Nhờ có Huệ Na giúp đỡ, tôi biết được tình hình vụ án do Mạch Tiểu Kiều
kể lại, kẻ gây án hóa ra là Sử Mân Trạch, một trong số những người đã chết,
nhưng hung thủ thực sự lại là Điệp tiên nhập vào thân xác cậu ta. Song, khi báo
cáo đúng sự thật chuyện này với tổ trưởng, tội lập tức bị anh ấy chỉnh cho một
trận: “Lát nữa cậu nộp một tờ đơn từ chức xong rồi chuyển sang hành nghề thần
thánh đi.”
“Tổ trưởng đừng như vậy, tôi viết trong báo cáo rằng cậu ta bị tâm thần phân
liệt là được chứ gì.” Kỳ thực trong báo cáo của hầu hết các vụ án liên quan đến
ma quái đều dính dáng đến bệnh tâm thần phân liệt.
Tổ trưởng lườm tôi một cái: “Cậu muốn viết gì trong báo cáo cũng không
quan trọng, vấn đề lớn nhất hiện nay là phải nhanh chóng tìm ra gã đàn ông kỳ
quái đứng đằng sau giở trò kia. Không thể cứ bưng bít gia đình người bị hại mãi
được, nhất là gia đình Hồng Sâm, chúng ta cần phải nói rõ với họ, nếu không
sớm muộn gì cơ quan giải quyết khiếu nại tố cáo cũng đến chỉnh cho chúng ta
đấy...”
Đúng lúc đang bị tổ trưởng lớn tiếng dạy bảo thì điện thoại đổ chuông, là A
Dương gọi đến: “Tôi nghĩ, có lẽ sau này tôi không nên ngủ nữa, vừa về đến nhà
định ngủ gật một lát thì lại xảy ra chuyện...”
“Xảy ra tình hình gì thế?” Vừa tắt máy, tổ trưởng liền hỏi ngay.
“Hừ!” Tôi thở dài một tiếng, cười gượng: “Tai họa lớn rồi, tối qua cấp dưới
của cậu Dương bị tấn công, một chết một bị thương, còn Mạch Tiểu Kiều thì bị
hiếp dâm.”
Tổ trưởng nhắm mắt, ra sức day hai thái dương: “Cậu và Trăn Trăn khẩn
trương đến viện điều dưỡng tìm hiểu tình hình, vụ án này không giải quyết
nhanh thì chúng ta khó sống đấy.”
Lúc tôi và Trăn Trăn đến nơi, A Dương hai mắt vằn đỏ tia máu đang ở trước
buồng bệnh của Mạch Tiểu Kiều, đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Trông thấy chúng tôi liền nói với vẻ chán chường: “Tôi sắp phát điên vì vụ án
này rồi! Tối qua sau khi được thôi miên Mạch Tiểu Kiều đã khá hơn nhiều,
342
không còn hoảng loạn như trước nữa. Tôi nghĩ chắc không còn xảy ra chuyện gì
nữa nên dặn bọn La Xán trông coi cẩn thận, không được để bất cứ ai đến gần
buồng bệnh, còn mình sau đó về nhà nghỉ ngơi. Không ngờ sáng sớm hôm nay
viện điều dưỡng gọi điện báo bác sỹ đi kiểm tra buồng bệnh phát hiện thấy La
Xán bị thương nặng, đồng nghiệp còn lại kém may mắn hơn đã hy sinh vì nhiệm
vụ. Còn Mạch Tiểu Kiều thì bị người ta xé quần áo nát vụn, nhét giẻ vào miệng,
phần dưới có một ít vết máu, rõ ràng là đã bị hiếp dâm.”
Cậu ta nói xong liền dẫn chúng tôi vào trong buồng bệnh, trên nền nhà có hai
hình người vẽ bằng phấn, trong đó một người ở phần đầu có vết máu, không cần
cậu ta giải thích tôi cũng đoán được đó là đồng chí không may hy sinh, còn
người kia là La Xán. Có điều thi thể đồng chí hy sinh đã được chuyển đi, còn La
Xán và Mạch Tiểu Kiều cũng được đưa đi chữa trị, vì thế trong buồng bệnh chỉ
có ba người chúng tôi.
Giường bệnh vô cùng lộn xộn, trên giường và xung quanh vương vãi đầy
mảnh vụn quần áo bệnh nhân, ở chính giữa giường có một đám máu nhỏ, xem
ra đêm qua Mạch Tiểu Kiều bị cướp mất trinh tiết một cách dã man. Trên các
sợi vải dày dùng để trói chân tay người bệnh ở bốn chân giường đều có vết máu
rất rõ, từ đó có thể suy đoán đêm đầu tiên của cô đã rất đau khổ chẳng khác gì bị
rơi xuống địa ngục.
“Có biết kẻ nào làm không?” Thật ra trong lòng tôi đã có câu trả lời, chẳng
qua cũng chỉ hỏi chiếu lệ mà thôi.
“Chắc cậu cho rằng do gã đàn ông kỳ quái kia làm à! Trước lúc đến đây tôi
cũng nghĩ như vậy, có điều sau khi biết Lôi Ngạo Dương đã biến mất có lẽ cậu
sẽ thay đổi suy nghĩ.”
“Cái gì? Chẳng phải cậu ta bị nhốt trong nhà điên hay sao?” Nhà điên được
khóa bên ngoài, người bị nhốt bên trong không thể nào tự mở cửa được, mà
phía viện điều dưỡng cũng không thể vô duyên vô cớ thả một người điên ra
được.
“Tôi đưa cậu đi xem nhé!” A Dương dẫn tôi đến trước cửa nhà điên dùng để
nhốt Lôi Ngạo Dương lúc trước.
Tôi sững sờ khi vừa đến nơi, cửa phòng bị thủng một lỗ đủ cho một cánh tay
luồn qua, cũng có nghĩa là rất có thể Lôi Ngạo Dương tự mình phá thủng cửa
rồi thò tay ra ngoài mở. Có điều mặc dù phía trong bọc đệm mềm nhưng phần
chính của cửa phòng được làm bằng thép tấm, dù cậu ta có khỏe đến mấy cũng
không thể dùng tay không làm thủng được. Vậy mà khi vào trong phòng, ngoài
chiếc kẹp dùng cho người điên bị phá hỏng thì không phát hiện thấy gì khác
nữa.
Việc Lôi Ngạo Dương cưỡng hiếp bạn gái mình xem ra có vẻ lạ lùng, có
điều, bạn thân của bạn gái cũ cậu ta từng tiết lộ cậu ta là con quỷ cuồng dâm,
343
mà Mạch Tiểu Kiều lại là gái còn trinh, vì thế chiếm đoạt cũng là điều có thể
hiểu được. Nhưng vấn đề lớn nhất hiện nay là rốt cuộc cậu ta điên thật hay điên
giả, lấy đâu ra sức mạnh ghê gớm để phá được cả cửa sắt như vậy, và tại sao cậu
ta lại chọn thời điểm này để xâm phạm Mạch Tiểu Kiều? Từ các thông tin thu
thập được trước đó cho thấy cậu ta có thể có phép thần thông, có lẽ sau khi mời
Điệp tiên lên đã nhận được thêm sức mạnh không tưởng tượng nổi, thậm chí
ngay cả tính tình cũng vì thế mà thay đổi theo.
“Đúng là loài cầm thú, đáng bị người đời lên án!” Lúc tôi hỏi về tình hình
của Mạch Tiểu Kiều, bác sỹ điều trị cho cô là Từ Niệm đã nghiến răng trả lời,
“Tối qua tình hình bệnh nhân đã có chuyển biến rõ rệt, có lẽ chỉ cần điều trị
thêm một thời gian nữa là bình phục, nhưng tình trạng bây giờ còn nghiêm
trọng hơn lúc mới đến đây rất nhiều, bất cứ ai đến gần cô ấy cũng đều hét lên.
Có lẽ phần đời còn lại của cô ấy e rằng sẽ phải sống trong viện điều dưỡng tâm
thần mất thôi.”
Khi tôi hỏi rốt cuộc Mạch Tiểu Kiều bị tổn thương ra sao, tại sao bệnh tình
lại nghiêm trọng đến như vậy, là một phụ nữ nhưng bác sỹ Từ lại tỏ ra rất khó
nói, mãi lâu sau mới trả lời: “Khoang miệng, âm đạo và trực tràng của cô ấy đều
có dấu vết tinh dịch, cũng có nghĩa là cả ba bộ phận này đều bị hung thủ xâm
phạm. Hơn nữa miệng âm đạo và cửa hậu môn của cô bị rách nghiêm trọng,
chắc chắn đã bị hung thủ cưỡng bức một cách vô cùng thô bạo. Tội nghiệp cô
ấy, trước đó còn là một khuê nữ trong trắng, bị xâm phạm tàn bạo như vậy dù là
người bình thường cũng phải phát điên chứ nói gì đến một người tinh thần vốn
không ổn định như cô ấy.” Bác sỹ Từ nói mà hai mắt ứa lệ.
Một bác sỹ suốt ngày tiếp xúc với người bị thần kinh mà cũng phải thốt ra từ
“cầm thú” như vậy đủ thấy chắc chắn Mạch Tiểu Kiều đã bị đối xử một cách
không phải là đối với con người. Nhưng làm sao Lôi Ngạo Dương lại có thể đối
xử với bạn gái của mình tàn bạo đến thế. Liên tưởng đến chuyện hắn có thể phá
thủng cửa sắt... Chẳng lẽ hắn cũng bị Điệp tiên nhập vào à?
Muốn làm rõ sự tình, cách tốt nhất là trực tiếp hỏi đương sự, nhưng La Xán
hiện đang được cấp cứu, sống chết ra sao chưa thể nói chắc được, còn Mạch
Tiểu Kiều thì đã hoàn toàn điên dại, ngoài những từ đại loại như “đừng”, “cứu
tôi” ra không nói được từ nào khác. Tôi vốn định nhờ Huệ Na giúp một lần nữa
nhưng sau khi tìm hiểu tình hình cô cũng tỏ ra bất lực, bởi vì người bệnh đã
hoàn toàn mất kiểm soát, đại não luôn ở trong trạng thái hưng phấn nên không
thể thôi miên được.
Trong lúc không biết làm thế nào, tôi đành xin bác sỹ Từ mẫu tinh dịch để
lại trong người Mạch Tiểu Kiều, tiện thể cũng lấy luôn mẫu máu của Lôi Ngạo
Dương và Hồng Sâm được lấy để kiểm tra lúc nhập viện, sau đó đến Đội Kỹ
thuật một chuyến với hy vọng tìm ra manh mối.
344
Đến Đội Kỹ thuật đưa mẫu tinh dịch và máu cho Duyệt Đồng, cô ấy bảo
Lang Bình mang vào phòng xét nghiệm đồng thời đưa cho tôi báo cáo xét
nghiệm vật chứng thu được trong tầng hầm lúc trước. Do vật chứng thu được rất
nhiều nên báo cáo kết quả cũng dài lê thê, tuy nhiên trong đó chỉ có mấy hạng
mục làm tôi chú ý:
1. Máu: Phát hiện tổng cộng năm mẫu máu tại hiện trường, qua đối chiếu đã
chứng thực là của năm xác chết, số lượng mỗi mẫu máu ước tính đều không
dưới 2400ml.
2. Tro bụi: Tro bụi phát hiện tại hiện trường là hỗn hợp của các vật linh tinh
như băng ghi âm cường lực, nhựa, tóc và giấy vụn bị cháy tạo thành.
3. Đầu lâu: Bốn chiếc đầu lâu đều là xương người thật từ độ dày xương và
thể tích đầu lâu phán đoán đó là một nam ba nữ, trong đó hai nữ còn chưa mọc
răng khôn, tuổi vào khoảng từ 25 trở xuống, một nam và một nữ còn lại căn cứ
vào độ mài mòn của răng phán đoán khoảng từ 40 đến 50 tuổi. Cả bốn chiếc đầu
lâu này đều có dấu vết bị đốt, đồng thời còn sót lại một ít phốt pho pentôxít và
sáp rượu.
4. Nến: Những cây nến phát hiện tại hiện trường dù là đốt rồi hay chưa cũng
đều đã có sự can thiệp, khi cháy được một nửa sẽ tự tắt.
Xem xong báo cáo xét nghiệm, nghi vấn trong đầu tôi càng nhiều hơn. Trước
tiên là máu, Mạch Tiểu Kiều bảo rằng lúc họ xuống tầng hầm ở đó đã loang lổ
vết máu, nhưng trong báo cáo lại nói ở hiện trường chỉ có máu của năm người
chết, vậy thì vết máu lúc trước cũng là của năm người này.
Thứ hai, trong lời kể của Mạch Tiểu Kiều hình như không đề cập đến băng
ghi âm cường lực, mà trước khi cô chạy khỏi tầng hầm tất cả nến đều tắt, vậy thì
tro bụi phải là do ai đó tạo ra nhằm tiêu hủy chứng cứ. Nhưng mà rốt cuộc băng
ghi âm cường lực này chứa bí mật gì?
Thứ ba, những chiếc đầu lâu kia từ đâu ra? Ở thời đại bắt buộc hỏa táng ngày
nay, muốn tìm xương người không phải chuyện dễ, chắc không phải là đầu lâu
có từ thời trước chứ! Còn sáp rượu mặc dù có thể giúp tôi hiểu được chuyện
Mạch Tiểu Kiều nói bên trong đầu lâu phát sáng là thế nào nhưng mà không có
người đốt thì làm sao sáp rượu có thể bốc cháy được? Không lẽ nó có liên quan
đến phốt pho pentôxít còn sót lại ở đó?
Thứ tư, nến do Lôi Ngạo Dương chuẩn bị, vậy thì kẻ giở trò gian lận ở đây
phải là cậu ta, chẳng lẽ cậu ta đã tính kế sát hại mọi người từ trước rồi?
Tôi đem những nghi vấn trong lòng thảo luận cùng với hai mỹ nhân. Đầu óc
Trăn Trăn không thật thông minh, không giúp tôi giải đáp được bất kỳ vấn đề
345
gì. Duyệt Đồng trầm tư suy nghĩ một lát xong bỗng nhiên hiểu ra: “Có thể tôi
giải đáp được một phần nghi vấn của anh.”
“Cô nghĩ đến điều gì?” Tôi sốt ruột hỏi.
Cô thoải mái vươn vai một cái, bộ ngực rất có sức thu hút và theo đánh giá
của tôi là hơi nhỏ hơn của Trăn Trăn một chút nhô ra phía trước, mãi lâu sau
mới nói: “Mệt chết đi được, muốn nghỉ ngơi một chút và đi rửa chân gì đó quá
mà chẳng có ai mời cả.” Hừ, ông trời ơi? Sao số tôi lại khổ thế này, cứ bị người
khác chặt chém mãi.
Đến trung tâm mát-xa chân, không biết vô tình hay cố ý mà Duyệt Đồng lại
chọn buồng cho hai người, bởi vì tôi còn phải hỏi cô đã nghĩ ra manh mối gì nên
đành phải để Trăn Trăn hóng mát một mình. Trong khi được nhân viên mát-xa
chân phục vụ một cách thành thạo nhưng vẫn không thể cảm thấy thoải mái, tôi
lại hỏi cô nghĩ ra điều gì, cô nhắm mắt có vẻ rất mãn nguyện, để tôi hỏi mấy lần
rồi mới trả lời: “Tôi nghĩ đến chuyện đốt cháy sáp rượu. Phốt pho pentôxít là
sản phẩm sinh ra sau khi phốt pho trắng bốc cháy, nhiệt độ cháy của phốt pho
trắng rất thấp, trộn lẫn với sáp rượu có thể khiến cho sáp rượu tự bốc cháy.
Nhiệt độ dưới tầng hầm vốn tương đối thấp, không đủ để phốt pho trắng tự bốc
cháy, nhưng sau khi có mấy người vào trong đó sẽ làm cho nhiệt độ tăng lên
chút ít, như thế có thể đốt làm cho sáp rượu cháy rồi. Trong lúc tất cả mọi người
đều tập trung chú ý vào việc mời Điệp tiên sẽ không ai để ý đến việc đầu lâu
bỗng nhiên phát sáng, nhưng đến khi tất cả nến đều tắt rồi thì ngọn đèn đầu lâu
đáng sợ mới rọi vào mắt họ.”
Nghe Duyệt Đồng phân tích xong tôi không khỏi suy nghĩ sâu hơn, nếu
những chiếc đèn đầu lâu kia do con người tạo ra thì rất có thể người đó là Lôi
Ngạo Dương, cũng có nghĩa là cậu ta phải vào trong tầng hầm trước khi xảy ra
sự việc. Nhưng nếu người đặt đầu lâu vào đó là cậu ta thì tại sao cậu ta lại phải
thêm một động tác nữa là thay chiếc khóa mới vào đó rồi sau lại tự tay phá nó
ra? Có thể người đặt đầu lâu vào tầng hầm trước đó là người đàn ông bí hiểm
đầu độc giết Hồng Sâm kia, nhưng trước khi hung án xảy ra ở dưới tầng hầm
làm sao lại có vết máu? Chẳng lẽ trong số năm người chết có một người là đồng
bọn của người đàn ông bí hiểm ấy, hoặc giả hắn ta có thể bằng cách nào đó lấy
được máu của họ? Nhưng theo lời kể của Mạch Tiểu Kiều, lúc họ vào tầng hầm
thì ở đó đã loang lổ vết máu, muốn như vậy chắc chắn phải cần tới không ít
máu.
Trong lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy một trong số các
cô gái mát-xa chân nói: “Úi chà, loại sữa tắm này tác dụng kém quá, lại dùng
hết một lọ nữa rồi.” Một cô khác lại nói: “Đã bảo đừng bóp ra nhiều như thế,
mỗi lần bóp ra một ít thôi chẳng phải là dùng được lâu hơn hay sao? Cô dùng
hết nhanh như vậy coi chừng bị trừ tiền...”
346
Sau đó họ nói thêm những gì tôi không còn để ý nữa, trong đầu lúc này chỉ
nghĩ đến câu “đừng bóp ra nhiều như thế, mỗi lần bóp ra một ít thôi chẳng phải
là dùng được lâu hơn”, bóp ra từ từ thì có thể dùng được lâu hơn... Câu nói này
hình như khiến tôi nghĩ đến điều gì đó, song lại giống như bị ngăn cách bởi một
màng giấy mỏng, chỉ một tí ti đó thôi mà không thể nào nghĩ ra được.
Tôi sắp xếp lại trong đầu tất cả thông tin đã biết, lần lượt suy đoán, dần dần
rút ra được một tình huống mơ hồ:
Gã đàn ông bí hiểm lấy trộm tờ báo số ra mười bảy năm trước của trường,
ngụy tạo bài báo giả đánh lừa Lôi Ngạo Dương vốn đam mê thần học phương
Đông, đồng thời kể cho cậu ta nghe truyền thuyết về Điệp tiên. Kẻ đó còn sử
dụng một số biện pháp để lấy được máu của năm người bọn Sử Mân Trạch, tạo
ra cảnh tượng trước đây trong gian tầng hầm này đã từng xảy ra hung án.
Lôi Ngạo Dương không cưỡng được mê hoặc đã dẫn mọi người xuống tầng
hầm mời Điệp tiên, kết quả khiến cho Sử Mân Trạch bị Điệp tiên nhập vào, sau
khi giết hại bốn người, Sử Mân Trạch cũng chết theo. Còn gã đàn ông bí hiểm
kia để ngăn cảnh sát lấy được lời khai bất lợi về mình từ miệng người may mắn
sống sót đã đầu độc giết chết Hồng Sâm.
Có lẽ sau khi Sử Mân Trạch chết, Điệp tiên lại nhập vào Lôi Ngạo Dương,
còn gã đàn ông bí hiểm đó đã thỏa thuận gì đó với Điệp tiên. Vì thế Điệp tiên đã
xui khiến Lôi Ngạo Dương cưỡng hiếp Mạch Tiểu Kiều một cách vô cùng tàn
bạo, khiến cho bệnh tình của cô trở nên nghiêm trọng khó bình phục được, và
khiến cảnh sát cũng không thể nào thông qua cô tìm ra manh mối.
Nhưng, nếu muốn Mạch Tiểu Kiều mãi mãi ngậm miệng thì cách tốt nhất là
giết người diệt khẩu. Hung thủ đã giết một cảnh sát chắc chắn không ngại giết
thêm một người. Vì sao lại như vậy? Tôi tiếp tục với những suy đoán mạnh dạn
hơn sau một hồi lâu suy nghĩ:
Lôi Ngạo Dương và gã đàn ông bí hiểm kia là đồng bọn, chúng cùng nhau
tạo ra bài báo giả, dụ dỗ lừa gạt mọi người xuống tầng hầm mời Điệp tiên, từ đó
gây ra thảm án. Vì thế, Lôi Ngạo Dương thỏa thuận được với Điệp tiên, được
Điệp tiên ban phép thần thông, sau một hồi giả điên giả dại liền trốn khỏi viện
điều dưỡng. Có lẽ, do chịu ảnh hưởng của Điệp tiên nên những mảng nối trong
nội tâm hắn đã bộc lộ hoàn toàn, vì thế trước lúc trốn đi còn không quên giở thủ
đoạn với Mạch Tiểu Kiều, người mà hắn chưa bao giờ chiếm đoạt được.
Bất kể suy đoán của tôi có chính xác hay không cũng đều phải bắt cho được
Lôi Ngạo Dương và gã đàn ông bí hiểm ấy. Tuyết Tình và Miêu Miêu đã đến
cửa hàng hoa quả điều tra nhưng chưa tìm được manh mối nào, hiện giờ chỉ có
347
thể coi Lôi Ngạo Dương là điểm đột phá, hy vọng có thể nhanh chóng bắt lại
hắn.
Thế nhưng đúng lúc đó lại xảy ra biến cố. Cú điện thoại đột ngột gọi đến của
Lưu Niên bỗng dưng phủ một sắc thái bí hiểm lên vụ án này: “A Mộ, đến phòng
pháp y ngay, xác... xác chết vùng dậy rồi!”
/48
|