Cậu đang làm gì vậy?-mới sáng sớm dậy hắn đã thấy nó đang sửa sọan như chuẩn bị đi đâu.
-Tránh ra giùm.-nó nói lạnh, khuôn mặt không chút biểu cả, đến cái liếc nhìn hắn cũng không có làm hắn vô cùng buồn. Đúng lúc này Jan và Jul đến thăm.
-Mày đang bệnh mà định đi đâu vậy?-Jul vừa hỏi vừa ấn nó ngồi xuống giường.
-Xuất viện.-nó trả lời cộc lốc rồi đứng dậy xách đồ đi thẳng làm 2 con bạn phải đuổi theo.-"Xin lỗi"...
Sau khi ra khỏi bệnh viện, nó bắt chiếc taxi về thẳng nhà, mở cửa ra, nó vứt phịch túi đồ xuống sofa. Jan và Jul chẳng hiểu gì cũng ngồi xuống theo.
-Bọn mày còn nhớ nhỏ Hồ Ly không?-nó đưa tay lên day day 2 bên thái dương hỏi.
-Mày vẫn còn nhớ bọn chúng sao? Vậy thì tội nghiệp Ken quá, mày lại chỉ quên mỗi hắn thôi...-Jan nói.
-Tao không quên ai cả.
-Sao cơ? Không quên...chẳng nhẽ mày...?
-Đúng. Trong thời gian này tao cần tìm những bằng chứng phạm tội của công ty CT.
-Vậy mày đã tìm được gì rồi?
-Không nhiều. Tao tìm được 1 số bằng chứng trốn thuế của bọn chúng, 1 vài vụ hối lộ và đạo ý tưởng của 1 số công ty. Và nhỏ Hồ Ly chính là con gái của tay giám đốc kh*n n*n đấy...đồng thời cũng chính cô ta thuê người hại tao nằm viện gần 2 tháng.-ánh mắt nó tóe lên tia lửa giận dữ.
-Đúng là cha nào con đấy mà.-Jan.-Thế mày định làm gì tiếp theo?
-Tao đã cài người vô đấy rồi, chỉ cần 1 chút sơ hở là tao sẽ hack vô máy chủ của chúng. Nhưng đầu tiên phải xử đứa con gái quí hóa chứ nhể...hừ-nó hừ lạnh 1 cái rồi quay về phòng nghỉ.
Sau quá trình 1 tháng trời chuẩn bị, tính từ khi nó nằm viện tới giờ là đã gần 3 tháng nghỉ hè. Cả bọn lại sắp tới trường cho năm học lớp 12. Chuyện tình của Jul-Kan, Jan-Kin đều ổn cả, thỉnh thoảng là nhỏ Nhẫn Tâm và Hai Lác chọc gậy bánh xe 1 chút nhưng đều không thành công. Người đáng nói nhất là hắn, hắn vẫn nghĩ là nó không nhớ hắn nên luôn tìm cách giúp nó nhớ lại nhưng vì chuyện hệ trọng trước mắt mà nó đành đóng cái vai lạnh lùng làm hắn rất đau khổ. Còn gì đau khổ hơn khi mà người mà mình yêu thương lại không nhận ra mình cơ chứ...
Hôm nay là ngày cả bọn tới trường dự lễ khai giảng.
-Ô là la...xem ai tới trường nè mày...hình như là con hươu què phải nằm viện 2 tháng thì phải...-nhỏ Hồ Ly bước tới cùng 2 con bạn cười hô hố rất vô duyên. Thực sự là ngày hôm nay bọn chúng trông rất...kinh khủng. Bởi muốn mình nổi bật nên bọn Hồ Ly thi nhau đánh mắt đen như...gấu trúc, mà màu hồng phấn đậm và đôi môi không thể đo hơn với phụ kiện xanh đỏ như con tắc kè vậy.
-Tôi có biết cậu không?-nó diễn như mất trí nhớ.
-Ô hô...tao tưởng chỉ là tin đồn nhưng không ngờ mày mất trí thật đó hả?-Nhẫn Tâm bĩu môi nói. Bọn chúng vẫn chưa biết được gia thế của bọn nó mới dám lên mặt như thế.
-Rồi, tránh ra đi, choáng đường chướng mắt quá!!!-Jul khó chịu.
-Á à...mày nghĩ mày là ai mà dám lên giọng với tụi tao? !@#$%%^&*&&$##...-Hai Lác nghiến răng chửi tục.
*Chát*-1 tiếng động khiến mọi việc ồn ào của đám học sinh trong trường phải dừng lại há hốc miệng sốc. Và người tạo ra cú tát đó chính là nó giáng vào khuôn mặt tấn phấn của nhỏ Hai Lác, in nguyên 5 ngón tay trên đó xong bỏ đi thẳng không quên bỏ lại cái liếc mắt rợn người. Bọn hắn đến sau khi vụ việc xảy ra nên chả hiểu gì cả, về chỗ lớp mình để buổi lễ bắt đầu.
Vẫn bài phát biểu hàng năm của thầy hiệu trưởng không sai 1 từ làm cả lũ buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài còn nó thì vẫn chỉ chú ý vào dãy số màu xanh chạy liên tục trên màn hình điện thoại. Hắn liếc ra chỗ nó thì nhìn thấy dãy số đó, dù là 1 người thông minh, đứng đầu cái trường này nhưng hắn chẳng thể hiểu được. Hết buổi lễ, tất cả lại lục đục ra về...đúng là 1 buổi lễ chán nản như bao năm đối với nó. Lúc về hắn nhất quyết đòi chở nó dù nó không chịu, hắn muốn nó nhớ lại được phần nào khoảng thời gian trước. Sau 15 phút chống cự nhất quyết không chịu về cùng hắn,cuối cùng là trong lúc tranh cãi thì nó cảm thấy chân không còn cảm giác chạm đất, trời đất...hóa ra hắn bế bổng nó đặt lên chiếc xe moto trước toàn thể học sinh trong trường làm mặt nó đỏ lên (tảng băng lạnh lùng lần đầu biết đỏ mặt cơ đấy). Đội mũ bảo hiểm cẩn thận xong, chiếc xe lao vút đi để lại khuôn mặt kì lạ của mấy đứa bạn nhìn theo.
Hắn đưa nó tới công viên, lựa chỗ ngồi đẹp nhất cạnh hồ lại có thể nhìn ra phía xe cộ đông đúc qua lại, kể hết tất cả những vụ cãi vã hay những lần giúp đỡ, vui cười với nhau nhưng mặt nó vẫn lạnh tanh nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng.
-Cậu không chút cảm xúc gì sao?-hắn lay lay vai nó nhưng đôi mắt nó vẫn chỉ nhìn vào 1 điểm.
Bỗng *Ruỳnh...á á á á...bộp...* tiếng đông đó khiến nó giật mình quay đầu lại, cảnh tượng cái ngày mà người anh, người chị mà nó yêu quí đã chết ngay trước mặt nó nhưng nó lại không thể làm được gì. Trông sắc mặt tái mét của nó, hắn cũng nhìn ra phía ngoài đường...là vụ tai nạn, cảnh sát đang tới đó...ôm nó vào lòng mình nhưng cơ thể nó vẫn run lên sợ hãi...từ đó từng giọt nước mắt rơi xuống.
-Không được...đừng nhớ lại cái khung cảnh tồi tệ đó...-hắn nói gần như hét lên.
Sau ngày hắn đưa nó ra công viên, đột nhiên nó mất tích làm hắn lo phát bệnh lên khiến mẹ hắn cũng lo lắng cho con trai mình và có thể hiểu được con mình yêu nó đến mức nào.
Biến mất khoảng 1 tháng với sự giúp đỡ của con bạn thân, nó trở về Anh quốc cùng Kai dự thi cấp tốc để trở thành luật sư. Vốn là 1 điều không thể nhưng với tài năng và gia đình nó, trở thành luật sư là 1 điều dễ dàng, nó muốn chính mình là người vạch trần tội ác của bọn chúng.
Tại nhà hắn, hắn đang buồn rầu trên phòng bởi chỉ biết được tin từ Jan và Jul là nó về Anh 1 tháng với Kai. Ba mẹ hắn ở dưới phòng khách coi tivi chợt mẹ hắn như giật nảy lên suýt làm rớt miếng dưa đang nhai trong miệng.
-Ken...Ken...Hạ Băng nè...Hạ Băng...-bà lắp bắp kinh ngạc nói khiến ông chồng cũng kinh ngạc theo còn hắn thì phi như bay xuống nhưng nào thấy nó đâu.
-Ơ...Jun đâu ạ?
-Nó đây này.-bà chỉ vào 1 cô luật sư trẻ tuổi xinh đẹp đang trên tivi chính là nó. Trông nó thật khác, mặc bộ đồ công sở cộng thêm cái kính...cho giống dân tri thức nhưng vẻ lạnh lùng, ánh mắt sắc sảo vẫn vậy không khác. Hóa ra cô đang làm luật sư cho chính tập đoàn nhà mình lên đối đáp với luật sư bên công ty CT.
-À...hôm qua ta cũng nghe nói công ty CT bị 1 số công ty và tập đoàn khác kiện, hóa ra hôm nay là ngày ra tòa.-ba nó gật gù rồi khen nó 'tài không đợi tuổi'.
Qua quá trình hỏi các câu hỏi bổ sung lời khai, câu hỏi gợi mở, câu hỏi vạch rõ sự gian dối, phần tranh luận đối đáp, giám đốc của công ty CT do quá bực tức bởi những câu hỏi dồn dập, sắc lẻm của nó mà vô tình tự khai.
-Tôi trốn thuế, lừa đảm chiếm đoạt tài sản, giết người,...đấy thì sao? Mày là ai mà dám...-rồi tên giám đốc này lao ra đưa 2 tay bóp cổ nó nhưng chỉ trong nháy máy là hắn bị lôi ra, nó nở nụ cười chiến thắng. Tên đó bị tuyên án tử hình, tịch thu tài sản. Cả nhà hắn há hốc mồm về nó...quả là không thể ngờ được về nó.
Ngay sau khi tay giám đốc đó kết tội, nó chuẩn bị về thì 1 đám du côn từ đâu xuất hiện cùng con nhỏ Hồ Ly đứng đầu.
-Mày giỏi quá ha, dám kết tội ba tao rồi nhà tao cũng mất hết. Giờ tao cũng chẳng còn gì để mất nữa, xử nó cho tao.-nhỏ Hồ Ly ra lệnh cho đám du côn mới thuê lao lên đánh nó. Nó cũng đâu có ngại, lâu lâu không đụng chân đụng tay rồi nên nhanh chóng thủ thế. Lao vào đám lâu nhâu đó, nó đưa chân lên đá vòng cầu trúng vào mặt 1 tên đang chạy vào. Sau đó là 1 cú đá thẳng văng nguyên 2 chiếc răng cửa của 1 tên khác. Những tiếng *bốp...bịch...rắc...bộp...chát...* mạnh bạo vang lên trên 1 đoạn đường vắng người. Rồi nó túm tay áo của 1 thằng định đánh lén, xoay người rồi *bịch*, nó cho 1 đòn ippon vô cùng đặc sắc. Thấy tình thế sẽ bất lợi nếu như nó cứ đánh tay không như vậy, nhảy lên bẻ lấy 1 cành cây dai và chắc, nó cầm bằng cả 2 tay liên tục tạo những đường chém đẹp mắt bổ vào toàn chỗ hiểm khiến chúng gục nhanh chóng, thật là những chiêu trong Kendo thật đẹp mắt. Cái kết là nó nhảy lấy đà từ 1 cái thằng đang nằm dưới chân nhỏ Hồ Ly, lấy đà làm 1 phát lên gối làm tím 1 bên mắt rồi nhỏ gục xuống bất tỉnh luôn. Gọi điện báo cảnh sát xong nó gửi tới đồn 1 đoạn ghi âm và 1 bức thư giải thích về thủ đoạn của nhỏ. Kết cục nhỏ và cái đám đó bị giam vì vụ hồi trước thuê người đâm nó và lần này đánh hội đồng nó. @ đứa bạn của nhỏ Hồ Ly từ đó cũng bị bắt vì là tòng phạm.
End chap 8
Mọi người nghĩ chap tiếp sẽ là gì đây...
-Tránh ra giùm.-nó nói lạnh, khuôn mặt không chút biểu cả, đến cái liếc nhìn hắn cũng không có làm hắn vô cùng buồn. Đúng lúc này Jan và Jul đến thăm.
-Mày đang bệnh mà định đi đâu vậy?-Jul vừa hỏi vừa ấn nó ngồi xuống giường.
-Xuất viện.-nó trả lời cộc lốc rồi đứng dậy xách đồ đi thẳng làm 2 con bạn phải đuổi theo.-"Xin lỗi"...
Sau khi ra khỏi bệnh viện, nó bắt chiếc taxi về thẳng nhà, mở cửa ra, nó vứt phịch túi đồ xuống sofa. Jan và Jul chẳng hiểu gì cũng ngồi xuống theo.
-Bọn mày còn nhớ nhỏ Hồ Ly không?-nó đưa tay lên day day 2 bên thái dương hỏi.
-Mày vẫn còn nhớ bọn chúng sao? Vậy thì tội nghiệp Ken quá, mày lại chỉ quên mỗi hắn thôi...-Jan nói.
-Tao không quên ai cả.
-Sao cơ? Không quên...chẳng nhẽ mày...?
-Đúng. Trong thời gian này tao cần tìm những bằng chứng phạm tội của công ty CT.
-Vậy mày đã tìm được gì rồi?
-Không nhiều. Tao tìm được 1 số bằng chứng trốn thuế của bọn chúng, 1 vài vụ hối lộ và đạo ý tưởng của 1 số công ty. Và nhỏ Hồ Ly chính là con gái của tay giám đốc kh*n n*n đấy...đồng thời cũng chính cô ta thuê người hại tao nằm viện gần 2 tháng.-ánh mắt nó tóe lên tia lửa giận dữ.
-Đúng là cha nào con đấy mà.-Jan.-Thế mày định làm gì tiếp theo?
-Tao đã cài người vô đấy rồi, chỉ cần 1 chút sơ hở là tao sẽ hack vô máy chủ của chúng. Nhưng đầu tiên phải xử đứa con gái quí hóa chứ nhể...hừ-nó hừ lạnh 1 cái rồi quay về phòng nghỉ.
Sau quá trình 1 tháng trời chuẩn bị, tính từ khi nó nằm viện tới giờ là đã gần 3 tháng nghỉ hè. Cả bọn lại sắp tới trường cho năm học lớp 12. Chuyện tình của Jul-Kan, Jan-Kin đều ổn cả, thỉnh thoảng là nhỏ Nhẫn Tâm và Hai Lác chọc gậy bánh xe 1 chút nhưng đều không thành công. Người đáng nói nhất là hắn, hắn vẫn nghĩ là nó không nhớ hắn nên luôn tìm cách giúp nó nhớ lại nhưng vì chuyện hệ trọng trước mắt mà nó đành đóng cái vai lạnh lùng làm hắn rất đau khổ. Còn gì đau khổ hơn khi mà người mà mình yêu thương lại không nhận ra mình cơ chứ...
Hôm nay là ngày cả bọn tới trường dự lễ khai giảng.
-Ô là la...xem ai tới trường nè mày...hình như là con hươu què phải nằm viện 2 tháng thì phải...-nhỏ Hồ Ly bước tới cùng 2 con bạn cười hô hố rất vô duyên. Thực sự là ngày hôm nay bọn chúng trông rất...kinh khủng. Bởi muốn mình nổi bật nên bọn Hồ Ly thi nhau đánh mắt đen như...gấu trúc, mà màu hồng phấn đậm và đôi môi không thể đo hơn với phụ kiện xanh đỏ như con tắc kè vậy.
-Tôi có biết cậu không?-nó diễn như mất trí nhớ.
-Ô hô...tao tưởng chỉ là tin đồn nhưng không ngờ mày mất trí thật đó hả?-Nhẫn Tâm bĩu môi nói. Bọn chúng vẫn chưa biết được gia thế của bọn nó mới dám lên mặt như thế.
-Rồi, tránh ra đi, choáng đường chướng mắt quá!!!-Jul khó chịu.
-Á à...mày nghĩ mày là ai mà dám lên giọng với tụi tao? !@#$%%^&*&&$##...-Hai Lác nghiến răng chửi tục.
*Chát*-1 tiếng động khiến mọi việc ồn ào của đám học sinh trong trường phải dừng lại há hốc miệng sốc. Và người tạo ra cú tát đó chính là nó giáng vào khuôn mặt tấn phấn của nhỏ Hai Lác, in nguyên 5 ngón tay trên đó xong bỏ đi thẳng không quên bỏ lại cái liếc mắt rợn người. Bọn hắn đến sau khi vụ việc xảy ra nên chả hiểu gì cả, về chỗ lớp mình để buổi lễ bắt đầu.
Vẫn bài phát biểu hàng năm của thầy hiệu trưởng không sai 1 từ làm cả lũ buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài còn nó thì vẫn chỉ chú ý vào dãy số màu xanh chạy liên tục trên màn hình điện thoại. Hắn liếc ra chỗ nó thì nhìn thấy dãy số đó, dù là 1 người thông minh, đứng đầu cái trường này nhưng hắn chẳng thể hiểu được. Hết buổi lễ, tất cả lại lục đục ra về...đúng là 1 buổi lễ chán nản như bao năm đối với nó. Lúc về hắn nhất quyết đòi chở nó dù nó không chịu, hắn muốn nó nhớ lại được phần nào khoảng thời gian trước. Sau 15 phút chống cự nhất quyết không chịu về cùng hắn,cuối cùng là trong lúc tranh cãi thì nó cảm thấy chân không còn cảm giác chạm đất, trời đất...hóa ra hắn bế bổng nó đặt lên chiếc xe moto trước toàn thể học sinh trong trường làm mặt nó đỏ lên (tảng băng lạnh lùng lần đầu biết đỏ mặt cơ đấy). Đội mũ bảo hiểm cẩn thận xong, chiếc xe lao vút đi để lại khuôn mặt kì lạ của mấy đứa bạn nhìn theo.
Hắn đưa nó tới công viên, lựa chỗ ngồi đẹp nhất cạnh hồ lại có thể nhìn ra phía xe cộ đông đúc qua lại, kể hết tất cả những vụ cãi vã hay những lần giúp đỡ, vui cười với nhau nhưng mặt nó vẫn lạnh tanh nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng.
-Cậu không chút cảm xúc gì sao?-hắn lay lay vai nó nhưng đôi mắt nó vẫn chỉ nhìn vào 1 điểm.
Bỗng *Ruỳnh...á á á á...bộp...* tiếng đông đó khiến nó giật mình quay đầu lại, cảnh tượng cái ngày mà người anh, người chị mà nó yêu quí đã chết ngay trước mặt nó nhưng nó lại không thể làm được gì. Trông sắc mặt tái mét của nó, hắn cũng nhìn ra phía ngoài đường...là vụ tai nạn, cảnh sát đang tới đó...ôm nó vào lòng mình nhưng cơ thể nó vẫn run lên sợ hãi...từ đó từng giọt nước mắt rơi xuống.
-Không được...đừng nhớ lại cái khung cảnh tồi tệ đó...-hắn nói gần như hét lên.
Sau ngày hắn đưa nó ra công viên, đột nhiên nó mất tích làm hắn lo phát bệnh lên khiến mẹ hắn cũng lo lắng cho con trai mình và có thể hiểu được con mình yêu nó đến mức nào.
Biến mất khoảng 1 tháng với sự giúp đỡ của con bạn thân, nó trở về Anh quốc cùng Kai dự thi cấp tốc để trở thành luật sư. Vốn là 1 điều không thể nhưng với tài năng và gia đình nó, trở thành luật sư là 1 điều dễ dàng, nó muốn chính mình là người vạch trần tội ác của bọn chúng.
Tại nhà hắn, hắn đang buồn rầu trên phòng bởi chỉ biết được tin từ Jan và Jul là nó về Anh 1 tháng với Kai. Ba mẹ hắn ở dưới phòng khách coi tivi chợt mẹ hắn như giật nảy lên suýt làm rớt miếng dưa đang nhai trong miệng.
-Ken...Ken...Hạ Băng nè...Hạ Băng...-bà lắp bắp kinh ngạc nói khiến ông chồng cũng kinh ngạc theo còn hắn thì phi như bay xuống nhưng nào thấy nó đâu.
-Ơ...Jun đâu ạ?
-Nó đây này.-bà chỉ vào 1 cô luật sư trẻ tuổi xinh đẹp đang trên tivi chính là nó. Trông nó thật khác, mặc bộ đồ công sở cộng thêm cái kính...cho giống dân tri thức nhưng vẻ lạnh lùng, ánh mắt sắc sảo vẫn vậy không khác. Hóa ra cô đang làm luật sư cho chính tập đoàn nhà mình lên đối đáp với luật sư bên công ty CT.
-À...hôm qua ta cũng nghe nói công ty CT bị 1 số công ty và tập đoàn khác kiện, hóa ra hôm nay là ngày ra tòa.-ba nó gật gù rồi khen nó 'tài không đợi tuổi'.
Qua quá trình hỏi các câu hỏi bổ sung lời khai, câu hỏi gợi mở, câu hỏi vạch rõ sự gian dối, phần tranh luận đối đáp, giám đốc của công ty CT do quá bực tức bởi những câu hỏi dồn dập, sắc lẻm của nó mà vô tình tự khai.
-Tôi trốn thuế, lừa đảm chiếm đoạt tài sản, giết người,...đấy thì sao? Mày là ai mà dám...-rồi tên giám đốc này lao ra đưa 2 tay bóp cổ nó nhưng chỉ trong nháy máy là hắn bị lôi ra, nó nở nụ cười chiến thắng. Tên đó bị tuyên án tử hình, tịch thu tài sản. Cả nhà hắn há hốc mồm về nó...quả là không thể ngờ được về nó.
Ngay sau khi tay giám đốc đó kết tội, nó chuẩn bị về thì 1 đám du côn từ đâu xuất hiện cùng con nhỏ Hồ Ly đứng đầu.
-Mày giỏi quá ha, dám kết tội ba tao rồi nhà tao cũng mất hết. Giờ tao cũng chẳng còn gì để mất nữa, xử nó cho tao.-nhỏ Hồ Ly ra lệnh cho đám du côn mới thuê lao lên đánh nó. Nó cũng đâu có ngại, lâu lâu không đụng chân đụng tay rồi nên nhanh chóng thủ thế. Lao vào đám lâu nhâu đó, nó đưa chân lên đá vòng cầu trúng vào mặt 1 tên đang chạy vào. Sau đó là 1 cú đá thẳng văng nguyên 2 chiếc răng cửa của 1 tên khác. Những tiếng *bốp...bịch...rắc...bộp...chát...* mạnh bạo vang lên trên 1 đoạn đường vắng người. Rồi nó túm tay áo của 1 thằng định đánh lén, xoay người rồi *bịch*, nó cho 1 đòn ippon vô cùng đặc sắc. Thấy tình thế sẽ bất lợi nếu như nó cứ đánh tay không như vậy, nhảy lên bẻ lấy 1 cành cây dai và chắc, nó cầm bằng cả 2 tay liên tục tạo những đường chém đẹp mắt bổ vào toàn chỗ hiểm khiến chúng gục nhanh chóng, thật là những chiêu trong Kendo thật đẹp mắt. Cái kết là nó nhảy lấy đà từ 1 cái thằng đang nằm dưới chân nhỏ Hồ Ly, lấy đà làm 1 phát lên gối làm tím 1 bên mắt rồi nhỏ gục xuống bất tỉnh luôn. Gọi điện báo cảnh sát xong nó gửi tới đồn 1 đoạn ghi âm và 1 bức thư giải thích về thủ đoạn của nhỏ. Kết cục nhỏ và cái đám đó bị giam vì vụ hồi trước thuê người đâm nó và lần này đánh hội đồng nó. @ đứa bạn của nhỏ Hồ Ly từ đó cũng bị bắt vì là tòng phạm.
End chap 8
Mọi người nghĩ chap tiếp sẽ là gì đây...
/18
|