳ Hiên, không dám làm bác bận tâm đâu ạ.”
Kỳ Thiên Dương cũng không quan tâm đến sự vô lý của cô, “Mạc tiểu thư, tập đoàn Thiên Dương gần đây có một kế hoạch xây dựng, vị trí là đường ven biển. Nghe nói ở đó có cô nhi viện. Thật không may là cô nhi viện này lại nằm trong khu quy hoạch.”
Mạc Ngôn nắm chặt nắm tay để móng tay đâm sâu vào da thịt, nhắc nhở mình không thể kích động. Cô ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười, mang theo sự chấp nhận cho số phận của mình: “Kỳ tổng giám đốc, xin hãy hủy bỏ kế hoạch này. Đừng làm cho những cô nhi không có nhà để về. Nếu ngài làm được điều này thì tôi sẽ biến mất trong thế giới của Kỳ Hiên.”
Kỳ Thiên Dương gật gật đầu đầy thỏa mãn: “Mạc tiểu thư quả nhiên là người có tâm địa thiện lương. Ở đây có hợp đồng, cô hãy ký vào.Tôi cho cô thời gian một tháng.Hy vọng cô có thể xử lý tốt việc này.”
Tay cầm bút của Mạc Ngôn khẽ run lên, ký tên. Trái tim như đang nhỏ máu.
Kỳ Hiên kêu lên: “Không. Em không phải người như vậy.Đó không phải là những gì em nghĩ.Anh biết mà.”
Khóe môi Mạc Ngôn khẽ nhếch lên, nhìn Kỳ Hiên như cười như không: “Kỳ Hiên, anh quá ngây thơ. Người như anh làm cho người ta thấy rất nhàm chán.”
Kỳ Hiên bị lời nói tàn nhẫn và vẻ mặt giễu cợt của Mạc Ngôn kích thích, mất đi lý trí: “Anh khiến em thấy nhàm chán? Không. Mạc Ngôn, em nhất định là đang nói đùa. Không phải khi ở chung với nhau em rất vui vẻ hay sao?”
“Đó là trước kia chứ không phải bây giờ.”Mạc Ngôn trả lời hờ hững.
Kỳ Hiên tiến lên mấy bước muốn ôm Mạc Ngôn.
Cô khẽ lắc mình tránh nhưng chân lại đạp phải khoảng không, rơi xuống vách núi.
“Mạc Ngôn, Mạc Ngôn, Mạc Ngôn.”Kỳ Hiên gọi to.
Ba ngày sau, trong nghĩa trang.
Kỳ Hiên sắc mặt tái nhợt nhìn Mạc Ngôn tươi cười như hoa trên bia mộ, lẩm bẩm: “Mạc Ngôn, tại sao em phải lừa anh? Tại sao em không nói cho anh biết mọi chuyện?Chẳng lẽ anh không thể khiến em tin tưởng để có thể dựa vào sao?Em thật tàn nhẫn, thật độc ác, luôn tự cho mình là đúng.Em tìm đường lui cho người khác nhưng lại không hỏi ý kiến của người ta.Anh hận em. Mạc Ngôn, em có nghe không? Anh hận em!! Anh hận em! Anh hận em!!”Khóe mắt chàng trai rơi xuống những giọt nước mắt thâm tình.
Mạc Ngôn đưa đôi tay trong suốt hứng lấy những giọt nước mắt thâm tình của Kỳ Hiên. Nước mắt trượt vào trong tay, linh hồn của cô cũng biến mất. Chẳng biết cô đi về đâu.
Từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, có một không gian khác bị chúng thần quên lãng.
Đại lục Viêm Hoa! Nơi linh khí dồi dào như Tiên giới. Ở đây tuổi thọ của con người cũng rất dài. Dung mạo khi trưởng thành sẽ được giữ nguyên vẹn cho đến khi chết.
Hương hoa sen thanh tịnh và đẹp đẽ.Liễu rủ xuống bên bờ. Một nam nhân mặc áo gấm màu trắng, dáng người cao ngất, tuấn mỹ như ngọc, bình tĩnh nhìn cô gái trong lòng, dịu dàng nói: “Mẫn Nhi, không phải muội muốn nhìn hoa sen nở sao? Ta dẫn muội đến rồi đây.”
Cô gái tên là Mẫn Nhi nâng cái đầu nhỏ từ trong lòng nam nhân lên. Tóc nàng đen mượt phất phơ quanh cổ.Khuôn mặt xinh đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông lộ ra.Nhưng mặt nàng lại tái nhợt.Vẻ đẹp của nàng lại vì có thêm vẻ tái nhợt này mà càng thêm nhu nhược khiến người ta trìu mến. Khẽ mở đôi môi anh đào, Mẫn Nhi ho nhẹ mấy tiếng, yếu ớt mở miệng: “Vũ ca ca, hoa sen thật đẹp. Đẹp như lúc Mẫn Nhi mới quen Vũ ca ca vậy. Nhưng sau này Mẫn Nhi không thể đến xem được nữa rồi.”Nàng cười đầy buồn bã.Trong mắt cũng rơi xuống những giọt nước ấm áp.
Nam nhân tên Vũ nhẹ nhàng cúi người, hôn lên những giọt nước mắt trên khóe mắt nàng, vẻ mặt cưng chiều, nói: “Mẫn Nhi ngốc. Muội nhất định có thể thấy được.Đừng quên Vũ ca ca của muội là thần y.”Tuy nói như thế nhưng trong mắt nam nhân lại hiện ra ý bất đắc dĩ.
Mẫn nhi cười một tiếng, đôi mắt chứa đầy thâm tình nhìn nam nhân phía trên: “Thương Thiên Vũ, Vũ ca ca của ta, Mẫn Nhi thật không cam lòng. Sao Vũ ca ca lại không thương Mẫn nhi?”
Thương Thiên Vũ hơi ngẩn ra, ngay sau đó liền khôi phục vẻ mặt dịu dàng, nhẹ nhéo mũi thon của nàng: “Mẫn Nhi lại nói bậy rồi. Sao lại không muội nàng được?Không thương muội ta sẽ không thành thân với muội và sẽ không phát sinh quan hệ với muội. Mẫn Nhi ngoan, đừng suy nghĩ lung tung.”
Mẫn Nhi cười khổ, đôi môi khẽ run lên, nói: “Vũ ca ca, Mẫn Nhi đã là một người sắp chết rồi. Ngươi đừng lừa Mẫn Nhi nữa. Ngay từ đầu ta đã biết Vũ ca ca không thương ta mà chỉ thích ta thôi.Giống như tình cảm huynh mội vậy. Nếu không phải Mẫn Nhi uy hiếp sợ rằng Vũ ca ca sẽ không cưới Mẫn Nhi đâu.” Thấy Thương Thiên Vũ muốn giải thích, nàng khẽ nâng bàn tay nhỏ bé trắng nõn như ngọc lên che lại bờ môi hắn: “Vũ ca ca, huynh hãy nghe muội nói hết đã. Nếu Mẫn Nhi không nói sợ rằng sau này cũng sẽ không thể có cơ hội nữa.” Nàng chịu đựng cảm giác đau đến khó thở từ trái tim. Hô hấp của nàng yếu ớt dần: “Mẫn nhi biết Vũ ca ca đối tốt với mình là bởi vì ý thức trách nhiệm. Cho dù chỉ là như vậy Mẫn Nhi cũng rất thỏa mãn. Mẫn Nhi không hối hận đã yêu Vũ ca ca.”Nàng còn muốn nói thêm gì đó nhưng ý thức đã dần dần trôi xa. Đôi tay nàng vô lực, rũ xuống, hương tiêu ngọc vẫn.
Mạch đập của người trong lòng đã không còn nữa.Thương Thiên Vũ lẩm bẩm: “Mẫn Nhi, muội vẫn thông minh như thế. Nhưng ta không thể yêu muội.Thật xin lỗi.Kiếp sau muội hãy tìm nam nhân yêu mình.” Nói xong liền ôm lấy Mẫn Nhi linh hồn đã tới nơi cực lạc bên ao sen lên.
Hắn bước đi ưu nhã như cũ, trên mặt an tĩnh như ngày thường. Trong đáy mắt có tia không đành lòng.
Mùng mười tháng ba Viêm Hoa lịch, Hiền vương phi Ngạch Mẫn tao nhã chính trực mắc bệnh qua đời, để lại một trai một gái.
Hiền vương phi vốn tên là Ngạch Mẫn, là hòn ngọc quý trên tay Trưởng lão của Hội Đại trưởng lão Ngạch Phi Dương. Từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, tinh thông thi từ ca phú và cầm kỳ thư họa. Nàng là kỳ nhân lại thêm sắc đẹp khuynh thành, là mỹ nhân đứng đầu của Viêm Hoa đại lục. Nàng đã ban không ít ân huệ và trợ giúp người đời, hôm nay lại hương tiêu ngọc vẫn. Nghe được tin này mọi người đều cảm thấy ảm đạm, hao tổn tinh thần.
Ba ngày sau, Hiền vương phi được táng ở Hoàng lăng. Sau ba ngày nữa, tất cả trở lại bình thường.
Bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động lần nữa.
Phồn hoa tuôn rơi, hồn này trở về.
/59
|