“ Dung Diệp! ”
Đôi chân của Hề Dung Diệp lập tức dừng hẳn, bờ vai mảnh khảnh bất giác run rẩy, mất sức đến mức chiếc túi xách đang cầm trên tay cũng vội vàng rơi xuống.
Giọng nói này…là…?
Lúc này, Khưu Đông Bách chậm chạp bước tới kéo gần khoảng cách, hốc mắt hiện tại đã đỏ au và sắc mặt vô cùng đáng thương, cuối cùng bàn tay to lớn ấy đặt xuống bả vai người đối diện rồi dứt khoát xoay lại, khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt cũng là lúc trong đầu của anh nổ rền lên một tiếng cực kỳ rúng động, đôi mắt căng ra mở choàng bất ngờ kinh hoàng.
“ Dung Diệp, là em, em vẫn còn sống! ”
Vừa cười, nhưng nước mắt cũng vừa nhiễu xuống từng giọt, lồng ngực nhộn nhạo vui mừng vô biên, lập tức ôm chặt Hề Dung Diệp, khuôn mặt dụi vào mái tóc mềm mượt của cô ngửi lấy mùi hương quen thuộc.
“ Anh không mơ chứ? Hãy nói với anh đây là hiện thực đi! ”
Sau đó, Khưu Đông Bách không tin, cứ cho là đang nằm mơ, còn lưỡng lữ việc tự đánh cho mình tỉnh giấc hay cứ chìm đắm trong giấc mộng.
Hề Dung Diệp đứng yên mặc anh ôm lấy không một phản ứng, hai tay buông thõng và có cảm giác như cơ thể của cô mềm quặc, chẳng hiểu vì sao nước mắt đã lắng động không còn chảy ra.
“ Là ông trời đã nghe được lời thỉnh cầu của anh đúng không, trả em lại cho anh! ”
Đối với cả hai, không gian thực sự như đã đứng yên trong khoảnh khắc này, chỉ có điều mọi thứ đang vẫn di chuyển, thời gian cứ trôi, một cách vô tình.
Sau rất lâu, đến khi cả hai dần dần khôi phục nhận thức trở lại. Lúc này, Hề Dung Diệp đưa tay khều nhẹ vào thắt lưng của Khưu Đông Bách để buông mình ra, khe khẽ lên tiếng:
“ Chú và dì vẫn khỏe chứ? ”
“ Hôm đó em không nhảy xuống biển, chỉ đánh lạc hướng anh thôi sao? Dung Diệp, hơn sáu tháng qua anh thực sự rất nhớ em…”
Thế nhưng, Dung Diệp lập tức cắt ngang, đẩy anh ra rồi cúi xuống nhặt lại túi xách, nhẹ nhàng cất lời:
“ Đông Bách, đừng nói chuyện ngày đó nữa, nó đã kết thúc từ lâu rồi! ”
Khưu Đông Bách liên tục lắc đầu, tiếp tục ôm chặt lấy cơ thể Hề Dung Diệp vào lòng, như sợ buông ra cô sẽ đi mất hay hình dáng này tan biến theo sương khi ánh nắng ban mai chiếu rọi.
Quả thật, nếu đang trong giấc mơ, anh nguyện cả đời đừng tỉnh.
“ Không, anh không chấp nhận đơn phương kết thúc. Dung Diệp, em đánh anh đi, đánh đến khi nào nguôi giận thì quay về với anh được không?
- Mấy tháng qua không có em, cuộc sống của anh khổ sở lắm, chẳng có phút giây nào anh ngưng nhớ về em! ”
Đột nhiên, Hề Dung Diệp dùng sức đẩy mạnh anh ra, nâng giọng lên tiếng:
“ Mối quan hệ của chúng ta là gì? Anh đã từng hỏi em đồng ý làm bạn gái của anh chưa? Hay anh có đã từng khụy gối trước em hỏi đồng ý làm vợ của anh không?
- Chưa và không!
- Anh và em chỉ ràng buộc nhau bởi đêm đó và liên kết vì đứa bé, nhưng giờ bảo bối mất rồi, em cũng chẳng cần anh phải chịu trách nhiệm, giữa chúng ta không là gì của nhau cả! ”
Hai mắt của Khưu Đông Bách đỏ trạch ươn ướt nhìn Dung Diệp, sắc mặt khốn đốn đến cùng cực, trong lòng tự trách bản thân nhiều hơn, nhận thấy mình chẳng ra gì, làm cho cô tổn thương càng sâu.
Đến một lời yêu, anh cũng chưa từng nói với cô!
“ Em hận anh phải không? Vì anh đã không bảo vệ tốt cho hai mẹ con em, để bảo bối rời xa chúng ta? ”
Giọng điệu của cô dịu xuống, nhàn nhạt trả lời:
“ Không hận, không giận cũng không trách. Đứa bé thực sự không có duyên, như giữa chúng ta vậy, duyên nợ chỉ có thể đến đó thôi! ”
Nhắc đến, tim cô lại nhức nhối, ruột gan cuộn thắt từng cơn đau đớn.
Nước mắt cô rơi, chảy xuống thành hai dòng, bần thần lùi bước về sau.
Thế nhưng, bàn tay của Khưu Đông Bách đặt lên hai bờ vai đối phương lập tức nắm giữ lại, gấp gáp lên tiếng:
“ Dung Diệp, anh phải giải thích với em làm sao đây để em tin rằng, giữa anh và Mộc Đan San không có gì với nhau cả, những hình ảnh đó là cô ta cố tình sắp xếp để em hiểu lầm. ”
Hề Dung Diệp nặng nề mỉm cười, ánh mắt nhuốm lên màu sầu đau, quay lưng với anh, nói:
“ Anh không cần phải giải thích. ”
“ Dung Diệp, tha thứ cho anh một lần, sau này anh không dám tái phạm nữa đâu!
- Anh thực sự rất yêu em, rất cần em! ”
Một lời yêu nói ra, nhưng có lẽ hiện tại đã muộn màng khi trái tim cô chịu quá nhiều nỗi đau, tổn thương và mất mát trong suốt mấy năm qua.
Hề Dung Diệp lau vội nước mắt, lần nữa mỉm cười, lên tiếng:
“ Anh không có lỗi, do ông trời sắp đặt như thế. Mấy tháng qua một mình, em đã suy nghĩ và thông suốt ra rất nhiều điều. Sau này chúng ta vẫn sẽ là anh em của nhau, hãy xem em là một cô em gái Dung Diệp ngày trước!
- Khi được nghỉ Tết, em sẽ về Khưu Gia thăm chú và dì! ”
…----------------…
Đôi chân của Hề Dung Diệp lập tức dừng hẳn, bờ vai mảnh khảnh bất giác run rẩy, mất sức đến mức chiếc túi xách đang cầm trên tay cũng vội vàng rơi xuống.
Giọng nói này…là…?
Lúc này, Khưu Đông Bách chậm chạp bước tới kéo gần khoảng cách, hốc mắt hiện tại đã đỏ au và sắc mặt vô cùng đáng thương, cuối cùng bàn tay to lớn ấy đặt xuống bả vai người đối diện rồi dứt khoát xoay lại, khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt cũng là lúc trong đầu của anh nổ rền lên một tiếng cực kỳ rúng động, đôi mắt căng ra mở choàng bất ngờ kinh hoàng.
“ Dung Diệp, là em, em vẫn còn sống! ”
Vừa cười, nhưng nước mắt cũng vừa nhiễu xuống từng giọt, lồng ngực nhộn nhạo vui mừng vô biên, lập tức ôm chặt Hề Dung Diệp, khuôn mặt dụi vào mái tóc mềm mượt của cô ngửi lấy mùi hương quen thuộc.
“ Anh không mơ chứ? Hãy nói với anh đây là hiện thực đi! ”
Sau đó, Khưu Đông Bách không tin, cứ cho là đang nằm mơ, còn lưỡng lữ việc tự đánh cho mình tỉnh giấc hay cứ chìm đắm trong giấc mộng.
Hề Dung Diệp đứng yên mặc anh ôm lấy không một phản ứng, hai tay buông thõng và có cảm giác như cơ thể của cô mềm quặc, chẳng hiểu vì sao nước mắt đã lắng động không còn chảy ra.
“ Là ông trời đã nghe được lời thỉnh cầu của anh đúng không, trả em lại cho anh! ”
Đối với cả hai, không gian thực sự như đã đứng yên trong khoảnh khắc này, chỉ có điều mọi thứ đang vẫn di chuyển, thời gian cứ trôi, một cách vô tình.
Sau rất lâu, đến khi cả hai dần dần khôi phục nhận thức trở lại. Lúc này, Hề Dung Diệp đưa tay khều nhẹ vào thắt lưng của Khưu Đông Bách để buông mình ra, khe khẽ lên tiếng:
“ Chú và dì vẫn khỏe chứ? ”
“ Hôm đó em không nhảy xuống biển, chỉ đánh lạc hướng anh thôi sao? Dung Diệp, hơn sáu tháng qua anh thực sự rất nhớ em…”
Thế nhưng, Dung Diệp lập tức cắt ngang, đẩy anh ra rồi cúi xuống nhặt lại túi xách, nhẹ nhàng cất lời:
“ Đông Bách, đừng nói chuyện ngày đó nữa, nó đã kết thúc từ lâu rồi! ”
Khưu Đông Bách liên tục lắc đầu, tiếp tục ôm chặt lấy cơ thể Hề Dung Diệp vào lòng, như sợ buông ra cô sẽ đi mất hay hình dáng này tan biến theo sương khi ánh nắng ban mai chiếu rọi.
Quả thật, nếu đang trong giấc mơ, anh nguyện cả đời đừng tỉnh.
“ Không, anh không chấp nhận đơn phương kết thúc. Dung Diệp, em đánh anh đi, đánh đến khi nào nguôi giận thì quay về với anh được không?
- Mấy tháng qua không có em, cuộc sống của anh khổ sở lắm, chẳng có phút giây nào anh ngưng nhớ về em! ”
Đột nhiên, Hề Dung Diệp dùng sức đẩy mạnh anh ra, nâng giọng lên tiếng:
“ Mối quan hệ của chúng ta là gì? Anh đã từng hỏi em đồng ý làm bạn gái của anh chưa? Hay anh có đã từng khụy gối trước em hỏi đồng ý làm vợ của anh không?
- Chưa và không!
- Anh và em chỉ ràng buộc nhau bởi đêm đó và liên kết vì đứa bé, nhưng giờ bảo bối mất rồi, em cũng chẳng cần anh phải chịu trách nhiệm, giữa chúng ta không là gì của nhau cả! ”
Hai mắt của Khưu Đông Bách đỏ trạch ươn ướt nhìn Dung Diệp, sắc mặt khốn đốn đến cùng cực, trong lòng tự trách bản thân nhiều hơn, nhận thấy mình chẳng ra gì, làm cho cô tổn thương càng sâu.
Đến một lời yêu, anh cũng chưa từng nói với cô!
“ Em hận anh phải không? Vì anh đã không bảo vệ tốt cho hai mẹ con em, để bảo bối rời xa chúng ta? ”
Giọng điệu của cô dịu xuống, nhàn nhạt trả lời:
“ Không hận, không giận cũng không trách. Đứa bé thực sự không có duyên, như giữa chúng ta vậy, duyên nợ chỉ có thể đến đó thôi! ”
Nhắc đến, tim cô lại nhức nhối, ruột gan cuộn thắt từng cơn đau đớn.
Nước mắt cô rơi, chảy xuống thành hai dòng, bần thần lùi bước về sau.
Thế nhưng, bàn tay của Khưu Đông Bách đặt lên hai bờ vai đối phương lập tức nắm giữ lại, gấp gáp lên tiếng:
“ Dung Diệp, anh phải giải thích với em làm sao đây để em tin rằng, giữa anh và Mộc Đan San không có gì với nhau cả, những hình ảnh đó là cô ta cố tình sắp xếp để em hiểu lầm. ”
Hề Dung Diệp nặng nề mỉm cười, ánh mắt nhuốm lên màu sầu đau, quay lưng với anh, nói:
“ Anh không cần phải giải thích. ”
“ Dung Diệp, tha thứ cho anh một lần, sau này anh không dám tái phạm nữa đâu!
- Anh thực sự rất yêu em, rất cần em! ”
Một lời yêu nói ra, nhưng có lẽ hiện tại đã muộn màng khi trái tim cô chịu quá nhiều nỗi đau, tổn thương và mất mát trong suốt mấy năm qua.
Hề Dung Diệp lau vội nước mắt, lần nữa mỉm cười, lên tiếng:
“ Anh không có lỗi, do ông trời sắp đặt như thế. Mấy tháng qua một mình, em đã suy nghĩ và thông suốt ra rất nhiều điều. Sau này chúng ta vẫn sẽ là anh em của nhau, hãy xem em là một cô em gái Dung Diệp ngày trước!
- Khi được nghỉ Tết, em sẽ về Khưu Gia thăm chú và dì! ”
…----------------…
/79
|