Tình yêu của mưa ( Cầu vòng)

Chương 1: Hy vọng từ cầu vòng

/5


“Anh à, hãy chọn con anh nhé!”
Khuôn mặt người phụ nữ trắng bệch, môi tím nhạt. Nhưng vẫn toát lên sự cao quý, nét đẹp thanh tao của quý bà giàu có. Bàn tay người phụ nữ xinh đẹp ấy nắm chặt tay của một người đàn ông điển trai trong bộ đồ vest lịch lãm. Ca sinh này rất khó, bác sĩ đã lường trước và cho họ thảo luận. “Em không nhớ sao, sau mưa sẽ là cầu vòng. Em chính là cầu vòng đã xuất hiện để chấm dứt cơn mưa buồn thảm trong cuộc đời anh. Anh không muốn mất em….Bởi thế, mưa sẽ mãi buồn và không tạnh đi.”
-Anh chị quyết định xong chưa, giữa con và mẹ chỉ được chọn một( Cô y tá bước vào, mặt mày có hơi bối rối).
-Đứa bé (Người phụ nữ lên tiếng)
Sau khi cô y tá bước ra ngoài phòng bệnh. Người phụ nữ lại xoa bụng, rồi nhìn ra cửa sổ một cách lẳng lặng
-Mẹ không thể cho con tiếng cười của một gia đình hạnh phúc, không cho con được gọi tiếng mẹ. Nhưng mẹ đã làm được một điều nhỏ nhoi: cho con nhìn thấy ánh sáng của cầu vòng sau mưa, cho con phút giây tồn tại trong thế giới rộng lớn. Mẹ yêu con, con và ba là cầu vòng của mẹ.
Qua tấm kiếng của cửa sổ, mưa đang rơi, mưa tinh khiết, trắng xóa mang lại sự sống cho muôn vật….Vì vậy nét đẹp của mưa khó mà tả hết…
-Em nhìn kìa, gia đình ta cùng ngắm mưa nhé!
Có lẽ, nếu nhìn theo khía cạnh khác. Sẽ có thể thấy những sự hy sinh mất mát. Bạn hãy nhớ một điều: “Đôi khi hy sinh là hạnh phúc”. Trong căn phòng đấy, thời gian như muốn dừng lại để cảm thông cho người mẹ trẻ. Nếu để ý kĩ, người mẹ đang cười. Tôi cá chắc điều đó…Một nụ cười rạng rỡ
Đã đến giờ rồi, mời anh ra ngoài….
Tiếng máy trợ tim, tiếng thở dài, lo lắng trong phòng phẫu thuật như muốn bóp nát trái tim người đàn ông.
“1 tiếng, 2 tiếng….và”
-Oe,oe
-Là một cô công chúa, xinh quá.
-“Em biết không, con bé rất giống em. Ôm sinh linh bé nhỏ của chúng ta vào lòng…vừa nghe những tiếng tít…tít kéo dài. Lúc đó, giây phút định mệnh ấy sẽ là báo hiệu của cầu vòng của anh thiếu đi em”
-Con sẽ tên là Ngọc Ánh. Đối với ba, những giọt mưa chính là những hạt ngọc luôn tinh khiết và đẹp đẽ. Ánh chính là ánh sáng của cầu vồng ánh lên rực rỡ…Con sẽ còn một cái tên nữa Rainbow-cầu vồng . Ba sẽ thay mẹ yêu thương và chăm sóc con.
Thấm thoát 8 năm trôi qua, sống trong tình yêu thương của ba, Rainbow của chúng ta lớn lên nhanh chóng. Có lẽ ở cô bé, mái tóc và đôi mắt chính là ‘’thứ’’ làm cho nhiều người ngưỡng mộ. Mái tóc nâu, xoăn nhẹ của mẹ là người Nhật. Đôi mắt to tròn, đáng yêu và tinh nghịch.
-Rain, anh phải đi thật sao?
-Ừm, đồ ngốc…
(Đó là Phong, lớn hơn Ánh một tuổi. Họ chơi với nhau từ lúc nhỏ. Ba mẹ Phong là đối tác của ba Ánh. Ba mẹ Phong rất giàu có, họ định tác hợp hôn sự cho hai đứa trẻ nhưng trớ trêu thay, ba Ánh bị phá sản. Để chấm dứt quan hệ, họ bắt Phong đi nước ngoài du học. Nói về Phong, một cậu bé 9 tuổi chững chạc và khá điển trai: Cái tính cách lạnh lùng làm bao nhiêu đứa con gái ngưỡng mộ. Nhưng với Ánh, Phong lại rất ấm áp, thích chọc Ánh để có thể thấy Ánh cười. )
(Ánh lúc nhỏ)
Đeo ba lô vào, rời khỏi lớp với nhiều ánh mắt ganh tỵ. Nó nắm tay Phong, Phong dẫn nó đến cánh đồng hoa-căn cứ bí mật của Phong và nó…
Nói thiệt, lúc nó đi với Phong, nó ngoảnh lại chào đứa con trai nào đó. Những lúc đó nó bị Phong cốc cho vài cái. Phong là vậy đó, tính khí hơi kiêu ngạo một chút, Phong rất ít nói còn Ánh thì ngược lại hoàn toàn.
-Nếu cầu vòng và mưa bị chia cắt. Chắc buồn lắm anh nhỉ.
-Chuyện của em chỉ có ở xứ sở thần tiên thôi. Đôi lúc sẽ có mưa nhưng không có cầu vòng.
-Không, em không chịu…
-……….Bó tay với em, ngốc quá!
-Hic..hic…Nhưng ba em đã từng nói, vậy mà..hic..hic..Anh biết không, dạo này ba em bị bệnh nặng do suy sụp tinh thần và công ty bị phá sản. Em lo quá! (Nó chuyển chủ đề nhanh ơi là nhanh)
-Lại đây đồ ngốc. Đừng buồn nữa.
Nụ cười có chiếc răng khểnh đẹp như thiên thần của Phong làm cho nó thấy ấm lắm. Nó cảm thấy ba và Phong chính là hai người nó yêu nhất trên thế giới này.
-Mưa rồi, tìm chỗ trú đi.(Phong bảo Ánh)
Nhưng Ánh đang ngắm mưa mà…Nó bảo Phong là mưa, còn nó chính là cầu vòng-ánh cầu vòng. Đưa đôi bàn tay nhỏ xíu, xinh xinh hứng lấy mưa, nó thích thú kéo theo cả Phong.
Nó bảo Phong:
-Anh không tin, em sẽ cho anh thấy sau mưa là cầu vòng.
Hai đứa trẻ nắm tay nhau chơi trò đuổi bắt dưới mưa. Mưa nhẹ nhàng hôn lên má của nó, đôi má hồng hồng. Nét đẹp của mưa rõ hơn khi đang rơi lách tách để chứng kiến cho một tình yêu trong sáng, ngây ngô của hai đứa trẻ.
-Nếu sau trận mưa này mà có cầu vòng Phong hứa sẽ xuất hiện và che chở cho cầu vòng của Phong.
-Ba Ánh nói Ánh là cầu vòng của ba, vậy cầu vòng của anh Rain là ai? Đôi mắt tròn xoe, long lanh tỏ vẻ ngạc nhiên
“Em ngốc quá, là em đó”-Tuy nghĩ vậy nhưng Phong có chút bối rối, hai má cậu đỏ lên
-Anh nhìn kìa, cầu vòng đấy! Thấy chưa, em đã nói sau mưa sẽ là cầu vòng mà.
Tạnh mưa, trời xanh mát, quang đãng. Cánh đồng hoa còn đọng lại vài giọt mưa. Trên từng ngọn cỏ, bông hoa. Được ánh mặt trời sưởi ấm, được màu sắc lung linh của cầu vòng chiếu vào huyền ảo. Ánh nhìn cầu vòng và khen đẹp. Phong thì khác bởi cầu vòng của Phong là Ánh kia mà. Chị gió nhẹ nhàng lướt trên mái tóc của nó, đem theo cái không khí có hương hoa từ cánh đồng. Mái tóc nâu xoăn, nhẹ nhàng bay trong gió. Đôi má hồng hồng, đôi mắt to tinh nghịch, cả nụ cười đẹp hơn sắc màu của cầu vòng đều được Phong ghi nhận đến chi tiết nhỏ nhất…
-Thiếu gia, về thôi…bà chủ đang đợi
-Ừm. Phong tỏ vẻ lạnh lùng
Trước khi về..”chụt”…Nó có cảm giác đôi môi mềm mại của Phong đặt vào má của nó. Rất nhẹ nhàng, rất ấm áp…Vài giây thôi nhưng mặt của nó đã đỏ rồi. Tim nó đập liên hồi như trống đánh, không biết vì sao nữa?
-Anh Rain đáng ghét, sớm trở về nhé! Không thì em sẽ khóc vì thiếu mưa mất
-Anh đi du học rồi sẽ về sớm! Anh sẽ cho cầu vòng xuất hiện. Bởi anh sợ nếu thiếu mưa cầu vòng sẽ không xuất hiện. Giống như thiếu anh, em gào lên vì nhớ ấy chứ.
-Nè, cái đồ chết tiệt, đi luôn đi, mai mốt không thèm gặp lại
-À, còn cái hôn lúc nãy là anh Hai tặng em gái đó…Tạm biệt
-Cảm ơn anh Hai khó ưa “tức giận”
Chiếc xe hơi đã chở Phong đi mất chỉ còn nó đứng lại nhìn bất động. Nó không tin được …cái hôn lúc nãy của Phong là thật
-Cô chủ, cô chủ…công ty bị phá sản, lại gặp tai nạn trên đường đi nên ông chủ bị bất tỉnh hôn mê
-Mau, mau chở con về…hic…Con muốn ba
Lấy tay quẹt nước mắt, nó cố nín khóc mà nước mắt vẫn cứ lăn dài trên gò má của nó. Nhưng nó biết ba nó và cả Phong nữa đều không thích nó khóc. Nó ngậm một cây kẹo ngọt nhưng sao mà vẫn thấy đắng.
-------------------------------------------------------
Nó tự hỏi tại sao tim của nó không chảy máu mà vẫn thấy đau. Nó òa khóc khi thấy ba nó nằm bất tỉnh trên giường bệnh, phải sống nhờ máy móc. Từ nhỏ nó đã thiếu đi tình thương của mẹ. Bởi thế ba nó rất thương nó, ông vì nó mà phấn đấu mà nỗ lực, cho nó sống trong hạnh phúc là điều ông mong mỏi. Vậy mà giờ đây. Nó đang sợ, rất sợ…Nó đã nghe bác sĩ nói chuyện, ba nó có thể bất tỉnh ít nhất 2 năm, 3 năm hay thậm chí là mãi mãi, có thể trường hợp xấu nhất là chết. Liệu một đứa trẻ mới 8 tuổi đầu như nó có chịu nổi. Nó ôm ba, hôn lên trán ba rồi gào thét đến khan cả cổ họng. Đáp lại nó vẫn chỉ là sự im lặng. Nó ghét như thế, ghét cái cách gọi ai đó mà không có tiếng trả lời, ghét ai đó không chịu mở mắt nhìn nó, ghét cái cảm giác nhói ở tim.
-Ba ơi, ba dậy đi con sẽ không khóc nữa
-Ba ơi, ba dậy đi, con gái hứa sẽ nghe lời ba. Có phải tại con gái hư quá, nên ba không chịu thương con gái nữa
-Ba ơi, ba dậy đi, con sẽ hát cho ba nghe, sẽ đấm lưng cho ba đỡ mỏi, sẽ nấu một bữa sáng ngon lành cho ba ăn.
-Ba ơi, ba dậy đi ngắm cầu vòng với con. Ba ơi ba ghét con rồi hả, trả lời con đi ba.
“Ba, ba ơi” tiếng của nó ngày càng nhỏ dần. Nó ngất đi, mong sao đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ thôi. Khi nó tỉnh dậy, mọi thứ sẽ trở lại như cũ.
-Ngốc, em tỉnh rồi à! Vì em mà anh phải hủy chuyến bay đấy.
-Anh Rain..hu..hu
Nó gục vào vai Phong mà khóc, nước mắt đẫm vai áo của Phong…Ánh chỉ biết khóc và khóc.
-Nín khóc anh cho kẹo nè, kẹo của Ý ngon lắm
-Nè. Phong đút cho nó.
Nhưng nó vẫn khóc, chỉ có điều nhỏ hơn. Thấy nó khóc, không biết làm cách gì, Phong lại hôn má nó.
-Ngọt lắm anh Phong à! Không hiểu sao em thấy ngọt hơn cả kẹo.
Câu nói của nó khiến Phong đỏ mặt, nhưng nhìn thấy nó cười, Phong cũng thấy ấm trong lòng.
-Em cười rất dễ thương.
-Ước gì em có người anh Hai như anh
-Chỉ là anh Hai thôi à! Anh muốn là cầu vòng của em, giống như ba em để chăm sóc cho em mỗi ngày.
-Anh muốn là ba em (mắt tròn to)
-Hazz, ngốc quá! Chơi với em có ngày anh điên mất. Không nói nữa, ra ngoài cho ba em nghỉ ngơi (Phong tức tối vì cái vẻ quá ư là ngốc của Ánh)
-Anh Phong nè, lỡ một ngày anh quên mất em, không chơi với em vì em không giàu như trước. Lúc đó, em sẽ khóc nhiều lắm…nhưng không còn ai dỗ em nín khóc cả.
-Ngốc, đương nhiên là anh nhận ra em, dù em có như thế nào đi nữa. Anh hứa sẽ bảo vệ, chăm sóc và dỗ cho em nín khóc được chứ.
-Anh hứa nhé! Ánh cũng hứa sẽ nhận ra anh, một ngày nào đó Ánh cũng sẽ cố gắng dỗ anh những lúc anh khóc…(Móc ngoéo)
Nói rồi dưới ánh trăng vàng và gốc cây cổ thụ của bệnh viện, có hai đứa trẻ vui đùa cùng nhau…Khung cảnh này sẽ là minh chứng cho một lời hứa.
Trong phòng bệnh, nơi ba nó nằm, một tiếng quát to
-Không, không thể được, con bé đó không đủ tư cách.
Bà ta là mẹ Phong. Một người phụ nữ quyền lực và xinh đẹp. Hay đặt lợi ích cá nhân lên trên hết. Đặc biệt bà rất thương Phong, bà luôn muốn dành những điều tốt nhất cho cậu bé. Trước đây, bà đã định sẽ đính hôn cho nó và Phong. Nhưng kể từ khi công ty ba nó phá sản, điều đó đồng nghĩa nó không còn là một tiểu thư mà là người thân thế bình thường. Nể tình là bạn bè, bà đóng tiền viện phí, các khoản chi tiêu cho gia đình nó. Đương nhiên là có cả điều kiện…chấm dứt với Phong. Trẻ con không bao giờ nói dối lòng mình cả, đáp lại là một câu nói khiến bà ta tức giận.
-Cháu sẽ mãi chơi với anh Rain
Vì thế bà ta sẽ cho Phong đi du học càng sớm càng tốt, phải chấm dứt mối quan hệ với nó…
----------------------------------------------------------
-Buồn ngủ quá, Ánh đi ngủ đây
Từ nhỏ nó và Phong đã chơi rất thân rồi, Phong vào phòng của nó cũng nhiều lần. Bây giờ nhà nó bị niêm phong, nó đã được Phong cho chuyển đến căn biệt thự riêng của Phong được ba tặng khi 6 tuổi. Nó và Phong đã rất thân từ nhỏ, nhưng Phong biết dạo này khi ba Ánh phá sản, mẹ Phong rất ghét Ánh…Khó khăn lắm mới trốn được đi chơi với Ánh… Phong sợ mẹ Phong sẽ không cho chơi với Ánh nữa.
***Phong nhìn nó ngủ mà lòng thầm trách mẹ. Khi đi ngủ nó hay ôm theo con gấu bông bên mình. Đó là quà Phong tặng Ánh năm Ánh 5 tuổi. Phong là người ít nói, rất ghét chốn đông người, Ánh thì ngược lại. Không biết vì sao, từ khi quen nó, Phong đã thay đổi, có lẽ là cười nhiều hơn trước. Ánh hiếu động lắm, Phong chăm sóc mà muốn mệt. Cánh đồng hoa, cầu vòng, mưa, cả cái tên Rain đều là do Ánh chỉ cho Phong, trước đây Phong nghĩ rằng chuyện của Ánh thật trẻ con, chỉ có trong chuyện cổ tích. Thế mà giờ đây, chính Phong cũng tin vào những điều như vậy. Phong rất thích cùng Ánh đi đến cánh đồng hoa-căn cứ bí mật của Ánh và Phong. Ở đây, hoa bồ công anh là mọc nhiều nhất, Phong rất thích loài hoa đấy. Bởi Ánh đã từng thổi những cánh hoa bay theo gió và nói với Phong, loài hoa đấy tượng trưng cho lời hứa, ước nguyện và cả sự chờ đợi…Từ khi có Ánh, cuộc sống của Phong luôn hiện hữu cầu vòng đầy màu sắc, mọi thứ có vẻ đỡ nhàm chán hơn trước…Bởi thế, mãi mãi Phong không bao giờ cho ai làm Ánh buồn, kể cả mẹ.***
Chợt Phong thấy mình đã nghĩ về Ánh quá nhiều…đến lúc đi ngủ rồi.
------------------------------------------------------
Đến ngày tiễn Phong ra sân bay
-Ngay cả anh cũng đi..hic..hic
-Anh sẽ ở lại không đi nữa nhé!
-Em nói giỡn đấy, anh nhớ giữ sức khỏe…học cho thật giỏi…Ánh sẽ chờ Phong
-Ừm, anh sẽ về sớm (Phong vẫy chào tạm biệt Ánh)
----------------------------------------------------------
Chiếc xe chở nó về…bỗng gặp tai nạn. Nó đã mất đi hết kí ức, đầu nó nhức như búa bổ, khi tỉnh lại nó chỉ thấy mình nằm trong một phòng bệnh.
-Đau quá
-Cháu còn nhớ gì không? Cháu tên gì, mấy tuổi? Nhà ở đâu? (bác sĩ)
-Cháu hình như tên là Trương Ngọc Ánh, 8 tuổi…Cháu chỉ nhớ được nhiêu đó.
Một cậu bé, mái tóc xám, khuôn mặt đẹp tựa thiên thần tiến lại gần nó…Tính cách cậu này khá lạnh lùng.
-Ba ơi, con nhỏ này không nhớ gì hết. Vậy ai nuôi nó?
Nó òa khóc, trông nó khóc mắt cười lắm, cái tính ngốc nghếch chưa bao giờ thay đổi.
-Đồ mít ướt
-Này Quân, đừng chọc em ấy nữa(bác sĩ-ba cậu bé đó)
-Bác sẽ nuôi cháu…
Nó ôm chầm lấy bác sĩ, người sau này nó sẽ gọi là ba, người nó sẽ yêu thương.
Lấy tay dụi mắt, nó nín khóc
-Cảm ơn bác nhiều lắm!
Nụ cười của nó rất đẹp, nụ cừơi tỏa nắng với đôi mắt và mái tóc nâu …Thật đáng yêu. Nó không biết rằng có ai đó đang nhìn nó mà cười, nụ cười lạnh băng để lộ chiếc răng khểnh như thiên thần.
-Con đang cười đấy à Quân. Đã lâu lắm rồi mới cười nhỉ! Coi bộ thích cô bé này lắm hả
-Đừng có nhìn tôi kiểu đấy, ba tôi sẽ nuôi cậu chứ không phải là tôi (lơ ba luôn)
Máu nóng của nó dâng trào
-Cậu nói dễ nghe chút được không hả!
Quân lẳng lặng bước đi: “Ngốc”.
Nó nghĩ: “Giống ai đó, sao mà quên hết vậy nè”
***Quân là một cậu bé có trái tim sắt đá, hiếm khi cười, lớn hơn Ánh một tuổi. Mất mẹ từ nhỏ, được ba Huy nuôi nấng. Sở hữu gương mặt cực cute, có thể nói là lấy Lee Min Ho nhân mười cũng không bằng. Lại thêm cái tính lạnh lùng, học rất rất giỏi. Bởi thế độ sát gái lên đến 99.99999%, có cả fan club hâm mộ nữa. Quân rất thích đọc sách và hay sống khép mình. Cậu bé này nhiều lúc nói những câu đủ chọc tức Ánh. Có thể nói, nó và Quân là “oan gia ngõ hẹp” từ cái lần gặp gỡ đầu tiên…***
-Đồ con heo, ăn nhiều…
-Đồ ngốc, chỉ số IQ của cậu bao nhiêu vậy hả?
-Sai rồi, sai hoàn toàn…làm cái gì cũng sai
Nó cũng không ưa tên này mấy, nhưng với cái tính cách quái đản, cứng đầu, ngốc nghếch…Liệu nó có chịu thua tên này không nhỉ?

HẾT CHƯƠNG 1


/5

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status