Trở lại Gia và Mạnh
- Này vừa nãy tớ thấy cậu đang nói chuyện với ai đấy?? – Mạnh tò mò
- À là một cô gái…lúc nãy dạo phố định tìm mua vài thứ đồ lại gặp phải bọn Hắc Bang, muốn dụ chúng tới chỗ khác để tiện cho việc xử lý nên tớ chạy để lôi kéo chúng… ai dè lại gặp một “thiên thần” chẳng hiểu sao tớ lại thay đổi kế hoạch muốn giỡn với cô ấy… nhưng thật lạ là lúc đó cô ấy… - Gia vừa nói vừa liếc Mạnh y như đang khiêu khích trí tò mò của hắn ta vậy
- Cô ấy làm sao? – Mạnh hối
- Mình chả nhớ nữa… - Gia nhìn ra ngoài cửa sổ cười thầm
- Ơ…Hừ… đừng đánh trống lảng với tớ - Mạnh mất kiên nhẫn nhân lúc dừng đèn đỏ Mạnh tiến tới nắm lấy cổ áo anh – Có kể không thì bảo?
- Ờ ờ tớ kể là được chứ gì…nghe cho rõ đây… - Gia bật cười, kể lại cậu chuyện cho Mạnh nghe – Chuyện là vậy đó!!
- Ha ha – không nhịn được Mạnh cười lớn, rất nhanh chóng anh thu hút được rất nhiều ánh nhìn biết cười của mọi người. Mạnh hơi chột dạ liền gãi gãi đầu cười cười rồi phóng xe chạy đi, bên cạnh anh có tiếng cười khúc khích.
- Cậu còn cười được sao? – Mạnh vừa tức vừa ngượng
- Tớ…thật không…cố ý…mà – Anh vừa nói vừa cười làm ai đó tối sầm mặt
Mạnh đang tức giận lại chuyển sang bộ mặt ngạc nhiên, nhận thấy điểm bất thường của thằng bạn, anh dời mắt sang, hỏi: “Sao vậy?”
- Không có gì… chỉ là… - Mạnh ngập ngừng không biết có nên nói hay không
- Có gì cứ nói đi, đừng dấu, cậu biết tính tớ mà!! – Gia nói kèm theo vẻ mặt lạnh lùng thường ngày
- Hình như cậu đang thay đổi…Đây là lần đầu thấy cậu cười kể từ ngay cô ấy…. – Mạnh ngưng lại không nói nữa
Từ từ quan sát Gia nhưng anh ấy chẳng có chút phản ứng gì. Mạnh thu tầm mắt lại rồi tiếp công việc của mình: Lái xe. Trong xe lại trở nên yên ắng đến lạ thường chỉ còn nghe thấy nhịp tim của cả hai. Trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh người con gái năm xưa
- Nhanh lên anh!! Wow!! Anh nhìn xem đẹp chưa kìa – Băng gọi không giấu đi cảm xúc vui vẻ, cô cười tít cả mắt
- Em thích đến vậy sao? – Anh nhẹ nhàng hỏi
- Ừm được ngắm pháo hoa lại được đi cùng anh không vui sao được – cô cười
Anh chỉ im lặng ngắm nhìn cô, cô hồn nhiên vô tư là thế!! Vậy mà có lúc cô rời bỏ anh không lí do mà chỉ để lại một câu: “Em xin lỗi!!” Câu nói đó như nhát dao đâm vào tim và để lại đó một vết sẹo lớn dường như là không thể biến mất…
Một gương mặt thánh thiện khác xuất hiện, nhìn thấy cô trái tim anh hình như vừa lệch nhịp… “Quái lạ..sao lại nghĩ tới cô ấy nhỉ!! ”
Chợt nhớ tới câu hỏi của bạn mình
- Thật đã thay đổi? – anh hỏi
- Hả? – có chút giật mình Manh quay sang
- Tớ thật sự đã thay đổi sao? – anh hỏi lại
- Ừm
“Thiên thần” ấy xuất hiện đã làm anh thay đổi rồi sao?? Thật ra cô có sức ảnh hưởng như thế nào chứ?? Bao câu hỏi xuất hiện làm đầu anh muốn rối tung lên…
- Này vừa nãy tớ thấy cậu đang nói chuyện với ai đấy?? – Mạnh tò mò
- À là một cô gái…lúc nãy dạo phố định tìm mua vài thứ đồ lại gặp phải bọn Hắc Bang, muốn dụ chúng tới chỗ khác để tiện cho việc xử lý nên tớ chạy để lôi kéo chúng… ai dè lại gặp một “thiên thần” chẳng hiểu sao tớ lại thay đổi kế hoạch muốn giỡn với cô ấy… nhưng thật lạ là lúc đó cô ấy… - Gia vừa nói vừa liếc Mạnh y như đang khiêu khích trí tò mò của hắn ta vậy
- Cô ấy làm sao? – Mạnh hối
- Mình chả nhớ nữa… - Gia nhìn ra ngoài cửa sổ cười thầm
- Ơ…Hừ… đừng đánh trống lảng với tớ - Mạnh mất kiên nhẫn nhân lúc dừng đèn đỏ Mạnh tiến tới nắm lấy cổ áo anh – Có kể không thì bảo?
- Ờ ờ tớ kể là được chứ gì…nghe cho rõ đây… - Gia bật cười, kể lại cậu chuyện cho Mạnh nghe – Chuyện là vậy đó!!
- Ha ha – không nhịn được Mạnh cười lớn, rất nhanh chóng anh thu hút được rất nhiều ánh nhìn biết cười của mọi người. Mạnh hơi chột dạ liền gãi gãi đầu cười cười rồi phóng xe chạy đi, bên cạnh anh có tiếng cười khúc khích.
- Cậu còn cười được sao? – Mạnh vừa tức vừa ngượng
- Tớ…thật không…cố ý…mà – Anh vừa nói vừa cười làm ai đó tối sầm mặt
Mạnh đang tức giận lại chuyển sang bộ mặt ngạc nhiên, nhận thấy điểm bất thường của thằng bạn, anh dời mắt sang, hỏi: “Sao vậy?”
- Không có gì… chỉ là… - Mạnh ngập ngừng không biết có nên nói hay không
- Có gì cứ nói đi, đừng dấu, cậu biết tính tớ mà!! – Gia nói kèm theo vẻ mặt lạnh lùng thường ngày
- Hình như cậu đang thay đổi…Đây là lần đầu thấy cậu cười kể từ ngay cô ấy…. – Mạnh ngưng lại không nói nữa
Từ từ quan sát Gia nhưng anh ấy chẳng có chút phản ứng gì. Mạnh thu tầm mắt lại rồi tiếp công việc của mình: Lái xe. Trong xe lại trở nên yên ắng đến lạ thường chỉ còn nghe thấy nhịp tim của cả hai. Trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh người con gái năm xưa
- Nhanh lên anh!! Wow!! Anh nhìn xem đẹp chưa kìa – Băng gọi không giấu đi cảm xúc vui vẻ, cô cười tít cả mắt
- Em thích đến vậy sao? – Anh nhẹ nhàng hỏi
- Ừm được ngắm pháo hoa lại được đi cùng anh không vui sao được – cô cười
Anh chỉ im lặng ngắm nhìn cô, cô hồn nhiên vô tư là thế!! Vậy mà có lúc cô rời bỏ anh không lí do mà chỉ để lại một câu: “Em xin lỗi!!” Câu nói đó như nhát dao đâm vào tim và để lại đó một vết sẹo lớn dường như là không thể biến mất…
Một gương mặt thánh thiện khác xuất hiện, nhìn thấy cô trái tim anh hình như vừa lệch nhịp… “Quái lạ..sao lại nghĩ tới cô ấy nhỉ!! ”
Chợt nhớ tới câu hỏi của bạn mình
- Thật đã thay đổi? – anh hỏi
- Hả? – có chút giật mình Manh quay sang
- Tớ thật sự đã thay đổi sao? – anh hỏi lại
- Ừm
“Thiên thần” ấy xuất hiện đã làm anh thay đổi rồi sao?? Thật ra cô có sức ảnh hưởng như thế nào chứ?? Bao câu hỏi xuất hiện làm đầu anh muốn rối tung lên…
/8
|