Sau khi xử lý xong hiện trường án mạng tại nhà họ Lý, tôi lập tức đến gặp
Trăn Trăn ở trại chó săn ở ngoại ô, đồng thời trên đường đi gọi điện cho Tuyết
Tình: “Dư Triệu Quang có động tĩnh gì không?”
“Kể từ lúc mười giờ sáng đến bây giờ, ông ấy vẫn ở trong hiệu ảnh chụp ảnh
cho khách, không hề bước chân ra ngoài dù là nửa bước.” Tuyết Tình trả lời như
một cái máy, khiến người ta có cảm giác như cô đang nói chuyện với một cái
máy.
“Hung thủ lại gây án rồi, thời gian vào khoảng mười tám đến mười chín giờ,
địa điểm là ở ngoại ô thành phố.”
“Bây giờ ông ấy đang chụp ảnh cho một cô gái chừng hai mươi ba tuổi,
không hề rời khỏi tầm mắt của tôi.”
“Vậy thì có thể loại trừ khả năng ông ấy là hung thủ, không cần phải tiếp tục
theo dõi nữa. Có lẽ hai người nên tới theo dõi bà Diêu đi, chưa biết chừng bà ấy
sẽ là mục tiêu tiếp theo của hung thủ đấy.” Ngoài Đỗ Lệ Hiền đang ở nước
ngoài, trong số mười người có liên quan đến vụ tự sát của Dư Tiêm Lăng, bây
giờ chỉ còn lại bốn người, họ có thể bị hung thủ tấn công bất cứ lúc nào.
“Có chuyện này tôi phải nói với anh, hình như ông Dư bị bệnh nặng, vì tôi
nhìn thấy ông ấy nôn ra máu.”
“Chỉ cần ông ấy không phải là hung thủ, việc ông ấy có bị bệnh hay không
không quan trọng, hai người tới theo dõi bà Diêu đi!” Ngày hôm qua, khi gặp
mặt Dư Triệu Quang, tôi đã thấy ông ấy ho liên tục, hôm nay Tuyết Tình lại
phát hiện ra ông ấy nôn ra máu, có lẽ ông ấy mắc trọng bệnh thật, nhưng điều
này hình như không có liên quan nhiều đến vụ án.
“Giữ liên lạc nhé!” Tuyết Tình kết thúc bằng một câu đơn giản rồi tắt máy.
Xét về hình thức, từ thân hình đến mặt mũi, cô ấy đều xếp loại một, cũng là
người rất lương thiện, khuyết điểm duy nhất đó là thái độ đối với người khác lúc
nào cũng lạnh như đá, nếu không thì tôi đã mon men tiếp cận rồi. Vì theo quan
sát trong nhiều ngày của tôi, có thể khẳng định số áo ngực của cô ấy là loại D,
đó là sức hấp dẫn mà không phải người đàn ông nào cũng có thể chống chọi lại
được.
153
Trại huấn luyện chó ở ngoại ô, quy mô rất lớn, trong trại có tới hàng trăm
con chó có tiếng, trong đó chủ yếu là giống chó béc giê của Đức. Sau khi gặp
Trăn Trăn, tôi được biết, cô ấy không tìm thấy chị em nhà họ Tô đâu, mà chỉ
tìm thấy bố của họ là Minh Thúc, tên đầy đủ là Tô Kính Minh và cũng chính là
người chủ trại chó.
Trăn Trăn chỉ giỏi dùng nắm đấm, không giỏi ngoại giao, vì thế cô chỉ biết
được qua lời của Minh Thúc là, chị em nhà họ Tô lần lượt yêu Lý Lượng Dụ,
nhưng cuối cùng đều chia tay nhau trong sự không vui vẻ, hai người đã đi du
lịch vào ngày hôm trước, ngày mai mới về.
Có lẽ vì suốt ngày làm bạn với lũ chó, nên ấn tượng mà Minh Thúc để lại
cho người tiếp chuyện đó là một người đàn ông trung niên thô kệch, rất hay nói,
vì thế mà tôi chẳng mất nhiều thời gian đã có thể thu được một số thông tin
tương đối có giá trị:
Từ nhỏ tôi đã rất thích chó, đặc biệt là những loại chó săn có thân hình lớn,
cảm giác có nó ở bên sẽ rất an toàn. Sau khi lớn lên, tôi quyết định làm nghề
huấn luyện chó săn, sau đó thì có trại chó riêng của mình. Lúc mới bắt đầu, trại
chỉ có mấy con chó săn, sau hơn chục năm vất vả thì việc kinh doanh mới được
như ngày hôm nay...
Nói đến trại chó, không thể không nhắc đến thằng nhãi họ Lý, tuy nó đúng là
loại không ra con người, nhưng nếu không có nó giúp đỡ thì trại chó không có
ngày hôm nay. Lần đầu tiên tôi gặp mặt nó là cách đây hơn chục năm. Lúc đó
tôi vẫn chưa kinh doanh nghề này, nó đang qua lại yêu đương với đứa con gái
lớn của tôi là Mộng Như. Thực ra, tôi rất phản đối chuyện của hai đứa, một là vì
lúc đó Mộng Như còn nhỏ, mới mười lăm tuổi, hai là thằng nhãi đó rất khinh
người và hống hách, nhìn thấy tôi nó cũng không thèm chào hỏi. Nhưng Mộng
Như thì vẫn cứ muốn theo nó, tôi và vợ tôi chẳng còn biết làm thế nào.
Sau đó, tôi mượn tiền của người thân mở trại chó này, nhưng khi làm giấy
phép kinh doanh thì gặp khó khăn, tôi phải chạy đi chạy lại không biết bao
nhiêu cửa, bây giờ cũng chẳng nhớ nổi nữa, nhưng mãi mà vẫn chẳng được cấp.
Người của Sở Công thương cũng tới mấy lần, suýt nữa thì họ buộc đóng cửa
trại.
Nghe nói, bố của thằng nhãi đó làm quan chức, lúc đó chẳng còn cách nào
khác, tôi đành bảo Mộng Như nói với nó, xem có giúp được gì không. Không
ngờ, nói xong chỉ mấy ngày sau thì việc cấp giấy phép đã được giải quyết, nên
biết là vì chuyện này mà tôi đã mất tới hơn hai tháng trời vẫn không làm nổi.
Nghe Mộng Như nói, bố của thằng nhãi đó là Đại biểu Đại hội nhân dân gì đó, ở
vùng này không ai là dám không nể mặt ông ta. Sau đó, nó còn giới thiệu cho
tôi không ít vụ làm ăn, trong đó có bạn bè của bố mẹ nó và bạn bè của nó, họ
154
đều là những người giàu sang, họ đến đây thông thường đều nói ngay là muốn
những con chó tốt nhất, hầu như không cần hỏi han gì đến giá cả...
(Trong câu chuyện với Minh Thúc, phần lớn những chuyện mà ông nói đều
có liên quan đến chó hoặc là trại chó, còn tôi thì lại không chút hứng thú với sự
nghiệp phát triển của ông ấy, vì thế, tôi bèn dẫn dắt để ông ấy nói tới những
chuyện mà tôi muốn biết, ví dụ như sự rắc rối trong quan hệ tình cảm giữa hai
đứa con gái của ông với Lý Lượng Dụ, nhưng ông ấy thì lại cứ đưa sang chuyện
những con chó. Tôi chỉ ghi chép lại những phần tương đối có giá trị, còn những
chuyện không liên quan thì bỏ qua.)
Cái thằng họ Lý đó đúng là không phải một con người, lúc đầu thì nó chơi
bời với Mộng Như, sau đó thì là Mộng Thanh...
Khi thằng nhãi đó qua lại với Mộng Như, thì nó vẫn thường xuyên trêu hoa
ghẹo nguyệt với những cô gái khác, gây ra biết bao phen ầm ĩ, nhưng nó ỷ vào
thế có bố làm to, chuyện lớn đến mấy cũng không sợ. Mộng Như cũng biết nó là
loại người như thế nào, nhưng vẫn cứ thích nó, khiến vợ chồng tôi giận sôi
người.
Chúng nó qua lại với nhau được chừng ba, bốn năm, sau khi đã no xôi chán
chè, thằng nhãi ấy bỏ Mộng Như, con nhỏ đã khóc ròng trong mấy ngày. Trong
sáu năm sau đó, tôi không gặp lại thằng nhãi ấy. Nhưng, hai năm trước, không
hiểu sao con nhỏ Mộng Thanh lại dính với thằng đó, sau khi biết chuyện, Mộng
Như đã cãi nhau với em.
Chuyện xảy ra sau đó càng khiến tôi và vợ tôi mất ăn mất ngủ, Mộng Như
nối lại quan hệ với Lý Lượng Dụ. Khi nhà thằng đó làm nhà mới, nó còn đưa
thằng ấy tới trại chó, giúp nó chọn năm con béc giê tốt nhất để giữ nhà. Sau đó,
hai chị em nó thường xuyên cãi cọ, thậm chí có lúc đánh nhau vì thằng đó...
Bây giờ thì ổn rồi, thằng nhãi ấy chơi bời chán xong đều bỏ hai chị em nó.
Tuần trước, hai chị em về đến nhà ôm nhau khóc một trận rồi làm lành với
nhau. Lần này chúng nó đi du lịch là để cho khuây khỏa...
Sau khi biết được mối quan hệ tình cảm rắc rối giữa Lý Lượng Dụ và hai chị
em nhà họ Tô, tôi bèn hỏi sang những chuyện có liên quan đến việc huấn luyện
chó: “Chó béc giê Đức đã qua huấn luyện có bao giờ tấn công chủ nhân
không?”
“Tất nhiên là không, loại béc giê Đức thuần chủng rất trung thành, tuyệt đối
phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân, cho dù chủ sai chúng tấn công một con gấu
đen to tướng thì chúng cũng lập tức lao vào, làm gì có chuyện tấn công lại chủ?
Trừ phi chúng bị bệnh dại thì mới lên cơn cắn người bừa bãi.” Giọng nói của
Minh Thúc khẳng định rất chắc chắn. Nếu nói vậy thì không đúng với trường
155
hợp lũ chó nhà họ Lý, chúng không cắn người bừa bãi, ít ra thì cũng không cắn
tôi. Hơn nữa, sau khi kiểm tra, trong báo cáo cũng nói rằng những con chó ấy
hoàn toàn khỏe mạnh.
“Theo như tôi được biết, đúng là có chuyện như thế đã xảy ra, mấy con béc
giê cắn chết chủ nhân, nhưng lại không tấn công những người khác. Theo ông
thì nguyên nhân nào khiến những con chó béc giê lao vào cắn chủ nhân?” Tôi
không nói cho ông ấy biết tin Lý Lượng Dụ đã bị chết.
“Lại có chuyện như thế à?...” Minh Thúc ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Nếu
không bị bệnh dại thì chỉ trừ phi người huấn luyện những con chó ấy đã ra lệnh
cho chúng, nếu không thì không đời nào chúng lại tấn công chủ.” Ông ấy còn
cho tôi biết, hai cô con gái đều giúp việc cho bố ở trại chó, năm con chó cắn
chết Lý Lượng Dụ đều được họ nuôi từ nhỏ.
Người chết đầu tiên trong vụ án này là Lương Thi Vận, chết vào khoảng hai
mươi giờ tối ngày hôm trước, còn hai chị em nhà họ Tô thì lại đi du lịch vào
đúng ngày hôm ấy, không lẽ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên? Nếu tạm thời
không xét đến án mạng của bốn người trước, mà chỉ xét riêng vụ án của Lý
Lượng Dụ thì thấy rằng hai người đó có đầy đủ động cơ, điều kiện thực hiện
hành động. Động cơ giết người thì rất rõ, hai chị em đều bị bỏ rơi, từ tình yêu
chuyển thành căm hận, tiếp đó là giết người cho hả giận, đây là cách giải thích
hợp lý nhất. Hai người ấy đều qua lại với Lý Lượng Dụ, nên quen thuộc với nhà
họ Lý, thậm chí có thể còn có cả chìa khóa nhà này, nên vào trong nhà mà
không gây tiếng động là điều không khó. Điều quan trọng hơn cả là, chỉ có họ
mới sai được năm con chó béc giê nhà họ Lý tấn công chủ nhân đến chết.
Kết hợp với bốn vụ án mạng còn lại, thì sự nghi ngờ đối với họ lại càng lớn.
Đầu tiên, ngoài Dư Tiêm Lăng, còn có ai biết rõ chuyện xảy ra mười ba năm
trước nữa? Đó là ba chàng trai và sáu cô gái, và trong số chín người ấy thì đã có
năm người bị chết, ngoài hai chị em họ ra, chỉ còn lại Đỗ Lễ Hiền đã di cư ra
nước ngoài và Trịnh Mẫn Nghi chưa liên lạc được.
Thứ hai, khi giết hại Hà Ảnh Tuyết, hung thủ đã dùng đến “phép phân thân”,
biến thành hai cái bóng, nên không loại trừ khả năng hung thủ không chỉ có một
người.
Mặc dù sự nghi vấn đối với hai chị em nhà họ Tô khá lớn, nhưng vì sao họ
lại giết bốn người khác ngoài Lý Lượng Dụ? Là để trả thù cho Dư Tiêm Lăng?
Điều này hầu như là không thể, thảm kịch mười ba năm trước xảy ra chính là vì
Dư Tiêm Lăng và Tô Mộng Như tranh nhau vai múa chính, đối với hai chị em
nhà họ Tô mà nói, Dư Tiêm Lăng là kẻ thù chứ không thể là bạn.
Vậy thì vì sao họ lại giết nhiều người như vậy? Không lẽ là để đánh lạc
hướng cảnh sát? Sự suy đoán thiếu căn cứ sẽ không có bất cứ ý nghĩa nào, muốn
156
chứng minh bọn họ có phải là hung thủ hay không, biện pháp trực tiếp nhất là
mời họ tới để truy vấn. Trên đời này không có sự nói dối nào trọn vẹn, chỉ cần
họ nói dối thì nhất định sẽ có kẽ hở. Nhưng, để đến khi họ xuất hiện trước mắt
tôi, e rằng ít nhất sẽ có thêm hai mạng người nữa bị giết.
Để nhanh chóng tìm ra hai chị em nhà họ Tô, tôi hỏi xin số điện thoại của họ
từ Minh Thúc, nhưng Minh Thúc nói rằng, điện thoại của họ chỉ có thể sử dụng
được trong thành phố này, bây giờ sợ rằng gọi không được. Tôi gọi và thấy
đúng là không có người nghe máy, cả hai số đều trong trạng thái tắt máy.
Cuộc điều tra bỗng chốc rơi vào bế tắc, chỉ cần tìm được hai chị em nhà họ
Tô thì mọi vấn đề mới được giải quyết một cách thuận lợi, nhưng vấn đề lớn
nhất bây giờ là không sao tìm được họ. Mặc dù ngày mai họ sẽ về, nhưng không
được phép chậm trễ trong lúc này, vì ít nhất cũng còn có hai người trong danh
sách bị giết của bọn họ, có thể đêm nay họ sẽ bị hại.
Đang lúc tôi chưa tìm ra được cách gì hay thì Tuyết Tình gọi điện đến:
“Cung Thiếu niên lại xảy ra án mạng rồi, Diêu Hải Yến đã bị giết.”
Cũng giống như Lương Thi Vận, Diêu Hải Yến bị hại trong phòng tập múa,
diễn biến cũng là đột nhiên mất điện, cửa cũng bị chặn lại như vậy. Khi Tuyết
Tình và Miêu Miêu chạy tới mở cửa ra thì trong phòng chỉ còn lại một xác chết
và bảy cô gái đang khiếp sợ. Ỷ Kỳ và những người khác kể lại chuyện xảy ra
lúc đó cho chúng tôi nghe:
Mặc dù cô giáo Lương đã mất, nhưng tiết mục biểu diễn trong Đại hội thể
thao của thành phố vẫn không vì thế mà bỏ, nên chúng em vẫn phải tiếp tục
luyện tập. Tiết mục mà chúng em biểu diễn là màn múa do cô Lương dàn dựng,
ngoài cô ấy ra chỉ còn cô Diêu biết màn múa này, vì thế cô Diêu phụ trách việc
tập luyện của chúng em. Không ngờ sự việc lại xảy ra.
Thực ra, chúng em không muốn tiếp tục tham gia tập múa nữa, vì vừa có
người chết ở đây hôm qua, mà người ấy lại là cô giáo của chúng em, hơn nữa lại
chết ngay trước mắt chúng em. Nhưng, lãnh đạo nhà trường ngầm cho chúng
em hiểu rằng, nếu lần này không được biểu diễn trong Đại hội thể thao của
thành phố thì sẽ không cho chúng em tốt nghiệp, vì thế chúng em đành phải tiếp
tục.
Mặc dù nói rằng tiết mục múa này do cô Lương tự mình dàn dựng, nhưng
hình như cô Diêu cũng rất thuộc, cô ấy dạy chúng em rất tận tình, từ động tác
đến bước nhảy... Có lẽ vì trong lòng thấy sợ nên khi âm nhạc vừa dừng lại, em
bất giác nhìn lên cửa sổ. Sáng ngày hôm qua khi chúng em chuẩn bị rời đi,
người ở hiệu giặt đồ mang rèm cửa đến và lắp lên. Nhưng không hiểu sao, tối
hôm nay lại không thấy rèm cửa đâu nữa. Không có rèm cửa che, em nhìn thấy
ngay cửa sổ, và trên đó có một bóng ma rất đáng sợ...
157
“Ha...ha...ha...!” Tiếng cười ma quái vang vọng khắp phòng tập. Cô Diêu run
bắn người như bị điện giật, liên tục đưa mắt nhìn bốn xung quanh, khi nhìn thấy
bóng ma trên cửa sổ, mặt cô ấy lộ vẻ sợ hãi cùng cực, lập tức chạy về phía cửa,
nhưng cũng giống như hôm qua, cửa đã bị chặn lại, không thể nào mở được.
Đèn bỗng nhiên phụt tắt, bóng ma lập tức bay vào. Bọn em sợ quá ôm lấy
nhau trong góc tường, không dám lên tiếng, vì không biết lần này bóng ma định
giết hại ai.
Cô Diêu tựa lưng vào tường, mặt quay về phía bóng ma “bay đến” trên
tường, run rẩy nói: “Cô là Tiêm Lăng à?”
“Ha, ha, ha, cô Diêu vẫn còn nhớ em à! Em cứ tưởng rằng cô đã quên em
như những người khác rồi.” Giọng nói của bóng ma mang vẻ tinh nghịch, nếu là
lúc thường thì sẽ cảm thấy chẳng khác gì chúng em, nhưng lúc đó nó khiến cho
người ta cảm thấy vô cùng bí hiểm.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hại em, vì sao em lại tìm đến tôi?” Ngữ
khí của cô Diêu dường như rất bình tĩnh, nhưng giọng nói thì hơi run.
“Cô thực sự không nghĩ tới chuyện hại em ư? Vậy vì sao lúc đó cô bỗng
nhiên lại rời khỏi phòng luyện tập?” Giọng của bóng ma rất nghiêm túc, vừa
như muốn biết nguyên nhân, nhưng lại vừa như muốn làm cho cô Diêu thấy đau
khổ.
“Lúc đó cũng chỉ là vì tôi không còn cách nào khác, Lượng Dụ đem mẹ cậu
ta ra ép tôi, nếu tôi không nghe theo ý của cậu ta, không bỏ đi khỏi phòng tập
vào lúc giữa chừng thì tôi không được ở lại làm việc được nữa.”
“Ha, ha, ha... đúng thế, chẳng qua tôi chỉ là một học sinh của cô sự sống chết
của tôi tất nhiên không quan trọng bằng công việc của cô. Ha...ha...ha...!” Tiếng
cười của bóng ma rất đáng sợ, khiến ai cũng phát run lên.
“Không phải, lúc đó tôi không nghĩ như vậy, lúc đó tôi cũng không nghĩ rằng
cậu ta lại đối xử như vậy với em.” Cô Diêu vội vàng biện hộ.
“Vậy cô nghĩ rằng cậu ta sẽ đối xử với tôi như thế nào?” Câu chất vấn lại của
bóng ma khiến cô Diêu không biết trả lời như thế nào. Bóng ma lại cười: “Ha,
ha, ha... Chẳng qua cô chỉ là đồ ích kỷ, vì lợi ích của mình thì không có việc gì
là không làm. Mười ba năm trước như vậy, mười ba năm sau cũng vẫn như vậy.
Cô biết rõ “Karlevan vương quốc đồ chơi” là tâm huyết của tôi, nhưng Thi Vận
cậy thế biến nó thành của mình, thế mà cô vẫn không dám lên tiếng. Bây giờ thì
tốt rồi, cô ta đã chết, cô có thể coi tâm huyết của tôi là của mình. Tôi nói có
đúng không?”
158
“Cô biết là sai rồi, lẽ ra cô không nên làm như vậy, cô sẽ ghi rõ trong phần
giới thiệu tiết mục rằng em là tác giả của tiết mục đó...” Cô Diêu ra sức biện
giải, nhưng lập tức bị đối phương bẻ lại: “Tôi là tác giả, còn cô là người cải
biên, sắp đặt như thế càng hoàn hảo hơn! Giống như tác phẩm của tôi, hoàn hảo
tới mức hoàn toàn không cần có bất cứ sự chỉnh sửa nào, chẳng phải thế sao?”
“Không phải thế, không phải thế, cô không nghĩ như vậy!” Qua ánh sáng rọi
từ ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy rất rõ vẻ kinh hoàng trên mặt của cô Diêu, cô
ấy cuống tới mức nước mắt trào ra.
“Cô tưởng rằng trong lòng cô nghĩ gì tôi không biết sao? Nói cho cô biết, cô
nghĩ gì tôi đều biết hết! Vì tôi là ma, con ma dữ đến từ địa ngục! Ha...ha...ha...!”
Cái bóng lại cười man rợ, không khí đáng sợ bao trùm mỗi góc của phòng tập
múa. Sau tiếng cười thì là sự phán quyết về số phận, “Từng là học trò của cô, tôi
rất vinh hạnh được đích thân đưa cô xuống địa ngục. Dưới địa ngục, cô sẽ
không cảm thấy cô đơn đâu, vì Thi Vận, Lượng Dụ... Đang chờ cô ở đó rồi...”
“Đừng, tha cho cô, tha cho cô...” Cô Diêu van nài một cách tuyệt vọng,
nhưng đáp lại chỉ là tiếng cười chế nhạo của cái bóng, “Ha...ha...ha...! Tha cho
cô? Vậy sao cô lại không tha cho tôi? Buổi tối hôm đó rõ ràng là cô đứng ngoài
cửa, nhưng khi cô nghe thấy tiếng kêu cứu của tôi, không những cô không xông
vào cứu tôi, mà lại còn chặn cửa lại để tôi không thể chạy thoát được. Cô nói
xem, tôi có nên giết cô hay không?”
Một lần nữa cô Diêu lại không trả lời được, cái bóng lại nói: “Cô nhìn thấy
tóc của tôi có đẹp không? Thi Vận thấy nó rất đẹp, còn cô thì sao?” Cái bóng
nói, mái tóc dần dần vươn dài ra, quấn lấy cô Diêu, cho đến khi cô ấy sùi bọt
mép.
Trước khi rời đi, cái bóng nói với chúng tôi một câu: “Các cô bé, các cô nhớ
lấy “Karlevan vương quốc đồ chơi” là tâm huyết của tôi, ai mà định giành nó
làm của mình, thì cũng sẽ bị giống như cô Diêu và cô Lương...”
Nghe xong những lời kể của Ỷ Kỳ và các cô bé khác, tôi phát hiện ra rất
nhiều điểm hoài nghi. Thứ nhất, trước đó cô Diêu nói dối chúng tôi rằng, buổi
tối mười ba năm trước đã rời khỏi phòng tập múa một lúc, nhưng từ những lời
đối thoại giữa bà ấy và cái bóng thì thấy lúc đó bà ấy đang ở ngoài cửa. Thứ hai,
rèm cửa vừa giặt hôm trước, sao lại bị tháo xuống? Thứ ba, trong sáu vụ án
mạng cho đến lúc này, có bốn vụ xảy ra ở những nơi khác nhau, chỉ riêng phòng
tập múa này xảy ra hai vụ, không lẽ ở đây có điểm gì đó đặc biệt?
Cơ quan của mình xảy ra sự việc liên tiếp, thế mà mãi tới khi chúng tôi tìm
hiểu xong sự việc mới thấy chủ nhiệm Ôn đến, hơn nữa không có vẻ gì là sửng
sốt mà bình tĩnh tới mức khiến người ta phải ngạc nhiên. Thế là tôi bèn hỏi bà ta
rằng lúc sự việc xảy ra bà ta đang ở đâu.
159
“Vừa rồi tôi đi ăn cơm cùng bạn.” Bà ta cố tránh ánh mắt của tôi.
“Ăn cơm với ai, và ở đâu?” Tôi chú ý từng biểu hiện nhỏ nhất trên mặt bà ta.
“Sao thế? Nghi ngờ tôi giết người à? Những người ăn cơm cùng tôi đều là
những người có máu mặt, họ chỉ cần nói một câu thôi là cậu lập tức phải cút
khỏi Sở Công an!” Bà ta bỗng nhiên nổi giận, tỏ rõ vẻ giận dữ khi bị đụng chạm
đến.
Tôi châm một điếu thuốc, nói bằng giọng chẳng mấy quan tâm đến những lời
đe dọa ấy: “Chỉ có anh Lương mới có thể làm cho tôi cút được, hơn nữa, phải
với điều kiện tôi không thể phá xong vụ án này. Những người mà bà vừa gọi là
nhân vật có máu mặt ấy, hoàn toàn chẳng thể động đến tôi.”
Bà ta mở to đôi mắt đẹp lên trừng trừng nhìn tôi, rồi lớn tiếng mắng: “Cái gì
mà gọi là nhân vật có máu mặt! Cậu dám xúc phạm đến bạn của tôi, tôi sẽ cho
cậu biết tay.” Nói rồi lập tức rút điện thoại ra, không biết định tố cáo với ai.
“Thôi đi chủ nhiệm Ôn, khi vụ án xảy ra, chiếc xe của bà đỗ ở đường bên
kia, bảo vệ đã nhìn thấy bà vào cửa.”
Nghe vậy, bà ta ngây người ra, tiếp đó phản bác: “Không thể như thế được,
tôi vào từ cửa sau, làm sao anh ta nhìn thấy tôi...” Nói đến đây, bà ta lập tức
nhận ra là mình đã nói hớ.
Tôi cười, nói: “Ồ, thì ra là bà đi vào từ cửa sau, hèn nào mà vừa rồi bảo vệ
nói rằng chưa thấy bà tới.”
Đúng khi tôi đang chuẩn bị thẩm vấn bà Ôn thì Tuyết Tình từ nãy đến giờ cứ
nhìn lên trần nhà, bỗng dưng nói: “A Mộ, trên trần nhà có vấn đề, có lẽ mấy
ngày nay có người đã động đến nó.”
Trăn Trăn ở trại chó săn ở ngoại ô, đồng thời trên đường đi gọi điện cho Tuyết
Tình: “Dư Triệu Quang có động tĩnh gì không?”
“Kể từ lúc mười giờ sáng đến bây giờ, ông ấy vẫn ở trong hiệu ảnh chụp ảnh
cho khách, không hề bước chân ra ngoài dù là nửa bước.” Tuyết Tình trả lời như
một cái máy, khiến người ta có cảm giác như cô đang nói chuyện với một cái
máy.
“Hung thủ lại gây án rồi, thời gian vào khoảng mười tám đến mười chín giờ,
địa điểm là ở ngoại ô thành phố.”
“Bây giờ ông ấy đang chụp ảnh cho một cô gái chừng hai mươi ba tuổi,
không hề rời khỏi tầm mắt của tôi.”
“Vậy thì có thể loại trừ khả năng ông ấy là hung thủ, không cần phải tiếp tục
theo dõi nữa. Có lẽ hai người nên tới theo dõi bà Diêu đi, chưa biết chừng bà ấy
sẽ là mục tiêu tiếp theo của hung thủ đấy.” Ngoài Đỗ Lệ Hiền đang ở nước
ngoài, trong số mười người có liên quan đến vụ tự sát của Dư Tiêm Lăng, bây
giờ chỉ còn lại bốn người, họ có thể bị hung thủ tấn công bất cứ lúc nào.
“Có chuyện này tôi phải nói với anh, hình như ông Dư bị bệnh nặng, vì tôi
nhìn thấy ông ấy nôn ra máu.”
“Chỉ cần ông ấy không phải là hung thủ, việc ông ấy có bị bệnh hay không
không quan trọng, hai người tới theo dõi bà Diêu đi!” Ngày hôm qua, khi gặp
mặt Dư Triệu Quang, tôi đã thấy ông ấy ho liên tục, hôm nay Tuyết Tình lại
phát hiện ra ông ấy nôn ra máu, có lẽ ông ấy mắc trọng bệnh thật, nhưng điều
này hình như không có liên quan nhiều đến vụ án.
“Giữ liên lạc nhé!” Tuyết Tình kết thúc bằng một câu đơn giản rồi tắt máy.
Xét về hình thức, từ thân hình đến mặt mũi, cô ấy đều xếp loại một, cũng là
người rất lương thiện, khuyết điểm duy nhất đó là thái độ đối với người khác lúc
nào cũng lạnh như đá, nếu không thì tôi đã mon men tiếp cận rồi. Vì theo quan
sát trong nhiều ngày của tôi, có thể khẳng định số áo ngực của cô ấy là loại D,
đó là sức hấp dẫn mà không phải người đàn ông nào cũng có thể chống chọi lại
được.
153
Trại huấn luyện chó ở ngoại ô, quy mô rất lớn, trong trại có tới hàng trăm
con chó có tiếng, trong đó chủ yếu là giống chó béc giê của Đức. Sau khi gặp
Trăn Trăn, tôi được biết, cô ấy không tìm thấy chị em nhà họ Tô đâu, mà chỉ
tìm thấy bố của họ là Minh Thúc, tên đầy đủ là Tô Kính Minh và cũng chính là
người chủ trại chó.
Trăn Trăn chỉ giỏi dùng nắm đấm, không giỏi ngoại giao, vì thế cô chỉ biết
được qua lời của Minh Thúc là, chị em nhà họ Tô lần lượt yêu Lý Lượng Dụ,
nhưng cuối cùng đều chia tay nhau trong sự không vui vẻ, hai người đã đi du
lịch vào ngày hôm trước, ngày mai mới về.
Có lẽ vì suốt ngày làm bạn với lũ chó, nên ấn tượng mà Minh Thúc để lại
cho người tiếp chuyện đó là một người đàn ông trung niên thô kệch, rất hay nói,
vì thế mà tôi chẳng mất nhiều thời gian đã có thể thu được một số thông tin
tương đối có giá trị:
Từ nhỏ tôi đã rất thích chó, đặc biệt là những loại chó săn có thân hình lớn,
cảm giác có nó ở bên sẽ rất an toàn. Sau khi lớn lên, tôi quyết định làm nghề
huấn luyện chó săn, sau đó thì có trại chó riêng của mình. Lúc mới bắt đầu, trại
chỉ có mấy con chó săn, sau hơn chục năm vất vả thì việc kinh doanh mới được
như ngày hôm nay...
Nói đến trại chó, không thể không nhắc đến thằng nhãi họ Lý, tuy nó đúng là
loại không ra con người, nhưng nếu không có nó giúp đỡ thì trại chó không có
ngày hôm nay. Lần đầu tiên tôi gặp mặt nó là cách đây hơn chục năm. Lúc đó
tôi vẫn chưa kinh doanh nghề này, nó đang qua lại yêu đương với đứa con gái
lớn của tôi là Mộng Như. Thực ra, tôi rất phản đối chuyện của hai đứa, một là vì
lúc đó Mộng Như còn nhỏ, mới mười lăm tuổi, hai là thằng nhãi đó rất khinh
người và hống hách, nhìn thấy tôi nó cũng không thèm chào hỏi. Nhưng Mộng
Như thì vẫn cứ muốn theo nó, tôi và vợ tôi chẳng còn biết làm thế nào.
Sau đó, tôi mượn tiền của người thân mở trại chó này, nhưng khi làm giấy
phép kinh doanh thì gặp khó khăn, tôi phải chạy đi chạy lại không biết bao
nhiêu cửa, bây giờ cũng chẳng nhớ nổi nữa, nhưng mãi mà vẫn chẳng được cấp.
Người của Sở Công thương cũng tới mấy lần, suýt nữa thì họ buộc đóng cửa
trại.
Nghe nói, bố của thằng nhãi đó làm quan chức, lúc đó chẳng còn cách nào
khác, tôi đành bảo Mộng Như nói với nó, xem có giúp được gì không. Không
ngờ, nói xong chỉ mấy ngày sau thì việc cấp giấy phép đã được giải quyết, nên
biết là vì chuyện này mà tôi đã mất tới hơn hai tháng trời vẫn không làm nổi.
Nghe Mộng Như nói, bố của thằng nhãi đó là Đại biểu Đại hội nhân dân gì đó, ở
vùng này không ai là dám không nể mặt ông ta. Sau đó, nó còn giới thiệu cho
tôi không ít vụ làm ăn, trong đó có bạn bè của bố mẹ nó và bạn bè của nó, họ
154
đều là những người giàu sang, họ đến đây thông thường đều nói ngay là muốn
những con chó tốt nhất, hầu như không cần hỏi han gì đến giá cả...
(Trong câu chuyện với Minh Thúc, phần lớn những chuyện mà ông nói đều
có liên quan đến chó hoặc là trại chó, còn tôi thì lại không chút hứng thú với sự
nghiệp phát triển của ông ấy, vì thế, tôi bèn dẫn dắt để ông ấy nói tới những
chuyện mà tôi muốn biết, ví dụ như sự rắc rối trong quan hệ tình cảm giữa hai
đứa con gái của ông với Lý Lượng Dụ, nhưng ông ấy thì lại cứ đưa sang chuyện
những con chó. Tôi chỉ ghi chép lại những phần tương đối có giá trị, còn những
chuyện không liên quan thì bỏ qua.)
Cái thằng họ Lý đó đúng là không phải một con người, lúc đầu thì nó chơi
bời với Mộng Như, sau đó thì là Mộng Thanh...
Khi thằng nhãi đó qua lại với Mộng Như, thì nó vẫn thường xuyên trêu hoa
ghẹo nguyệt với những cô gái khác, gây ra biết bao phen ầm ĩ, nhưng nó ỷ vào
thế có bố làm to, chuyện lớn đến mấy cũng không sợ. Mộng Như cũng biết nó là
loại người như thế nào, nhưng vẫn cứ thích nó, khiến vợ chồng tôi giận sôi
người.
Chúng nó qua lại với nhau được chừng ba, bốn năm, sau khi đã no xôi chán
chè, thằng nhãi ấy bỏ Mộng Như, con nhỏ đã khóc ròng trong mấy ngày. Trong
sáu năm sau đó, tôi không gặp lại thằng nhãi ấy. Nhưng, hai năm trước, không
hiểu sao con nhỏ Mộng Thanh lại dính với thằng đó, sau khi biết chuyện, Mộng
Như đã cãi nhau với em.
Chuyện xảy ra sau đó càng khiến tôi và vợ tôi mất ăn mất ngủ, Mộng Như
nối lại quan hệ với Lý Lượng Dụ. Khi nhà thằng đó làm nhà mới, nó còn đưa
thằng ấy tới trại chó, giúp nó chọn năm con béc giê tốt nhất để giữ nhà. Sau đó,
hai chị em nó thường xuyên cãi cọ, thậm chí có lúc đánh nhau vì thằng đó...
Bây giờ thì ổn rồi, thằng nhãi ấy chơi bời chán xong đều bỏ hai chị em nó.
Tuần trước, hai chị em về đến nhà ôm nhau khóc một trận rồi làm lành với
nhau. Lần này chúng nó đi du lịch là để cho khuây khỏa...
Sau khi biết được mối quan hệ tình cảm rắc rối giữa Lý Lượng Dụ và hai chị
em nhà họ Tô, tôi bèn hỏi sang những chuyện có liên quan đến việc huấn luyện
chó: “Chó béc giê Đức đã qua huấn luyện có bao giờ tấn công chủ nhân
không?”
“Tất nhiên là không, loại béc giê Đức thuần chủng rất trung thành, tuyệt đối
phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân, cho dù chủ sai chúng tấn công một con gấu
đen to tướng thì chúng cũng lập tức lao vào, làm gì có chuyện tấn công lại chủ?
Trừ phi chúng bị bệnh dại thì mới lên cơn cắn người bừa bãi.” Giọng nói của
Minh Thúc khẳng định rất chắc chắn. Nếu nói vậy thì không đúng với trường
155
hợp lũ chó nhà họ Lý, chúng không cắn người bừa bãi, ít ra thì cũng không cắn
tôi. Hơn nữa, sau khi kiểm tra, trong báo cáo cũng nói rằng những con chó ấy
hoàn toàn khỏe mạnh.
“Theo như tôi được biết, đúng là có chuyện như thế đã xảy ra, mấy con béc
giê cắn chết chủ nhân, nhưng lại không tấn công những người khác. Theo ông
thì nguyên nhân nào khiến những con chó béc giê lao vào cắn chủ nhân?” Tôi
không nói cho ông ấy biết tin Lý Lượng Dụ đã bị chết.
“Lại có chuyện như thế à?...” Minh Thúc ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Nếu
không bị bệnh dại thì chỉ trừ phi người huấn luyện những con chó ấy đã ra lệnh
cho chúng, nếu không thì không đời nào chúng lại tấn công chủ.” Ông ấy còn
cho tôi biết, hai cô con gái đều giúp việc cho bố ở trại chó, năm con chó cắn
chết Lý Lượng Dụ đều được họ nuôi từ nhỏ.
Người chết đầu tiên trong vụ án này là Lương Thi Vận, chết vào khoảng hai
mươi giờ tối ngày hôm trước, còn hai chị em nhà họ Tô thì lại đi du lịch vào
đúng ngày hôm ấy, không lẽ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên? Nếu tạm thời
không xét đến án mạng của bốn người trước, mà chỉ xét riêng vụ án của Lý
Lượng Dụ thì thấy rằng hai người đó có đầy đủ động cơ, điều kiện thực hiện
hành động. Động cơ giết người thì rất rõ, hai chị em đều bị bỏ rơi, từ tình yêu
chuyển thành căm hận, tiếp đó là giết người cho hả giận, đây là cách giải thích
hợp lý nhất. Hai người ấy đều qua lại với Lý Lượng Dụ, nên quen thuộc với nhà
họ Lý, thậm chí có thể còn có cả chìa khóa nhà này, nên vào trong nhà mà
không gây tiếng động là điều không khó. Điều quan trọng hơn cả là, chỉ có họ
mới sai được năm con chó béc giê nhà họ Lý tấn công chủ nhân đến chết.
Kết hợp với bốn vụ án mạng còn lại, thì sự nghi ngờ đối với họ lại càng lớn.
Đầu tiên, ngoài Dư Tiêm Lăng, còn có ai biết rõ chuyện xảy ra mười ba năm
trước nữa? Đó là ba chàng trai và sáu cô gái, và trong số chín người ấy thì đã có
năm người bị chết, ngoài hai chị em họ ra, chỉ còn lại Đỗ Lễ Hiền đã di cư ra
nước ngoài và Trịnh Mẫn Nghi chưa liên lạc được.
Thứ hai, khi giết hại Hà Ảnh Tuyết, hung thủ đã dùng đến “phép phân thân”,
biến thành hai cái bóng, nên không loại trừ khả năng hung thủ không chỉ có một
người.
Mặc dù sự nghi vấn đối với hai chị em nhà họ Tô khá lớn, nhưng vì sao họ
lại giết bốn người khác ngoài Lý Lượng Dụ? Là để trả thù cho Dư Tiêm Lăng?
Điều này hầu như là không thể, thảm kịch mười ba năm trước xảy ra chính là vì
Dư Tiêm Lăng và Tô Mộng Như tranh nhau vai múa chính, đối với hai chị em
nhà họ Tô mà nói, Dư Tiêm Lăng là kẻ thù chứ không thể là bạn.
Vậy thì vì sao họ lại giết nhiều người như vậy? Không lẽ là để đánh lạc
hướng cảnh sát? Sự suy đoán thiếu căn cứ sẽ không có bất cứ ý nghĩa nào, muốn
156
chứng minh bọn họ có phải là hung thủ hay không, biện pháp trực tiếp nhất là
mời họ tới để truy vấn. Trên đời này không có sự nói dối nào trọn vẹn, chỉ cần
họ nói dối thì nhất định sẽ có kẽ hở. Nhưng, để đến khi họ xuất hiện trước mắt
tôi, e rằng ít nhất sẽ có thêm hai mạng người nữa bị giết.
Để nhanh chóng tìm ra hai chị em nhà họ Tô, tôi hỏi xin số điện thoại của họ
từ Minh Thúc, nhưng Minh Thúc nói rằng, điện thoại của họ chỉ có thể sử dụng
được trong thành phố này, bây giờ sợ rằng gọi không được. Tôi gọi và thấy
đúng là không có người nghe máy, cả hai số đều trong trạng thái tắt máy.
Cuộc điều tra bỗng chốc rơi vào bế tắc, chỉ cần tìm được hai chị em nhà họ
Tô thì mọi vấn đề mới được giải quyết một cách thuận lợi, nhưng vấn đề lớn
nhất bây giờ là không sao tìm được họ. Mặc dù ngày mai họ sẽ về, nhưng không
được phép chậm trễ trong lúc này, vì ít nhất cũng còn có hai người trong danh
sách bị giết của bọn họ, có thể đêm nay họ sẽ bị hại.
Đang lúc tôi chưa tìm ra được cách gì hay thì Tuyết Tình gọi điện đến:
“Cung Thiếu niên lại xảy ra án mạng rồi, Diêu Hải Yến đã bị giết.”
Cũng giống như Lương Thi Vận, Diêu Hải Yến bị hại trong phòng tập múa,
diễn biến cũng là đột nhiên mất điện, cửa cũng bị chặn lại như vậy. Khi Tuyết
Tình và Miêu Miêu chạy tới mở cửa ra thì trong phòng chỉ còn lại một xác chết
và bảy cô gái đang khiếp sợ. Ỷ Kỳ và những người khác kể lại chuyện xảy ra
lúc đó cho chúng tôi nghe:
Mặc dù cô giáo Lương đã mất, nhưng tiết mục biểu diễn trong Đại hội thể
thao của thành phố vẫn không vì thế mà bỏ, nên chúng em vẫn phải tiếp tục
luyện tập. Tiết mục mà chúng em biểu diễn là màn múa do cô Lương dàn dựng,
ngoài cô ấy ra chỉ còn cô Diêu biết màn múa này, vì thế cô Diêu phụ trách việc
tập luyện của chúng em. Không ngờ sự việc lại xảy ra.
Thực ra, chúng em không muốn tiếp tục tham gia tập múa nữa, vì vừa có
người chết ở đây hôm qua, mà người ấy lại là cô giáo của chúng em, hơn nữa lại
chết ngay trước mắt chúng em. Nhưng, lãnh đạo nhà trường ngầm cho chúng
em hiểu rằng, nếu lần này không được biểu diễn trong Đại hội thể thao của
thành phố thì sẽ không cho chúng em tốt nghiệp, vì thế chúng em đành phải tiếp
tục.
Mặc dù nói rằng tiết mục múa này do cô Lương tự mình dàn dựng, nhưng
hình như cô Diêu cũng rất thuộc, cô ấy dạy chúng em rất tận tình, từ động tác
đến bước nhảy... Có lẽ vì trong lòng thấy sợ nên khi âm nhạc vừa dừng lại, em
bất giác nhìn lên cửa sổ. Sáng ngày hôm qua khi chúng em chuẩn bị rời đi,
người ở hiệu giặt đồ mang rèm cửa đến và lắp lên. Nhưng không hiểu sao, tối
hôm nay lại không thấy rèm cửa đâu nữa. Không có rèm cửa che, em nhìn thấy
ngay cửa sổ, và trên đó có một bóng ma rất đáng sợ...
157
“Ha...ha...ha...!” Tiếng cười ma quái vang vọng khắp phòng tập. Cô Diêu run
bắn người như bị điện giật, liên tục đưa mắt nhìn bốn xung quanh, khi nhìn thấy
bóng ma trên cửa sổ, mặt cô ấy lộ vẻ sợ hãi cùng cực, lập tức chạy về phía cửa,
nhưng cũng giống như hôm qua, cửa đã bị chặn lại, không thể nào mở được.
Đèn bỗng nhiên phụt tắt, bóng ma lập tức bay vào. Bọn em sợ quá ôm lấy
nhau trong góc tường, không dám lên tiếng, vì không biết lần này bóng ma định
giết hại ai.
Cô Diêu tựa lưng vào tường, mặt quay về phía bóng ma “bay đến” trên
tường, run rẩy nói: “Cô là Tiêm Lăng à?”
“Ha, ha, ha, cô Diêu vẫn còn nhớ em à! Em cứ tưởng rằng cô đã quên em
như những người khác rồi.” Giọng nói của bóng ma mang vẻ tinh nghịch, nếu là
lúc thường thì sẽ cảm thấy chẳng khác gì chúng em, nhưng lúc đó nó khiến cho
người ta cảm thấy vô cùng bí hiểm.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hại em, vì sao em lại tìm đến tôi?” Ngữ
khí của cô Diêu dường như rất bình tĩnh, nhưng giọng nói thì hơi run.
“Cô thực sự không nghĩ tới chuyện hại em ư? Vậy vì sao lúc đó cô bỗng
nhiên lại rời khỏi phòng luyện tập?” Giọng của bóng ma rất nghiêm túc, vừa
như muốn biết nguyên nhân, nhưng lại vừa như muốn làm cho cô Diêu thấy đau
khổ.
“Lúc đó cũng chỉ là vì tôi không còn cách nào khác, Lượng Dụ đem mẹ cậu
ta ra ép tôi, nếu tôi không nghe theo ý của cậu ta, không bỏ đi khỏi phòng tập
vào lúc giữa chừng thì tôi không được ở lại làm việc được nữa.”
“Ha, ha, ha... đúng thế, chẳng qua tôi chỉ là một học sinh của cô sự sống chết
của tôi tất nhiên không quan trọng bằng công việc của cô. Ha...ha...ha...!” Tiếng
cười của bóng ma rất đáng sợ, khiến ai cũng phát run lên.
“Không phải, lúc đó tôi không nghĩ như vậy, lúc đó tôi cũng không nghĩ rằng
cậu ta lại đối xử như vậy với em.” Cô Diêu vội vàng biện hộ.
“Vậy cô nghĩ rằng cậu ta sẽ đối xử với tôi như thế nào?” Câu chất vấn lại của
bóng ma khiến cô Diêu không biết trả lời như thế nào. Bóng ma lại cười: “Ha,
ha, ha... Chẳng qua cô chỉ là đồ ích kỷ, vì lợi ích của mình thì không có việc gì
là không làm. Mười ba năm trước như vậy, mười ba năm sau cũng vẫn như vậy.
Cô biết rõ “Karlevan vương quốc đồ chơi” là tâm huyết của tôi, nhưng Thi Vận
cậy thế biến nó thành của mình, thế mà cô vẫn không dám lên tiếng. Bây giờ thì
tốt rồi, cô ta đã chết, cô có thể coi tâm huyết của tôi là của mình. Tôi nói có
đúng không?”
158
“Cô biết là sai rồi, lẽ ra cô không nên làm như vậy, cô sẽ ghi rõ trong phần
giới thiệu tiết mục rằng em là tác giả của tiết mục đó...” Cô Diêu ra sức biện
giải, nhưng lập tức bị đối phương bẻ lại: “Tôi là tác giả, còn cô là người cải
biên, sắp đặt như thế càng hoàn hảo hơn! Giống như tác phẩm của tôi, hoàn hảo
tới mức hoàn toàn không cần có bất cứ sự chỉnh sửa nào, chẳng phải thế sao?”
“Không phải thế, không phải thế, cô không nghĩ như vậy!” Qua ánh sáng rọi
từ ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy rất rõ vẻ kinh hoàng trên mặt của cô Diêu, cô
ấy cuống tới mức nước mắt trào ra.
“Cô tưởng rằng trong lòng cô nghĩ gì tôi không biết sao? Nói cho cô biết, cô
nghĩ gì tôi đều biết hết! Vì tôi là ma, con ma dữ đến từ địa ngục! Ha...ha...ha...!”
Cái bóng lại cười man rợ, không khí đáng sợ bao trùm mỗi góc của phòng tập
múa. Sau tiếng cười thì là sự phán quyết về số phận, “Từng là học trò của cô, tôi
rất vinh hạnh được đích thân đưa cô xuống địa ngục. Dưới địa ngục, cô sẽ
không cảm thấy cô đơn đâu, vì Thi Vận, Lượng Dụ... Đang chờ cô ở đó rồi...”
“Đừng, tha cho cô, tha cho cô...” Cô Diêu van nài một cách tuyệt vọng,
nhưng đáp lại chỉ là tiếng cười chế nhạo của cái bóng, “Ha...ha...ha...! Tha cho
cô? Vậy sao cô lại không tha cho tôi? Buổi tối hôm đó rõ ràng là cô đứng ngoài
cửa, nhưng khi cô nghe thấy tiếng kêu cứu của tôi, không những cô không xông
vào cứu tôi, mà lại còn chặn cửa lại để tôi không thể chạy thoát được. Cô nói
xem, tôi có nên giết cô hay không?”
Một lần nữa cô Diêu lại không trả lời được, cái bóng lại nói: “Cô nhìn thấy
tóc của tôi có đẹp không? Thi Vận thấy nó rất đẹp, còn cô thì sao?” Cái bóng
nói, mái tóc dần dần vươn dài ra, quấn lấy cô Diêu, cho đến khi cô ấy sùi bọt
mép.
Trước khi rời đi, cái bóng nói với chúng tôi một câu: “Các cô bé, các cô nhớ
lấy “Karlevan vương quốc đồ chơi” là tâm huyết của tôi, ai mà định giành nó
làm của mình, thì cũng sẽ bị giống như cô Diêu và cô Lương...”
Nghe xong những lời kể của Ỷ Kỳ và các cô bé khác, tôi phát hiện ra rất
nhiều điểm hoài nghi. Thứ nhất, trước đó cô Diêu nói dối chúng tôi rằng, buổi
tối mười ba năm trước đã rời khỏi phòng tập múa một lúc, nhưng từ những lời
đối thoại giữa bà ấy và cái bóng thì thấy lúc đó bà ấy đang ở ngoài cửa. Thứ hai,
rèm cửa vừa giặt hôm trước, sao lại bị tháo xuống? Thứ ba, trong sáu vụ án
mạng cho đến lúc này, có bốn vụ xảy ra ở những nơi khác nhau, chỉ riêng phòng
tập múa này xảy ra hai vụ, không lẽ ở đây có điểm gì đó đặc biệt?
Cơ quan của mình xảy ra sự việc liên tiếp, thế mà mãi tới khi chúng tôi tìm
hiểu xong sự việc mới thấy chủ nhiệm Ôn đến, hơn nữa không có vẻ gì là sửng
sốt mà bình tĩnh tới mức khiến người ta phải ngạc nhiên. Thế là tôi bèn hỏi bà ta
rằng lúc sự việc xảy ra bà ta đang ở đâu.
159
“Vừa rồi tôi đi ăn cơm cùng bạn.” Bà ta cố tránh ánh mắt của tôi.
“Ăn cơm với ai, và ở đâu?” Tôi chú ý từng biểu hiện nhỏ nhất trên mặt bà ta.
“Sao thế? Nghi ngờ tôi giết người à? Những người ăn cơm cùng tôi đều là
những người có máu mặt, họ chỉ cần nói một câu thôi là cậu lập tức phải cút
khỏi Sở Công an!” Bà ta bỗng nhiên nổi giận, tỏ rõ vẻ giận dữ khi bị đụng chạm
đến.
Tôi châm một điếu thuốc, nói bằng giọng chẳng mấy quan tâm đến những lời
đe dọa ấy: “Chỉ có anh Lương mới có thể làm cho tôi cút được, hơn nữa, phải
với điều kiện tôi không thể phá xong vụ án này. Những người mà bà vừa gọi là
nhân vật có máu mặt ấy, hoàn toàn chẳng thể động đến tôi.”
Bà ta mở to đôi mắt đẹp lên trừng trừng nhìn tôi, rồi lớn tiếng mắng: “Cái gì
mà gọi là nhân vật có máu mặt! Cậu dám xúc phạm đến bạn của tôi, tôi sẽ cho
cậu biết tay.” Nói rồi lập tức rút điện thoại ra, không biết định tố cáo với ai.
“Thôi đi chủ nhiệm Ôn, khi vụ án xảy ra, chiếc xe của bà đỗ ở đường bên
kia, bảo vệ đã nhìn thấy bà vào cửa.”
Nghe vậy, bà ta ngây người ra, tiếp đó phản bác: “Không thể như thế được,
tôi vào từ cửa sau, làm sao anh ta nhìn thấy tôi...” Nói đến đây, bà ta lập tức
nhận ra là mình đã nói hớ.
Tôi cười, nói: “Ồ, thì ra là bà đi vào từ cửa sau, hèn nào mà vừa rồi bảo vệ
nói rằng chưa thấy bà tới.”
Đúng khi tôi đang chuẩn bị thẩm vấn bà Ôn thì Tuyết Tình từ nãy đến giờ cứ
nhìn lên trần nhà, bỗng dưng nói: “A Mộ, trên trần nhà có vấn đề, có lẽ mấy
ngày nay có người đã động đến nó.”
/48
|