Ngoài vườn mát quá,những cơn gió nhẹ lồng lộng mơn man trên mái tóc
của hai nàng công chúa. Bỗng Jessica quay lại hỏi Seohyun:
-Em thấy Kyuhyun là người như thế nào vậy?
-Ơ sao chị lại hỏi vậy?-Seohyun ngạc nhiên nói.
-Chị hỏi cho biết thôi,không được sao?
-À nói thế nào nhỉ?Hầu như em nghe mọi người nói anh ấy là mộtngười
cứng nhắc và lạnh lùng chỉ biết sống vì công việc,không bao giờ quan
tâm đến phụ nữ.Nhưng em lại thấy khác anh ấy rất bướngbỉnh,hài hước
pha một chút lạnh lùng và trong anh ấy có một cái gìđó màem không thể
biết được.
-Ái chà,lãng mạn nhỉ.Vậy hóa ra em thích anh ấy à?-Jessica ranh mãnh nói.
-Không ý em không phải vậy,chỉ làem nói lên những gì em nghĩ thôi.Thế
chị thì sao?Chị thấy anh Donghae thế nào.
-Chị chẳng thấy gì cả.-Jessica trả lời một cách thật lạnh lùng rồi
đứng dậy bước ra vườn.
Thực ra trong cô lại cảm thấy anhấy thật chu đáo và dẽ gần nhưngcô
không muốn cho ai biết tình cảm thật sự của cô.Cô lẳng lặng ngắt một
bông hồng rồi bứt cánh nó.Seohyun nhìn chị lo lắng vì Jessica vốn rất
yêu hoa hồng nhưng sao hôm nay chị ấy lại có thái độ như vậy chứ,nhưng
cô không dám hỏi vì sợ chị đang buồn nếu làm phiền sẽ khiến chị tức
giận.Cô đứng dậy mỉm cười với chị rồi đi vào nhà.Vào phòng của cô và
nhị thái tử cô ngồi khóc,những giọt nước mắt của côhệt như những ánh
pha lê sớm.Bỗng cánh cửa hé mở,cô cứ tưởng là anh Kyuhyun nhưng cô đã
nhầm là người hầu của cung điện.Cô ấy nhận lệnh hoàng hậu vào thay ga
trải giường cho cô vànhị thái tử(chung phòng nhưngriêng giường).trong
lúc cô ngườihầu dọn thì Seohyun hỏi:
-Xin lỗi tôi có thể hỏi cô câu này được không?Cô ở trong cung lâurồi
thì cô thấy Nhị thái tử là người như thế nào?
-À tôi thấy thì nhị thái tử là tuýt người sống vì công việc.Thái tử
tỏra khá lạnh lùng với phụ nữ nhưng lại yêu quý mẹ mình.Trong công
việc thái tử rất nghiêm minhnhưng lúc tức giận thái tử thậm chí còn
lấn át cả vuacha mình nữa…-người hầu gái thật thà nói.
-CÔ GIỎI LẮM, DÁM KỂ CHUYỆN ẤY VỚI SEOHYUN À-Kyuhyun đá sầm cửa làm
Seohyun và cô hầu gái giận mình.
-Tôi…tôi xin lỗi-người hầu gái lí nhí trả lời.
-Cô ra đi tôi sẽ nói chuyện với Seohyun-Kyuhyunquát.
Cô hầu sợ hãi chạy ra khỏi phòng.
-Tại sao oppa lại quát cô ấy?Chính em là người hỏi cô ấy mà!-Seohyun
bực bội nói.
-À thì ra đây là cách cô tìm hiểu vềchồng chứ gì.Cô giỏi đấy,tôi phục
cô lắm.Vì nể mẹ nên tôi mớinhịn cô chứ không thì đừng hòng tôi làm
chồng cô nhé.Tôi bản tính vốn dĩ đã ghét con gái lắm rồi-Kyuhyun quát
Seohyun.
Nghe được những lời đó từ kyuhyun như con dao sắc đâm thẳng vào trái
tim bé nhỏ của Seohyun.Nước mắt cô tuôn trào,cô nói:
-Thì ra em đã lầm,em cứ tưởng oppa là người tốt cơ,hình như emđã sai
lầm.-Cô chạy ra khỏi phòng,trái tim giằng xé cô,cô cứ khóc.Chưa bao
giờ cô thấy đau khổ như vậy.Kyuhyun vẫn đứng đó,bắt đầu bình tĩnh hơn
và cảm thấy hối hận vì biết rằng những lời mình nói đã làm tổn thương
lòng tự trọng của Seohyun.Anh lao xuống nhà tìm khắp cung điệnnhưng
không thấy cô đâu cả,anh chạy ra vườn hoa thấy Donghae và Jessica đang
trò chuyện với nhau.Anh hỏi:
-Anh chị có thấy Seohyun đâu không?
-Không nhưng sao vậy?
-Lúc nãy em và cô ấy có to tiếng với nhau.Cô ấy khóc và chạy đi,em giờ
đi tìm khắp cung điện rồi nhưng không thấy cô ấy đâu cả.
-Vậy sao?Anh chị sẽ cùng em tìm cô ấy.
Rồi cả ba người chia nhau ra đi tìm Seohyun nhưng vẫn không thấy cô ấy
đâu cả.Có lẽ nào cô ấy đã chạy ra ngoài không,Kyuhyun lo lắng.Anh chờ
mãi đến chiều tà mà vẫn không thấy cô ấy quay vê.Đến lúc này thì không
nhịn được nữa,anh chạy ra cổng thành,thấy vậy Donghae và Jessicacũng
chạy ra tìm.
-Seohyun,em giỏi lắm.Tìm được em anh sẽ cho em một trận-kyuhyun vừa
nghiến răng vừa chạy.Bây giờ thật sự anh đã mất tự chủ rồi.
của hai nàng công chúa. Bỗng Jessica quay lại hỏi Seohyun:
-Em thấy Kyuhyun là người như thế nào vậy?
-Ơ sao chị lại hỏi vậy?-Seohyun ngạc nhiên nói.
-Chị hỏi cho biết thôi,không được sao?
-À nói thế nào nhỉ?Hầu như em nghe mọi người nói anh ấy là mộtngười
cứng nhắc và lạnh lùng chỉ biết sống vì công việc,không bao giờ quan
tâm đến phụ nữ.Nhưng em lại thấy khác anh ấy rất bướngbỉnh,hài hước
pha một chút lạnh lùng và trong anh ấy có một cái gìđó màem không thể
biết được.
-Ái chà,lãng mạn nhỉ.Vậy hóa ra em thích anh ấy à?-Jessica ranh mãnh nói.
-Không ý em không phải vậy,chỉ làem nói lên những gì em nghĩ thôi.Thế
chị thì sao?Chị thấy anh Donghae thế nào.
-Chị chẳng thấy gì cả.-Jessica trả lời một cách thật lạnh lùng rồi
đứng dậy bước ra vườn.
Thực ra trong cô lại cảm thấy anhấy thật chu đáo và dẽ gần nhưngcô
không muốn cho ai biết tình cảm thật sự của cô.Cô lẳng lặng ngắt một
bông hồng rồi bứt cánh nó.Seohyun nhìn chị lo lắng vì Jessica vốn rất
yêu hoa hồng nhưng sao hôm nay chị ấy lại có thái độ như vậy chứ,nhưng
cô không dám hỏi vì sợ chị đang buồn nếu làm phiền sẽ khiến chị tức
giận.Cô đứng dậy mỉm cười với chị rồi đi vào nhà.Vào phòng của cô và
nhị thái tử cô ngồi khóc,những giọt nước mắt của côhệt như những ánh
pha lê sớm.Bỗng cánh cửa hé mở,cô cứ tưởng là anh Kyuhyun nhưng cô đã
nhầm là người hầu của cung điện.Cô ấy nhận lệnh hoàng hậu vào thay ga
trải giường cho cô vànhị thái tử(chung phòng nhưngriêng giường).trong
lúc cô ngườihầu dọn thì Seohyun hỏi:
-Xin lỗi tôi có thể hỏi cô câu này được không?Cô ở trong cung lâurồi
thì cô thấy Nhị thái tử là người như thế nào?
-À tôi thấy thì nhị thái tử là tuýt người sống vì công việc.Thái tử
tỏra khá lạnh lùng với phụ nữ nhưng lại yêu quý mẹ mình.Trong công
việc thái tử rất nghiêm minhnhưng lúc tức giận thái tử thậm chí còn
lấn át cả vuacha mình nữa…-người hầu gái thật thà nói.
-CÔ GIỎI LẮM, DÁM KỂ CHUYỆN ẤY VỚI SEOHYUN À-Kyuhyun đá sầm cửa làm
Seohyun và cô hầu gái giận mình.
-Tôi…tôi xin lỗi-người hầu gái lí nhí trả lời.
-Cô ra đi tôi sẽ nói chuyện với Seohyun-Kyuhyunquát.
Cô hầu sợ hãi chạy ra khỏi phòng.
-Tại sao oppa lại quát cô ấy?Chính em là người hỏi cô ấy mà!-Seohyun
bực bội nói.
-À thì ra đây là cách cô tìm hiểu vềchồng chứ gì.Cô giỏi đấy,tôi phục
cô lắm.Vì nể mẹ nên tôi mớinhịn cô chứ không thì đừng hòng tôi làm
chồng cô nhé.Tôi bản tính vốn dĩ đã ghét con gái lắm rồi-Kyuhyun quát
Seohyun.
Nghe được những lời đó từ kyuhyun như con dao sắc đâm thẳng vào trái
tim bé nhỏ của Seohyun.Nước mắt cô tuôn trào,cô nói:
-Thì ra em đã lầm,em cứ tưởng oppa là người tốt cơ,hình như emđã sai
lầm.-Cô chạy ra khỏi phòng,trái tim giằng xé cô,cô cứ khóc.Chưa bao
giờ cô thấy đau khổ như vậy.Kyuhyun vẫn đứng đó,bắt đầu bình tĩnh hơn
và cảm thấy hối hận vì biết rằng những lời mình nói đã làm tổn thương
lòng tự trọng của Seohyun.Anh lao xuống nhà tìm khắp cung điệnnhưng
không thấy cô đâu cả,anh chạy ra vườn hoa thấy Donghae và Jessica đang
trò chuyện với nhau.Anh hỏi:
-Anh chị có thấy Seohyun đâu không?
-Không nhưng sao vậy?
-Lúc nãy em và cô ấy có to tiếng với nhau.Cô ấy khóc và chạy đi,em giờ
đi tìm khắp cung điện rồi nhưng không thấy cô ấy đâu cả.
-Vậy sao?Anh chị sẽ cùng em tìm cô ấy.
Rồi cả ba người chia nhau ra đi tìm Seohyun nhưng vẫn không thấy cô ấy
đâu cả.Có lẽ nào cô ấy đã chạy ra ngoài không,Kyuhyun lo lắng.Anh chờ
mãi đến chiều tà mà vẫn không thấy cô ấy quay vê.Đến lúc này thì không
nhịn được nữa,anh chạy ra cổng thành,thấy vậy Donghae và Jessicacũng
chạy ra tìm.
-Seohyun,em giỏi lắm.Tìm được em anh sẽ cho em một trận-kyuhyun vừa
nghiến răng vừa chạy.Bây giờ thật sự anh đã mất tự chủ rồi.
/41
|