Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 53

/77


Vệ Đằng đã sớm làm đơn xin tư cách bảo nghiên? Mình lại vẫn thờ ơ lãnh đạm với cậu ấy. chuyện lớn như vậy cũng không biết.

Bây giờ cậu ấy vừa kết thúc kỳ trao đổi sinh, sau khi trở về trường liền lập tức cầm tài liệu chuẩn bị thi bảo nghiên, xem ra cậu ấy rất muốn sớm rời xa nơi này một chút, hoặc là nói, sớm rời xa nơi mình đã tổn thương cậu ấy?

Tiêu Phàm thở dài, mở di động muốn xem giờ, lại nhìn thấy một tin nhắn vẫn chưa xem.

Còn tưởng rằng Vệ Đằng rốt cuộc cũng trả lời lại, tâm tình kích động mở ra, nhưng nhìn thấy tên Diệp Kính Văn, trong lòng thất vọng một trận.

Trước đây lúc thích Diệp Kính Văn, mỗi lần nhận tin nhắn tim đập như trống, bây giờ, nhìn thấy ba chữ Diệp Kính Văn lại cảm thấy rất không yêu nổi.

Cau mày mở tin, “Tìm được người chưa? Sống hay chết trả lời lại một câu xem.”

“Tớ bây giờ đi đến trạm xe lửa, đến thành phố A.”

Nhanh chóng có hồi âm, “Từ đầu nam chạy đến đầu bắc? Cậu chịu nổi không?”

“Tớ muốn sớm nhìn thấy cậu ấy một chút, trong lòng vẫn rất bất an, sợ cậu ấy sẽ xảy ra chuyện.”

“Bay qua à?”

“Vé máy bay của mấy ngày nay đã được đặt hết sạch rồi, thời gian đỉnh cao của du lịch, đâu phải cậu không biết.”

“Được rồi, thuận đường xuôi gió.”

Tiêu Phàm vừa định đóng di động, lại nhảy ra một tin nhắn.

“Tiêu Phàm, con và cậu nhóc kia thế nào rồi?”

Là mẹ gửi đến, Tiêu Phàm cười rất bất đắc dĩ, trả lời: “Rất tốt.”

“Phải không?”

“Vâng, mẹ không cần lo lắng.”

Chuyện của mình, trước nay luôn không muốn làm cho cha mẹ lo lắng, vốn dĩ cũng không quá thân thiết với ba mẹ, hơn nữa, đã sớm quen đơn độc.

Mấy năm nay vẫn luôn ở một mình, tự mình qua cuộc sống của mình, nếu không phải là Vệ Đằng làm xáo trộn dự định ban đầu đó, nói không chừng mình sẽ thực sự sống độc thân cả đời.

Tiêu Phàm dùng tay đè huyệt thái dương làm cho bản thân tỉnh táo lại, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tấm bảng khổng lồ của trạm xe lửa đã gần ngay trước mắt.

Trong dịp lễ quốc khánh rất khó mua vé xe.

Đừng xếp hàng suốt một buổi sáng, rốt cuộc cũng mua được vé đến thành phố A, chỉ có vé đứng của chuyến xe rạng sáng.

“Hành trình 30 giờ, vé đứng, có muốn không?”

Bộ dáng nhân viên bán vé lạnh băng.

Tiêu Phàm gật đầu, từ trong túi móc tiền ra đưa tới.

Lần nữa lên xe lửa, trong buồng xe rất xốc nảy, Tiêu Phàm nhướng mày đi tới nơi tiếp giáp của toa hành khách, dựa vào vách tường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát.

Liên tục hai đêm không chợp mắt, vừa nhắm mắt, lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại đã là trời sáng, không biết xe lửa lái tới chỗ nào, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, cánh đồng mênh mông bát ngát, những hàng cây xanh um tươi tốt.

Tiêu Phàm không lòng dạ nào thưởng thức, dựa vào vách sắt lạnh lẽo ngủ cả đêm, sau khi tỉnh lại đầu óc như muốn nổ tung, mơ màng bước vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh chỗ bồn rửa tay tát vào mặt cho tỉnh táo, hành khách trong khoang cũng tỉnh lại hơn phân nửa, phục vụ viên trên tàu đi ngang qua đã bắt đầu bán bữa sáng.

Tiêu Phàm hỏi người đàn ông trung niên bên cạnh, “Xin hỏi, tới đâu rồi ạ?”

Đối phương trả lời một cái địa danh Tiêu Phàm chưa từng nghe qua, sau đó lại thì thầm một câu, “Cách điểm cuối còn rất xa, còn phải mất một ngày một đêm nữa, chàng trai không tìm chỗ ngồi à?”

“Cháu mua vé đứng.” Tiêu Phàm có chút xấu hổ.

“Ha…” Người đó tựa hồ cảm thấy rất buồn cười, “Trên xe lửa, ghế hai người đều nhét tới ba người, tôi thấy cậu làm sao vừa dựa vào tường liền thiếp đi? Mặc dù trẻ tuổi, chống đỡ như vậy, ngày mai đến điểm cuối không sợ bị vắt ngang ra ngoài sao?”

Tiêu Phàm dịch người, giương mắt nhìn, trong buồng xe nhét đủ các loại người, thậm chí có người lấy báo lót ngồi, chật chội đến trình độ đáng sợ.

“Tính ra, cũng chẳng còn chỗ ngồi nữa.” Tiêu Phàm mỉm cười lễ phép với đối phương.

“Ai, cái xe thối này tôi đã ngồi nhiều lần rồi, vé xe rất khó mua, lần này về nhà vừa đúng lúc vào dịp lễ quốc khánh, kiếm được tấm vé đứng, còn cậu? Nhìn cậu không giống như đi du lịch, có việc gấp à?”

“Vâng, cháu đi tìm người.”

“Người rất quan trọng sao?” Người đàn ông nhếch miệng cười, có ý vị trêu chọc.

Tiêu Phàm gật đầu cười, “Đúng vậy, rất quan trọng.”

“Hà, nếu không tôi cho cậu tờ báo, cậu cứ lót lên sàn ngồi một lát trước vậy? Cậu đứng mãi không thấy tê chân à? Đừng để trước khi tìm thấy người ta thì đã khiến bản thân mình tàn phế.”

Tiêu Phàm vỗ vỗ chân mình, quả thật giống như không còn cảm giác nữa, mỉm cười nói cảm ơn, sắp xếp tờ báo một chút, ngồi xuống.

Vốn rất ghét nói chuyện với người lạ, lần này cũng không biết thế nào, chỉ cảm thấy con người chưa từng gặp qua này có chút tương tự Vệ Đằng.

Cũng không phải giống về diện mạo, tuổi tác cũng chênh lệch rất nhiều, chính là sự nhiệt tình tùy tiện đó đặc biệt giống nhau.

Nhớ tới Vệ Đằng, Tiêu Phàm đã cảm thấy trong lòng mềm mại, trên mặt vốn lạnh lùng, cũng nhẹ nhàng nở nụ cười. Cùng mấy người trung niên cũng có việc gấp đến thành phố A tán gẫu, Tiêu Phàm không nói nhiều lời, cũng không tỏ vẻ cao ngạo.

Mấy người nói chuyện huyên thuyên, Tiêu Phàm thỉnh thoảng chen vào mấy câu, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.

Đến xế chiều, xe lửa dừng lại ở một nhà ga khoảng 10 phút, nhiều người đi xuống, bên trong buồng xe không còn chật chội như mới vừa rồi nữa.

Mấy người tìm được chỗ ngồi xuống, bấy giờ Tiêu Phàm mới cảm giác như máu toàn thân đang đông đặc lại, lúc nhấc chân, tê liệt đến mức đau buốt.

“Ai, tiểu tử, có phải cậu chưa từng ngồi xe lửa không vậy? Hay là cậu đi vòng vòng một chút đi, đói bụng thì mua mì gói ăn.”

Bị ông ấy nói thế, Tiêu Phàm đột nhiên cảm thấy bao tử sôi trào.

Bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, không chú ý chuyện ăn cơm, trong đầu luôn nghĩ đến chuyện Vệ Đằng, ngược lại không cảm thấy đói. Bây giờ nhắc tới, mới phát hiện dạ dày mình trống trơn, dạ dày cũng rất phối hợp kêu lên ùng ục.

Tiêu Phàm đứng dậy có chút lúng túng, đi về phía toa ăn.

Chờ Tiêu Phàm đi rồi, mấy người đàn ông lại bắt đầu trêu chọc: “Thằng nhỏ này đúng là rất non.”

“Dung mạo thật tuấn tú nha.”

“Nói là đi tìm người, tôi thấy là tìm người yêu đi? Ai, tuổi trẻ chính là có sức sống a.”

Lúc Tiêu Phàm ăn cơm xong trở lại, ba người đang đánh bài rất hào hứng.

Lại là kiểu bài thường thấy nhất, trò Vệ Đằng thích nhất.

Tiêu Phàm ngồi ở một bên xem, trước mắt đột nhiên trở nên mơ hồ.

Hình ảnh lúc cùng đi du lịch với Vệ Đằng, dần dần nhảy ra từ trong ký ức, trở nên vô cùng rõ ràng.

“A, bài của cậu có thể so với tôi sao? Tôi đây có bom nha! Bài tốt chính là không có cách nào, xin lỗi, lão tử lại thắng!”

“Ư, anh ấy đang ngủ, đừng chơi nữa.”

Dáng vẻ giương nanh múa vuốt lúc cậu ấy đánh bài, còn có thanh âm mềm mại đột nhiên ép thấp khi phát hiện Tiêu Phàm đã ngủ.

Đến bây giờ mới phát hiện, cậu ấy ở trong ký ức của mình đã được khắc sâu như vậy.

Vô tình nhớ đến, gương mặt cười rực rỡ đó, vẻ mặt ngây ngốc, lời nói nhiệt tình, thì ra là đã sớm khắc sâu vào đáy lòng rồi sao.

Thật là, không cần phải xa nhau một lần mới biết được tầm quan trọng của cậu ấy với bản thân.

Tiêu Phàm khe khẽ thở dài, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Diệp Kính Văn.

“Dường như tớ đã tính sai một chuyện, kỳ thực tớ và cậu không có cách nào ở cùng nhau, cho dù không có Lâm Vi.”

Bởi vì, cho dù cậu đã động lòng, trong lòng tớ, cũng đã không thể chứa được cậu, nơi sâu nhất đã đổi thành Vệ Đằng ngốc.

Huống chi, trong lòng cậu vĩnh viễn đều chỉ có Lâm Vi, đối với tớ động lòng chỉ là kết quả của sự thương tâm bồng bột nhất thời.

Chúng ta chỉ thích hợp làm bạn, cũng chỉ có thể làm bạn.

“Con người đúng là đáng khinh, luôn cần mất đi một lần mới biết sự quan trọng của đối phương với mình.” Tin trả lời của Diệp Kính Văn đến ngay lập tức.

Tiêu Phàm khẽ cười viết: “Có đạo lý, nhất là cậu.”

“Cậu cũng chẳng khá hơn chỗ nào, người theo chủ nghĩa lý luận thuần túy, thực hành lại rối tinh rối mù.”

“Kính Văn, cậu nhất định phải tìm được một nửa kia trở về.”

“Dĩ nhiên, cậu cũng tìm dạ dày về nha, tuy rằng ruột non cũng có thể tiêu hóa thức ăn, không có dạ dày, sẽ rất khó chịu đấy ^_^”

“Được rồi, vị bác sĩ tương lai, tớ sẽ tìm về dạ dày của tớ, hơn nữa còn bảo vệ thật tốt. Ngoài ra, thẳng thắng một chuyện, trước khi Lâm Vi xuất ngoại có đến tìm tớ, cậu ấy chơi một canh bạc, tiền đánh cuộc là hạnh phúc cả đời. Tớ cho cậu biết chỉ vì muốn cậu có thêm lòng tin và động lực, sau này nếu cậu ta trách móc tớ, phiền cậu tự mình giải quyết.”

Diệp Kính Văn dường như đang suy nghĩ gì đó, hồi lâu sau mới có hồi âm: “Cậu ấy đem cậu làm cái loa truyền lời cho tớ, cậu bị cậu ấy bán còn giúp cậu ấy đếm tiền?”

“Tớ biết, xem như tớ chịu các cậu.”

“A, bây giờ tớ thật là thống khổ, bị cha và anh cả giám sát, đến nhắn tin cũng phải che che giấu giấu. Cậu so với tớ tốt hơn rất nhiều, còn chưa xích mích với người nhà. Bất quá, nếu đã quyết định ở cùng người ta, cửa gia đình này luôn phải bước qua, vết xe đổ trước mắt, đừng cứng rắn va chạm.”

“Đến từng bước một thôi, bên phía ba mẹ tớ, trong lòng tớ cũng không có gì. Chẳng qua có khó khăn hơn nữa, cũng phải tiếp tục chịu đựng.”

“Được rồi, ba tớ đến, không tán gẫu nữa. Lúc cậu đến thì báo tin cho tớ, tắt điện thoại trước đi, để tránh lại hết pin không điện được. Cái điện thoại dỏm của cậu cũng quá đát rồi, lần trước chẳng phải tại hết pin nên bỏ lỡ sinh nhật người ta, làm sự hình hỏng bét?”

“A, di động là quà sinh nhật 18 tuổi của cha tớ tặng, không nỡ thay, cậu không biết, ông già tớ, năm mười tám sẽ tặng tớ một cái điện thoại thối.”

Tiêu Phàm nhếch môi cười cười, nhìn cột báo pin, đúng là chỉ còn lại 1 nấc đáng thương, vì vậy vội vàng tắt máy.

/77

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status