Nguyễn Tinh Vãn nhớ dì Hứa đã từng nói với cô, rằng nến được đặt trong tủ chứa đồ ở phòng khách.
Nhưng khi tìm được nến, Nguyễn Tinh Vãn lại phát hiện ra một chuyện còn khó xử hơn.
Cô không có bật lửa.
Cô đã tìm khắp mọi nơi có thể tìm, nhưng vẫn không thấy dấu vết của bật lửa.
Nguyễn Tinh Vãn quay đầu, nhìn cánh cửa đen kịt, thở dài cam chịu số phận:
“Chu tổng, anh ngủ chưa?”
Vài giây sau, cửa mở ra, Chu Từ Thâm không lạnh không nhạt nhìn cô:
“Chuyện gì?”
“Tôi............... mất điện rồi, anh có bật lửa không? Tôi muốn mượn một chút để đốt nến.”
Chu Từ Thâm không khách sáo nói:
“Em không phải đã sớm buồn ngủ rồi sao, mất điện không ngủ còn muốn làm gì?”
“...” Với thái độ cầu xin sự giúp đỡ, Nguyễn Tinh Vãn luôn giữ giọng điệu tốt
“Trên tóc tôi còn bọt chưa xả sạch, tôi phải đun nước để gội đầu.”
“Dùng gì để đun?”
“Nhà dì Hứa có một bếp than, lần trước tôi có thấy, chắc vẫn còn dùng được.”
Chu Từ Thâm mím môi: “Ở đâu?”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Chắc là ở trong bếp, tôi cũng không nhớ rõ, phải đi tìm mới biết.”
Cô ngừng lại một chút, không quên mục đích của mình
“Nói tóm lại, Chu tổng có thể cho tôi mượn bật lửa không?”
“Không thể.”
“......”
Với thái độ này mà còn muốn tái hôn, đi c.h.ế.t đi đồ đàn ông khốn nạn!
Chu Từ Thâm từ trong phòng bước ra, cầm lấy một cây nến từ tay cô, đi thẳng về phía bếp.
Khi Nguyễn Tinh Vãn theo sau, cây nến đã được thắp sáng và đặt trên giá đựng đồ, ngọn lửa nhỏ lay động theo gió.
Chu Từ Thâm lấy ra một cái bếp than từ đống đồ lộn xộn, liếc nhìn Nguyễn Tinh Vãn, không hài lòng nói: “Em vào đây làm gì.”
“Tôi...............................”
“Ra ngoài chờ.”
Dựa vào ngọn nến trên giá, Nguyễn Tinh Vãn thắp sáng mấy cây nến khác trong tay, khi rời đi, cô còn tử tế để lại cho Chu Từ Thâm một cây.
Ra tới sân, Nguyễn Tinh Vãn đặt những cây nến còn lại lên bàn đá, xoa xoa tay, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Không còn ánh đèn của thành phố, mặt trăng trên trời trở nên lạnh lẽo và trong sáng hơn.
Chẳng bao lâu sau, Nguyễn Tinh Vãn nghe thấy tiếng động từ nhà bếp, nhưng mãi mà không thấy Chu Từ Thâm bước ra, cô nhịn không được, hỏi:
“Chu tổng, có phải anh không biết dùng không?”
Sau vài giây im lặng, tiếng trong nhà bếp truyền ra: “Câm miệng!”
“Được rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn đợi thêm mười phút nữa, mới thấy Chu Từ Thâm bưng cái bếp than không hợp với anh chút nào bước ra.
Đặt nồi đun nước lên bếp than, Chu Từ Thâm ngồi xổm xuống đất, nhìn cô:
“Còn gì nữa nói một lần cho xong.”
Nguyễn Tinh Vãn chớp mắt: “Tôi đói.”
Chu Từ Thâm: “.......................”
Nguyễn Tinh Vãn sợ anh lại nói câu
“Ăn nhiều như vậy đều vào bụng chó rồi sao”
Vì tối nay, anh đã lấy không ít động vật ra để hình dung cô.
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Phụ nữ mang thai đói nhanh, hơn nữa tôi cũng không chủ động đề cập tới.”
“Vậy là lỗi của tôi rồi?”
Chu Từ Thâm lười để ý đến cô, lấy điện thoại ra.
Nguyễn Tinh Vãn thấy anh bấm số của Lâm Nam, vội nói:
“Chu tổng đừng đừng đừng, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, khuya rồi đừng làm phiền trợ lý Lâm.”
Chu Từ Thâm đặt điện thoại xuống, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm:
“Vậy em muốn như thế nào?”
Nhưng khi tìm được nến, Nguyễn Tinh Vãn lại phát hiện ra một chuyện còn khó xử hơn.
Cô không có bật lửa.
Cô đã tìm khắp mọi nơi có thể tìm, nhưng vẫn không thấy dấu vết của bật lửa.
Nguyễn Tinh Vãn quay đầu, nhìn cánh cửa đen kịt, thở dài cam chịu số phận:
“Chu tổng, anh ngủ chưa?”
Vài giây sau, cửa mở ra, Chu Từ Thâm không lạnh không nhạt nhìn cô:
“Chuyện gì?”
“Tôi............... mất điện rồi, anh có bật lửa không? Tôi muốn mượn một chút để đốt nến.”
Chu Từ Thâm không khách sáo nói:
“Em không phải đã sớm buồn ngủ rồi sao, mất điện không ngủ còn muốn làm gì?”
“...” Với thái độ cầu xin sự giúp đỡ, Nguyễn Tinh Vãn luôn giữ giọng điệu tốt
“Trên tóc tôi còn bọt chưa xả sạch, tôi phải đun nước để gội đầu.”
“Dùng gì để đun?”
“Nhà dì Hứa có một bếp than, lần trước tôi có thấy, chắc vẫn còn dùng được.”
Chu Từ Thâm mím môi: “Ở đâu?”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Chắc là ở trong bếp, tôi cũng không nhớ rõ, phải đi tìm mới biết.”
Cô ngừng lại một chút, không quên mục đích của mình
“Nói tóm lại, Chu tổng có thể cho tôi mượn bật lửa không?”
“Không thể.”
“......”
Với thái độ này mà còn muốn tái hôn, đi c.h.ế.t đi đồ đàn ông khốn nạn!
Chu Từ Thâm từ trong phòng bước ra, cầm lấy một cây nến từ tay cô, đi thẳng về phía bếp.
Khi Nguyễn Tinh Vãn theo sau, cây nến đã được thắp sáng và đặt trên giá đựng đồ, ngọn lửa nhỏ lay động theo gió.
Chu Từ Thâm lấy ra một cái bếp than từ đống đồ lộn xộn, liếc nhìn Nguyễn Tinh Vãn, không hài lòng nói: “Em vào đây làm gì.”
“Tôi...............................”
“Ra ngoài chờ.”
Dựa vào ngọn nến trên giá, Nguyễn Tinh Vãn thắp sáng mấy cây nến khác trong tay, khi rời đi, cô còn tử tế để lại cho Chu Từ Thâm một cây.
Ra tới sân, Nguyễn Tinh Vãn đặt những cây nến còn lại lên bàn đá, xoa xoa tay, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Không còn ánh đèn của thành phố, mặt trăng trên trời trở nên lạnh lẽo và trong sáng hơn.
Chẳng bao lâu sau, Nguyễn Tinh Vãn nghe thấy tiếng động từ nhà bếp, nhưng mãi mà không thấy Chu Từ Thâm bước ra, cô nhịn không được, hỏi:
“Chu tổng, có phải anh không biết dùng không?”
Sau vài giây im lặng, tiếng trong nhà bếp truyền ra: “Câm miệng!”
“Được rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn đợi thêm mười phút nữa, mới thấy Chu Từ Thâm bưng cái bếp than không hợp với anh chút nào bước ra.
Đặt nồi đun nước lên bếp than, Chu Từ Thâm ngồi xổm xuống đất, nhìn cô:
“Còn gì nữa nói một lần cho xong.”
Nguyễn Tinh Vãn chớp mắt: “Tôi đói.”
Chu Từ Thâm: “.......................”
Nguyễn Tinh Vãn sợ anh lại nói câu
“Ăn nhiều như vậy đều vào bụng chó rồi sao”
Vì tối nay, anh đã lấy không ít động vật ra để hình dung cô.
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Phụ nữ mang thai đói nhanh, hơn nữa tôi cũng không chủ động đề cập tới.”
“Vậy là lỗi của tôi rồi?”
Chu Từ Thâm lười để ý đến cô, lấy điện thoại ra.
Nguyễn Tinh Vãn thấy anh bấm số của Lâm Nam, vội nói:
“Chu tổng đừng đừng đừng, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, khuya rồi đừng làm phiền trợ lý Lâm.”
Chu Từ Thâm đặt điện thoại xuống, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm:
“Vậy em muốn như thế nào?”
/369
|