Cảm giác đầu tiên trong đầu cô là đau.
Cô chớp hàng mi, thử tập trung tiêu điểm. Khi cô nhìn rõ màn che được móc phía trên đầu nhẹ bay thì cô muốn cười, mà cô thật sự cười ra tiếng.
Tiểu thư! Tiểu thư tỉnh rồi! Nghe được tiếng cười của cô, tiếng hô kinh hỉ vang lên trong phòng.
Tiểu thư? Cô ngẩn người. Ngay khi mắt chưa kịp thích ứng với ánh sáng thì màn giường phút chốc bị kéo ra, vài cô gái trẻ tuổi ăn mặc kỳ lạ vây quanh bên giường cô, mỉm cười nhìn cô.
Cô nhìn người thứ nhất đến người cuối cùng, phát hiện mỗi người đều mặc trang phục cổ trang giống như trong phim truyền hình, đầu tóc chải xước ngược lên, váy dài có kéo tua rua, cô lập tức nhắm mắt lại, lại mở ra, ảo ảnh trước mắt vẫn ko biến mất.
Các người.... Cô giãy dụa muốn rời giường, nhưng cơ thể không nghe theo ý cô. Ông trời, không phải tôi bị đụng vào đầu sao? Sẽ không bị bại liệt chứ?
Tiểu thư, cẩn thận, người hôn mê mấy ngày, khó khăn lắm mới tỉnh lại đó. Cô gái đầu tiên đưa tay ngăn cô lại, không cho cô làm bị thương chính mình.
Tôi....Các ngươi là ai? Tại sao tôi lại ở chỗ này? Ba mẹ tôi đâu? Trâu Tranh muốn đẩy cô gái đang đè cô ra, nhưng phát hiện ngay cả giọng nói cũng yếu ớt còn làm cho chính mình phải cau mày.
Tiểu thư, người không sao chứ? người hôn mê nên quên mình là ai sao?
Mấy cô gái lộ vẻ mặt sợ hãi. Một cô gái trong đó vội xông ra ngoài.
Tôi không quên, tôi là Trâu Tranh, nhưng thật ra các người là ai? Làm sao có thể ăn mặc kiểu này? Tôi biết rồi, có phải thằng em đáng ghét của tôi thuê các ngươi tới náo loạn tôi đúng không? Trâu Tranh trừng mắt với họ.
Trời ạ! Tiểu thư điên rồi! Tiểu thư trúng tà rồi!
Ai trúng tà, tôi rất tỉnh táo! Trâu Tranh xem thường cô gái đang thét chói tai, cố gắng chống đỡ mình.
Cô thấy trên người mình phủ trường bào màu trắng thì nhíu mày lại, thằng nhóc Trâu Dung thối tha này, đùa cũng lớn quá rồi.
“Tiểu thư, người đừng kích động, chú ý thân thể!”
Tôi chỉ đụng phải đầu thôi, cũng không phải sắp chết! Trâu Tranh cố hết sức ngồi dậy, không ngờ mới động một chút thì thở hổn hển như muốn tắt thở.
Cô ngồi ở mép giường gắng sức hít thở, mắt không ngừng di chuyển ở trong phòng. Bài trí hoàn toàn theo cổ đại, trong lòng cô bắt đầu sợ hãi, khi tầm mắt cô nhìn đến bên cạnh cái tủ nhỏ bằng gỗ lim có đặt một cái gương đồng nhìn quen mắt thì tay cô nổi hết cả da gà.
Vậy....Đó là cái gì? Cô chỉ gương đồng hỏi.
Gương ạ
Tôi biết là gương, cái gương đó tên gỉ?
Dạ....Nô tỳ nghe nói là....Song Long....Đúng rồi, gương Song Long bạch ngọc, là Tạ thiếu gia đặc biệt tìm cho tiểu thư đó, nghe nói có thể bảo hộ nguyên thần, là một bảo vật đó. Một cô gái có gương mặt tròn vội vàng nói.
Không phải gương Song Long bạch ngọc bị đập bể rồi sao? Thế nào khi tỉnh dậy lại còn nguyên vẹn vậy? Trâu Tranh trợn tròn mắt kêu lên. Tiểu thư....Rốt cuộc người làm sao vậy? Mấy cô gái khẩn trương nhìn Trâu Tranh.
Tôi rất khỏe....Chỉ là, cho tôi hỏi một chút, bây giờ là mấy giờ? Trâu Tranh thở sâu, mỉm cười nhìn họ.
Bây giờ là giờ thìn.
Giờ thìn? Trâu Tranh hô hấp có chút dồn dập, cô nuốt nước miếng, giọng run run hỏi lại: Vậy....Bây giờ là thời đại...nào?
Thái tổ Kiến Long....Năm thứ hai. Cô gái mặt tròn khó hiểu nhìn cô.
Tay Trâu Tranh chợt cứng lại, đầu có hơi choáng váng. Cô....Nói cái gì? Thái tổ năm thứ hai? Cô chỉ người khoác hoàng bào là Triệu Khuôn Dận?
Tiểu thư, tại sao người có thể gọi thẳng tục danh của đương kim thánh thượng chứ! Một cô gái khác tên Lục Y khẩn trương khẽ gọị.
Trâu Tranh ngồi yên ở mép giường, không nghe thấy cô gái đang sợ hãi kêu la, trong đầu cô vẫn không thể tiêu hóa được những tin tức vừa nghe. Đây nhất định là mơ, nhất định là mơ! Chờ cô ngủ dậy mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Trâu Tranh một lần nữa quay về giường nằm, nhắm mắt lại sẽ không thấy hiện thực.
Tiểu thư? Người làm sao vậy? Lại không thoải mái sao? Cô gái Mặt tròn vừa lo lắng vừa xông lên.
Tôi chỉ muốn khi tỉnh lại sẽ phát hiện tất cả chỉ là mơ, tôi chỉ đang nằm mơ thôi. Trâu Tranh nhắm chặt mắt, không ngừng thôi miên chính mình.
Trời ơi! Nhanh đi báo cho phu nhân, tiểu thư bị hồ đồ rồi! Cô gái mặt tròn kêu lên, theo đó mấy cô gái khác cũng chân tay luống cuống vây quanh cô, làm Trâu Tranh không thể không đối mặt với sự thật.
Im lặng, đừng kêu nữa! Các cô thật ồn ào. Trâu Tranh mở mắt, day day huyệt thái dương rồi nói.
Tiểu thư, người đừng làm bọn nô tỳ sợ, Thúy nhi chịu không nổi đâu. Cô gái mặt tròn nhìn cô như muốn khóc.
Tôi không phải là tiểu thư nhà các người, tôi là Trâu Tranh, tôi không biết tại sao tôi lại trở về thời đại này, nhưng thực sự tôi là người của mấy trăm năm sau.... Trâu Tranh liều mạng muốn giải thích, nhưng thấy bọn họ ai cũng trợn mắt há mồm, nhìn cô như người điên, lập tức thức thời ngậm miệng lại, đừng nói là bọn họ, chính cô cũng không cách nào chấp nhận, tỉnh lại thì thành người cổ đại.
Tình nhi, Tình nhi! Giọng nữ lo lắng truyền từ bên ngoài vào trong phòng.
Chỉ chốc lát sau, lúc này một người phụ nữ xinh đẹp khoảng ba, bốn mươi tuổi vào phòng, ôm Trâu Tranh thương tiếc.
Trâu Tranh có chút xấu hổ đẩy bà ra, cười khan nói: Xin chào....Bà là?
Người phụ nữ xinh đẹp khiếp sợ nhìn cô, nước mắt dâng lên trong mắt kêu lên: Sao lại thế này? Làm sao Tình nhi có thể thành như vậy? Tình nhi, con không nhận ra nương sao? Ta là nương con!
Nhìn bọn họ kêu cô nữ nhi, gọi cô tiểu thư, chẳng lẽ chỉ có linh hồn cô xuyên đến thời đại quỷ quái này, mà cơ thể mình vẫn là người tên Tình nhi?
Thực xin lỗi, nhưng mà, tôi không phải con gái của bà.... Cô còn chưa nói xong, đã bị một trận gào khóc kinh thiên động địa cắt ngang.
Tình nhi, con làm sao vậy? Tại sao không nhận ra nương? Ta biết rồi, con bị trúng tà, người đâu, mau đi mời đạo sĩ đến làm phép trừ tà …”
Phu nhân? Tôi không phải trúng tà, chỉ là không cẩn thận nhập vào cơ thể này...
Cái gì? Cái gì hỏi mượn cơ thể? Ngươi là cô hồn dã quỷ ở đâu đến chiếm đoạt thân thể nữ nhi ta? Cả người phu nhân bắn ra sau vài bước, trừng Trâu Tranh thét chói tai.
Không phải quỷ cũng không phải quái. Ta chỉ là....Chính là....Ta cũng không biết. Trâu Tranh muốn giải thích, nhưng cô cũng không rõ mình đến như thế nào, nói đến sau lại chỉ vô lực rũ vai xuống, thở dài chán nản.
Ta biết chính là bệnh hồ đồ, nghỉ ngơi một chút sẽ tỉnh lại Phu nhân cẩn thận nói, trong mắt lại tràn đầy nghi ngờ.
Phải, tôi nên nghỉ ngơi một chút Không muốn kích thích đối phương, Trâu Tranh chỉ có thể lựa chọn tạm nhượng bộ. Chờ sau khi cô phục hồi lại sức khỏe, lại nghĩ cách tiếp!
---
Một trận tiếng chuông ồn ào xen lẫn tiếng nói mơ hồ, làm Trâu Tranh mở mí mắt mệt mỏi.
Trước mắt vẫn là xếp đặt trang sức cổ xưa, ngoài cười khổ ra thì cô không muốn trốn tránh sự thật cho là mình nằm mơ nữa.
Cô cố sức chống đỡ cơ thể “ mình lên, nhìn thấy hai cánh tay gầy trơ xương lởm chởm, tiện thể nhìn xuống bộ ngực phẳng lì, không khỏi thở dài.
Ở thế kỷ 21, cô cũng đã không đầy đặn, không ngờ thân thể này lại gầy hơn que củi nữa, ngay cả lúc cô học tiểu học cũng phát triển tốt hơn cơ thể bây giờ nữa. Thật đáng thương tiếc!
Thật vất vả xuống giường, cô phát hiện hai chân run rẩy kịch liệt giống như thạch hoa quả vậy, gần như không chống đỡ được cơ thể này, hơn nữa mới động vài cái, dường như trái tim trong lồng ngực muốn bãi công, cô sợ tới mức phải vội vàng vịn vào tường thở dốc.
Xong rồi, không phải cô vô tình nhập vào một cơ thể bệnh tật triền miên đấy chứ? nếu cả đời nằm trên giường, không phải kiếp này cô hết hi vọng về nhà rồi sao?
Nghĩ đến đây, sử dụng ý chí chiến thắng cơ thể yếu sức để đứng thẳng người lần nữa, bước từng bước một đi về phía tủ gỗ đặt gương song long bạch ngọc. Gương đồng phản chiếu, theo đó chiếu ra hai gò má lõm xuống vì bệnh, gương mặt trẻ tuổi với đôi mắt vô thần.
Cô gái xấu quá! Trâu Tranh thấy đáng thương cho chủ nhân của thân thể này. Một cô gái đang lúc tuổi xuân rực rỡ, ngoại trừ diện mạo không ưa nhìn, thêm dáng người hình chữ nhất, cộng thêm một cơ thể bị bệnh tật, có thể không đáng thương sao?
May mắn hình như nguyên chủ xuất thân không tệ, nếu không sớm đầu thai lần nữa, thế nào có thể sống tạm bợ tới hôm nay?
Thật đáng thương, nhất là....Hiện nay cơ thể này là của cô! Ở trong mắt người khác, cô lớn lên dáng vẻ không ưa nhìn, một tiểu thư nhà giàu đáng thương dáng người không có, sức khỏe cũng không có!
Nghĩ đến cơ thể mình ở thế kỷ 21, tuy rằng không xinh đẹp, cũng có khí chất thanh tú, dáng người thon dài cân xứng, nhất là đủ khỏe mạnh để đánh bại các mầm bệnh hại thân, chạy nhảy rượt đuổi, không gì không được, giống như hiện tại, vừa động một chút thì thở hồng hộc, cảm giác trái tim muốn bãi công.
Tiếng vang ngoài cửa càng lúc càng lớn, làm tan đi bầu không khí tự thương xót.
Trâu Tranh hít một hương thật sâu, vịn tường đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, thấy ngoài cửa tụ tập không ít người, một gã đạo sĩ một tay cầm kiếm gỗ đào nhảy quanh cái bàn, một tay lấy bùa muốn dán lên cửa sổ, không ngờ cửa sổ bị Trâu Tranh đẩy ra, cứ như vậy cái bùa kia vô tư dán lên trán Trâu Tranh, đạo sĩ ngẩn ra, những người khác cũng ngẩn ra nhìn có chút quỷ dị lại có chút buồn cười. Trong nhất thời, lặng ngắt như tờ, yên ắng ngay cả cây kim rơi trên đất cũng có thể nghe thấy.
Trâu Tranh chậm rãi lấy lá bùa trên đầu xuống, trả lại cho đạo sĩ, Xin lỗi, quấy rầy ông làm việc, mời tiếp tục. Nói xong, đóng cửa sổ lại.
Ngoài cửa đạo sĩ và mọi người thấy cửa sổ đóng lại lần nữa, một lúc lâu sau, một nữ nhân bật ra tiếng khóc, những người còn lại bắt đầu náo loạn lên.
Lão gia, người xem! Người xem! Nữ nhi thật sự bị quỷ ám! Nếu không trước kia nó vốn không xuống giường được! Thế nào bây giờ lại xuống giường đi lại?!
Có lẽ....Thân thể Tình nhi tốt lên.... Giọng nam bối rối an ủi người phụ nữ trung niên xinh đẹp Trâu Tranh gặp lúc trước.
Tốt lên cái gì?! Mười tám năm cũng chưa tốt, sẽ tốt lên trong mấy ngày sao? Phu nhân vẫn khóc phản bác.
Yêu nghiệt! Yêu khí nặng nề! Đạo sĩ lắc đầu liên tục.
Đại sư, người nói yêu khí gì? Thật sự có thứ không sạch sẽ trên người nữ nhi ta? Phu nhân chớp mắt khẩn trương hỏi.
Văn phu nhân, lệnh thiên kim thân thể vốn không khỏe mạnh, nên dẫn đến cô hồn dã quỷ xung quanh luôn rình rập như hổ rình mồi. Ta nghĩ mấy ngày trước lệnh thiên kim hôn mê, khiến linh thể suy yếu quá mức, cuối cùng làm cho yêu nghiệt xung quanh thừa cơ xâm nhập, chiếm lấy thân thể lệnh thiên kim. Đạo sĩ giận dữ nói.
Đại sư, có biện pháp nào cứu nữ nhi ta không?
Cái này....Rất khó.... Đại sư, ta xin ngươi, mặc kệ tốn bao nhiêu ngân lượng, ta đều phải cứu nữ nhi ta.
Ta hiểu được, muốn lệnh thiên kim trở về. Trước hết phải tìm được ba hồn bảy vía của lệnh kim, ta sẽ bày đàn mời thiên binh thiên tướng thay ta tìm, về phần yêu quái chiếm thân thể nữ nhi ngươi.... Đạo sĩ khó xử trầm ngâm nhìn cửa sổ đóng chặt.
Cô chớp hàng mi, thử tập trung tiêu điểm. Khi cô nhìn rõ màn che được móc phía trên đầu nhẹ bay thì cô muốn cười, mà cô thật sự cười ra tiếng.
Tiểu thư! Tiểu thư tỉnh rồi! Nghe được tiếng cười của cô, tiếng hô kinh hỉ vang lên trong phòng.
Tiểu thư? Cô ngẩn người. Ngay khi mắt chưa kịp thích ứng với ánh sáng thì màn giường phút chốc bị kéo ra, vài cô gái trẻ tuổi ăn mặc kỳ lạ vây quanh bên giường cô, mỉm cười nhìn cô.
Cô nhìn người thứ nhất đến người cuối cùng, phát hiện mỗi người đều mặc trang phục cổ trang giống như trong phim truyền hình, đầu tóc chải xước ngược lên, váy dài có kéo tua rua, cô lập tức nhắm mắt lại, lại mở ra, ảo ảnh trước mắt vẫn ko biến mất.
Các người.... Cô giãy dụa muốn rời giường, nhưng cơ thể không nghe theo ý cô. Ông trời, không phải tôi bị đụng vào đầu sao? Sẽ không bị bại liệt chứ?
Tiểu thư, cẩn thận, người hôn mê mấy ngày, khó khăn lắm mới tỉnh lại đó. Cô gái đầu tiên đưa tay ngăn cô lại, không cho cô làm bị thương chính mình.
Tôi....Các ngươi là ai? Tại sao tôi lại ở chỗ này? Ba mẹ tôi đâu? Trâu Tranh muốn đẩy cô gái đang đè cô ra, nhưng phát hiện ngay cả giọng nói cũng yếu ớt còn làm cho chính mình phải cau mày.
Tiểu thư, người không sao chứ? người hôn mê nên quên mình là ai sao?
Mấy cô gái lộ vẻ mặt sợ hãi. Một cô gái trong đó vội xông ra ngoài.
Tôi không quên, tôi là Trâu Tranh, nhưng thật ra các người là ai? Làm sao có thể ăn mặc kiểu này? Tôi biết rồi, có phải thằng em đáng ghét của tôi thuê các ngươi tới náo loạn tôi đúng không? Trâu Tranh trừng mắt với họ.
Trời ạ! Tiểu thư điên rồi! Tiểu thư trúng tà rồi!
Ai trúng tà, tôi rất tỉnh táo! Trâu Tranh xem thường cô gái đang thét chói tai, cố gắng chống đỡ mình.
Cô thấy trên người mình phủ trường bào màu trắng thì nhíu mày lại, thằng nhóc Trâu Dung thối tha này, đùa cũng lớn quá rồi.
“Tiểu thư, người đừng kích động, chú ý thân thể!”
Tôi chỉ đụng phải đầu thôi, cũng không phải sắp chết! Trâu Tranh cố hết sức ngồi dậy, không ngờ mới động một chút thì thở hổn hển như muốn tắt thở.
Cô ngồi ở mép giường gắng sức hít thở, mắt không ngừng di chuyển ở trong phòng. Bài trí hoàn toàn theo cổ đại, trong lòng cô bắt đầu sợ hãi, khi tầm mắt cô nhìn đến bên cạnh cái tủ nhỏ bằng gỗ lim có đặt một cái gương đồng nhìn quen mắt thì tay cô nổi hết cả da gà.
Vậy....Đó là cái gì? Cô chỉ gương đồng hỏi.
Gương ạ
Tôi biết là gương, cái gương đó tên gỉ?
Dạ....Nô tỳ nghe nói là....Song Long....Đúng rồi, gương Song Long bạch ngọc, là Tạ thiếu gia đặc biệt tìm cho tiểu thư đó, nghe nói có thể bảo hộ nguyên thần, là một bảo vật đó. Một cô gái có gương mặt tròn vội vàng nói.
Không phải gương Song Long bạch ngọc bị đập bể rồi sao? Thế nào khi tỉnh dậy lại còn nguyên vẹn vậy? Trâu Tranh trợn tròn mắt kêu lên. Tiểu thư....Rốt cuộc người làm sao vậy? Mấy cô gái khẩn trương nhìn Trâu Tranh.
Tôi rất khỏe....Chỉ là, cho tôi hỏi một chút, bây giờ là mấy giờ? Trâu Tranh thở sâu, mỉm cười nhìn họ.
Bây giờ là giờ thìn.
Giờ thìn? Trâu Tranh hô hấp có chút dồn dập, cô nuốt nước miếng, giọng run run hỏi lại: Vậy....Bây giờ là thời đại...nào?
Thái tổ Kiến Long....Năm thứ hai. Cô gái mặt tròn khó hiểu nhìn cô.
Tay Trâu Tranh chợt cứng lại, đầu có hơi choáng váng. Cô....Nói cái gì? Thái tổ năm thứ hai? Cô chỉ người khoác hoàng bào là Triệu Khuôn Dận?
Tiểu thư, tại sao người có thể gọi thẳng tục danh của đương kim thánh thượng chứ! Một cô gái khác tên Lục Y khẩn trương khẽ gọị.
Trâu Tranh ngồi yên ở mép giường, không nghe thấy cô gái đang sợ hãi kêu la, trong đầu cô vẫn không thể tiêu hóa được những tin tức vừa nghe. Đây nhất định là mơ, nhất định là mơ! Chờ cô ngủ dậy mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Trâu Tranh một lần nữa quay về giường nằm, nhắm mắt lại sẽ không thấy hiện thực.
Tiểu thư? Người làm sao vậy? Lại không thoải mái sao? Cô gái Mặt tròn vừa lo lắng vừa xông lên.
Tôi chỉ muốn khi tỉnh lại sẽ phát hiện tất cả chỉ là mơ, tôi chỉ đang nằm mơ thôi. Trâu Tranh nhắm chặt mắt, không ngừng thôi miên chính mình.
Trời ơi! Nhanh đi báo cho phu nhân, tiểu thư bị hồ đồ rồi! Cô gái mặt tròn kêu lên, theo đó mấy cô gái khác cũng chân tay luống cuống vây quanh cô, làm Trâu Tranh không thể không đối mặt với sự thật.
Im lặng, đừng kêu nữa! Các cô thật ồn ào. Trâu Tranh mở mắt, day day huyệt thái dương rồi nói.
Tiểu thư, người đừng làm bọn nô tỳ sợ, Thúy nhi chịu không nổi đâu. Cô gái mặt tròn nhìn cô như muốn khóc.
Tôi không phải là tiểu thư nhà các người, tôi là Trâu Tranh, tôi không biết tại sao tôi lại trở về thời đại này, nhưng thực sự tôi là người của mấy trăm năm sau.... Trâu Tranh liều mạng muốn giải thích, nhưng thấy bọn họ ai cũng trợn mắt há mồm, nhìn cô như người điên, lập tức thức thời ngậm miệng lại, đừng nói là bọn họ, chính cô cũng không cách nào chấp nhận, tỉnh lại thì thành người cổ đại.
Tình nhi, Tình nhi! Giọng nữ lo lắng truyền từ bên ngoài vào trong phòng.
Chỉ chốc lát sau, lúc này một người phụ nữ xinh đẹp khoảng ba, bốn mươi tuổi vào phòng, ôm Trâu Tranh thương tiếc.
Trâu Tranh có chút xấu hổ đẩy bà ra, cười khan nói: Xin chào....Bà là?
Người phụ nữ xinh đẹp khiếp sợ nhìn cô, nước mắt dâng lên trong mắt kêu lên: Sao lại thế này? Làm sao Tình nhi có thể thành như vậy? Tình nhi, con không nhận ra nương sao? Ta là nương con!
Nhìn bọn họ kêu cô nữ nhi, gọi cô tiểu thư, chẳng lẽ chỉ có linh hồn cô xuyên đến thời đại quỷ quái này, mà cơ thể mình vẫn là người tên Tình nhi?
Thực xin lỗi, nhưng mà, tôi không phải con gái của bà.... Cô còn chưa nói xong, đã bị một trận gào khóc kinh thiên động địa cắt ngang.
Tình nhi, con làm sao vậy? Tại sao không nhận ra nương? Ta biết rồi, con bị trúng tà, người đâu, mau đi mời đạo sĩ đến làm phép trừ tà …”
Phu nhân? Tôi không phải trúng tà, chỉ là không cẩn thận nhập vào cơ thể này...
Cái gì? Cái gì hỏi mượn cơ thể? Ngươi là cô hồn dã quỷ ở đâu đến chiếm đoạt thân thể nữ nhi ta? Cả người phu nhân bắn ra sau vài bước, trừng Trâu Tranh thét chói tai.
Không phải quỷ cũng không phải quái. Ta chỉ là....Chính là....Ta cũng không biết. Trâu Tranh muốn giải thích, nhưng cô cũng không rõ mình đến như thế nào, nói đến sau lại chỉ vô lực rũ vai xuống, thở dài chán nản.
Ta biết chính là bệnh hồ đồ, nghỉ ngơi một chút sẽ tỉnh lại Phu nhân cẩn thận nói, trong mắt lại tràn đầy nghi ngờ.
Phải, tôi nên nghỉ ngơi một chút Không muốn kích thích đối phương, Trâu Tranh chỉ có thể lựa chọn tạm nhượng bộ. Chờ sau khi cô phục hồi lại sức khỏe, lại nghĩ cách tiếp!
---
Một trận tiếng chuông ồn ào xen lẫn tiếng nói mơ hồ, làm Trâu Tranh mở mí mắt mệt mỏi.
Trước mắt vẫn là xếp đặt trang sức cổ xưa, ngoài cười khổ ra thì cô không muốn trốn tránh sự thật cho là mình nằm mơ nữa.
Cô cố sức chống đỡ cơ thể “ mình lên, nhìn thấy hai cánh tay gầy trơ xương lởm chởm, tiện thể nhìn xuống bộ ngực phẳng lì, không khỏi thở dài.
Ở thế kỷ 21, cô cũng đã không đầy đặn, không ngờ thân thể này lại gầy hơn que củi nữa, ngay cả lúc cô học tiểu học cũng phát triển tốt hơn cơ thể bây giờ nữa. Thật đáng thương tiếc!
Thật vất vả xuống giường, cô phát hiện hai chân run rẩy kịch liệt giống như thạch hoa quả vậy, gần như không chống đỡ được cơ thể này, hơn nữa mới động vài cái, dường như trái tim trong lồng ngực muốn bãi công, cô sợ tới mức phải vội vàng vịn vào tường thở dốc.
Xong rồi, không phải cô vô tình nhập vào một cơ thể bệnh tật triền miên đấy chứ? nếu cả đời nằm trên giường, không phải kiếp này cô hết hi vọng về nhà rồi sao?
Nghĩ đến đây, sử dụng ý chí chiến thắng cơ thể yếu sức để đứng thẳng người lần nữa, bước từng bước một đi về phía tủ gỗ đặt gương song long bạch ngọc. Gương đồng phản chiếu, theo đó chiếu ra hai gò má lõm xuống vì bệnh, gương mặt trẻ tuổi với đôi mắt vô thần.
Cô gái xấu quá! Trâu Tranh thấy đáng thương cho chủ nhân của thân thể này. Một cô gái đang lúc tuổi xuân rực rỡ, ngoại trừ diện mạo không ưa nhìn, thêm dáng người hình chữ nhất, cộng thêm một cơ thể bị bệnh tật, có thể không đáng thương sao?
May mắn hình như nguyên chủ xuất thân không tệ, nếu không sớm đầu thai lần nữa, thế nào có thể sống tạm bợ tới hôm nay?
Thật đáng thương, nhất là....Hiện nay cơ thể này là của cô! Ở trong mắt người khác, cô lớn lên dáng vẻ không ưa nhìn, một tiểu thư nhà giàu đáng thương dáng người không có, sức khỏe cũng không có!
Nghĩ đến cơ thể mình ở thế kỷ 21, tuy rằng không xinh đẹp, cũng có khí chất thanh tú, dáng người thon dài cân xứng, nhất là đủ khỏe mạnh để đánh bại các mầm bệnh hại thân, chạy nhảy rượt đuổi, không gì không được, giống như hiện tại, vừa động một chút thì thở hồng hộc, cảm giác trái tim muốn bãi công.
Tiếng vang ngoài cửa càng lúc càng lớn, làm tan đi bầu không khí tự thương xót.
Trâu Tranh hít một hương thật sâu, vịn tường đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, thấy ngoài cửa tụ tập không ít người, một gã đạo sĩ một tay cầm kiếm gỗ đào nhảy quanh cái bàn, một tay lấy bùa muốn dán lên cửa sổ, không ngờ cửa sổ bị Trâu Tranh đẩy ra, cứ như vậy cái bùa kia vô tư dán lên trán Trâu Tranh, đạo sĩ ngẩn ra, những người khác cũng ngẩn ra nhìn có chút quỷ dị lại có chút buồn cười. Trong nhất thời, lặng ngắt như tờ, yên ắng ngay cả cây kim rơi trên đất cũng có thể nghe thấy.
Trâu Tranh chậm rãi lấy lá bùa trên đầu xuống, trả lại cho đạo sĩ, Xin lỗi, quấy rầy ông làm việc, mời tiếp tục. Nói xong, đóng cửa sổ lại.
Ngoài cửa đạo sĩ và mọi người thấy cửa sổ đóng lại lần nữa, một lúc lâu sau, một nữ nhân bật ra tiếng khóc, những người còn lại bắt đầu náo loạn lên.
Lão gia, người xem! Người xem! Nữ nhi thật sự bị quỷ ám! Nếu không trước kia nó vốn không xuống giường được! Thế nào bây giờ lại xuống giường đi lại?!
Có lẽ....Thân thể Tình nhi tốt lên.... Giọng nam bối rối an ủi người phụ nữ trung niên xinh đẹp Trâu Tranh gặp lúc trước.
Tốt lên cái gì?! Mười tám năm cũng chưa tốt, sẽ tốt lên trong mấy ngày sao? Phu nhân vẫn khóc phản bác.
Yêu nghiệt! Yêu khí nặng nề! Đạo sĩ lắc đầu liên tục.
Đại sư, người nói yêu khí gì? Thật sự có thứ không sạch sẽ trên người nữ nhi ta? Phu nhân chớp mắt khẩn trương hỏi.
Văn phu nhân, lệnh thiên kim thân thể vốn không khỏe mạnh, nên dẫn đến cô hồn dã quỷ xung quanh luôn rình rập như hổ rình mồi. Ta nghĩ mấy ngày trước lệnh thiên kim hôn mê, khiến linh thể suy yếu quá mức, cuối cùng làm cho yêu nghiệt xung quanh thừa cơ xâm nhập, chiếm lấy thân thể lệnh thiên kim. Đạo sĩ giận dữ nói.
Đại sư, có biện pháp nào cứu nữ nhi ta không?
Cái này....Rất khó.... Đại sư, ta xin ngươi, mặc kệ tốn bao nhiêu ngân lượng, ta đều phải cứu nữ nhi ta.
Ta hiểu được, muốn lệnh thiên kim trở về. Trước hết phải tìm được ba hồn bảy vía của lệnh kim, ta sẽ bày đàn mời thiên binh thiên tướng thay ta tìm, về phần yêu quái chiếm thân thể nữ nhi ngươi.... Đạo sĩ khó xử trầm ngâm nhìn cửa sổ đóng chặt.
/17
|