• Bốn tháng sau…
Giờ đây, Hề Dung Diệp đang ở giai đoạn cuối thai kỳ, bụng khá to và nặng nề, đi đứng phải vô cùng cẩn thận. Từ lúc biết cô mang thai, hai vợ chồng đã trở về Khưu Gia, do Khưu Đông Bách đi làm không có thời gian chăm cô và cả hai lần đầu chưa có kinh nghiệm, nên phải nhờ bà Khưu theo dõi lẫn bồi bổ cho cô.
Buổi chiều không khí mát mẻ, nên Khưu Đông Bách tranh thủ sắp xếp công việc về sớm dẫn Hề Dung Diệp xuống khuôn viên đi dạo, sợ cô ở nhà tủi thân rồi bị trầm cảm lúc đang mang thai.
Thế nhưng, khác với những bà bầu khác, thường hay cáu giận, nóng tính… thì Dung Diệp trở nên nhẹ nhàng, mỉm cười rạng rỡ, cả quá trình mang thai đều suôn sẻ và khỏe mạnh.
“ Lại xích đu ngồi đi em. ”
“ Vâng. ”
Lúc này, Khưu Đông Bách cẩn thận cho Hề Dung Diệp ngồi xuống và anh cũng ngồi theo bên cạnh, một tay ôm eo, bàn tay còn lại điêu luyện massage chiếc bụng bầu nhô to.
“ Nhóc con, vài tuần nữa chúng ta đã được gặp nhau. Ngoan nhé, đừng làm mẹ đau quá! ”
Hề Dung Diệp mỉm cười dịu dàng, sau đó bờ môi của cả hai ghì chặt vào nhau, hạnh phúc hiện rõ ở ánh mắt và cả khuôn mặt.
Sau đó, Dung Diệp lên tiếng:
“ Đông Bách, em đã nghĩ ra tên con của chúng ta. ”
“ Là gì? ”
“ Khưu Bách An, anh thấy sao? ”
Khóe môi của Khưu Đông Bách nhếch lên và sau đó đột nhiên bật cười, tiếp tục hôn vào gò má mềm mại của Hề Dung Diệp rồi gật đầu.
“ Ừ. ”
“ Là hay không? ”
“ Em thích là được rồi! ”
Hề Dung Diệp nhoẻn miệng nở nụ cười rạng rỡ, khẽ tựa đầu vào hõm vai của Khưu Đông Bách, ánh nhìn hướng về cây tử đằng đang trổ hoa màu tím tuyệt đẹp.
“ Đông Bách, em đã từng tưởng tượng ra khung cảnh này, may mắn trở thành sự thật. ”
Khưu Đông Bách vuốt ve cánh tay của cô, nhẹ nhàng đặt xuống đỉnh đầu một nụ hôn đầy sự trân trọng, lên tiếng:
“ Vậy em còn mong ước điều gì? Anh sẽ biến tất cả trở thành sự thật! ”
Dung Diệp khẽ cười, trả lời:
“ Có anh và con, đầy đủ thành viên như thế là em đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi. Chỉ mong gia đình chúng ta có thật nhiều sức khỏe, sống mãi bên nhau. ”
Đột nhiên, Hề Dung Diệp chợt ngẩng lên nhìn Khưu Đông Bách, chớp chớp mi mắt đấu tranh, sắc mặt sau đó trở nên vô cùng nghiêm trọng, sau đó lí nhí cất tiếng:
“ Đông Bách, em nói anh nghe chuyện này, nhưng anh phải hứa không được suy nghĩ bậy bậy rồi ghen tuông. ”
Anh khẽ cau mày, lập tức gật đầu.
“ Ừ, em nói đi. ”
Hề Dung Diệp lưỡng lự, cứ ngập ngừng làm cho Khưu Đông Bách có chút lo lắng và nôn nóng, đưa tay ôm ấp nâng niu khuôn mặt bầu bĩnh của Dung Diệp, nói:
“ Xảy ra chuyện gì? Có ai quấy rối em sao? ”
Hai mắt của Hề Dung Diệp căng ra liên tục lắc đầu, sau đó trả lời:
“ Không phải! Thực ra là… lúc nãy em có nhắn tin cho Khiếu Khâm, nhưng mục đích chỉ để hỏi thăm anh ấy thôi. ”
Khưu Đông Bách thở ra một hơi nhẹ nhõm trong lòng, vốn nghĩ chuyện gì rất rất nghiêm trọng, nào ngờ chỉ là nhắn tin cho Phùng Khiếu Khâm hỏi thăm.
“ Vậy cậu ta nói gì? ”
“ Khiếu Khâm bảo, anh ấy đang hạnh phúc! ”
…------------------…
Một thiên thần nhỏ cất tiếng khóc đầu tiên chào đời vào lúc hai giờ sáng, dưới sự cố gắng của mẹ. Đứa bé là con trai, đã được bác sĩ thông báo vào những tháng đầu tiên nên không tò mò hay bất ngờ, và đặt tên là Khưu Bách An theo ý muốn của Hề Dung Diệp.
Dù mới sinh, nhưng sức khỏe của Dung Diệp rất nhanh được hồi phục, một phần nữa là vì tinh thần thúc đẩy. Thực sự, cảm giác có Khưu Đông Bách bên cạnh và nắm tay lúc vượt cạn khiến cô có thêm sức mạnh. Khi nhìn vào đôi mắt đỏ hoen của anh và cả giọt nước mắt lăn dài vì lo lắng cho cô, lúc đó cô rất cảm động, nhận thấy mọi đau đớn hay cực khổ đều được đền đáp xứng đáng.
Trưa hôm sau, cậu mợ của Khưu Đông Bách từ thành phố A sang thăm hai mẹ con Dung Diệp, do ông bà ngoại anh đã yếu nên không thể, khi nào cứng cáp chắc chắn sẽ ẵm cho ông bà thăm cháu.
“ Đông Bách, con không bế thật đó à? ”
Khưu Đông Bách có thể ngồi nhìn con trai từ ba giờ đến sáu giờ sáng, nhưng không dám bế con trai dù chỉ một giây.
Lúc này, bà Khưu cưng nựng tiểu bảo bối trên tay, vừa cho uống sữa đã tiếp tục lim dim muốn ngủ, ngoan ngoãn không hề quấy khóc, sau đó liếc mắt nhìn anh, lên tiếng:
“ Nó to xác thế đó, bế mẹ lên giường thì nhanh, chứ ẵm con không dám! ”
Hề Dung Diệp đang ăn trưa suýt bị mắc nghẹn bởi câu nói của bà Khưu, nâng tầm mắt nhìn lên Khưu Đông Bách đang ngồi đối diện, sau đó nhìn qua mợ anh cúi mặt ngượng ngùng.
Mợ anh bật cười, sau đó lên tiếng:
“ Vậy là giống ba con ngày trước, lúc mẹ con sinh con cũng chẳng dám bế, hình như đến lúc đầy tháng thì phải. ”
“ Lúc bế trong tiệc đầy tháng là phải năn nỉ trước đó hai ngày, cứ sợ người khác hiểu lầm không thương con. ”
Bà Khưu lắc đầu vô cùng bất mãn với hai ba con nhà họ Khưu, bao nhiêu gánh nặng cũng có thể gánh vác, sai bảo việc gì cũng làm, đang ngủ đánh thức pha sữa cũng chẳng hề khó chịu, nhưng bế con vào những ngày đầu tiên là dứt khoát từ chối.
Lý do vì sợ đau và rơi con!
“ Vậy chúng ta phải tranh thủ bế, chứ để đến lúc Đông Bách biết bế thì làm sao mình giành được. ”
…----------------…
Giờ đây, Hề Dung Diệp đang ở giai đoạn cuối thai kỳ, bụng khá to và nặng nề, đi đứng phải vô cùng cẩn thận. Từ lúc biết cô mang thai, hai vợ chồng đã trở về Khưu Gia, do Khưu Đông Bách đi làm không có thời gian chăm cô và cả hai lần đầu chưa có kinh nghiệm, nên phải nhờ bà Khưu theo dõi lẫn bồi bổ cho cô.
Buổi chiều không khí mát mẻ, nên Khưu Đông Bách tranh thủ sắp xếp công việc về sớm dẫn Hề Dung Diệp xuống khuôn viên đi dạo, sợ cô ở nhà tủi thân rồi bị trầm cảm lúc đang mang thai.
Thế nhưng, khác với những bà bầu khác, thường hay cáu giận, nóng tính… thì Dung Diệp trở nên nhẹ nhàng, mỉm cười rạng rỡ, cả quá trình mang thai đều suôn sẻ và khỏe mạnh.
“ Lại xích đu ngồi đi em. ”
“ Vâng. ”
Lúc này, Khưu Đông Bách cẩn thận cho Hề Dung Diệp ngồi xuống và anh cũng ngồi theo bên cạnh, một tay ôm eo, bàn tay còn lại điêu luyện massage chiếc bụng bầu nhô to.
“ Nhóc con, vài tuần nữa chúng ta đã được gặp nhau. Ngoan nhé, đừng làm mẹ đau quá! ”
Hề Dung Diệp mỉm cười dịu dàng, sau đó bờ môi của cả hai ghì chặt vào nhau, hạnh phúc hiện rõ ở ánh mắt và cả khuôn mặt.
Sau đó, Dung Diệp lên tiếng:
“ Đông Bách, em đã nghĩ ra tên con của chúng ta. ”
“ Là gì? ”
“ Khưu Bách An, anh thấy sao? ”
Khóe môi của Khưu Đông Bách nhếch lên và sau đó đột nhiên bật cười, tiếp tục hôn vào gò má mềm mại của Hề Dung Diệp rồi gật đầu.
“ Ừ. ”
“ Là hay không? ”
“ Em thích là được rồi! ”
Hề Dung Diệp nhoẻn miệng nở nụ cười rạng rỡ, khẽ tựa đầu vào hõm vai của Khưu Đông Bách, ánh nhìn hướng về cây tử đằng đang trổ hoa màu tím tuyệt đẹp.
“ Đông Bách, em đã từng tưởng tượng ra khung cảnh này, may mắn trở thành sự thật. ”
Khưu Đông Bách vuốt ve cánh tay của cô, nhẹ nhàng đặt xuống đỉnh đầu một nụ hôn đầy sự trân trọng, lên tiếng:
“ Vậy em còn mong ước điều gì? Anh sẽ biến tất cả trở thành sự thật! ”
Dung Diệp khẽ cười, trả lời:
“ Có anh và con, đầy đủ thành viên như thế là em đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi. Chỉ mong gia đình chúng ta có thật nhiều sức khỏe, sống mãi bên nhau. ”
Đột nhiên, Hề Dung Diệp chợt ngẩng lên nhìn Khưu Đông Bách, chớp chớp mi mắt đấu tranh, sắc mặt sau đó trở nên vô cùng nghiêm trọng, sau đó lí nhí cất tiếng:
“ Đông Bách, em nói anh nghe chuyện này, nhưng anh phải hứa không được suy nghĩ bậy bậy rồi ghen tuông. ”
Anh khẽ cau mày, lập tức gật đầu.
“ Ừ, em nói đi. ”
Hề Dung Diệp lưỡng lự, cứ ngập ngừng làm cho Khưu Đông Bách có chút lo lắng và nôn nóng, đưa tay ôm ấp nâng niu khuôn mặt bầu bĩnh của Dung Diệp, nói:
“ Xảy ra chuyện gì? Có ai quấy rối em sao? ”
Hai mắt của Hề Dung Diệp căng ra liên tục lắc đầu, sau đó trả lời:
“ Không phải! Thực ra là… lúc nãy em có nhắn tin cho Khiếu Khâm, nhưng mục đích chỉ để hỏi thăm anh ấy thôi. ”
Khưu Đông Bách thở ra một hơi nhẹ nhõm trong lòng, vốn nghĩ chuyện gì rất rất nghiêm trọng, nào ngờ chỉ là nhắn tin cho Phùng Khiếu Khâm hỏi thăm.
“ Vậy cậu ta nói gì? ”
“ Khiếu Khâm bảo, anh ấy đang hạnh phúc! ”
…------------------…
Một thiên thần nhỏ cất tiếng khóc đầu tiên chào đời vào lúc hai giờ sáng, dưới sự cố gắng của mẹ. Đứa bé là con trai, đã được bác sĩ thông báo vào những tháng đầu tiên nên không tò mò hay bất ngờ, và đặt tên là Khưu Bách An theo ý muốn của Hề Dung Diệp.
Dù mới sinh, nhưng sức khỏe của Dung Diệp rất nhanh được hồi phục, một phần nữa là vì tinh thần thúc đẩy. Thực sự, cảm giác có Khưu Đông Bách bên cạnh và nắm tay lúc vượt cạn khiến cô có thêm sức mạnh. Khi nhìn vào đôi mắt đỏ hoen của anh và cả giọt nước mắt lăn dài vì lo lắng cho cô, lúc đó cô rất cảm động, nhận thấy mọi đau đớn hay cực khổ đều được đền đáp xứng đáng.
Trưa hôm sau, cậu mợ của Khưu Đông Bách từ thành phố A sang thăm hai mẹ con Dung Diệp, do ông bà ngoại anh đã yếu nên không thể, khi nào cứng cáp chắc chắn sẽ ẵm cho ông bà thăm cháu.
“ Đông Bách, con không bế thật đó à? ”
Khưu Đông Bách có thể ngồi nhìn con trai từ ba giờ đến sáu giờ sáng, nhưng không dám bế con trai dù chỉ một giây.
Lúc này, bà Khưu cưng nựng tiểu bảo bối trên tay, vừa cho uống sữa đã tiếp tục lim dim muốn ngủ, ngoan ngoãn không hề quấy khóc, sau đó liếc mắt nhìn anh, lên tiếng:
“ Nó to xác thế đó, bế mẹ lên giường thì nhanh, chứ ẵm con không dám! ”
Hề Dung Diệp đang ăn trưa suýt bị mắc nghẹn bởi câu nói của bà Khưu, nâng tầm mắt nhìn lên Khưu Đông Bách đang ngồi đối diện, sau đó nhìn qua mợ anh cúi mặt ngượng ngùng.
Mợ anh bật cười, sau đó lên tiếng:
“ Vậy là giống ba con ngày trước, lúc mẹ con sinh con cũng chẳng dám bế, hình như đến lúc đầy tháng thì phải. ”
“ Lúc bế trong tiệc đầy tháng là phải năn nỉ trước đó hai ngày, cứ sợ người khác hiểu lầm không thương con. ”
Bà Khưu lắc đầu vô cùng bất mãn với hai ba con nhà họ Khưu, bao nhiêu gánh nặng cũng có thể gánh vác, sai bảo việc gì cũng làm, đang ngủ đánh thức pha sữa cũng chẳng hề khó chịu, nhưng bế con vào những ngày đầu tiên là dứt khoát từ chối.
Lý do vì sợ đau và rơi con!
“ Vậy chúng ta phải tranh thủ bế, chứ để đến lúc Đông Bách biết bế thì làm sao mình giành được. ”
…----------------…
/79
|