Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 616

/1134




Nhưng mà vừa nãy Đình Trung khóc lóc tội nghiệp như thế, nước mắt chảy ròng ròng thế kia chắc không thể là giả đi?
Cô và Đình Trung nhìn nhau một hồi, thấy Đình Trung lại sắp khóc, lập tức bất đắc dĩ đồng ý: “Được rồi, vậy thì đi cùng nhau.

Lúc thả pháo hoa, nhiệt độ trong đêm đột ngột giảm mạnh, một cơn gió mát lạnh thổi qua, khiến cho người ta không nhịn được mà run bần bật.

Thả pháo hoa xong là đã hơn mười một giờ đêm, mọi người xung quanh đều trở về, Đình Trung nằm trong lồng ngực Lệ Đình Tuấn mắt cậu bé lim dim buồn ngủ, nhưng vẫn kiên quyết đòi ngồi bánh xe đu quay bằng được.

“Ba nói muốn ngồi bánh xe đu quay, là ba nói..” Đình Trung buồn ngủ đến mức không còn tỉnh táo, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Lệ Đình Tuấn lập tức lấy khăn quàng cổ đắp lên cái đầu nhỏ của cậu bé để cho cậu không nói nữa.

Kiều Phương Hạ liếc nhìn Đình Trung, nhỏ giọng nói: “Thằng bé chưa từng được ngồi bánh xe đu quay, chúng ta đã đồng ý với con thì dẫn nó đi anh”
Lệ Đình Tuấn không đáp lại mà nhìn về phía Kiều Phương Hạ đang lạnh đến mức đỏ ửng mũi, lập tức dặn Vô Nhật Huy đi ra xe lấy áo khoác của anh lại đây.

Kiều Phương Hạ ngồi xuống một bên ghế trên khoang, Lệ Đình Tuấn bế Đình Trung ngồi ở một bên khác.

Mấy phút sau, không đợi Vô Nhật Huy cầm áo quay lại thì Đình Trung đã ngủ say.


Lệ Đình Tuấn khẽ lay Đình Trung mấy lần, nhưng Đình Trung cũng không tỉnh.

“Trước tiên là đưa thằng bé về khách sạn.

Anh khế tay ôm ddt vào trong lòng mình, nhỏ giọng nói: “Chúng ta nên về thôi, muộn rồi.

Kiều Phương Hạ nói với Lệ Đình Tuấn.

Vừa dứt lời, cô định đứng dậy.

Thì Lệ Đình Tuấn duỗi tay nắm lấy cổ tay cô, nói với cô rằng: “Đợi một chút, anh có lời muốn nói với em”
Kiều Phương Hạ chỉ do dự một chút, bánh xe đu quay đã bắt đầu rung lắc.

Vô Nhật Huy đứng bên ngoài lập tức nhanh nhẹn đóng cửa cho bọ, để lại Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn ở bên trong.

Bây giờ Kiều Phương Hạ có muốn xuống cũng không được.


Cô liếc Lệ Đình Tuấn một cái, lại ngồi xuống chỗ cũ.

Hai người im lặng vài giây, Lệ Đình Tuấn nhặt chiếc áo Vô Nhật Huy để bên cạnh khoác lên người Kiều Phương
Hạ, ôm cả người vào áo vào trong lòng mình.

Kiều Phương Hạ đổ nhào vào người anh, lập tức giơ tay chống lại giữa hai người, duy trì khoảng cách.

“Trên người em có chỗ nào là anh không chạm vào?”
Lệ Đình Tuấn vừa giúp cô cài cúc vừa nhỏ giọng thản nhiên nói.

Mặc dù nói thế nhưng Kiều Phương Hạ vẫn không bỏ tay xuống.

Lệ Đình Tuấn biết mình sai, nhưng mà anh có nói thì Kiều Phương Hạ cũng không bằng lòng lắng nghe.

Tự mình là sai thì cũng chỉ có tự mình gánh lấy hậu quả, ngoại trừ đợi cô nguôi giận, anh cũng không còn cách nào khác.

Anh giúp Kiều Phương Hạ mặc áo cẩn thận, lập tức mở cúc áo khoác của mình ra, nắm lấy đôi tay đang lạnh cóng của cô đưa vào trong lòng mình sưởi ấm.

Kiều Phương Hạ bị ép dựa vào người anh, theo phản xạ hơi rụt lại về sau, Lệ Đình Tuấn lại càng tăng thêm sức lực giữ cô thật chặt, bắt cô phải để tay ở phần bụng của anh.

Hai người giằng co một hồi..



/1134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status