• Sáu tháng sau…
•Thành phố B…
Ngày đó, Hề Dung Diệp rời khỏi thành phố E sang thành phố B sinh sống, dưới sự giúp đỡ của Phùng Khiếu Khâm, cô dễ dàng được nhận vào tập đoàn Vũ Thị làm việc, cuộc sống bây giờ vô cùng ổn định.
Hôm cô lên máy bay rời đi, cô nhận được thông tin Mộc Đan San bị phong sát vì vướng vào scandal trốn thuế, làm tình nhân để đổi lấy hào quang, có liên quan đến vụ tai nạn giao thông của cô và hiện tại đã được cảnh sát giam giữ để tiến hành điều tra. Thế nhưng, khoảng hai tháng sau đó, cô lại thấy tin tức về cô ta, bảo đã trở nên điên dại.
Đó cũng chính là kết cục cho kẻ đã âm mưu hại người, rồi tự hại mình. Điều cô bất ngờ hơn là, người nâng đỡ cô ta lên thành ngôi sao là Phùng Chí Hâm, anh trai của Phùng Khiếu Khâm, còn hại anh ta suýt chết, phải gần hai tháng mới hồi phục sức khỏe.
Nếu Mộc Đan San biết an phận, có lẽ được nhiều hơn mất, bây giờ vẫn là một đại minh tin được săn đón bậc nhất làng giải trí.
“ Em về trước nhé mấy anh chị! ”
“ Được, tạm biệt em, ngày mai gặp lại! ”
Từ ghế làm việc đứng dậy, Hề Dung Diệp mỉm cười chào tạm biệt mấy anh chị đồng nghiệp trong phòng rồi cất bước ra khỏi nơi đó, trở về căn hộ bình dân đang thuê của mình.
Chỉ là, vừa ra khỏi cổng tập đoàn Vũ Thị, Dung Diệp chợt nhìn thấy Phùng Khiếu Khâm. Cô tự nhiên đi tới, lên tiếng:
“ Anh lại sang đây sao? ”
“ Nhớ em nên sang, không được sao? ”
“ Anh đừng nói… ”
“ Tôi nói là quyền của tôi mà, chứ đâu có ép em phải nhớ lại tôi, đúng không? ”
Hề Dung Diệp ngao ngán lắc đầu, dường như chẳng bao giờ cô nói lại người đàn ông này cả.
“ Chúng ta đến nhà hàng ăn tối nha? Tôi từ thành phố X sang đây, vừa xuống máy bay đã lập tức đến chờ em tan làm, có cảm động chút nào không? ”
Dung Diệp bất giác thở dài thành tiếng, sau đó trả lời:
“ Khiếu Khâm, tôi bây giờ không muốn yêu đương. Biết anh rất tốt, biết anh giúp tôi rất nhiều, ơn nghĩa này tôi ghi nhớ suốt cuộc đời, nhưng tình cảm của anh, tôi thực sự không thể đáp lại. ”
“ Tôi sẽ chờ em, chờ đến khi em muốn yêu đương! ”
Lời nói hay sắc mặt của Phùng Khiếu Khâm đều rất nghiêm túc và thành thật, không chút bỡn cợt hay trêu đùa với Dung Diệp, chân tình của anh ấy thời gian là minh chứng quá rõ ràng, chưa từng thay đổi.
Sau đó, anh ấy ga lăng mở cửa xe ô tô, cất lời:
“ Lên xe đi! ”
…----------------…
Trên xe ô tô về khách sạn, Khưu Đông Bách trầm ngâm ngồi ở hàng ghế sau, hết nhìn vào màn hình điện thoại ngắm nhìn hình ảnh của một cô gái rồi đưa mắt ra ngoài đường phố tấp nập xe cộ ở thành phố B, nỗi nhớ về Hề Dung Diệp chưa bao giờ lắng dịu trong lòng.
Sáu tháng qua, tính cách của anh đã thay đổi rất nhiều, không còn là một chàng trai ngông nghênh mà trở nên trầm lặng hơn trước, ít nói, không cười, không đùa, ngoài công việc thì chẳng hứng thú với điều gì khác, phụ nữ càng không, chỉ lâu lâu cùng với Đinh Tẫn Dực và Vu Duẫn uống vài ly tâm sự rồi cũng ra về.
Bỗng nhiên lúc này, hai hàng lông mày của Khưu Đông Bách đột ngột chau chặt lại, sắc mặt biến động rõ ràng, gấp gáp lên tiếng:
“ Dừng xe! ”
Do đang trên đường, muốn dừng xe không phải chuyện ngay lập tức. Thế nhưng, chiếc xe vừa đứng yên Khưu Đông Bách đã vội vã mở cửa bước xuống, ánh nhìn về hướng ngược lại dõi mắt tìm kiếm cô gái đó, đến khi thấy loáng thoáng bóng dáng liền chạy tới đuổi theo.
“ Dung Diệp…Dung Diệp! ”
Phía đó có bốn người đang đi bộ, trong bốn người họ có một cô gái Khưu Đông Bách đang tìm kiếm, rõ ràng anh kêu tên rất lớn nhưng người ấy vẫn không đứng lại hay có động thái gì cả, cứ thoải mái bước đi.
“ Dung Diệp… ”
Và rồi, vừa chạy đến anh đã lập tức nắm lấy cánh tay của cô gái đó giữ lại, thế nhưng tới khi quay lại anh mới thực sự ngạc nhiên và vội vàng buông bỏ bàn tay.
“ Xin lỗi, xin lỗi cô, tôi đã nhận nhầm người! ”
Cô gái đó mỉm cười lắc đầu, sau đó tò mò lên tiếng:
“ Không có gì! Nhìn tôi giống cô gái anh vừa gọi lắm sao? ”
Khưu Đông Bách cũng thành thật gật đầu, ánh mắt cứ nhìn cô gái đối diện, sau đó lấy chiếc điện thoại mở sáng màn hình, đưa cho cô ấy kiểm chứng.
“ Cô có nhiều nét giống với bạn gái tôi, thậm chí đến dáng người nên tôi mới nhìn nhầm, xin lỗi cô! ”
“ Wow, giống thật đó! ”
“ Xin lỗi cô, đã làm phiền! ”
“ Không có gì, tôi xin phép! ”
Mặc dù biết người con gái đó không phải Hề Dung Diệp, khuôn mặt chỉ có nhiều nét giống cô, nhưng Khưu Đông Bách vẫn cứ dõi theo để tưởng nhớ về người trong tim.
“ Dung Diệp, anh nhớ em quá, phải làm sao đây? ”
…----------------…
•Thành phố B…
Ngày đó, Hề Dung Diệp rời khỏi thành phố E sang thành phố B sinh sống, dưới sự giúp đỡ của Phùng Khiếu Khâm, cô dễ dàng được nhận vào tập đoàn Vũ Thị làm việc, cuộc sống bây giờ vô cùng ổn định.
Hôm cô lên máy bay rời đi, cô nhận được thông tin Mộc Đan San bị phong sát vì vướng vào scandal trốn thuế, làm tình nhân để đổi lấy hào quang, có liên quan đến vụ tai nạn giao thông của cô và hiện tại đã được cảnh sát giam giữ để tiến hành điều tra. Thế nhưng, khoảng hai tháng sau đó, cô lại thấy tin tức về cô ta, bảo đã trở nên điên dại.
Đó cũng chính là kết cục cho kẻ đã âm mưu hại người, rồi tự hại mình. Điều cô bất ngờ hơn là, người nâng đỡ cô ta lên thành ngôi sao là Phùng Chí Hâm, anh trai của Phùng Khiếu Khâm, còn hại anh ta suýt chết, phải gần hai tháng mới hồi phục sức khỏe.
Nếu Mộc Đan San biết an phận, có lẽ được nhiều hơn mất, bây giờ vẫn là một đại minh tin được săn đón bậc nhất làng giải trí.
“ Em về trước nhé mấy anh chị! ”
“ Được, tạm biệt em, ngày mai gặp lại! ”
Từ ghế làm việc đứng dậy, Hề Dung Diệp mỉm cười chào tạm biệt mấy anh chị đồng nghiệp trong phòng rồi cất bước ra khỏi nơi đó, trở về căn hộ bình dân đang thuê của mình.
Chỉ là, vừa ra khỏi cổng tập đoàn Vũ Thị, Dung Diệp chợt nhìn thấy Phùng Khiếu Khâm. Cô tự nhiên đi tới, lên tiếng:
“ Anh lại sang đây sao? ”
“ Nhớ em nên sang, không được sao? ”
“ Anh đừng nói… ”
“ Tôi nói là quyền của tôi mà, chứ đâu có ép em phải nhớ lại tôi, đúng không? ”
Hề Dung Diệp ngao ngán lắc đầu, dường như chẳng bao giờ cô nói lại người đàn ông này cả.
“ Chúng ta đến nhà hàng ăn tối nha? Tôi từ thành phố X sang đây, vừa xuống máy bay đã lập tức đến chờ em tan làm, có cảm động chút nào không? ”
Dung Diệp bất giác thở dài thành tiếng, sau đó trả lời:
“ Khiếu Khâm, tôi bây giờ không muốn yêu đương. Biết anh rất tốt, biết anh giúp tôi rất nhiều, ơn nghĩa này tôi ghi nhớ suốt cuộc đời, nhưng tình cảm của anh, tôi thực sự không thể đáp lại. ”
“ Tôi sẽ chờ em, chờ đến khi em muốn yêu đương! ”
Lời nói hay sắc mặt của Phùng Khiếu Khâm đều rất nghiêm túc và thành thật, không chút bỡn cợt hay trêu đùa với Dung Diệp, chân tình của anh ấy thời gian là minh chứng quá rõ ràng, chưa từng thay đổi.
Sau đó, anh ấy ga lăng mở cửa xe ô tô, cất lời:
“ Lên xe đi! ”
…----------------…
Trên xe ô tô về khách sạn, Khưu Đông Bách trầm ngâm ngồi ở hàng ghế sau, hết nhìn vào màn hình điện thoại ngắm nhìn hình ảnh của một cô gái rồi đưa mắt ra ngoài đường phố tấp nập xe cộ ở thành phố B, nỗi nhớ về Hề Dung Diệp chưa bao giờ lắng dịu trong lòng.
Sáu tháng qua, tính cách của anh đã thay đổi rất nhiều, không còn là một chàng trai ngông nghênh mà trở nên trầm lặng hơn trước, ít nói, không cười, không đùa, ngoài công việc thì chẳng hứng thú với điều gì khác, phụ nữ càng không, chỉ lâu lâu cùng với Đinh Tẫn Dực và Vu Duẫn uống vài ly tâm sự rồi cũng ra về.
Bỗng nhiên lúc này, hai hàng lông mày của Khưu Đông Bách đột ngột chau chặt lại, sắc mặt biến động rõ ràng, gấp gáp lên tiếng:
“ Dừng xe! ”
Do đang trên đường, muốn dừng xe không phải chuyện ngay lập tức. Thế nhưng, chiếc xe vừa đứng yên Khưu Đông Bách đã vội vã mở cửa bước xuống, ánh nhìn về hướng ngược lại dõi mắt tìm kiếm cô gái đó, đến khi thấy loáng thoáng bóng dáng liền chạy tới đuổi theo.
“ Dung Diệp…Dung Diệp! ”
Phía đó có bốn người đang đi bộ, trong bốn người họ có một cô gái Khưu Đông Bách đang tìm kiếm, rõ ràng anh kêu tên rất lớn nhưng người ấy vẫn không đứng lại hay có động thái gì cả, cứ thoải mái bước đi.
“ Dung Diệp… ”
Và rồi, vừa chạy đến anh đã lập tức nắm lấy cánh tay của cô gái đó giữ lại, thế nhưng tới khi quay lại anh mới thực sự ngạc nhiên và vội vàng buông bỏ bàn tay.
“ Xin lỗi, xin lỗi cô, tôi đã nhận nhầm người! ”
Cô gái đó mỉm cười lắc đầu, sau đó tò mò lên tiếng:
“ Không có gì! Nhìn tôi giống cô gái anh vừa gọi lắm sao? ”
Khưu Đông Bách cũng thành thật gật đầu, ánh mắt cứ nhìn cô gái đối diện, sau đó lấy chiếc điện thoại mở sáng màn hình, đưa cho cô ấy kiểm chứng.
“ Cô có nhiều nét giống với bạn gái tôi, thậm chí đến dáng người nên tôi mới nhìn nhầm, xin lỗi cô! ”
“ Wow, giống thật đó! ”
“ Xin lỗi cô, đã làm phiền! ”
“ Không có gì, tôi xin phép! ”
Mặc dù biết người con gái đó không phải Hề Dung Diệp, khuôn mặt chỉ có nhiều nét giống cô, nhưng Khưu Đông Bách vẫn cứ dõi theo để tưởng nhớ về người trong tim.
“ Dung Diệp, anh nhớ em quá, phải làm sao đây? ”
…----------------…
/79
|