.
.
.
Sáng sớm ngày thứ hai, Huyễn Nhi kéo trượng phu đến Mai viện chơi cờ vây với Vô Hà, thắng Vô Hà, bại bởi Lãnh Cương, sau đó Vô Giới, Vô Ngân cũng chạy đến, từng người thay nhau ra trận. Cảm xúc vui vẻ của Huyễn Nhi lây truyền cho mọi người, mỗi người chuyên tâm đánh cờ, cũng cùng nhau dùng bữa ở trên bàn đá của Mai viện. Nàng vui vẻ là có nguyên nhân, hôm nay Vô Kỵ phải bồi nàng cả ngày. Nàng dự định đi dạo khắp nơi trên dưới Ngạo Long bảo, nói ra thực mất mặt, thỉnh thoảng nàng vẫn sẽ lạc đường.
.
Cho rằng có thể có một ngày thanh thản, nhưng vừa dùng xong bữa sáng liền có chuyện tìm tới cửa! Văn tổng quản Vương Hạo – một trong những tổng quản phụ trách tiếp đãi lại đây nói:
.
“Tô viên ngoại và Kha công tử tới chơi! Đang ngồi ở Tụ Hiền lâu.”
.
“Biết rồi.” Thạch Vô Kỵ gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt mất hứng của Huyễn Nhi, cười nói: “Đi thôi, không thấy được nàng hắn sẽ không chết tâm.”
.
Đoàn người đi về phía Tụ Hiền lâu.
.
Trước khi vào cửa, Thạch Vô Kỵ nhìn Huyễn Nhi thì thầm.
.
“Nếu hắn uy hiếp mang nàng đi. Nàng sẽ như thế nào?”
.
Huyễn Nhi nhíu mày.
.
“Tại sao thiếp phải ngoan ngoãn đi theo hắn? Nhưng nếu tướng quân kia anh tuấn uy mãnh hơn chàng, ngược lại thiếp sẽ xem xét một chút.”
.
Thấy Thạch Vô Kỵ sa sầm mặt, Huyễn Nhi biết hắn không thích nghe nàng nói ra những lời này; hắn biết rõ là nói đùa nhưng sắc mặt vẫn kéo dài, rầu rĩ trừng nàng.
.
“Đúng không?” Đột nhiên buộc chặc cánh tay, cả người nàng áp vào trên người hắn. “Nói! Nàng chỉ thuộc về ta!”
.
“Hài tử trong bụng có thể chứng minh nha! Bộ dạng ăn giấm của chàng thật sự thích thú.” Nàng cúi đầu cười khẽ. Hai người đã tiến vào đại sảnh của Tụ Hiền lâu, những người khác đi theo ở phía sau.
.
Vừa mở cửa đi vào, Huyễn Nhi liền cảm thấy có một đôi mắt tham lam không có hảo ý trực tiếp trừng ở trên người nàng, vô cùng lỗ mãn.
.
Lúc Thạch Vô Kỵ chào hỏi với Tô Quang Bình, Huyễn Nhi nhìn về phía chủ nhân của ánh mắt kia. Một nam tử dày đặc khí son phấn, có thể được coi là xinh đẹp, môi hồng răng trắng, cơ hồ có thể ganh đua tư sắc cùng với nữ nhân, điển hình tài tử phương Nam. Nhưng một đôi mắt tà khí tham lam kia đã phá hủy khí chất tài tử nên có, khiến cho toàn thân hắn thoạt nhìn thuộc về hạng người gian nịnh; làm giàu nhất định bất nhân, làm quan nhất định tham ô, khí phách đào hoa trong mắt lại hiển thị ra cố chấp ngang ngược cướp đoạt đối với nữ nhân. Lúc này đôi mắt kia không biết xấu hổ đảo quanh ở trên người nàng và Vô Hà, trong lúc đó bộ dạng hết sức hạ lưu.
.
Cho tới bây giờ, Huyễn Nhi cảm thấy chuyện ý dâm chỉ là chuyện cá nhân, dù sao không có nguy hại đến người khác. Nhưng giờ phút này nàng không nghĩ như vậy, trong ánh mắt trần trụi của nam tử kia, cảm giác mình đã bị xâm phạm đến mức độ nào đó! Nàng lạnh lùng trừng trả lại, nhưng nam nhân kia lại vẫn không biết xấu hổ bày ra nụ cười dụ dỗ với nàng.
.
Huyễn Nhi không để ý, chuyển mắt nhìn bốn phía, lại thu được sát khí trong mắt Lãnh Cương! Sát khí vô cùng dọa người! Hắn đã đem Vô Hà kéo ra phía sau, trong mắt hiện ra rõ ràng sẽ không bỏ qua cho nam nhân này. Trong bụng âm thầm quát lên, ánh mắt của trượng phu mình khó dò, nhìn không ra tâm tư như thế nào.
.
“Huyễn Nhi, không nhận ra phụ thân sao?” Tô Quang Bình giả bộ bày ra vẻ mặt từ ái.
.
“Phụ thân.” Huyễn Nhi chỉ kém không ngồi xổm xuống nhặt da gà đầy đất, thản nhiên đáp lời.
.
“Huyễn Nhi muội muội, muội càng lúc càng xinh đẹp.” Kha Chính Minh đứng lên, muốn đi đến bên cạnh Huyễn Nhi.
.
Vô Giới, Vô Ngân đúng lúc đứng dậy khéo léo ngăn cản.
.
Huyễn Nhi nghi hoặc nhìn Kha Chính Minh.
.
“Ta biết ngươi sao? Ngươi là ai?”
.
Kha Chính Minh cho rằng Huyễn Nhi rất sợ trượng phu Thạch Vô Kỵ hiểu lầm mới cố ý làm như không biết, nhưng lần này đến đây chính là muốn phá hư tình cảm phu thê của bọn họ, mang Huyễn Nhi đi, sau đó dung nạp nàng? Thật đáng tiếc lúc trước không ra tay! Huyễn Nhi hiện tại so với trước kia thậm chí xinh đẹp hơn nhiều. Huyễn Nhi trước kia đẹp thì đẹp, nhưng lại nhát gan sợ sệt, vẻ đẹp không có một chút say mê hấp dẫn, nhìn qua nhiều nhất chỉ là một oa oa (em bé) đường từ chạm trổ tinh mỹ. Nhưng bây giờ lại khác! Ánh mắt thần vận hiện tại của nàng tràn đầy một cổ từ tín, toàn thân tràn ngập phong tình. Trong mỗi cái giơ tay nhấc chân liền tựa như một bài thơ một bức họa. Xem ra Thạch Vô Kỵ khiến cho Huyễn Nhi xinh đẹp toàn diện. Dung nhan khuynh quốc khuynh thành như vậy, chỉ sợ ngay cả hoàng thượng cũng sẽ giật nảy mình! Tướng quân tính là cái gì! Đưa Huyễn Nhi vào cung, cả đời hắn huy hoàng tiến chức.
.
Xoay chuyển ánh mắt, hắn cố tình làm ra diễn cảm đau thương.
.
“Huyễn Nhi, làm sao muội có thể nói không biết huynh? Huynh là Chính Minh ca nha! Người vốn nên nghênh đón muội làm thê tử hẳn là huynh, chỉ trách nửa năm này huynh bị phụ thân tìm trở lại kinh thành, một lòng muốn cầu một chức quan có chút thành tựu trước rồi trở về cưới muội để muội có cuộc sống sung sướng, nhưng Tô đại thúc không hề biết chúng ta từng thề trước hoa dưới nguyệt, cố ý đem muội gả đi, hại muội thương tâm thắt cổ tự tử, tất cả đều là tạo hóa trêu ngươi. Huyễn Nhi! Tất cả đều không phải, Chính Minh ca chịu trách nhiệm. Chỉ cầu muội cho huynh thêm một cơ hội. Cũng hi vọng Thạch công tử giúp người hoàn thành ước vọng, chu toàn cho chúng ta.”
.
Nhìn hắn xướng câu tốt như vậy, Huyễn Nhi nghĩ thầm: người này hẳn nên đi hát tuồng, nhất định có thể nổi danh lập vạn. Lời nói buồn nôn bất cứ lúc nào cũng có thể buột miệng nói ra, lời nói bậy bạ cũng có thể thuận miệng bịa đặt, thật là thần kỳ. Cho dù là Huyễn Nhi tiền nhiệm cũng sẽ không coi trọng loại nam nhân tâm cơ sâu thẫm này, cho nên lời hắn nói, Huyễn Nhi một mực không tin.
.
Huyễn Nhi đứng lên, chậm rãi bước xuống bậc thềm, lạnh lùng nói:
.
“Ý của ngươi là —— Vô Kỵ cướp đi tân nương của ngươi?”
.
Kha Chính Minh vui sướng liều mạng gật đầu, muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
.
Huyễn Nhi khéo léo tránh ra, làm ra vẻ nói :
.
“Nhưng bây giờ ta đã là thê tử của chàng, làm sao bây giờ đây?”
.
“Ta tới thoái hôn! Cái này là có thể.” Tô Quang Bình cao hứng đứng lên, cho rằng nữ nhi sẽ ngoan ngoãn đi theo hắn.
.
Hai mắt Huyễn Nhi băng hàn, khóe miệng mỉm cười nhìn Tô Quang Bình nói :
.
“Hổ dữ không ăn thịt con nha! Ngược lại xem ra ngài so với cầm thú cũng không bằng rồi! Hiện tại ông nhất định rất hối hận, trong lòng sẽ nghĩ ‘sao lại thế này’? Giá trị con người của Tô Huyễn Nhi này vậy mà gấp trăm lần đi lên! Đem ta gả cho Thạch Vô Kỵ, không sính kim không lợi lộc, rất đáng tiếc a! Đừng nói với ta mang ta trở về là vì suy nghĩ cho ta, nói cho ông biết, một chữ ta cũng không tin!”
.
“Ngươi, tiện nữ nhân này!” Tô Quang Bình tức giận không kiềm được theo thói quen vung tay lên muốn tát xuống mặt nàng.
.
Huyễn Nhi ngẩn ra, khẩn cấp lui về sau, nàng không nghĩ tới Tô Quang Bình lại dám ở trên địa bàn của Thạch gia đánh người! Gót chân dẫm lên váy, cả người ngửa về sau, mắt thấy không phải bị đánh cũng nhất định là ngã, lấy tình trạng thân thể của nàng hiện tại cũng không thể chịu đựng.
.
Toàn bộ chuyện kết thúc trong nháy mắt!
.
Thạch Vô Kỵ cách Huyễn Nhi năm trượng, thân hình giống như quỷ mị chẳng biết bay đến từ lúc nào, hắn đỡ lấy Huyễn Nhi đồng thời một quyền đánh bay Tô Quang Bình; chờ Huyễn Nhi thấy rõ ràng thì cả người Tô Quang Bình đã ngã ở ngưỡng cửa, một nửa thân thể ở ngoài cửa, đụng phá một cánh cửa. Mười mấy hán tử cao lớn ăn mặc ác hình ác dạng toàn bộ vội vàng chạy vào, vây quanh ở phía sau Tô Quang Bình! Lại thêm một đám gia đinh ăn mặc trang phục Thạch gia cũng đứng một hàng ở phía sau, chính là nam nhân phương Bắc được nghiêm chỉnh huấn luyện.
.
Chịu sự quản lý trông coi Chính Khí lâu, chiến sĩ Vệ Long phòng thủ trung tâm Ngạo Long bảo.
.
Không khí lập tức ngưng kết, huynh đệ Thạch gia, phu thê Lãnh Cương toàn bộ đứng ở phía sau Thạch Vô Kỵ.
.
Tô Quang Bình còn không biết sống chết, chỉ cảm thấy mất hết thể diện, tất cả đều là tiểu tiện nhân kia làm hại, nhảy dựng lên rống to kêu gào, khóe miệng vẫn còn mang theo máu!
.
“Ngươi kỹ nữ thối này, cho rằng có Thạch gia cho ngươi chỗ dựa liền phấn chấn lên! Chờ ngươi bị hắn chơi ngán rồi, xem ngươi có thể ra vẻ đến lúc nào, còn không phải bị đá đến một bên! Ta sẽ không bỏ qua…”
.
Đe dọa uy hiếp chửi rủa, một chuỗi lời chửi mắng dài liền ra khỏi miệng. Hai phi đao phát sáng lắc lư, nhẹ mỏng như lá liễu hướng thẳng trên mặt hắn, hiểm hiểm bay qua hai má hắn, cắt rụng tóc mai hai bên, sau đó cắm thẳng vào cánh cửa. Không có ai nhìn thấy phi đao đến từ nơi nào, quỷ dị đến gần, vô cùng chuẩn xác khiến cho Tô Quang Bình lập tức im miệng, toát ra mồ hôi lạnh, sợ tới mức chỉ kém không có tè ra quần. Vốn cho rằng võ công của mình gia tăng sau đó triệu tập người trong giang hồ, phòng khi đánh nhau, còn có mấy kế hay, nhưng giờ phút này hắn nhận rõ ý nghĩ của mình quá mức ngây thơ. Tô Quang Bình lấn thiện sợ ác bắt đầu hối hận chính mình đem chuyện làm tới tình cảnh này! Một hơi vẫn chưa kịp thở gấp, một thanh chủy thủ trên tay Thạch Vô Kỵ lấn đến gần cổ của hắn, âm thanh lạnh nhạt nói:
.
“Không ai có thể sống sót rời khỏi Ngạo Long bảo sau khi vũ nhục người của ta. Còn ông, là nhạc phụ của ta, ta nên chiêu đãi ông như thế nào đây?”
.
Toàn thân Tô Quang Bình phát run, động cũng không dám động, chủy thủ của Thạch Vô Kỵ đính ở trên cổ hắn đi vào ba phần thịt, chỉ cần không cẩn thận hút khẩu khí lớn, yết hầu liền sẽ mở một miệng máu. Chậm chạp nói: “Chuyện gì cũng từ từ… Không dám, nói đùa… là nhạc phụ của ngươi a… Ngươi mau lấy ra… đừng dọa ta… Huyễn Nhi…” Hắn làm ra bộ dạng ̣đáng thương mong người khác thương xót nhìn về phía Huyễn Nhi. Kha Chính Minh ở một bên sớm bị dọa đến chân mềm nhuyễn, ngồi trên mặt đất, không một chút tác dụng.
.
Huyễn Nhi đến gần, một tay nhẹ đặt trên vai Thạch Vô Kỵ.
.
“Vô Kỵ, phụ thân thiếp thích nhất nói đùa.”
.
“Đúng nha, đúng nha!” Tô Quang Bình vội vàng phụ hoạ.
.
“Cho nên chúng ta hẳn nên phụng bồi tới cùng! Phụ thân nha, vừa rồi hù sợ ta, những người ở phía sau ngài làm cho ta rất sợ hãi nga!” Huyễn Nhi hết sức làm bộ làm tịch.
.
Tô Quang Bình lại cho rằng Huyễn Nhi đang giúp hắn tìm kiếm lối thoát, vội vàng quát lui những người này, sau đó cười nói:
.
“Không sợ chứ… mau kêu hắn đem dao găm lấy ra… Ta không có cách nào hô hấp.”
.
Huyễn Nhi khờ dại lắc đầu.
.
“Không được đâu! Ta cho ông biết, Vô Kỵ của chúng ta cũng thích nhất là nói đùa! Hơn nữa càng hiểu càng tệ hại hơn. Tỷ như, người khác mắng một câu, chàng sẽ mắng trả lại mười câu, người khác đánh chàng một quyền, chàng sẽ vừa đao vừa kiếm đánh trở về. Hảo ngoạn nhất chính là, chàng thích nhất đem người sửa sang đầu bóng lưởng, hơn nữa ở trên đầu bóng lưởng khoét chữ lên nha, đặc biệt là: một hai ba bốn năm sáu bảy yết hậu ngữ*.” (* : chỗ này là ‘câu nói bỏ lững’ nhưng ta hem hiểu lắm nên để nguyên văn hán việt a ~)
.
Lúc này Tô Quang Bình mới biết bị Huyễn Nhi giở trò đùa bỡn, tức giận muốn mắng lại trở ngại Thạch Vô Kỵ nên không dám lỗ mãng, nghẹn đỏ cả khuôn mặt.
.
Phía sau Huyễn Nhi truyền đến vài tiếng buồn cười, tất nhiên là bọn Vô Ngân.
.
Thạch Vô Kỵ nhịn xuống ý cười, diễn cảm vẫn là âm tàn vô tình.
.
“Ba ngày. Nếu như ba ngày sau ông còn không cút ra khỏi sáu tỉnh Bắc liền cẩn thận cái mạng già của ông. Người đâu! Đem hai người bọn họ ra bên ngoài!”
.
Chiến sĩ Vệ Long mang hai người tay chân như nhũn ra đi ra ngoài, Kha Chính Minh biết rõ đã không cần lo lắng cho tính mạng, muốn lấy lại một chút thể diện liền phóng ngoan thoại (lời nói hung ác).
.
“Phụ thân ta là mệnh quan triều đình, hắn sẽ không bỏ qua cho đám các ngươi…”
.
Một phen bùn lầy đi vào trong miệng hắn, nghẹn lại lời nói của hắn.
.
Thạch Vô Giới ném đi một ít bùn trong tay; còn Lãnh Cương đi ra cửa cùng lúc sát bên người Thạch Vô Kỵ, Thạch Vô Kỵ hỏi:
.
“Đi đâu?”
.
“Giải quyết tư vụ.”
.
Hắn không nói rõ, nhưng Thạch Vô Kỵ biết Lãnh Cương muốn đi xử lý Kha Chính Minh.
.
“Ngay cả phần của ta cũng cùng nhau tính đi, nhưng lưu lại cho hắn một mạng.”
.
“Biết.” Lãnh Cương đi ra ngoài!
.
Huyễn Nhi vô cùng không rõ ràng hai người bọn họ bí hiểm cái gì, giữ chặt Thạch Vô Kỵ nói :
.
“Muốn giết người nào sao?”
.
“Không có.” Thạch Vô Kỵ đỡ nàng ngồi trở lại trên ghế, đem một chén trà sâm cho nàng uống.
.
Thạch Vô Giới khẩn cấp hỏi:
.
“Đại tẩu, một hai ba bốn năm sáu bảy yết hậu ngữ là cái gì?”
.
Huyễn Nhi cố ý lớn tiếng thở dài.
.
“Cái gọi là ‘tự bộc kỳ đoản’ ngài hiểu chưa? Không hiểu chí ít cũng phải giả hiểu, miễn cho người khác cười đệ không có học vấn.”
.
Lúc này hiếm thấy Vô Giới nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
.
“Học vấn học thức, muốn học muốn hỏi, tài khiếu học vấn, đại tẩu nha, bạo dạn hỏi dĩ cầu đáp án chung quy so với giả hiểu còn tốt hơn đi?”
.
Nàng tán thưởng gật đầu, tiểu tử này luôn đấu võ mồm thất bại, cũng rất có tiến bộ, Huyễn Nhi không hề treo ngược khẩu vị của hắn. “Sau bảy chính là tám nha, ‘vương bát’ giả, ‘vương bát’ dã. Không khó minh bạch.”
.
[tám = bát.
.
vương bát có hai nghĩa, một là tên thường gọi của rùa hoặc ba ba; hai là ‘bị cắm sừng’ (lời mắng người có vợ ngoại tình) => cho nên ta không bk ý của Huyễn Nhi mắng ông ta là đồ con rùa hay là mắng ông ta bị cắm sừng, mà ta nghĩ chắc mà mắng ông ta là đồ con rùa á]
.
Mọi người bật cười, quên mất không vui ban nãy, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì. Huyễn Nhi không muốn nói đến Tô Quang Bình, bởi vì nàng đã phát hiện chuyện khiến nàng có hứng thú nhất! Hai mắt sáng ngời cộng thêm sùng bái nhìn về phía trượng phu.
.
“Thiếp không biết chàng biết võ công đấy! Phi đao là chàng phóng ra có đúng không? Chàng có biết bay không? Cho tới bây giờ thiếp đều cho rằng võ công chính là võ hiệp trong tiểu thuyết gạt người gì đó, không thể tưởng được thật sự là có đấy! Luyện như thế nào? Dạy thiếp được không?”
.
Thạch Vô Kỵ phớt lờ cười khẽ.
.
“Cho rằng ta là thần tiên sao? Cái phi thiên này nhiều lắm là thân thể rắn chắc, có thể hành động mau lẹ một chút, nhảy cao, chạy trốn xa, một ngụm khí đan điền có thể so với người bình thường chống đẩy lâu hơn, rất nhiều người chưa từng dòm ngó sâu sắc đã đêm nó thuần hóa. Luyện công vô cùng vất vả, ba người chúng ta lên núi luyện công gần hai mươi năm, cũng chỉ là như thế mà thôi, nàng cho rằng loại chuyện này một đá liền được sao?”
.
“Quá khiêm tốn, đại hiệp.” Huyễn Nhi bất mãn Vô Kỵ một lời kéo qua. Nếu như hỏi không ra cái gì liền lấy hành động biểu thị, đem chén trà sâm đã uống một nửa nếm đến trên người Vô Ngân. Chỉ thấy Vô Ngân mở cây quạt, thân hình động cũng không động chỉ lật cái tay, nửa chén trà sâm bình an đứng ở trên cây quạt, Huyễn Nhi trực tiếp vỗ tay bảo hay.
.
“Hảo hảo nhìn xem! So với giở trò tạp kỹ còn lợi hại hơn!” Hóa ra ba người đều giấu nghề. Nếu bọn hắn không có ý biểu hiện, ngược lại nàng có thể cho bọn hắn cơ hội biểu hiện, trong lòng nghĩ đến một kế, không ngừng cười trộm ý xấu của mình.
.
“Sau này nha, ta sẽ rất không cẩn thận từ lầu hai làm ngã chậu hoa, chậu hoa có thể sẽ rớt trúng ở trên người các ngươi. Sẽ rất không cẩn thận lúc đi bộ vấp ngã, vừa khéo đẩy ngã người bên cạnh xuống sông, cũng có thể sẽ không chú ý gọi người đào một động lớn —— cái loại động lớn này có thể ngã chết người, người không cẩn thận đi qua liền xin lỗi trước! Ai nha! Ta là phụ nữ có thai nha, tính hay quên, hành động bất tiện, mọi người bỏ qua cho.”
.
Đây là uy hiếp! Vẻ mặt của ba huynh đệ đều không khá hơn chút nào.
.
Huyễn Nhi đứng dậy, lôi kéo Vô Hà đang cố gắng nhịn cười rời khỏi Tụ Hiền lâu.
.
“Chúng ta đến Mai viện, có chuyện tìm ta thì đến Mai viện, các ngươi nghỉ ngơi thật tốt.” Hài hước bỏ lại một câu này, tiếng cười thanh thúy từ hành lang dài truyền đến…
.
Ngược lại Thạch Vô Kỵ bật cười, lơ đểnh, trước tiên làm chính sự quan trọng hơn.
.
“Vô Giới, buổi tối dẫn người đem thủ hạ của Tô Quang Bình xử lí, tránh cho bọn hắn tiếp tục xuống tay với Huyễn Nhi.”
.
“Đã biết.” Vô Giới đáp lại.
.
“Bên Lãnh thúc thì sao?” Thạch Vô Kỵ nhìn về phía Vô Ngân.
.
Vô Ngân nói :
.
“Bồ câu đưa thư báo lại, ngày mai sẽ tới.”
.
Thời gian không đến bốn ngày, liền có thể đem người mang đến, Lãnh Tự Dương làm việc không cần phải nói. Nhưng một ngày một đêm khoái mã cấp tốc chạy, nương của Huyễn Nhi chịu được sao?
.
“Từ Giang Tô mang đến?”
.
“Không! Từ Tế Nam, bởi vì đại phòng, nhị phòng Tô gia không dung nạp nàng, đem nàng ném đến một biệt viện hoang vu ở Tế Nam mặc cho nàng tự sinh tự diệt; Lãnh thúc cũng không chạy một ngày một đêm.” Vô Ngân nói rõ.
.
Trên thực tế, từ Tế Nam, lộ trình bốn ngày có hơi chậm một chút.
.
“Khi nào chúng ta xuôi Nam?” Vô Giới hỏi.
.
Hiện nay bốn cừu gia (kẻ thù) đều đã xác định rõ là người nào. Ngạo Long bảo cố gắng nhiều năm bởi vì báo thù, lấy an ủi người chết hồn thiêng(trên trời có linh thiêng), thời cơ cũng đã chín muồi.
.
“Mười ngày sau.”
.
“Không báo cho đại tẩu và Vô Hà sao?” Vô Ngân hỏi.
.
“Không báo.” Biết rõ đối với các nàng cũng không có lợi ích gì, tăng thêm lo lắng mà thôi. Huống chi hiện nay thân thể của Huyễn Nhi không nên chịu kích thích, sau khi sự việc xảy ra, có thể gặp khó khăn.
.
Có thể thỏa mãn nguyện vọng nhiều năm nay, không có vui sướng, chỉ có đau kịch liệt; đau đớn diệt môn mười bảy năm qua, sớm đã cùng xương thịt xen kẽ khó phân, hiện giờ có thể tháo dỡ xuống cũng là máu thịt đầm đìa… May mắn có Huyễn Nhi, nếu không sinh mạng còn lại phải dựa vào cái gì để tiếp tục sống? Huyễn Nhi nha, tiểu vui vẻ này, cho dù cảm giác trên người nàng có lượng thần lực kỳ dị, hành vi lớn mật khiêu khích, học thức phong phú, lộ ra chút tin tức gì đó không đoán được, nói cách khác, quả thực cùng thời đại này không hợp nhau. Mỗi khi suy nghĩ liên quan đến vấn đề này, liền phát hiện chính mình cũng không thực sự muốn biết đáp án, giống như sau khi vạch trần tất cả, chân tướng rõ ràng, Huyễn Nhi liền sẽ biến mất… Không! Hắn không thể mất đi nàng, không thể trong lúc nàng mang cho hắn nụ cười mất đi nàng.
.
.
Sáng sớm ngày thứ hai, Huyễn Nhi kéo trượng phu đến Mai viện chơi cờ vây với Vô Hà, thắng Vô Hà, bại bởi Lãnh Cương, sau đó Vô Giới, Vô Ngân cũng chạy đến, từng người thay nhau ra trận. Cảm xúc vui vẻ của Huyễn Nhi lây truyền cho mọi người, mỗi người chuyên tâm đánh cờ, cũng cùng nhau dùng bữa ở trên bàn đá của Mai viện. Nàng vui vẻ là có nguyên nhân, hôm nay Vô Kỵ phải bồi nàng cả ngày. Nàng dự định đi dạo khắp nơi trên dưới Ngạo Long bảo, nói ra thực mất mặt, thỉnh thoảng nàng vẫn sẽ lạc đường.
.
Cho rằng có thể có một ngày thanh thản, nhưng vừa dùng xong bữa sáng liền có chuyện tìm tới cửa! Văn tổng quản Vương Hạo – một trong những tổng quản phụ trách tiếp đãi lại đây nói:
.
“Tô viên ngoại và Kha công tử tới chơi! Đang ngồi ở Tụ Hiền lâu.”
.
“Biết rồi.” Thạch Vô Kỵ gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt mất hứng của Huyễn Nhi, cười nói: “Đi thôi, không thấy được nàng hắn sẽ không chết tâm.”
.
Đoàn người đi về phía Tụ Hiền lâu.
.
Trước khi vào cửa, Thạch Vô Kỵ nhìn Huyễn Nhi thì thầm.
.
“Nếu hắn uy hiếp mang nàng đi. Nàng sẽ như thế nào?”
.
Huyễn Nhi nhíu mày.
.
“Tại sao thiếp phải ngoan ngoãn đi theo hắn? Nhưng nếu tướng quân kia anh tuấn uy mãnh hơn chàng, ngược lại thiếp sẽ xem xét một chút.”
.
Thấy Thạch Vô Kỵ sa sầm mặt, Huyễn Nhi biết hắn không thích nghe nàng nói ra những lời này; hắn biết rõ là nói đùa nhưng sắc mặt vẫn kéo dài, rầu rĩ trừng nàng.
.
“Đúng không?” Đột nhiên buộc chặc cánh tay, cả người nàng áp vào trên người hắn. “Nói! Nàng chỉ thuộc về ta!”
.
“Hài tử trong bụng có thể chứng minh nha! Bộ dạng ăn giấm của chàng thật sự thích thú.” Nàng cúi đầu cười khẽ. Hai người đã tiến vào đại sảnh của Tụ Hiền lâu, những người khác đi theo ở phía sau.
.
Vừa mở cửa đi vào, Huyễn Nhi liền cảm thấy có một đôi mắt tham lam không có hảo ý trực tiếp trừng ở trên người nàng, vô cùng lỗ mãn.
.
Lúc Thạch Vô Kỵ chào hỏi với Tô Quang Bình, Huyễn Nhi nhìn về phía chủ nhân của ánh mắt kia. Một nam tử dày đặc khí son phấn, có thể được coi là xinh đẹp, môi hồng răng trắng, cơ hồ có thể ganh đua tư sắc cùng với nữ nhân, điển hình tài tử phương Nam. Nhưng một đôi mắt tà khí tham lam kia đã phá hủy khí chất tài tử nên có, khiến cho toàn thân hắn thoạt nhìn thuộc về hạng người gian nịnh; làm giàu nhất định bất nhân, làm quan nhất định tham ô, khí phách đào hoa trong mắt lại hiển thị ra cố chấp ngang ngược cướp đoạt đối với nữ nhân. Lúc này đôi mắt kia không biết xấu hổ đảo quanh ở trên người nàng và Vô Hà, trong lúc đó bộ dạng hết sức hạ lưu.
.
Cho tới bây giờ, Huyễn Nhi cảm thấy chuyện ý dâm chỉ là chuyện cá nhân, dù sao không có nguy hại đến người khác. Nhưng giờ phút này nàng không nghĩ như vậy, trong ánh mắt trần trụi của nam tử kia, cảm giác mình đã bị xâm phạm đến mức độ nào đó! Nàng lạnh lùng trừng trả lại, nhưng nam nhân kia lại vẫn không biết xấu hổ bày ra nụ cười dụ dỗ với nàng.
.
Huyễn Nhi không để ý, chuyển mắt nhìn bốn phía, lại thu được sát khí trong mắt Lãnh Cương! Sát khí vô cùng dọa người! Hắn đã đem Vô Hà kéo ra phía sau, trong mắt hiện ra rõ ràng sẽ không bỏ qua cho nam nhân này. Trong bụng âm thầm quát lên, ánh mắt của trượng phu mình khó dò, nhìn không ra tâm tư như thế nào.
.
“Huyễn Nhi, không nhận ra phụ thân sao?” Tô Quang Bình giả bộ bày ra vẻ mặt từ ái.
.
“Phụ thân.” Huyễn Nhi chỉ kém không ngồi xổm xuống nhặt da gà đầy đất, thản nhiên đáp lời.
.
“Huyễn Nhi muội muội, muội càng lúc càng xinh đẹp.” Kha Chính Minh đứng lên, muốn đi đến bên cạnh Huyễn Nhi.
.
Vô Giới, Vô Ngân đúng lúc đứng dậy khéo léo ngăn cản.
.
Huyễn Nhi nghi hoặc nhìn Kha Chính Minh.
.
“Ta biết ngươi sao? Ngươi là ai?”
.
Kha Chính Minh cho rằng Huyễn Nhi rất sợ trượng phu Thạch Vô Kỵ hiểu lầm mới cố ý làm như không biết, nhưng lần này đến đây chính là muốn phá hư tình cảm phu thê của bọn họ, mang Huyễn Nhi đi, sau đó dung nạp nàng? Thật đáng tiếc lúc trước không ra tay! Huyễn Nhi hiện tại so với trước kia thậm chí xinh đẹp hơn nhiều. Huyễn Nhi trước kia đẹp thì đẹp, nhưng lại nhát gan sợ sệt, vẻ đẹp không có một chút say mê hấp dẫn, nhìn qua nhiều nhất chỉ là một oa oa (em bé) đường từ chạm trổ tinh mỹ. Nhưng bây giờ lại khác! Ánh mắt thần vận hiện tại của nàng tràn đầy một cổ từ tín, toàn thân tràn ngập phong tình. Trong mỗi cái giơ tay nhấc chân liền tựa như một bài thơ một bức họa. Xem ra Thạch Vô Kỵ khiến cho Huyễn Nhi xinh đẹp toàn diện. Dung nhan khuynh quốc khuynh thành như vậy, chỉ sợ ngay cả hoàng thượng cũng sẽ giật nảy mình! Tướng quân tính là cái gì! Đưa Huyễn Nhi vào cung, cả đời hắn huy hoàng tiến chức.
.
Xoay chuyển ánh mắt, hắn cố tình làm ra diễn cảm đau thương.
.
“Huyễn Nhi, làm sao muội có thể nói không biết huynh? Huynh là Chính Minh ca nha! Người vốn nên nghênh đón muội làm thê tử hẳn là huynh, chỉ trách nửa năm này huynh bị phụ thân tìm trở lại kinh thành, một lòng muốn cầu một chức quan có chút thành tựu trước rồi trở về cưới muội để muội có cuộc sống sung sướng, nhưng Tô đại thúc không hề biết chúng ta từng thề trước hoa dưới nguyệt, cố ý đem muội gả đi, hại muội thương tâm thắt cổ tự tử, tất cả đều là tạo hóa trêu ngươi. Huyễn Nhi! Tất cả đều không phải, Chính Minh ca chịu trách nhiệm. Chỉ cầu muội cho huynh thêm một cơ hội. Cũng hi vọng Thạch công tử giúp người hoàn thành ước vọng, chu toàn cho chúng ta.”
.
Nhìn hắn xướng câu tốt như vậy, Huyễn Nhi nghĩ thầm: người này hẳn nên đi hát tuồng, nhất định có thể nổi danh lập vạn. Lời nói buồn nôn bất cứ lúc nào cũng có thể buột miệng nói ra, lời nói bậy bạ cũng có thể thuận miệng bịa đặt, thật là thần kỳ. Cho dù là Huyễn Nhi tiền nhiệm cũng sẽ không coi trọng loại nam nhân tâm cơ sâu thẫm này, cho nên lời hắn nói, Huyễn Nhi một mực không tin.
.
Huyễn Nhi đứng lên, chậm rãi bước xuống bậc thềm, lạnh lùng nói:
.
“Ý của ngươi là —— Vô Kỵ cướp đi tân nương của ngươi?”
.
Kha Chính Minh vui sướng liều mạng gật đầu, muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
.
Huyễn Nhi khéo léo tránh ra, làm ra vẻ nói :
.
“Nhưng bây giờ ta đã là thê tử của chàng, làm sao bây giờ đây?”
.
“Ta tới thoái hôn! Cái này là có thể.” Tô Quang Bình cao hứng đứng lên, cho rằng nữ nhi sẽ ngoan ngoãn đi theo hắn.
.
Hai mắt Huyễn Nhi băng hàn, khóe miệng mỉm cười nhìn Tô Quang Bình nói :
.
“Hổ dữ không ăn thịt con nha! Ngược lại xem ra ngài so với cầm thú cũng không bằng rồi! Hiện tại ông nhất định rất hối hận, trong lòng sẽ nghĩ ‘sao lại thế này’? Giá trị con người của Tô Huyễn Nhi này vậy mà gấp trăm lần đi lên! Đem ta gả cho Thạch Vô Kỵ, không sính kim không lợi lộc, rất đáng tiếc a! Đừng nói với ta mang ta trở về là vì suy nghĩ cho ta, nói cho ông biết, một chữ ta cũng không tin!”
.
“Ngươi, tiện nữ nhân này!” Tô Quang Bình tức giận không kiềm được theo thói quen vung tay lên muốn tát xuống mặt nàng.
.
Huyễn Nhi ngẩn ra, khẩn cấp lui về sau, nàng không nghĩ tới Tô Quang Bình lại dám ở trên địa bàn của Thạch gia đánh người! Gót chân dẫm lên váy, cả người ngửa về sau, mắt thấy không phải bị đánh cũng nhất định là ngã, lấy tình trạng thân thể của nàng hiện tại cũng không thể chịu đựng.
.
Toàn bộ chuyện kết thúc trong nháy mắt!
.
Thạch Vô Kỵ cách Huyễn Nhi năm trượng, thân hình giống như quỷ mị chẳng biết bay đến từ lúc nào, hắn đỡ lấy Huyễn Nhi đồng thời một quyền đánh bay Tô Quang Bình; chờ Huyễn Nhi thấy rõ ràng thì cả người Tô Quang Bình đã ngã ở ngưỡng cửa, một nửa thân thể ở ngoài cửa, đụng phá một cánh cửa. Mười mấy hán tử cao lớn ăn mặc ác hình ác dạng toàn bộ vội vàng chạy vào, vây quanh ở phía sau Tô Quang Bình! Lại thêm một đám gia đinh ăn mặc trang phục Thạch gia cũng đứng một hàng ở phía sau, chính là nam nhân phương Bắc được nghiêm chỉnh huấn luyện.
.
Chịu sự quản lý trông coi Chính Khí lâu, chiến sĩ Vệ Long phòng thủ trung tâm Ngạo Long bảo.
.
Không khí lập tức ngưng kết, huynh đệ Thạch gia, phu thê Lãnh Cương toàn bộ đứng ở phía sau Thạch Vô Kỵ.
.
Tô Quang Bình còn không biết sống chết, chỉ cảm thấy mất hết thể diện, tất cả đều là tiểu tiện nhân kia làm hại, nhảy dựng lên rống to kêu gào, khóe miệng vẫn còn mang theo máu!
.
“Ngươi kỹ nữ thối này, cho rằng có Thạch gia cho ngươi chỗ dựa liền phấn chấn lên! Chờ ngươi bị hắn chơi ngán rồi, xem ngươi có thể ra vẻ đến lúc nào, còn không phải bị đá đến một bên! Ta sẽ không bỏ qua…”
.
Đe dọa uy hiếp chửi rủa, một chuỗi lời chửi mắng dài liền ra khỏi miệng. Hai phi đao phát sáng lắc lư, nhẹ mỏng như lá liễu hướng thẳng trên mặt hắn, hiểm hiểm bay qua hai má hắn, cắt rụng tóc mai hai bên, sau đó cắm thẳng vào cánh cửa. Không có ai nhìn thấy phi đao đến từ nơi nào, quỷ dị đến gần, vô cùng chuẩn xác khiến cho Tô Quang Bình lập tức im miệng, toát ra mồ hôi lạnh, sợ tới mức chỉ kém không có tè ra quần. Vốn cho rằng võ công của mình gia tăng sau đó triệu tập người trong giang hồ, phòng khi đánh nhau, còn có mấy kế hay, nhưng giờ phút này hắn nhận rõ ý nghĩ của mình quá mức ngây thơ. Tô Quang Bình lấn thiện sợ ác bắt đầu hối hận chính mình đem chuyện làm tới tình cảnh này! Một hơi vẫn chưa kịp thở gấp, một thanh chủy thủ trên tay Thạch Vô Kỵ lấn đến gần cổ của hắn, âm thanh lạnh nhạt nói:
.
“Không ai có thể sống sót rời khỏi Ngạo Long bảo sau khi vũ nhục người của ta. Còn ông, là nhạc phụ của ta, ta nên chiêu đãi ông như thế nào đây?”
.
Toàn thân Tô Quang Bình phát run, động cũng không dám động, chủy thủ của Thạch Vô Kỵ đính ở trên cổ hắn đi vào ba phần thịt, chỉ cần không cẩn thận hút khẩu khí lớn, yết hầu liền sẽ mở một miệng máu. Chậm chạp nói: “Chuyện gì cũng từ từ… Không dám, nói đùa… là nhạc phụ của ngươi a… Ngươi mau lấy ra… đừng dọa ta… Huyễn Nhi…” Hắn làm ra bộ dạng ̣đáng thương mong người khác thương xót nhìn về phía Huyễn Nhi. Kha Chính Minh ở một bên sớm bị dọa đến chân mềm nhuyễn, ngồi trên mặt đất, không một chút tác dụng.
.
Huyễn Nhi đến gần, một tay nhẹ đặt trên vai Thạch Vô Kỵ.
.
“Vô Kỵ, phụ thân thiếp thích nhất nói đùa.”
.
“Đúng nha, đúng nha!” Tô Quang Bình vội vàng phụ hoạ.
.
“Cho nên chúng ta hẳn nên phụng bồi tới cùng! Phụ thân nha, vừa rồi hù sợ ta, những người ở phía sau ngài làm cho ta rất sợ hãi nga!” Huyễn Nhi hết sức làm bộ làm tịch.
.
Tô Quang Bình lại cho rằng Huyễn Nhi đang giúp hắn tìm kiếm lối thoát, vội vàng quát lui những người này, sau đó cười nói:
.
“Không sợ chứ… mau kêu hắn đem dao găm lấy ra… Ta không có cách nào hô hấp.”
.
Huyễn Nhi khờ dại lắc đầu.
.
“Không được đâu! Ta cho ông biết, Vô Kỵ của chúng ta cũng thích nhất là nói đùa! Hơn nữa càng hiểu càng tệ hại hơn. Tỷ như, người khác mắng một câu, chàng sẽ mắng trả lại mười câu, người khác đánh chàng một quyền, chàng sẽ vừa đao vừa kiếm đánh trở về. Hảo ngoạn nhất chính là, chàng thích nhất đem người sửa sang đầu bóng lưởng, hơn nữa ở trên đầu bóng lưởng khoét chữ lên nha, đặc biệt là: một hai ba bốn năm sáu bảy yết hậu ngữ*.” (* : chỗ này là ‘câu nói bỏ lững’ nhưng ta hem hiểu lắm nên để nguyên văn hán việt a ~)
.
Lúc này Tô Quang Bình mới biết bị Huyễn Nhi giở trò đùa bỡn, tức giận muốn mắng lại trở ngại Thạch Vô Kỵ nên không dám lỗ mãng, nghẹn đỏ cả khuôn mặt.
.
Phía sau Huyễn Nhi truyền đến vài tiếng buồn cười, tất nhiên là bọn Vô Ngân.
.
Thạch Vô Kỵ nhịn xuống ý cười, diễn cảm vẫn là âm tàn vô tình.
.
“Ba ngày. Nếu như ba ngày sau ông còn không cút ra khỏi sáu tỉnh Bắc liền cẩn thận cái mạng già của ông. Người đâu! Đem hai người bọn họ ra bên ngoài!”
.
Chiến sĩ Vệ Long mang hai người tay chân như nhũn ra đi ra ngoài, Kha Chính Minh biết rõ đã không cần lo lắng cho tính mạng, muốn lấy lại một chút thể diện liền phóng ngoan thoại (lời nói hung ác).
.
“Phụ thân ta là mệnh quan triều đình, hắn sẽ không bỏ qua cho đám các ngươi…”
.
Một phen bùn lầy đi vào trong miệng hắn, nghẹn lại lời nói của hắn.
.
Thạch Vô Giới ném đi một ít bùn trong tay; còn Lãnh Cương đi ra cửa cùng lúc sát bên người Thạch Vô Kỵ, Thạch Vô Kỵ hỏi:
.
“Đi đâu?”
.
“Giải quyết tư vụ.”
.
Hắn không nói rõ, nhưng Thạch Vô Kỵ biết Lãnh Cương muốn đi xử lý Kha Chính Minh.
.
“Ngay cả phần của ta cũng cùng nhau tính đi, nhưng lưu lại cho hắn một mạng.”
.
“Biết.” Lãnh Cương đi ra ngoài!
.
Huyễn Nhi vô cùng không rõ ràng hai người bọn họ bí hiểm cái gì, giữ chặt Thạch Vô Kỵ nói :
.
“Muốn giết người nào sao?”
.
“Không có.” Thạch Vô Kỵ đỡ nàng ngồi trở lại trên ghế, đem một chén trà sâm cho nàng uống.
.
Thạch Vô Giới khẩn cấp hỏi:
.
“Đại tẩu, một hai ba bốn năm sáu bảy yết hậu ngữ là cái gì?”
.
Huyễn Nhi cố ý lớn tiếng thở dài.
.
“Cái gọi là ‘tự bộc kỳ đoản’ ngài hiểu chưa? Không hiểu chí ít cũng phải giả hiểu, miễn cho người khác cười đệ không có học vấn.”
.
Lúc này hiếm thấy Vô Giới nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
.
“Học vấn học thức, muốn học muốn hỏi, tài khiếu học vấn, đại tẩu nha, bạo dạn hỏi dĩ cầu đáp án chung quy so với giả hiểu còn tốt hơn đi?”
.
Nàng tán thưởng gật đầu, tiểu tử này luôn đấu võ mồm thất bại, cũng rất có tiến bộ, Huyễn Nhi không hề treo ngược khẩu vị của hắn. “Sau bảy chính là tám nha, ‘vương bát’ giả, ‘vương bát’ dã. Không khó minh bạch.”
.
[tám = bát.
.
vương bát có hai nghĩa, một là tên thường gọi của rùa hoặc ba ba; hai là ‘bị cắm sừng’ (lời mắng người có vợ ngoại tình) => cho nên ta không bk ý của Huyễn Nhi mắng ông ta là đồ con rùa hay là mắng ông ta bị cắm sừng, mà ta nghĩ chắc mà mắng ông ta là đồ con rùa á]
.
Mọi người bật cười, quên mất không vui ban nãy, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì. Huyễn Nhi không muốn nói đến Tô Quang Bình, bởi vì nàng đã phát hiện chuyện khiến nàng có hứng thú nhất! Hai mắt sáng ngời cộng thêm sùng bái nhìn về phía trượng phu.
.
“Thiếp không biết chàng biết võ công đấy! Phi đao là chàng phóng ra có đúng không? Chàng có biết bay không? Cho tới bây giờ thiếp đều cho rằng võ công chính là võ hiệp trong tiểu thuyết gạt người gì đó, không thể tưởng được thật sự là có đấy! Luyện như thế nào? Dạy thiếp được không?”
.
Thạch Vô Kỵ phớt lờ cười khẽ.
.
“Cho rằng ta là thần tiên sao? Cái phi thiên này nhiều lắm là thân thể rắn chắc, có thể hành động mau lẹ một chút, nhảy cao, chạy trốn xa, một ngụm khí đan điền có thể so với người bình thường chống đẩy lâu hơn, rất nhiều người chưa từng dòm ngó sâu sắc đã đêm nó thuần hóa. Luyện công vô cùng vất vả, ba người chúng ta lên núi luyện công gần hai mươi năm, cũng chỉ là như thế mà thôi, nàng cho rằng loại chuyện này một đá liền được sao?”
.
“Quá khiêm tốn, đại hiệp.” Huyễn Nhi bất mãn Vô Kỵ một lời kéo qua. Nếu như hỏi không ra cái gì liền lấy hành động biểu thị, đem chén trà sâm đã uống một nửa nếm đến trên người Vô Ngân. Chỉ thấy Vô Ngân mở cây quạt, thân hình động cũng không động chỉ lật cái tay, nửa chén trà sâm bình an đứng ở trên cây quạt, Huyễn Nhi trực tiếp vỗ tay bảo hay.
.
“Hảo hảo nhìn xem! So với giở trò tạp kỹ còn lợi hại hơn!” Hóa ra ba người đều giấu nghề. Nếu bọn hắn không có ý biểu hiện, ngược lại nàng có thể cho bọn hắn cơ hội biểu hiện, trong lòng nghĩ đến một kế, không ngừng cười trộm ý xấu của mình.
.
“Sau này nha, ta sẽ rất không cẩn thận từ lầu hai làm ngã chậu hoa, chậu hoa có thể sẽ rớt trúng ở trên người các ngươi. Sẽ rất không cẩn thận lúc đi bộ vấp ngã, vừa khéo đẩy ngã người bên cạnh xuống sông, cũng có thể sẽ không chú ý gọi người đào một động lớn —— cái loại động lớn này có thể ngã chết người, người không cẩn thận đi qua liền xin lỗi trước! Ai nha! Ta là phụ nữ có thai nha, tính hay quên, hành động bất tiện, mọi người bỏ qua cho.”
.
Đây là uy hiếp! Vẻ mặt của ba huynh đệ đều không khá hơn chút nào.
.
Huyễn Nhi đứng dậy, lôi kéo Vô Hà đang cố gắng nhịn cười rời khỏi Tụ Hiền lâu.
.
“Chúng ta đến Mai viện, có chuyện tìm ta thì đến Mai viện, các ngươi nghỉ ngơi thật tốt.” Hài hước bỏ lại một câu này, tiếng cười thanh thúy từ hành lang dài truyền đến…
.
Ngược lại Thạch Vô Kỵ bật cười, lơ đểnh, trước tiên làm chính sự quan trọng hơn.
.
“Vô Giới, buổi tối dẫn người đem thủ hạ của Tô Quang Bình xử lí, tránh cho bọn hắn tiếp tục xuống tay với Huyễn Nhi.”
.
“Đã biết.” Vô Giới đáp lại.
.
“Bên Lãnh thúc thì sao?” Thạch Vô Kỵ nhìn về phía Vô Ngân.
.
Vô Ngân nói :
.
“Bồ câu đưa thư báo lại, ngày mai sẽ tới.”
.
Thời gian không đến bốn ngày, liền có thể đem người mang đến, Lãnh Tự Dương làm việc không cần phải nói. Nhưng một ngày một đêm khoái mã cấp tốc chạy, nương của Huyễn Nhi chịu được sao?
.
“Từ Giang Tô mang đến?”
.
“Không! Từ Tế Nam, bởi vì đại phòng, nhị phòng Tô gia không dung nạp nàng, đem nàng ném đến một biệt viện hoang vu ở Tế Nam mặc cho nàng tự sinh tự diệt; Lãnh thúc cũng không chạy một ngày một đêm.” Vô Ngân nói rõ.
.
Trên thực tế, từ Tế Nam, lộ trình bốn ngày có hơi chậm một chút.
.
“Khi nào chúng ta xuôi Nam?” Vô Giới hỏi.
.
Hiện nay bốn cừu gia (kẻ thù) đều đã xác định rõ là người nào. Ngạo Long bảo cố gắng nhiều năm bởi vì báo thù, lấy an ủi người chết hồn thiêng(trên trời có linh thiêng), thời cơ cũng đã chín muồi.
.
“Mười ngày sau.”
.
“Không báo cho đại tẩu và Vô Hà sao?” Vô Ngân hỏi.
.
“Không báo.” Biết rõ đối với các nàng cũng không có lợi ích gì, tăng thêm lo lắng mà thôi. Huống chi hiện nay thân thể của Huyễn Nhi không nên chịu kích thích, sau khi sự việc xảy ra, có thể gặp khó khăn.
.
Có thể thỏa mãn nguyện vọng nhiều năm nay, không có vui sướng, chỉ có đau kịch liệt; đau đớn diệt môn mười bảy năm qua, sớm đã cùng xương thịt xen kẽ khó phân, hiện giờ có thể tháo dỡ xuống cũng là máu thịt đầm đìa… May mắn có Huyễn Nhi, nếu không sinh mạng còn lại phải dựa vào cái gì để tiếp tục sống? Huyễn Nhi nha, tiểu vui vẻ này, cho dù cảm giác trên người nàng có lượng thần lực kỳ dị, hành vi lớn mật khiêu khích, học thức phong phú, lộ ra chút tin tức gì đó không đoán được, nói cách khác, quả thực cùng thời đại này không hợp nhau. Mỗi khi suy nghĩ liên quan đến vấn đề này, liền phát hiện chính mình cũng không thực sự muốn biết đáp án, giống như sau khi vạch trần tất cả, chân tướng rõ ràng, Huyễn Nhi liền sẽ biến mất… Không! Hắn không thể mất đi nàng, không thể trong lúc nàng mang cho hắn nụ cười mất đi nàng.
/13
|