Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 26

/77


Trong ký ức của Vệ Nam, anh trai lúc nào cũng bắt nạt mình, lúc bé thì tranh đồ ăn, lúc lớn cũng không để cô dễ thở. Có điều cô biết anh trai rất thương mình, lần nào đi đâu cũng mua quà về cho cô, mặc dù biết anh sẽ mặt nhăn mày nhó, ném quà lên giường như ném rác vậy.

“Cho em đó, đừng có cảm ơn, đi nấu cơm cho anh ăn là được.” lần nào anh ấy cũng nói thế, Vệ Nam sẽ rất vui vẻ chạy đi nấu cơm cho anh.

Tự dưng khoé mắt cay cay, lẽ ra phải tìm một cô gái dịu dàng tử tế chăm sóc, trân trọng một chàng trai như anh mình. Tiêu Phàm cái tên đó, chủ động theo đuổi hắn còn bị hắn chê này chê nọ, nói cái gì mà đừng bám lấy tôi, đúng là đồ khốn kiếp có phúc mà không biết hưởng.

Tên khốn Tiêu Phàm, ngươi cứ chờ xem, ngày nào ta cũng sẽ nguyền rủa ngươi, sẽ cắt hình nhân vẽ ngươi lên đó, siêu thoát cho ngươi về làm tiểu thụ cho Diêm Vương.

Vệ Nam và Châu Ngư lo lắng Vệ Đằng sẽ buồn rầu. nhưng Vệ Đằng xem như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, vẫn tếu ta tếu táo, cả ngày hi hi ha ha, buổi tối còn hăng hái chơi game cùng Châu Ngư.

Chơi đến khuya mới trèo lên giường đi ngủ.

Ngày nào cũng như vậy.

Cho đến một hôm, Châu Ngư bị ác mông làm tỉnh giấc, ngạc nhiên nhìn thấy có đốm lửa ở ban công, có người đang hút thuốc.

Châu Ngư bò xuống giường, rón rén tiến lại thì thấy Vệ Đằng đang tựa vào lan can, miệng thở ra từng vòng khói thuốc.

Dưới ánh trăng, gương mặt Vệ Đằng trắng bệch lạ thường, tựa như hồn ma.

Châu Ngư giật cả mình, cứ nghĩ mình nằm mơ thấy ma, véo cằm thật mạnh mới hiểu ra bóng ma đó chính là Vệ Đằng.

Thì ra mấy hôm nay cậu ta không ngủ được, chẳng trách lên lớp toàn lấy vở che mặt,nằm lăn ra ghế mà ngủ.

Châu Ngư xót xa, vỗ vai cậu, muốn an ủi nhưng không biết nên nói gì, nghĩ ngợi hồi lâu mới thốt ra một câu: “người anh em à, có vài chuyện nghĩ thoáng sẽ tốt hơn.”

Vệ Đằng dập tắt điếu thuốc, quay người nhìn ra phía xa, những ngọn đèn đường làm khuôn viên trường trở nên sáng rực, gió khẽ lướt qua, mặt đất hiện lên những bóng cây lay động.

Hồi lâu sau Vệ Đằng mới cất tiếng.

“Lý lẽ mình đều hiểu, có điều, mình không quên được.” Vệ Đằng quay người lại, đôi mắt long lanh nhìn Châu Ngư, sau đó mỉm cười nói, “Trừ phi đi tẩy não, nếu không mình thật sự không thể quên được.”

châu Ngư há miệng nhưng không thốt nên lời, cảm thấy giọng nói cố tỏ ra rầu rĩ của Vệ Đằng nghe không hề dễ chịu.

“Chẹp…mình muốn từ bỏ, nếu cứ bám lấy người đó, đến cả mình cũng cảm thấy khinh bỉ bản thân, nhưng ...mình vẫn thích người đó…”

“Thực ra người đó đã thích người khác rồi, mặc dù trước giờ không được đáp lại nhưng vẫn một mực thích người ta.”

“Thực ra thì, mình thích người đó, cũng không được đáp trả, mình nghĩ, mình cũng chỉ có thể làm như người đó, tiếp tục mối tình lặng câm.”

“Ha ha, Thượng Đế rất công bằng.”

thượng Đế rất công bằng, phải không Tiêu Phàm?

Anh im lặng dõi theo Lâm Vi, tôi im lặng dõi theo anh. Anh không có được anh ấy, tôi không có được anh.

Thật sự rất công bằng!

Điều duy nhất khiến người ta chạnh lòng là Lâm Vi chưa bao giờ cảm thấy anh phiền phức, chưa từng khinh rẻ anh. Còn anh thì sao? Anh lại coi thường người thích anh nhất trên đời.

Bởi không cùng một thế giơi, sự tao nhã của anh không dung thứ được những thô lỗ tầm thường của tôi, giống như piano và guitar không thể nào phối hợp cùng nhau, hay như âu phục không đi cùng quần bò rách.

Tôi hiểu, tôi không trách anh, chỉ trách bản thân sao lại không thể quên nổi.

Không phải lúc nào cũng nhâng nháo không để chuyện gì vào lòng sao? Tại sao dính dáng đến anh, sự nhâng nháo của tôi lại mất hết tác dụng.

“Vệ Đằng, ngủ sớm đi, đừng tự chuốc khổ vào thân nữa.”

tại sao ai cũng bảo mình đừng tự chuốc khổ vào thân?

Vệ Đằng chán nản cười, kỳ thật cậu chưa bao giờ cảm thấy ất ức, thích anh ta là bản thân tự nguyên, anh ta không thích mình cũng không phải lỗi của anh ta.

Không có cách nào làm anh ta thích mình, cũng là do hai người có duyên mà không có phận, chẳng có gì đáng uất ức ở đây cả.

Gió đêm quất vào mặt, Vệ Đằng cảm thấy lành lạnh, chỉnh lại khăn trải giường, trèo lên, lại một đêm khó ngủ.

Từ hôm tỏ tình bị từ chối, cậu không liên lạc gì với Tiêu Phàm nữa, da mặt Vệ Đằng có dày hơn cũng không thể tiếp tục xớn xa xớn xác luẩn quẩn bên một người đã thẳng thừng nói vào mặt mình là đừng có bám lấy anh ta nữa.

Nhưng trong lòng vẫn nghĩ về anh ta, thi thoảng nhớ những lúc hai người ở bên nhau hồi trước, vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Thật ra con người đó rất dịu dàng, ám thị bao nhiêu lần, chỉ là bản thân mình mặt dày coi như không biết mà thôi.

Thực ra bất kỳ hành động nào của Tiêu Phàm cũng đều ám thị anh ta muốn kéo dài khoảng cách.

Chính là bản thân ngu ngốc quá, không phát hiện ra giữa hai người có một bức tường, còn ương bướng lao đầu vào, tưởng là bức tường giấy, cứ húc vào sẽ rách, chẳng ngờ kết quả bị tê tái khắp người.

Cuối tháng tư, lại thi giữa kỳ, Vệ Đẳng bận ôn thi, tạm thời để chuyện Tiêu Phàm qua một bên.

Thi xong, Vệ Đằng nhận được tin nhắn từ Châu Vũ và San San, nói là kỳ nghỉ Quốc tế Lao động mùng một tháng năm muốn đến chỗ Vệ Đằng chơi.

“Vệ Đằng, Quốc tế Lao động mình và San San đến chỗ cậu chơi, cậu lo chỗ ở chứ?’

vệ Đằng lập tức đồng ý, “ok,bạn tốt đến chơi, mình nỡ lòng nào để bạn ngủ nhà nghỉ chứ. Tiện thật, phòng mình có giường trống, mình sẽ dọn dẹp dùm cậu. đúng rồi, Ngưu nha đầu đến không?”

“Phí lời, đi chơi đương nhiên phải đem vợ theo chứ.”

Vệ Đằng cười hì hì, trong lòng chợt cảm thấy trống trải, năm đó Châu Vũ cưa San San hết hơn nửa học kỳ, mình thì hay rồi, cưa Tiêu Phàm, chưa được bao lâu thì cưa đã bị gãy lưỡi, quả là hiệu suất lớn.

Vệ Đằng thở dài đáp lại: “yên tâm đi, chỗ ngủ của San San mình sẽ nhờ em gái sắp sếp.”

Châu Vũ cười với San San, “thấy chưa, anh đã nói mà, chyện này cứ gặp Vệ Đằng là ok tuốt.”

Chiều hôm ba mươi, Vệ Đằng sớm đã đến ga tàu đón hai người bạn ruột, kết quả tàu hoả đến chậm một tiếng đồng hồ. vệ Đằng đứng bên ngoài trời nắng chói chang, mồ hôi ròng ròng, đợi đến khi hai người bạn chui ra khỏi nhà ga, áo Vệ Đằng đã ướt sũng mồ hôi dính cả vào người, giống như vừa từ hồ nước chui lên vậy.

“Đồ khỉ, nhà ngươi ngồi tàu hỏa hay ngồi xác rùa đến thế?”, vừa nhìn thấy Châu Vũ, Vệ Đằng liền cho cậu ta một đấm.

Châu Vũ mỉm cười tươi tắn, chạy đến ôm Vệ Đằng một cái, “Khổ cho cậu rồi, mời cậu đi ăn nhé!”

Ngưu San San tóc xoăn lọn to, cộng với váy dài màu trắng, hiệu quả thật đáng rùng mình.

Ba người vừa đi vừa nói, vào quán gần trường ăn cơm, Vệ Đằng ngoài mặt tỏ ra hớn hở nhưng trong lòng lại nhói đau.

Ngưu San San thật biết chọn chỗ, cô chọn ngay quán ăn mà Tiêu Phàm và Vệ Đằng đã cùng nhau uống bia miễn phí.

Vệ Đằng vẫn nhớ như in Tiêu Phàm ngồi đối diện mỉm cười với cậu, chỗ đó bây giờ là Ngưu San San với những lọn tóc xoăn kinh hoàng.

Vệ Đằng cũng nhớ rõ dáng vẻ thích thú dịu dàng của Tiêu Phàm lúc gọi điện cho Diệp Kính Văn, còn bây giờ lại là một Châu Vũ cười nham nhở vung tay múa chân đang hò hét sang đầu dây bên kia.

Trong lòng nhớ nhung Tiêu Phàm, nhìn hai người bạn ruột của mình lại thấy không vừa mắt.

“Trời ơi! Mẹ à, mẹ cứ yên chí! Con ở chỗ của Vệ Đằng, ngủ chung giường, đắp chung chăn với cậu ta. Mẹ không yên tâm về con thì cũng nên yên tâm về Vệ Đằng chứ? Biết rồi, con và Vệ Đằng đang ăn cơm này.”

Vệ Đằng lừ cậu một cái, Châu Vũ cười cười cúp điện thoại.

Ba người cùng nhau về ký túc,Vệ Đằng nhiệt tình giới thiệu kiến trúc trong trường, bên kia là thư viện, bên này là vườn hoa, chỗ đó sân vận động, chỗ kia…

“Chỗ kia thế nào?”, Ngưu San San hỏi.

“À, chỗ kia là ngọn núi bị bỏ hoang một thời gian dài, bên trong cây cối um tùm, gió thổi một cái là lá cây xào xạc, nghe rất hãi hùng. Nhưng ở đó có một dòng suối, nước rất trong xanh”, Vệ Đằng điềm nhiên trả lời.

Ngưu San San quay sang nhìn Châu Vũ, Châu Vũ cũng quay lại, bốn mắt nhìn nhau.

“Này, sao tự dựng lại không nói gì thế?”, Vệ Đằng quay lại hỏi.

“Ha ha,không có gì, trường này to phết nhỉ?”, Châu Vũ vội đổi chủ đề.

“Ừ, trường mình có ba khu, khu này chỉ là một thôi, thế nên mới to phát khiếp như vậy.”

“Đúng thế, rộng thật, từ chỗ này đến thư viện có lẽ phải chạy bộ mất nửa tiếng ấy nhỉ?”

“Ba mươi tám phút, hi hi, mình hay đến đó lắm.”

Giọng nói của Châu Vũ lại bị tắc trong cổ họng, nhìn San San một cái, cô nàng so vai bất lực.

Hôm nay Vệ Đằng quả là có chút kỳ lạ.

Ba người tiếp tục vừa đi vừa nói, sắp đến khu ký túc nghiên cứu sinh, đột nhiên Vệ Đằng dừng lại.

Châu Vũ vừa định hỏi thì Ngưu San San đã tinh ý phát hiện có một người đang tiến lại từ xa.

Người đó mặc áo sơ mi trắng, trong đêm tối phát ra một luồng khí lạnh lẽo, lúc khoảng cách được kéo gần lại, mới phát hiện ra anh ta rất đẹp trai, mặc dù khuôn mặt nghiêm nghị, bờ môi cong lên lạnh lùng, nhìn là biết khá cao ngạo, xung quanh phủ một lớp không khí ngầm ý bảo mọi người đừng lại gần. lúc anh ta đi qua ba người, cũng phả ra một luồng khí lạnh băng giá.

San San rung mình, “Vệ Đằng này, con người đó, cậu có quen không?”.

Nghe thấy tên Vệ Đằng, người đó liền dừng bước, tựa như muốn quay đầu nhưng cuối cùng vẫn cất bước đi tiếp.

Vệ Đằng so vai khẽ nói: “Quen”.

Châu Vũ và Vệ Đằng lớn lên bên nhau, thấy sắc mặt Vệ Đằng không ổn liền kéo tay lại bắt cậu phải ngẩng đầu lên.

“Có phải thằng cha đó đã bắt nạt cậu không? Sao cậu phải trốn hắn?”

Vệ Đằng lắc đầu cười, “Nhìn mặt nhau cũng chỉ khiến hai bên ngượng ngùng, có thể tránh thì tránh thôi.”

Ngưu San San nhạy bén hơn người, đoán ra sự tình rất nhanh, “Người đó… không phải là người mà cậu thích đó chứ?”.

“Đúng, anh ta chính là Tiêu Phàm”, Vệ Đằng cũng không giấu giếm, thẳng thắn thừa nhận.

Đôi tình nhân liếc nhau một cái, nhất tề quay về phía xa nhìn theo bóng dánh cao ngạo của người đó, không hẹn mà cùng thở dài.

“Vệ Đằng, người đó…hình như rất khó lấy lòng… cậu có chắc nhiệt huyết của cậu có thể làm tan chảy anh ta không?”

Vệ Đằng lắc đầu: “Không thể, vì thế mình không tiếp tục nữa, bao nhiêu nhiệt huyết đều cháy tan hết rồi.”

San San lại liếc cái bóng phía xa một cái nữa, nghiêm túc nói: “Mình cũng cảm thấy cậu rút lui thì tốt hơn, tránh bị một vố đau, Vệ Đằng, cậu và người đó nhìn là biết không hợp.”

“Ừ, yên tâm đi, mình cũng không phải là đứa dây dưa lôi thôi, nói từ bỏ là sẽ từ bỏ, có gì ghê gớm đâu.”

“Nói rất đúng! Kỳ nghỉ này chúng ta phải chơi cho đã, mấy chuyện không vui thì quên phứt đi!”

“Ok. Đi đâu chơi cứ để mình lo.”

Ba người lại tiếp tục hành trình về ký túc.

Châu Vũ và San San trong lòng đều hiểu rõ, biểu cảm đau đớn xót xa của Vệ Đằng khi nãy không thể gạt được ai cả.

Mặc dù cậu ta lập tức đổi sang khuôn mặt niềm nở vui vẻ, làm bộ chẳng có chuyện gì, nhưng khi nói ‘từ bỏ’ khóe miệng cậu ta đờ ra trong giây lát.

Hai người không nói ra là không muốn Vệ Đằng đau lòng hơn nữa, cứ để cậu ấy từ bỏ vậy.

Tiếc là sự tình không thuận lợi như dự tính của bọn họ.

Ngày mồng một tháng năm, vệ Đằng nói muốn dẫn hai người đến khu vui chơi, cô em gái Vệ Nam rất thân với cả bọn, đương nhiên cũng nhập đoàn.

Không ngờ đến gần khu vui chơi lại gặp bọn Tiêu Tình và Kỳ Quyên.

“Nam Nam à, cậu thật quá đáng, đi chơi không gọi bọn mình gì cả”, Tiêu Tình nhìn thấy Vệ Nam liền chạy đến hàn huyên.

Vệ Nam ngại ngùng cười gượng nói, “Đi chơi cùng bạn của anh trai mình, mình không gọi hai cậu vì có quen đâu.”

“Vậy à, thế thì mọi người cứ đi chơi đi, hôm nay mình cũng có chút chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Ngày kia là sinh nhật của anh họ mình, mình đi chọn quà sinh nhật cho anh ấy.”

“A! mình suýt nữa thì quên, sinh nhật chẳng phải là mồng ba tháng năm sao, cậu và anh…”, nói được nửa chừng thí thấy không ổn, quay đầu lại nhìn, khuôn mặt anh trai dù vẫn như thường, nhưng ánh mắt lóe sáng trong khoảnh khắc cũng không lọt qua mắt của Vệ Nam. Thật muốn đập cho mình một trận, hỏi cái gì mà hỏi, biết trước Tiêu Tình sẽ trả lời như thế thì có đánh chết mình cũng không hỏi.

“Ha ha, rất trùng hợp phải không, mình và anh họ sinh cùng ngày, anh ấy hơn mình đúng bốn tuổi tròn. Mồng ba tháng năm nhà mình tổ chức lien hoan, thực ra hôm nay mình định rủ cậu dạo quanh phố đi bộ một chuyến để mua quà, nhưng di động của cậu cứ tắt máy hoài. Nam Nam sinh nhật mình nhất định mọi người phải đến đông đủ nhé.”

Tiêu Tình nói xong thì tạm biệt bọn Vệ Nam, cùng Kỳ Quyên đi mua quà tặng.

Vệ Đằng ngoài mặt tỏ vẻ không có chuyện gì, nhưng ba người đều biết cậu không có hứng thú chơi bời gì nữa.

Ví dụ lúc ngồi tàu hỏa trên không, cậu ta cũng la hét nhưng khi dừng lại thì đờ người ra, lúc vào nhà ma, Vệ Nam và Ngưu San San sợ hãi như lợn bị chọc tiết, còn Vệ Đằng mặt mày nghiêm nghị, chỉ im lặng bước qua.

“Vệ Đằng, rốt cuộc cậu sao thế?”, nhân lúc hai cô gái đi mua cocacola, Châu Vũ kéo Vệ Đằng qua một bên, chau mày dò hỏi.

“Mình chẳng sao hết…”

“Cậu có coi mình là bạn không đây? Còn giả bộ cái khỉ gì? Cậu có chuyện gì cũng không thể nói với mình sao? Chúng ta lớn lên bên nhau từ bé, cái mặt khó coi này mình nhìn phát ngấy lên rồi, có biểu cảm nào của cậu lọt qua được mắt mình đâu?”.

Vệ Đằng cười hì hì, vỗ vai Châu Vũ, “Được lắm, mắt cậu có thể đem đi làm đèn thấu thị được rồi.”

Thấy Vệ Đằng cười, Châu Vũ cũng cười theo, hai người ngồi xuống ghế đá, Vệ Đằng im lặng một lát, sau đó thở dài thườn thượt.

“Ngày kia là sinh nhật anh ta, mình đang nghĩ, có nên tặng anh ta gì đó không?”.

Châu Vũ trợn tròn mắt nhìn Vệ Đằng, há hốc miệng nhưng không nói được lời nào.

Vệ Đằng cười bảo: “Cậu đừng nhìn mình như thế, mình chỉ muốn tặng món quà gì đó thôi, chiến tranh lạnh với anh ta lâu như vậy, trong lòng mình rất buồn. cậu xem, trong trường có gặp anh ta cũng không dám chào hỏi, trước giờ mình chưa từng ẩm ương như thế này. Mình nghĩ, không phải là chỉ là bị từ chối thôi sao, không cần thiết phải coi nhau như kẻ thù.”

“Thực ra nói từ bỏ rất dễ dàng, nhưng bắt mình quên hẳn anh ta, thực sự mình làm không nổi.”

“Mình nói xong rồi, cậu có thể mắng mỏ mình rồi đấy.”

/77

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status