Mặc dù chủ nhật không đi làm, nhưng Hề Dung Diệp cũng dậy rất sớm, cùng ông bà Khưu trò chuyện uống trà và ăn sáng.
Ông bà vốn dĩ không có con gái, cô lại ngoan ngoãn, hiếu thảo, xem cả hai như ba mẹ ruột mà đối đãi, nên được tình thương vô bờ bến từ họ.
Cho đi thì sẽ nhận lại!
“ Tâm trạng không tốt thì xin nghỉ phép rủ Mạn Nhu đi du lịch đi, cho thoải mái! ”
“ Con biết rồi ạ! ”
“ Dì luôn tôn trọng con, yêu đâu thì dì sẽ thay mặt mẹ con gả chỗ đó. Nhớ kỹ, Khưu Gia là nhà ngoại của con! ”
Hề Dung Diệp liên tục gật đầu, rướm rướm nước mắt dụi vào lòng của bà ấy, vốn dĩ từ lâu đã xem bà là người mẹ thứ hai của mình.
Nhà ngoại bỏ rơi vì mẹ cô lúc trẻ không nghe lời, bỏ đi theo tiếng gọi của trái tim. Còn ba và nhà nội thì cô chẳng biết, có nghe loáng thoáng bởi vì cô là con gái nên họ không nhận, chối bỏ trách nhiệm.
Lúc này, Khưu Đông Bách từ trên cầu thang nặng nề đi xuống, đột nhiên dừng lại khi thấy viễn cảnh trước mắt, ánh mắt đăm đăm nhìn Dung Diệp, sau đó chậm rãi tiến lại.
“ Ba mẹ và Dung Diệp ăn sáng chưa? ”
“ Vẫn chưa, chuẩn bị đi ăn, hôm nay không đi đánh Golf với Tẫn Dực và Vu Duẫn sao? ”
Thương Dung Diệp, nhưng bà cũng thương con trai, không thể ép buộc khi anh chẳng có tình cảm, lúc đó cả hai đều sống trong đau khổ.
Cách tốt nhất cứ để tự nhiên!
“ Đinh Tẫn Dực với Vu Duẫn hết mê Golf rồi, hai cậu ấy đã chuyển sang mê gái! ”
“ Mẹ thấy bà Đinh với bà Vu hài lòng lắm, chắc sẽ nhanh kết hôn thôi. Cũng 27 tuổi hết rồi, nên yên bề gia thất! ”
Mặc dù không nói ra, chứ bà cũng thấy lo lắng cho Khưu Đông Bách anh, cứ mãi chạy theo tình yêu không thuộc về mình, giờ bà chẳng biết anh còn tình cảm với Mộc Đan San hay không.
Lúc này, đột nhiên ông Khưu lên tiếng:
“ Dung Diệp, con và Khiếu Khâm quen biết nhau lâu chưa? ”
“ Dạ cũng hơn hai năm rồi ạ, lúc con còn học bên Anh! ”
Ông Khưu âm thầm liếc nhìn qua Khưu Đông Bách, sau đó khẽ cười, nói tiếp:
“ Chú thấy hai đứa đẹp đôi đó, Khiếu Khăm cũng lễ phép, lịch sự, tử tế, hay là con cho cậu ấy một cơ hội đi! ”
Bất giác, Hề Dung Diệp nhìn qua Khưu Đông Bách và anh cũng nhìn cô, cả hai nhìn nhau rồi người chủ động tránh né là cô, định trả lời thì anh nhanh hơn lên tiếng chặn lại.
“ Biết đâu cậu ta chỉ giả vờ lấy lòng, bên trong không phải như thế. Xã hội bây giờ loại người gì cũng có, phải cẩn thận trước khi đặt niềm tin. ”
...----------------...
Buổi chiều, Hề Dung Diệp một mình ra khuôn viên đi dạo hóng gió, sẵn tiện có chiếc xích đu nên ngồi tạm ngắm cảnh.
Dường như Khưu Đông Bách đã biết cô cần điều gì, hôm nay anh trở nên thay đổi khác thường, để tâm đến cô đi đâu và làm gì.
Lúc này, bỗng dưng chiếc xích đu đột nhiên di chuyển, Dung Diệp có chút giật mình lập tức nắm lấy sợi dây theo bản năng tự vệ. Thế nhưng, sau đó phát ra giọng cười khe khẽ quen thuộc, người phía sau lưng nhanh chóng tiến lên và ngồi xuống bên cạnh.
“ Đang nghĩ chuyện gì mà tập trung thế? ”
“ Không có gì! ”
“ Cũng chính tại nơi đây anh hứa sẽ bảo vệ và chăm sóc cho em, mới đó mà đã hơn tám năm rồi! ”
Hề Dung Diệp buông lỏng bàn tay, ánh mắt vô cùng khó hiểu nhìn qua Khưu Đông Bách, nhưng lại giữ im lặng không hỏi.
Anh lại lên tiếng:
“ Điều anh lo ngại khá vô lý, phải không? ”
“ Anh có ý gì? ”
“ Điều sợ mất đi, chính là điều quan trọng nhất! ”
Khóe môi của Khưu Đông Bách cong nhẹ, ánh mắt phức tạp, bộn bề nhìn thẳng phía trước một tán cây Dung Diệp rất thích và tự tay cả hai đã trồng, tâm trí chính là đang nhớ về những kỷ niệm đã có trước đó.
“ Tình cảm anh em sẽ tồn tại mãi theo thời gian, nhưng tình yêu thì khác. Có thể hôm nay yêu đậm sâu, sang ngày mai lại nhạt phai và đường ai nấy bước! ”
“ Anh nói với em điều đó làm gì? ”
“ Không có gì, vu vơ vài câu thôi! ”
Khưu Đông Bách nhìn sang Dung Diệp, đưa tay tự nhiên phớt qua đầu mũi của cô như cách anh thường làm mỗi khi cô đờ đẫn, ngơ ngác khó hiểu hay mất tập trung, nói tiếp:
“ Cô gái phiền phức này, có muốn ra ngoài ăn tối không? ”
Hề Dung Diệp nhìn đối phương chằm chằm, bằng một ánh mắt như anh không phải người thường, sau đó lãng tránh với lòng quyết tâm sẽ quên anh, chỉ lắc đầu trả lời.
“ Giận anh sao? Vậy mà bảo xem như không có chuyện gì! ”
...----------------...
Ông bà vốn dĩ không có con gái, cô lại ngoan ngoãn, hiếu thảo, xem cả hai như ba mẹ ruột mà đối đãi, nên được tình thương vô bờ bến từ họ.
Cho đi thì sẽ nhận lại!
“ Tâm trạng không tốt thì xin nghỉ phép rủ Mạn Nhu đi du lịch đi, cho thoải mái! ”
“ Con biết rồi ạ! ”
“ Dì luôn tôn trọng con, yêu đâu thì dì sẽ thay mặt mẹ con gả chỗ đó. Nhớ kỹ, Khưu Gia là nhà ngoại của con! ”
Hề Dung Diệp liên tục gật đầu, rướm rướm nước mắt dụi vào lòng của bà ấy, vốn dĩ từ lâu đã xem bà là người mẹ thứ hai của mình.
Nhà ngoại bỏ rơi vì mẹ cô lúc trẻ không nghe lời, bỏ đi theo tiếng gọi của trái tim. Còn ba và nhà nội thì cô chẳng biết, có nghe loáng thoáng bởi vì cô là con gái nên họ không nhận, chối bỏ trách nhiệm.
Lúc này, Khưu Đông Bách từ trên cầu thang nặng nề đi xuống, đột nhiên dừng lại khi thấy viễn cảnh trước mắt, ánh mắt đăm đăm nhìn Dung Diệp, sau đó chậm rãi tiến lại.
“ Ba mẹ và Dung Diệp ăn sáng chưa? ”
“ Vẫn chưa, chuẩn bị đi ăn, hôm nay không đi đánh Golf với Tẫn Dực và Vu Duẫn sao? ”
Thương Dung Diệp, nhưng bà cũng thương con trai, không thể ép buộc khi anh chẳng có tình cảm, lúc đó cả hai đều sống trong đau khổ.
Cách tốt nhất cứ để tự nhiên!
“ Đinh Tẫn Dực với Vu Duẫn hết mê Golf rồi, hai cậu ấy đã chuyển sang mê gái! ”
“ Mẹ thấy bà Đinh với bà Vu hài lòng lắm, chắc sẽ nhanh kết hôn thôi. Cũng 27 tuổi hết rồi, nên yên bề gia thất! ”
Mặc dù không nói ra, chứ bà cũng thấy lo lắng cho Khưu Đông Bách anh, cứ mãi chạy theo tình yêu không thuộc về mình, giờ bà chẳng biết anh còn tình cảm với Mộc Đan San hay không.
Lúc này, đột nhiên ông Khưu lên tiếng:
“ Dung Diệp, con và Khiếu Khâm quen biết nhau lâu chưa? ”
“ Dạ cũng hơn hai năm rồi ạ, lúc con còn học bên Anh! ”
Ông Khưu âm thầm liếc nhìn qua Khưu Đông Bách, sau đó khẽ cười, nói tiếp:
“ Chú thấy hai đứa đẹp đôi đó, Khiếu Khăm cũng lễ phép, lịch sự, tử tế, hay là con cho cậu ấy một cơ hội đi! ”
Bất giác, Hề Dung Diệp nhìn qua Khưu Đông Bách và anh cũng nhìn cô, cả hai nhìn nhau rồi người chủ động tránh né là cô, định trả lời thì anh nhanh hơn lên tiếng chặn lại.
“ Biết đâu cậu ta chỉ giả vờ lấy lòng, bên trong không phải như thế. Xã hội bây giờ loại người gì cũng có, phải cẩn thận trước khi đặt niềm tin. ”
...----------------...
Buổi chiều, Hề Dung Diệp một mình ra khuôn viên đi dạo hóng gió, sẵn tiện có chiếc xích đu nên ngồi tạm ngắm cảnh.
Dường như Khưu Đông Bách đã biết cô cần điều gì, hôm nay anh trở nên thay đổi khác thường, để tâm đến cô đi đâu và làm gì.
Lúc này, bỗng dưng chiếc xích đu đột nhiên di chuyển, Dung Diệp có chút giật mình lập tức nắm lấy sợi dây theo bản năng tự vệ. Thế nhưng, sau đó phát ra giọng cười khe khẽ quen thuộc, người phía sau lưng nhanh chóng tiến lên và ngồi xuống bên cạnh.
“ Đang nghĩ chuyện gì mà tập trung thế? ”
“ Không có gì! ”
“ Cũng chính tại nơi đây anh hứa sẽ bảo vệ và chăm sóc cho em, mới đó mà đã hơn tám năm rồi! ”
Hề Dung Diệp buông lỏng bàn tay, ánh mắt vô cùng khó hiểu nhìn qua Khưu Đông Bách, nhưng lại giữ im lặng không hỏi.
Anh lại lên tiếng:
“ Điều anh lo ngại khá vô lý, phải không? ”
“ Anh có ý gì? ”
“ Điều sợ mất đi, chính là điều quan trọng nhất! ”
Khóe môi của Khưu Đông Bách cong nhẹ, ánh mắt phức tạp, bộn bề nhìn thẳng phía trước một tán cây Dung Diệp rất thích và tự tay cả hai đã trồng, tâm trí chính là đang nhớ về những kỷ niệm đã có trước đó.
“ Tình cảm anh em sẽ tồn tại mãi theo thời gian, nhưng tình yêu thì khác. Có thể hôm nay yêu đậm sâu, sang ngày mai lại nhạt phai và đường ai nấy bước! ”
“ Anh nói với em điều đó làm gì? ”
“ Không có gì, vu vơ vài câu thôi! ”
Khưu Đông Bách nhìn sang Dung Diệp, đưa tay tự nhiên phớt qua đầu mũi của cô như cách anh thường làm mỗi khi cô đờ đẫn, ngơ ngác khó hiểu hay mất tập trung, nói tiếp:
“ Cô gái phiền phức này, có muốn ra ngoài ăn tối không? ”
Hề Dung Diệp nhìn đối phương chằm chằm, bằng một ánh mắt như anh không phải người thường, sau đó lãng tránh với lòng quyết tâm sẽ quên anh, chỉ lắc đầu trả lời.
“ Giận anh sao? Vậy mà bảo xem như không có chuyện gì! ”
...----------------...
/79
|