Hoàng đại sư, cuối cùng ông cũng đến rồi, mọi chuyện có manh mối gì không? Văn Tín Chương vừa thấy Hoàng đại sư, vô cùng sốt ruột hỏi.
Ta đi Ký Châu một chuyến, tìm hậu duệ của tổ sư gia, để lấy lá bùa cửu thiên triệu hồn. Hoàng đại sư vừa ngồi xuống lập tức lấy ra một lá bùa giấy màu vàng.
Lá bùa cửu thiên triệu hồn này có công dụng gì? Có thể gọi hồn phách tiểu nữ của ta quay về sao? Văn Tín Chương nhìn chằm chằm lá bùa vội vàng hỏi.
Đương nhiên, lá bùa này không những có thể đuổi linh hồn xâm chiếm cơ thể người, mà còn có thể triệu hồi nguyên thần bị đuổi đi, dĩ nhiên có thể gọi hồn phách tiểu thư quay về.
Thật tốt quá! Hoàng đại sư, ông tới thật đúng lúc, bây giờ cũng sắp đến giờ làm phép rồi! Văn Tín Chương nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, phút chốc tính toán thấp thỏm mấy ngày này cuối cùng cũng đâu vào đấy.
Nhưng mà....Văn lão gia, ta nhắc nhở ông trước, hiệu lực của lá bùa này rất mạnh, chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng không tốt tới thân thể của tiểu thư. Thân mình tiểu thư vốn suy yếu, ta lo tiểu thư sẽ không chịu được đau đớn khi trao đổi linh hồn.... Mặt Hoàng đại sư lộ vẻ khó khăn nói.
Cái gì? Sẽ ảnh ưởng đến thân thể tiểu nữ của ta sao? Vậy phải làm sao mới tốt?
Cách tốt nhất, chính là chờ tình trạng thân thể tiểu thư chuyển biến tốt lên, vào mùa xuân vạn vật sinh trưởng, thời khắc vạn vật trong đất trời thịnh vượng nhất, sẽ tiến hành làm phép triệu hồn thì tốt hơn.
Mùa xuân? Không phải còn hơn mấy tháng nữa sao? Không được, Tạ gia sẽ tới đón dâu, ta không thể để cho một con yêu quái không biết từ đâu đến này thay mặt tiểu nữ ta gả đi được. Văn Tín Chương vừa nghe, mày nhíu lại một chỗ, gấp đến độ đi qua đi lại.
Văn lão gia yên tâm, ta đã hỏi thiên binh thiên tướng, bọn họ nói thứ bám vào người tiểu thư không phải là tử linh (linh hồn người chết), mà là sinh linh (hồn người còn sống), chắc là do nhân duyên hội ngộ làm cho linh hồn hai người trao đổi, chỉ cần chúng ta thuyết phục nàng ta lấy thân phận tiểu thư sống mấy tháng, đến lúc đó lại làm cho nàng ta đổi lại, tin là nàng ta cũng sẽ không phản đối. Tuy rằng Hoàng đại sư không có pháp lực cao thâm, nhưng cũng hiểu sơ sơ chút ít, hơn nữa những điều này là do ông ta hỏi vị thiên sư kia nên lấy được đáp án, chính vị thiên sư kia cũng nói cái gì mà Vận mệnh đã như vậy , Vô ích , hắn chưa nói lại mà thôi.
Thật sự không phải tử linh? Văn Tín Chương lo lắng hỏi.
Tuyệt đối không phải.
Nhưng mà....Nếu nàng ta không đáp ứng thì làm sao bây giờ?
Chỗ của ta còn một tấm tử phù (bùa chết), nếu nàng ta không đáp ứng, ta lập tức dùng tấm tử phù này, cho dù nàng ta là sinh linh cũng sẽ hồn bay phách lạc.... Hoàng đại sư nhẹ nhàng nói.
Văn Tín Chương ngẩn ra, khẩn trương nói: Giết nàng, chẳng phải thân thể nữ nhi của ta cũng sẽ bị hủy sao?
Đương nhiên chúng ta sẽ không dùng tử phù, những lời này chỉ làm cho nàng ta ngoan ngoãn đồng ý, cùng hợp tác với chúng ta thôi.... Hoàng đại sư cười nói.
Thế này Văn Tín Chương mới nhẹ nhàng thở ra, dặn dò nhiều lần nói: Hoàng đại sư, tấm tử phù này không thể dùng, ngàn lần không thể làm ác.
Ta biết. Hoàng đại sư lấy tấm phù cất vào trong áo.
Được, dẫn tiểu thư,....Dẫn người tới. Văn Tín Chương nói.
Một lúc sau, sau khi bị bắt từ tửu lâu về, dưới sự thúc giục của thị vệ Trâu Tranh đi vào đại sảnh.
Tại sao ngươi lại kéo thân thể nữ nhi của ta ra ngoài trong khi trời lạnh thế này? Ngươi muốn hại chết nàng sao? Lần đầu tiên Văn Tín Chương đối diện với Trâu Tranh, việc nàng không để ý bệnh tình nữ nhi của hắn mà chuồn đi, làm hắn tức giận đến râu cũng xoắn lại.
Trâu Tranh thở dài, đều do một hồi mê man kia, làm trì hoãn thời gian nàng trốn thoát, bị người ta bắt trở về.
Ta thấy là do các người lo lắng quá thôi, đúng là nàng ta bị bệnh, nhưng cũng không phải vừa động một chút sẽ đi đời nhà ma---- Trâu Tranh cảm thấy bọn họ bảo vệ quá mức, ngược lại lấy đi sức sống của nàng ta.
Chính ngươi làm sai, còn nói chúng ta bảo vệ nữ nhi là sai sao? Văn Tín Chương nghe lời nói của Trâu Tranh càng thêm tức giận.
Cha mẹ yêu nữ nhi là đúng, nhưng nàng bị bệnh, ngoại mời đại phu cho nàng, ăn uống thích hợp, vận động, nghỉ ngơi, thể xác và tinh thần thoải mái cũng rất quan trọng--- Trâu Tranh tốt bụng nói cho họ biết cách chữa bệnh của tây y là chú trọng cân bằng thể xác và tinh thần, nhưng lại bị Văn Tín Chương không khách khí ngăn lại.
Ta không biết ngươi đang nói cái quỷ gì, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, hiện tại ngươi là thân thể nữ nhi của ta, ngươi có trách nhiệm chăm sóc tốt cho nàng, mà chúng ta là phụ mẫu của nàng, ngươi phải nghe lời chúng ta.
Văn Tín Chương bị những lời của nàng làm cho lửa giận bùng lên, chỉ biết là nàng lại tiếp tục tranh biện mạnh mẽ, hắn không được động thủ, nếu đánh cũng là đánh lên người nữ nhi mình, cũng chỉ có thể hạ lửa giận trách cứ nàng.
Trâu Tranh cũng chỉ có thể sờ sờ mũi, nuốt những lời phản bác lại vào miệng.
Bây giờ, ta có việc muốn thương lượng với ngươi.
Thương lượng? Hừm, nàng ngửi được mùi phiền toái. Không cần thương lượng, ta về phòng nghỉ ngơi trước.
Không phải chuyện này, ta muốn nói đến chuyện khác rất quan trọng.
Xem ra chẳng thể tránh né, Trâu Tranh đành phải xua tay hỏi: Chuyện gì?
Hoàng đại sư đã tìm được cách cho ngươi rời đi, nhưng phải vào mùa xuân lúc tình trạng thân thể nữ nhi ta chuyển biến tốt đẹp thì mới có thể làm phép, cho nên ngươi phải đợi vài tháng nữa.
Trâu Tranh liếc về phía đạo sĩ đã dán bùa lên trán nàng, không thể tin tưởng năng lực của hắn.
Có được không đó?
Hoàng đại sư là đạo sĩ có pháp lực cao thâm, lời hắn nói dĩ nhiên không sai. Nhưng mà, vào cuối tháng Tạ gia sẽ đến đón dâu, ta hi vọng Tình Nhi sẽ gả đi.
Lại là loại giọng điệu thay mặt tân nương gả đi, Trâu Tranh đảo cặp mắt trắng dã.
Ta cự tuyệt, có hôn ước với Tạ thiếu gia gì đó là nữ nhi của ông, không phải ta, sao ta có thể gả thay được.
Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ cho ngươi hồn bay phách tán, mãi mãi không thể đầu thai. Hoàng đại sư đối với việc cô hoài nghi năng lực của mình vẻ mặt đã sớm không thoải mái, vì để cho nàng biết tay, tay đã lấy ra tấm tử phù cười xảo trá.
Hồn bay phách tán? Ta cũng không phải tử hồn....
Lời Trâu Tranh còn chưa nói xong, Hoàng đại sư đã nhanh chóng đưa tay dán tử phù lên mu bàn tay phải của nàng.
Đột nhiên, mu bàn tay nổi lên đau đớn như lửa đốt, Trâu Tranh quát to một tiếng, liều mạng nắm tay vẫy, nhưng lại vẫy không ra tấm tử phù dán phía trên, Trâu Tranh vội dùng tay trái kéo lá bùa xuống, nhưng một trận đau nhức như lửa đốt khác truyền lên tay trái, đau đến nỗi nàng nhịn không được cuối gập người.
Ngươi có đáp ứng không? Không đáp ứng ta sẽ cho ngươi chịu nỗi đau lửa đốt! Hoàng đại sư đắc ý nhìn vẻ mặt thống khổ của nàng.
Không được! Thân thể Tình Nhi không tốt, còn tiếp tục như vậy, bệnh của nàng sẽ phát tác..... Văn
Ta đi Ký Châu một chuyến, tìm hậu duệ của tổ sư gia, để lấy lá bùa cửu thiên triệu hồn. Hoàng đại sư vừa ngồi xuống lập tức lấy ra một lá bùa giấy màu vàng.
Lá bùa cửu thiên triệu hồn này có công dụng gì? Có thể gọi hồn phách tiểu nữ của ta quay về sao? Văn Tín Chương nhìn chằm chằm lá bùa vội vàng hỏi.
Đương nhiên, lá bùa này không những có thể đuổi linh hồn xâm chiếm cơ thể người, mà còn có thể triệu hồi nguyên thần bị đuổi đi, dĩ nhiên có thể gọi hồn phách tiểu thư quay về.
Thật tốt quá! Hoàng đại sư, ông tới thật đúng lúc, bây giờ cũng sắp đến giờ làm phép rồi! Văn Tín Chương nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, phút chốc tính toán thấp thỏm mấy ngày này cuối cùng cũng đâu vào đấy.
Nhưng mà....Văn lão gia, ta nhắc nhở ông trước, hiệu lực của lá bùa này rất mạnh, chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng không tốt tới thân thể của tiểu thư. Thân mình tiểu thư vốn suy yếu, ta lo tiểu thư sẽ không chịu được đau đớn khi trao đổi linh hồn.... Mặt Hoàng đại sư lộ vẻ khó khăn nói.
Cái gì? Sẽ ảnh ưởng đến thân thể tiểu nữ của ta sao? Vậy phải làm sao mới tốt?
Cách tốt nhất, chính là chờ tình trạng thân thể tiểu thư chuyển biến tốt lên, vào mùa xuân vạn vật sinh trưởng, thời khắc vạn vật trong đất trời thịnh vượng nhất, sẽ tiến hành làm phép triệu hồn thì tốt hơn.
Mùa xuân? Không phải còn hơn mấy tháng nữa sao? Không được, Tạ gia sẽ tới đón dâu, ta không thể để cho một con yêu quái không biết từ đâu đến này thay mặt tiểu nữ ta gả đi được. Văn Tín Chương vừa nghe, mày nhíu lại một chỗ, gấp đến độ đi qua đi lại.
Văn lão gia yên tâm, ta đã hỏi thiên binh thiên tướng, bọn họ nói thứ bám vào người tiểu thư không phải là tử linh (linh hồn người chết), mà là sinh linh (hồn người còn sống), chắc là do nhân duyên hội ngộ làm cho linh hồn hai người trao đổi, chỉ cần chúng ta thuyết phục nàng ta lấy thân phận tiểu thư sống mấy tháng, đến lúc đó lại làm cho nàng ta đổi lại, tin là nàng ta cũng sẽ không phản đối. Tuy rằng Hoàng đại sư không có pháp lực cao thâm, nhưng cũng hiểu sơ sơ chút ít, hơn nữa những điều này là do ông ta hỏi vị thiên sư kia nên lấy được đáp án, chính vị thiên sư kia cũng nói cái gì mà Vận mệnh đã như vậy , Vô ích , hắn chưa nói lại mà thôi.
Thật sự không phải tử linh? Văn Tín Chương lo lắng hỏi.
Tuyệt đối không phải.
Nhưng mà....Nếu nàng ta không đáp ứng thì làm sao bây giờ?
Chỗ của ta còn một tấm tử phù (bùa chết), nếu nàng ta không đáp ứng, ta lập tức dùng tấm tử phù này, cho dù nàng ta là sinh linh cũng sẽ hồn bay phách lạc.... Hoàng đại sư nhẹ nhàng nói.
Văn Tín Chương ngẩn ra, khẩn trương nói: Giết nàng, chẳng phải thân thể nữ nhi của ta cũng sẽ bị hủy sao?
Đương nhiên chúng ta sẽ không dùng tử phù, những lời này chỉ làm cho nàng ta ngoan ngoãn đồng ý, cùng hợp tác với chúng ta thôi.... Hoàng đại sư cười nói.
Thế này Văn Tín Chương mới nhẹ nhàng thở ra, dặn dò nhiều lần nói: Hoàng đại sư, tấm tử phù này không thể dùng, ngàn lần không thể làm ác.
Ta biết. Hoàng đại sư lấy tấm phù cất vào trong áo.
Được, dẫn tiểu thư,....Dẫn người tới. Văn Tín Chương nói.
Một lúc sau, sau khi bị bắt từ tửu lâu về, dưới sự thúc giục của thị vệ Trâu Tranh đi vào đại sảnh.
Tại sao ngươi lại kéo thân thể nữ nhi của ta ra ngoài trong khi trời lạnh thế này? Ngươi muốn hại chết nàng sao? Lần đầu tiên Văn Tín Chương đối diện với Trâu Tranh, việc nàng không để ý bệnh tình nữ nhi của hắn mà chuồn đi, làm hắn tức giận đến râu cũng xoắn lại.
Trâu Tranh thở dài, đều do một hồi mê man kia, làm trì hoãn thời gian nàng trốn thoát, bị người ta bắt trở về.
Ta thấy là do các người lo lắng quá thôi, đúng là nàng ta bị bệnh, nhưng cũng không phải vừa động một chút sẽ đi đời nhà ma---- Trâu Tranh cảm thấy bọn họ bảo vệ quá mức, ngược lại lấy đi sức sống của nàng ta.
Chính ngươi làm sai, còn nói chúng ta bảo vệ nữ nhi là sai sao? Văn Tín Chương nghe lời nói của Trâu Tranh càng thêm tức giận.
Cha mẹ yêu nữ nhi là đúng, nhưng nàng bị bệnh, ngoại mời đại phu cho nàng, ăn uống thích hợp, vận động, nghỉ ngơi, thể xác và tinh thần thoải mái cũng rất quan trọng--- Trâu Tranh tốt bụng nói cho họ biết cách chữa bệnh của tây y là chú trọng cân bằng thể xác và tinh thần, nhưng lại bị Văn Tín Chương không khách khí ngăn lại.
Ta không biết ngươi đang nói cái quỷ gì, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, hiện tại ngươi là thân thể nữ nhi của ta, ngươi có trách nhiệm chăm sóc tốt cho nàng, mà chúng ta là phụ mẫu của nàng, ngươi phải nghe lời chúng ta.
Văn Tín Chương bị những lời của nàng làm cho lửa giận bùng lên, chỉ biết là nàng lại tiếp tục tranh biện mạnh mẽ, hắn không được động thủ, nếu đánh cũng là đánh lên người nữ nhi mình, cũng chỉ có thể hạ lửa giận trách cứ nàng.
Trâu Tranh cũng chỉ có thể sờ sờ mũi, nuốt những lời phản bác lại vào miệng.
Bây giờ, ta có việc muốn thương lượng với ngươi.
Thương lượng? Hừm, nàng ngửi được mùi phiền toái. Không cần thương lượng, ta về phòng nghỉ ngơi trước.
Không phải chuyện này, ta muốn nói đến chuyện khác rất quan trọng.
Xem ra chẳng thể tránh né, Trâu Tranh đành phải xua tay hỏi: Chuyện gì?
Hoàng đại sư đã tìm được cách cho ngươi rời đi, nhưng phải vào mùa xuân lúc tình trạng thân thể nữ nhi ta chuyển biến tốt đẹp thì mới có thể làm phép, cho nên ngươi phải đợi vài tháng nữa.
Trâu Tranh liếc về phía đạo sĩ đã dán bùa lên trán nàng, không thể tin tưởng năng lực của hắn.
Có được không đó?
Hoàng đại sư là đạo sĩ có pháp lực cao thâm, lời hắn nói dĩ nhiên không sai. Nhưng mà, vào cuối tháng Tạ gia sẽ đến đón dâu, ta hi vọng Tình Nhi sẽ gả đi.
Lại là loại giọng điệu thay mặt tân nương gả đi, Trâu Tranh đảo cặp mắt trắng dã.
Ta cự tuyệt, có hôn ước với Tạ thiếu gia gì đó là nữ nhi của ông, không phải ta, sao ta có thể gả thay được.
Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ cho ngươi hồn bay phách tán, mãi mãi không thể đầu thai. Hoàng đại sư đối với việc cô hoài nghi năng lực của mình vẻ mặt đã sớm không thoải mái, vì để cho nàng biết tay, tay đã lấy ra tấm tử phù cười xảo trá.
Hồn bay phách tán? Ta cũng không phải tử hồn....
Lời Trâu Tranh còn chưa nói xong, Hoàng đại sư đã nhanh chóng đưa tay dán tử phù lên mu bàn tay phải của nàng.
Đột nhiên, mu bàn tay nổi lên đau đớn như lửa đốt, Trâu Tranh quát to một tiếng, liều mạng nắm tay vẫy, nhưng lại vẫy không ra tấm tử phù dán phía trên, Trâu Tranh vội dùng tay trái kéo lá bùa xuống, nhưng một trận đau nhức như lửa đốt khác truyền lên tay trái, đau đến nỗi nàng nhịn không được cuối gập người.
Ngươi có đáp ứng không? Không đáp ứng ta sẽ cho ngươi chịu nỗi đau lửa đốt! Hoàng đại sư đắc ý nhìn vẻ mặt thống khổ của nàng.
Không được! Thân thể Tình Nhi không tốt, còn tiếp tục như vậy, bệnh của nàng sẽ phát tác..... Văn
/17
|