Nghe nói khi Lâu Huyên biết hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, lập tức tiến cung cầu Lâu quý phi giúp hắn thổi gió bên gối xin hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban. Ông cậu hoàng đế của ta cũng là người sĩ diện, Lâu quý phi thổi suốt mấy ngày vẫn không chịu nhượng bộ, chọc mỹ nhân hờn dỗi mấy ngày.
Phụ thân và Lâu bảo chủ đương nhiên cũng biết được việc này, vì thế ta với Lâu Huyên đều bị lấy cớ dưỡng bệnh cấm ra ngoài. Tần tướng quân đại khái sợ con dâu bảo bối bị bắt cóc, mỗi ngày phái Tần Lãng đến tướng phủ điểm danh; Lâu Gia Bảo bên kia cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày một đoàn bà mối ra ra vào vào, giới thiệu tình nhân cho Lâu Huyên, nghe nói rất nhiều nữ nhân trang điểm xinh đẹp hoảng loạn ngoài Lâu Gia Bảo.
Tướng phủ với tướng quân phủ chuẩn bị hôn sự của ta và Tần Lãng vô cùng náo nhiệt, Lâu Gia Bảo oanh oanh liệt liệt triển khai đại hội kén vợ cho Lâu Huyên, toàn bộ kinh thành náo nhiệt chưa từng có.
"Chưa tỉnh thì ngủ tiếp đi, ta sẽ không quấy nhiễu mộng đẹp." Tố Nữ bưng chén thuốc đi ra ngoài.
Ta thở phào một hơi, nằm trên giường tiếp tục mộng đẹp.
"A, nàng thật ngủ tiếp?"
Ta hoảng sợ, nghe giọng cũng có thể đoán được là Lâu Huyên âm hồn bất tán kia. Nhưng ta nhìn trái phải xung quanh, không phát hiện một bóng người, hay ta bệnh lâu ngày nên sinh ảo giác?
"Nhất định là ảo giác." Ta cường điệu một lần nữa rồi lại nằm xuống.
Lâu Huyên thích ý cười to: "Ảo giác? Nàng chưa già đã ngốc?"
"Ngươi đừng nhàm chán vậy được không, không đùa ta ngươi sẽ chết sao!" Ta hét lớn một tiếng.
Lâu Huyên từ trên nóc nhà nhảy xuống, càng cười càng vui vẻ: "Nàng nói đúng, nhiều ngày không trêu đùa nàng, ta thật không thoải mái."
"Đầu trộm đuôi cướp!" Ta khách sáo một câu.
"Đúng, ta là đầu trộm đuôi cướp, bất quá ta không trộm đồ, chỉ trộm người."
"... Ngươi... Ngươi muốn gì... Đừng xằng bậy..."
"Ha ha ha..."
"Ngươi chết đi ——" Ta cầm gối lên, dùng sức ném về phía Lâu Huyên. Hắn nhẹ nhàng lách người, né tránh.
Ta nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm gì được hắn, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Lâu Huyên bỗng ngưng cười, lập tức vọt đến bên người ta, ngồi ở trước giường. Hắn kéo tay ta, vẻ mặt nghiêm túc: "Nhiễm Nhiễm, theo ta đi đi."
"A, ngươi toan tính gì đó, dụ dỗ con gái nhà lành sao?"
"Con gái nhà lành? Nàng là con gái nhà lành?"
"Cút ——" Ta vung tay đánh vào đầu hắn.
Lâu Huyên giữ tay ta lại, cầm chặt không buông. Ánh mắt hắn sâu thẳm, nhìn không thấy đáy, tựa như bên trong có gì đó khiến người ta thần hồn điên đảo, chỉ cần nhìn thấy, hồn phách sẽ không tự chủ được đi theo hắn. Ta hơi sợ nhưng lại không thể ngăn mình nhìn vào bên trong.
Hắn nói: "Nhiễm Nhiễm đừng náo loạn, chẳng lẽ nàng muốn ta trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác? Ta không làm được."
"Chính ngươi cũng gióng trống khua chiêng tuyển vợ đấy thôi..."
"Như thế nào, nàng ghen?"
Tiểu tử này, đã biết rõ còn cố hỏi. Chẳng lẽ thật muốn ta thừa nhận ta ghen? Ta không làm được.
Ta đẩy ra hắn: "Ai ghen? Có sao, có sao..."
"Nhiễm Nhiễm, nàng đang khảo nghiệm sự kiên nhẫn của ta sao? Ta nói cho nàng biết, ta sẽ không để nàng gả cho Tần Lãng, mặc kệ nàng đồng ý hay không, hôm nay ta phải mang nàng đi."
"Ngươi đừng ngây thơ được không, dẫn ta đi, đi đâu?" Ta nói, "Khắp thiên hạ đều là vương thổ, chẳng lẽ ngươi muốn mang ta lên trời làm thần tiên? Hoàng thượng hạ chỉ gả ta cho Tần Lãng, ta còn cách nào nữa, ngươi nghĩ ta không nguyện ý? Chuyện rơi đầu ta không dám làm, ta vừa lấy lại một mạng, nếu nhanh vậy đã mất, thật không đáng giá. Còn ngươi, ngươi chẳng phải cũng mới từ quỷ môn quan trở về sao? Chẳng lẽ ngươi tính đi lần nữa?"
Lâu Huyên bị ta hỏi á khẩu. Không phải hắn không nghĩ tới mấy vấn đề này, ngay cả mơ hồ như ta còn có thể nghĩ ra, huống chi là hắn. Chẳng qua hắn nhất thời hành động theo cảm tính, bị tình cảm che mất lý trí mà thôi. Bình tâm suy ngẫm lại, chúng ta ai cũng hết cách.
"Ta sắp điên rồi!" Lâu Huyên xoa huyệt Thái Dương.
Ta nói: "Ta cũng điên rồi."
Lâu Huyên yên lặng tránh ra, ta gọi hắn lại: "Này, ngươi đi đâu?"
"Về nhà ngủ."
"..."
Thằng nhãi này bị ta lây bệnh, trước kia hắn rất khinh bỉ người ngủ ngày.
Đi tới cửa, hắn quay đầu cười với ta: "Nàng ngủ trước đi, buổi tối ta lại đến thăm."
Ta chán nản. Trong mắt ta, hắn chính là một người điên đảo vào ban ngày và vô cùng bất thường vào ban đêm.
Phụ thân và Lâu bảo chủ đương nhiên cũng biết được việc này, vì thế ta với Lâu Huyên đều bị lấy cớ dưỡng bệnh cấm ra ngoài. Tần tướng quân đại khái sợ con dâu bảo bối bị bắt cóc, mỗi ngày phái Tần Lãng đến tướng phủ điểm danh; Lâu Gia Bảo bên kia cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày một đoàn bà mối ra ra vào vào, giới thiệu tình nhân cho Lâu Huyên, nghe nói rất nhiều nữ nhân trang điểm xinh đẹp hoảng loạn ngoài Lâu Gia Bảo.
Tướng phủ với tướng quân phủ chuẩn bị hôn sự của ta và Tần Lãng vô cùng náo nhiệt, Lâu Gia Bảo oanh oanh liệt liệt triển khai đại hội kén vợ cho Lâu Huyên, toàn bộ kinh thành náo nhiệt chưa từng có.
"Chưa tỉnh thì ngủ tiếp đi, ta sẽ không quấy nhiễu mộng đẹp." Tố Nữ bưng chén thuốc đi ra ngoài.
Ta thở phào một hơi, nằm trên giường tiếp tục mộng đẹp.
"A, nàng thật ngủ tiếp?"
Ta hoảng sợ, nghe giọng cũng có thể đoán được là Lâu Huyên âm hồn bất tán kia. Nhưng ta nhìn trái phải xung quanh, không phát hiện một bóng người, hay ta bệnh lâu ngày nên sinh ảo giác?
"Nhất định là ảo giác." Ta cường điệu một lần nữa rồi lại nằm xuống.
Lâu Huyên thích ý cười to: "Ảo giác? Nàng chưa già đã ngốc?"
"Ngươi đừng nhàm chán vậy được không, không đùa ta ngươi sẽ chết sao!" Ta hét lớn một tiếng.
Lâu Huyên từ trên nóc nhà nhảy xuống, càng cười càng vui vẻ: "Nàng nói đúng, nhiều ngày không trêu đùa nàng, ta thật không thoải mái."
"Đầu trộm đuôi cướp!" Ta khách sáo một câu.
"Đúng, ta là đầu trộm đuôi cướp, bất quá ta không trộm đồ, chỉ trộm người."
"... Ngươi... Ngươi muốn gì... Đừng xằng bậy..."
"Ha ha ha..."
"Ngươi chết đi ——" Ta cầm gối lên, dùng sức ném về phía Lâu Huyên. Hắn nhẹ nhàng lách người, né tránh.
Ta nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm gì được hắn, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Lâu Huyên bỗng ngưng cười, lập tức vọt đến bên người ta, ngồi ở trước giường. Hắn kéo tay ta, vẻ mặt nghiêm túc: "Nhiễm Nhiễm, theo ta đi đi."
"A, ngươi toan tính gì đó, dụ dỗ con gái nhà lành sao?"
"Con gái nhà lành? Nàng là con gái nhà lành?"
"Cút ——" Ta vung tay đánh vào đầu hắn.
Lâu Huyên giữ tay ta lại, cầm chặt không buông. Ánh mắt hắn sâu thẳm, nhìn không thấy đáy, tựa như bên trong có gì đó khiến người ta thần hồn điên đảo, chỉ cần nhìn thấy, hồn phách sẽ không tự chủ được đi theo hắn. Ta hơi sợ nhưng lại không thể ngăn mình nhìn vào bên trong.
Hắn nói: "Nhiễm Nhiễm đừng náo loạn, chẳng lẽ nàng muốn ta trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác? Ta không làm được."
"Chính ngươi cũng gióng trống khua chiêng tuyển vợ đấy thôi..."
"Như thế nào, nàng ghen?"
Tiểu tử này, đã biết rõ còn cố hỏi. Chẳng lẽ thật muốn ta thừa nhận ta ghen? Ta không làm được.
Ta đẩy ra hắn: "Ai ghen? Có sao, có sao..."
"Nhiễm Nhiễm, nàng đang khảo nghiệm sự kiên nhẫn của ta sao? Ta nói cho nàng biết, ta sẽ không để nàng gả cho Tần Lãng, mặc kệ nàng đồng ý hay không, hôm nay ta phải mang nàng đi."
"Ngươi đừng ngây thơ được không, dẫn ta đi, đi đâu?" Ta nói, "Khắp thiên hạ đều là vương thổ, chẳng lẽ ngươi muốn mang ta lên trời làm thần tiên? Hoàng thượng hạ chỉ gả ta cho Tần Lãng, ta còn cách nào nữa, ngươi nghĩ ta không nguyện ý? Chuyện rơi đầu ta không dám làm, ta vừa lấy lại một mạng, nếu nhanh vậy đã mất, thật không đáng giá. Còn ngươi, ngươi chẳng phải cũng mới từ quỷ môn quan trở về sao? Chẳng lẽ ngươi tính đi lần nữa?"
Lâu Huyên bị ta hỏi á khẩu. Không phải hắn không nghĩ tới mấy vấn đề này, ngay cả mơ hồ như ta còn có thể nghĩ ra, huống chi là hắn. Chẳng qua hắn nhất thời hành động theo cảm tính, bị tình cảm che mất lý trí mà thôi. Bình tâm suy ngẫm lại, chúng ta ai cũng hết cách.
"Ta sắp điên rồi!" Lâu Huyên xoa huyệt Thái Dương.
Ta nói: "Ta cũng điên rồi."
Lâu Huyên yên lặng tránh ra, ta gọi hắn lại: "Này, ngươi đi đâu?"
"Về nhà ngủ."
"..."
Thằng nhãi này bị ta lây bệnh, trước kia hắn rất khinh bỉ người ngủ ngày.
Đi tới cửa, hắn quay đầu cười với ta: "Nàng ngủ trước đi, buổi tối ta lại đến thăm."
Ta chán nản. Trong mắt ta, hắn chính là một người điên đảo vào ban ngày và vô cùng bất thường vào ban đêm.
/83
|