Tình Yêu Của Anh Thế Giới Của Em

Chương 12 - Chương 12

/67


Editor: SherryTan

Beta-er: Yulmi2704

Hạ Tu vốn đinh ra ngoài ăn trưa, vừa đúng lúc lại thấy một màn khói lửa giữa Giản Ngôn cùng bạn cấp 3 kia. Bây giờ là lúc nhóm nhân viên đầu tiên ăn cơm, anh thấy Giản Ngôn đang cầm hộp cơm đi về hướng canteen nhân viên, cũng lười ra ngoài nên liền đi thẳng đến đó.

Trong phòng ăn đã có người ngồi túm năm tụm ba, Giản Ngôn tìm một chỗ không có ai ngồi, mở hộp cơm của mình. Hộp cơm mà cô dùng là hộp giữ nhiệt ba tầng, dù đã qua mấy tiếng nhưng thức ăn bên trong vẫn nóng hổi.

Hạ Tu liếc mắt một cái đã thấy chỗ cô ngồi, anh cầm lấy khay đựng thức ăn đi chọn cơm. Hôm nay canteen làm món khoai tây xào thịt bò, dì múc cơm thấy hôm nay đích thân giám đốc Hạ đến canteen, liền phá lệ múc cho anh khá nhiều thịt bò.

Thiếu chút nữa là không nhìn thấy khoai tây.

Hạ Tu nói cám ơn với bà, sau đó bưng khay đến ngồi xuống đối diện Giản Ngôn. Giản Ngôn giật mình, ngẩng đầu thấy người tới là Hạ Tu thì càng ngạc nhiên hơn.

“Khụ khụ.” Cô che miệng ho nhẹ hai tiếng, muốn đứng lên: “Giám đốc Hạ.”

Hạ Tu nhìn cô nở nụ cười: “Tôi chỉ qua đây ăn cơm thôi, đừng lo lắng như thế.”

“Uhm, vâng…” Giản Ngôn ngoài mặt trả lời như vậy nhưng trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên. Hạ Tu trái lại rất tự nhiên, còn đánh giá hộp cơm của cô: “Bình thường cô vẫn tự mình mang cơm đi ăn sao?”

Giản Ngôn gật đầu: “Đúng vậy.”

“Là vì cơm trong canteen không ngon sao?”

“Không đâu, không đâu.” Nếu để giám đốc Hạ nghĩ chất lượng cơm trong canteen có vấn đề thì các cô chú sau này có lẽ sẽ không cho cô vào đây ngồi mất. “Dựa trên tiêu chuẩn về cơm nhân viên thì chất lượng cơm rất tốt, chỉ là miệng tôi kén chọn thôi.”

“Thì ra là vậy.” Hạ Tu nghiên cứu bữa trưa của cô, cơm trắng dẻo mềm, canh bắp nấu xương, bông cải xào và đậu hũ ma bà: “Đây đều là cô làm sao?”

“Ừ.”

“Sáng sớm dậy làm?”

“Ừ, sáng nào tôi cũng dậy sớm như vậy, nước dùng thì hầm từ tối hôm trước, sáng sớm thì có thể nấu được rồi, nếu làm ca tối thì nấu vào lúc trưa.”

Hạ Tu cười một tiếng: “Không nhìn ra cô lại là người phụ nữ giỏi gia chánh như thế.”

Giản Ngôn nhớ ra, hình như Nam Tư cũng từng nói câu này: “Bởi vì trông tôi rất modern (sành điệu), không giống người biết nấu cơm?”

Hạ Tu cúi đầu cười cười: “Còn có người nói như vậy với cô à?”

Giản Ngôn hơi hoảng sợ: “Không có.”

Hạ Tu: “Đồ ăn cô làm trông rất ngon, không biết hương vị có ngon như vậy không.” Anh nở nụ cười nhạt, nhìn Giản Ngôn: “Không ngại cho tôi nếm thử chứ?”

Mấy người đồng nghiệp ngồi chung với nhau, khó tránh khỏi sẽ có lúc thử ăn đồ ăn của nhau, đặc biệt Giản Ngôn là người tự mình mang cơm đến, không ít nhân viên nữ đã thử qua tay nghề của cô.

Hạ Tu không phải đồng nghiệp nữ, theo lí mà nói thì cô rất ngại, nhưng anh ngồi đối diện cô, nói chuyện phiếm lâu như vậy, cô thật sự… Không ghét anh như cô đã nghĩ.

Cô cầm một cái thìa sạch, múc một miếng thịt vào khay cơm của anh.

Lúc này cô nghĩ, lớn lên xinh đẹp đã vậy giọng nói còn dễ nghe, thật thiên vị làm sao.

“Cảm ơn.” Hạ Tu múc miếng thịt ăn thử, nhướng mày nhìn Giản Ngôn: “Tay nghề rất tốt, xem ra tôi phải thay đổi quan niệm “Phụ nữ xinh đẹp không biết nấu cơm” rồi.”

Giản Ngôn nghe anh nói xong câu này, phản bác: “Ai nói phụ nữ xinh đẹp không biết nấu cơm?”

“Tôi…” Hạ Tu nói đến đây đột ngột dừng lại, rũ mắt, lạnh nhạt nói: “Không có.”

Giản Ngôn cảm thấy kì lạ, nhưng cũng chẳng nghĩ sâu xa hơn, Hạ Tu khôi phục lại trạng thái bình thường, cười với cô: “Thật ra tay nghề tôi cũng tốt, có cơ hội sẽ nấu cho cô ăn thử.”

Giản Ngôn bất ngờ nhìn anh, sau đó theo phép lịch sự cảm ơn anh một tiếng.

Hạ Tu: “Mai cô làm ca nào?”

“Vẫn là ca sáng.”

“Vậy trưa mai tôi mời cô ăn cơm, trả lễ món thịt hôm nay.”

Giản Ngôn vội đáp: “Không cần đâu, anh quá khách khí rồi.”

Hạ Tu: Cô không cần khách khí như vậy, nhân viên trong Mộng Huyễn Y Thụ tôi đều đã mời cơm hết rồi đấy.”

Thật không?

Giản Ngôn có chút khó tin.

Hạ Tu lại cười với cô: “Cuối năm công tác bận rộn, cô đến đây làm lâu như vậy còn chưa mời cơm cô, ngày mai nhé!”

“Thật sự không cần…”

“Mấy nhân viên khác tôi đều đã mời, chỉ có cô là chưa, đừng để người khác nghĩ tôi có ý kiến với cô chứ.”

“Ừm…”

“Cứ quyết định vậy nhé!”



Lúc Giản Ngôn quay trở lại Mộng Huyễn Y Thụ thì vẫn nghĩ mãi về chuyện này. Một đồng nghiệp thấy cô chau mày, liền hỏi: “Cô sao thế?”

“A…” Giản Ngôn suy nghĩ một chút, hỏi cô gái: “Ừm, giám đốc Hạ đã từng mời cô ăn cơm chưa?”

Đồng nghiệp gật đâu, nói: “Có chứ, lúc Mộng Huyễn Y Thụ mới thành lập, anh ấy mời tất cả nhân viên dùng cơm.”

“Vậy những người mới đến sau này?”

“Cũng có mời, tôi nè.”

“Ừm…” Giản Ngôn nghe cô ấy nói như vậy thì yên tâm rồi.

“Đi thôi, đi ăn cơm nào.” Một nhân viên khác kéo cô gái đi, đi về phía canteen: “Các cô nói gì thế?”

“Giản Ngôn hỏi là giám đốc Hạ đã mời tôi ăn cơm bao giờ chưa?”

“À, cô là người vào sau, không ăn chung với chúng tôi. Giám đốc Hạ mời cô ăn gì?”

“Anh ấy cho tôi tự chọn, ăn xong tìm anh ấy trả tiền.”

Giản Ngôn đã đi xa nên không nghe được đoạn đối thoại này.

Điện thoại để trong túi áo khoác rung một cái, Giản Ngôn lấy ra xem, Lâm Trân gửi một tin nhắn Weixin: “Tốt lắm, mẹ chị lại hẹn cho chị một buổi coi mắt chiều nay.”

Giản Ngôn nghĩ nghĩ, trả lời: “Nếu như thật sự không muốn đi thì đừng đi. Chị xem, mỗi lần đi chị chẳng oán trời than đất còn gì?”

Lâm Trân: Hết cách rồi, chị đã 30, rất gấp rồi [Che mặt]

Giản Ngôn: Đây không phải là chuyện cứ gấp là được.

Lâm Trân: Chị cần một người bạn trai để lấp chỗ trống [Che mặt]

Giản Ngôn: Lấp chỗ trống? Có thể chơi game.

Lâm Trân: … …

Lâm Trân: Đây là lí do em chơi game?

Giản Ngôn: Không, chỗ trống của em đều được lấp đầy bằng tiền

/67

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status