Minh Châu ngồi ngẩn ngơ đột nhiên nghe được tiếng của Xuân Đào, nàng ngước mắt lên đối diện với ánh mắt sâu thẳm đang chằm chằm nhìn vào mình.
Chẳng biết hắn đã tỉnh lại lúc nào, là do nàng mải suy nghĩ miên man nên không chú ý tới. Minh Châu mở to mắt lườm hắn một cái, ngữ điệu lạnh lùng nhưng lại không giấu được vẻ quan tâm hắn.
" Trừng mắt nhìn ta làm gì? Còn có sức mà trừng mắt lên cơ đấy. Sao lại bị thương nặng thế này."
Thẩm An nhìn nàng bằng ánh mắt nhu hòa, trả lời trong hơi thở khó nhọc.
"Làm nhiệm vụ bị phục kích."
Minh Châu gật đầu xem như đã biết nhưng cũng không nói thêm điều gì nữa. Nàng bôi thuốc tê lên xung quanh vết thương rồi tập trung nghiên cứu ám khí trên ngực Thẩm An để tìm cách lấy ra thuận lợi nhất. Nàng lớn lên trong nhung lụa, những loại vũ khí mà nàng biết đều là loại đơn giản như đao, kiếm mà ba vị ca ca của nàng dùng để luyện võ. Lần đầu thấy được loại ám khí kì dị, vừa có ba chân lại còn hình xoắn ốc như vậy.
" Để ta làm". Thẩm An chú ý tới ánh mắt nàng, hắn vừa nói vừa đưa tay lên ngực định rút ám khí ba chân kia ra.
Quả nhiên hắn càng ngày càng liều lĩnh, ngay cả mạng sống của bản thân cũng có thể coi thường, bảo sao trên người hắn lại chồng chất những vết sẹo lớn nhỏ như vậy. Minh Châu hừ lạnh một tiếng, vội giữ tay hắn lại, giận dữ nói. "Nằm im đó, muốn chết hay sao?"
Thẩm An hơi sửng sốt, giọng điệu này của nàng có phải là đang quan tâm hắn nhưng hiện tại hắn đã quá mệt, cũng không nói thêm được lời nào chỉ có thể nằm im lặng.
Minh Châu nhìn thật kỹ ám khí rồi chọn được một góc thích hợp. Nàng cầm vào phần nhô lên của ám khí, dồn toàn lực vào tay, dứt khoát rút ám khí ra."
Thẩm An như bị rút đi toàn bộ sinh lực, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân đổ đầy mồ hôi, hai lòng bàn tay cũng cuộn thành nắm đấm thật chặt.
" Cố gắng lên." Minh Châu vừa nói vừa lấy khăn sạch bịt lên miệng vết thương. Máu chảy ra trong nháy mắt đã khiến chiếc khăn bị nhuộm thành một màu đỏ sẫm.
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc... tới khi máu ngừng chảy khăn cũng đã chất chồng đầy một khay.
Ám khí có hình xoắn ốc, khi rút ra đã làm rách một mảng da thịt vừa sâu vừa rộng. Mắt thấy không thể cứ vậy mà băng bó lại. Minh Châu sai Xuân Đào chuẩn bị kim chỉ ngâm trong rượu, lại bồi thêm thuốc tê vào vết thương.
Nàng với với Thẩm An: "Vết thương này cần phải khâu lại, ngươi cố gắng chịu thêm một chút nữa."
Hai mắt Thẩm An khép hờ, bờ môi mấp máy phát ra một chữ "Được" yếu ớt.
Xuân Đào bưng khay kim chỉ tới bên giường: "Quận chúa, kim chỉ đã chuẩn bị xong."
Minh Châu gắng nén lại sự hồi hộp trong lòng cầm kim chỉ lên, vận dụng hết những kỹ năng đã được lão thái y truyền dạy, cẩn thận, tỉ mỉ di chuyển từng mũi kim.
Từng tầng mồ hôi rịn ra trên trán, trong lòng cũng căng thẳng hơn khi rút ám khí gấp bội lần. Dù được lão thái y tận tay chỉ dạy nhưng có thế nào cũng chỉ là bằng lời nói, trên thực tế nàng chưa từng làm việc này. Hắn chính là bệnh nhân đầu tiên của nàng, nếu nói hắn chính là chuột bạch cho nàng kiểm nghiệm tay nghề cũng không có gì là sai.
Xuân Đào đứng bên cạnh vừa thấm mồ hôi trên trán Minh Châu vừa lo lắng, sợ hãi. Với nàng đây chính là lần đầu tiên nhìn thấy người ta xử lý vết thương nặng như vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy da thịt của con người cũng có thể dùng kim chỉ may vá lại như vải vóc.
Thời gian từng chút, từng chút một trôi đi, cuối cùng Minh Châu cũng có thể khâu xong mũi cuối cùng. Nàng thắt mối khâu, lại bôi lên vết thương một ít thuốc cầm máu rồi ngước mắt lên nói với Thẩm An: "Xong rồi"
Lúc này Thẩm An đã mệt tới mức không thể nói được lời nào chỉ có thể đưa một ánh nhìn yếu ớt về phía Minh Châu.
"Đỡ hắn ngồi dậy nào."
Xuân Đào nghe lệnh làm theo. Mắt thấy Minh Châu cởi y phục của Thẩm An ra để lộ toàn thân trên, nàng hoảng hốt vội đưa tay che mắt rồi quay người lại. Lá gan nàng vẫn còn nhỏ, sao có thể đứng đó nhìn vào cơ thể của nam nhân khi chưa xuất giá cho được, hơn nữa nam nhân ấy đâu phải người bình thường, hắn là tâm can của chủ nhân nhà nàng.
Thẩm An bất ngờ bị cởi y phục, ý thức mơ hồ của hắn có hơi sững sờ. Đâu phải lần đầu nàng cởi y phục của hắn nhưng lúc này hắn lại cảm nhận như toàn bộ máu còn sót lại trên người hắn đều đổ dồn hết lên mặt, tạo ra một cảm giác nóng ran.
Thẩm An còn chưa kịp lưu thông khí huyết lại đã thấy Minh Châu cầm lên mảnh vải trắng, lúc này hắn mới như hiểu ra được điều gì đó, mất tự nhiên rời tầm nhìn đi chỗ khác.
Minh Châu bỏ qua mọi biểu cảm của Thẩm An, nàng vẫn chuyên tâm vào công việc. Nhẹ nhàng đặt một tấm vải mềm lên vết khâu rồi lại vòng hai tay qua sau người hắn, cẩn thận quấn từng vòng vải trắng từ sau lưng ra trước ngực.
Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
/46
|