Tuy lần trước có gặp anh ở khu chung cư cao cấp này, nhưng đây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của anh. Rõ ràng bài trí nội thất trong nhà anh ở đẳng cấp cao hơn hẳn, lúc mới đặt chân vào nhà cô có chút choáng ngợp. Tiếng động ngoài ban công thu hút sự chú ý của Hà Phương, cô dõi mắt theo liền ngạc nhiên khi thấy Khánh Trung mở cửa bước vào. Nhận ra cô, anh ta có chút sửng sốt, sau đó nở nụ cười quyến rũ, niềm nở bước tới toan ôm cô rất thân mật:
- Em gái nhỏ, em chuyển về sống ở nơi này từ khi nào mà tên Vũ xấu xa không thèm khai báo với anh một tiếng.
Tránh khỏi cái ôm của anh chàng đào hoa này, không được tự nhiên khi thấy anh ta hiểu lầm sự xuất hiện của cô ở đây, cô vội vàng giải thích:
- Không phải như anh nghĩ đâu. Tôi tới là để thăm chó con Bốp.
- Bob?
Khánh Trung nghi ngờ hướng Tuấn Vũ muốn tìm câu trả lời thì nhận được cái nháy mắt đầy ẩn ý của anh, liền hiểu rõ vấn đề, rất mau tươi cười chỉ tay về phía ban công:
- Ah, nó ở ngoài đó.
Hà Phương hí hửng tiến bước về phía anh ta chỉ. Đợi cô đi khuất, Khánh Trung cười rất sở khanh trêu chọc Tuấn Vũ:
- Không ngờ nha, Trần Tuấn Vũ cậu cũng có ngày phải đi lấy lòng phụ nữ, thật là không có tiền đồ.
Không thèm để ý tới thái độ cười cợt phá rối của anh ta, Tuấn Vũ vắt chiếc vest lên thành ghế salon, nhàn nhã ngồi xuống bật ti vi coi tin tức, rồi mới chậm rãi đả kích cậu bạn:
- Tiền đồ của cậu cũng tan theo bọt biển từ rất lâu rồi.
Hà Phương mở cánh cửa ra ngoài ban công, làn gió thu mát lành khẽ lướt qua làm bay bay mái tóc cô. Mặc dù đó chỉ là một khuôn viên rộng vừa phải nhưng lại có tầm nhìn đẹp, hướng ra phía xa những tòa nhà cao tầng và phố xá lung linh dưới ánh điện. Trong góc ban công, một hộp nhựa có bày rất nhiều những đồ chơi dành cho thú cưng, đầy đủ chủng loại và màu sắc. Cô mau chóng bị thu hút bởi căn nhà gỗ nho nhỏ. Bên trong là một chú chó con bộ lông xù trắng muốt dày mượt chỉ khoảng 5 tháng tuổi, giống Samoyed, đang nằm ngoan ngoãn, ngước đôi mắt màu sẫm long lanh lên nhìn cô, thi thoảng chiếc đuôi lông xù, dài như bông lau lại ngoe nguẩy rất đáng yêu. Cô kìm lòng không đặng mà vươn tay khẽ bế cậu nhóc lên cưng chiều.
- Em gái nhỏ, em chuyển về sống ở nơi này từ khi nào mà tên Vũ xấu xa không thèm khai báo với anh một tiếng.
Tránh khỏi cái ôm của anh chàng đào hoa này, không được tự nhiên khi thấy anh ta hiểu lầm sự xuất hiện của cô ở đây, cô vội vàng giải thích:
- Không phải như anh nghĩ đâu. Tôi tới là để thăm chó con Bốp.
- Bob?
Khánh Trung nghi ngờ hướng Tuấn Vũ muốn tìm câu trả lời thì nhận được cái nháy mắt đầy ẩn ý của anh, liền hiểu rõ vấn đề, rất mau tươi cười chỉ tay về phía ban công:
- Ah, nó ở ngoài đó.
Hà Phương hí hửng tiến bước về phía anh ta chỉ. Đợi cô đi khuất, Khánh Trung cười rất sở khanh trêu chọc Tuấn Vũ:
- Không ngờ nha, Trần Tuấn Vũ cậu cũng có ngày phải đi lấy lòng phụ nữ, thật là không có tiền đồ.
Không thèm để ý tới thái độ cười cợt phá rối của anh ta, Tuấn Vũ vắt chiếc vest lên thành ghế salon, nhàn nhã ngồi xuống bật ti vi coi tin tức, rồi mới chậm rãi đả kích cậu bạn:
- Tiền đồ của cậu cũng tan theo bọt biển từ rất lâu rồi.
Hà Phương mở cánh cửa ra ngoài ban công, làn gió thu mát lành khẽ lướt qua làm bay bay mái tóc cô. Mặc dù đó chỉ là một khuôn viên rộng vừa phải nhưng lại có tầm nhìn đẹp, hướng ra phía xa những tòa nhà cao tầng và phố xá lung linh dưới ánh điện. Trong góc ban công, một hộp nhựa có bày rất nhiều những đồ chơi dành cho thú cưng, đầy đủ chủng loại và màu sắc. Cô mau chóng bị thu hút bởi căn nhà gỗ nho nhỏ. Bên trong là một chú chó con bộ lông xù trắng muốt dày mượt chỉ khoảng 5 tháng tuổi, giống Samoyed, đang nằm ngoan ngoãn, ngước đôi mắt màu sẫm long lanh lên nhìn cô, thi thoảng chiếc đuôi lông xù, dài như bông lau lại ngoe nguẩy rất đáng yêu. Cô kìm lòng không đặng mà vươn tay khẽ bế cậu nhóc lên cưng chiều.
/101
|