Nhưng đúng lúc nhận tin nhắn kia, ngón tay run rẩy nhấn vào, nội dung gì chứ, tổn thương lòng lắm anh biết không?
“Cậu nói cậu bằng lòng nằm dưới vì tớ, lúc ấy không đè cậu một lần, quả thật là đáng tiếc nha.”
Vệ Đằng giận đến dùng chăn bao kín đầu, nếu không phải cả người đang trần trụi, thật muốn xoay người bỏ đi, không để ý đến kẻ trước mặt một kiểu, sau lưng lại kiểu khác, tên khốn kiếp tâm tư phức tạp.
Tiêu Phàm mở di động nhìn tin nhắn, không khỏi thở dài bất đắc dĩ.
Diệp Kính Văn và mình nhắn tin với nhau đều dùng khẩu khí trêu cợt như thế, có lúc thậm chí nói: “Đột nhiên rất muốn ôm Lâm Vi, nhịn đến khó chịu.” “Cái tên nhà cậu dáng người khá thật.” Mấy lời đặc sắc.
Tính hắn ta trực tiếp như thế, bình thường Tiêu Phàm cũng chẳng thèm nhìn đến.
Nhưng Vệ Đằng thì khác…
Nếu nói đây chỉ là đùa giỡn, mình và Diệp Kính Văn đã sớm cởi bỏ gút mắc, Vệ Đằng chắc cũng chẳng tin đâu?
Nhìn Vệ Đằng đang gói mình lại như cái bánh chưng, Tiêu Phàm đành ngồi xuống, vỗ nhẹ bộ vị nhô lên.
“Vệ Đằng, có nhiều chuyện cũng không phải như em nhìn thấy vậy, anh và Diệp Kính Văn bây giờ chỉ còn lại quan hệ bạn bè.”
“Quá khứ của các người, tôi không có hứng thú muốn nghe.” Giọng buồn buồn của Vệ Đằng xuyên qua tấm chăn mà truyền đến, “Anh yêu hắn ta đến mức đó, thật khiến người ta bội phục.”
“Em hiểu lầm rồi…”
“Đừng nói, dù sao anh học luật, giỏi tài ăn nói, đen cũng có thể bị anh nói thành trắng.” Vệ Đằng vén chăn lên, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, “Trả quần áo cho tôi, tôi đi về.”
Tiêu Phàm lại yên lặng chăm chú nhìn Vệ Đằng, vẫn không động đậy.
“Không nghe thấy sao? Tôi phải đi về.”
Tiêu Phàm nhíu mày, ngược lại nhẹ nhàng ôm lấy Vệ Đằng, những ngón tay khéo léo ở sau lưng vuốt ve.
Thân thể Vệ Đằng cứng đờ, muốn đẩy hắn ra, lại bị áp ngã trên giường lần nữa.
Cái hôn nồng nhiệt tựa như dã thú gặm cắn lẫn nhau để phát tiết, mắt Vệ Đằng đỏ lên, ôm chặt eo Tiêu Phàm, không để ý mùi máu tươi nồng nặc trong miệng.
Lăn lộn trên giường, lúc dừng lại nụ hôn, Vệ Đằng phát hiện dưới những động tác cố ý của Tiêu Phàm, hắn bị mình đặt phía dưới.
Tiêu Phàm cười cười, chủ động tách hai chân ra, “Nếu em muốn, anh sẽ không phản đối.”
Nói gì mà yêu Diệp Kính Văn đến mức đó chứ, ban đầu cố ý làm vậy chỉ là để lừa gạt Lâm Vi thôi. Dĩ nhiên, vì người mình yêu thì ở dưới cũng không sao, đây cũng là suy nghĩ trong nội tâm của Tiêu Phàm.
Trong lòng Vệ Đằng vốn khó chịu chuyện hắn nguyện ý ở dưới vì Diệp Kính Văn, bây giờ, cho dù hắn chủ động như vậy, nhưng bản thân vẫn thấy khó chịu.
“Anh tự tìm, đừng hối hận.” Vệ Đằng mắt đỏ, lần nữa mạnh mẽ hôn xuống.
Trong lúc hốt hoảng cũng không để ý tìm thuốc bôi trơn, dục vọng sưng lên đã sẵn sàng chờ bộc phát, Vệ Đằng học theo dáng vẻ Tiêu Phàm, đưa ngón tay chen vào hậu huyệt, muốn khuếch trương.
Ngõ hẻm khô khốc đặc biệt nóng bỏng, ngón tay Vệ Đằng xoay chuyển bên trong, cảm thấy dục hỏa bản thân đã muốn đốt cháy người, không thể chịu đựng thêm nữa.
“Không sao.” Tiêu Phàm hôn môi Vệ Đằng dỗ dành, mở thân thể, thả lỏng bản thân, ý bảo Vệ Đằng trực tiếp tiến vào.
Vệ Đằng vốn đang khó chịu, nhận được sự cho phép, lập tức không chút do dự mà đâm vào.
“Ưm…”
Tiêu Phàm đau đến nhíu mày, Vệ Đằng cũng không thoải mái, ngõ hẻm khô khốc bao chặt lấy dục vọng của bản thân, tiến thóai lưỡng nan, nơi tiếp xúc nhiệt độ nóng rực, sắp bức mình đến điên lên.
Tiêu Phàm cắn răng giật giật eo, hít sâu một hơi, buông lỏng bản thân nghênh đón.
Vệ Đằng hơi thối lui ra khỏi, lần nữa động thân đâm vào, thanh âm giống như bị xé rách, hậu huyệt tựa hồ có chất lỏng ấm áp chảy ra.
Tiêu Phàm kéo bả vai Vệ Đằng, nhẹ nhàng hôn hắn, để mặc cho hắn lỗ mãng đâm vào cơ thể mình.
Đau đớn vô biên lan tràn toàn thân, Tiêu Phàm lại cắn chặt răng, từ đầu đến đuôi không nói tiếng nào.
Cách làm của Vệ Đằng cũng giống với tính cách thẳng thắn của cậu ấy, trực lai trực khứ vọng động lỗ mãng, hơn nữa cũng không có kinh nghiệm, lần đầu tiên ôm người khác, khó tránh khỏi có chút kích động hưng phấn, bản thân điên cuồng muốn hắn, mạnh mẽ tiến thoái, cảm nhận hưng phấn khi dục vọng được bao trong nhiệt độ nóng bỏng của thành ruột, cảm thụ khoái cảm của từng đợt ma sát mang đến, nhưng không băn khoăn đến Tiêu Phàm lần đầu nhận điều này, tổn thương bao nhiêu.
Máu chảy ra bôi trơn thành ruột, làm cho di chuyển trở nên thuận lợi hơn, trên trán Vệ Đằng không ngừng đổ mồ hôi, mỗi lần đâm vào đều dùng hết sức.
Mong muốn trong lòng hắn chỉ có mình, dục vọng muốn độc chiếm hắn đặc biệt mạnh mẽ, động tác cũng trở nên thô bạo hơn.
Đợi đến lúc Vệ Đằng rốt cuộc cũng phát tiết ra ngoài, tinh bì lực kiệt mệt đến thiếp đi, bấy giờ Tiêu Phàm mới buông hàm răng cắn chặt, giật giật ngón tay cứng ngắt.
Chống giường đứng lên, theo động tác, hậu huyệt chảy xuống chất lỏng ấm áp, Tiêu Phàm cũng không để ý đến, chống vách tường, từng bước một đi tới phòng vệ sinh, xé khăn giấy lau lau, vết máu khiến người nhìn kinh hoảng, làm hắn nhíu mày.
Vứt khăn giấy vào giỏ rác, chịu đựng khó chịu mở vòi sen, tắm rửa những dơ bẩn trên người, hít sâu vài hơi, lúc này mới về phòng ngủ, lật Vệ Đằng lại, thay ra giường bừa bộn nhuộm máu tươi.
Sau khi lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy Vệ Đằng vào lòng, hôn trán hắn.
Phía sau là cơn đau thấu xương, Tiêu Phàm cắn chặt hàm răng, trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nghiêng người ngủ mới cảm thấy đỡ đau hơn một chút.
Diệp Kính Văn nói không sai, vì người yêu, chúng ta đều nguyện ý từ bỏ phần kiêu ngạo duy nhất muốn bảo vệ kia đi.
Nhưng người chúng ta yêu nhất, đến giờ cũng không hiểu.
Vệ Đằng bị một trận chuông điện thoại lay tỉnh, lúc tỉnh lại đã là xế chiều, ánh mặt trời chói mắt len vào cửa sổ, chiếu trên sàn nhà.
Quay đầu nhìn lại, Tiêu Phàm còn đang chìm trong giấc ngủ say, chân mày nhíu chặt, có vẻ rất đau đớn.
Vệ Đằng có chút chột dạ, vội vàng nhận điện thoại chạy ra ngoài, cố ý giảm thấp thanh âm, “A, thủ tục phải làm bây giờ ạ? Vâng, đã biết, cảm ơn cô.”
Là giáo vụ gọi điện tới.
Vệ Đằng nhẹ nhàng đến bên cạnh Tiêu Phàm, cúi người hôn môi hắn, nhớ đến điên cuồng mới vừa rồi, bên tai lại nóng bừng lên.
Nhìn hắn ngủ, không đành lòng quấy rầy, chỉ có thể tìm quần áo mặc vào trước, chạy đến phòng giáo vụ làm thủ tục.
Phòng đào tạo, quản lý ký túc xá, bên công tác hậu cần, y tế, tài vụ mỗi bên có 1 người, ký tên đóng dấu, sau khi lặp đi lặp lại xong thì cũng đến lúc ăn cơm tối.
Vệ Đằng vội vàng chạy về chỗ Tiêu Phàm, vừa vào cửa, hướng đến nhà vệ sinh trước.
Sau khi đi vệ sinh, vô tình nhìn thấy vệt máu lớn bên cạnh giỏ rác.
Trái tim Vệ Đằng nhói lên, chút bất an của buổi trưa quả nhiên đã được chứng thực.
Làm hắn bị thương rồi?
MD, thật là đáng chết!
Vệ Đằng vội vàng xoay người đi vào phòng ngủ, nhưng không thấy tung tích Tiêu Phàm đâu, đến phòng khách, nhìn thấy thân ảnh bận rộn của Tiêu Phàm trong bếp.
“Anh còn tưởng em không dám trở lại nữa chứ.” Sau khi Tiêu Phàm nhìn thấy Vệ Đằng, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, mỉm cười, thêm nước vào nồi, “Xem TV đi, thức ăn sắp xong rồi.”
Vệ Đằng bỗng dưng cảm thấy rất khó chịu, cất bước tiến lên, từ phía sau ôm lấy Tiêu Phàm, đem mặt dán vào trên lưng hắn.
“Xin lỗi. . .”
Nghe được giọng nói buồn buồn truyền đến từ phía sau, Tiêu Phàm khe khẽ thở dài, “Được rồi, không có việc gì cả.”
“Vết thương của anh có nghiêm trọng không? Để em xem thử, đúng rồi, thuốc để đâu, để em bôi cho anh!” Bộ dáng lo lắng hốt hoảng của Vệ Đằng khiến đáy lòng Tiêu Phàm cũng mềm mại lên.
“Không nghiêm trọng, anh đã xử lý qua rồi, không sao đâu.”
“Để em xem thử…”
“Có cái gì hay mà nhìn chứ.” Tiêu Phàm quay đầu chỗ khác không thèm để ý, múc món ăn trong nồi ra ngoài, đưa cho Vệ Đằng: “Cầm đi, chuẩn bị ăn cơm.”
Vệ Đằng vừa bưng món ăn vào phòng khách vừa quay đầu nhìn lại, mỗi lần quay đầu nhìn đều thấy Tiêu Phàm tươi cười.
Nhưng không biết rằng, ở nơi hắn không nhìn thấy, một tay Tiêu Phàm bám trên quầy, ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Phía sau từng trận đau nhức như khoan vào tim, khiến lưng hắn cũng xuất ra mồ hôi lạnh.
Cũng không biết rằng, khi Tiêu Phàm nằm trên giường tự bôi thuốc, đã chịu đựng biết bao đau đớn cùng xót xa trong lòng.
“Cậu nói cậu bằng lòng nằm dưới vì tớ, lúc ấy không đè cậu một lần, quả thật là đáng tiếc nha.”
Vệ Đằng giận đến dùng chăn bao kín đầu, nếu không phải cả người đang trần trụi, thật muốn xoay người bỏ đi, không để ý đến kẻ trước mặt một kiểu, sau lưng lại kiểu khác, tên khốn kiếp tâm tư phức tạp.
Tiêu Phàm mở di động nhìn tin nhắn, không khỏi thở dài bất đắc dĩ.
Diệp Kính Văn và mình nhắn tin với nhau đều dùng khẩu khí trêu cợt như thế, có lúc thậm chí nói: “Đột nhiên rất muốn ôm Lâm Vi, nhịn đến khó chịu.” “Cái tên nhà cậu dáng người khá thật.” Mấy lời đặc sắc.
Tính hắn ta trực tiếp như thế, bình thường Tiêu Phàm cũng chẳng thèm nhìn đến.
Nhưng Vệ Đằng thì khác…
Nếu nói đây chỉ là đùa giỡn, mình và Diệp Kính Văn đã sớm cởi bỏ gút mắc, Vệ Đằng chắc cũng chẳng tin đâu?
Nhìn Vệ Đằng đang gói mình lại như cái bánh chưng, Tiêu Phàm đành ngồi xuống, vỗ nhẹ bộ vị nhô lên.
“Vệ Đằng, có nhiều chuyện cũng không phải như em nhìn thấy vậy, anh và Diệp Kính Văn bây giờ chỉ còn lại quan hệ bạn bè.”
“Quá khứ của các người, tôi không có hứng thú muốn nghe.” Giọng buồn buồn của Vệ Đằng xuyên qua tấm chăn mà truyền đến, “Anh yêu hắn ta đến mức đó, thật khiến người ta bội phục.”
“Em hiểu lầm rồi…”
“Đừng nói, dù sao anh học luật, giỏi tài ăn nói, đen cũng có thể bị anh nói thành trắng.” Vệ Đằng vén chăn lên, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, “Trả quần áo cho tôi, tôi đi về.”
Tiêu Phàm lại yên lặng chăm chú nhìn Vệ Đằng, vẫn không động đậy.
“Không nghe thấy sao? Tôi phải đi về.”
Tiêu Phàm nhíu mày, ngược lại nhẹ nhàng ôm lấy Vệ Đằng, những ngón tay khéo léo ở sau lưng vuốt ve.
Thân thể Vệ Đằng cứng đờ, muốn đẩy hắn ra, lại bị áp ngã trên giường lần nữa.
Cái hôn nồng nhiệt tựa như dã thú gặm cắn lẫn nhau để phát tiết, mắt Vệ Đằng đỏ lên, ôm chặt eo Tiêu Phàm, không để ý mùi máu tươi nồng nặc trong miệng.
Lăn lộn trên giường, lúc dừng lại nụ hôn, Vệ Đằng phát hiện dưới những động tác cố ý của Tiêu Phàm, hắn bị mình đặt phía dưới.
Tiêu Phàm cười cười, chủ động tách hai chân ra, “Nếu em muốn, anh sẽ không phản đối.”
Nói gì mà yêu Diệp Kính Văn đến mức đó chứ, ban đầu cố ý làm vậy chỉ là để lừa gạt Lâm Vi thôi. Dĩ nhiên, vì người mình yêu thì ở dưới cũng không sao, đây cũng là suy nghĩ trong nội tâm của Tiêu Phàm.
Trong lòng Vệ Đằng vốn khó chịu chuyện hắn nguyện ý ở dưới vì Diệp Kính Văn, bây giờ, cho dù hắn chủ động như vậy, nhưng bản thân vẫn thấy khó chịu.
“Anh tự tìm, đừng hối hận.” Vệ Đằng mắt đỏ, lần nữa mạnh mẽ hôn xuống.
Trong lúc hốt hoảng cũng không để ý tìm thuốc bôi trơn, dục vọng sưng lên đã sẵn sàng chờ bộc phát, Vệ Đằng học theo dáng vẻ Tiêu Phàm, đưa ngón tay chen vào hậu huyệt, muốn khuếch trương.
Ngõ hẻm khô khốc đặc biệt nóng bỏng, ngón tay Vệ Đằng xoay chuyển bên trong, cảm thấy dục hỏa bản thân đã muốn đốt cháy người, không thể chịu đựng thêm nữa.
“Không sao.” Tiêu Phàm hôn môi Vệ Đằng dỗ dành, mở thân thể, thả lỏng bản thân, ý bảo Vệ Đằng trực tiếp tiến vào.
Vệ Đằng vốn đang khó chịu, nhận được sự cho phép, lập tức không chút do dự mà đâm vào.
“Ưm…”
Tiêu Phàm đau đến nhíu mày, Vệ Đằng cũng không thoải mái, ngõ hẻm khô khốc bao chặt lấy dục vọng của bản thân, tiến thóai lưỡng nan, nơi tiếp xúc nhiệt độ nóng rực, sắp bức mình đến điên lên.
Tiêu Phàm cắn răng giật giật eo, hít sâu một hơi, buông lỏng bản thân nghênh đón.
Vệ Đằng hơi thối lui ra khỏi, lần nữa động thân đâm vào, thanh âm giống như bị xé rách, hậu huyệt tựa hồ có chất lỏng ấm áp chảy ra.
Tiêu Phàm kéo bả vai Vệ Đằng, nhẹ nhàng hôn hắn, để mặc cho hắn lỗ mãng đâm vào cơ thể mình.
Đau đớn vô biên lan tràn toàn thân, Tiêu Phàm lại cắn chặt răng, từ đầu đến đuôi không nói tiếng nào.
Cách làm của Vệ Đằng cũng giống với tính cách thẳng thắn của cậu ấy, trực lai trực khứ vọng động lỗ mãng, hơn nữa cũng không có kinh nghiệm, lần đầu tiên ôm người khác, khó tránh khỏi có chút kích động hưng phấn, bản thân điên cuồng muốn hắn, mạnh mẽ tiến thoái, cảm nhận hưng phấn khi dục vọng được bao trong nhiệt độ nóng bỏng của thành ruột, cảm thụ khoái cảm của từng đợt ma sát mang đến, nhưng không băn khoăn đến Tiêu Phàm lần đầu nhận điều này, tổn thương bao nhiêu.
Máu chảy ra bôi trơn thành ruột, làm cho di chuyển trở nên thuận lợi hơn, trên trán Vệ Đằng không ngừng đổ mồ hôi, mỗi lần đâm vào đều dùng hết sức.
Mong muốn trong lòng hắn chỉ có mình, dục vọng muốn độc chiếm hắn đặc biệt mạnh mẽ, động tác cũng trở nên thô bạo hơn.
Đợi đến lúc Vệ Đằng rốt cuộc cũng phát tiết ra ngoài, tinh bì lực kiệt mệt đến thiếp đi, bấy giờ Tiêu Phàm mới buông hàm răng cắn chặt, giật giật ngón tay cứng ngắt.
Chống giường đứng lên, theo động tác, hậu huyệt chảy xuống chất lỏng ấm áp, Tiêu Phàm cũng không để ý đến, chống vách tường, từng bước một đi tới phòng vệ sinh, xé khăn giấy lau lau, vết máu khiến người nhìn kinh hoảng, làm hắn nhíu mày.
Vứt khăn giấy vào giỏ rác, chịu đựng khó chịu mở vòi sen, tắm rửa những dơ bẩn trên người, hít sâu vài hơi, lúc này mới về phòng ngủ, lật Vệ Đằng lại, thay ra giường bừa bộn nhuộm máu tươi.
Sau khi lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy Vệ Đằng vào lòng, hôn trán hắn.
Phía sau là cơn đau thấu xương, Tiêu Phàm cắn chặt hàm răng, trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nghiêng người ngủ mới cảm thấy đỡ đau hơn một chút.
Diệp Kính Văn nói không sai, vì người yêu, chúng ta đều nguyện ý từ bỏ phần kiêu ngạo duy nhất muốn bảo vệ kia đi.
Nhưng người chúng ta yêu nhất, đến giờ cũng không hiểu.
Vệ Đằng bị một trận chuông điện thoại lay tỉnh, lúc tỉnh lại đã là xế chiều, ánh mặt trời chói mắt len vào cửa sổ, chiếu trên sàn nhà.
Quay đầu nhìn lại, Tiêu Phàm còn đang chìm trong giấc ngủ say, chân mày nhíu chặt, có vẻ rất đau đớn.
Vệ Đằng có chút chột dạ, vội vàng nhận điện thoại chạy ra ngoài, cố ý giảm thấp thanh âm, “A, thủ tục phải làm bây giờ ạ? Vâng, đã biết, cảm ơn cô.”
Là giáo vụ gọi điện tới.
Vệ Đằng nhẹ nhàng đến bên cạnh Tiêu Phàm, cúi người hôn môi hắn, nhớ đến điên cuồng mới vừa rồi, bên tai lại nóng bừng lên.
Nhìn hắn ngủ, không đành lòng quấy rầy, chỉ có thể tìm quần áo mặc vào trước, chạy đến phòng giáo vụ làm thủ tục.
Phòng đào tạo, quản lý ký túc xá, bên công tác hậu cần, y tế, tài vụ mỗi bên có 1 người, ký tên đóng dấu, sau khi lặp đi lặp lại xong thì cũng đến lúc ăn cơm tối.
Vệ Đằng vội vàng chạy về chỗ Tiêu Phàm, vừa vào cửa, hướng đến nhà vệ sinh trước.
Sau khi đi vệ sinh, vô tình nhìn thấy vệt máu lớn bên cạnh giỏ rác.
Trái tim Vệ Đằng nhói lên, chút bất an của buổi trưa quả nhiên đã được chứng thực.
Làm hắn bị thương rồi?
MD, thật là đáng chết!
Vệ Đằng vội vàng xoay người đi vào phòng ngủ, nhưng không thấy tung tích Tiêu Phàm đâu, đến phòng khách, nhìn thấy thân ảnh bận rộn của Tiêu Phàm trong bếp.
“Anh còn tưởng em không dám trở lại nữa chứ.” Sau khi Tiêu Phàm nhìn thấy Vệ Đằng, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, mỉm cười, thêm nước vào nồi, “Xem TV đi, thức ăn sắp xong rồi.”
Vệ Đằng bỗng dưng cảm thấy rất khó chịu, cất bước tiến lên, từ phía sau ôm lấy Tiêu Phàm, đem mặt dán vào trên lưng hắn.
“Xin lỗi. . .”
Nghe được giọng nói buồn buồn truyền đến từ phía sau, Tiêu Phàm khe khẽ thở dài, “Được rồi, không có việc gì cả.”
“Vết thương của anh có nghiêm trọng không? Để em xem thử, đúng rồi, thuốc để đâu, để em bôi cho anh!” Bộ dáng lo lắng hốt hoảng của Vệ Đằng khiến đáy lòng Tiêu Phàm cũng mềm mại lên.
“Không nghiêm trọng, anh đã xử lý qua rồi, không sao đâu.”
“Để em xem thử…”
“Có cái gì hay mà nhìn chứ.” Tiêu Phàm quay đầu chỗ khác không thèm để ý, múc món ăn trong nồi ra ngoài, đưa cho Vệ Đằng: “Cầm đi, chuẩn bị ăn cơm.”
Vệ Đằng vừa bưng món ăn vào phòng khách vừa quay đầu nhìn lại, mỗi lần quay đầu nhìn đều thấy Tiêu Phàm tươi cười.
Nhưng không biết rằng, ở nơi hắn không nhìn thấy, một tay Tiêu Phàm bám trên quầy, ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Phía sau từng trận đau nhức như khoan vào tim, khiến lưng hắn cũng xuất ra mồ hôi lạnh.
Cũng không biết rằng, khi Tiêu Phàm nằm trên giường tự bôi thuốc, đã chịu đựng biết bao đau đớn cùng xót xa trong lòng.
/77
|