Cô ấy sao rồi? Sao lại bị ngất xĩu
Lục Bách Ngôn đứng bên cạnh Tần Ngạn, vừa khám xong là anh đã hỏi ngay về tình trạng của Tô Thiên Tuyết.
“ Gần đây cô ấy có gặp chuyện gì buồn hay không? ” Tần Ngạn hỏi.
“ Sao cậu hỏi vậy? ” Lục Bách Ngôn đương nhiên biết rõ là có chuyện buồn, nhưng anh không trực tiếp nói ra với Tần Ngạn.
“ Cô ấy là do đau buồn quá mất dẫn đến kích động mà ngất xĩu. Tôi cũng thấy được cô ấy dường như có dấu hiệu trầm cảm nhẹ. ” là chỗ anh em thân thiết nhiều năm anh cũng muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì mà Tô Thiên Tuyết lại đến mức như bây giờ.
'Cô ấy vừa mới xảy thai chắc vì chuyện đó nên mới...” Lục Bách Ngôn không ngờ khi bị mất đi đứa con thì Tô Thiên Tuyết lại đau buồn đến vậy.
‘Cậu nói sao, đừng nói là cậu làm nha....” Tần Ngạn nghe xong mà giật mình, linh cảm của anh bách bảo rằng chuyện này chắc chắn có liên quan đến Lục Bách Ngôn.
Thấy Lục Bách Ngôn cúi đầu im lặng không nói lời nào thì Tần Ngạn cũng hiểu, nhưng mọi chuyện đã đến nước này rồi. Anh không biết phải giúp thế nào, chỉ đành ở trên cương vị một bác sĩ mà quan tâm đến bệnh nhân của mình thôi.
“ Haizz tôi sẽ kê vài liều thuốc bồi bổ cậu nhớ cho cô ấy uống. Với cả nên quan tâm đến cô ấy nhiều một chút, bệnh trầm cảm cũng rất nguy hiểm đó.” Tần Ngạn kê thuốc xong cũng chuẩn bị thu dọn đồ đạc ra về.
“ Cảm ơn cậu” Lục Bách Ngôn có hơi thất thần.
Thật ra Tần Ngạn là bạn từ thời đại học với Lục Bách Ngôn. Chỉ khác là Tần Ngạn học về bác sĩ còn Lục Bách Ngôn thì học về kinh tế để về kế nghiệp gia sản của gia đình. Tần Ngạn cũng biết chuyện giữa Lục Bách Ngôn và Thục Uyên, càng biết rõ về Tô Thiên Tuyết. Lúc hai người kết hôn anh cũng có đến tham dự, quả thực chưa tiếp xúc nhưng Lục Bách Ngôn lấy được Tô Thiên Tuyết chắc là kiếp trước đã giải cứu cả ngân hà cũng nên. Nhưng được cái mắt thằng bạn anh nó bị che mờ, lúc nào cũng chỉ mê mẩn Thục Uyên.
Giờ thì hay rồi, nhìn vào tình cảnh hiện tại Tần Ngạn có thể chắc chắn Lục Bách Ngôn đã hối hận. Chứ anh chưa bao giờ thấy gương mặt Lục Bách Ngôn đầy vẻ lo sợ như bây giờ. Phải nói Lục Bách Ngôn luôn che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng bây giờ xem ra tới lúc Lục Bách Ngôn phải trả giá.
“ Em tỉnh rồi à, ăn một chút cháo đi rồi uống thuốc
Lúc nãy tiễn Tần Ngạn về, Lục Bách Ngôn đã đích thân xuống bếp nấu cháo để khi nào Tô Thiên Tuyết tỉnh dậy sẽ đem lên cho cô ăn rồi uống thuốc.
Lục Bách Ngôn chưa từng nấu ăn nên bị vướng víu rất nhiều trong nhà bếp. Anh đã phá hư một cái nồi mới nấu xong tô cháo cho cô. Cũng may là có bà vú đứng kế bên hướng dẫn chứ không chắc giờ nhà bếp cũng cháy thành tro tàn hết.
Tô Thiên Tuyết sau khi tỉnh dậy liền trở về trạng thái bình thường, cô không còn mất kiểm soát như lúc sáng và cũng quên đi chuyện lúc sáng luôn.
“ Sau tôi lại ngất xĩu vậy? ” Tô Thiên Tuyết tính lấy bát cháo tự mình ăn nhưng lại bị Lục Bách Ngôn cản lại.
“ Em không nhớ chuyện gì hết à? ” anh múc từng muỗng nhẹ nhàng thổi nguội rồi mới đút cho cô.
“Ừm ” Tô Thiên Tuyết được sủng liền sợ hãi.
“ Không có gì đâu, bác sĩ nói em suy nhược cơ thể thôi ” nếu cô đã không nhớ thì anh sẽ giấu luôn vậy.
“ Để tôi tự ăn được rồi ” Tô Thiên Tuyết không muốn mình quá gần gũi với anh, cô sợ mình sẽ lầm tưởng rồi xiêu lòng trước những hành động của anh.
“ Vậy em tự ăn đi, anh đi lấy thuốc cho em ” Lục Bách Ngôn cũng không dám ngăn cản nữa, anh sợ sẽ làm cô tức giận rồi mất kiểm soát.
Phải nói Lục Bách Ngôn chưa bao giờ cẩn thận như vậy. Hiện tại anh chỉ sợ Tô Thiên Tuyết trách mắng, tức giận rồi bỏ anh mà đi. Nên anh luôn hết sức cẩn thận, làm theo ý cô.
“ Em đi đâu? ” Lục Bách Ngôn vừa mới tắm ra đã thấy Tô Thiên Tuyết chuẩn bị ôm mền gối đi ra tới cửa.
Trên người anh chỉ quấn tạm chiếc áo choàng tắm, nước trên tóc còn chưa khô đang rơi xuống từng hạt xuống sàn. Thấy cô định đi ra ngoài Lục Bách Ngôn nóng vội cản lại.
“ Sao lại ôm mền gối đi? ” Lục Bách Ngôn nhanh tay giật lại.
'Tôi quay về phòng ngủ, chứ không anh lại...” Tô Thiên Tuyết cảm thấy Lục Bách Ngôn thật sự có bệnh rồi, lúc trước thì đuổi cô đi chỗ khác, bây giờ cô đi thì anh lại cản.
“ Không đi đâu hết, từ nay về sau em sẽ ngủ với anh ” Lục Bách Ngôn kéo cô ngồi lại giường.
“ Nhưng chẳng phải lúc trước anh không cho tôi ngủ cùng sao?
Thấy anh thay đổi quả thật Tô Thiên Tuyết cũng có chút vui nhưng cô lại sợ
mình lầm tưởng cảm giác đó thành yêu. Anh cũng đã nói rõ rằng sẽ không bao giờ yêu cô còn gì.
“ Lúc trước là anh sai, bây giờ anh sẽ sửa ” Lục Bách Ngôn để cô ngồi trên giường, còn mình thì quỳ một chân ở dưới sàn.
‘Hà tất gì anh phải làm vậy, người anh yêu là Thục Uyên chứ không phải tôi Tô Thiên Tuyết khó hiểu.
‘Không, anh với cô ta sẽ không còn gì nữa. Từ bây giờ anh sẽ chăm sóc, bù đắp cho em. Chúng ta sẽ giống như vợ chồng thật sự có được không? ” Lục Bách Ngôn tha thiết cầu xin.
“ Anh đừng làm như vậy, tôi nhận không nổi đâu ” Tô Thiên Tuyết quay mặt sang chỗ khác.
" Thiên Tuyết cho anh một cơ hội nữa được không? ” Lục Bách Ngôn chưa từng hèn mọn như bây giờ, để cầu xin ai đó về thứ gì.
Chỉ duy nhất lần này, anh thật sự biết lỗi, thật sự hối hận tột cùng.
“ Tôi buồn ngủ rồi, đi ngủ đây” Tô Thiên Tuyết lãng tránh sau đó nằm xuống giường đắp mền đi ngủ.
Lục Bách Ngôn bất lực, cười khổ. Cô không chấp nhận anh cũng có thể hiểu, sau bao nhiêu chuyện anh gây ra thì bây giờ cũng là anh đáng nhận lại quả báo.
Nhưng anh tin thời gian còn dài, Tô Thiên Tuyết sẽ từ từ chấp nhận và tha lỗi cho anh. Huống hồ cô là vợ anh, cả đời này vẫn sẽ là như vậy.
Lục Bách Ngôn đứng bên cạnh Tần Ngạn, vừa khám xong là anh đã hỏi ngay về tình trạng của Tô Thiên Tuyết.
“ Gần đây cô ấy có gặp chuyện gì buồn hay không? ” Tần Ngạn hỏi.
“ Sao cậu hỏi vậy? ” Lục Bách Ngôn đương nhiên biết rõ là có chuyện buồn, nhưng anh không trực tiếp nói ra với Tần Ngạn.
“ Cô ấy là do đau buồn quá mất dẫn đến kích động mà ngất xĩu. Tôi cũng thấy được cô ấy dường như có dấu hiệu trầm cảm nhẹ. ” là chỗ anh em thân thiết nhiều năm anh cũng muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì mà Tô Thiên Tuyết lại đến mức như bây giờ.
'Cô ấy vừa mới xảy thai chắc vì chuyện đó nên mới...” Lục Bách Ngôn không ngờ khi bị mất đi đứa con thì Tô Thiên Tuyết lại đau buồn đến vậy.
‘Cậu nói sao, đừng nói là cậu làm nha....” Tần Ngạn nghe xong mà giật mình, linh cảm của anh bách bảo rằng chuyện này chắc chắn có liên quan đến Lục Bách Ngôn.
Thấy Lục Bách Ngôn cúi đầu im lặng không nói lời nào thì Tần Ngạn cũng hiểu, nhưng mọi chuyện đã đến nước này rồi. Anh không biết phải giúp thế nào, chỉ đành ở trên cương vị một bác sĩ mà quan tâm đến bệnh nhân của mình thôi.
“ Haizz tôi sẽ kê vài liều thuốc bồi bổ cậu nhớ cho cô ấy uống. Với cả nên quan tâm đến cô ấy nhiều một chút, bệnh trầm cảm cũng rất nguy hiểm đó.” Tần Ngạn kê thuốc xong cũng chuẩn bị thu dọn đồ đạc ra về.
“ Cảm ơn cậu” Lục Bách Ngôn có hơi thất thần.
Thật ra Tần Ngạn là bạn từ thời đại học với Lục Bách Ngôn. Chỉ khác là Tần Ngạn học về bác sĩ còn Lục Bách Ngôn thì học về kinh tế để về kế nghiệp gia sản của gia đình. Tần Ngạn cũng biết chuyện giữa Lục Bách Ngôn và Thục Uyên, càng biết rõ về Tô Thiên Tuyết. Lúc hai người kết hôn anh cũng có đến tham dự, quả thực chưa tiếp xúc nhưng Lục Bách Ngôn lấy được Tô Thiên Tuyết chắc là kiếp trước đã giải cứu cả ngân hà cũng nên. Nhưng được cái mắt thằng bạn anh nó bị che mờ, lúc nào cũng chỉ mê mẩn Thục Uyên.
Giờ thì hay rồi, nhìn vào tình cảnh hiện tại Tần Ngạn có thể chắc chắn Lục Bách Ngôn đã hối hận. Chứ anh chưa bao giờ thấy gương mặt Lục Bách Ngôn đầy vẻ lo sợ như bây giờ. Phải nói Lục Bách Ngôn luôn che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng bây giờ xem ra tới lúc Lục Bách Ngôn phải trả giá.
“ Em tỉnh rồi à, ăn một chút cháo đi rồi uống thuốc
Lúc nãy tiễn Tần Ngạn về, Lục Bách Ngôn đã đích thân xuống bếp nấu cháo để khi nào Tô Thiên Tuyết tỉnh dậy sẽ đem lên cho cô ăn rồi uống thuốc.
Lục Bách Ngôn chưa từng nấu ăn nên bị vướng víu rất nhiều trong nhà bếp. Anh đã phá hư một cái nồi mới nấu xong tô cháo cho cô. Cũng may là có bà vú đứng kế bên hướng dẫn chứ không chắc giờ nhà bếp cũng cháy thành tro tàn hết.
Tô Thiên Tuyết sau khi tỉnh dậy liền trở về trạng thái bình thường, cô không còn mất kiểm soát như lúc sáng và cũng quên đi chuyện lúc sáng luôn.
“ Sau tôi lại ngất xĩu vậy? ” Tô Thiên Tuyết tính lấy bát cháo tự mình ăn nhưng lại bị Lục Bách Ngôn cản lại.
“ Em không nhớ chuyện gì hết à? ” anh múc từng muỗng nhẹ nhàng thổi nguội rồi mới đút cho cô.
“Ừm ” Tô Thiên Tuyết được sủng liền sợ hãi.
“ Không có gì đâu, bác sĩ nói em suy nhược cơ thể thôi ” nếu cô đã không nhớ thì anh sẽ giấu luôn vậy.
“ Để tôi tự ăn được rồi ” Tô Thiên Tuyết không muốn mình quá gần gũi với anh, cô sợ mình sẽ lầm tưởng rồi xiêu lòng trước những hành động của anh.
“ Vậy em tự ăn đi, anh đi lấy thuốc cho em ” Lục Bách Ngôn cũng không dám ngăn cản nữa, anh sợ sẽ làm cô tức giận rồi mất kiểm soát.
Phải nói Lục Bách Ngôn chưa bao giờ cẩn thận như vậy. Hiện tại anh chỉ sợ Tô Thiên Tuyết trách mắng, tức giận rồi bỏ anh mà đi. Nên anh luôn hết sức cẩn thận, làm theo ý cô.
“ Em đi đâu? ” Lục Bách Ngôn vừa mới tắm ra đã thấy Tô Thiên Tuyết chuẩn bị ôm mền gối đi ra tới cửa.
Trên người anh chỉ quấn tạm chiếc áo choàng tắm, nước trên tóc còn chưa khô đang rơi xuống từng hạt xuống sàn. Thấy cô định đi ra ngoài Lục Bách Ngôn nóng vội cản lại.
“ Sao lại ôm mền gối đi? ” Lục Bách Ngôn nhanh tay giật lại.
'Tôi quay về phòng ngủ, chứ không anh lại...” Tô Thiên Tuyết cảm thấy Lục Bách Ngôn thật sự có bệnh rồi, lúc trước thì đuổi cô đi chỗ khác, bây giờ cô đi thì anh lại cản.
“ Không đi đâu hết, từ nay về sau em sẽ ngủ với anh ” Lục Bách Ngôn kéo cô ngồi lại giường.
“ Nhưng chẳng phải lúc trước anh không cho tôi ngủ cùng sao?
Thấy anh thay đổi quả thật Tô Thiên Tuyết cũng có chút vui nhưng cô lại sợ
mình lầm tưởng cảm giác đó thành yêu. Anh cũng đã nói rõ rằng sẽ không bao giờ yêu cô còn gì.
“ Lúc trước là anh sai, bây giờ anh sẽ sửa ” Lục Bách Ngôn để cô ngồi trên giường, còn mình thì quỳ một chân ở dưới sàn.
‘Hà tất gì anh phải làm vậy, người anh yêu là Thục Uyên chứ không phải tôi Tô Thiên Tuyết khó hiểu.
‘Không, anh với cô ta sẽ không còn gì nữa. Từ bây giờ anh sẽ chăm sóc, bù đắp cho em. Chúng ta sẽ giống như vợ chồng thật sự có được không? ” Lục Bách Ngôn tha thiết cầu xin.
“ Anh đừng làm như vậy, tôi nhận không nổi đâu ” Tô Thiên Tuyết quay mặt sang chỗ khác.
" Thiên Tuyết cho anh một cơ hội nữa được không? ” Lục Bách Ngôn chưa từng hèn mọn như bây giờ, để cầu xin ai đó về thứ gì.
Chỉ duy nhất lần này, anh thật sự biết lỗi, thật sự hối hận tột cùng.
“ Tôi buồn ngủ rồi, đi ngủ đây” Tô Thiên Tuyết lãng tránh sau đó nằm xuống giường đắp mền đi ngủ.
Lục Bách Ngôn bất lực, cười khổ. Cô không chấp nhận anh cũng có thể hiểu, sau bao nhiêu chuyện anh gây ra thì bây giờ cũng là anh đáng nhận lại quả báo.
Nhưng anh tin thời gian còn dài, Tô Thiên Tuyết sẽ từ từ chấp nhận và tha lỗi cho anh. Huống hồ cô là vợ anh, cả đời này vẫn sẽ là như vậy.
/43
|