Ngày sinh nhật cũng là ngày đính hôn, nhưng bữa tiệc được tổ chức vô cùng bí mật, giới hạn khách mời và an ninh cực kỳ nghiêm ngặt, thậm chí quy định không được chụp ảnh đăng lên mạng xã hội, Khưu Đông Bách và Hề Dung Diệp chẳng muốn chú ý hay quá rầm rộ.
Các vị khách đa phần là người thân của Khưu Đông Bách, những bạn bè thân thiết của cả hai và ông bà Khưu, người thân Dung Diệp chỉ có một mình cậu cô, ông bà ngoại chẳng biết lý do gì không đến tham dự ngày vui của đứa cháu đáng thương, nhưng ông ấy đến trễ và đi cũng rất nhanh.
Có lẽ là xấu hổ với ông bà Khưu.
Lúc bà Hề mang thai, chỉ có bà Khưu bên cạnh giúp đỡ từ tinh thần đến hỗ trợ công việc. Lúc bà ấy bệnh nặng, cũng chỉ có bà Khưu chăm sóc và chi tiền chữa trị. Lúc bà ấy qua đời, cũng là bà Khưu dang tay ôm lấy Dung Diệp vào lòng, và cưu mang về Khưu Gia cho ăn học, nuôi nấng, dạy dỗ…
Còn họ, người được bà Hề gọi là ba mẹ, chỉ đến nhỏ vài giọt nước mắt thương tiếc. Sau cùng, bà ấy cũng tự mình gánh chịu quyết định sai lầm, tin vào lời nói ngọt ngào của một tên sở khanh.
Sau ngày đính hôn, cả hai chọn Hàn Quốc là nơi hưởng tuần trăng mật, Khưu Đông Bách cũng tạm gác lại công việc cùng Hề Dung Diệp vi vu, tận hưởng những giây phút hạnh phúc, vui vẻ, tuyệt vời nhất.
Và sau bảy ngày thì cả hai trở về quay lại với cuộc sống thường ngày. Kết hôn với một người thành đạt đôi khi cũng có thiệt thòi, bởi vì phải chấp nhận họ rất ít thời gian rảnh rỗi, bản thân ít được quan tâm…
Thế nhưng, vốn dĩ Hề Dung Diệp đã nhận ra điều đó, thay vì trách móc thì cô sẽ phụ giúp phần nào công việc cho Khưu Đông Bách, cả hai cùng nhau phát triển tập đoàn.
Cô không thể cứ ích kỷ nghĩ cho bản thân…
Hơn một năm qua không xuất hiện, ngày đầu tiên trở lại đi làm, nhân viên nhìn Dung Diệp rồi xì xầm bàn tán với nhau, hơn nữa cô còn làm thư ký cho tổng giám đốc, đi cùng xe, làm việc chung một phòng, cộng thêm tấm ảnh Khưu Đông Bách đã đăng trên trang cá nhân càng khiến tin đồn cô là bạn gái của anh càng thêm phần trăm là sự thật.
“ Lục Giai lúc trước bảo tổng giám đốc chơi chán thì đá, nhưng theo tôi suy đoán, hơn một năm qua Dung Diệp không đi làm là vì sinh con cho ngày ấy đấy. ”
Một chị nhân viên khác lại gật đầu cho thấy cùng suy nghĩ với người đó, lên tiếng nói thêm:
“ Chính xác, nhìn Dung Diệp bây giờ tròn trịa, sắc sảo hơn lúc trước. Cho thời gian khi đó mang thai hai tháng đi, hiện tại chắc cũng sinh được sáu tháng rồi. ”
Ở một góc gần đó, Hề Dung Diệp âm thầm lắng nghe bọn họ trò chuyện, vừa mắc cười vừa buồn bã khi nghĩ đến đứa con thiếu may mắn của mình. Bởi vậy, dù cô và anh kín tiếng đến đâu, thì họ cũng sẽ đoán ra được phần nào.
Sau đó, Hề Dung Diệp dần dần bước ra xuất hiện, giả vờ như chẳng nghe chẳng biết điều gì, cứ tự nhiên bước đi lướt ngang.
“ Dung Diệp… ”
“ Chuyện gì thế? ”
“ Lâu quá không gặp em, mấy hôm nay thấy em bận bịu nhiều việc nên chưa tìm hỏi thăm…sao hơn một năm qua không thấy đi làm vậy? ”
Bốn người họ quay quanh Hề Dung Diệp, cô khẽ cười rồi lên tiếng trả lời:
“ Có chút chuyện gia đình mấy chị ạ. ”
“ Vậy hả, nhưng cho mấy chị tò mò chút nha, em và tổng giám đốc đang quen nhau sao? ”
Hề Dung Diệp bật cười thành tiếng, sắc mặt vô cùng bí hiểm khiến cho bốn người bọn họ chẩn đoán không ra cô đang nghĩ gì, sau đó cô lần nữa trả lời:
“ Không có quen nhau! ”
Nói rồi, Hề Dung Diệp dứt khoát bước đi, bỏ lại bốn người họ ngơ ngác nhìn theo rồi khó hiểu nhìn nhau.
Cô và Khưu Đông Bách anh thực sự không có quen nhau, đã trở thành vợ chồng hợp pháp, có thể gọi cô là ‘ cô Khưu ’.
Trở lên phòng làm việc của tổng giám đốc, Hề Dung Diệp thoải mái đi vào mà chẳng cần gõ cửa, vốn dĩ biết rõ không có đối tác hay nhân viên. Sau đó, cô bắt đầu sử dụng những đãi ngộ đặc biệt dành riêng cho mình, đi đến nhõng nhẽo ôm chầm lấy Khưu Đông Bách đang ngồi nghiêm chỉnh.
“ Em đau lưng! ”
“ Ngồi xuống, anh massage cho. ”
Dung Diệp mỉm cười muốn híp cả đôi mắt, bước tới ngồi xuống trên đùi của Khưu Đông Bách, sau đó dụi mặt vào hõm vai anh nhắm mắt tận hưởng sự hạnh phúc.
“ Đông Bách, anh có biết nhân viên nói gì về mình không? ”
“ Nói gì? ”
“ Nói mình đang quen nhau, hơn một năm qua em nghỉ làm là vì sinh con cho anh đấy. ”
Nghe xong, cảm giác trong lòng của Khưu Đông Bách cũng giống như Hề Dung Diệp vừa nãy, bàn tay bất giác khựng lại, phải vài giây sau mới tiếp tục massage.
Nhận biết được anh đang suy nghĩ điều gì, Dung Diệp lập tức lãng tránh câu chuyện, sau đó ngẩng lên đối diện ánh mắt với anh, tiếp tục cất tiếng:
“ Đông Bách, chủ nhật chúng ta đến nghĩa trang thăm mẹ nha, em nhớ mẹ! ”
“ Hiện tại cũng mát mẻ, hay là chúng ta đi ngay bây giờ? ”
“ Công việc còn nhiều lắm… ”
“ Đợi hết công việc thì tập đoàn phá sản sao vợ? Nào, chuẩn bị đi thôi, cũng sắp đến giờ tan làm rồi! ”
…----------------…
Các vị khách đa phần là người thân của Khưu Đông Bách, những bạn bè thân thiết của cả hai và ông bà Khưu, người thân Dung Diệp chỉ có một mình cậu cô, ông bà ngoại chẳng biết lý do gì không đến tham dự ngày vui của đứa cháu đáng thương, nhưng ông ấy đến trễ và đi cũng rất nhanh.
Có lẽ là xấu hổ với ông bà Khưu.
Lúc bà Hề mang thai, chỉ có bà Khưu bên cạnh giúp đỡ từ tinh thần đến hỗ trợ công việc. Lúc bà ấy bệnh nặng, cũng chỉ có bà Khưu chăm sóc và chi tiền chữa trị. Lúc bà ấy qua đời, cũng là bà Khưu dang tay ôm lấy Dung Diệp vào lòng, và cưu mang về Khưu Gia cho ăn học, nuôi nấng, dạy dỗ…
Còn họ, người được bà Hề gọi là ba mẹ, chỉ đến nhỏ vài giọt nước mắt thương tiếc. Sau cùng, bà ấy cũng tự mình gánh chịu quyết định sai lầm, tin vào lời nói ngọt ngào của một tên sở khanh.
Sau ngày đính hôn, cả hai chọn Hàn Quốc là nơi hưởng tuần trăng mật, Khưu Đông Bách cũng tạm gác lại công việc cùng Hề Dung Diệp vi vu, tận hưởng những giây phút hạnh phúc, vui vẻ, tuyệt vời nhất.
Và sau bảy ngày thì cả hai trở về quay lại với cuộc sống thường ngày. Kết hôn với một người thành đạt đôi khi cũng có thiệt thòi, bởi vì phải chấp nhận họ rất ít thời gian rảnh rỗi, bản thân ít được quan tâm…
Thế nhưng, vốn dĩ Hề Dung Diệp đã nhận ra điều đó, thay vì trách móc thì cô sẽ phụ giúp phần nào công việc cho Khưu Đông Bách, cả hai cùng nhau phát triển tập đoàn.
Cô không thể cứ ích kỷ nghĩ cho bản thân…
Hơn một năm qua không xuất hiện, ngày đầu tiên trở lại đi làm, nhân viên nhìn Dung Diệp rồi xì xầm bàn tán với nhau, hơn nữa cô còn làm thư ký cho tổng giám đốc, đi cùng xe, làm việc chung một phòng, cộng thêm tấm ảnh Khưu Đông Bách đã đăng trên trang cá nhân càng khiến tin đồn cô là bạn gái của anh càng thêm phần trăm là sự thật.
“ Lục Giai lúc trước bảo tổng giám đốc chơi chán thì đá, nhưng theo tôi suy đoán, hơn một năm qua Dung Diệp không đi làm là vì sinh con cho ngày ấy đấy. ”
Một chị nhân viên khác lại gật đầu cho thấy cùng suy nghĩ với người đó, lên tiếng nói thêm:
“ Chính xác, nhìn Dung Diệp bây giờ tròn trịa, sắc sảo hơn lúc trước. Cho thời gian khi đó mang thai hai tháng đi, hiện tại chắc cũng sinh được sáu tháng rồi. ”
Ở một góc gần đó, Hề Dung Diệp âm thầm lắng nghe bọn họ trò chuyện, vừa mắc cười vừa buồn bã khi nghĩ đến đứa con thiếu may mắn của mình. Bởi vậy, dù cô và anh kín tiếng đến đâu, thì họ cũng sẽ đoán ra được phần nào.
Sau đó, Hề Dung Diệp dần dần bước ra xuất hiện, giả vờ như chẳng nghe chẳng biết điều gì, cứ tự nhiên bước đi lướt ngang.
“ Dung Diệp… ”
“ Chuyện gì thế? ”
“ Lâu quá không gặp em, mấy hôm nay thấy em bận bịu nhiều việc nên chưa tìm hỏi thăm…sao hơn một năm qua không thấy đi làm vậy? ”
Bốn người họ quay quanh Hề Dung Diệp, cô khẽ cười rồi lên tiếng trả lời:
“ Có chút chuyện gia đình mấy chị ạ. ”
“ Vậy hả, nhưng cho mấy chị tò mò chút nha, em và tổng giám đốc đang quen nhau sao? ”
Hề Dung Diệp bật cười thành tiếng, sắc mặt vô cùng bí hiểm khiến cho bốn người bọn họ chẩn đoán không ra cô đang nghĩ gì, sau đó cô lần nữa trả lời:
“ Không có quen nhau! ”
Nói rồi, Hề Dung Diệp dứt khoát bước đi, bỏ lại bốn người họ ngơ ngác nhìn theo rồi khó hiểu nhìn nhau.
Cô và Khưu Đông Bách anh thực sự không có quen nhau, đã trở thành vợ chồng hợp pháp, có thể gọi cô là ‘ cô Khưu ’.
Trở lên phòng làm việc của tổng giám đốc, Hề Dung Diệp thoải mái đi vào mà chẳng cần gõ cửa, vốn dĩ biết rõ không có đối tác hay nhân viên. Sau đó, cô bắt đầu sử dụng những đãi ngộ đặc biệt dành riêng cho mình, đi đến nhõng nhẽo ôm chầm lấy Khưu Đông Bách đang ngồi nghiêm chỉnh.
“ Em đau lưng! ”
“ Ngồi xuống, anh massage cho. ”
Dung Diệp mỉm cười muốn híp cả đôi mắt, bước tới ngồi xuống trên đùi của Khưu Đông Bách, sau đó dụi mặt vào hõm vai anh nhắm mắt tận hưởng sự hạnh phúc.
“ Đông Bách, anh có biết nhân viên nói gì về mình không? ”
“ Nói gì? ”
“ Nói mình đang quen nhau, hơn một năm qua em nghỉ làm là vì sinh con cho anh đấy. ”
Nghe xong, cảm giác trong lòng của Khưu Đông Bách cũng giống như Hề Dung Diệp vừa nãy, bàn tay bất giác khựng lại, phải vài giây sau mới tiếp tục massage.
Nhận biết được anh đang suy nghĩ điều gì, Dung Diệp lập tức lãng tránh câu chuyện, sau đó ngẩng lên đối diện ánh mắt với anh, tiếp tục cất tiếng:
“ Đông Bách, chủ nhật chúng ta đến nghĩa trang thăm mẹ nha, em nhớ mẹ! ”
“ Hiện tại cũng mát mẻ, hay là chúng ta đi ngay bây giờ? ”
“ Công việc còn nhiều lắm… ”
“ Đợi hết công việc thì tập đoàn phá sản sao vợ? Nào, chuẩn bị đi thôi, cũng sắp đến giờ tan làm rồi! ”
…----------------…
/79
|