Trái tim biết che chở
Bạn có tin vào ông trời không? Là ông trời sắp đặt những xui xẻo và may mắn trong cuộc sống của bạn ấy? Không à? Vậy mà có đấy. Rin cũng đã từng không tin nhưng rồi cũng phải chịu khi…..
“Em lại thế nữa rồi, hình như đụng vào người khác là thú vui của em đấy nhỉ?
Đấy! Ông trời đúng là biết trêu đùa khi cho cô 5 lần 7 lượt gặp lại cái người… này. Khung cảnh vẫn là….thư viện. Nhưng lần này không phải là cầm chung 1 cuốn sách như lần trước, mà còn tệ hại hơn đó là……..khuôn mặt Rin đập vào ngực anh theo lực mạnh nhất. Và thứ hứng chịu tất cả là khuôn mặt của cô. “Hình như tôi đánh giá anh hơi cao rồi. Tôi cứ nghĩ anh có thể tránh đc cơ chứ”Rin buông 1 câu cãi lí khá là………cùn, rồi bước qua Anh nhưng không may bị bàn tay của anh kéo lại.
“Không xin lỗi?” Anh lạnh lùng nói nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình thản.
Đôi lông mày thanh tú của Rin khẽ nhíu lại, cô bất mãn rút tay về nhưng lại làm cho tay của Anh bất giác siết chặt hơn. Anh nghiêng đầu:
“Xin lỗi đi.”
Lòng kiêu ngạo của Rin được dịp trỗi dậy mạnh mẽ. /Xin lỗi ư? Rõ là mình sai, nhưng để xin lỗi cái người… này thì còn lâu/ Khuôn mặt tối sầm, cô rút thật mạnh tay về. Anh biết rõ Rin này sẽ không bao giờ xin lỗi nên cũng thả tay ra.
Nhưng….
Hai hành động đó lại làm thành 1 công thức hoàn hảo để Rin mất đà mà va vào kệ sách đằng sau tạo ra 1 chấn động không hề nhỏ.
Chưa dừng lại ở đó….
Vì những kệ sách này được kê song song với khoảng cách khá gần nên chấn động vừa rồi khiến các kệ sách thay nhau đổ xuống, kệ này xô vào kệ kia theo kiểu “hiệu ứng đôminô”…..
Anh và Rin cũng không tránh khỏi hậu quả, 2 người còn chưa kịp chạy thì chiếc kệ gần nhất, cũng là chiếc kệ lớn nhất đổ ập xuống trước họ…..
/Thôi rồi! Lần này đi rồi!/
Rin nhắm chặt mắt lại, chỉ nghe 1 tiếng “rầm!!!!!!!!” và tiếng hét rú lên của những học sinh. Cô hoảng loạn chỉ biết nằm im tại chỗ.
1s……2s……3s……..
/Có phải mình chết rồi không? Sao không thấy đau gì cả vậy nhỉ?/
Ngước lên, đôi mắt Rin thực sự không thể mở to hơn được nữa, trước mắt Rin là……..
Anh đang ôm lấy mình, che cho cô khỏi những kệ sách nặng nề vừa đổ xuống, đôi mắt anh nhắm nghiền. Rin nghe thấy tim đập thình thịch khi thấy trên đầu anh, 1 dòng máu đỏ từ từ chảy xuống.
“Jin…..!”Rin hoảng hốt. Anh vẫn nằm im, không nhúc nhích.
Ánh nắng bất ngờ chiếu vào, Rin quay lại thì nhìn thấy có vài người mặc comlê đen, đeo kính đen, có cả hắn đang nâng từng chiếc kệ sách lên. Vừa nhìn thấy Anh nằm bất tỉnh, từng người họ không hẹn mà mặt mũi cùng tái mét.
Hắn chạy vội lại nâng Anh lên, nhanh nhẹn đưa anh ra ngoài, những người kia cũng vội chạy theo. Để lại Rin cùng những học sinh khuôn mặt thất sắc.
Rin lê bước chân tiến về phía phòng học, khuôn mặt hiện rõ vẻ ảo não. Cô………thực sự đang lo cho Anh. Dòng máu chảy từ đầu của anh xuống đủ cho Rin biết vết thương không nhẹ nhàng gì. Hơn nữa….hơn nữa lại là vì Rin, vì che chở cho cô. Trong đầu Rin vẫn còn in rõ hình ảnh của anh lúc ấy, có vẻ đau đớn, rất đau đớn. Rin cắn mạnh môi.
Nó vừa nhìn thấy cái “xác” Rin thất thần trở về thì chạy vội ra, vẻ mặt hoảng hốt:
“Rin, bạn biết không? Ông anh vô tâm của mình bị thương đó. Mình mới nghe mấy nữ sinh kia nói xong.”
Rin nhìn Nó, mệt mỏi gạt tay nó ra:
“Mình biết rồi.”
“Sao bạn biết?”Nó tròn mắt. Cô bạn của nó bình thường không quan tâm mấy đến Anh, vậy mà hôm nay lại thu thập thông tin nhanh thế.
“Lát kể đi, mình hơi mệt.”
Rin bước nốt những bước cuối cùng vào trong lớp, để lại Nó khuôn măt ngây ngô không hiểu gì.
Những giờ học tiếp theo trôi qua trong sự mệt mỏi và bồn chồn của Rin. Dù tiết thứ 3 là tiết Tiếng Anh mà cô thích thì bây giờ nó cũng không đủ sức kéo Rin về hiện tại nữa rồi.
Chuông vừa reo vang, Rin đã vội chạy ra khỏi lớp, mặc cho Nó gọi giật lại, bắt cô kể chuyện hồi nãy.
Rin đi dọc theo hành lang, bỗng cảm thấy mình thật nực cười khi đi thăm Anh mà thậm chí còn không biết anh đang ở đâu. Mà có phải đi thăm đâu cơ chứ, chỉ là anh ta đã đỡ giúp cô nên cô mới đi xem anh ta thế nào thôi. Phải rồi, chỉ vậy thôi. Rin tiếp tục tự trấn an mình bằng cái suy nghĩ đơn giản ấy, cho đến khi đôi chân vô thức dừng trước phòng y tế, cô mới sực tỉnh.
Phải rồi, phòng y tế, bị như thế chắc là đến phòng y tế rồi. Rin tự gõ vào đầu mình, bộ óc mọi hôm thông minh sao hôm nay lại ngốc thế không biết?
Hít 1 hơi thật sâu, Rin giơ tay định gõ cửa thì 1 giọng nói trong veo cất lên từ bên trong khiến cánh tay Rin lơ lửng giữa ko trung mà ko tài nào bỏ xuống được.
“Jin, anh có phải đi bệnh viện không? Đầu anh không sao chứ?”Giọng 1 cô gái có vẻ rất lo lắng.
“Tôi không sao.Đừng lo lắng quá như thế, chỉ bị chảy ít máu thôi”Tiếng của Anh. Tuy giọng nói vẫn còn phảng phất nét mệt mỏi nhưng cũng đủ để trấn an Rin.
“Lúc nghe thấy Ken nói anh bị thương, em rất lo. Mà anh lên thư viện đọc sách như thế nào để bị như thế này? Quản lí thư viện muốn mất việc hay sao?”
“Tôi không sao mà. Cô có thể ra ngoài không?Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Cô gái kia có vẻ hối lỗi vì cảm xúc không kiềm chế của mình, giọng cô nhỏ lại.
“Em đi mua cháo cho anh, anh nghỉ ngơi đi.”
Nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía cửa ngày càng gần,Rin liền chạy lại trốn sau bức tường của hành lang. Cô cũng không thể lí giải nổi hành động của mình nữa.Dara mà nhìn thấy 1 nữ sinh đến thăm Anh, sẽ chỉ nghĩ nữ sinh ấy vì hâm mộ Anh nên mới đến. Mà Rin thì không muốn bị đánh đồng với những nữ sinh ấy tí nào. Cô đến chỉ vì thấy có lỗi mà thôi.
Dara bước ra, chiếc váy đồng phục trắng ngắn chưa tới đầu gối càng làm tôn thêm vẻ đẹp cho đôi chân thon dài, cô nhè nhẹ khép cửa lại, rồi bước đi.Rin đứng đó 1 lúc rồi quyết định bước về lớp. Anh đã có người yêu chăm sóc, cô xuất hiện để làm gì cơ chứ? Đấy là chưa kể Dara thấy cô có khi còn không vui. Đang chăm sóc cho người yêu mà bị 1 kẻ thứ 3 quấy rầy đương nhiên là không vui rồi. /Mình ấu trĩ thật!/
“Này!”
Dara quay lại nơi vừa phát ra tiếng nói. Myry-bạn thân của cô đang ngồi uống trà sữa trong canteen.
“Bạn vào đây làm gì thế? Từ trước đến nay rất ít khi vào canteen mà?”Myry tiến lại chỗ Dara, nhướn mày hỏi.
“À, mình mua cháo cho Jin.”Vừa nói, Dara giơ lên ngang mặt chiếc cặp lồng nhỏ màu hồng nhạt, mỉm cười.
Myry bĩu môi, nguýt 1 cái:
“Bạn chăm lo cho hắn như vậy, thế mà hắn cứ dửng dưng như không ấy.”
“Anh ấy từ trước đến nay vẫn thế mà”Dara cười hiền.
“Nói gì cũng cứ bênh hắn chăm chăm, thôi mang cháo cho anh ta đi.”Nói đoạn Myry đẩy Dara về phía cửa.
”Vậy mình đi nha, lát gặp lại.”Dara vẫy tay, rồi mất hút sau cánh cửa nhà ăn.
Myry nhìn theo bóng dáng Dara, khe khẽ lắc đầu.
“Dara Manmei, theo đuổi 1 tình yêu đơn phương chỉ chuốc lấy đau khổ mà thôi.”
Anh nằm trong phòng y tế, dựa lưng vào tường, mắt dán lên trần nhà, trên đầu dán 1 miếng băng.
Anh nhẹ nhàng móc điện thoại ra, bấm 1 hàng số rồi đưa lên tai nghe.
/Thiếu gia, cậu có gì dặn dò?/ Tiếng 1 người đàn ông có vẻ đứng tuổi vang lên ở đầu dây bên kia.
“Quản gia , ông nói với ba và mẹ tôi, tối nay tôi không về nhà, không cần lo cho tôi”
/….Cậu…..ở lại Idol ạ?/ (Trường Idol này còn có kí túc xá nên việc ai ai ở lại cũng là điều hiển nhiên)
“Việc đó ông ko cần quan tâm”
/Nhưng….Chủ tịch và Phu nhân sẽ……/
“Cứ nói như vậy với 2 người ấy, mọi việc tôi chịu trách nhiệm.”
/Vâng!/
Anh cúp máy. Anh ném điện thoại lên chiếc bàn bên cạnh, ngả người ra sau, đôi mắt mệt mỏi khép lại.
Anh không thể về nhà với bộ dạng thế này, nhất định đám người giúp việc, quản gia và cả ba mẹ anh sẽ không để cho anh yên. Họ sẽ liên tục hỏi thăm, rồi sẽ bắt anh đến bệnh viện. Anh thực sự chán ghét. Nó giống như bị cầm tù hơn là chăm sóc và quan tâm.
Lúc đó nhìn thấy chiếc kệ sách đổ xuống, nhìn thấy Rin nhắm chặt mắt lại, đưa tay lên ôm đầu, bỗng dưng có 1 thứ gì đó thôi thúc anh, bắt anh lao đến, ôm Rin vào lòng, che chở cho cô khỏi những kệ sách đó.
Rốt cuộc đây là thứ cảm xúc gì?
Cửa mở, Dara bước vào, trên tay là chiếc cặp lồng cháo.
“Anh ăn cháo đi, em mua về rồi này.”Dara lắc lắc chiếc cặp lồng, mỉm cười.
“Ừ”Anh miễn cưỡng ngồi dậy. Anh chăm chăm nhìn Dara đang múc từng thìa cháo ra bát nhỏ.
Dara quay lại, thấy Anh đang nhìn mình, bất giác đỏ mặt.
“Anh….mặt em dính gì sao?”
“Không.”Anh đáp nhẹ. Ánh mắt cũng rời khỏi người cô.
Dara mím môi, lấy bát cháo đưa cho Anh, ngập ngừng hỏi:
“Em…đút cho anh nhé?”
“Tôi bị đau đầu chứ đâu có đau tay.”
“Vâng, vậy….anh ăn đi.”
Anh đón lấy bát cháo từ tay Dara, trước khi ăn, anh còn kịp nhìn thấy vẻ thất vọng lướt qua đôi mắt nâu trầm của cô, rất nhanh.
Dara yêu Anh, giống như những cô gái khác, lúc nào cũng muốn biểu lộ tình cảm với anh. Nhưng thật đáng buồn khi hết lần này đến lần khác, anh đều cảm thấy tình cảm đó thật khinh bỉ.
Mọi học sinh đều nghĩ Dara thực sự rất tốt, vậy mà lại không yêu cô, hay nói đúng hơn là không thể có tình cảm với cô. Lí do ư?Trong trái tim anh chỉ có chỗ cho người con gái đó thôi và không ai có thể thay thế được.
Dara lặng lẽ nhìn Anh ăn hết bát cháo bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương, khóe môi nở 1 nụ cười.
Trời tối rất nhanh.
Hôm nay Rin cũng không về nhà nên ở lại kí túc xa còn Nó thấy vậy cũng không về luôn
Rin ăn xong, vào phòng nằm từ sớm.Nó ở bên ngoài xem tivi, mai là Chủ nhật, 2 tụi nó nghỉ, nên Rin cũng không nhốt mình trong 1 đống bài tập nữa. Rin bước lên phòng âm nhạc mở cữa sổ và ngồi trước cây đàn piano bắt đầu bản nhạc buồn từng nốt nhạc lại vang lên, khuấy động lòng người. Rin vẫn đánh bản nhạc hôm trước tại buổi tiệc, chỉ khác 1 điều, đã không còn thê lương, ai oán nữa. Nó truyền cảm hơn, êm đềm, dịu ngọt hơn. Khiến cho người nghe lạc vào 1 mê cung của những cung bậc cảm xúc hỗn độn. Vui có, buồn có, hạnh phúc có, và đau khổ cũng có.
Ở bên khu kí túc xá nam, phòng VIP.
Một bóng người ngồi bên cửa sổ. Tuy ánh sáng trong phòng không được bật, nhưng vẻ đẹp cao quý của anh cũng không bị bóng tối vùi lấp, trái lại, ánh trăng còn làm tăng thêm bội phần sự tà mị, kiêu sa đó.
Anh như nuốt trọn tiếng đàn của Rin, từng nốt nhạc xuyên thấu vào trái tim anh, ấm áp lạ thường.
Hai con người, 1 người đàn, 1 người nghe.
Tuy 2 người không nhìn thấy nhau, nhưng tiếng đàn của người này là sợi dây kết nối trái tim người kia.
Là ngẫu nhiên……….
……….hay do thần giao cách cảm?
Tiếng đàn vẫn vang lên, réo rắt……….
Trái tim biết che chở (2)
Một buổi sáng bình thường.
Nó thức dậy sớm làm đồ ăn sáng.
Rin dọn dẹp phòng kí túc xá.
Hôm nay 2 tụi nó được nghỉ, Nó ăn xong thì ngồi xem tivi, xem chán thì xách túi ra ngoài đi chơi đâu đó.
Rin lên thư viện. Tuy là Chủ Nhật nhưng 1 số lớp học thêm trong trường vẫn mở, nên Rin vẫn có thể đóng quân trên thư viện cả buổi sáng.
Hàng cây Hoa Anh Đào vươn mình trong ánh nắng lên những đám mây, màu hồng 1 vùng trời. Bầu trời xanh thăm thẳm như càng được tôn cao thêm. chút gió thoang thoảng mùi hương dìu dịu. Rin đứng dưới tán lá cây, tay phải ôm 2,3 cuốn sách gì đó, tay trái cầm chiếc điện thoại, đưa lên tai nghe.
/Rin, trưa nay mình phải đi qua nhà tên đó, sẽ không về nhà, bạn chịu khó ra ngoài ăn trưa có được không?/Từ đầu dây bên kia, tiếng Nó vang lên đầy hối lỗi.
“Ừm, về sớm.”Rin thở dài, cô cúp máy, không cần biết nó còn gì muốn nói nữa hay không.
Ngước nhìn lên trời, Rin tiếp tục rảo bước về kí túc xá. Cô không thích nấu ăn, không phải vì là tiểu thư lá ngọc cành vàng chưa bao giờ đụng vào bếp, mà vì cô không thích làm 1 cô gái thục nữ chỉ biết đến bếp núc, rồi đến khi lấy chồng thì trở thành 1 bà nội trợ chính hiệu.
Cắt ngang dòng suy nghĩ của Rin là 1 bóng trắng vụt qua. Rin tròn mắt, nhìn theo bóng trắng ấy. Là 1 con mèo? Cô tò mò chạy theo chú mèo trắng. Chẳng phải Trường này nghiêm cấm những học sinh nội trú không được nuôi động vật trong kí túc xá đó sao? Ai mà to gan dám làm trái vậy nhỉ?
Con mèo chạy ra sau khu kí túc xá nam rồi dừng lại dưới gốc cây Hoa anh đào. Rin bước đến, giật mình khi thấy ở đó không chỉ có con mèo, mà còn 1 người nữa.
Anh đang ngồi dưới gốc cây, tay xoa đầu con mèo. Dưới ánh nắng, vẻ đẹp của anh như đang tỏa sáng. Ánh mặt trời trong suốt như ngọc lưu ly, óng ánh lóa mắt đọng trên khóe môi ưu mỹ của anh.
Rin từ từ đi tới.
Thế giới trở nên yên lặng, chỉ còn nghe tiếng gió xào xạc quanh các vòm cây.
Phảng phất như giọt băng trong sương mù từ từ tan ra.
“Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, chúng ta lại gặp nhau” Anh nheo mắt nhìn Rin, môi nở 1 nụ cười mê hoặc.
Rin không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn vào con mèo đang nằm gọn trong đôi tay anh.
Anh liếc nhìn con mèo, rồi lại nhìn Rin, mỉm cười:
“Thắc mắc về nó sao? Nó là mèo của tôi”
Đáy mắt Rin lóe lên 1 đốm sáng, Rin tiến lại gần hơn, giọng nói như gió thoảng:
“Sao anh lại ở đây? Hôm nay không phải đi học mà?”
1 bên lông mày Anh hơi nhích lên.
“Đêm qua tôi ở lại trường.”
“Sao không về nhà?”Rin nhíu mày khó hiểu.
“Không thích về”Anh trả lời thờ ơ, đáy mắt ánh lên vẻ bất cần.
Rin mím môi, cô ngồi xuống bên cạnh Anh.
“Vết thương trên đầu anh còn đau không?”
Anh nhìn Rin, rồi chỉ lên miếng băng trắng trên đầu.
“Em nói cái này? Chỉ chảy có chút máu thôi, đau gì chứ?”
“Cảm ơn.”
Anh giật mình, anh quay lại nhìn Rin Cô ấy……vừa nói cảm ơn?
Thấy Anh nhìn mình bằng ánh mắt như kiểu “Em vừa nói gì?”,Rin thở hắt ra 1 cái, nhắc lại:
“Cảm ơn anh đã đỡ giúp tôi.”
Anh quay mặt ra chỗ khác, giấu đi nụ cười vừa được hình thành trên khuôn mặt hoàn mỹ.
“Vậy mà cũng phải cảm ơn? Tôi không sao”Rin khuôn mặt lạnh tanh, cô đưa tay vuốt lông con mèo trắng, bây giờ cô mới nhìn kĩ nó. Nó thuộc giống mèo Ba Tư, lông trắng mịn như bông. Và đặc biệt là đôi mắt, mắt của nó 1 bên xanh lá cây, 1 bên xanh da trời,đến con mèo cũng toát lên khí chất cao quý của bậc vương tử.
“Tên của nó?”
“Không có”
“Không có? Sao anh không đặt?”
“Mèo cũng cần có tên sao?”
“Dĩ nhiên.”
Anh không nói gì, quay mặt đi chỗ khác.
“Tôi đặt hộ nhé?”Rin vẫn nhìn con mèo, mỉm cười.
“Ừ.”
Im lặng.
10s……20s……30s……..
Rin không nói gì. Anh cũng không hỏi vì sao cô im lặng lâu như thế.
30s……..40s……..50s…….
“Scopio?”Rin hồi lâu mới cất lên tiếng nói phá tan bầu không khí im lặng nãy giờ.
Anh quay lại, im lặng trong 2s, gật đầu.
“Scopio, mày có thích cái tên này không?”Rin bế Scopio lên. Ánh nắng chiếu xuyên qua mái tóc, lấp lánh đọng trên hàng mi dày, khuôn mặt cô như bừng sáng.
Rin nhìn Scopio, mỉm cười rạng rỡ….
…….Mà không hề hay biết…….
Nụ cười đó đã làm cho 1 người……..ngây ngô nhìn……
Thời gian như lắng đọng……
Hồi lâu,Anh mới sực tỉnh, anh ho khan 1 tiếng, quay ra hỏi Rin.
“Đi với tôi đến 1 nơi được không?”
“Đi đâu?”Rin đặt Scopio xuống, nghiêng đầu hỏi.
………..
“Nơi này………”
Rin đứng sững lại ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.
Một cái hồ rộng lớn, nước trong vắt, mặt nước dập dềnh theo từng cơn gió nhẹ lướt qua, in trên đó là những cụm mây trắng tinh khôi bồng bềnh bay trên nền trời xanh nhạt.
Bao bọc xung quanh hồ là thảm cỏ dài, rộng tít tắp, từng giọt sương ban mai tươi mát còn đọng lại trên những nhánh cỏ xanh mướt.
Cạnh chỗ Rin và Anh đang đứng, có 1 cây khô, vươn cành ra, nghiêng mình xuống soi trên mặt hồ phẳng lặng, không 1 gợn sóng.
Một nơi thật thanh bình.
Scopio 1 phút trước còn ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Rin, lúc này cũng không thể cưỡng lại khung cảnh trước mắt mà rời khỏi Rin, tung tăng chạy nô đùa trên thảm cỏ để những bàn tay của gió mặc sức vuốt ve bộ lông trắng muốt.
Anh từ từ ngồi xuống.Rin cũng ngồi xuống theo.
“Đưa tôi đến đây làm gì?”Rin ngửa mặt lên trời, cho gió thổi tung bay mái tóc, hỏi vu vơ.
Anh không phản ứng, coi như không nghe thấy gì. Bên tai anh bây giờ chỉ nghe thấy tiếng ù ù của gió.
Hồi lâu khóe miệng anh mới bắt đầu mấp máy, khuôn mặt không cảm xúc.
“Thích.”
“Anh thích nơi này?” Rin hỏi lại. Khuôn mặt cô bây giờ cũng giống như mặt hồ kia, phẳng lặng, dù chỉ 1 gợn sóng nhỏ li ti cũng không có.
“Ừ. Lúc trước bị ông nội mắng, tôi thường lái xe ra đây.”
“Anh mà cũng từng bị ông mắng sao?” Rin vẫn ngước mắt nhìn lên trời. Nơi đôi môi xinh đẹp xuất hiện 1 nụ cười nửa miệng.
“Nhiều là khác, đánh cũng có.”
“Anh hoàn hảo như vậy mà ông nội anh vẫn chưa hài lòng?”
Anh mỉm cười, 1 nụ cười đẹp mê hồn nhưng phảng phất nét buồn và cô độc đến đáng thương.
“Hoàn hảo? Với tôi, hoàn hảo là phải trở thành 1 con robot cứng nhắc, lãnh đạo được tập của gia đình, không được có bất kì điểm yếu nào, không được để tình cảm chi phối trong mọi công việc, kể cả tình cảm gia đình cũng không.
“Đáng sợ vậy sao?”
“Ừ.”
Một bên khóe miệng Rin nhếch lên.
“Anh thật hạnh phúc.”
“Tại sao?”
“Vì anh có ba mẹ và ông bà nội”
“Ha! Nực cười!”Anh nở 1 nụ cười nửa miệng. “Ai mà chẳng có ba mẹ hay ông bà nội? Chẳng lẽ em từ hòn đá sinh ra sao?”
Nếu hạnh phúc là có ba mẹ thì trên thế gian này đâu còn đau khổ và bất hạnh nữa? Vì ai cũng có ba mẹ, ai cũng có hạnh phúc rồi.
Mí mắt Rin khẽ cụp xuống, trong đôi mắt trong suốt sâu thẳm, nổi lên 1 cơn sóng bi thương.
“Tôi được ba mẹ sinh ra nhưng không được sống trong tình yêu thương của ba mẹ. Anh đã từng bị ba mẹ hay ông nội đánh, mắng. Còn tôi, đến cả ba mẹ giận dữ như thế nào cũng chưa bao giờ nhìn thấy”
“Em chưa bao giờ được ba mẹ đánh sao”
“Chưa!Thật ra tôi là con nuôi, ba mẹ nuôi rất thương tôi còn ba mẹ ruột thì bỏ rơi tôi ở cô nhi viện”
Anh im lặng./Mình thật sự không hiểu được cô ấy ngay cả cô ấy là con nuôi mình cũng không biết/
Rin thở dài, vươn vai như vừa trải qua 1 giấc mộng.
“Con người thường dửng dưng, không quan tâm đến những gì mình đang có. Để rồi khi nó biến mất lại hốt hoảng kiếm tìm.”
Rin quay lại, mỉm cười với Anh. Một nụ cười đẹp như thiên thần dưới ánh nắng vàng rực rỡ.
“Hãy biết trân trọng những thứ gì anh đang có, vì không ai có thể bảo đảm rằng, ngày mai, ngày kia, những thứ đó còn đc ở bên anh nữa đâu.”
Rin đứng dậy, nheo mắt nhìn ra xung quanh.
“Kể cả khi họ sinh tôi ra chỉ để đạt được mục đích của họ?”Anh nhìn Rin, đáy mát ánh lên sự nghi hoặc.
Rin mỉm cười, cô nhìn Anh, nhướn mi.
“Vậy anh đã bao giờ thử giống tôi, sống không có mục đích chưa? Không biết mình sinh ra để làm gì, sinh ra để vì ai?”
Gió vẫn thổi…………
Ánh mặt trời phản chiếu xuống mặt hồ lấp lánh ánh bạc
Bên bờ hồ………
Một chàng trai ngây người nhìn một cô gái.
Cô gái này……..rốt cuộc……..là người như thế nào?
Hai người cứ ngồi như thế bên bờ hồ…….
Như công chúa và hoàng tử…..
Trong truyện cổ tích…….
“Về thôi.”
Sau gần 1 giờ đồng hồ ngồi ngắm….Scopio chạy nhảy, đùa nghịch, Anh cuối cùng cũng buông 1 câu mà Rin không hề thích. Về? Cô thực sự muốn ở lại nơi này thêm 1 lúc nữa.
Nhưng dù trong đầu nghĩ như thế nào, cô vẫn đứng dậy, lặng lẽ tiến đến chỗ Scopio, bế nó lên và đi theo Anh.
Lúc đầu Scopio còn giãy dụa, kêu “ngao, ngao” đòi xuống, nhưng nhận được những cái vuốt ve từ đôi tay mềm mại của Rin, nó lại im re, nằm yên không nhúc nhích.
Anh đi được vài bước, đưa tay móc chiếc điện thoại trong túi ra, bấm 1 hàng số lộn xộn, vô tổ chức.
“Calling….”
Không để chuông kịp đổ đến tiếng thứ 2, bên đầu dây bên kia, 1 giọng nam trầm cất lên vội vàng, mang đầy sự kính trọng.
/Thiếu gia có gì dặn dò?/
“Cho xe đến Idol đón tôi.”
/Vâng/
Rin và Anh đi đến cổng khu kí túc xá rồi dừng lại, anh hất mặt vào khu nhà, bảo Rin:
“Em vào đi, tôi cũng phải về rồi.”
Rin im lặng, cô dùng 2 tay nhấc Scopio lên, đưa ra trước mặt Anh, có ý muốn trả lại.
“Tặng em đấy”Anh nhìn xuống scopio rồi nhìn sang Rin, khóe môi nhếch lên.
“Của anh mà?”Rin nhíu đôi lông mày lá liễu, nhìn anh khó hiểu.
“Tôi-nói-tôi-tặng-em.” Anh nhắc lại, nhấn mạnh vào từng chữ.
“Nhưng trong kí túc xá không được phép nuôi mèo.”
“Tôi cho là được với lại em chỉ ở đây có mấy ngày đâu chứ”
“Ừm”Rin không hỏi gì thêm, cô thu tay về ôm lấy Scopio, quay gót bước vào trong nhà.
Anh nhìn theo bóng Rin, rồi cũng quay lưng bước đi, miệng nở 1 nụ cười. Mèo của anh? Anh từ trước đến giờ đâu có hứng thú với mấy con vật này? Chỉ là……hôm qua anh đã đặt mua 1 con mèo tận bên nước ngoài…..để tặng cho 1 cô gái……
Bạn có tin vào ông trời không? Là ông trời sắp đặt những xui xẻo và may mắn trong cuộc sống của bạn ấy? Không à? Vậy mà có đấy. Rin cũng đã từng không tin nhưng rồi cũng phải chịu khi…..
“Em lại thế nữa rồi, hình như đụng vào người khác là thú vui của em đấy nhỉ?
Đấy! Ông trời đúng là biết trêu đùa khi cho cô 5 lần 7 lượt gặp lại cái người… này. Khung cảnh vẫn là….thư viện. Nhưng lần này không phải là cầm chung 1 cuốn sách như lần trước, mà còn tệ hại hơn đó là……..khuôn mặt Rin đập vào ngực anh theo lực mạnh nhất. Và thứ hứng chịu tất cả là khuôn mặt của cô. “Hình như tôi đánh giá anh hơi cao rồi. Tôi cứ nghĩ anh có thể tránh đc cơ chứ”Rin buông 1 câu cãi lí khá là………cùn, rồi bước qua Anh nhưng không may bị bàn tay của anh kéo lại.
“Không xin lỗi?” Anh lạnh lùng nói nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình thản.
Đôi lông mày thanh tú của Rin khẽ nhíu lại, cô bất mãn rút tay về nhưng lại làm cho tay của Anh bất giác siết chặt hơn. Anh nghiêng đầu:
“Xin lỗi đi.”
Lòng kiêu ngạo của Rin được dịp trỗi dậy mạnh mẽ. /Xin lỗi ư? Rõ là mình sai, nhưng để xin lỗi cái người… này thì còn lâu/ Khuôn mặt tối sầm, cô rút thật mạnh tay về. Anh biết rõ Rin này sẽ không bao giờ xin lỗi nên cũng thả tay ra.
Nhưng….
Hai hành động đó lại làm thành 1 công thức hoàn hảo để Rin mất đà mà va vào kệ sách đằng sau tạo ra 1 chấn động không hề nhỏ.
Chưa dừng lại ở đó….
Vì những kệ sách này được kê song song với khoảng cách khá gần nên chấn động vừa rồi khiến các kệ sách thay nhau đổ xuống, kệ này xô vào kệ kia theo kiểu “hiệu ứng đôminô”…..
Anh và Rin cũng không tránh khỏi hậu quả, 2 người còn chưa kịp chạy thì chiếc kệ gần nhất, cũng là chiếc kệ lớn nhất đổ ập xuống trước họ…..
/Thôi rồi! Lần này đi rồi!/
Rin nhắm chặt mắt lại, chỉ nghe 1 tiếng “rầm!!!!!!!!” và tiếng hét rú lên của những học sinh. Cô hoảng loạn chỉ biết nằm im tại chỗ.
1s……2s……3s……..
/Có phải mình chết rồi không? Sao không thấy đau gì cả vậy nhỉ?/
Ngước lên, đôi mắt Rin thực sự không thể mở to hơn được nữa, trước mắt Rin là……..
Anh đang ôm lấy mình, che cho cô khỏi những kệ sách nặng nề vừa đổ xuống, đôi mắt anh nhắm nghiền. Rin nghe thấy tim đập thình thịch khi thấy trên đầu anh, 1 dòng máu đỏ từ từ chảy xuống.
“Jin…..!”Rin hoảng hốt. Anh vẫn nằm im, không nhúc nhích.
Ánh nắng bất ngờ chiếu vào, Rin quay lại thì nhìn thấy có vài người mặc comlê đen, đeo kính đen, có cả hắn đang nâng từng chiếc kệ sách lên. Vừa nhìn thấy Anh nằm bất tỉnh, từng người họ không hẹn mà mặt mũi cùng tái mét.
Hắn chạy vội lại nâng Anh lên, nhanh nhẹn đưa anh ra ngoài, những người kia cũng vội chạy theo. Để lại Rin cùng những học sinh khuôn mặt thất sắc.
Rin lê bước chân tiến về phía phòng học, khuôn mặt hiện rõ vẻ ảo não. Cô………thực sự đang lo cho Anh. Dòng máu chảy từ đầu của anh xuống đủ cho Rin biết vết thương không nhẹ nhàng gì. Hơn nữa….hơn nữa lại là vì Rin, vì che chở cho cô. Trong đầu Rin vẫn còn in rõ hình ảnh của anh lúc ấy, có vẻ đau đớn, rất đau đớn. Rin cắn mạnh môi.
Nó vừa nhìn thấy cái “xác” Rin thất thần trở về thì chạy vội ra, vẻ mặt hoảng hốt:
“Rin, bạn biết không? Ông anh vô tâm của mình bị thương đó. Mình mới nghe mấy nữ sinh kia nói xong.”
Rin nhìn Nó, mệt mỏi gạt tay nó ra:
“Mình biết rồi.”
“Sao bạn biết?”Nó tròn mắt. Cô bạn của nó bình thường không quan tâm mấy đến Anh, vậy mà hôm nay lại thu thập thông tin nhanh thế.
“Lát kể đi, mình hơi mệt.”
Rin bước nốt những bước cuối cùng vào trong lớp, để lại Nó khuôn măt ngây ngô không hiểu gì.
Những giờ học tiếp theo trôi qua trong sự mệt mỏi và bồn chồn của Rin. Dù tiết thứ 3 là tiết Tiếng Anh mà cô thích thì bây giờ nó cũng không đủ sức kéo Rin về hiện tại nữa rồi.
Chuông vừa reo vang, Rin đã vội chạy ra khỏi lớp, mặc cho Nó gọi giật lại, bắt cô kể chuyện hồi nãy.
Rin đi dọc theo hành lang, bỗng cảm thấy mình thật nực cười khi đi thăm Anh mà thậm chí còn không biết anh đang ở đâu. Mà có phải đi thăm đâu cơ chứ, chỉ là anh ta đã đỡ giúp cô nên cô mới đi xem anh ta thế nào thôi. Phải rồi, chỉ vậy thôi. Rin tiếp tục tự trấn an mình bằng cái suy nghĩ đơn giản ấy, cho đến khi đôi chân vô thức dừng trước phòng y tế, cô mới sực tỉnh.
Phải rồi, phòng y tế, bị như thế chắc là đến phòng y tế rồi. Rin tự gõ vào đầu mình, bộ óc mọi hôm thông minh sao hôm nay lại ngốc thế không biết?
Hít 1 hơi thật sâu, Rin giơ tay định gõ cửa thì 1 giọng nói trong veo cất lên từ bên trong khiến cánh tay Rin lơ lửng giữa ko trung mà ko tài nào bỏ xuống được.
“Jin, anh có phải đi bệnh viện không? Đầu anh không sao chứ?”Giọng 1 cô gái có vẻ rất lo lắng.
“Tôi không sao.Đừng lo lắng quá như thế, chỉ bị chảy ít máu thôi”Tiếng của Anh. Tuy giọng nói vẫn còn phảng phất nét mệt mỏi nhưng cũng đủ để trấn an Rin.
“Lúc nghe thấy Ken nói anh bị thương, em rất lo. Mà anh lên thư viện đọc sách như thế nào để bị như thế này? Quản lí thư viện muốn mất việc hay sao?”
“Tôi không sao mà. Cô có thể ra ngoài không?Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Cô gái kia có vẻ hối lỗi vì cảm xúc không kiềm chế của mình, giọng cô nhỏ lại.
“Em đi mua cháo cho anh, anh nghỉ ngơi đi.”
Nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía cửa ngày càng gần,Rin liền chạy lại trốn sau bức tường của hành lang. Cô cũng không thể lí giải nổi hành động của mình nữa.Dara mà nhìn thấy 1 nữ sinh đến thăm Anh, sẽ chỉ nghĩ nữ sinh ấy vì hâm mộ Anh nên mới đến. Mà Rin thì không muốn bị đánh đồng với những nữ sinh ấy tí nào. Cô đến chỉ vì thấy có lỗi mà thôi.
Dara bước ra, chiếc váy đồng phục trắng ngắn chưa tới đầu gối càng làm tôn thêm vẻ đẹp cho đôi chân thon dài, cô nhè nhẹ khép cửa lại, rồi bước đi.Rin đứng đó 1 lúc rồi quyết định bước về lớp. Anh đã có người yêu chăm sóc, cô xuất hiện để làm gì cơ chứ? Đấy là chưa kể Dara thấy cô có khi còn không vui. Đang chăm sóc cho người yêu mà bị 1 kẻ thứ 3 quấy rầy đương nhiên là không vui rồi. /Mình ấu trĩ thật!/
“Này!”
Dara quay lại nơi vừa phát ra tiếng nói. Myry-bạn thân của cô đang ngồi uống trà sữa trong canteen.
“Bạn vào đây làm gì thế? Từ trước đến nay rất ít khi vào canteen mà?”Myry tiến lại chỗ Dara, nhướn mày hỏi.
“À, mình mua cháo cho Jin.”Vừa nói, Dara giơ lên ngang mặt chiếc cặp lồng nhỏ màu hồng nhạt, mỉm cười.
Myry bĩu môi, nguýt 1 cái:
“Bạn chăm lo cho hắn như vậy, thế mà hắn cứ dửng dưng như không ấy.”
“Anh ấy từ trước đến nay vẫn thế mà”Dara cười hiền.
“Nói gì cũng cứ bênh hắn chăm chăm, thôi mang cháo cho anh ta đi.”Nói đoạn Myry đẩy Dara về phía cửa.
”Vậy mình đi nha, lát gặp lại.”Dara vẫy tay, rồi mất hút sau cánh cửa nhà ăn.
Myry nhìn theo bóng dáng Dara, khe khẽ lắc đầu.
“Dara Manmei, theo đuổi 1 tình yêu đơn phương chỉ chuốc lấy đau khổ mà thôi.”
Anh nằm trong phòng y tế, dựa lưng vào tường, mắt dán lên trần nhà, trên đầu dán 1 miếng băng.
Anh nhẹ nhàng móc điện thoại ra, bấm 1 hàng số rồi đưa lên tai nghe.
/Thiếu gia, cậu có gì dặn dò?/ Tiếng 1 người đàn ông có vẻ đứng tuổi vang lên ở đầu dây bên kia.
“Quản gia , ông nói với ba và mẹ tôi, tối nay tôi không về nhà, không cần lo cho tôi”
/….Cậu…..ở lại Idol ạ?/ (Trường Idol này còn có kí túc xá nên việc ai ai ở lại cũng là điều hiển nhiên)
“Việc đó ông ko cần quan tâm”
/Nhưng….Chủ tịch và Phu nhân sẽ……/
“Cứ nói như vậy với 2 người ấy, mọi việc tôi chịu trách nhiệm.”
/Vâng!/
Anh cúp máy. Anh ném điện thoại lên chiếc bàn bên cạnh, ngả người ra sau, đôi mắt mệt mỏi khép lại.
Anh không thể về nhà với bộ dạng thế này, nhất định đám người giúp việc, quản gia và cả ba mẹ anh sẽ không để cho anh yên. Họ sẽ liên tục hỏi thăm, rồi sẽ bắt anh đến bệnh viện. Anh thực sự chán ghét. Nó giống như bị cầm tù hơn là chăm sóc và quan tâm.
Lúc đó nhìn thấy chiếc kệ sách đổ xuống, nhìn thấy Rin nhắm chặt mắt lại, đưa tay lên ôm đầu, bỗng dưng có 1 thứ gì đó thôi thúc anh, bắt anh lao đến, ôm Rin vào lòng, che chở cho cô khỏi những kệ sách đó.
Rốt cuộc đây là thứ cảm xúc gì?
Cửa mở, Dara bước vào, trên tay là chiếc cặp lồng cháo.
“Anh ăn cháo đi, em mua về rồi này.”Dara lắc lắc chiếc cặp lồng, mỉm cười.
“Ừ”Anh miễn cưỡng ngồi dậy. Anh chăm chăm nhìn Dara đang múc từng thìa cháo ra bát nhỏ.
Dara quay lại, thấy Anh đang nhìn mình, bất giác đỏ mặt.
“Anh….mặt em dính gì sao?”
“Không.”Anh đáp nhẹ. Ánh mắt cũng rời khỏi người cô.
Dara mím môi, lấy bát cháo đưa cho Anh, ngập ngừng hỏi:
“Em…đút cho anh nhé?”
“Tôi bị đau đầu chứ đâu có đau tay.”
“Vâng, vậy….anh ăn đi.”
Anh đón lấy bát cháo từ tay Dara, trước khi ăn, anh còn kịp nhìn thấy vẻ thất vọng lướt qua đôi mắt nâu trầm của cô, rất nhanh.
Dara yêu Anh, giống như những cô gái khác, lúc nào cũng muốn biểu lộ tình cảm với anh. Nhưng thật đáng buồn khi hết lần này đến lần khác, anh đều cảm thấy tình cảm đó thật khinh bỉ.
Mọi học sinh đều nghĩ Dara thực sự rất tốt, vậy mà lại không yêu cô, hay nói đúng hơn là không thể có tình cảm với cô. Lí do ư?Trong trái tim anh chỉ có chỗ cho người con gái đó thôi và không ai có thể thay thế được.
Dara lặng lẽ nhìn Anh ăn hết bát cháo bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương, khóe môi nở 1 nụ cười.
Trời tối rất nhanh.
Hôm nay Rin cũng không về nhà nên ở lại kí túc xa còn Nó thấy vậy cũng không về luôn
Rin ăn xong, vào phòng nằm từ sớm.Nó ở bên ngoài xem tivi, mai là Chủ nhật, 2 tụi nó nghỉ, nên Rin cũng không nhốt mình trong 1 đống bài tập nữa. Rin bước lên phòng âm nhạc mở cữa sổ và ngồi trước cây đàn piano bắt đầu bản nhạc buồn từng nốt nhạc lại vang lên, khuấy động lòng người. Rin vẫn đánh bản nhạc hôm trước tại buổi tiệc, chỉ khác 1 điều, đã không còn thê lương, ai oán nữa. Nó truyền cảm hơn, êm đềm, dịu ngọt hơn. Khiến cho người nghe lạc vào 1 mê cung của những cung bậc cảm xúc hỗn độn. Vui có, buồn có, hạnh phúc có, và đau khổ cũng có.
Ở bên khu kí túc xá nam, phòng VIP.
Một bóng người ngồi bên cửa sổ. Tuy ánh sáng trong phòng không được bật, nhưng vẻ đẹp cao quý của anh cũng không bị bóng tối vùi lấp, trái lại, ánh trăng còn làm tăng thêm bội phần sự tà mị, kiêu sa đó.
Anh như nuốt trọn tiếng đàn của Rin, từng nốt nhạc xuyên thấu vào trái tim anh, ấm áp lạ thường.
Hai con người, 1 người đàn, 1 người nghe.
Tuy 2 người không nhìn thấy nhau, nhưng tiếng đàn của người này là sợi dây kết nối trái tim người kia.
Là ngẫu nhiên……….
……….hay do thần giao cách cảm?
Tiếng đàn vẫn vang lên, réo rắt……….
Trái tim biết che chở (2)
Một buổi sáng bình thường.
Nó thức dậy sớm làm đồ ăn sáng.
Rin dọn dẹp phòng kí túc xá.
Hôm nay 2 tụi nó được nghỉ, Nó ăn xong thì ngồi xem tivi, xem chán thì xách túi ra ngoài đi chơi đâu đó.
Rin lên thư viện. Tuy là Chủ Nhật nhưng 1 số lớp học thêm trong trường vẫn mở, nên Rin vẫn có thể đóng quân trên thư viện cả buổi sáng.
Hàng cây Hoa Anh Đào vươn mình trong ánh nắng lên những đám mây, màu hồng 1 vùng trời. Bầu trời xanh thăm thẳm như càng được tôn cao thêm. chút gió thoang thoảng mùi hương dìu dịu. Rin đứng dưới tán lá cây, tay phải ôm 2,3 cuốn sách gì đó, tay trái cầm chiếc điện thoại, đưa lên tai nghe.
/Rin, trưa nay mình phải đi qua nhà tên đó, sẽ không về nhà, bạn chịu khó ra ngoài ăn trưa có được không?/Từ đầu dây bên kia, tiếng Nó vang lên đầy hối lỗi.
“Ừm, về sớm.”Rin thở dài, cô cúp máy, không cần biết nó còn gì muốn nói nữa hay không.
Ngước nhìn lên trời, Rin tiếp tục rảo bước về kí túc xá. Cô không thích nấu ăn, không phải vì là tiểu thư lá ngọc cành vàng chưa bao giờ đụng vào bếp, mà vì cô không thích làm 1 cô gái thục nữ chỉ biết đến bếp núc, rồi đến khi lấy chồng thì trở thành 1 bà nội trợ chính hiệu.
Cắt ngang dòng suy nghĩ của Rin là 1 bóng trắng vụt qua. Rin tròn mắt, nhìn theo bóng trắng ấy. Là 1 con mèo? Cô tò mò chạy theo chú mèo trắng. Chẳng phải Trường này nghiêm cấm những học sinh nội trú không được nuôi động vật trong kí túc xá đó sao? Ai mà to gan dám làm trái vậy nhỉ?
Con mèo chạy ra sau khu kí túc xá nam rồi dừng lại dưới gốc cây Hoa anh đào. Rin bước đến, giật mình khi thấy ở đó không chỉ có con mèo, mà còn 1 người nữa.
Anh đang ngồi dưới gốc cây, tay xoa đầu con mèo. Dưới ánh nắng, vẻ đẹp của anh như đang tỏa sáng. Ánh mặt trời trong suốt như ngọc lưu ly, óng ánh lóa mắt đọng trên khóe môi ưu mỹ của anh.
Rin từ từ đi tới.
Thế giới trở nên yên lặng, chỉ còn nghe tiếng gió xào xạc quanh các vòm cây.
Phảng phất như giọt băng trong sương mù từ từ tan ra.
“Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, chúng ta lại gặp nhau” Anh nheo mắt nhìn Rin, môi nở 1 nụ cười mê hoặc.
Rin không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn vào con mèo đang nằm gọn trong đôi tay anh.
Anh liếc nhìn con mèo, rồi lại nhìn Rin, mỉm cười:
“Thắc mắc về nó sao? Nó là mèo của tôi”
Đáy mắt Rin lóe lên 1 đốm sáng, Rin tiến lại gần hơn, giọng nói như gió thoảng:
“Sao anh lại ở đây? Hôm nay không phải đi học mà?”
1 bên lông mày Anh hơi nhích lên.
“Đêm qua tôi ở lại trường.”
“Sao không về nhà?”Rin nhíu mày khó hiểu.
“Không thích về”Anh trả lời thờ ơ, đáy mắt ánh lên vẻ bất cần.
Rin mím môi, cô ngồi xuống bên cạnh Anh.
“Vết thương trên đầu anh còn đau không?”
Anh nhìn Rin, rồi chỉ lên miếng băng trắng trên đầu.
“Em nói cái này? Chỉ chảy có chút máu thôi, đau gì chứ?”
“Cảm ơn.”
Anh giật mình, anh quay lại nhìn Rin Cô ấy……vừa nói cảm ơn?
Thấy Anh nhìn mình bằng ánh mắt như kiểu “Em vừa nói gì?”,Rin thở hắt ra 1 cái, nhắc lại:
“Cảm ơn anh đã đỡ giúp tôi.”
Anh quay mặt ra chỗ khác, giấu đi nụ cười vừa được hình thành trên khuôn mặt hoàn mỹ.
“Vậy mà cũng phải cảm ơn? Tôi không sao”Rin khuôn mặt lạnh tanh, cô đưa tay vuốt lông con mèo trắng, bây giờ cô mới nhìn kĩ nó. Nó thuộc giống mèo Ba Tư, lông trắng mịn như bông. Và đặc biệt là đôi mắt, mắt của nó 1 bên xanh lá cây, 1 bên xanh da trời,đến con mèo cũng toát lên khí chất cao quý của bậc vương tử.
“Tên của nó?”
“Không có”
“Không có? Sao anh không đặt?”
“Mèo cũng cần có tên sao?”
“Dĩ nhiên.”
Anh không nói gì, quay mặt đi chỗ khác.
“Tôi đặt hộ nhé?”Rin vẫn nhìn con mèo, mỉm cười.
“Ừ.”
Im lặng.
10s……20s……30s……..
Rin không nói gì. Anh cũng không hỏi vì sao cô im lặng lâu như thế.
30s……..40s……..50s…….
“Scopio?”Rin hồi lâu mới cất lên tiếng nói phá tan bầu không khí im lặng nãy giờ.
Anh quay lại, im lặng trong 2s, gật đầu.
“Scopio, mày có thích cái tên này không?”Rin bế Scopio lên. Ánh nắng chiếu xuyên qua mái tóc, lấp lánh đọng trên hàng mi dày, khuôn mặt cô như bừng sáng.
Rin nhìn Scopio, mỉm cười rạng rỡ….
…….Mà không hề hay biết…….
Nụ cười đó đã làm cho 1 người……..ngây ngô nhìn……
Thời gian như lắng đọng……
Hồi lâu,Anh mới sực tỉnh, anh ho khan 1 tiếng, quay ra hỏi Rin.
“Đi với tôi đến 1 nơi được không?”
“Đi đâu?”Rin đặt Scopio xuống, nghiêng đầu hỏi.
………..
“Nơi này………”
Rin đứng sững lại ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.
Một cái hồ rộng lớn, nước trong vắt, mặt nước dập dềnh theo từng cơn gió nhẹ lướt qua, in trên đó là những cụm mây trắng tinh khôi bồng bềnh bay trên nền trời xanh nhạt.
Bao bọc xung quanh hồ là thảm cỏ dài, rộng tít tắp, từng giọt sương ban mai tươi mát còn đọng lại trên những nhánh cỏ xanh mướt.
Cạnh chỗ Rin và Anh đang đứng, có 1 cây khô, vươn cành ra, nghiêng mình xuống soi trên mặt hồ phẳng lặng, không 1 gợn sóng.
Một nơi thật thanh bình.
Scopio 1 phút trước còn ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Rin, lúc này cũng không thể cưỡng lại khung cảnh trước mắt mà rời khỏi Rin, tung tăng chạy nô đùa trên thảm cỏ để những bàn tay của gió mặc sức vuốt ve bộ lông trắng muốt.
Anh từ từ ngồi xuống.Rin cũng ngồi xuống theo.
“Đưa tôi đến đây làm gì?”Rin ngửa mặt lên trời, cho gió thổi tung bay mái tóc, hỏi vu vơ.
Anh không phản ứng, coi như không nghe thấy gì. Bên tai anh bây giờ chỉ nghe thấy tiếng ù ù của gió.
Hồi lâu khóe miệng anh mới bắt đầu mấp máy, khuôn mặt không cảm xúc.
“Thích.”
“Anh thích nơi này?” Rin hỏi lại. Khuôn mặt cô bây giờ cũng giống như mặt hồ kia, phẳng lặng, dù chỉ 1 gợn sóng nhỏ li ti cũng không có.
“Ừ. Lúc trước bị ông nội mắng, tôi thường lái xe ra đây.”
“Anh mà cũng từng bị ông mắng sao?” Rin vẫn ngước mắt nhìn lên trời. Nơi đôi môi xinh đẹp xuất hiện 1 nụ cười nửa miệng.
“Nhiều là khác, đánh cũng có.”
“Anh hoàn hảo như vậy mà ông nội anh vẫn chưa hài lòng?”
Anh mỉm cười, 1 nụ cười đẹp mê hồn nhưng phảng phất nét buồn và cô độc đến đáng thương.
“Hoàn hảo? Với tôi, hoàn hảo là phải trở thành 1 con robot cứng nhắc, lãnh đạo được tập của gia đình, không được có bất kì điểm yếu nào, không được để tình cảm chi phối trong mọi công việc, kể cả tình cảm gia đình cũng không.
“Đáng sợ vậy sao?”
“Ừ.”
Một bên khóe miệng Rin nhếch lên.
“Anh thật hạnh phúc.”
“Tại sao?”
“Vì anh có ba mẹ và ông bà nội”
“Ha! Nực cười!”Anh nở 1 nụ cười nửa miệng. “Ai mà chẳng có ba mẹ hay ông bà nội? Chẳng lẽ em từ hòn đá sinh ra sao?”
Nếu hạnh phúc là có ba mẹ thì trên thế gian này đâu còn đau khổ và bất hạnh nữa? Vì ai cũng có ba mẹ, ai cũng có hạnh phúc rồi.
Mí mắt Rin khẽ cụp xuống, trong đôi mắt trong suốt sâu thẳm, nổi lên 1 cơn sóng bi thương.
“Tôi được ba mẹ sinh ra nhưng không được sống trong tình yêu thương của ba mẹ. Anh đã từng bị ba mẹ hay ông nội đánh, mắng. Còn tôi, đến cả ba mẹ giận dữ như thế nào cũng chưa bao giờ nhìn thấy”
“Em chưa bao giờ được ba mẹ đánh sao”
“Chưa!Thật ra tôi là con nuôi, ba mẹ nuôi rất thương tôi còn ba mẹ ruột thì bỏ rơi tôi ở cô nhi viện”
Anh im lặng./Mình thật sự không hiểu được cô ấy ngay cả cô ấy là con nuôi mình cũng không biết/
Rin thở dài, vươn vai như vừa trải qua 1 giấc mộng.
“Con người thường dửng dưng, không quan tâm đến những gì mình đang có. Để rồi khi nó biến mất lại hốt hoảng kiếm tìm.”
Rin quay lại, mỉm cười với Anh. Một nụ cười đẹp như thiên thần dưới ánh nắng vàng rực rỡ.
“Hãy biết trân trọng những thứ gì anh đang có, vì không ai có thể bảo đảm rằng, ngày mai, ngày kia, những thứ đó còn đc ở bên anh nữa đâu.”
Rin đứng dậy, nheo mắt nhìn ra xung quanh.
“Kể cả khi họ sinh tôi ra chỉ để đạt được mục đích của họ?”Anh nhìn Rin, đáy mát ánh lên sự nghi hoặc.
Rin mỉm cười, cô nhìn Anh, nhướn mi.
“Vậy anh đã bao giờ thử giống tôi, sống không có mục đích chưa? Không biết mình sinh ra để làm gì, sinh ra để vì ai?”
Gió vẫn thổi…………
Ánh mặt trời phản chiếu xuống mặt hồ lấp lánh ánh bạc
Bên bờ hồ………
Một chàng trai ngây người nhìn một cô gái.
Cô gái này……..rốt cuộc……..là người như thế nào?
Hai người cứ ngồi như thế bên bờ hồ…….
Như công chúa và hoàng tử…..
Trong truyện cổ tích…….
“Về thôi.”
Sau gần 1 giờ đồng hồ ngồi ngắm….Scopio chạy nhảy, đùa nghịch, Anh cuối cùng cũng buông 1 câu mà Rin không hề thích. Về? Cô thực sự muốn ở lại nơi này thêm 1 lúc nữa.
Nhưng dù trong đầu nghĩ như thế nào, cô vẫn đứng dậy, lặng lẽ tiến đến chỗ Scopio, bế nó lên và đi theo Anh.
Lúc đầu Scopio còn giãy dụa, kêu “ngao, ngao” đòi xuống, nhưng nhận được những cái vuốt ve từ đôi tay mềm mại của Rin, nó lại im re, nằm yên không nhúc nhích.
Anh đi được vài bước, đưa tay móc chiếc điện thoại trong túi ra, bấm 1 hàng số lộn xộn, vô tổ chức.
“Calling….”
Không để chuông kịp đổ đến tiếng thứ 2, bên đầu dây bên kia, 1 giọng nam trầm cất lên vội vàng, mang đầy sự kính trọng.
/Thiếu gia có gì dặn dò?/
“Cho xe đến Idol đón tôi.”
/Vâng/
Rin và Anh đi đến cổng khu kí túc xá rồi dừng lại, anh hất mặt vào khu nhà, bảo Rin:
“Em vào đi, tôi cũng phải về rồi.”
Rin im lặng, cô dùng 2 tay nhấc Scopio lên, đưa ra trước mặt Anh, có ý muốn trả lại.
“Tặng em đấy”Anh nhìn xuống scopio rồi nhìn sang Rin, khóe môi nhếch lên.
“Của anh mà?”Rin nhíu đôi lông mày lá liễu, nhìn anh khó hiểu.
“Tôi-nói-tôi-tặng-em.” Anh nhắc lại, nhấn mạnh vào từng chữ.
“Nhưng trong kí túc xá không được phép nuôi mèo.”
“Tôi cho là được với lại em chỉ ở đây có mấy ngày đâu chứ”
“Ừm”Rin không hỏi gì thêm, cô thu tay về ôm lấy Scopio, quay gót bước vào trong nhà.
Anh nhìn theo bóng Rin, rồi cũng quay lưng bước đi, miệng nở 1 nụ cười. Mèo của anh? Anh từ trước đến giờ đâu có hứng thú với mấy con vật này? Chỉ là……hôm qua anh đã đặt mua 1 con mèo tận bên nước ngoài…..để tặng cho 1 cô gái……
/31
|