Lại là thứ cảm giác cuốn hút đó .Nó khiến Tiểu Khiết không ngừng lại được.Những ngón tay nhỏ khẽ thoát khỏi bàn tay Vương Tử . À, bàn tay bị thương của Vương Tử thì phải ..
Vương Tử : Á, tay tôi .. cô nằm yên chút đi .. tôi bị trật tay đấy biết không ….
Tiểu Khiết vùng ra định kiếm hộp y tế cho Vương Tử thì anh kéo lại ôm chặt hơn vừa nãy : “ nằm yên một chỗ đi , thuốc thang không có tác dụng gì đâu.Cũngmay lúc đấy , tôi phát hiện phanh xe có vấn đề nên lúc ngắt liên lạc đã nhảy khỏi xe khi vận tốc đang còn chậm …Không sao ..Cô nằm yên chút đi , xin lỗi cũng phải chân thành chút chứ ..Hay muốn tôi hôn cô nữa hả ..?
Tiểu Khiết ngọ nguậy giây lát , bàn tay ấm áp của Vương Tử khẽ xoay người Tiểu Khiết lại áp sát vào khuôn mặt mình .Lại thế rồi , mắt Tiểu Khiết lại mở to hơn bao giờ hết .Qúa bất ngờ và ngạc nhiên .
Vương Tử : Cô hay thật đó , rõ ràng nói ghét tôi mà lại hôn tôi hả, xem cô ghét tôi được bao lâu nữa …?
Vừa nói , lại là một nụ hôn nữa đặt xuống môi Tiểu Khiết , nhẹ nhàng và ngọt ngào . Đầu óc Tiểu Khiết trống rỗng, mọi thứ xung quan hư chẳng còn cảm nhận được nữa .Lạnh, ánh sáng hay bất kì thứ gì .. Chỉ là một nụ hôn ấm áp của hoàng thái tử “giả nai” .Gíông như trong truyện cổ tích vậy .Còn với Vương Tử , có cái gì đó như khiến anh không thể dừng lại “ em khóc vì tôi , tôi thấy rồi , thì ra cô ấy cũng lo cho mình , đúng , bây giờ , ngay giây phút này , tôi cảm giác như em đã là của tôi .Không muốn dừng lại , không thể dừng lại được vì tôi đã nhận ra –Tôi yêu em”.
Tiểu Khiết khó thở , nụ hôn ngọt ngào nhưng quá sâu khiến người ta thấy choáng ngợp.Nhưng tự trong chính bản thân , Tiểu Khiết cũng không muốn ngừng lại ….
Tỉeu Khiết : T.. ô..i.. khó thở thở …
Vương Tử hôn chậm lại , rồi dừng lại hẳn .Khuôn mặt cùng hơi thở vẫn phả vào mặt Tiểu Khiết .Dừng lại giây lát .Anh hôn lên đôi mắt Tiểu Khiết rồi kéo sát Tiểu Khiết vào lồng ngực của mình
Vương Tử : Xin lỗi làm cô khó thở ….Xin lỗi vậy đủ rồi , cô ngủ đi …
Tiểu Khiết mệt mỏi nhắm nghiềm mắt ngủ ngon lành .Nhưng vãn cảm nhận được cái hôn nhẹ lên mái tóc .Vương Tử lại nở một nụ cười ngọt ngào .Nhưng là một mình ..” đồ ngốc , em ghét tôi mà lại ngoan ngoãn nghe tôi nói như vậy , xem em còn như thế bao lâu nữa .. Thái phi yêu dấu …”.Không ngủ , Vương Tử đang cảm nhận hơi ấm từ người mình yêu thương .Tay nhẹ nhàng tháo cái dây cột tóc của Tiểu Khiết khi cô đã ngủ hẳn.Miệng áp sát bên tai
Vương Tử nói rất nhỏ : Đi ngủ phải tháo dây cột tóc ra , để như vậy sẽ đau đầu lắm đấy , anh giúp em tháo ra nhé …
Trời mau sáng thật .Cũngđúng thôi, vài tiếng trước cuộc đua tườg như tử thầ n diễn ra..Vương Tử vẫn không thể ngủ được . Điệ nthoại của anh rung nhẹ .Khẽ nhích người lấy cái điện thoại nhưng tay vân ôm ghì lấy Tiểu Khiết.
Vương Tử vừa nhấn nút nghe thì có tiếng bên kia ..Là Tiểu Thiên ..
Tiểu Thiên : Cậu không sao .. Tôi cũng đoán ra mà .. Tiểu Khiết lo cho cậu đáy , gọi cho cô ấy đi …
Vương Tử khẽ cười : Đúng , tôi không sao .. Bình yên … Còn Tiểu Khiết hả , cô ất khoẻ lắm …
Tiểu Thiên nói như hỏi dồn bằng giọng lo lắng : Sao cậu biết chứ , cậu không biết lúc ấy Tiểu Khiết lo thế nào đâu
Vương Tử lại cười bằng cái giọng tự tin : Tôi biết, vì cô ấy đang ngủ .. Oử đâu cậu biết không , trong vòng tay của tôi ..Nói cho cậu biết nhé .Tôi vừa hôn cô ấu đấy ..Thôi chào cậu , cô ấy thức dậy bây giờ …
Vừa nói Vương Tử cúp máy .Anh cũng chìm vào giấc ngủ ..Còn Tiểu Thiên , tay giữ chắc cái điện thoại nhớ lại từng từ Vương Tử nói “ trong vòng tay ..” .Chỉ trong chớp mắt , Tiểu Thiên ném mạnh cái điện thoại vào góc tường thành từng mảnh vỡ , đôi mắt đỏ ngàu .Một giọt nước mắt đã rơi trên khuôn mặt ấm áp như nắng mặt trời ấy .Lấy cái áo khoác .Chiếc xe thể thao lại lao vun vút lên quãng đường vừa đua .Jes cùng chị em mình hìn theo ngăn không nổi .Tiểu Thiên lên núi , thật nguy hiểm , nhìn vào đôi mắt ấy . Tất cả mọi người đều sợ .Gío hun hút thổi khi trời mờ sáng.Chiếc xe thể thao mất lái đâm vào một rặng cây ven đường .Tiểu Thiên gục mặt trên vô lăng , tay dang rỉ máu …Gịot nước mắt ấm lăn trên gương mặt ấy , mặn chát .. trên vết thương rỉ máu …
Phòng Tiểu Khiết .Cả hai người (Vương Tử và Tiểu Khiết) như vẫn đang chìm trong giấc ngủ .Chỉ khi ánh sáng nhạt của mặt trời len lỏi qua những khe cửa sổ chiếu vào căn phòng …Tiểu Khiết tỉnh giấc mà đầu óc vẫn còn hơi choáng váng .Hôm qua …
Tiểu Khiết đá Vương Tử xuống đất : Ma… mẹ ơi ..ma………..
Vương Tử cố gượng ngồi dậy như còn chưa thể hiểu chuyệngì đang xảy ra .Che miệng ngáp dài : “ Mới sáng sớm mà ma quỷ cái gì hả..?
Tiểu Khiết tuy cứng rắn và mạnh mẽ nhưng cái thói sợ ma thì từ nhỏ vẫn không sửa nổi .Tay run run chỉ về phía Vương Tử , miệng kéo xệch qua một bên
Tiểu Khiết : Không phải anh ..chết rồi sao ….?
Vương Tử nhìn Tiểu Khiết hồi lâu , tiến gần lại cái giường , khẽ đặt cằm lên tấm đệm
- Cô quên nhanh thật đấy ….Nhớ lại xem hôm qua đã xảy ra những chuyện gì ..?
Tiểu Khiết đặt lên lồng ngực lấy lại bình tĩnh “ xem nào , xe đâm , khóc .. về đến nhà.. cái gì đó trong bóng tối , ..Vương Tử .. HÔN…”
Tiểu Khiết giật mình lần nữa …Mặt sững sờ nhìn đi chỗ khác .Trong khi đó , Vương Tử lại càng tiến sát cô hơn , cười mà đôi mắt như hút lấy ánh mắt Tiểu Khiết
Vương Tử :Sao , nhớ ra chưa ..hay để tôi giúp cô tái hiện lại nhé ….
Vương Tử nói kéo người về phía Tiểu Khiết .Cô ôm chặt tay lấy đầu bịt tai lại lắc đầu nguầy nguậy chạy ra khỏi phòng
Tiểu Khiết : Á , tôi chẳng nhớ gì hết , không có chuyện gì xảy ra cả…
Chạy ra khỏi phòng chưa được bao lâu thì lại chạy lại cầm lấy cái cặp sách đi học .Một ngày đẹp trời …Ít nhất là hơn gày hôm kia …
Cung điện phía đông , Hoàng thái hậu đang nói chuyện vui vẻ cùng Tiểu Huân .Hai người có vẻ rất hợp ý nhau .Hoàng thái hậu phải nói là người cổ hủ , vậy nhưng rất lo cho quốc dân đảng .Bà rất yêu thương Vương Tử nhưng không cách nào biểu đạt tình cảm đó .Một lát , Vương Tử cũng bị triệu tập đến vấn an Hoàng thái hậu
Hoàng thái hậu : Vương Tử , con ngồi đi ( sau khi cho đám cung nữ lui ra , Vương Tử ngồi xuống )…Hôm nay ta gọi hai đứa đến cũng là chuyện hỷ cho hai đứa …Nghe ông lý( cha Tiểu Huân- Lý Gia Long )… nói Tiểu Huân nó khóc suốt mà ta thấy …Vương Tử à .. con không qua thăm Tiểu Huân à …
Vương Tử nhìn đi hướng khác trả lời : Cháu không có thời gian , với lại .. chẳng phải chuyện hôn sự đã định cho cháu và con gái gia tộc họ Thẩm rồi sao ..?
Hoàng Thái Hậu đặt bàn tay Tiểu Huân lên tay Vương Tử tỏ ý như muốn tác thành : “ Chỉ cần hai cháu có thể thành vợ thành chồng , ta sẽ có cách thuyết phục Tử Trực (vua Tử Trực cha Vương Tử ) ..Gia tộc họ Lý công lao chẳng kém họ Thẩm .. Hơn nữa Gia Kì (Tiểu Huân) cầm kì thi họa chứ đâu như Thẩm Khiết ..Thái Tử của ta….Cháu vẫn còn muốn kết hôn với Tiểu Huân đấy chứ …
Vương Tử lại quay đi hướng khác như muốn lẩn tránh : Cháu … Chuyện này còn phải suy nghĩ nhiều ạ…Để khi khác con cho Thái hậu câu trả lời….
Thái hậu có vẻ thực sự không hài lòng với câu nói của Vương Tử cho lắm .Cứ ngỡ anh phải vi mừng lắm cơ , nhưng trái lại là một vẻ mạt như bị người ta cưỡng ép vậy …Gìơ học chính trị “cứu” Vương Tử khỏi một bàn thua trông thấy khi có thể rời khỏi khu của Hoàng Thái Hậu .Tiểu Huân ngồi nãy giờ chưa kịp nói câu gì …Ánh mắt cứ dõi theo Vương Tử như chờ đợi một nụ cười .Tất cả quá bất nbgờ phải không ..? .Thái hậu khẽ đập bàn khi Vương Tử vừa đi khỏi
Thái hậu : Thằng bé này cứng đầu thật .Lúc thích thì lấy bằng được , từ bé nó đã thế ..Sao làn này lại ngoan goãn làm theo hôn ước thế nhỉ ..
Vừa nói Thái hậu đặt bàn tay mình nắm lấy tay Tiểu Huân như vừa an ủi lại vừa động viên : “ con yên tâm , ta còn sống thì cháu dâu ta , nhất định phải là con “…..
Tiểu Khiết lại ngủ trong giờ chính trị của khoa Văn hoá .Gìơ nào tập trung được chứ cái giờ trời đánh này thì không thể nào .Thật coi như địa ngục khi ông thầy cứ nhai đi nhai lại một bài nhàm chán …Còn điều lạ nữa là hôm nay Tiểu Thiên không đi học .Có gì chiều phải ra Wolf …Trưa …
Trường Academy chỉ học đến trưa , Tiểu Khiết tạm biệt Đại Nha , Apple , Tiểu Mạn ra về ..Nhóm bạn vốn thân nhau lắm nhưng mà ..Từ khi bắt đầu năm học mới dường như thời gian họ có thể nói chuyện và đi chơi đâu đó thì chưa có .Nhiều lần Apple cũng hỏi Đại nha nhưng cả hai chỉ nhìn nhau trong những dấu chấm hỏi bay lơ lửng trên đầu .Còn nữa ..Tiểu Khiết chưa bao giờ ủ ruc hay có bát kì thái độ được coi là “bất mãn với đời” vậy mà dạo này rất hay thấy Tiểu Khiết thở dài …
Sau giờ học Đại nha đến nhà Tiểu Khiết .Căn nhà .. à không , phải nói là dinh thự ..Người làm ở đây vẫn thân thiện như thế , các môn sinh học võ ra vào tấp nập .Nhưng lạ là hôm nay không thấy Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân , Phòng khách rộng mà thật trống vắng . Đại nha ngồi chờ bác Tô gọi Huge …Đại nha bỗng nhận ra thật nhiều sự thay đổi trong căn nhà này .Chí ít thì không thấy đống Popey để bừa bãi như ngày trước ở phòng khách . Đang suy nghĩ mông lung thì tiếng bước chân của Huge như làm Đại Nha căng thẳng .Không phải vì Huge vốn lạnh lùng mà nghiêm khắc … mà vì Đại Nha vốn từ lâu đã thầm yêu Huge ..
Huge : Đại Nha , hôm nay không đi học hay sao mà lại qua đây tìm anh ..?
Đại nha nhìn xuống mặt bàn bối rối nhưng vào chuyện luôn : Anh Huge , dạo này Tiểu Khiết … cậu ấy .. cậu ấy có chuyện phải không ..Anh nói đi .Tụi em là bạn thân mà nó còn chẳng nói .Em không thể chịu nổi khi nó cứ thở dài trong lớp rồi chẳng lần ào đi chơi với tụi em nữa .Chir từ đầu năm học đến giờ ..Hay Tiểu Khiết khinh tụi em nên cậu áy muốn …
Đại Nha ấp úng thì Huge nhìn ra phía cửa , đôi mắt như trĩu xuống : Sao em nói thế , …Tiểu Khiết mà biết nó buồn lắm …Thật ra ..Em đừng nói ra ngoài nhé , Tiểu Khiết nó được hứa hôn cho hoàng Thái Tử của Quốc dân đảng , Gìơ nó sống trong cung ..Nên …
Đại nha không còn tin được vào tai mình nữa … Vội vàng ra về và nghĩ thật nhiều đến Tiểu Khiết “ Sao cậu không nói với tụi mình ,,, tại sao phải chịu đựng một mình như vậy .Cậu chẳng nói mýôn sống bay nhảy đến hết đời như một con bé kì cục mặc ai nói gì sao …Xin lỗi vì dã có lúc hiểu lầm cậu ..Xin lỗi ..”
Trưa nhạt nắng sau những rặng hoa lạ ở một góc vườn ở cung điện phía Tây , một đám cung nữ lao tới chỗ Tiểu Khiết ngăn cản
-Thái Phi nương nương . Xin người đừng làm thế chúng tôi còn phải làm mà ..Việc chăm sóc vườn cây là của chúng tôi .. mong thái phi …
Đám cung nữ không để Tiểu Khiết tưới cây .. Đang năn nỉ đám cung nữ thì tiếng Á Luân từ xa làm đám cun nữ lui ra hết
Á Luân: Thái phi muốn thì để cô ấy lafm , lời nói của Thái phi không trọng lượng hả .. hay các người muốn làm đảo chính ở đay …
Không ai trong đám cung nữ ho he gì nữa .Tiểu Khiết nhìn về phía Á Luân : Cần như nghiêm khắc vậy chứ …
Đám cung nữ lui đi ai làm việc của người ấy .Không quên nhìn Á Luân “say đắm” .Tiểu Khiết cầm cái vòi nước lớn phun khắp một vùng cỏ xanh rộng .Thích thật , nước mát và không khí trong lòng .. nắng ấm nhạt khi thoải mái đi chân trần .. Á Luân cũng chạy tới cầm một cái vòi lên nhưng là để phun vào Tiểu Kiết .Trò chơi trẻ con như thởu nào Tiểu Khiết còn chơi với Á Luân , họ chạy qua trên thảm cỏ , vòi nước hết về hường nọ rồi hướng kia ..cho đến khi cả hai nhận ra mình ướt nhẹp .Trên tóc Tiểu Khiết còn vương lại những cỏ khô trên những bụi cây gần đó . Á Luân ngừng lại định thần đưa tay lấy những cọng cỏ xuống thì Tiểu Khiết lùi ra ….
Tiểu Khíet giơ tay giả vờ xem đồng hồ : Ấy chết, muộn rồi đấy , tôi về ăn đây , chào nhé …
Từ xa xa , Vương Tử đã thấy hết mọi chuyện .Không hiểu một cảm giác khó chịu đang xấm lấn , theo như thuật ngữ thì gọi nó là “ghen” thì đúng nhất rồi …Chỉ chờ cho tới khi Tiểu Khiết đi khỏi , Vương Tử tiến sát lại chỗ Á Luân :
Vương Tử : Lần sau đừng để bàn tay giơ bẩn của cậu chạm vào cô ấy …
Á Luan quay sang nhìn Vương Tử hằm hè : Vậy sao .. Tay anh thì sạch lắm đấy ..Nói anh nghe , tôi biết bí mật lớn của anh rồi đấy .. Đừng tỏ vẻ thanh cao lịch lãm nữa .Tiểu Khiết , cô ấy vốn không hợp với anh .Chăm sóc Tiểu Huân cho tốt đi ….
Họ nhìn nhau như thể kẻ thù vậy .Cho tới khi bóng Á Luân biến mất .Vương Tử trở vào phòng . Tiếng động lạ phát ra từ phòng Tiểu Khiết … Lại trò trẻ con khi dóng đinh treo ảng Popey lên tường .Vương Tử bước vào trong …Vừa lúc Tiểu Khiết quay sang
Tiểu Khiết : An hkhông gõ cửa hả … xông vào đây làm gì ….
Vương Tử chẳng nói chẳng rằng nắm chặt lấy cổ tay Tiểu Khiết áp ssat cô xuống giường
Vương Tử : Cả buổi trưa cô làm gì với Á Luân hả ..?
Tiểu Khiết mắt trợn tròn nhìn Vương Tử trả lời : Tôi làm gì kệ tôi .. Bộ anh điên hả, chuyện đời tư người khác lo linh tinh …Ko chuyện anh với cái cô Tiểu Huân gì đó là được rồi ..Mà anh lấy tư cách gì hỏi tôi hả
Vương ép chặt tay hơn khiến Tiểu Khiết khá đau : Tôi .. tư cách hả.. Tôi là chồng chưa cưới của cô .. đủ tư cách chưa ..
Tiểu Khiết bật cười khanh khách đẩy mạnh Vương Tử ra : Tưởng chuyệngì chứ , mấy bữa nữa chẳng phải anh sẽ từ hôn sao …Thái hậu vừa cho người chuyển thư cho tôi ..Anh không cần tỏ ra nghiêm trọng thế đâu .Cũng sắp thành nngười dưng mà …
Vừa nói Tiểu Khiết đi ra ngoài .Cảm xúc vui buồn lẫn lộn.Còn Vương Tử thì như đang điên lên .Từ hôn , Thái hậu thực sự vào cuộc rròi .Bà muốn Vương Tử kết hôn với Tiểu Huân …
Điện thoại Vương Tử khẽ rung lên .Là số điện thoại của Jes .Vương Tử nghe máy bực dọc ..Tiếng đâu dây nói vội vã
Jes: Nhị Ca , Đại Ca gặp tai nạn rồi , chúng tôi vừa đưa ở viện về . Đến Wolf ngay …
Như một cuộc điện thoại khẩn vậy ………….
Vương Tử : Á, tay tôi .. cô nằm yên chút đi .. tôi bị trật tay đấy biết không ….
Tiểu Khiết vùng ra định kiếm hộp y tế cho Vương Tử thì anh kéo lại ôm chặt hơn vừa nãy : “ nằm yên một chỗ đi , thuốc thang không có tác dụng gì đâu.Cũngmay lúc đấy , tôi phát hiện phanh xe có vấn đề nên lúc ngắt liên lạc đã nhảy khỏi xe khi vận tốc đang còn chậm …Không sao ..Cô nằm yên chút đi , xin lỗi cũng phải chân thành chút chứ ..Hay muốn tôi hôn cô nữa hả ..?
Tiểu Khiết ngọ nguậy giây lát , bàn tay ấm áp của Vương Tử khẽ xoay người Tiểu Khiết lại áp sát vào khuôn mặt mình .Lại thế rồi , mắt Tiểu Khiết lại mở to hơn bao giờ hết .Qúa bất ngờ và ngạc nhiên .
Vương Tử : Cô hay thật đó , rõ ràng nói ghét tôi mà lại hôn tôi hả, xem cô ghét tôi được bao lâu nữa …?
Vừa nói , lại là một nụ hôn nữa đặt xuống môi Tiểu Khiết , nhẹ nhàng và ngọt ngào . Đầu óc Tiểu Khiết trống rỗng, mọi thứ xung quan hư chẳng còn cảm nhận được nữa .Lạnh, ánh sáng hay bất kì thứ gì .. Chỉ là một nụ hôn ấm áp của hoàng thái tử “giả nai” .Gíông như trong truyện cổ tích vậy .Còn với Vương Tử , có cái gì đó như khiến anh không thể dừng lại “ em khóc vì tôi , tôi thấy rồi , thì ra cô ấy cũng lo cho mình , đúng , bây giờ , ngay giây phút này , tôi cảm giác như em đã là của tôi .Không muốn dừng lại , không thể dừng lại được vì tôi đã nhận ra –Tôi yêu em”.
Tiểu Khiết khó thở , nụ hôn ngọt ngào nhưng quá sâu khiến người ta thấy choáng ngợp.Nhưng tự trong chính bản thân , Tiểu Khiết cũng không muốn ngừng lại ….
Tỉeu Khiết : T.. ô..i.. khó thở thở …
Vương Tử hôn chậm lại , rồi dừng lại hẳn .Khuôn mặt cùng hơi thở vẫn phả vào mặt Tiểu Khiết .Dừng lại giây lát .Anh hôn lên đôi mắt Tiểu Khiết rồi kéo sát Tiểu Khiết vào lồng ngực của mình
Vương Tử : Xin lỗi làm cô khó thở ….Xin lỗi vậy đủ rồi , cô ngủ đi …
Tiểu Khiết mệt mỏi nhắm nghiềm mắt ngủ ngon lành .Nhưng vãn cảm nhận được cái hôn nhẹ lên mái tóc .Vương Tử lại nở một nụ cười ngọt ngào .Nhưng là một mình ..” đồ ngốc , em ghét tôi mà lại ngoan ngoãn nghe tôi nói như vậy , xem em còn như thế bao lâu nữa .. Thái phi yêu dấu …”.Không ngủ , Vương Tử đang cảm nhận hơi ấm từ người mình yêu thương .Tay nhẹ nhàng tháo cái dây cột tóc của Tiểu Khiết khi cô đã ngủ hẳn.Miệng áp sát bên tai
Vương Tử nói rất nhỏ : Đi ngủ phải tháo dây cột tóc ra , để như vậy sẽ đau đầu lắm đấy , anh giúp em tháo ra nhé …
Trời mau sáng thật .Cũngđúng thôi, vài tiếng trước cuộc đua tườg như tử thầ n diễn ra..Vương Tử vẫn không thể ngủ được . Điệ nthoại của anh rung nhẹ .Khẽ nhích người lấy cái điện thoại nhưng tay vân ôm ghì lấy Tiểu Khiết.
Vương Tử vừa nhấn nút nghe thì có tiếng bên kia ..Là Tiểu Thiên ..
Tiểu Thiên : Cậu không sao .. Tôi cũng đoán ra mà .. Tiểu Khiết lo cho cậu đáy , gọi cho cô ấy đi …
Vương Tử khẽ cười : Đúng , tôi không sao .. Bình yên … Còn Tiểu Khiết hả , cô ất khoẻ lắm …
Tiểu Thiên nói như hỏi dồn bằng giọng lo lắng : Sao cậu biết chứ , cậu không biết lúc ấy Tiểu Khiết lo thế nào đâu
Vương Tử lại cười bằng cái giọng tự tin : Tôi biết, vì cô ấy đang ngủ .. Oử đâu cậu biết không , trong vòng tay của tôi ..Nói cho cậu biết nhé .Tôi vừa hôn cô ấu đấy ..Thôi chào cậu , cô ấy thức dậy bây giờ …
Vừa nói Vương Tử cúp máy .Anh cũng chìm vào giấc ngủ ..Còn Tiểu Thiên , tay giữ chắc cái điện thoại nhớ lại từng từ Vương Tử nói “ trong vòng tay ..” .Chỉ trong chớp mắt , Tiểu Thiên ném mạnh cái điện thoại vào góc tường thành từng mảnh vỡ , đôi mắt đỏ ngàu .Một giọt nước mắt đã rơi trên khuôn mặt ấm áp như nắng mặt trời ấy .Lấy cái áo khoác .Chiếc xe thể thao lại lao vun vút lên quãng đường vừa đua .Jes cùng chị em mình hìn theo ngăn không nổi .Tiểu Thiên lên núi , thật nguy hiểm , nhìn vào đôi mắt ấy . Tất cả mọi người đều sợ .Gío hun hút thổi khi trời mờ sáng.Chiếc xe thể thao mất lái đâm vào một rặng cây ven đường .Tiểu Thiên gục mặt trên vô lăng , tay dang rỉ máu …Gịot nước mắt ấm lăn trên gương mặt ấy , mặn chát .. trên vết thương rỉ máu …
Phòng Tiểu Khiết .Cả hai người (Vương Tử và Tiểu Khiết) như vẫn đang chìm trong giấc ngủ .Chỉ khi ánh sáng nhạt của mặt trời len lỏi qua những khe cửa sổ chiếu vào căn phòng …Tiểu Khiết tỉnh giấc mà đầu óc vẫn còn hơi choáng váng .Hôm qua …
Tiểu Khiết đá Vương Tử xuống đất : Ma… mẹ ơi ..ma………..
Vương Tử cố gượng ngồi dậy như còn chưa thể hiểu chuyệngì đang xảy ra .Che miệng ngáp dài : “ Mới sáng sớm mà ma quỷ cái gì hả..?
Tiểu Khiết tuy cứng rắn và mạnh mẽ nhưng cái thói sợ ma thì từ nhỏ vẫn không sửa nổi .Tay run run chỉ về phía Vương Tử , miệng kéo xệch qua một bên
Tiểu Khiết : Không phải anh ..chết rồi sao ….?
Vương Tử nhìn Tiểu Khiết hồi lâu , tiến gần lại cái giường , khẽ đặt cằm lên tấm đệm
- Cô quên nhanh thật đấy ….Nhớ lại xem hôm qua đã xảy ra những chuyện gì ..?
Tiểu Khiết đặt lên lồng ngực lấy lại bình tĩnh “ xem nào , xe đâm , khóc .. về đến nhà.. cái gì đó trong bóng tối , ..Vương Tử .. HÔN…”
Tiểu Khiết giật mình lần nữa …Mặt sững sờ nhìn đi chỗ khác .Trong khi đó , Vương Tử lại càng tiến sát cô hơn , cười mà đôi mắt như hút lấy ánh mắt Tiểu Khiết
Vương Tử :Sao , nhớ ra chưa ..hay để tôi giúp cô tái hiện lại nhé ….
Vương Tử nói kéo người về phía Tiểu Khiết .Cô ôm chặt tay lấy đầu bịt tai lại lắc đầu nguầy nguậy chạy ra khỏi phòng
Tiểu Khiết : Á , tôi chẳng nhớ gì hết , không có chuyện gì xảy ra cả…
Chạy ra khỏi phòng chưa được bao lâu thì lại chạy lại cầm lấy cái cặp sách đi học .Một ngày đẹp trời …Ít nhất là hơn gày hôm kia …
Cung điện phía đông , Hoàng thái hậu đang nói chuyện vui vẻ cùng Tiểu Huân .Hai người có vẻ rất hợp ý nhau .Hoàng thái hậu phải nói là người cổ hủ , vậy nhưng rất lo cho quốc dân đảng .Bà rất yêu thương Vương Tử nhưng không cách nào biểu đạt tình cảm đó .Một lát , Vương Tử cũng bị triệu tập đến vấn an Hoàng thái hậu
Hoàng thái hậu : Vương Tử , con ngồi đi ( sau khi cho đám cung nữ lui ra , Vương Tử ngồi xuống )…Hôm nay ta gọi hai đứa đến cũng là chuyện hỷ cho hai đứa …Nghe ông lý( cha Tiểu Huân- Lý Gia Long )… nói Tiểu Huân nó khóc suốt mà ta thấy …Vương Tử à .. con không qua thăm Tiểu Huân à …
Vương Tử nhìn đi hướng khác trả lời : Cháu không có thời gian , với lại .. chẳng phải chuyện hôn sự đã định cho cháu và con gái gia tộc họ Thẩm rồi sao ..?
Hoàng Thái Hậu đặt bàn tay Tiểu Huân lên tay Vương Tử tỏ ý như muốn tác thành : “ Chỉ cần hai cháu có thể thành vợ thành chồng , ta sẽ có cách thuyết phục Tử Trực (vua Tử Trực cha Vương Tử ) ..Gia tộc họ Lý công lao chẳng kém họ Thẩm .. Hơn nữa Gia Kì (Tiểu Huân) cầm kì thi họa chứ đâu như Thẩm Khiết ..Thái Tử của ta….Cháu vẫn còn muốn kết hôn với Tiểu Huân đấy chứ …
Vương Tử lại quay đi hướng khác như muốn lẩn tránh : Cháu … Chuyện này còn phải suy nghĩ nhiều ạ…Để khi khác con cho Thái hậu câu trả lời….
Thái hậu có vẻ thực sự không hài lòng với câu nói của Vương Tử cho lắm .Cứ ngỡ anh phải vi mừng lắm cơ , nhưng trái lại là một vẻ mạt như bị người ta cưỡng ép vậy …Gìơ học chính trị “cứu” Vương Tử khỏi một bàn thua trông thấy khi có thể rời khỏi khu của Hoàng Thái Hậu .Tiểu Huân ngồi nãy giờ chưa kịp nói câu gì …Ánh mắt cứ dõi theo Vương Tử như chờ đợi một nụ cười .Tất cả quá bất nbgờ phải không ..? .Thái hậu khẽ đập bàn khi Vương Tử vừa đi khỏi
Thái hậu : Thằng bé này cứng đầu thật .Lúc thích thì lấy bằng được , từ bé nó đã thế ..Sao làn này lại ngoan goãn làm theo hôn ước thế nhỉ ..
Vừa nói Thái hậu đặt bàn tay mình nắm lấy tay Tiểu Huân như vừa an ủi lại vừa động viên : “ con yên tâm , ta còn sống thì cháu dâu ta , nhất định phải là con “…..
Tiểu Khiết lại ngủ trong giờ chính trị của khoa Văn hoá .Gìơ nào tập trung được chứ cái giờ trời đánh này thì không thể nào .Thật coi như địa ngục khi ông thầy cứ nhai đi nhai lại một bài nhàm chán …Còn điều lạ nữa là hôm nay Tiểu Thiên không đi học .Có gì chiều phải ra Wolf …Trưa …
Trường Academy chỉ học đến trưa , Tiểu Khiết tạm biệt Đại Nha , Apple , Tiểu Mạn ra về ..Nhóm bạn vốn thân nhau lắm nhưng mà ..Từ khi bắt đầu năm học mới dường như thời gian họ có thể nói chuyện và đi chơi đâu đó thì chưa có .Nhiều lần Apple cũng hỏi Đại nha nhưng cả hai chỉ nhìn nhau trong những dấu chấm hỏi bay lơ lửng trên đầu .Còn nữa ..Tiểu Khiết chưa bao giờ ủ ruc hay có bát kì thái độ được coi là “bất mãn với đời” vậy mà dạo này rất hay thấy Tiểu Khiết thở dài …
Sau giờ học Đại nha đến nhà Tiểu Khiết .Căn nhà .. à không , phải nói là dinh thự ..Người làm ở đây vẫn thân thiện như thế , các môn sinh học võ ra vào tấp nập .Nhưng lạ là hôm nay không thấy Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân , Phòng khách rộng mà thật trống vắng . Đại nha ngồi chờ bác Tô gọi Huge …Đại nha bỗng nhận ra thật nhiều sự thay đổi trong căn nhà này .Chí ít thì không thấy đống Popey để bừa bãi như ngày trước ở phòng khách . Đang suy nghĩ mông lung thì tiếng bước chân của Huge như làm Đại Nha căng thẳng .Không phải vì Huge vốn lạnh lùng mà nghiêm khắc … mà vì Đại Nha vốn từ lâu đã thầm yêu Huge ..
Huge : Đại Nha , hôm nay không đi học hay sao mà lại qua đây tìm anh ..?
Đại nha nhìn xuống mặt bàn bối rối nhưng vào chuyện luôn : Anh Huge , dạo này Tiểu Khiết … cậu ấy .. cậu ấy có chuyện phải không ..Anh nói đi .Tụi em là bạn thân mà nó còn chẳng nói .Em không thể chịu nổi khi nó cứ thở dài trong lớp rồi chẳng lần ào đi chơi với tụi em nữa .Chir từ đầu năm học đến giờ ..Hay Tiểu Khiết khinh tụi em nên cậu áy muốn …
Đại Nha ấp úng thì Huge nhìn ra phía cửa , đôi mắt như trĩu xuống : Sao em nói thế , …Tiểu Khiết mà biết nó buồn lắm …Thật ra ..Em đừng nói ra ngoài nhé , Tiểu Khiết nó được hứa hôn cho hoàng Thái Tử của Quốc dân đảng , Gìơ nó sống trong cung ..Nên …
Đại nha không còn tin được vào tai mình nữa … Vội vàng ra về và nghĩ thật nhiều đến Tiểu Khiết “ Sao cậu không nói với tụi mình ,,, tại sao phải chịu đựng một mình như vậy .Cậu chẳng nói mýôn sống bay nhảy đến hết đời như một con bé kì cục mặc ai nói gì sao …Xin lỗi vì dã có lúc hiểu lầm cậu ..Xin lỗi ..”
Trưa nhạt nắng sau những rặng hoa lạ ở một góc vườn ở cung điện phía Tây , một đám cung nữ lao tới chỗ Tiểu Khiết ngăn cản
-Thái Phi nương nương . Xin người đừng làm thế chúng tôi còn phải làm mà ..Việc chăm sóc vườn cây là của chúng tôi .. mong thái phi …
Đám cung nữ không để Tiểu Khiết tưới cây .. Đang năn nỉ đám cung nữ thì tiếng Á Luân từ xa làm đám cun nữ lui ra hết
Á Luân: Thái phi muốn thì để cô ấy lafm , lời nói của Thái phi không trọng lượng hả .. hay các người muốn làm đảo chính ở đay …
Không ai trong đám cung nữ ho he gì nữa .Tiểu Khiết nhìn về phía Á Luân : Cần như nghiêm khắc vậy chứ …
Đám cung nữ lui đi ai làm việc của người ấy .Không quên nhìn Á Luân “say đắm” .Tiểu Khiết cầm cái vòi nước lớn phun khắp một vùng cỏ xanh rộng .Thích thật , nước mát và không khí trong lòng .. nắng ấm nhạt khi thoải mái đi chân trần .. Á Luân cũng chạy tới cầm một cái vòi lên nhưng là để phun vào Tiểu Kiết .Trò chơi trẻ con như thởu nào Tiểu Khiết còn chơi với Á Luân , họ chạy qua trên thảm cỏ , vòi nước hết về hường nọ rồi hướng kia ..cho đến khi cả hai nhận ra mình ướt nhẹp .Trên tóc Tiểu Khiết còn vương lại những cỏ khô trên những bụi cây gần đó . Á Luân ngừng lại định thần đưa tay lấy những cọng cỏ xuống thì Tiểu Khiết lùi ra ….
Tiểu Khíet giơ tay giả vờ xem đồng hồ : Ấy chết, muộn rồi đấy , tôi về ăn đây , chào nhé …
Từ xa xa , Vương Tử đã thấy hết mọi chuyện .Không hiểu một cảm giác khó chịu đang xấm lấn , theo như thuật ngữ thì gọi nó là “ghen” thì đúng nhất rồi …Chỉ chờ cho tới khi Tiểu Khiết đi khỏi , Vương Tử tiến sát lại chỗ Á Luân :
Vương Tử : Lần sau đừng để bàn tay giơ bẩn của cậu chạm vào cô ấy …
Á Luan quay sang nhìn Vương Tử hằm hè : Vậy sao .. Tay anh thì sạch lắm đấy ..Nói anh nghe , tôi biết bí mật lớn của anh rồi đấy .. Đừng tỏ vẻ thanh cao lịch lãm nữa .Tiểu Khiết , cô ấy vốn không hợp với anh .Chăm sóc Tiểu Huân cho tốt đi ….
Họ nhìn nhau như thể kẻ thù vậy .Cho tới khi bóng Á Luân biến mất .Vương Tử trở vào phòng . Tiếng động lạ phát ra từ phòng Tiểu Khiết … Lại trò trẻ con khi dóng đinh treo ảng Popey lên tường .Vương Tử bước vào trong …Vừa lúc Tiểu Khiết quay sang
Tiểu Khiết : An hkhông gõ cửa hả … xông vào đây làm gì ….
Vương Tử chẳng nói chẳng rằng nắm chặt lấy cổ tay Tiểu Khiết áp ssat cô xuống giường
Vương Tử : Cả buổi trưa cô làm gì với Á Luân hả ..?
Tiểu Khiết mắt trợn tròn nhìn Vương Tử trả lời : Tôi làm gì kệ tôi .. Bộ anh điên hả, chuyện đời tư người khác lo linh tinh …Ko chuyện anh với cái cô Tiểu Huân gì đó là được rồi ..Mà anh lấy tư cách gì hỏi tôi hả
Vương ép chặt tay hơn khiến Tiểu Khiết khá đau : Tôi .. tư cách hả.. Tôi là chồng chưa cưới của cô .. đủ tư cách chưa ..
Tiểu Khiết bật cười khanh khách đẩy mạnh Vương Tử ra : Tưởng chuyệngì chứ , mấy bữa nữa chẳng phải anh sẽ từ hôn sao …Thái hậu vừa cho người chuyển thư cho tôi ..Anh không cần tỏ ra nghiêm trọng thế đâu .Cũng sắp thành nngười dưng mà …
Vừa nói Tiểu Khiết đi ra ngoài .Cảm xúc vui buồn lẫn lộn.Còn Vương Tử thì như đang điên lên .Từ hôn , Thái hậu thực sự vào cuộc rròi .Bà muốn Vương Tử kết hôn với Tiểu Huân …
Điện thoại Vương Tử khẽ rung lên .Là số điện thoại của Jes .Vương Tử nghe máy bực dọc ..Tiếng đâu dây nói vội vã
Jes: Nhị Ca , Đại Ca gặp tai nạn rồi , chúng tôi vừa đưa ở viện về . Đến Wolf ngay …
Như một cuộc điện thoại khẩn vậy ………….
/30
|