Hải Yến kể hết mọi chuyện cho Lý Duyên nghe ,bà ta nghe xong thì liền cười nhếch mép một cái rồi bảo người làm lôi Châu Dã đi vào trong nhà.
" Bịch ."
Hải Yến đẩy Châu Dã té xuống đất ,sau đó thì cô liền quỳ xuống rồi cầu xin bà ta.
" Phu nhân ,cầu xin bác hãy tin cháu ,.."
" Cháu không biết tại sao mấy cây cải trong vườn lại như thế này nữa. " cô quỳ xuống cầu xin bà ta ,hai mắt đã ngấn lệ.
" Hừ ! Không biết hả ? Cô đang diễn kịch cho tôi xem chứ gì,Châu Dã cô còn non lắm. "
" Cô lấy tiền bỏ túi riêng rồi mua thuốc dỏm chứ gì,cô có biết đây là công sức của bao nhiêu người không hả ." bà ta gằn giọng rồi ném cái ly trên bàn vào đầu của cô ..
Máu tươi chảy xuống nhưng Lý Duyên cũng chẳng quan tâm ,Hải Yến đứng kế bên thì cười hả hê bởi vì cô ta chính là kẻ chủ mưu ..
" Phu nhân xin bà bớt giận,Châu Dã nó còn nhỏ không biết gì đâu ."Thấy tình hình quá căng thẳng cho nên quản gia liền lên tiếng nói giúp .
Nhưng dường như ông đã nhận ra phu nhân đang nhắm vào Châu Dã thì phải . Điều mà ông lo sợ nhất thì nó cũng sắp trở thành sự thật rồi.
" Không biết thì càng phải dạy ,ở đây không nuôi người vô dụng. "
" Người đâu mau đi lấy dây thừng ra đây ,hôm nay tôi phải dạy dỗ cô ta một trận mới được ." Lý Duyên vừa nói vừa nghiến răng .
" Nhanh lên. ."
Sau đó thì hai tên vệ sĩ đứng gần đó cũng đi lấy theo lời của bà ta ..
Châu Dã bây giờ chỉ biết khóc mà thôi,dù có nói Nhuế thế nào thì bà ấy cũng không tin.
" Phu nhân , xin bác hãy tha cho cháu. ."Châu Dã chấp hai tay lại rồi cầu xin bà ta.
" Không những bị đánh mà cô còn bị trừ lương trong hai tháng nữa ,đó là hình phạt nhẹ nhất rồi đó .."
Gì chứ ,cô bị trừ lương thì khoản nợ ở dưới quê sẽ như thế nào đây ,đám giang hồ sẽ đến nhà mà đánh ba mẹ cô mất.
" Hức. .hức. Không . không được ...phu nhân ..cháu xin bác đừng. đừng trừ lương cháu mà ..xin bác ."
" Hay là cô muốn trừ thêm đây. "
" Hức. .hức ..xin bác. " nghe xong cô liền hoảng hồn .
Lời cầu xin đã không có hiệu lực,bà ấy vẫn cứ ngoảnh mặt làm ngơ mà thôi .
" Hai người đánh đi. "
" Phu nhân nhưng đây là người hầu riêng của cậu chủ,chúng tôi sợ. "
" Cứ đánh ,có gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm .." .
"Vâng. ."
Thanh Hải và Trì Tinh liền quất dây thừng lên người của Châu Dã ,âm thanh vang cả phòng khách,nó có cả tiếng khóc và tiếng la hét của cô nữa .
" Chát. ..chát ..chát. ..chát. ."
" Hức. .hức. .á. ...ahhh. .hức. "
" Chát ..chát. .chát. .chát. ."
Hai người họ cứ đánh lên lưng rồi đến chân của cô , chiếc áo thun cũng đã nhuộm đầy máu đỏ tươi. .
" Á. ..ahhh ..xin ..cầu xin. "
" Đau ..đau quá. .hức ..á. " đau ,đau quá. Lần này chắc cô chết mất.
" Chát. .chát... chát. ." .
" Hức ..hức. .hức. "
Hai chân của cô không quỳ nổi nữa ,cô nằm dài xuống đất mà khóc lóc thảm thiết .
" Quản gia ,ông nhớ là hai tháng này không được phát lương cho cô ta ,nếu không thì ông bị đuổi việc ." Lý Duyên nhìn ông quản gia trừng trừng.
" Châu Dã cô làm sai thì bị phạt,ở đó mà khóc lóc cái gì chứ .Đúng là đồ con nít mà ." .
" Mau đi ra ngoài sân quỳ cho tôi, ngày hôm nay không được ăn cơm ."
Bà ta liếc mắt với vệ sĩ ,ngay lập tức cô vị Trì Tinh lôi ra ngoài. .
Mọi chuyện kết thúc tại đây ,Lý Duyên cũng đã ra về. Hôm nay bà ta đi ngang qua cho nên mới vào nhà nghỉ ngơi một chút, nhưng không ngờ lại có kịch hay như thế này ..
Mấy cái vườn hoa vườn bông này thì đối với bà nó vô cùng bình thường,có bị gì thì cũng chẳng liên quan đến .
Nhưng Châu Dã là cả một câu chuyện, chỉ vì chuyện này mà cô lại bị trừ hai tháng lương,đáng thương hơn là bị đánh một trận tả tơi như thế .
Nhà giàu thì thấy nó không có gì, nhưng so với kinh tế của người nghèo thì đó là một câu chuyện vô cùng lớn lao ...
A Liên đang lao dọn lại phòng khách,ở dưới sàn nhà toàn là máu của Châu Dã ,một màn vừa rồi đã khiến cho đám người làm vô cùng sợ hãi . Cũng may là bọn họ không có làm vườn chứ nếu không thì lần này đã bị đánh như vậy rồi .
Mà hình như là phu nhân rất ghét Châu Dã thì phải, chỉ cần nhìn vào ánh mắt thì đã đủ hiểu rồi .
Không lẽ bà ấy sợ Châu Dã quyến rũ con trai mình như mấy người trước vậy ,lúc trước có mấy người hầu cũng hay mơ mộng cao cho nên bà ấy thường ra tay nhanh một bước .
Với lại đây cũng là người mà cậu chủ coi trọng, nhưng mà dạo gần đây thì cũng thất thường rồi, không còn vui vẻ như trước nữa .
Dọn dẹp xong thì A Liên cũng đi ra nhà sau ăn trưa , thôi chuyện ai thì người đó tự lo đi .Lúc trước cô thật sự có ý định quyến rũ cậu chủ nhưng mà đã bị cậu ấy chửi một trận khiến cho cô giác ngộ ra rồi,và cộng thêm hình ảnh đáng sợ lúc nãy của bà ấy nữa khiến cho A Liên cô rợn người đi .
Bây giờ cô chỉ muốn yên ổn sống qua ngày mà thôi,có lẽ cô không nên dính dáng quá nhiều với cậu chủ thì tốt hơn ,có lẽ lúc trước cô chỉ say nắng chứ không có thích,cảm xúc mãnh liệt cũng không còn nữa .
" Bịch ."
Hải Yến đẩy Châu Dã té xuống đất ,sau đó thì cô liền quỳ xuống rồi cầu xin bà ta.
" Phu nhân ,cầu xin bác hãy tin cháu ,.."
" Cháu không biết tại sao mấy cây cải trong vườn lại như thế này nữa. " cô quỳ xuống cầu xin bà ta ,hai mắt đã ngấn lệ.
" Hừ ! Không biết hả ? Cô đang diễn kịch cho tôi xem chứ gì,Châu Dã cô còn non lắm. "
" Cô lấy tiền bỏ túi riêng rồi mua thuốc dỏm chứ gì,cô có biết đây là công sức của bao nhiêu người không hả ." bà ta gằn giọng rồi ném cái ly trên bàn vào đầu của cô ..
Máu tươi chảy xuống nhưng Lý Duyên cũng chẳng quan tâm ,Hải Yến đứng kế bên thì cười hả hê bởi vì cô ta chính là kẻ chủ mưu ..
" Phu nhân xin bà bớt giận,Châu Dã nó còn nhỏ không biết gì đâu ."Thấy tình hình quá căng thẳng cho nên quản gia liền lên tiếng nói giúp .
Nhưng dường như ông đã nhận ra phu nhân đang nhắm vào Châu Dã thì phải . Điều mà ông lo sợ nhất thì nó cũng sắp trở thành sự thật rồi.
" Không biết thì càng phải dạy ,ở đây không nuôi người vô dụng. "
" Người đâu mau đi lấy dây thừng ra đây ,hôm nay tôi phải dạy dỗ cô ta một trận mới được ." Lý Duyên vừa nói vừa nghiến răng .
" Nhanh lên. ."
Sau đó thì hai tên vệ sĩ đứng gần đó cũng đi lấy theo lời của bà ta ..
Châu Dã bây giờ chỉ biết khóc mà thôi,dù có nói Nhuế thế nào thì bà ấy cũng không tin.
" Phu nhân , xin bác hãy tha cho cháu. ."Châu Dã chấp hai tay lại rồi cầu xin bà ta.
" Không những bị đánh mà cô còn bị trừ lương trong hai tháng nữa ,đó là hình phạt nhẹ nhất rồi đó .."
Gì chứ ,cô bị trừ lương thì khoản nợ ở dưới quê sẽ như thế nào đây ,đám giang hồ sẽ đến nhà mà đánh ba mẹ cô mất.
" Hức. .hức. Không . không được ...phu nhân ..cháu xin bác đừng. đừng trừ lương cháu mà ..xin bác ."
" Hay là cô muốn trừ thêm đây. "
" Hức. .hức ..xin bác. " nghe xong cô liền hoảng hồn .
Lời cầu xin đã không có hiệu lực,bà ấy vẫn cứ ngoảnh mặt làm ngơ mà thôi .
" Hai người đánh đi. "
" Phu nhân nhưng đây là người hầu riêng của cậu chủ,chúng tôi sợ. "
" Cứ đánh ,có gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm .." .
"Vâng. ."
Thanh Hải và Trì Tinh liền quất dây thừng lên người của Châu Dã ,âm thanh vang cả phòng khách,nó có cả tiếng khóc và tiếng la hét của cô nữa .
" Chát. ..chát ..chát. ..chát. ."
" Hức. .hức. .á. ...ahhh. .hức. "
" Chát ..chát. .chát. .chát. ."
Hai người họ cứ đánh lên lưng rồi đến chân của cô , chiếc áo thun cũng đã nhuộm đầy máu đỏ tươi. .
" Á. ..ahhh ..xin ..cầu xin. "
" Đau ..đau quá. .hức ..á. " đau ,đau quá. Lần này chắc cô chết mất.
" Chát. .chát... chát. ." .
" Hức ..hức. .hức. "
Hai chân của cô không quỳ nổi nữa ,cô nằm dài xuống đất mà khóc lóc thảm thiết .
" Quản gia ,ông nhớ là hai tháng này không được phát lương cho cô ta ,nếu không thì ông bị đuổi việc ." Lý Duyên nhìn ông quản gia trừng trừng.
" Châu Dã cô làm sai thì bị phạt,ở đó mà khóc lóc cái gì chứ .Đúng là đồ con nít mà ." .
" Mau đi ra ngoài sân quỳ cho tôi, ngày hôm nay không được ăn cơm ."
Bà ta liếc mắt với vệ sĩ ,ngay lập tức cô vị Trì Tinh lôi ra ngoài. .
Mọi chuyện kết thúc tại đây ,Lý Duyên cũng đã ra về. Hôm nay bà ta đi ngang qua cho nên mới vào nhà nghỉ ngơi một chút, nhưng không ngờ lại có kịch hay như thế này ..
Mấy cái vườn hoa vườn bông này thì đối với bà nó vô cùng bình thường,có bị gì thì cũng chẳng liên quan đến .
Nhưng Châu Dã là cả một câu chuyện, chỉ vì chuyện này mà cô lại bị trừ hai tháng lương,đáng thương hơn là bị đánh một trận tả tơi như thế .
Nhà giàu thì thấy nó không có gì, nhưng so với kinh tế của người nghèo thì đó là một câu chuyện vô cùng lớn lao ...
A Liên đang lao dọn lại phòng khách,ở dưới sàn nhà toàn là máu của Châu Dã ,một màn vừa rồi đã khiến cho đám người làm vô cùng sợ hãi . Cũng may là bọn họ không có làm vườn chứ nếu không thì lần này đã bị đánh như vậy rồi .
Mà hình như là phu nhân rất ghét Châu Dã thì phải, chỉ cần nhìn vào ánh mắt thì đã đủ hiểu rồi .
Không lẽ bà ấy sợ Châu Dã quyến rũ con trai mình như mấy người trước vậy ,lúc trước có mấy người hầu cũng hay mơ mộng cao cho nên bà ấy thường ra tay nhanh một bước .
Với lại đây cũng là người mà cậu chủ coi trọng, nhưng mà dạo gần đây thì cũng thất thường rồi, không còn vui vẻ như trước nữa .
Dọn dẹp xong thì A Liên cũng đi ra nhà sau ăn trưa , thôi chuyện ai thì người đó tự lo đi .Lúc trước cô thật sự có ý định quyến rũ cậu chủ nhưng mà đã bị cậu ấy chửi một trận khiến cho cô giác ngộ ra rồi,và cộng thêm hình ảnh đáng sợ lúc nãy của bà ấy nữa khiến cho A Liên cô rợn người đi .
Bây giờ cô chỉ muốn yên ổn sống qua ngày mà thôi,có lẽ cô không nên dính dáng quá nhiều với cậu chủ thì tốt hơn ,có lẽ lúc trước cô chỉ say nắng chứ không có thích,cảm xúc mãnh liệt cũng không còn nữa .
/170
|