Lời cầu chúc..
Mỗi cánh Hoa Bồ Công Anh lại hé nở 1 điều bí mật.
Thổi nhẹ....1cánh hoa bay đi...
Yêu thương bay đi rồi
Bay đi thôi, ko mất đâu.
Bay đi những vùng đất mới để yêu thương trải rộng khắp nơi.
Cho thế giới tràn đầy yêu thương nhé! ***Bồ Công Anh Manucian***
Tập 27
___________Sáng hôm sau_______
-Nào bây giờ bốc thăm. Mỗi đội 2 người tham gia vào trò chơi khám phá khu rừng. Mỗi đội có 1 cái la bàn, 1 chiếc cặp với dụng cụ đầy đủ. Chúng ta sẽ khám phá khu rừng trong vòng 2 ngày. La bàn và bản đồ sẽ giúp các em tìm kho báu. Đội nào giành được nhiều kho báu sẽ có phần thưởng nha! Chúng ta không tính thời gian chỉ tính số lượng. Tiếng cô Tâm giải thích: -Rõ!!!_Toàn thể học sinh.
-Bốc thăm nào!_Cô Tâm.
-Cát Linh, em cùng đội với ai?_Cô Tâm hỏi.
-Dạ, là lớp trưởng Đăng Kiệt ạ!
-Còn các em thì sao?_Cô hỏi.
-Dạ! Thiện Phong với Huệ Hương.
Trường Kiên và Băng Ngọc.
Mạnh Duy và Hạnh Như.
Viết Hải và Hạnh Thư.
Bảo Hưng và Thu Thủy.
Quang Hiếu và Huyền Trang.
Bích Lan và Anh Việt.
Minh Quân và Yến Chi
Quỳnh Anh và Thiên Trọng.
-Cố lên nhé mọi người_Mạnh Duy.
-Lớp chúng ta nghe đây: Khu rừng còn có rất nhiều nguy hiểm vì thế sẽ có những lúc tự tìm cách mà thoát nạn. Hơn nữa đây cũng là chuyến đi giúp chúng ta khám phá thêm nhiều điều nên các em hãy chơi hết mình và cẩn thận nhé!_Cô Tâm nhắc nhở.
-Vâng, thưa cô. Xuất phát nào!_All. Từng cặp đôi xuất phát đi tìm kho báu.
-Đi nhanh lên nào heo ngốc!_Thiên Trọng.
-Cậu dù sao cũng là con trai đi nhanh hơn và khỏe hơn rồi._Quỳnh Anh.
-Thôi, đi nhanh lên, trời sắp tối rồi đó._Thiên Trọng nhắc nhở.
-Theo như bản đồ, chúng ta cách kho báu thứ 1 khoảng 100m về phía bắc._Quỳnh Anh nhìn bản đồ và nói.
-Hình như là phía nam mà._Thiên Trọng.
-Phía Bắc mà!_Quỳnh Anh cãi lại.
-Phía Nam!_Thiên Trọng cũng ko chịu nhường bước.
-Phía bắc.
-Phía nam.
-Bắc.
-Nam.
-Kệ cậu đó, thích đi theo hướng nào thì đi._Quỳnh Anh nói rồi đi về phíc Bắc.
-Hứ, ko thèm._Thiên Trọng nói rồi đi theo hướng ngược lại. Trong lúc tức giận mà 2 người ko biết rằng, Thiên Trọng đã cầm hết tất cả mọi thứ gồm bản đồ, quần áo, thức ăn….
Đang đi thì gặp Đăng Kiệt và Cát Linh:
-Quỳnh Anh đâu rồi hoàng tử tài năng?_Đăng Kiệt hỏi.
-Cậu ấy đi hướng khác rồi._Thiên Trọng trả lời. -2 người ko đi cùng nhau sao?_Cát Linh.
-Ko hợp thì ko đi chung thôi._Thiên Trọng.
-Nhưng địa hình ở đây rất phức tạp và nguy hiểm, cẩn thận ko bị lạc đó._Đăng Kiệt.
-Cậu đi tìm ngay đí, nếu tiểu công chúa của cả lớp mà xảy ra chuyện là cậu chết chắc đó!_Cát Linh.
-Các cậu đang đe dọa tớ sao?_Thiên Trọng.
-Cậu cứ thử đi rồi biết!_Đồng thanh.
-Biết rồi, tớ đi ngay đây._Thiên Trọng vội vã đi tìm Quỳnh Anh
Trong khi đó, Quỳnh Anh cũng tìm được rất nhiều kho báu, Thiên Trọng cũng vậy. Cậu vừa tìm Quỳnh Anh vừa tìm được nhiều đồ vật do trường yêu cầu. Đúng là 1 mũi tên trúng 2 đích mà. Kho báu chính là những viên ngọc gắn liền trên những sợi dây
-Khỉ ngốc chết tiệt, sao ko đi cùng tớ chứ? Tên sao chổi đáng ghét, đáng ghét!_Quỳnh Anh lên tiếng rủa ai đó.
-Hắt…xì….hắt….xì…._Thiên Trọng vừa đi vừa bị ngạt mũi.( Linh nghiệm ghê! ^-^)
-Ôi trời, chỗ này là đâu vậy nè!_Quỳnh Anh lạc đường rồi.
-Á...á…..á…._Do ko để ý, Quỳnh Anh đã bị ngã xuống 1 cái hố khá sâu.
-Hu…hu…hu. Có ai ko? Cứu tớ với._Quỳnh Anh lên tiếng gọi.
-….._Đáp trả Quỳnh Anh là 1 tiếng im lặng đến lạ thường. Xung quanh chỉ toàn thấy tiếng côn trùng kêu. Vốn là 1 người rất sợ bóng tối, lạnh lẽo nên Quỳnh Anh cảm thấy rất sợ hãi.
-Hu..hu…hu… Bi Bi cứu Ji Ji với…!!!_1 cô bé đang mè nheo.
-Cậu đừng sợ, đã có Bi Bi ở đây rồi. Tớ hứa sẽ luôn bảo vệ cậu._Bi Bi.
-Bi Bi, hu..hu..hu..Cậu ở đâu?_Ji Ji sợ hãi.
Đúng lúc đó thì:
-Heo ngốc, cậu có ở đó ko? Trả lời mình đi._Thiên Trọng đã xuất hiện rồi.
-Đây là giọng của khỉ ngốc mà._Quỳnh Anh nghĩ vậy và lên tiếng đáp trả lại.
-Khỉ ngốc, Thiên Trọng, tớ ở đây nè! Thiên Trọng nghe thấy có tiếng đáp trả lại vui mừng tìm theo giọng nói ấy.
Đến chỗ Quỳnh Anh thì đứng trên miệng hố:
-Cậu ở đây hả? Heo lùn ngốc nghếch kia.
-Tớ sợ lắm, cậu kéo tớ lên trước đã._Quỳnh Anh.
-Bám chắc nhé!_Thiên Trọng lấy 1 sợi dây từ những lá cây gần đó có vẻ chắc chắn để kéo Quỳnh Anh lên. Sau 1 hồi vất vả, cuối cùng lên được. Nhưng do tính hậu đậu của cô nàng nên khi vừa lên được miệng hố thì cũng bị thương. -A…a..a..Đau quá!_Quỳnh Anh la lên khi Thiên Trọng đang cố gắng nối khớp xương cho nó.
-Đau thì ráng chịu, sắp được rồi._Thiên Trọng.
-Cậu là bác sĩ hả? Nhẹ tay chút coi._Quỳnh Anh cố gắng nó
i. -Á….Á…..Á…..A….A…_Tiếng hét ngày 1 to và kèm theo là 1 tiếng “rắc”.
-Xong rồi._Thiên Trọng thở phào nhẹ nhõm.
-Cậu tài thật đấy. Đỡ hơn nhiều rồi._ Quỳnh Anh cười.
-Ko có việc gì là tớ ko làm được._Thiên Trọng nở mũi.
-Đi nào, trời có vẻ tối rồi_Thiên Trọng
-Nhưng….._Quỳnh Anh ngập ngừng Không còn cách nào khác.
Thiên Trọng bèn cõng Quỳnh Anh và đi tiếp. Đây cũng chẳng biết là lần bao nhiêu Thiên Trọng cõng Quỳnh Anh nữa.
-Hình như là đi lên phía trước rồi rẽ phải_Quỳnh Anh
-Sao lại “hình như”???_Thiên trọng thắc mắc.
-Nói thật là tớ cũng ko biết xem bản đồ._Quỳnh Anh thật lòng nói.
-Ko phải chứ???_Thiên Trọng hét lên.
-Vậy từ nãy đến giờ chúng ta đang đi đâu??? -Tớ ko biết._Quỳnh Anh.
-Ôi trời, cậu cầm ngược bản đồ rồi._Thiên Trọng ko biết nói gì nữa.
-Làm sao đây? Tớ ko muốn ngủ lại đây với thú rừng đâu???_Quỳnh Anh sợ hãi.
-Ko muốn thì cũng phải ngủ lại thôi, tớ cũng ko biết đây là đâu nữa._Thiên Trọng.
-Hu hu hu…._Quỳnh Anh đột nhiên khóc lóc. -Sao mít ướt thế hả?_Thiên Trọng.
-Hic….hic..Sợ chết đi được._Quỳnh Anh.
Tí…tách….
Đột nhiên trời đổ cơn mưa.
-Mưa rồi._Thiên Trọng.
-Làm sao bây giờ???_Quỳnh Anh.
-Vào chỗ kia trú tạm đi._Thiên Trọng cõng Quỳnh Chi vào 1 tán cây gần đó.
-Lạnh chết đi được._Quỳnh Anh run run nói. -Cậu ngủ đi, tớ sẽ thức để trông._Thiên Trọng.
-Uk, thankyou khỉ ngốc._Quỳnh Anh nói rồi chìm vào giấc ngủ, có lẽ vì do quá mệt mỏi rồi.
_______Sáng hôm sau_____________
-Ưm….ưm…._Quỳnh Anh khẽ mở mắt và thấy nặng nặng ở đôi vai. Khẽ nhìn sang thì thấy Thiên Trọng đang dựa vào nó ngủ ngon lành.
-A…a….a…_1 tiếng hét giữa trời xanh.
-Trời ơi, ma ma ma....._Thiên Trọng đang ngủ nghe thấy tiếng hét liền thức dậy.
-Hu hu hu…tên biến thái….Đồ đáng ghét._Quỳnh Anh vừa khóc vừa đánh vào người Thiên Trọng.
-Nè, tớ xin lỗi, cũng vì buồn ngủ quá thôi mà._Thiên Trọng.
-Hu hu hu. Đời con gái của tôi, sau này ai còn dám lấy tôi nữa chứ. Hu hu hu..._Quỳnh Anh khóc.
-Tớ chịu trách nhiệm là được chứ gì?_Thiên Trọng hùng hồn nói.
-Ok, nhớ đó nha. Sau này ko ai lấy tôi là tôi bắt cậu làm chú rể đó._Quỳnh Anh.
-Ôi trời đất ơi._Thiên Trọng gào thét trong tim.
-Chúng ta tìm đường về thôi._Quỳnh Anh nói.
-Ok._Thiên Trọng. Sau một hồi tìm đường ra, cuối cùng 2 người cũng trở về được khách sạn hơn thế còn là người về đích đầu tiên.
Mỗi cánh Hoa Bồ Công Anh lại hé nở 1 điều bí mật.
Thổi nhẹ....1cánh hoa bay đi...
Yêu thương bay đi rồi
Bay đi thôi, ko mất đâu.
Bay đi những vùng đất mới để yêu thương trải rộng khắp nơi.
Cho thế giới tràn đầy yêu thương nhé! ***Bồ Công Anh Manucian***
Tập 27
___________Sáng hôm sau_______
-Nào bây giờ bốc thăm. Mỗi đội 2 người tham gia vào trò chơi khám phá khu rừng. Mỗi đội có 1 cái la bàn, 1 chiếc cặp với dụng cụ đầy đủ. Chúng ta sẽ khám phá khu rừng trong vòng 2 ngày. La bàn và bản đồ sẽ giúp các em tìm kho báu. Đội nào giành được nhiều kho báu sẽ có phần thưởng nha! Chúng ta không tính thời gian chỉ tính số lượng. Tiếng cô Tâm giải thích: -Rõ!!!_Toàn thể học sinh.
-Bốc thăm nào!_Cô Tâm.
-Cát Linh, em cùng đội với ai?_Cô Tâm hỏi.
-Dạ, là lớp trưởng Đăng Kiệt ạ!
-Còn các em thì sao?_Cô hỏi.
-Dạ! Thiện Phong với Huệ Hương.
Trường Kiên và Băng Ngọc.
Mạnh Duy và Hạnh Như.
Viết Hải và Hạnh Thư.
Bảo Hưng và Thu Thủy.
Quang Hiếu và Huyền Trang.
Bích Lan và Anh Việt.
Minh Quân và Yến Chi
Quỳnh Anh và Thiên Trọng.
-Cố lên nhé mọi người_Mạnh Duy.
-Lớp chúng ta nghe đây: Khu rừng còn có rất nhiều nguy hiểm vì thế sẽ có những lúc tự tìm cách mà thoát nạn. Hơn nữa đây cũng là chuyến đi giúp chúng ta khám phá thêm nhiều điều nên các em hãy chơi hết mình và cẩn thận nhé!_Cô Tâm nhắc nhở.
-Vâng, thưa cô. Xuất phát nào!_All. Từng cặp đôi xuất phát đi tìm kho báu.
-Đi nhanh lên nào heo ngốc!_Thiên Trọng.
-Cậu dù sao cũng là con trai đi nhanh hơn và khỏe hơn rồi._Quỳnh Anh.
-Thôi, đi nhanh lên, trời sắp tối rồi đó._Thiên Trọng nhắc nhở.
-Theo như bản đồ, chúng ta cách kho báu thứ 1 khoảng 100m về phía bắc._Quỳnh Anh nhìn bản đồ và nói.
-Hình như là phía nam mà._Thiên Trọng.
-Phía Bắc mà!_Quỳnh Anh cãi lại.
-Phía Nam!_Thiên Trọng cũng ko chịu nhường bước.
-Phía bắc.
-Phía nam.
-Bắc.
-Nam.
-Kệ cậu đó, thích đi theo hướng nào thì đi._Quỳnh Anh nói rồi đi về phíc Bắc.
-Hứ, ko thèm._Thiên Trọng nói rồi đi theo hướng ngược lại. Trong lúc tức giận mà 2 người ko biết rằng, Thiên Trọng đã cầm hết tất cả mọi thứ gồm bản đồ, quần áo, thức ăn….
Đang đi thì gặp Đăng Kiệt và Cát Linh:
-Quỳnh Anh đâu rồi hoàng tử tài năng?_Đăng Kiệt hỏi.
-Cậu ấy đi hướng khác rồi._Thiên Trọng trả lời. -2 người ko đi cùng nhau sao?_Cát Linh.
-Ko hợp thì ko đi chung thôi._Thiên Trọng.
-Nhưng địa hình ở đây rất phức tạp và nguy hiểm, cẩn thận ko bị lạc đó._Đăng Kiệt.
-Cậu đi tìm ngay đí, nếu tiểu công chúa của cả lớp mà xảy ra chuyện là cậu chết chắc đó!_Cát Linh.
-Các cậu đang đe dọa tớ sao?_Thiên Trọng.
-Cậu cứ thử đi rồi biết!_Đồng thanh.
-Biết rồi, tớ đi ngay đây._Thiên Trọng vội vã đi tìm Quỳnh Anh
Trong khi đó, Quỳnh Anh cũng tìm được rất nhiều kho báu, Thiên Trọng cũng vậy. Cậu vừa tìm Quỳnh Anh vừa tìm được nhiều đồ vật do trường yêu cầu. Đúng là 1 mũi tên trúng 2 đích mà. Kho báu chính là những viên ngọc gắn liền trên những sợi dây
-Khỉ ngốc chết tiệt, sao ko đi cùng tớ chứ? Tên sao chổi đáng ghét, đáng ghét!_Quỳnh Anh lên tiếng rủa ai đó.
-Hắt…xì….hắt….xì…._Thiên Trọng vừa đi vừa bị ngạt mũi.( Linh nghiệm ghê! ^-^)
-Ôi trời, chỗ này là đâu vậy nè!_Quỳnh Anh lạc đường rồi.
-Á...á…..á…._Do ko để ý, Quỳnh Anh đã bị ngã xuống 1 cái hố khá sâu.
-Hu…hu…hu. Có ai ko? Cứu tớ với._Quỳnh Anh lên tiếng gọi.
-….._Đáp trả Quỳnh Anh là 1 tiếng im lặng đến lạ thường. Xung quanh chỉ toàn thấy tiếng côn trùng kêu. Vốn là 1 người rất sợ bóng tối, lạnh lẽo nên Quỳnh Anh cảm thấy rất sợ hãi.
-Hu..hu…hu… Bi Bi cứu Ji Ji với…!!!_1 cô bé đang mè nheo.
-Cậu đừng sợ, đã có Bi Bi ở đây rồi. Tớ hứa sẽ luôn bảo vệ cậu._Bi Bi.
-Bi Bi, hu..hu..hu..Cậu ở đâu?_Ji Ji sợ hãi.
Đúng lúc đó thì:
-Heo ngốc, cậu có ở đó ko? Trả lời mình đi._Thiên Trọng đã xuất hiện rồi.
-Đây là giọng của khỉ ngốc mà._Quỳnh Anh nghĩ vậy và lên tiếng đáp trả lại.
-Khỉ ngốc, Thiên Trọng, tớ ở đây nè! Thiên Trọng nghe thấy có tiếng đáp trả lại vui mừng tìm theo giọng nói ấy.
Đến chỗ Quỳnh Anh thì đứng trên miệng hố:
-Cậu ở đây hả? Heo lùn ngốc nghếch kia.
-Tớ sợ lắm, cậu kéo tớ lên trước đã._Quỳnh Anh.
-Bám chắc nhé!_Thiên Trọng lấy 1 sợi dây từ những lá cây gần đó có vẻ chắc chắn để kéo Quỳnh Anh lên. Sau 1 hồi vất vả, cuối cùng lên được. Nhưng do tính hậu đậu của cô nàng nên khi vừa lên được miệng hố thì cũng bị thương. -A…a..a..Đau quá!_Quỳnh Anh la lên khi Thiên Trọng đang cố gắng nối khớp xương cho nó.
-Đau thì ráng chịu, sắp được rồi._Thiên Trọng.
-Cậu là bác sĩ hả? Nhẹ tay chút coi._Quỳnh Anh cố gắng nó
i. -Á….Á…..Á…..A….A…_Tiếng hét ngày 1 to và kèm theo là 1 tiếng “rắc”.
-Xong rồi._Thiên Trọng thở phào nhẹ nhõm.
-Cậu tài thật đấy. Đỡ hơn nhiều rồi._ Quỳnh Anh cười.
-Ko có việc gì là tớ ko làm được._Thiên Trọng nở mũi.
-Đi nào, trời có vẻ tối rồi_Thiên Trọng
-Nhưng….._Quỳnh Anh ngập ngừng Không còn cách nào khác.
Thiên Trọng bèn cõng Quỳnh Anh và đi tiếp. Đây cũng chẳng biết là lần bao nhiêu Thiên Trọng cõng Quỳnh Anh nữa.
-Hình như là đi lên phía trước rồi rẽ phải_Quỳnh Anh
-Sao lại “hình như”???_Thiên trọng thắc mắc.
-Nói thật là tớ cũng ko biết xem bản đồ._Quỳnh Anh thật lòng nói.
-Ko phải chứ???_Thiên Trọng hét lên.
-Vậy từ nãy đến giờ chúng ta đang đi đâu??? -Tớ ko biết._Quỳnh Anh.
-Ôi trời, cậu cầm ngược bản đồ rồi._Thiên Trọng ko biết nói gì nữa.
-Làm sao đây? Tớ ko muốn ngủ lại đây với thú rừng đâu???_Quỳnh Anh sợ hãi.
-Ko muốn thì cũng phải ngủ lại thôi, tớ cũng ko biết đây là đâu nữa._Thiên Trọng.
-Hu hu hu…._Quỳnh Anh đột nhiên khóc lóc. -Sao mít ướt thế hả?_Thiên Trọng.
-Hic….hic..Sợ chết đi được._Quỳnh Anh.
Tí…tách….
Đột nhiên trời đổ cơn mưa.
-Mưa rồi._Thiên Trọng.
-Làm sao bây giờ???_Quỳnh Anh.
-Vào chỗ kia trú tạm đi._Thiên Trọng cõng Quỳnh Chi vào 1 tán cây gần đó.
-Lạnh chết đi được._Quỳnh Anh run run nói. -Cậu ngủ đi, tớ sẽ thức để trông._Thiên Trọng.
-Uk, thankyou khỉ ngốc._Quỳnh Anh nói rồi chìm vào giấc ngủ, có lẽ vì do quá mệt mỏi rồi.
_______Sáng hôm sau_____________
-Ưm….ưm…._Quỳnh Anh khẽ mở mắt và thấy nặng nặng ở đôi vai. Khẽ nhìn sang thì thấy Thiên Trọng đang dựa vào nó ngủ ngon lành.
-A…a….a…_1 tiếng hét giữa trời xanh.
-Trời ơi, ma ma ma....._Thiên Trọng đang ngủ nghe thấy tiếng hét liền thức dậy.
-Hu hu hu…tên biến thái….Đồ đáng ghét._Quỳnh Anh vừa khóc vừa đánh vào người Thiên Trọng.
-Nè, tớ xin lỗi, cũng vì buồn ngủ quá thôi mà._Thiên Trọng.
-Hu hu hu. Đời con gái của tôi, sau này ai còn dám lấy tôi nữa chứ. Hu hu hu..._Quỳnh Anh khóc.
-Tớ chịu trách nhiệm là được chứ gì?_Thiên Trọng hùng hồn nói.
-Ok, nhớ đó nha. Sau này ko ai lấy tôi là tôi bắt cậu làm chú rể đó._Quỳnh Anh.
-Ôi trời đất ơi._Thiên Trọng gào thét trong tim.
-Chúng ta tìm đường về thôi._Quỳnh Anh nói.
-Ok._Thiên Trọng. Sau một hồi tìm đường ra, cuối cùng 2 người cũng trở về được khách sạn hơn thế còn là người về đích đầu tiên.
/37
|