Tiểu Hạ nhìn Nhược Phi đang mồ hôi nhễ nhại trên sân, tiếng nói càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng phiền muộn. Cô không hiểu tại sao mình lại vô cùng bận tâm khi nghe Nhược Phi có bạn gái, luôn cảm thấy như vật luôn thuộc về mình, nay bị người khác cướp mất.
Thẩm Nhược Phi…….
Cô rốt cuộc bị sao rồi?
Nhược Phi có bạn gái, tu tâm dưỡng tính là tâm nguyện bấy lâu nay của cô, sao khi biết cậu có bạn gái thì lòng lại chua xót, luôn cảm thấy như ai đó lấy đi mất một phần của mình? Rốt cuộc là tại sao?
Nghĩ đến Nhược Phi mà lòng rối bời, cũng chính lúc này, sân bóng bỗng loạn cả lên!
Các cầu thủ ngừng thi đấu, rất nhiều người bổ nhào ra sân, như có chuyện gì hệ trọng xảy ra vậy! Tiểu Hạ sực tỉnh, chỉ nhìn thấy Nhược Phi đột nhiên ngã xuống, đau đớn, ôm chặt lấy mắt cá chân.
Đầu cô trống rỗng, toàn thân mềm nhũn, mắt cay cay. Cô hoảng hốt chạy vào giữa đoàn người, hét lên : “THẨM NHƯỢC PHI! CẬU CÓ SAO KHÔNG?”
“Chị đến rồi…….”
Nhược Phi yếu ớt nhìn Tiểu Hạ mỉm cười, bờ môi trắng bệch, khiến Tiểu Hạ đau lòng suýt khóc. Nam sinh phạm lỗi không ngớt rối rít van xin, lo lắng tới sắp phát khóc, nhưng Tiểu Hạ lúc này không còn tâm trạng nào mà an ủi cậu ta. Cô trừng cho cậu ta một cái, kêu đám nam sinh đỡ Nhược Phi đến bệnh viện, thi đấu cũng kết thúc bất phân thắng bại.
“Bác sĩ…….là anh?”
Tại bệnh viện, Tiểu Hạ cùng Uông Dương không hẹn mà gặp, đầu cô bỗng trống rỗng. Uông Dương sững người, liếc Nhược Phi một cái, sau đó nhìn Tiểu Hạ : “Tiểu Hạ, chuyện này là sao vậy?”
“Cậu ấy bị thương!” Tiểu Hạ mặt mũi khó coi trả lời.
“Yên tâm! Anh sẽ trị liệu cho cậu ấy!”
Uông Dương nói đoạn, nhẹ nhàng nắn cổ chân Nhược Phi, Nhược Phi vội co chân lại, một mặt khinh thường, cơ hồ vô cùng kinh tởm khi bị hắn ta chạm vào.
Tiểu Hạ tuy không muốn nhìn thấy mặt Uông Dương, nhưng Nhược Phi giờ đang cần chữa trị, không thể không dằn lòng xuống : “Cậu ấy bị thương, tâm trạng không tốt, anh đừng để ý!”
“Không sao! Nhìn cậu ta sung sức như vậy, xem ra không bị gãy xương, nhưng vì an toàn, vẫn nên đi chụp X-quang.”
“Phan Tiểu Hạ, đổi bệnh viện khác! Tôi không muốn chữa trị ở đây!” Nhược Phi nhìn Uông Dương, lạnh lùng nói.
“Thẩm Nhược Phi, cậu đừng có ương bướng nữa, cậu bị thương rồi, không thể ngoan ngoãn chút hay sao?”
“Nhưng khi nhìn thấy ai đó thì tôi lại cảm thấy kinh tởm!”
“Thẩm Nhược Phi, xin cậu đừng ngang bướng nữa có được không? Cậu không lo cho cơ thể của mình à?’
“Vậy chị có lo không?” Nhược Phi nhìn Tiểu Hạ, đột nhiên cười.
“Đương nhiên là lo rồi!”
“Ha ha………Được! Nghe lời chị!”
Nhược Phi xoa xoa đầu Tiểu Hạ, dịu dàng cười với cô, cuối cùng ngoan ngoãn nghe lời. Cậu ngồi trên xe lăn, để Tiểu Hạ đẩy đi chụp X – quang, còn Uông Dương dõi theo bóng của hai người dần dần khuất dạng, nét mặt sa sầm lại.
“Không bị gãy xương, cũng không bị nứt xương, chỉ là giãn dây chằng mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi. Lúc nghỉ ngơi phải thay băng đúng giờ, không được thường xuyên đi lại”
“Cảm ơn bác sĩ Uông!”
Uông Dương vừa viết bệnh lý vừa căn dặn Tiểu Hạ, cô chỉ gật đầu lia lịa, cơ hồ rất cảm kích. Câu “bác sĩ Uông” làm tim Uông Dương đau nhói, đặt bút, nhìn cô gái mà mình đã từng yêu sâu đậm một hồi : “Đừng khách sáo! Có gì cần giúp cứ liên hệ qua số điện thoại của anh!”
“Xong chưa vậy? Phan Tiểu Hạ,chúng ta mau về nhà thôi!” Nhược Phi bất mãn thúc giục.
“Được rồi, được rồi…….đi thôi!”
Nhược Phi không để mấy nam sinh đỡ mình mà dựa cả thân hình to lớn vào người Tiểu Hạ, hại cô suýt ngã. Tiểu Hạ trợn mắt với cậu một cái, cằn nhằn là không nên nuôi cậu cho phát tướng như vậy. Nhược Phi chỉ mỉm cười, dường như không hề để tâm tới cái chân bị thương của mình.
Lúc rời khỏi, Tiểu Hạ chỉ mải dìu cậu đi, còn cậu thì quay đầu lại, mấp máy môi nói với Uông Dương : “Cô ấy là của tôi!”
Cô ấy là của mày sao……..Thẩm Nhược Phi………Uông Dương bóp gãy cây bút trong tay.
Lúc hẹn hò, khi Tiểu Hạ giới thiệu Nhược Phi là em trai của mình, Uông Dương đã cảm thấy ánh mắt của cậu “tiểu đệ” mới học cấp 3 đó nhìn bạn gái của mình không hề đơn thuần. Bao năm trôi qua, tên đó vẫn không hề thay đổi, luôn xen vào giữa cả hai! Nhưng sự xuất hiện của cậu lại khiến cho tính chinh phục cùng dục vọng chiếm hữu của Uông Dương lần nữa sôi trào lên!
“Mày không thắng nổi đâu! Thẩm Nhược Phi! Cô ấy trước là của tao, sau này cũng là của tao! Mày thắng không nổi tao đâu!” Uông Dương ném cây bút gãy vào thùng rác, nét mặt bình tĩnh tuyên bố.
*******************
“Mệt quá………Tôi sắp chết rồi……..”
Về tới nhà, Tiểu Hạ thở hồng hộc dìu Nhược Phi đến giường xong thì vội vàng tu nước ừng ực, cảm thấy hơi thở đã bình tĩnh trở lại.
Nếu như cô không để Nhược Phi tham gia huấn luyện, không để Nhược Phi làm “ngoại viện” , thì cậu đã không bị thương, cho nên Tiểu Hạ cảm thấy vô cùng ray rứt về vết thương của cậu. Cô lau mồ hôi trên trán, lo lắng hỏi Nhược Phi : “Bây giờ sao rồi? Còn đau không?”
“Đau!” Nhược Phi chau mày.
“A! Có cần phải uống thuốc giảm đau không? Tôi nhớ là có thuốc giảm đau mà! Ở đâu nhỉ? Ở đâu nhỉ………”
Tiểu Hạ như “rắn mất đầu” lục tìm tủ thuốc, Nhược Phi vội tóm lấy tay cô, cậu chỉ chỉ cơ thể nhễ nhại mồ hôi của mình, buồn bực nói : “Bẩn quá! Em muốn đi tắm!”
“Được! Tôi đỡ cậu!”
Tiểu Hạ thở dài, dùng hết sức đỡ cậu vào phòng tắm, nhưng lại không để tới ý nụ cười mãn nguyện trên môi cậu.
Khi phòng tắm truyền lại tiếng nước róc rách, Tiểu Hạ lên mạng tìm tư liệu trị trặc chân, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Nhược Phi tắm xong, gõ gõ cửa phòng, Tiểu Hạ tất tả chạy lại, ân cần niềm nở đỡ cậu về giường, cung phụng cậu như người già, rót nước, gặng hỏi : “Nhược Phi đệ đệ~~~~~ muốn ăn gì nào?”
“Phan Tiểu Hạ, nói năng bình thường đi!” Nhược Phi bị sét đánh đờ ra một lúc.
“Ăn dâu tây, thế nào?”
“Ừm.”
“Đợi đây! Để tôi đi rửa!”
Thẩm Nhược Phi…….
Cô rốt cuộc bị sao rồi?
Nhược Phi có bạn gái, tu tâm dưỡng tính là tâm nguyện bấy lâu nay của cô, sao khi biết cậu có bạn gái thì lòng lại chua xót, luôn cảm thấy như ai đó lấy đi mất một phần của mình? Rốt cuộc là tại sao?
Nghĩ đến Nhược Phi mà lòng rối bời, cũng chính lúc này, sân bóng bỗng loạn cả lên!
Các cầu thủ ngừng thi đấu, rất nhiều người bổ nhào ra sân, như có chuyện gì hệ trọng xảy ra vậy! Tiểu Hạ sực tỉnh, chỉ nhìn thấy Nhược Phi đột nhiên ngã xuống, đau đớn, ôm chặt lấy mắt cá chân.
Đầu cô trống rỗng, toàn thân mềm nhũn, mắt cay cay. Cô hoảng hốt chạy vào giữa đoàn người, hét lên : “THẨM NHƯỢC PHI! CẬU CÓ SAO KHÔNG?”
“Chị đến rồi…….”
Nhược Phi yếu ớt nhìn Tiểu Hạ mỉm cười, bờ môi trắng bệch, khiến Tiểu Hạ đau lòng suýt khóc. Nam sinh phạm lỗi không ngớt rối rít van xin, lo lắng tới sắp phát khóc, nhưng Tiểu Hạ lúc này không còn tâm trạng nào mà an ủi cậu ta. Cô trừng cho cậu ta một cái, kêu đám nam sinh đỡ Nhược Phi đến bệnh viện, thi đấu cũng kết thúc bất phân thắng bại.
“Bác sĩ…….là anh?”
Tại bệnh viện, Tiểu Hạ cùng Uông Dương không hẹn mà gặp, đầu cô bỗng trống rỗng. Uông Dương sững người, liếc Nhược Phi một cái, sau đó nhìn Tiểu Hạ : “Tiểu Hạ, chuyện này là sao vậy?”
“Cậu ấy bị thương!” Tiểu Hạ mặt mũi khó coi trả lời.
“Yên tâm! Anh sẽ trị liệu cho cậu ấy!”
Uông Dương nói đoạn, nhẹ nhàng nắn cổ chân Nhược Phi, Nhược Phi vội co chân lại, một mặt khinh thường, cơ hồ vô cùng kinh tởm khi bị hắn ta chạm vào.
Tiểu Hạ tuy không muốn nhìn thấy mặt Uông Dương, nhưng Nhược Phi giờ đang cần chữa trị, không thể không dằn lòng xuống : “Cậu ấy bị thương, tâm trạng không tốt, anh đừng để ý!”
“Không sao! Nhìn cậu ta sung sức như vậy, xem ra không bị gãy xương, nhưng vì an toàn, vẫn nên đi chụp X-quang.”
“Phan Tiểu Hạ, đổi bệnh viện khác! Tôi không muốn chữa trị ở đây!” Nhược Phi nhìn Uông Dương, lạnh lùng nói.
“Thẩm Nhược Phi, cậu đừng có ương bướng nữa, cậu bị thương rồi, không thể ngoan ngoãn chút hay sao?”
“Nhưng khi nhìn thấy ai đó thì tôi lại cảm thấy kinh tởm!”
“Thẩm Nhược Phi, xin cậu đừng ngang bướng nữa có được không? Cậu không lo cho cơ thể của mình à?’
“Vậy chị có lo không?” Nhược Phi nhìn Tiểu Hạ, đột nhiên cười.
“Đương nhiên là lo rồi!”
“Ha ha………Được! Nghe lời chị!”
Nhược Phi xoa xoa đầu Tiểu Hạ, dịu dàng cười với cô, cuối cùng ngoan ngoãn nghe lời. Cậu ngồi trên xe lăn, để Tiểu Hạ đẩy đi chụp X – quang, còn Uông Dương dõi theo bóng của hai người dần dần khuất dạng, nét mặt sa sầm lại.
“Không bị gãy xương, cũng không bị nứt xương, chỉ là giãn dây chằng mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi. Lúc nghỉ ngơi phải thay băng đúng giờ, không được thường xuyên đi lại”
“Cảm ơn bác sĩ Uông!”
Uông Dương vừa viết bệnh lý vừa căn dặn Tiểu Hạ, cô chỉ gật đầu lia lịa, cơ hồ rất cảm kích. Câu “bác sĩ Uông” làm tim Uông Dương đau nhói, đặt bút, nhìn cô gái mà mình đã từng yêu sâu đậm một hồi : “Đừng khách sáo! Có gì cần giúp cứ liên hệ qua số điện thoại của anh!”
“Xong chưa vậy? Phan Tiểu Hạ,chúng ta mau về nhà thôi!” Nhược Phi bất mãn thúc giục.
“Được rồi, được rồi…….đi thôi!”
Nhược Phi không để mấy nam sinh đỡ mình mà dựa cả thân hình to lớn vào người Tiểu Hạ, hại cô suýt ngã. Tiểu Hạ trợn mắt với cậu một cái, cằn nhằn là không nên nuôi cậu cho phát tướng như vậy. Nhược Phi chỉ mỉm cười, dường như không hề để tâm tới cái chân bị thương của mình.
Lúc rời khỏi, Tiểu Hạ chỉ mải dìu cậu đi, còn cậu thì quay đầu lại, mấp máy môi nói với Uông Dương : “Cô ấy là của tôi!”
Cô ấy là của mày sao……..Thẩm Nhược Phi………Uông Dương bóp gãy cây bút trong tay.
Lúc hẹn hò, khi Tiểu Hạ giới thiệu Nhược Phi là em trai của mình, Uông Dương đã cảm thấy ánh mắt của cậu “tiểu đệ” mới học cấp 3 đó nhìn bạn gái của mình không hề đơn thuần. Bao năm trôi qua, tên đó vẫn không hề thay đổi, luôn xen vào giữa cả hai! Nhưng sự xuất hiện của cậu lại khiến cho tính chinh phục cùng dục vọng chiếm hữu của Uông Dương lần nữa sôi trào lên!
“Mày không thắng nổi đâu! Thẩm Nhược Phi! Cô ấy trước là của tao, sau này cũng là của tao! Mày thắng không nổi tao đâu!” Uông Dương ném cây bút gãy vào thùng rác, nét mặt bình tĩnh tuyên bố.
*******************
“Mệt quá………Tôi sắp chết rồi……..”
Về tới nhà, Tiểu Hạ thở hồng hộc dìu Nhược Phi đến giường xong thì vội vàng tu nước ừng ực, cảm thấy hơi thở đã bình tĩnh trở lại.
Nếu như cô không để Nhược Phi tham gia huấn luyện, không để Nhược Phi làm “ngoại viện” , thì cậu đã không bị thương, cho nên Tiểu Hạ cảm thấy vô cùng ray rứt về vết thương của cậu. Cô lau mồ hôi trên trán, lo lắng hỏi Nhược Phi : “Bây giờ sao rồi? Còn đau không?”
“Đau!” Nhược Phi chau mày.
“A! Có cần phải uống thuốc giảm đau không? Tôi nhớ là có thuốc giảm đau mà! Ở đâu nhỉ? Ở đâu nhỉ………”
Tiểu Hạ như “rắn mất đầu” lục tìm tủ thuốc, Nhược Phi vội tóm lấy tay cô, cậu chỉ chỉ cơ thể nhễ nhại mồ hôi của mình, buồn bực nói : “Bẩn quá! Em muốn đi tắm!”
“Được! Tôi đỡ cậu!”
Tiểu Hạ thở dài, dùng hết sức đỡ cậu vào phòng tắm, nhưng lại không để tới ý nụ cười mãn nguyện trên môi cậu.
Khi phòng tắm truyền lại tiếng nước róc rách, Tiểu Hạ lên mạng tìm tư liệu trị trặc chân, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Nhược Phi tắm xong, gõ gõ cửa phòng, Tiểu Hạ tất tả chạy lại, ân cần niềm nở đỡ cậu về giường, cung phụng cậu như người già, rót nước, gặng hỏi : “Nhược Phi đệ đệ~~~~~ muốn ăn gì nào?”
“Phan Tiểu Hạ, nói năng bình thường đi!” Nhược Phi bị sét đánh đờ ra một lúc.
“Ăn dâu tây, thế nào?”
“Ừm.”
“Đợi đây! Để tôi đi rửa!”
/91
|