Chu Từ Thâm lạnh lùng nhìn cô, trên gương mặt đẹp trai không có chút cảm xúc nào.
Mấy giây sau, Nguyễn Tinh Vãn lật chăn lên:
“Hôm nay tôi đã làm phiền Chu tổng rồi, tôi nên về trước thôi…”
Chu Từ Thâm đứng ở trước giường, hai tay đút túi quần, vẻ mặt hờ hững.
Nguyễn Tinh Vãn vốn đã cảm thấy chóng mặt, cả người yếu ớt. Cô gần như phải dùng hết sức lực để đứng dậy khỏi giường. Khoảnh khắc chân cô chạm đất, đôi mắt cô trở nên đen kịt,theo bản năng vô thức nắm lấy thứ gì đó để giữ cho mình không bị choáng váng.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, cô nhìn về hướng tay mình.
Thứ cô nắm lấy là áo sơ mi của Chu Từ Thâm. Nguyễn Tinh Vãn cười khô khan và rút tay lại, nhưng sau khi mất đi chỗ chống đỡ, cô không khỏi đổ người về phía sai, Chu Từ Thâm đưa tay ra vòng ôm lấy eo của cô.
Quán tính cực lớn khiến cả hai cùng ngã xuống giường.
Nguyễn Tinh Vãn chớp chớp mắt, hai má ửng hồng, hốc mắt ươn ướt.
Chu Từ Thâm đặt hai tay lên trên người cô, đôi mắt đen sâu thẳm, giọng nói có chút khàn khàn:
“Ánh mắt đó của em là có ý gì?”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn đi chỗ khác.
Cô chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng lên, không nhịn được mà muốn lại gần anh hơn.
Chu Từ Thâm nhéo cằm cô, ép cô nhìn anh, không nhanh không chậm nói:
“Nói cho tôi biết em muốn làm gì.”
Nguyễn Tinh Vãn không trả lời, cô chỉ cảm thấy dù ở cự li gần như vậy, nhưng cô dường như vẫn không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Hôm nay ở văn phòng, anh giống như một tảng băng không thể tan chảy, lạnh lùng, vô tình. Nhưng trong chớp mắt, anh lại đến cứu cô và xuất hiện ở nơi lẽ ra anh không nên đến.
Để tăng thêm sự trả thù cô, có thể nói anh đã làm mọi cách để khiến cô phải gánh khoản nợ nghìn vạn chỉ bằng một thủ đoạn nhỏ.
Nhưng anh chưa bao giờ đề cập đến việc Nguyễn Quân xin tiền anh. Sau ba năm kết hôn, ban đầu cô tưởng mình ít nhiều biết về Chu Từ Thâm, nhưng bây giờ cô lại phát hiện ra rằng mình chưa bao giờ thực sự hiểu anh.
Thấy cô đang chìm đắm trong suy nghĩ, Chu Từ Thâm có chút không kiên nhẫn cau mày:
“Nói chuyện.”
Nguyễn Tinh Vãn chậm rãi nói:
“Không có gì, tôi đột nhiên cảm thấy Chu tổng trông khá đẹp trai.”
Chu Từ Thâm:
“..........................................”
Đột nhiên, Nguyễn Tinh Vãn giơ tay lên, vòng tay qua cổ anh, hơi ngẩng đầu lên, áp môi mình vào môi anh.
Đôi mắt đen láy của Chu Từ Thâm dần dần tối sầm lại, từ khi cô đệ đơn ly hôn tới nay, cũng đã hơn bốn tháng rồi, đã lâu anh cũng chưa chạm vào cô.
Anh ôm lấy eo cô, tách đôi môi cô ra, đ.â.m sâu vào trong.
Nguyễn Tinh Vãn nhân cơ hội cắn lưỡi trả đũa, đổi ngược lại là một đòn tấn công thậm chí còn mạnh hơn.
Mọi chuyện diễn ra tự nhiên, đến bước cuối cùng, Nguyễn Tinh Vãn theo bản năng nắm lấy tay anh:
“Anh................................. nhẹ một chút.”
Nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của cô, Chu Từ Thâm vô cớ mềm lòng, thấp giọng nói:
“Ừ.”
Nguyễn Tinh Vãn có chút lo lắng và sợ hãi sau một thời gian dài không làm điều đó, vì vậy vừa nãy khi anh vừa có vài động tác nhỏ, cô liền hét lên.
Chu Từ Thâm dừng lại, mặt không biểu cảm nhìn cô:
“Em diễn có hơi quá rồi phải không?”
“Tôi không.................................tôi đau.”
“Lần đầu tiên cũng không thấy em đau tới như vậy.”
Mấy giây sau, Nguyễn Tinh Vãn lật chăn lên:
“Hôm nay tôi đã làm phiền Chu tổng rồi, tôi nên về trước thôi…”
Chu Từ Thâm đứng ở trước giường, hai tay đút túi quần, vẻ mặt hờ hững.
Nguyễn Tinh Vãn vốn đã cảm thấy chóng mặt, cả người yếu ớt. Cô gần như phải dùng hết sức lực để đứng dậy khỏi giường. Khoảnh khắc chân cô chạm đất, đôi mắt cô trở nên đen kịt,theo bản năng vô thức nắm lấy thứ gì đó để giữ cho mình không bị choáng váng.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, cô nhìn về hướng tay mình.
Thứ cô nắm lấy là áo sơ mi của Chu Từ Thâm. Nguyễn Tinh Vãn cười khô khan và rút tay lại, nhưng sau khi mất đi chỗ chống đỡ, cô không khỏi đổ người về phía sai, Chu Từ Thâm đưa tay ra vòng ôm lấy eo của cô.
Quán tính cực lớn khiến cả hai cùng ngã xuống giường.
Nguyễn Tinh Vãn chớp chớp mắt, hai má ửng hồng, hốc mắt ươn ướt.
Chu Từ Thâm đặt hai tay lên trên người cô, đôi mắt đen sâu thẳm, giọng nói có chút khàn khàn:
“Ánh mắt đó của em là có ý gì?”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn đi chỗ khác.
Cô chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng lên, không nhịn được mà muốn lại gần anh hơn.
Chu Từ Thâm nhéo cằm cô, ép cô nhìn anh, không nhanh không chậm nói:
“Nói cho tôi biết em muốn làm gì.”
Nguyễn Tinh Vãn không trả lời, cô chỉ cảm thấy dù ở cự li gần như vậy, nhưng cô dường như vẫn không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Hôm nay ở văn phòng, anh giống như một tảng băng không thể tan chảy, lạnh lùng, vô tình. Nhưng trong chớp mắt, anh lại đến cứu cô và xuất hiện ở nơi lẽ ra anh không nên đến.
Để tăng thêm sự trả thù cô, có thể nói anh đã làm mọi cách để khiến cô phải gánh khoản nợ nghìn vạn chỉ bằng một thủ đoạn nhỏ.
Nhưng anh chưa bao giờ đề cập đến việc Nguyễn Quân xin tiền anh. Sau ba năm kết hôn, ban đầu cô tưởng mình ít nhiều biết về Chu Từ Thâm, nhưng bây giờ cô lại phát hiện ra rằng mình chưa bao giờ thực sự hiểu anh.
Thấy cô đang chìm đắm trong suy nghĩ, Chu Từ Thâm có chút không kiên nhẫn cau mày:
“Nói chuyện.”
Nguyễn Tinh Vãn chậm rãi nói:
“Không có gì, tôi đột nhiên cảm thấy Chu tổng trông khá đẹp trai.”
Chu Từ Thâm:
“..........................................”
Đột nhiên, Nguyễn Tinh Vãn giơ tay lên, vòng tay qua cổ anh, hơi ngẩng đầu lên, áp môi mình vào môi anh.
Đôi mắt đen láy của Chu Từ Thâm dần dần tối sầm lại, từ khi cô đệ đơn ly hôn tới nay, cũng đã hơn bốn tháng rồi, đã lâu anh cũng chưa chạm vào cô.
Anh ôm lấy eo cô, tách đôi môi cô ra, đ.â.m sâu vào trong.
Nguyễn Tinh Vãn nhân cơ hội cắn lưỡi trả đũa, đổi ngược lại là một đòn tấn công thậm chí còn mạnh hơn.
Mọi chuyện diễn ra tự nhiên, đến bước cuối cùng, Nguyễn Tinh Vãn theo bản năng nắm lấy tay anh:
“Anh................................. nhẹ một chút.”
Nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của cô, Chu Từ Thâm vô cớ mềm lòng, thấp giọng nói:
“Ừ.”
Nguyễn Tinh Vãn có chút lo lắng và sợ hãi sau một thời gian dài không làm điều đó, vì vậy vừa nãy khi anh vừa có vài động tác nhỏ, cô liền hét lên.
Chu Từ Thâm dừng lại, mặt không biểu cảm nhìn cô:
“Em diễn có hơi quá rồi phải không?”
“Tôi không.................................tôi đau.”
“Lần đầu tiên cũng không thấy em đau tới như vậy.”
/369
|