Sợi dây chuyền bị mất
“Jey…..cậu…”Rin sửng sốt nhìn cô gái đang đứng trước mặt, không nói lên lời. Tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch, người xây xát, chỗ chân váy bị rách 1 mảng. Còn nhớ lúc nó đi trông còn rất gọn gàng, chỉn chu. Vậy mà bây giờ…. “Cậu đã đi đâu vậy? Còn nữa, thân thể vầy là sao?”
Nó ngồi xả hết nỗi bực mình trong người ra cho Rin nghe, cả ngày hôm nay, có lẽ đây là lúc thoải mái nhất của nó. Vừa nói, nó vừa hoa chân múa tay làm động tác, khiến Rin chưa kịp thương xót vì những tai họa giáng xuống đầu nó hôm nay, đã phải bật cười vì hành động không giống ai của nó.
Rin nghe xong chỉ mỉm cười, Rin giục nó đi tắm để dập tắt ngọn lửa đang cháy rừng rực trong đầu. Để lâu thêm nữa sẽ cháy nhà mất.
Nó gật đầu, bước vào phòng lấy quần áo. Ngay lập tức, tiếng hét rú lên của nó vọng ra ngoài, đập vào tai Rin khiến Rin phải bỏ dở bộ phim đang xem mà tức tốc chạy vào.
Nó đứng nép vào tủ, tay run run chỉ lên chiếc giường đối diện.
“Rin,….đây….đây là thứ gì????”
Rin nhìn Nó khó hiểu, rồi lại nhìn lên giường. Hóa ra nguyên nhân khiến Nó hoảng loạn như vậy là….một chú mèo trắng đang cuộn tròn trong chăn. Scopio nhìn Rin vẻ oan ức, kiểu như “em có làm gì đâu?”
“Mèo, không nhìn rõ à?”Rin đưa đôi mắt khó hiểu nhìn nó lòng nghĩ /Có phải bị thương ở đầu đau quá nên mắt bị đau không/
“Mèo? Tại sao lại ở đây?”
“Mình mang về.”
“Tại sao lại mang về? Ở kí túc cấm nuôi động vật, cậu quên rồi sao?”
“Không phải mình mua.”
“Không phải mua? Thế nhặt được à?”
“Không.”
“Thế ở đâu? Nói đi”Nó bắt đầu mất kiên nhẫn với cách nói chuyện nhát gừng, cụt lủn của Rin. Nói thì nói luôn, cứ phải vòng vo như vậy là sao?
“Jin Zeppelin tặng.”
“Jin zeppelin?”Nó vội lục lọi trí nhớ xem /Jin zeppelin/ là ai, ánh mắt nó sáng lên chứng tỏ mình đã nhớ ra “Là anh mình sao”
“Ừ.”
“Sao anh lại tặng mèo cho cậu?Với lại anh ấy từ trước đến giờ đâu có hứng nuôi mèo!”
“Chịu, hỏi hắn ấy.”
“Ồ”Nó gật gật đầu ra chiều đã hiểu sau đó nó lấy tay soa cằm làm ra vẻ tri thức /Mối quan hệ của hai người này làm cho mình thấy rất tò mò/
Con người đúng là thay đổi nhanh đến chóng mặt, bằng chứng là Nó đây. Hồi nãy nhìn thấy Scopio thì la hét om sòm, xa lánh như dịch bệnh. Bây giờ thì lại quấn quýt bên nó, 1 câu scopio, 2 câu scopio. Đến Rin còn thấy choáng, huống hồ là Scopio mặt cứ đần ra không hiểu gì.
“Rin, cho mình làm chị gái của scopio nhé!”Nó tay ôm scopio, phô ra khuôn mặt ngây thơ, đôi mắt long la long lanh.
“Ừ”Rin mắt dán vào màn hình TV, miệng cắn 1 miếng táo, trả lời cho có lệ. Lại còn chị của mèo nữa chứ? Không có việc gì làm sao?
Nó nghe được câu trả lời của Rin thì sướng run, cứ bế Scopio mà quay mấy vòng. Để rồi vui sướng chưa xong thì 1 tiếng động long trời lở đất vang lên, cắt xoẹt mất niềm vui ngốc xít ấy của Nó.
“Aaaaaaaaaaaaaaaa!”Đây không biết là lần thứ bao nhiêu nó hét lên trong ngày rồi. Cứ cái đà này thì không biết có phải đưa nó đi khám cổ họng không đây?
“Chuyện gì nữa? Mình nhớ là mang về có 1 con mèo thôi mà?”Rin chán nản nhìn Nó. Nhất định không phải vì nhìn thấy con mèo nào đó bay qua cửa sổ mà Nó nỡ hành hạ lỗ tai cô đó chứ?
Nó khuôn mặt tái xanh, đôi tay sờ soạng lung tung lên cổ, mắt ngấn nước:
“Chiếc dây chuyền của mình……rơi mất rồi….”
“Cái gì? Mất? Làm sao có thể?”
Rin còn chưa kịp chồm tới người Nó, xem có phải đúng như lời nó nói hay không, thì nó đã vội vàng chạy vào phòng tắm, xem lại chiếc áo mình vừa thay ra, với hy vọng mong manh rằng sợi dây sẽ mắc ở đó.
Nhưng chỉ cần nhìn nó thất thểu bước ra, ánh mắt tuyệt vọng, thì Rin cũng thừa đoán được kết quả chẳng mấy khả quan.
Nó tuyệt vọng ngồi bệt xuống sàn nhà, bàn tay run run nắm chặt lấy gấu váy. Sợi dây ấy đã biến mất, thậm chí nó còn chẳng ý thức được sợi dây rơi lúc nào và ở đâu nữa.
Rin cũng ngồi xuống bên cạnh, ái ngại nhìn Nó. Cô biết sợi dây ấy là kỷ vật của bà nội nó, trước khi qua đời bà đã để lại cho nó. Nó nâng niu sợi dây như báu vật, lúc nào cũng đeo trên cổ. Vậy mà bây giờ loáng cái đã biến mất, hỏi sao nó không đau lòng cho được.
“Chắc lúc mình ngã xe nó đã rơi mất.”Nó nhắm mắt cho 2 hàng nước trong suốt chảy ra, đưa tay lên che miệng kìm nén tiếng nấc đang muốn bật ra trong cổ họng.
Rin ôm lấy nó, để nó gục đầu vào vai mình. Sợi dây đó là sinh mạng của nó, tuyệt đối không thể mất được, nhưng bây giờ, ngoài trời tối đen như mực, biết tìm sợi dây ở đâu?
Rin ngồi vào cây đàn Piano do hôm nay cô sai người mang tới ngoài ban công, gió đêm thổi mạnh, phả vào mặt cô, khiến hàng mi đen rậm rung rinh trong gió.
Rin lướt ánh mắt mình vào trong phòng, nơi cô bạn của mình đang yên giấc sau 1 trận khóc trôi mây trôi hoa. Khuôn mặt vẫn còn loang lổ những vệt nước mắt, hàng mi ươn ướt.
Ngước mặt lên trời, Rin khẽ thở dài, nhưng hơi thở đó nhanh chóng bị cơn gió đêm cuốn đi, để lại cô với 1 mớ suy nghĩ ngổn ngang.
Sợi dây chuyền của Nó không phải loại đắt tiền, nhưng cũng không có nghĩa là nếu nó rơi trên đường thì bây giờ sẽ không yên vị trong túi ai đó, bị bán tới 1 tiệm trang sức, hay bị 1 ai đó vô tâm đá bay tới 1 xó xỉnh nào rồi. Để tìm 1 sợi dây chuyền nhỏ bé giữa những con đường mà Nó đã đi qua trong 1 thành phố lớn như thế này đã là 1 điều không tưởng, huống hồ Nó còn không biết đã rơi ở chỗ nào nữa.
Scopio đến gần Rin, dụi dụi đầu vào chân cô, cắt ngang mất mớ suy nghĩ hỗn độn đang hiện diện trong đầu. Thôi thì mọi chuyện dựa vào ông trời, tập trung vào những chuyện hiện tại là tốt nhất.
Đặt tay lên cây đàn, Rin bắt đầu thực hiện công việc kéo đàn để tạo ra những tiêng đàn trầm bổng, đi vào lòng người.
_ _ _
Bên ngoài chiếc cổng sắt đen của trường Idol, 1 chiếc Koenigsegg CXX màu bạc bóng loáng đã yên vị ở đó không biết từ lúc nào. Chủ nhân của chiếc xe đã đỗ xe ở đó rất lâu để chờ đợi 1 tiếng đàn phát ra từ bên trong. Chàng trai trẻ đứng dựa lưng vào chiếc xe, 2 tay đút túi quần, lặng lẽ thưởng thức tiếng đàn.
Đôi môi hoàn hảo bất giác cong lên. (t/g nếu không phải trong truyện mà ở ngoài đời thì chắc ai cũng nghĩ đó là oan hồn của Bet-to-ven hiện về bên cây đàn Piano)
Sợi dây chuyền bị mất (2)
Từng tia nắng vàng nhẹ bướng bỉnh len qua tấm rèm cửa, chiếu vào trong phòng, chim chóc hót líu lo báo hiệu 1 ngày mới đã đến.
“Jey!” Rin khẽ lay người đánh thức Nó dậy, không biết có phải hôm qua khóc mệt quá hay không, mà hôm nay Rin thì đã dậy lâu rồi, nhưng Nó thì vẫn chìm trong giấc ngủ mê mệt.
“Rin, mình dậy rồi!”Nó lấy tay dụi dụi mắt, khẽ nhíu mày nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Muộn rồi đấy, cậu mau đi làm VSCN rồi còn đi học.”Rin nói
Sau khi đã nở 1 nụ cười miễn cưỡng tặng cho Rin gọi là “chào ngày mới”,Nó ỉu xìu bước vào phòng vệ sinh, tay vẫn không ngừng dụi mắt. Nhìn vào 1 “vật thể lạ” có đôi mắt sưng húp như ốc nhồi trong gương, rồi lại nhìn xuống chiếc cổ trắng ngần, trống trơn của mình, Nó không nén nổi tiếng thở dài.
Rời khỏi nhà với chiếc balo hình gấu Pooh trên vai, Nó ngước nhìn lên trời.
Trời hôm nay đẹp thật.
Trời đẹp nhưng lòng người không đẹp.Đang trên đường đi tới lớp thì điện thoại của Rin vang lên Và người gọi chính là…
“Hello,Jey,Rin” Một tiếng nói vang lên cắt mất tiếng thở dài đang định phát ra từ miệng Nó, Rin nhìn vào người trong điện thoại nói:
“Gọi chi”
“Hỏi hay gọi để hỏi thăm các cậu chứ gì?”Mon nhìn vào màn hình tức giận nói
“Hi!Sorry”
Rin nói cười nhạt đáp lại, còn Nó thì im lặng, còn tâm trạng đâu nữa?
“Jey à! Mắt cậu sao thế?”Mon vừa xem người trong màn hình đã trợn mắt, đưa tay lên che cái miệng đang há hốc vì ngạc nhiên.
“À, không sao”Nó xua xua tay, gượng cười.
Mon thừa biết rằng có lí do, nhưng theo phép lịch sự, Mon không hỏi nữa,nói chuyện với Rin một lúc thì cúp máy.Hai người tiếp tục đi lên lớp, tình trạng “im lặng là vàng” diễn ra suốt quãng đường đi.
Chuông vào lớp…
Giáo viên vào…
Một bài ca….
Chuông nghỉ giải lao….
Học sinh ồn ào….
Từng ấy thời gian qua đi, khung cảnh xung quanh cũng thay đổi, thế mà ở dãy bàn cuối lớp, Rin và Nó vẫn giữ nguyên tư thế suốt từ đầu buổi học đến giờ. Như hai bức tượng ngồi bất động, không màng đến thế sự.
Nhưng rồi tư thế đó cũng bị phá vỡ.Rin ngẩng đầu dậy nhíu mày nhìn ra bên ngoài, nơi có 1 đám học sinh nữ đang rú lên sung sướng như nhìn thấy sinh vật lạ. Và dù có cố gắng phóng tầm mắt đi xa đến mức nào nữa, thì Rin vẫn không thể nhìn thấy “sinh vật lạ” gây ra “Náo loạn trường Idol” ấy là ai.
Tiếng bước chân từ ngoài cửa tiến vào, mang theo những tiếng reo khe khẽ của các nữ sinh.
Tiếng bước chân ngừng lại trước bàn 2 người.
“Heo Ngốc!”
Trên khuôn mặt Nó đang gục xuống bàn xuất hiện 1 cái nhíu mày.
/Heo ngốc? Là tên biến thái đó sao?”
“Chuyện gì?”Nó bực bội ngẩng đầu dậy. Tên biến thái này, không thấy 1 lũ hám trai đang ở xung quanh hay sao? Muốn nó bị tụi kia“dần” cho tơi bời chắc?
Hắn tròn mắt nhìn Nó, 2 tay vẫn đút trong túi quần, đôi lông mày nhướn lên đến nửa mét.
“Mắt cô…? Sao thế?”
Nó cúi mặt xuống, đưa tay lên dụi dụi mắt.
“Không phải việc của anh. Nói đi, có chuyện gì?”
“Có 1 thứ muốn đưa cho cô.”
“Thứ gì?”
Hắn lấy trong túi ra 1 vật gì đó, lúc lắc trước mặt.
“Cái này là của cô?”
Nhìn sợi dây chuyền sáng lấp lánh, đung đưa giữa những ngón tay Hắn, đôi môi 1 phút trước còn đang mím chặt của Nó bây giờ đã dãn ra thành 1 chữ O tròn vành vạch. Cả Rin ngồi bên cạnh cũng không khỏi sửng sốt. Sợi dây chuyền mà tối hôm qua Nó đã khóc nức nở vì bị mất, sợi dây quan trọng nhất của Nó, thế quái nào lại nằm trong tay tên này được nhỉ?
Nó không chần chừ lao nhanh ra khỏi chỗ ngồi, đưa tay giật lấy sợi dây chuyền trong tay Hắn. Nhưng Hắn đã nhanh tay hơn, hắn đã kịp thu lại sợi dây chuyền trước khi Nó kịp bắt được, và hành động đơn giản ấy đã khiến Nó mất đà, chúi về đằng trước.
Trong khi Nó đang chuẩn bị có 1 màn “vồ ếch” khá đặc sắc trước “bàn dân thiên hạ”… Một bàn tay đã đỡ ngang eo nó, giúp nó giữ 1 khoảng cách khá xa với “đất mẹ”, trước khi nó kịp trở thành trò cười cho lũ hám trai đang bao vây xung quanh.
“Này, anh….”Nó sau khi trở lại tư thế đứng, đang định mắng /…anh làm cái trò gì thế hả?/thì nó bất chợt nhận ra, trong ánh mắt của những nữ sinh xung quanh, không biết từ bao giờ đã có những đốm lửa đỏ rực.
“À,…”Ho khan 1 tiếng, Nó tiếp tục. “Cái đó, anh lấy ở đâu?”Nó chỉ vào sợi dây chuyền Hắn đang cầm trong tay.
“Nó rơi trong xe tôi.”
“À”Nó gật đầu, hóa ra là thế, tối hôm qua, nó đã không nghĩ đến nơi này.
“Cô ta đi đâu với anh Ken mà sợi dây đó lại ở trong xe anh ấy?”Tiếng xì xào của đám nữ sinh bên cạnh vang lên, đập vào tai hắn khiến hắn bực mình, đập tay xuống bàn, nói như ra lệnh.
“Im hết”
Hiệu quả đến không ngờ, âm thanh vừa rồi nín bặt. Rin ngồi bên trong khẽ thở khì 1 cái, lắc đầu ngán ngẩm. Lũ hám trai này, kể cả giáo viên hét đến rát cả cổ họng cũng chưa bao giờ vâng lời như thế.
Rất muốn kết thúc chuyện này càng nhanh càng tốt, Nó xòe tay ra trước mặt Hắn:
“Trả cho tôi.”
“Dễ vậy sao?”Hắn đảo mắt nhìn xung quanh.
“Không phải anh vừa nói đến đây để trả nó cho tôi à?”Nó nhìn hắn từ đầu xuống chân, /tên này, lại định giở trò gì nữa đây?/
“Hồi nãy là thế, bây giờ đổi ý rồi”Hắn mỉm cười ranh mãnh. Quả thật, hồi nãy hắn đến đây chỉ đơn thuần là trả sợi dây cho Nó, nhưng thấy cái thái độ bướng bỉnh của nó, hắn lại muốn chơi trò “mèo vờn chuột” 1 tí, để “dạy dỗ” lại cô nàng heo ngốc này biết điều hơn.
“Không đùa nữa, trả cho tôi.”Nó cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc.
“Cô nghĩ tôi đùa à?”
“Phải làm thế nào thì anh mới trả lại?”
“Một điều kiện….”
Hắn chưa kịp hoàn thành nốt vế sau của câu nói đã bị Nó kéo ra ngoài trước những ánh mắt rực lửa của đám nữ sinh. Phải chịu thôi, chẳng may tên biến thái này nói ra 1 câu nào đó hớ hênh, người bị cho lên thớt sẽ chẳng ai khác ngoài Nó, chi bằng kéo hắn ra ngoài nói chuyện sẽ bảo đảm an toàn tính mạng hơn.
Sau khi 2 kẻ gây ra “Náo loạn trường Idol” kia rời khỏi, mọi ánh mắt lại đổ dồn lên nhân chủng còn lại ở trong lớp “Rin. Cô là bạn thân của Jey, đương nhiên sẽ biết giữa anh Ken và Jey có quan hệ gì.”
“Rin Akstina, quan hệ giữa Jey và anh Ken là như thế nào? Tại sao lại thân mật như thế?”Một nữ sinh sấn sổ tiến đến hỏi Rin.
Rin chẳng buồn rời mắt khỏi trang sách đang đọc dở. /Anh ken? Thân mật quá nhỉ? Chẳng biết là do tên đó quá dễ dãi hay do bọn này quá ảo tưởng nữa./
“Không biết.”
“Nói dối, cô cả ngày dính với Jey như hình với bóng, không lí nào lại không biết.”
“Nếu cảm thấy tôi nói dối, vậy hãy đi hỏi thẳng 2 người ấy, tôi cam đoan họ sẽ cho cô câu trả lời thỏa đáng hơn”Vẫn giữ tư thế cũ, Rin đáp với giọng đều đều.
Nữ sinh kia nín bặt, tức tối bỏ ra khỏi lớp, không lâu sau, những người kia cũng đi theo. Để lại Rin trong lớp với nụ cười thỏa mãn.
“Jey…..cậu…”Rin sửng sốt nhìn cô gái đang đứng trước mặt, không nói lên lời. Tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch, người xây xát, chỗ chân váy bị rách 1 mảng. Còn nhớ lúc nó đi trông còn rất gọn gàng, chỉn chu. Vậy mà bây giờ…. “Cậu đã đi đâu vậy? Còn nữa, thân thể vầy là sao?”
Nó ngồi xả hết nỗi bực mình trong người ra cho Rin nghe, cả ngày hôm nay, có lẽ đây là lúc thoải mái nhất của nó. Vừa nói, nó vừa hoa chân múa tay làm động tác, khiến Rin chưa kịp thương xót vì những tai họa giáng xuống đầu nó hôm nay, đã phải bật cười vì hành động không giống ai của nó.
Rin nghe xong chỉ mỉm cười, Rin giục nó đi tắm để dập tắt ngọn lửa đang cháy rừng rực trong đầu. Để lâu thêm nữa sẽ cháy nhà mất.
Nó gật đầu, bước vào phòng lấy quần áo. Ngay lập tức, tiếng hét rú lên của nó vọng ra ngoài, đập vào tai Rin khiến Rin phải bỏ dở bộ phim đang xem mà tức tốc chạy vào.
Nó đứng nép vào tủ, tay run run chỉ lên chiếc giường đối diện.
“Rin,….đây….đây là thứ gì????”
Rin nhìn Nó khó hiểu, rồi lại nhìn lên giường. Hóa ra nguyên nhân khiến Nó hoảng loạn như vậy là….một chú mèo trắng đang cuộn tròn trong chăn. Scopio nhìn Rin vẻ oan ức, kiểu như “em có làm gì đâu?”
“Mèo, không nhìn rõ à?”Rin đưa đôi mắt khó hiểu nhìn nó lòng nghĩ /Có phải bị thương ở đầu đau quá nên mắt bị đau không/
“Mèo? Tại sao lại ở đây?”
“Mình mang về.”
“Tại sao lại mang về? Ở kí túc cấm nuôi động vật, cậu quên rồi sao?”
“Không phải mình mua.”
“Không phải mua? Thế nhặt được à?”
“Không.”
“Thế ở đâu? Nói đi”Nó bắt đầu mất kiên nhẫn với cách nói chuyện nhát gừng, cụt lủn của Rin. Nói thì nói luôn, cứ phải vòng vo như vậy là sao?
“Jin Zeppelin tặng.”
“Jin zeppelin?”Nó vội lục lọi trí nhớ xem /Jin zeppelin/ là ai, ánh mắt nó sáng lên chứng tỏ mình đã nhớ ra “Là anh mình sao”
“Ừ.”
“Sao anh lại tặng mèo cho cậu?Với lại anh ấy từ trước đến giờ đâu có hứng nuôi mèo!”
“Chịu, hỏi hắn ấy.”
“Ồ”Nó gật gật đầu ra chiều đã hiểu sau đó nó lấy tay soa cằm làm ra vẻ tri thức /Mối quan hệ của hai người này làm cho mình thấy rất tò mò/
Con người đúng là thay đổi nhanh đến chóng mặt, bằng chứng là Nó đây. Hồi nãy nhìn thấy Scopio thì la hét om sòm, xa lánh như dịch bệnh. Bây giờ thì lại quấn quýt bên nó, 1 câu scopio, 2 câu scopio. Đến Rin còn thấy choáng, huống hồ là Scopio mặt cứ đần ra không hiểu gì.
“Rin, cho mình làm chị gái của scopio nhé!”Nó tay ôm scopio, phô ra khuôn mặt ngây thơ, đôi mắt long la long lanh.
“Ừ”Rin mắt dán vào màn hình TV, miệng cắn 1 miếng táo, trả lời cho có lệ. Lại còn chị của mèo nữa chứ? Không có việc gì làm sao?
Nó nghe được câu trả lời của Rin thì sướng run, cứ bế Scopio mà quay mấy vòng. Để rồi vui sướng chưa xong thì 1 tiếng động long trời lở đất vang lên, cắt xoẹt mất niềm vui ngốc xít ấy của Nó.
“Aaaaaaaaaaaaaaaa!”Đây không biết là lần thứ bao nhiêu nó hét lên trong ngày rồi. Cứ cái đà này thì không biết có phải đưa nó đi khám cổ họng không đây?
“Chuyện gì nữa? Mình nhớ là mang về có 1 con mèo thôi mà?”Rin chán nản nhìn Nó. Nhất định không phải vì nhìn thấy con mèo nào đó bay qua cửa sổ mà Nó nỡ hành hạ lỗ tai cô đó chứ?
Nó khuôn mặt tái xanh, đôi tay sờ soạng lung tung lên cổ, mắt ngấn nước:
“Chiếc dây chuyền của mình……rơi mất rồi….”
“Cái gì? Mất? Làm sao có thể?”
Rin còn chưa kịp chồm tới người Nó, xem có phải đúng như lời nó nói hay không, thì nó đã vội vàng chạy vào phòng tắm, xem lại chiếc áo mình vừa thay ra, với hy vọng mong manh rằng sợi dây sẽ mắc ở đó.
Nhưng chỉ cần nhìn nó thất thểu bước ra, ánh mắt tuyệt vọng, thì Rin cũng thừa đoán được kết quả chẳng mấy khả quan.
Nó tuyệt vọng ngồi bệt xuống sàn nhà, bàn tay run run nắm chặt lấy gấu váy. Sợi dây ấy đã biến mất, thậm chí nó còn chẳng ý thức được sợi dây rơi lúc nào và ở đâu nữa.
Rin cũng ngồi xuống bên cạnh, ái ngại nhìn Nó. Cô biết sợi dây ấy là kỷ vật của bà nội nó, trước khi qua đời bà đã để lại cho nó. Nó nâng niu sợi dây như báu vật, lúc nào cũng đeo trên cổ. Vậy mà bây giờ loáng cái đã biến mất, hỏi sao nó không đau lòng cho được.
“Chắc lúc mình ngã xe nó đã rơi mất.”Nó nhắm mắt cho 2 hàng nước trong suốt chảy ra, đưa tay lên che miệng kìm nén tiếng nấc đang muốn bật ra trong cổ họng.
Rin ôm lấy nó, để nó gục đầu vào vai mình. Sợi dây đó là sinh mạng của nó, tuyệt đối không thể mất được, nhưng bây giờ, ngoài trời tối đen như mực, biết tìm sợi dây ở đâu?
Rin ngồi vào cây đàn Piano do hôm nay cô sai người mang tới ngoài ban công, gió đêm thổi mạnh, phả vào mặt cô, khiến hàng mi đen rậm rung rinh trong gió.
Rin lướt ánh mắt mình vào trong phòng, nơi cô bạn của mình đang yên giấc sau 1 trận khóc trôi mây trôi hoa. Khuôn mặt vẫn còn loang lổ những vệt nước mắt, hàng mi ươn ướt.
Ngước mặt lên trời, Rin khẽ thở dài, nhưng hơi thở đó nhanh chóng bị cơn gió đêm cuốn đi, để lại cô với 1 mớ suy nghĩ ngổn ngang.
Sợi dây chuyền của Nó không phải loại đắt tiền, nhưng cũng không có nghĩa là nếu nó rơi trên đường thì bây giờ sẽ không yên vị trong túi ai đó, bị bán tới 1 tiệm trang sức, hay bị 1 ai đó vô tâm đá bay tới 1 xó xỉnh nào rồi. Để tìm 1 sợi dây chuyền nhỏ bé giữa những con đường mà Nó đã đi qua trong 1 thành phố lớn như thế này đã là 1 điều không tưởng, huống hồ Nó còn không biết đã rơi ở chỗ nào nữa.
Scopio đến gần Rin, dụi dụi đầu vào chân cô, cắt ngang mất mớ suy nghĩ hỗn độn đang hiện diện trong đầu. Thôi thì mọi chuyện dựa vào ông trời, tập trung vào những chuyện hiện tại là tốt nhất.
Đặt tay lên cây đàn, Rin bắt đầu thực hiện công việc kéo đàn để tạo ra những tiêng đàn trầm bổng, đi vào lòng người.
_ _ _
Bên ngoài chiếc cổng sắt đen của trường Idol, 1 chiếc Koenigsegg CXX màu bạc bóng loáng đã yên vị ở đó không biết từ lúc nào. Chủ nhân của chiếc xe đã đỗ xe ở đó rất lâu để chờ đợi 1 tiếng đàn phát ra từ bên trong. Chàng trai trẻ đứng dựa lưng vào chiếc xe, 2 tay đút túi quần, lặng lẽ thưởng thức tiếng đàn.
Đôi môi hoàn hảo bất giác cong lên. (t/g nếu không phải trong truyện mà ở ngoài đời thì chắc ai cũng nghĩ đó là oan hồn của Bet-to-ven hiện về bên cây đàn Piano)
Sợi dây chuyền bị mất (2)
Từng tia nắng vàng nhẹ bướng bỉnh len qua tấm rèm cửa, chiếu vào trong phòng, chim chóc hót líu lo báo hiệu 1 ngày mới đã đến.
“Jey!” Rin khẽ lay người đánh thức Nó dậy, không biết có phải hôm qua khóc mệt quá hay không, mà hôm nay Rin thì đã dậy lâu rồi, nhưng Nó thì vẫn chìm trong giấc ngủ mê mệt.
“Rin, mình dậy rồi!”Nó lấy tay dụi dụi mắt, khẽ nhíu mày nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Muộn rồi đấy, cậu mau đi làm VSCN rồi còn đi học.”Rin nói
Sau khi đã nở 1 nụ cười miễn cưỡng tặng cho Rin gọi là “chào ngày mới”,Nó ỉu xìu bước vào phòng vệ sinh, tay vẫn không ngừng dụi mắt. Nhìn vào 1 “vật thể lạ” có đôi mắt sưng húp như ốc nhồi trong gương, rồi lại nhìn xuống chiếc cổ trắng ngần, trống trơn của mình, Nó không nén nổi tiếng thở dài.
Rời khỏi nhà với chiếc balo hình gấu Pooh trên vai, Nó ngước nhìn lên trời.
Trời hôm nay đẹp thật.
Trời đẹp nhưng lòng người không đẹp.Đang trên đường đi tới lớp thì điện thoại của Rin vang lên Và người gọi chính là…
“Hello,Jey,Rin” Một tiếng nói vang lên cắt mất tiếng thở dài đang định phát ra từ miệng Nó, Rin nhìn vào người trong điện thoại nói:
“Gọi chi”
“Hỏi hay gọi để hỏi thăm các cậu chứ gì?”Mon nhìn vào màn hình tức giận nói
“Hi!Sorry”
Rin nói cười nhạt đáp lại, còn Nó thì im lặng, còn tâm trạng đâu nữa?
“Jey à! Mắt cậu sao thế?”Mon vừa xem người trong màn hình đã trợn mắt, đưa tay lên che cái miệng đang há hốc vì ngạc nhiên.
“À, không sao”Nó xua xua tay, gượng cười.
Mon thừa biết rằng có lí do, nhưng theo phép lịch sự, Mon không hỏi nữa,nói chuyện với Rin một lúc thì cúp máy.Hai người tiếp tục đi lên lớp, tình trạng “im lặng là vàng” diễn ra suốt quãng đường đi.
Chuông vào lớp…
Giáo viên vào…
Một bài ca….
Chuông nghỉ giải lao….
Học sinh ồn ào….
Từng ấy thời gian qua đi, khung cảnh xung quanh cũng thay đổi, thế mà ở dãy bàn cuối lớp, Rin và Nó vẫn giữ nguyên tư thế suốt từ đầu buổi học đến giờ. Như hai bức tượng ngồi bất động, không màng đến thế sự.
Nhưng rồi tư thế đó cũng bị phá vỡ.Rin ngẩng đầu dậy nhíu mày nhìn ra bên ngoài, nơi có 1 đám học sinh nữ đang rú lên sung sướng như nhìn thấy sinh vật lạ. Và dù có cố gắng phóng tầm mắt đi xa đến mức nào nữa, thì Rin vẫn không thể nhìn thấy “sinh vật lạ” gây ra “Náo loạn trường Idol” ấy là ai.
Tiếng bước chân từ ngoài cửa tiến vào, mang theo những tiếng reo khe khẽ của các nữ sinh.
Tiếng bước chân ngừng lại trước bàn 2 người.
“Heo Ngốc!”
Trên khuôn mặt Nó đang gục xuống bàn xuất hiện 1 cái nhíu mày.
/Heo ngốc? Là tên biến thái đó sao?”
“Chuyện gì?”Nó bực bội ngẩng đầu dậy. Tên biến thái này, không thấy 1 lũ hám trai đang ở xung quanh hay sao? Muốn nó bị tụi kia“dần” cho tơi bời chắc?
Hắn tròn mắt nhìn Nó, 2 tay vẫn đút trong túi quần, đôi lông mày nhướn lên đến nửa mét.
“Mắt cô…? Sao thế?”
Nó cúi mặt xuống, đưa tay lên dụi dụi mắt.
“Không phải việc của anh. Nói đi, có chuyện gì?”
“Có 1 thứ muốn đưa cho cô.”
“Thứ gì?”
Hắn lấy trong túi ra 1 vật gì đó, lúc lắc trước mặt.
“Cái này là của cô?”
Nhìn sợi dây chuyền sáng lấp lánh, đung đưa giữa những ngón tay Hắn, đôi môi 1 phút trước còn đang mím chặt của Nó bây giờ đã dãn ra thành 1 chữ O tròn vành vạch. Cả Rin ngồi bên cạnh cũng không khỏi sửng sốt. Sợi dây chuyền mà tối hôm qua Nó đã khóc nức nở vì bị mất, sợi dây quan trọng nhất của Nó, thế quái nào lại nằm trong tay tên này được nhỉ?
Nó không chần chừ lao nhanh ra khỏi chỗ ngồi, đưa tay giật lấy sợi dây chuyền trong tay Hắn. Nhưng Hắn đã nhanh tay hơn, hắn đã kịp thu lại sợi dây chuyền trước khi Nó kịp bắt được, và hành động đơn giản ấy đã khiến Nó mất đà, chúi về đằng trước.
Trong khi Nó đang chuẩn bị có 1 màn “vồ ếch” khá đặc sắc trước “bàn dân thiên hạ”… Một bàn tay đã đỡ ngang eo nó, giúp nó giữ 1 khoảng cách khá xa với “đất mẹ”, trước khi nó kịp trở thành trò cười cho lũ hám trai đang bao vây xung quanh.
“Này, anh….”Nó sau khi trở lại tư thế đứng, đang định mắng /…anh làm cái trò gì thế hả?/thì nó bất chợt nhận ra, trong ánh mắt của những nữ sinh xung quanh, không biết từ bao giờ đã có những đốm lửa đỏ rực.
“À,…”Ho khan 1 tiếng, Nó tiếp tục. “Cái đó, anh lấy ở đâu?”Nó chỉ vào sợi dây chuyền Hắn đang cầm trong tay.
“Nó rơi trong xe tôi.”
“À”Nó gật đầu, hóa ra là thế, tối hôm qua, nó đã không nghĩ đến nơi này.
“Cô ta đi đâu với anh Ken mà sợi dây đó lại ở trong xe anh ấy?”Tiếng xì xào của đám nữ sinh bên cạnh vang lên, đập vào tai hắn khiến hắn bực mình, đập tay xuống bàn, nói như ra lệnh.
“Im hết”
Hiệu quả đến không ngờ, âm thanh vừa rồi nín bặt. Rin ngồi bên trong khẽ thở khì 1 cái, lắc đầu ngán ngẩm. Lũ hám trai này, kể cả giáo viên hét đến rát cả cổ họng cũng chưa bao giờ vâng lời như thế.
Rất muốn kết thúc chuyện này càng nhanh càng tốt, Nó xòe tay ra trước mặt Hắn:
“Trả cho tôi.”
“Dễ vậy sao?”Hắn đảo mắt nhìn xung quanh.
“Không phải anh vừa nói đến đây để trả nó cho tôi à?”Nó nhìn hắn từ đầu xuống chân, /tên này, lại định giở trò gì nữa đây?/
“Hồi nãy là thế, bây giờ đổi ý rồi”Hắn mỉm cười ranh mãnh. Quả thật, hồi nãy hắn đến đây chỉ đơn thuần là trả sợi dây cho Nó, nhưng thấy cái thái độ bướng bỉnh của nó, hắn lại muốn chơi trò “mèo vờn chuột” 1 tí, để “dạy dỗ” lại cô nàng heo ngốc này biết điều hơn.
“Không đùa nữa, trả cho tôi.”Nó cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc.
“Cô nghĩ tôi đùa à?”
“Phải làm thế nào thì anh mới trả lại?”
“Một điều kiện….”
Hắn chưa kịp hoàn thành nốt vế sau của câu nói đã bị Nó kéo ra ngoài trước những ánh mắt rực lửa của đám nữ sinh. Phải chịu thôi, chẳng may tên biến thái này nói ra 1 câu nào đó hớ hênh, người bị cho lên thớt sẽ chẳng ai khác ngoài Nó, chi bằng kéo hắn ra ngoài nói chuyện sẽ bảo đảm an toàn tính mạng hơn.
Sau khi 2 kẻ gây ra “Náo loạn trường Idol” kia rời khỏi, mọi ánh mắt lại đổ dồn lên nhân chủng còn lại ở trong lớp “Rin. Cô là bạn thân của Jey, đương nhiên sẽ biết giữa anh Ken và Jey có quan hệ gì.”
“Rin Akstina, quan hệ giữa Jey và anh Ken là như thế nào? Tại sao lại thân mật như thế?”Một nữ sinh sấn sổ tiến đến hỏi Rin.
Rin chẳng buồn rời mắt khỏi trang sách đang đọc dở. /Anh ken? Thân mật quá nhỉ? Chẳng biết là do tên đó quá dễ dãi hay do bọn này quá ảo tưởng nữa./
“Không biết.”
“Nói dối, cô cả ngày dính với Jey như hình với bóng, không lí nào lại không biết.”
“Nếu cảm thấy tôi nói dối, vậy hãy đi hỏi thẳng 2 người ấy, tôi cam đoan họ sẽ cho cô câu trả lời thỏa đáng hơn”Vẫn giữ tư thế cũ, Rin đáp với giọng đều đều.
Nữ sinh kia nín bặt, tức tối bỏ ra khỏi lớp, không lâu sau, những người kia cũng đi theo. Để lại Rin trong lớp với nụ cười thỏa mãn.
/31
|